Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1197: Hy vọng đường về
Có tư liệu nghiên cứu cho thấy một người đàn ông thành công thì đều có một ước vọng xa vời trong khung xương về phương diện tình cảm: Trong nhà có một người phụ nữ biết làm cơm, bên ngoài có một người phụ nữ đầy tình cảm, nơi xa có vài người để tưởng nhớ, ở đơn vị có vài cô đẹp mắt.
Đối với một người mà ngày ngày đều bận rộn như bí thư Nguyễn Chấn Nhạc, nếu như thượng đế công bằng thì phải cho hắn hai loại hình phụ nữ: Một là cơ sở sinh tồn, giúp đỡ lúc khốn khó; hai là loại giải trí, cuộc sống thêm vui, dệt hoa trên gấm.
Nhưng những ý nghĩ đồng tình với Nguyễn Chấn Nhạc như vậy lại căn bản không thể nào thực hiện được.
Mã Tiến Hổ càng thêm cung kính với câu hỏi của Tào Chân Nhi:
- Đúng là người này, từng là thư ký cho Vương Tử Quân, luôn không biết phân biệt rõ tên họ của mình là gì.
Nguyễn Chấn Nhạc vung tay nói:
- Việc này trước tiên không quá quan tâm. Chủ tịch Mã, anh nhất định phải đặt tất cả tinh lực lên phương diện chuẩn bị nghênh đón lãnh đạo đến khảo sát. Thành phố Đông Bộ được sắp xếp là một trong ba trạm dừng của lãnh đạo, khả năng lãnh đạo đến khảo sát là một trăm phần trăm, bây giờ chúng ta đại biểu cho tỉnh Sơn Nam, tuyệt đối không cho phép phát sinh vấn đề.
Mã Tiến Hổ tất nhiên biết rõ sự kiện lần này đại biểu cho cái nhìn của lãnh đạo tuyến trên với Nguyễn Chấn Nhạc, hắn đã nói quá rõ ràng với bí thư Nguyễn rồi, còn phần Nguyễn Chấn Nhạc xử lý thế nào, cũng không phải là thứ mà hắn có thể chen tay vào.
- Bí thư Nguyễn cứ yên tâm, Mã Tiến Hổ tôi nhất định sẽ không làm cho ngài thất vọng. Đặc biệt là khu công nghiệp Lam Hà, chúng ta đã kêu gọi được năm xí nghiệp tiến vào, dù là lãnh đạo có đến thì tôi cũng không sợ vì tất cả luôn phát triển rất tốt đẹp.
Bầu không khí náo nhiệt trong nhà Nguyễn Chấn Nhạc kéo dài đến tận chín giờ tối, sau đó khách trong nhà mới lục tục kéo đi. Sau khi người giúp việc thu dọn gian phòng, Nguyễn Chấn Nhạc và Tào Chân Nhi đi về phía phòng ngủ của mình.
Tình cảm giữa Nguyễn Chấn Nhạc và Tào Chân Nhi thật sự là đã còn khá nhạt. Phụ nữ thường là như vậy, có nhiều người tâm tính hung hãn, cũng có nhiều người trời sinh không quan tâm quá nhiều đến chuyện chung quanh, hoặc không chịu nói lý lẽ. Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc lại gặp phải một người vợ rất cường thế, căn bản mỗi lần có chuyện đều phải nuốt răng vào bụng.
Mỗi lần mà áp lực lên đến cực điểm thì Nguyễn Chấn Nhạc luôn ám hiệu cho mình, chuyện nhỏ không nhịn được sẽ loạn mưu lớn. Hắn là một người đàn ông có tư tưởng và hoài bão, dù là giữa hai vợ chồng đã đến tình trạng "hoặc là không làm, đã làm là không xong", nhưng hai bên cũng không vì như vậy mà náo loạn đến mức ly hôn. Phụ nữ là như vậy, nếu có vấn đề thì cuộc sống sinh hoạt khá buồn tẻ và chán nản, đến tối tắt đèn thì tất cả cũng như không xảy ra.
Tào Chân Nhi là người xuất thân vọng tộc, lại là người có bản lĩnh khó có được, vì thế mà Nguyễn Chấn Nhạc mới có thể cố gắng chịu đựng nàng. Ngoài phương diện bối cảnh thì Tào Chân Nhi còn có khả năng nấu nướng rất tuyệt, thường là như vậy, một người đã thường xuyên ăn món ngon, bây giờ nếu đổi khác thì thật sự sinh ra cảm giác khó thể nuốt trôi.
Bữa tối hôm nay Tào Chân Nhi nấu một nồi canh rất ngon, mất gần bốn giờ mới xong, thế nên Nguyễn Chấn Nhạc ăn xong thì nở nụ cười khó kiếm. Cuối cùng hai người đi vào phòng ngủ, căn bản sinh ra cảm giác như cơn mưa xua tan sương mù.
Tào Chân Nhi lười nhác vuốt tóc rồi nói tiếp:
- Chỉ có thể lưu lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo trong sự kiện khảo sát thành phố trọng tâm lần này thì anh mới có thể thuận thế tiến lên, tất nhiên chuyện tiến lên vị trí thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam cũng là nước chảy thành sông.
Nguyễn Chấn Nhạc tất nhiên hiểu rõ đạo lý của sự kiện này, hắn thật sự cảm thấy rất phiền toái vì những lời lải nhải của Tào Chân Nhi. Nhưng hắn không dám mở miệng nói ra, chỉ cười nhạt một tiếng nói rằng đã biết rồi.
Tào Chân Nhi dù có chút bất mãn với thái độ căn bản là không mấy quan tâm của Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng nàng vẫn trầm giọng nói:
- Vương Tử Quân là một đối thủ lớn của anh trong tỉnh Sơn Nam khi muốn tiến lên thường ủy tỉnh ủy, anh chỉ có thể tiến lên một bước trước anh ta trong quá trình cạnh tranh lần này, như vậy anh mới mười phần nắm chắc vị trí thường ủy tỉnh ủy.
Nguyễn Chấn Nhạc không nói lời nào, hắn thật sự hiểu rất rõ những gì mà Tào Chân Nhi đang nói. Một năm qua hắn không ngừng quan sát quá trình phát triển của thành phố La Nam, mỗi lần thành phố La Nam có báo cáo phát triển kinh tế thì hắn đều có được một phần số liệu tương quan.
Sau khi nhìn qua những con số phát triển cực kỳ khủng khiếp thì Nguyễn Chấn Nhạc thậm chí sinh ra cảm giác khó thể hít thở. Thành phố La Nam giống như một tấm gương rực sáng làm cho người ta bội phục, đồng thời cũng làm cho hắn sinh ra cảm giác uy hiếp rất mạnh.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Nguyễn Chấn Nhạc nhìn thoáng qua số gọi đến, sau đó hắn vung tay lên với Tào Chân Nhi, bàn tay cầm lấy điện thoại với nụ cười tươi rói.
- Chấn Nhạc, tôi nghe nói thành phố La Nam phát triển rất tốt, đặc biệt là phương diện phát triển kinh tế, thật sự còn vượt mặt cả thành phố Tam Hồ phải không?
Người ở đầu dây bên kia không có chút khách sáo, trực tiếp mở miệng hỏi Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc cũng không quan tâm vì sao người ở đầu dây bên kia lại biết rõ tình huống của thành phố La Nam. Quá trình phát triển của thành phố La Nam là quá rõ ràng, dù hắn có dùng thủ đoạn nào để che giấu thì cũng không thể nào thực hiện được quá tốt.
- Chú Triệu, tình huống của thành phố La Nam thật sự tốt hơn rất nhiều so với thành phố Tam Hồ.
Sau khi trầm ngâm một lát thì Nguyễn Chấn Nhạc dùng giọng chân thật nói.
Chú Triệu ở đầu dây bên kia có chút trầm mặc, một lúc lâu sau mới hỏi:
- Tốt hơn bao nhiêu?
Thành phố La Nam tốt hơn Tam Hồ bao nhiêu, Nguyễn Chấn Nhạc thật sự hiểu rõ như lòng bàn tay, hoàn toàn có thể nói ra, dù sao hắn cũng rất quan tâm đến La Nam. Nhưng hắn biết chú Triệu bên kia đang lo lắng điều gì, hắn cười cười nói:
- Chú Triệu, dù La Nam phát triển thật sự tốt hơn Tam Hồ, thế nhưng ngài cứ yên tâm, thành phố Tam Hồ không phải là vị trí mà tỉnh ủy chọn lựa, thế cho nên sẽ không nằm trong hành trình của lãnh đạo, mà lãnh đạo lại càng không đến thành phố La Nam.
Nếu đã không đi thì sẽ không có gì nguy hiểm, chú Triệu tất nhiên cũng hiểu rõ phương án của tỉnh Sơn Nam. Tối nay hắn được người ta nói rằng thành phố La Nam phát triển không tệ, thế cho nên mới lo lắng gọi điện thoại cho Nguyễn Chấn Nhạc.
- Tôi đây thật sự an tâm, Chấn Nhạc, hai ngày sau lãnh đạo sẽ đến tỉnh Sơn Nam, cậu cần phải làm tốt công tác chuẩn bị. Thành phố Đông Bộ các cậu sẽ được xác định là địa điểm tiếp đón lãnh đạo.
Chủ nhiệm Triệu nói đến đây thì khẽ lên tiếng:
- Lãnh đạo rất coi trọng tình huống phát triển kinh tế của các thành phố, các anh cần phải chú ý ở phương diện này.
Bí Thư Trùng Sinh
Đối với một người mà ngày ngày đều bận rộn như bí thư Nguyễn Chấn Nhạc, nếu như thượng đế công bằng thì phải cho hắn hai loại hình phụ nữ: Một là cơ sở sinh tồn, giúp đỡ lúc khốn khó; hai là loại giải trí, cuộc sống thêm vui, dệt hoa trên gấm.
Nhưng những ý nghĩ đồng tình với Nguyễn Chấn Nhạc như vậy lại căn bản không thể nào thực hiện được.
Mã Tiến Hổ càng thêm cung kính với câu hỏi của Tào Chân Nhi:
- Đúng là người này, từng là thư ký cho Vương Tử Quân, luôn không biết phân biệt rõ tên họ của mình là gì.
Nguyễn Chấn Nhạc vung tay nói:
- Việc này trước tiên không quá quan tâm. Chủ tịch Mã, anh nhất định phải đặt tất cả tinh lực lên phương diện chuẩn bị nghênh đón lãnh đạo đến khảo sát. Thành phố Đông Bộ được sắp xếp là một trong ba trạm dừng của lãnh đạo, khả năng lãnh đạo đến khảo sát là một trăm phần trăm, bây giờ chúng ta đại biểu cho tỉnh Sơn Nam, tuyệt đối không cho phép phát sinh vấn đề.
Mã Tiến Hổ tất nhiên biết rõ sự kiện lần này đại biểu cho cái nhìn của lãnh đạo tuyến trên với Nguyễn Chấn Nhạc, hắn đã nói quá rõ ràng với bí thư Nguyễn rồi, còn phần Nguyễn Chấn Nhạc xử lý thế nào, cũng không phải là thứ mà hắn có thể chen tay vào.
- Bí thư Nguyễn cứ yên tâm, Mã Tiến Hổ tôi nhất định sẽ không làm cho ngài thất vọng. Đặc biệt là khu công nghiệp Lam Hà, chúng ta đã kêu gọi được năm xí nghiệp tiến vào, dù là lãnh đạo có đến thì tôi cũng không sợ vì tất cả luôn phát triển rất tốt đẹp.
Bầu không khí náo nhiệt trong nhà Nguyễn Chấn Nhạc kéo dài đến tận chín giờ tối, sau đó khách trong nhà mới lục tục kéo đi. Sau khi người giúp việc thu dọn gian phòng, Nguyễn Chấn Nhạc và Tào Chân Nhi đi về phía phòng ngủ của mình.
Tình cảm giữa Nguyễn Chấn Nhạc và Tào Chân Nhi thật sự là đã còn khá nhạt. Phụ nữ thường là như vậy, có nhiều người tâm tính hung hãn, cũng có nhiều người trời sinh không quan tâm quá nhiều đến chuyện chung quanh, hoặc không chịu nói lý lẽ. Nhưng Nguyễn Chấn Nhạc lại gặp phải một người vợ rất cường thế, căn bản mỗi lần có chuyện đều phải nuốt răng vào bụng.
Mỗi lần mà áp lực lên đến cực điểm thì Nguyễn Chấn Nhạc luôn ám hiệu cho mình, chuyện nhỏ không nhịn được sẽ loạn mưu lớn. Hắn là một người đàn ông có tư tưởng và hoài bão, dù là giữa hai vợ chồng đã đến tình trạng "hoặc là không làm, đã làm là không xong", nhưng hai bên cũng không vì như vậy mà náo loạn đến mức ly hôn. Phụ nữ là như vậy, nếu có vấn đề thì cuộc sống sinh hoạt khá buồn tẻ và chán nản, đến tối tắt đèn thì tất cả cũng như không xảy ra.
Tào Chân Nhi là người xuất thân vọng tộc, lại là người có bản lĩnh khó có được, vì thế mà Nguyễn Chấn Nhạc mới có thể cố gắng chịu đựng nàng. Ngoài phương diện bối cảnh thì Tào Chân Nhi còn có khả năng nấu nướng rất tuyệt, thường là như vậy, một người đã thường xuyên ăn món ngon, bây giờ nếu đổi khác thì thật sự sinh ra cảm giác khó thể nuốt trôi.
Bữa tối hôm nay Tào Chân Nhi nấu một nồi canh rất ngon, mất gần bốn giờ mới xong, thế nên Nguyễn Chấn Nhạc ăn xong thì nở nụ cười khó kiếm. Cuối cùng hai người đi vào phòng ngủ, căn bản sinh ra cảm giác như cơn mưa xua tan sương mù.
Tào Chân Nhi lười nhác vuốt tóc rồi nói tiếp:
- Chỉ có thể lưu lại ấn tượng tốt cho lãnh đạo trong sự kiện khảo sát thành phố trọng tâm lần này thì anh mới có thể thuận thế tiến lên, tất nhiên chuyện tiến lên vị trí thường ủy tỉnh ủy Sơn Nam cũng là nước chảy thành sông.
Nguyễn Chấn Nhạc tất nhiên hiểu rõ đạo lý của sự kiện này, hắn thật sự cảm thấy rất phiền toái vì những lời lải nhải của Tào Chân Nhi. Nhưng hắn không dám mở miệng nói ra, chỉ cười nhạt một tiếng nói rằng đã biết rồi.
Tào Chân Nhi dù có chút bất mãn với thái độ căn bản là không mấy quan tâm của Nguyễn Chấn Nhạc, thế nhưng nàng vẫn trầm giọng nói:
- Vương Tử Quân là một đối thủ lớn của anh trong tỉnh Sơn Nam khi muốn tiến lên thường ủy tỉnh ủy, anh chỉ có thể tiến lên một bước trước anh ta trong quá trình cạnh tranh lần này, như vậy anh mới mười phần nắm chắc vị trí thường ủy tỉnh ủy.
Nguyễn Chấn Nhạc không nói lời nào, hắn thật sự hiểu rất rõ những gì mà Tào Chân Nhi đang nói. Một năm qua hắn không ngừng quan sát quá trình phát triển của thành phố La Nam, mỗi lần thành phố La Nam có báo cáo phát triển kinh tế thì hắn đều có được một phần số liệu tương quan.
Sau khi nhìn qua những con số phát triển cực kỳ khủng khiếp thì Nguyễn Chấn Nhạc thậm chí sinh ra cảm giác khó thể hít thở. Thành phố La Nam giống như một tấm gương rực sáng làm cho người ta bội phục, đồng thời cũng làm cho hắn sinh ra cảm giác uy hiếp rất mạnh.
- Tút tút tút.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Nguyễn Chấn Nhạc nhìn thoáng qua số gọi đến, sau đó hắn vung tay lên với Tào Chân Nhi, bàn tay cầm lấy điện thoại với nụ cười tươi rói.
- Chấn Nhạc, tôi nghe nói thành phố La Nam phát triển rất tốt, đặc biệt là phương diện phát triển kinh tế, thật sự còn vượt mặt cả thành phố Tam Hồ phải không?
Người ở đầu dây bên kia không có chút khách sáo, trực tiếp mở miệng hỏi Nguyễn Chấn Nhạc.
Nguyễn Chấn Nhạc cũng không quan tâm vì sao người ở đầu dây bên kia lại biết rõ tình huống của thành phố La Nam. Quá trình phát triển của thành phố La Nam là quá rõ ràng, dù hắn có dùng thủ đoạn nào để che giấu thì cũng không thể nào thực hiện được quá tốt.
- Chú Triệu, tình huống của thành phố La Nam thật sự tốt hơn rất nhiều so với thành phố Tam Hồ.
Sau khi trầm ngâm một lát thì Nguyễn Chấn Nhạc dùng giọng chân thật nói.
Chú Triệu ở đầu dây bên kia có chút trầm mặc, một lúc lâu sau mới hỏi:
- Tốt hơn bao nhiêu?
Thành phố La Nam tốt hơn Tam Hồ bao nhiêu, Nguyễn Chấn Nhạc thật sự hiểu rõ như lòng bàn tay, hoàn toàn có thể nói ra, dù sao hắn cũng rất quan tâm đến La Nam. Nhưng hắn biết chú Triệu bên kia đang lo lắng điều gì, hắn cười cười nói:
- Chú Triệu, dù La Nam phát triển thật sự tốt hơn Tam Hồ, thế nhưng ngài cứ yên tâm, thành phố Tam Hồ không phải là vị trí mà tỉnh ủy chọn lựa, thế cho nên sẽ không nằm trong hành trình của lãnh đạo, mà lãnh đạo lại càng không đến thành phố La Nam.
Nếu đã không đi thì sẽ không có gì nguy hiểm, chú Triệu tất nhiên cũng hiểu rõ phương án của tỉnh Sơn Nam. Tối nay hắn được người ta nói rằng thành phố La Nam phát triển không tệ, thế cho nên mới lo lắng gọi điện thoại cho Nguyễn Chấn Nhạc.
- Tôi đây thật sự an tâm, Chấn Nhạc, hai ngày sau lãnh đạo sẽ đến tỉnh Sơn Nam, cậu cần phải làm tốt công tác chuẩn bị. Thành phố Đông Bộ các cậu sẽ được xác định là địa điểm tiếp đón lãnh đạo.
Chủ nhiệm Triệu nói đến đây thì khẽ lên tiếng:
- Lãnh đạo rất coi trọng tình huống phát triển kinh tế của các thành phố, các anh cần phải chú ý ở phương diện này.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 1197: Hy vọng đường về
9.1/10 từ 48 lượt.