Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1361: Thu phóng tự nhiên thì chính mình thành công
Trần Thành Hoa cảm thấy cơ hội lần này rất quan trọng với mình, thế nhưng mình cũng không nên nắm cơ hội của người khác. Nó quan trọng với mình, chẳng lẽ không quan trọng với Vương Tử Quân sao?
Vương Tử Quân sao có thể hời hợt ném cơ hội này cho mình? Tuy trong lòng đang có nhiều âm thanh nói với hắn, thế nhưng cơ hội lần này thật sự có quá nhiều chỗ tốt, nhưng một âm thanh khác lại làm hắn phải rút điện thoại ra.
- Alo, là Tử Quân sao?
Điện thoại vừa nối thông thì Trần Thành Hoa đã dùng giọng không chờ đợi được nói.
Giọng nói khàn khàn của Vương Tử Quân từ đầu dây bên kia truyền đến:
- Tôi là Vương Tử Quân, xin hỏi ngài là ai?
Trần Thành Hoa thấy Vương Tử Quân cố gắng giả vờ, hắn thầm cảm động, đồng thời càng lớn tiếng nói:
- Vương Tử Quân, tôi là Trần Thành Hoa, cậu đừng giả vờ nữa, cơ hội này là của cậu, tôi căn bản không muốn nhận.
Sau khi xin phép được nghỉ vài ngày, Vương Tử Quân cầm điện thoại ngồi trong nhà, chờ tin tức của Trần Thành Hoa. Nếu như Trần Thành Hoa gọi điện thoại đến, như vậy đối phương rõ ràng là người có thể kết tình thâm; Nếu như Trần Thành Hoa không gọi điện thoại, Vương Tử Quân cũng không gọi đi, quan hệ giữa hai người xem như đối phương thiếu nợ hắn một phần nhân tình.
Trần Thành Hoa không làm cho Vương Tử Quân thất vọng, biểu hiện của đối phương làm cho Vương Tử Quân cảm thấy những gì mình phải bỏ ra căn bản rất đúng, rất đáng kết giao.
- Anh Trần, anh đừng nói nhảm, hai người chúng ta không phải là bạn bè sao?
Vương Tử Quân ném giọng nói khàn khàn của mình đi, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.
- Nếu cậu xem tôi là bạn, cậu không nên nhường cơ hội lần này cho tôi.
Trần Thành Hoa thấy Vương Tử Quân khôi phục lại giọng nói như bình thường, lúc này hắn cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Anh Trần, anh cũng đừng nói như vậy, anh không thể nào không tiến lên, vì lãnh đạo nhà trường thấy anh phù hợp hơn, điều này có liên quan gì đến tôi chứ?
Vương Tử Quân nói làm cho Trần Thành Hoa chợt cảm động, tuy hắn đã qua tuổi thọ dễ xúc động từ rất lâu rồi. Nếu như nói trước đó hắn chỉ cảm thấy Vương Tử Quân là người xứng đáng kết giao, bây giờ lời nói không thèm quan tâm của đối phương càng làm hắn thấy dễ chịu hơn.
- Tôi vừa mới là thường ủy tỉnh ủy, cho dù được lãnh đạo coi trọng thì cũng không có tác dụng gì với tình huống tiến lên phía trước. Nhưng anh lại khác, anh bây giờ đang ở vào giai đoạn phân phối công tác, cơ hội lần này có ý nghĩa khác biệt, chỉ sợ nó sẽ ảnh hưởng đến tương lai phát triển sau này của anh. Nếu tôi ăn một bát canh gân gà, sao không cho anh để rồi phát huy tác dụng lớn hơn?
Trần Thành Hoa cảm thấy cơ hội để người mà mình luôn hướng tới tỏ ra coi trọng là quan trọng đến mức nào. Hắn càng hiểu dựa vào Vương Tử Quân thì có thể dễ dàng tìm được sự coi trọng của lãnh đạo, thế nhưng cơ hội lần này quá quan trọng với hắn, chẳng qua cũng cảm thấy Vương Tử Quân cũng khó thể vứt bỏ đi được.
Trần Thành Hoa nghĩ đến đây thì trầm giọng nói:
- Tử Quân, lời cảm ơn tôi chỉ có thể giữ trong lòng...
- Anh đừng nói những lời như vậy có được không? Tôi đã nói với lãnh đạo trường đảng, đã không thể nào quay đầu, anh nên chuẩn bị cho tốt, đến lúc đó tôi sẽ đến xem anh biểu hiện như thế nào.
Vương Tử Quân nói rồi cúp điện thoại.
Vương Tử Quân vốn chỉ muốn dùng cơ hội lần này để kéo về cho mình một minh hữu, nhưng biểu hiện của Trần Thành Hoa cũng làm hắn cảm động. Hắn khẽ vuốt vuốt thái dương, sau đó thì thào nói:
- Xem ra mình cũng không thích hợp làm chính trị.
Tin tức Vương Tử Quân bị bệnh rời khỏi danh sách diễn thuyết làm cho nhiều người cảm thấy may mắn, cũng không ít người thấy đáng tiếc. Một vài người biết rõ nguyên nhân thì lại tán thưởng không thôi.
Dùng một cơ hội lớn đổi lấy nhân tình, chuyện tốt như thế này dù nhìn từ phương diện nào cũng thấy lợi nhuận rất lớn. Nhưng những người này biết chuyện cũng chỉ vùi trong lòng, căn bản không bao giờ nói ra.
Sự kiện lãnh đạo thượng cấp đến tham hỏi trường đảng cuối cùng cũng được tiến hành, Vương Tử Quân lúc này đã khôi phục lại như thường, hắn đi đến phòng học. Khi thấy Vương Tử Quân thì Lật Tòng Ba dùng giọng cảm khái nói"
- Cậu Vương, thật sự đáng tiếc, vì sao đến thời điểm mấu chốt lại phát sinh vấn đề sức khỏe như vậy?
Lật Tòng Ba nói lời này cũng không phải là qua loa, hắn thấy Vương Tử Quân căn bản là khá đáng tiếc, một cơ hội tốt như vậy đã bị một căn bệnh nhỏ xóa nhòa, quá đáng tiếc. Trước đó hắn cũng đau khổ cạnh tranh, thế nhưng lại căn bản không đủ điểm, bại trong tay người khác.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không nói ra nguyên nhân thật sự cho Lật Tòng Ba, hắn cười khổ một tiếng nói:
- Anh Lạt, cuống họng không buông tha, tôi cũng không có biện pháp nào khác.
- Tôi thấy cậu vẫn nói rất tốt, nếu không thì nói với phụ đạo viên lấy phần danh sách kia lại cho mình?
Lật Tòng Ba nhìn thoáng qua bốn phía rồi nói.
- Thôi bỏ đi, bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy rát họng, bác sĩ nói không nên nói quá lớn, còn phải tĩnh dưỡng mười ngày nữa.
Vương Tử Quân dùng giọng đáng tiếc nói:
- Nếu đứng trên bục cố gắng lên tiếng, không bằng không nói thì hay hơn.
Lật Tòng Ba thấy bộ dạng mây trôi nước chảy của Vương Tử Quân, thế là chợt nhớ đến một câu chuyện vui trên bàn rượu: "Quan trường chính là hiệu triệu tất cả những con người phấn đấu làm quan, có một số việc cần phải học tập theo những người đàn ông đang làm người yêu mình thỏa mãn. Một là không khoe khoang thành tích của mình; hai là vào thời điểm mấu chốt cần phải chịu đựng giỏi; ba là phải giỏi công kích đối phương; bốn là phải ma xát để cho người ta cảm thấy khoái cảm; năm là thắng lợi cũng phải biết tiến lùi, phải biết khiêm nhường nhã nhặn!"
Khi đó Lật Tòng Ba nhớ rõ cả bàn rượu phải cười vang, bây giờ nghĩ lại thì thấy hình tượng đó giống như Vương Tử Quân. Trần Thành Hoa nhìn qua Vương Tử Quân, thấy vẻ mặt bình tĩnh của đối phương, thế là không khỏi cảm thấy có chút thoải mái.
Khi Vương Tử Quân trò chuyện với Lật Tòng Ba, ba người Trần Thành Hoa đi đến. Vẻ mặt Trần Thành Hoa khẽ động, trong lòng đầy cảm kích. Khi hắn định đi về phía Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đã nói:
- Anh Thành Hoa, anh phải mời tôi bữa cơm mới được, lúc này dạ dày đã đói đến mức co thắt rồi.
Trần Thành Hoa nhìn vẻ mặt đầy thẳng thắn chân thành của Vương Tử Quân, thế là cảm thấy tất cả lời nói của mình sẽ như dư thừa. Hắn vỗ vỗ lên vai Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng chân thành nói:
- Tối nay chúng ta không say không về.
Mười giờ sáng, một bóng người quen thuộc được nhân viên công tác bao quanh đi vào trong phòng họp đã được chuẩn bị tốt. Khi thấy bóng người quen thuộc này, tiếng vỗ tay chợt vang lên nhiệt liệt.
Không ai tổ chức mọi người vỗ tay, cũng không ai dẫn đầu, mọi người đều tự giác hành động. Khi tiếng vỗ tay vang lên rộn rã, một âm thanh quen thuộc với người trong nước chợt vang lên.
Tuy thủ trưởng phát biểu một giờ đồng hồ nhưng Vương Tử Quân vẫn nghe rất chăm chú. Thủ trưởng yêu cầu các học viên trong ban huấn luyện tăng cường học tập, cần phải đẩy mạnh lòng nhiệt tình, sau này quay về địa phương và đơn vị vùi đầu vào công tác.
Cứ mười phút thì tiếng vỗ tay lại vang lên, những người ngồi nơi đây phần lớn là cán bộ cấp tỉnh, nhưng Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt từng người, cảm thấy ai cũng phấn chấn tinh thần.
Khi thủ trưởng kết thúc bài phát biểu, ba vị học viên bắt đầu tiến hành diễn thuyết báo cáo, người thứ nhất lên tiếng là vị bí thư tỉnh ủy duy nhất trong lớp.
Khi Vương Tử Quân lẳng lặng nghe vị bí thư tỉnh ủy kia lên tiếng, hắn thấy Vũ Tiểu Dương khẽ vẫy mình. Hắn có chút do dự, sau đó đi về phía Vũ Tiểu Dương.
Bí Thư Trùng Sinh
Vương Tử Quân sao có thể hời hợt ném cơ hội này cho mình? Tuy trong lòng đang có nhiều âm thanh nói với hắn, thế nhưng cơ hội lần này thật sự có quá nhiều chỗ tốt, nhưng một âm thanh khác lại làm hắn phải rút điện thoại ra.
- Alo, là Tử Quân sao?
Điện thoại vừa nối thông thì Trần Thành Hoa đã dùng giọng không chờ đợi được nói.
Giọng nói khàn khàn của Vương Tử Quân từ đầu dây bên kia truyền đến:
- Tôi là Vương Tử Quân, xin hỏi ngài là ai?
Trần Thành Hoa thấy Vương Tử Quân cố gắng giả vờ, hắn thầm cảm động, đồng thời càng lớn tiếng nói:
- Vương Tử Quân, tôi là Trần Thành Hoa, cậu đừng giả vờ nữa, cơ hội này là của cậu, tôi căn bản không muốn nhận.
Sau khi xin phép được nghỉ vài ngày, Vương Tử Quân cầm điện thoại ngồi trong nhà, chờ tin tức của Trần Thành Hoa. Nếu như Trần Thành Hoa gọi điện thoại đến, như vậy đối phương rõ ràng là người có thể kết tình thâm; Nếu như Trần Thành Hoa không gọi điện thoại, Vương Tử Quân cũng không gọi đi, quan hệ giữa hai người xem như đối phương thiếu nợ hắn một phần nhân tình.
Trần Thành Hoa không làm cho Vương Tử Quân thất vọng, biểu hiện của đối phương làm cho Vương Tử Quân cảm thấy những gì mình phải bỏ ra căn bản rất đúng, rất đáng kết giao.
- Anh Trần, anh đừng nói nhảm, hai người chúng ta không phải là bạn bè sao?
Vương Tử Quân ném giọng nói khàn khàn của mình đi, hắn dùng giọng gọn gàng dứt khoát nói.
- Nếu cậu xem tôi là bạn, cậu không nên nhường cơ hội lần này cho tôi.
Trần Thành Hoa thấy Vương Tử Quân khôi phục lại giọng nói như bình thường, lúc này hắn cũng chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Vương Tử Quân cười cười nói:
- Anh Trần, anh cũng đừng nói như vậy, anh không thể nào không tiến lên, vì lãnh đạo nhà trường thấy anh phù hợp hơn, điều này có liên quan gì đến tôi chứ?
Vương Tử Quân nói làm cho Trần Thành Hoa chợt cảm động, tuy hắn đã qua tuổi thọ dễ xúc động từ rất lâu rồi. Nếu như nói trước đó hắn chỉ cảm thấy Vương Tử Quân là người xứng đáng kết giao, bây giờ lời nói không thèm quan tâm của đối phương càng làm hắn thấy dễ chịu hơn.
- Tôi vừa mới là thường ủy tỉnh ủy, cho dù được lãnh đạo coi trọng thì cũng không có tác dụng gì với tình huống tiến lên phía trước. Nhưng anh lại khác, anh bây giờ đang ở vào giai đoạn phân phối công tác, cơ hội lần này có ý nghĩa khác biệt, chỉ sợ nó sẽ ảnh hưởng đến tương lai phát triển sau này của anh. Nếu tôi ăn một bát canh gân gà, sao không cho anh để rồi phát huy tác dụng lớn hơn?
Trần Thành Hoa cảm thấy cơ hội để người mà mình luôn hướng tới tỏ ra coi trọng là quan trọng đến mức nào. Hắn càng hiểu dựa vào Vương Tử Quân thì có thể dễ dàng tìm được sự coi trọng của lãnh đạo, thế nhưng cơ hội lần này quá quan trọng với hắn, chẳng qua cũng cảm thấy Vương Tử Quân cũng khó thể vứt bỏ đi được.
Trần Thành Hoa nghĩ đến đây thì trầm giọng nói:
- Tử Quân, lời cảm ơn tôi chỉ có thể giữ trong lòng...
- Anh đừng nói những lời như vậy có được không? Tôi đã nói với lãnh đạo trường đảng, đã không thể nào quay đầu, anh nên chuẩn bị cho tốt, đến lúc đó tôi sẽ đến xem anh biểu hiện như thế nào.
Vương Tử Quân nói rồi cúp điện thoại.
Vương Tử Quân vốn chỉ muốn dùng cơ hội lần này để kéo về cho mình một minh hữu, nhưng biểu hiện của Trần Thành Hoa cũng làm hắn cảm động. Hắn khẽ vuốt vuốt thái dương, sau đó thì thào nói:
- Xem ra mình cũng không thích hợp làm chính trị.
Tin tức Vương Tử Quân bị bệnh rời khỏi danh sách diễn thuyết làm cho nhiều người cảm thấy may mắn, cũng không ít người thấy đáng tiếc. Một vài người biết rõ nguyên nhân thì lại tán thưởng không thôi.
Dùng một cơ hội lớn đổi lấy nhân tình, chuyện tốt như thế này dù nhìn từ phương diện nào cũng thấy lợi nhuận rất lớn. Nhưng những người này biết chuyện cũng chỉ vùi trong lòng, căn bản không bao giờ nói ra.
Sự kiện lãnh đạo thượng cấp đến tham hỏi trường đảng cuối cùng cũng được tiến hành, Vương Tử Quân lúc này đã khôi phục lại như thường, hắn đi đến phòng học. Khi thấy Vương Tử Quân thì Lật Tòng Ba dùng giọng cảm khái nói"
- Cậu Vương, thật sự đáng tiếc, vì sao đến thời điểm mấu chốt lại phát sinh vấn đề sức khỏe như vậy?
Lật Tòng Ba nói lời này cũng không phải là qua loa, hắn thấy Vương Tử Quân căn bản là khá đáng tiếc, một cơ hội tốt như vậy đã bị một căn bệnh nhỏ xóa nhòa, quá đáng tiếc. Trước đó hắn cũng đau khổ cạnh tranh, thế nhưng lại căn bản không đủ điểm, bại trong tay người khác.
Vương Tử Quân tất nhiên sẽ không nói ra nguyên nhân thật sự cho Lật Tòng Ba, hắn cười khổ một tiếng nói:
- Anh Lạt, cuống họng không buông tha, tôi cũng không có biện pháp nào khác.
- Tôi thấy cậu vẫn nói rất tốt, nếu không thì nói với phụ đạo viên lấy phần danh sách kia lại cho mình?
Lật Tòng Ba nhìn thoáng qua bốn phía rồi nói.
- Thôi bỏ đi, bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy rát họng, bác sĩ nói không nên nói quá lớn, còn phải tĩnh dưỡng mười ngày nữa.
Vương Tử Quân dùng giọng đáng tiếc nói:
- Nếu đứng trên bục cố gắng lên tiếng, không bằng không nói thì hay hơn.
Lật Tòng Ba thấy bộ dạng mây trôi nước chảy của Vương Tử Quân, thế là chợt nhớ đến một câu chuyện vui trên bàn rượu: "Quan trường chính là hiệu triệu tất cả những con người phấn đấu làm quan, có một số việc cần phải học tập theo những người đàn ông đang làm người yêu mình thỏa mãn. Một là không khoe khoang thành tích của mình; hai là vào thời điểm mấu chốt cần phải chịu đựng giỏi; ba là phải giỏi công kích đối phương; bốn là phải ma xát để cho người ta cảm thấy khoái cảm; năm là thắng lợi cũng phải biết tiến lùi, phải biết khiêm nhường nhã nhặn!"
Khi đó Lật Tòng Ba nhớ rõ cả bàn rượu phải cười vang, bây giờ nghĩ lại thì thấy hình tượng đó giống như Vương Tử Quân. Trần Thành Hoa nhìn qua Vương Tử Quân, thấy vẻ mặt bình tĩnh của đối phương, thế là không khỏi cảm thấy có chút thoải mái.
Khi Vương Tử Quân trò chuyện với Lật Tòng Ba, ba người Trần Thành Hoa đi đến. Vẻ mặt Trần Thành Hoa khẽ động, trong lòng đầy cảm kích. Khi hắn định đi về phía Vương Tử Quân, lúc này Vương Tử Quân đã nói:
- Anh Thành Hoa, anh phải mời tôi bữa cơm mới được, lúc này dạ dày đã đói đến mức co thắt rồi.
Trần Thành Hoa nhìn vẻ mặt đầy thẳng thắn chân thành của Vương Tử Quân, thế là cảm thấy tất cả lời nói của mình sẽ như dư thừa. Hắn vỗ vỗ lên vai Vương Tử Quân, sau đó dùng giọng chân thành nói:
- Tối nay chúng ta không say không về.
Mười giờ sáng, một bóng người quen thuộc được nhân viên công tác bao quanh đi vào trong phòng họp đã được chuẩn bị tốt. Khi thấy bóng người quen thuộc này, tiếng vỗ tay chợt vang lên nhiệt liệt.
Không ai tổ chức mọi người vỗ tay, cũng không ai dẫn đầu, mọi người đều tự giác hành động. Khi tiếng vỗ tay vang lên rộn rã, một âm thanh quen thuộc với người trong nước chợt vang lên.
Tuy thủ trưởng phát biểu một giờ đồng hồ nhưng Vương Tử Quân vẫn nghe rất chăm chú. Thủ trưởng yêu cầu các học viên trong ban huấn luyện tăng cường học tập, cần phải đẩy mạnh lòng nhiệt tình, sau này quay về địa phương và đơn vị vùi đầu vào công tác.
Cứ mười phút thì tiếng vỗ tay lại vang lên, những người ngồi nơi đây phần lớn là cán bộ cấp tỉnh, nhưng Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt từng người, cảm thấy ai cũng phấn chấn tinh thần.
Khi thủ trưởng kết thúc bài phát biểu, ba vị học viên bắt đầu tiến hành diễn thuyết báo cáo, người thứ nhất lên tiếng là vị bí thư tỉnh ủy duy nhất trong lớp.
Khi Vương Tử Quân lẳng lặng nghe vị bí thư tỉnh ủy kia lên tiếng, hắn thấy Vũ Tiểu Dương khẽ vẫy mình. Hắn có chút do dự, sau đó đi về phía Vũ Tiểu Dương.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 1361: Thu phóng tự nhiên thì chính mình thành công
9.1/10 từ 48 lượt.