Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1291: Khoe khoang vênh váo tự đắc không bằng làm đến nơi đến chốn
Cục trưởng Liêu trên cơ bản đã hiểu về sự kiện này, dùng kinh nghiệm công tác trong hệ thống công an lâu năm để xem xét thì Tào Viễn rõ ràng là phạm tội cưỡng hiếp. Lúc này Tào Viễn bị thương thì chỉ có thể nói là không may, người ta phòng vệ chính đáng, không thể vì anh bị thương mà nói ngược lại được.
Tuy cục trưởng Liêu đã hiểu quá rõ vấn đề, thế nhưng ngoài miệng lại căn bản không thể nói như vậy. Dù sao thì Tào gia cũng không phải dễ đắc tội. Vì vậy hắn do dự một chút rồi trầm giọng nói:
- Tào nữ sĩ, chuyện này ngài cứ yên tâm, cục công an tỉnh Sơn Nam nhất định sẽ xử lý thật chuyên chú, sẽ cho ngài một câu trả lời rõ ràng.
Cục trưởng LIêu nói xong thì phân phó một vị trưởng phòng đi theo bên cạnh mình:
- Anh gọi cục trưởng Mễ đến đây.
Viên trưởng phòng đồng ý một tiếng rồi bấm số điện thoại của Mễ Hoa Lâm.
Sau khi nói ra yêu cầu của cục trưởng Liêu, vị trưởng phòng kia quay lại báo cáo:
- Cục trưởng Liêu, cục trưởng Mễ nói anh ấy sẽ đến ngay.
Dù cục trưởng Liêu có biểu hiện cực kỳ tích cực trên sự kiện này, thế nhưng căn bản không làm giảm bớt tâm tình của Lý Tú Anh. Bà nhìn đứa con nằm ngủ trên giường bệnh với ánh mắt ngây ngốc, gương mặt không còn chút máu, thế là không khỏi cảm thấy cực kỳ thảm thiết. Bà giận đến mức khó thể kiềm chế được mà đi đến bên cạnh một tên thủ hạ ở bên cạnh Tào Viễn, sau đó cho ra hai cái tát:
- Bình thường Viễn Nhi nhà tôi đối đãi với các anh không tệ, đến thời khắc cuối cùng thì các anh chạy đi đâu? Tôi muốn hỏi xem hai người các anh quan tâm đến nó như thế nào.
Tên đàn ông bị Lý Tú Anh cho hai tát chợt ngây ngốc, thế nhưng lúc này Lý Tú Anh nổi giận, hắn căn bản chỉ có thể nén giận mà không dám nói gì. Lúc này bọn họ sao có thể nói cho Lý Tú Anh biết, con của bà muốn chơi người ta, nếu chúng tôi ở bên cạnh thì còn có chút hứng thú nào sao? Nhưng lời giải thích này căn bản không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại, vì vậy tuy lời nói của Lý Tú Anh cực kỳ hung hăng, thế nhưng hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau mà căn bản là ấp a ấp úng không lên tiếng. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
- Mẹ, chuyện này bọn họ không có gì sai, sai lầm không nằm trên người bọn họ, dù sao bọn họ cũng không thể nào cứ theo sát Viễn Nhi hai bốn trên hai bốn được.
Tào Chân Nhi cuối cùng cũng là người giỏi quan sát, nàng nhìn vẻ mặt hai người kia cộng với lời nói của tên cảnh sát vừa rồi, thế là hiểu chuyện gì xảy ra. Nàng sợ mẹ tiếp tục náo loạn, thế là phải nói ra những lời như vậy để di chuyển chủ đề.
Cục trưởng Liêu nhìn thoáng qua Tào Chân Nhi, trong lòng thầm nghĩ may mà nơi đây còn có một người hiểu chuyện, nếu không vấn đề sẽ là khó giải quyết.
- Cục trưởng Liêu, tôi hy vọng ngài có thể xử lý thích đáng sự kiện này, để cho em tôi một câu trả lời rõ ràng.
Tào Chân Nhi nói câu sau rất nghiêm túc, ý nghĩa là quá rõ rồi.
Cục trưởng Liêu khẽ gật đầu, tuy hắn cảm thấy ngôi sao kia sẽ gặp chuyện không may, thế nhưng trên sự kiện này ở lại không chút do dự đứng về phía Tào gia. Vào thời đại xã hội quyền lớn hơn pháp, có người nào có thể thật sự chấp pháp công bằng, pháp luật đối đãi ngang hàng với tất cả mọi người thật sao?
Hai tên cảnh sát đứng ở cửa ra vào thầm chửi chó má, bọn họ trên cơ bản đều hiểu chuyện gì xảy ra, bây giờ những lời đám người kia vừa nói giống như người bị hại là Liêu An Như phải phụ trách tất cả vậy.
Có quyền đúng là quá tốt, chỉ cần mở miệng nói vài câu thì cô gái trong trắng tinh khiết đã giống như hóa thành một tên tội phạm. Co bà nó, chỉ cần nắm quyền cao thì rõ rang có thể nói ngựa trắng thành dê đen.
Khi hai tên cảnh sát đang cảm khái thì có vài tên cảnh sát đi đến, người đi đầu khẽ gật đầu với hai cảnh sát đứng canh gác bên cửa, sau đó vào trong phòng bệnh.
- Chào cục trưởng Liêu, tôi là đại đội trưởng Trương Thông Binh của chi đội ba cảnh sát hình sự thành phố La Nam.
Trương Thông Binh vừa nói vừa khép hai chân lại cúi chào cục trưởng Liêu.
Nếu như là bình thường thì cục trưởng Liêu có tâm tư ma xát với Trương Thông Binh sao? Nhưng lúc này vì lời nhắn nhủ của Lý Tú Anh mà hán cần phải sử dụng Trương Thông Binh, thế là hắn tranh thủ biểu hiện gương mặt bình dị dễ gần, sau đó dùng giọng hòa ái nói:
- Đội trưởng Thông Binh, theo tôi biết thì đội cảnh sát hình sự La Nam vào thời điểm mấu chốt có thể phát huy tác dụng quan trọng, là một đội ngũ có tố chất cao. Lúc này tôi giao nhiệm vụ cho các anh, nhất định phải chăm chú xử lý vụ án giết người này, phải căn cứ vào những chứng cứ chính xác, tuyệt đối không cho hung thủ làm bị thương người khác nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Cục trưởng Liêu nói câu sau cùng cực kỳ nặng nề, thế cho nên ý nghĩ đã quá rõ ràng.
Trương Thông Binh cười cười nói:
- Chúng tôi nhất định sẽ chấp hành chỉ thị của lãnh đạo.
Cục trưởng Liêu bị Lý Tú Anh mở miệng mắng trước mặt nhiều người, thật sự rất mất mặt. Lú này lời xu nịnh của Lý Tú Anh làm cho hắn cảm thấy mình có thê diện, thế là tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.
- À, Thông Binh rất tốt.
Cục trưởng Liêu nói ra bốn chữ tán dương Trương Thông Binh, thế là cảm thấy đã quá đủ.
Trương Thông Binh quả nhiên là rất tốt, thế nhưng cục trưởng Liêu khen ngợi vẫn có hơi sớm. Sau khi khen ngợi xong, Trương Thông Binh cất bước đi đến bên cạnh hai tên đàn ông đứng bên cạnh Tào Viễn, sau đó trầm giọng nói:
- Hai người có phải là Triệu Hòa Tuyền và Lý Thuần Lực không?
Cục trưởng Liêu là một cảnh sát có thâm niên, hắn chợt cảm thấy có gì đó không đúng trong thái độ của Trương Thông Binh, thế nhưng lúc này hắn căn bản đã không kịp ngăn cản nữa rồi.
- Vâng.
Hai đàn ông đưa mắt nhìn nhau rồi dùng giọng lớn tiếng nói. Lúc này có chủ của mình đến, hơn nữa còn có một vị phó cục trưởng cục công an tỉnh đi theo, đám cảnh sát chuột nhắt này có thể làm gì được mình?
- Thật xin lỗi, mời hai vị đi theo tôi một chuyến. Theo như lời khai của người đại diện của Liêu An Như, chính là hai người các anh hỗ trợ kẻ tội phạm Tào Viễn lấy chìa khóa trong phòng của Liêu An Như.
Trương Thông Binh nói, hai mắt giống như diều hâu nhìn về phía hai tên đàn ông đứng bên cạnh giường của Tào Viễn.
Hai tên đàn ông chợt cảm thấy lạnh lẽo, bọn họ thật sự làm điều này, nhưng lúc này nổi sợ hãi trong lòng đã bị kiêu ngạo thay thế. Bọn họ có hậu trường, một cảnh sát chuột nhắt dám đứng đây khiêu khích quyền uy của lãnh đạo sao? Đúng là quá ngu ngốc.
- Đây là ngậm máu phun người, chúng tôi không đi, chúng tôi là dân thường tuân thủ đúng pháp luật, có nghĩa vụ phải đi sao?
Lý Thuần Lực cố gắng giải thích.
- Từng công dân đều phải có nghĩa vụ hỗ trợ cơ quan công an trong lúc điều tra phá án.
Trương Thông Binh nói, sau đó nhìn vài vị cảnh sát hình sự đi theo phía sau:
- Đưa hai đồng chí này đi.
- Tôi xem các anh ai dám?
Lý Tú Anh vốn cực kỳ nổi giận vì con mình bị tàn phế, lúc này thấy đám cảnh sát được một tấc còn muốn tiến thêm một thước, muốn đưa cả hai tên đàn ông kia đi, thế là đỏ mặt tía tai nói.
Trương Thông Binh biết rõ đây là Lý Tú Anh, là đại nhân vật đến từ thủ đô, hơn nữa cục trưởng Liêu cục công an tỉnh cũng có mặt ở nơi này. Nhưng mặc kệ anh cấp cao thế nào, cho dù hắn biết rõ vẫn phải thực hiện công tác, vì đây không những là chỉ thị của cục trưởng Mễ, còn là chỉ chị cao nhất của bí thư Vương: Chấp pháp theo đúng quy củ.
Năm chữ này khá đơn giản, thế nhưng thực tế lại khó khăn nặng nề. Chuyện này nếu như không có chỉ thị của bí thư Vương, Trương Thông Binh cảm thấy mình sẽ căn bản không đến nơi này.
- Đưa đi.
Trương Thông Binh vung tay lên mà không hề nói nhiều. Vài tên cảnh sát cũng không nói nhiều mà tiến lên đưa hai tên đàn ông kia đi.
Bí Thư Trùng Sinh
Tuy cục trưởng Liêu đã hiểu quá rõ vấn đề, thế nhưng ngoài miệng lại căn bản không thể nói như vậy. Dù sao thì Tào gia cũng không phải dễ đắc tội. Vì vậy hắn do dự một chút rồi trầm giọng nói:
- Tào nữ sĩ, chuyện này ngài cứ yên tâm, cục công an tỉnh Sơn Nam nhất định sẽ xử lý thật chuyên chú, sẽ cho ngài một câu trả lời rõ ràng.
Cục trưởng LIêu nói xong thì phân phó một vị trưởng phòng đi theo bên cạnh mình:
- Anh gọi cục trưởng Mễ đến đây.
Viên trưởng phòng đồng ý một tiếng rồi bấm số điện thoại của Mễ Hoa Lâm.
Sau khi nói ra yêu cầu của cục trưởng Liêu, vị trưởng phòng kia quay lại báo cáo:
- Cục trưởng Liêu, cục trưởng Mễ nói anh ấy sẽ đến ngay.
Dù cục trưởng Liêu có biểu hiện cực kỳ tích cực trên sự kiện này, thế nhưng căn bản không làm giảm bớt tâm tình của Lý Tú Anh. Bà nhìn đứa con nằm ngủ trên giường bệnh với ánh mắt ngây ngốc, gương mặt không còn chút máu, thế là không khỏi cảm thấy cực kỳ thảm thiết. Bà giận đến mức khó thể kiềm chế được mà đi đến bên cạnh một tên thủ hạ ở bên cạnh Tào Viễn, sau đó cho ra hai cái tát:
- Bình thường Viễn Nhi nhà tôi đối đãi với các anh không tệ, đến thời khắc cuối cùng thì các anh chạy đi đâu? Tôi muốn hỏi xem hai người các anh quan tâm đến nó như thế nào.
Tên đàn ông bị Lý Tú Anh cho hai tát chợt ngây ngốc, thế nhưng lúc này Lý Tú Anh nổi giận, hắn căn bản chỉ có thể nén giận mà không dám nói gì. Lúc này bọn họ sao có thể nói cho Lý Tú Anh biết, con của bà muốn chơi người ta, nếu chúng tôi ở bên cạnh thì còn có chút hứng thú nào sao? Nhưng lời giải thích này căn bản không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại, vì vậy tuy lời nói của Lý Tú Anh cực kỳ hung hăng, thế nhưng hai người bọn họ đưa mắt nhìn nhau mà căn bản là ấp a ấp úng không lên tiếng. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
- Mẹ, chuyện này bọn họ không có gì sai, sai lầm không nằm trên người bọn họ, dù sao bọn họ cũng không thể nào cứ theo sát Viễn Nhi hai bốn trên hai bốn được.
Tào Chân Nhi cuối cùng cũng là người giỏi quan sát, nàng nhìn vẻ mặt hai người kia cộng với lời nói của tên cảnh sát vừa rồi, thế là hiểu chuyện gì xảy ra. Nàng sợ mẹ tiếp tục náo loạn, thế là phải nói ra những lời như vậy để di chuyển chủ đề.
Cục trưởng Liêu nhìn thoáng qua Tào Chân Nhi, trong lòng thầm nghĩ may mà nơi đây còn có một người hiểu chuyện, nếu không vấn đề sẽ là khó giải quyết.
- Cục trưởng Liêu, tôi hy vọng ngài có thể xử lý thích đáng sự kiện này, để cho em tôi một câu trả lời rõ ràng.
Tào Chân Nhi nói câu sau rất nghiêm túc, ý nghĩa là quá rõ rồi.
Cục trưởng Liêu khẽ gật đầu, tuy hắn cảm thấy ngôi sao kia sẽ gặp chuyện không may, thế nhưng trên sự kiện này ở lại không chút do dự đứng về phía Tào gia. Vào thời đại xã hội quyền lớn hơn pháp, có người nào có thể thật sự chấp pháp công bằng, pháp luật đối đãi ngang hàng với tất cả mọi người thật sao?
Hai tên cảnh sát đứng ở cửa ra vào thầm chửi chó má, bọn họ trên cơ bản đều hiểu chuyện gì xảy ra, bây giờ những lời đám người kia vừa nói giống như người bị hại là Liêu An Như phải phụ trách tất cả vậy.
Có quyền đúng là quá tốt, chỉ cần mở miệng nói vài câu thì cô gái trong trắng tinh khiết đã giống như hóa thành một tên tội phạm. Co bà nó, chỉ cần nắm quyền cao thì rõ rang có thể nói ngựa trắng thành dê đen.
Khi hai tên cảnh sát đang cảm khái thì có vài tên cảnh sát đi đến, người đi đầu khẽ gật đầu với hai cảnh sát đứng canh gác bên cửa, sau đó vào trong phòng bệnh.
- Chào cục trưởng Liêu, tôi là đại đội trưởng Trương Thông Binh của chi đội ba cảnh sát hình sự thành phố La Nam.
Trương Thông Binh vừa nói vừa khép hai chân lại cúi chào cục trưởng Liêu.
Nếu như là bình thường thì cục trưởng Liêu có tâm tư ma xát với Trương Thông Binh sao? Nhưng lúc này vì lời nhắn nhủ của Lý Tú Anh mà hán cần phải sử dụng Trương Thông Binh, thế là hắn tranh thủ biểu hiện gương mặt bình dị dễ gần, sau đó dùng giọng hòa ái nói:
- Đội trưởng Thông Binh, theo tôi biết thì đội cảnh sát hình sự La Nam vào thời điểm mấu chốt có thể phát huy tác dụng quan trọng, là một đội ngũ có tố chất cao. Lúc này tôi giao nhiệm vụ cho các anh, nhất định phải chăm chú xử lý vụ án giết người này, phải căn cứ vào những chứng cứ chính xác, tuyệt đối không cho hung thủ làm bị thương người khác nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Cục trưởng Liêu nói câu sau cùng cực kỳ nặng nề, thế cho nên ý nghĩ đã quá rõ ràng.
Trương Thông Binh cười cười nói:
- Chúng tôi nhất định sẽ chấp hành chỉ thị của lãnh đạo.
Cục trưởng Liêu bị Lý Tú Anh mở miệng mắng trước mặt nhiều người, thật sự rất mất mặt. Lú này lời xu nịnh của Lý Tú Anh làm cho hắn cảm thấy mình có thê diện, thế là tâm tình thoải mái hơn rất nhiều.
- À, Thông Binh rất tốt.
Cục trưởng Liêu nói ra bốn chữ tán dương Trương Thông Binh, thế là cảm thấy đã quá đủ.
Trương Thông Binh quả nhiên là rất tốt, thế nhưng cục trưởng Liêu khen ngợi vẫn có hơi sớm. Sau khi khen ngợi xong, Trương Thông Binh cất bước đi đến bên cạnh hai tên đàn ông đứng bên cạnh Tào Viễn, sau đó trầm giọng nói:
- Hai người có phải là Triệu Hòa Tuyền và Lý Thuần Lực không?
Cục trưởng Liêu là một cảnh sát có thâm niên, hắn chợt cảm thấy có gì đó không đúng trong thái độ của Trương Thông Binh, thế nhưng lúc này hắn căn bản đã không kịp ngăn cản nữa rồi.
- Vâng.
Hai đàn ông đưa mắt nhìn nhau rồi dùng giọng lớn tiếng nói. Lúc này có chủ của mình đến, hơn nữa còn có một vị phó cục trưởng cục công an tỉnh đi theo, đám cảnh sát chuột nhắt này có thể làm gì được mình?
- Thật xin lỗi, mời hai vị đi theo tôi một chuyến. Theo như lời khai của người đại diện của Liêu An Như, chính là hai người các anh hỗ trợ kẻ tội phạm Tào Viễn lấy chìa khóa trong phòng của Liêu An Như.
Trương Thông Binh nói, hai mắt giống như diều hâu nhìn về phía hai tên đàn ông đứng bên cạnh giường của Tào Viễn.
Hai tên đàn ông chợt cảm thấy lạnh lẽo, bọn họ thật sự làm điều này, nhưng lúc này nổi sợ hãi trong lòng đã bị kiêu ngạo thay thế. Bọn họ có hậu trường, một cảnh sát chuột nhắt dám đứng đây khiêu khích quyền uy của lãnh đạo sao? Đúng là quá ngu ngốc.
- Đây là ngậm máu phun người, chúng tôi không đi, chúng tôi là dân thường tuân thủ đúng pháp luật, có nghĩa vụ phải đi sao?
Lý Thuần Lực cố gắng giải thích.
- Từng công dân đều phải có nghĩa vụ hỗ trợ cơ quan công an trong lúc điều tra phá án.
Trương Thông Binh nói, sau đó nhìn vài vị cảnh sát hình sự đi theo phía sau:
- Đưa hai đồng chí này đi.
- Tôi xem các anh ai dám?
Lý Tú Anh vốn cực kỳ nổi giận vì con mình bị tàn phế, lúc này thấy đám cảnh sát được một tấc còn muốn tiến thêm một thước, muốn đưa cả hai tên đàn ông kia đi, thế là đỏ mặt tía tai nói.
Trương Thông Binh biết rõ đây là Lý Tú Anh, là đại nhân vật đến từ thủ đô, hơn nữa cục trưởng Liêu cục công an tỉnh cũng có mặt ở nơi này. Nhưng mặc kệ anh cấp cao thế nào, cho dù hắn biết rõ vẫn phải thực hiện công tác, vì đây không những là chỉ thị của cục trưởng Mễ, còn là chỉ chị cao nhất của bí thư Vương: Chấp pháp theo đúng quy củ.
Năm chữ này khá đơn giản, thế nhưng thực tế lại khó khăn nặng nề. Chuyện này nếu như không có chỉ thị của bí thư Vương, Trương Thông Binh cảm thấy mình sẽ căn bản không đến nơi này.
- Đưa đi.
Trương Thông Binh vung tay lên mà không hề nói nhiều. Vài tên cảnh sát cũng không nói nhiều mà tiến lên đưa hai tên đàn ông kia đi.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 1291: Khoe khoang vênh váo tự đắc không bằng làm đến nơi đến chốn
9.1/10 từ 48 lượt.