Bí Thư Trùng Sinh
Chương 1139: Không tranh chấp với thượng cấp, không tranh công với hạ cấp
Lâm Trường Công nói giống như một lời lầm bầm cũng giống như đang hỏi Triệu Bảo Lâm. Tuy Triệu Bảo Lâm vẫn ngồi nghiêmm chỉnh và không nói lời nào, thế nhưng thật ra cũng không có biện pháp nào tốt.
Bầu không khí trong phòng lại tràn đầy khói thuốc, trong tình huống khói thuốc mù mịt, Lâm Trường Công chợt nói:
- Chủ tịch Bảo Lâm, anh nói xem nếu đổi địa điểm cạnh tranh với La Nam, như vậy sẽ là thế nào?
- Đổi địa phương?
Triệu Bảo Lâm đang hút thuốt chợt cảm thấy hai mắt tỏa sáng, hắn giống như nghĩ ra điều gì đó rồi đưa mắt nhìn Lâm Trường Công.
Lâm Trường Công gật đầu nói:
- Anh xem thành phố Sơn Viên có được không?
Thành phố Sơn Viên là thành phố tỉnh thành, bình thường có sức cạnh tranh cực mạnh. Nếu như là thành phố Sơn Viên ra tay, tuyệt đối có năng lực phân cao thấp với La Nam.
- Thành phố Sơn Viên là tỉnh thành, thực lực kinh tế hùng hậu, tuyệt đối có thể vượt thành phố La Nam. Nhưng thành phố Sơn Viên sẽ nghe theo chúng ta sao?
Triệu Bảo Lâm có chút do dự, sau đó nói ra lo lắng của mình.
Lâm Trường Công cười cười nói:
- Thành phố Sơn Viên không nghe chúng ta, nhưn La Nhân Uy sẽ tuyệt đối không từ chối. Anh ta là một bí thư thị ủy được hơn năm năm, thành tích không có gì khởi sắc. Tam Hồ là thành phố trọng tâm, bây giờ địa vị đã tăng tiến, thế nhưng địa vị của thành phố Sơn Viên lại mơ hồ giảm xuống. Tôi hiểu La Nhân Uy, người này rất có dã tâm.
- Nếu Sơn Viên đấu tay đôi với La Nam ở phương diện kinh tế, khôn những có ích lợi phát triển kinh tế, còn có thể thông qua phương án này để dựa vào bí thư Hào Nhất Phong. Anh đừng quên sau lưng bí thư Hào Nhất Phong là ai, nếu La Nhân Uy muốn cầu tiến chỉ có thể cố gắng dựa vào bí thư Nhất Phong.
Lâm Trường Công càng nói càng hưng phấn, hắn giống như đã thấy được một tình huống mở hội nghị kinh tế ở thành phố Sơn Viên. Khi thành phố Sơn Viên mở hội nghị kinh tế, như vậy thành phố La Nam bên này chỉ có thể hành quân lặng lẽ, ảm đạm xuống đài.
Sau khi nghe Lâm Trường Công phân tích về La Nhân Uy, Triệu Bảo Lâm không khỏi sinh ra bội phục. Tuy hắn có nhiều chỗ bất mãn với Lâm Trường Công, thế nhưng không thể không thừa nhận bí thư là người mạnh hơn mình, rõ ràng là một lão quan trường xảo quyệt.
Kéo La Nhân Uy vào thì sẽ có chuyện vui để xem, hơn nữa mình lại không có tổn thất gì, thậm chí nếu có tổn thất thì đó chỉ có thể là thành phố Sơn Viên, không liên quan gì đến thành phố Tam Hồ.
- Bí thư Lâm nói đúng, nếu không tôi sẽ đi đến thành phố Sơn Viên ngay vào lúc này để gặp bí thư La Nhân Uy.
Triệu Bảo Lâm nói rồi đứng lên.
Lâm Trường Công khoát tay áo rồi trầm giọng nói:
- Tôi và anh đi tìm gặp La Nhân Uy là không được, nếu muốn thực hiện trò này cần phải nhờ vả người ta ra tay, còn phải là người trong ban ngành thành phố Sơn Viên.
Triệu Bảo Lâm đã đoán được người đó là ai, sau khi nghĩ đến mối kết giao giữa người này và Lâm Trường Công, thế là hắn cười nói:
- Bí thư Lâm, chuyện này chỉ có thể vất vả ngài mà thôi.
- Ha ha, hai người chúng ta sao có thể khách sáo nhiều như vậy? Chủ tịch Bảo Lâm, tôi nói cho anh biết, tôi cũng sắp lui ra đến nơi rồi, sau này mong anh quan tâm đến phương diện phát triển kinh tế của thành phố Tam Hồ, không để cho người thành phố La Nam qua mặt là được.
Triệu Bảo Lâm nhìn bộ dạng cười tươi đắc ý của Lâm Trường Công, trong lòng lại không khỏi sinh ra chút ý nghĩ oán thầm.
Bí thư thị ủy Sơn Viên là La Nhân Uy và chủ tịch Quan Quả Đống thật sự có chút quan hệ vi diệu, nhưng nếu nói ở phương diện tổng quát, thành phố Sơn Viên là nhà của bí thư La Nhân Uy, dù sao thì La Nhân Uy cũng là thường ủy tỉnh ủy, bí thư thị ủy.
- Chào chủ tịch Quan.
Chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách thị ủy Sơn Viên kiêm phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy là Trận Vận Hổ đang cúi đầu đi xuống lầu trong khu văn phòng thị ủy, khi ngẩng đầu lên thì hắn chợt có chút ngây người, sau đó nhanh chóng mở miệng nghênh đón chủ tịch Quan Quả Đống.
Quan Quả Đống khẽ gật đầu mỉm cười với Trần Vận Hổ. Sau đó Trần Vận Hổ nhìn Quan Quả Đống đi lên lầu, hắn thầm nghĩ, xảy ra chuyện gì thế này? Vì sao chủ tịch Quan lại đi sang văn phòng thị ủy rồi?
Thật ra không phải chỉ có Trần Vận Hổ có ý nghĩ mơ hồ như vậy, lúc này người trong cuộc là Quan Quả Đống cũng căn bản không biết vì sao mình phải đến gặp bí thư La Nhân Uy.
Thật ra Quan Quả Đống đi đến văn phòng thị ủy tìm gặp bí thư La, chỉ vì một cuộc điện thoại của La Nhân Uy yêu cầu hắn đến bàn việc.
Tuy quan hệ giữa Quan Quả Đống và La Nhân Uy có chút vi diệu, thế nhưng hai bên là lãnh đạo đứng đầu và thứ hai ở thành phố Sơn Viên, hắn càng phải tôn trọng ý chỉ của bí thư La.
- Bí thư La.
Quan Quả Đống gõ cửa đi vào phòng làm việc của bí thư La Nhân Uy, sau đó hắn mỉm cười chào hỏi La Nhân Uy.
La Nhân Uy đang gọi điện thoại, thấy Quan Quả Đống đi vào thì nói một câu với đầu dây bên kia rồi cúp điện thoại. Lão đi ra khỏi chiếc ghế của mình, sau đó đưa tay ra với Quan Quả Đống.
Quan Quả Đống nhìn La Nhân Uy đưa tay thì hai mắt có hơi híp lại, hắn cũng đưa tay ra để bắt tay bí thư La. Hắn là một người trong ban ngành thành phố Sơn Viên, hắn biết La Nhân Uy có một sở thích, chính là thích bắt tay người khác. Đã từng có người nói La Nhân Uy bận rộn nhất chính là mỗi ngày bắt tay thân mật với những người đến tìm mình.
Tuy những lời này có chút tổn hại hình tượng, nhưng Quan Quả Đống thấy đó là sự thật. Hầu như mỗi ngày La Nhân Uy đều tiến hành tiếp xúc thân mật với những người đến tìm mình để báo cáo.
Thói quen của bí thư La Nhân Uy bị người ta trêu chọc là tiếp xúc thân mật cũng là nhờ con trai góp một tay. Nghe nói sau khi con trai La Xương Hào ly hôn Trương Lộ Giai, người này cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày đều sống xa hoa trụy lạc, hằng đêm ca hát ngụp lặn trong bể dục.
La Xương Hào còn cho ra một lời lẽ cực kỳ uyên bác ở phương diện này: Hôm nay con người muốn nổi bật ở phương diện nào đó thì nhất định phải ném tài nguyên ra. Ví dụ như đàn ông thì phải trả giá bằng tiền tài; còn phụ nữ, trả giá bằng tiền tài không là nhất định thế nhưng nhan sắc thì nhất định phải có. Xã hội này là như vậy, chỉ cần anh có tiền thì hầu như anh có thể làm được mọi thứ, sau lưng anh sẽ có hàng tá mỹ nữ, nếu anh có gương mạo đẹp đẽ như Phan An thì sau lưng cũng có phụ nữ, chẳng qua đó là những phú bà muốn thân xác của anh mà thôi. Đối với nhiều phụ nữ, vung tiền ra tìm cho mình chút tình cảm cũng không phải là vấn đề gì lớn.
La Xương Hào có quan điểm như vậy, hơn nữa bố hắn là La Nhân Uy lại có thói quen thích bắt tay với những người gặp mặt, thế là có người căn cứ vào đó để châm chọc trò bắt tay của La Nhân Uy là tiếp xúc thân mật. La Xương Hào căn bản biết bố mình có sở thích như vậy, thế nhưng hắn lại cho rằng những lời kia của người ngoài là tán dương, thế cho nên vui vẻ tiếp nhận, làm cho người ta cười lăn lộn.
Bí Thư Trùng Sinh
Bầu không khí trong phòng lại tràn đầy khói thuốc, trong tình huống khói thuốc mù mịt, Lâm Trường Công chợt nói:
- Chủ tịch Bảo Lâm, anh nói xem nếu đổi địa điểm cạnh tranh với La Nam, như vậy sẽ là thế nào?
- Đổi địa phương?
Triệu Bảo Lâm đang hút thuốt chợt cảm thấy hai mắt tỏa sáng, hắn giống như nghĩ ra điều gì đó rồi đưa mắt nhìn Lâm Trường Công.
Lâm Trường Công gật đầu nói:
- Anh xem thành phố Sơn Viên có được không?
Thành phố Sơn Viên là thành phố tỉnh thành, bình thường có sức cạnh tranh cực mạnh. Nếu như là thành phố Sơn Viên ra tay, tuyệt đối có năng lực phân cao thấp với La Nam.
- Thành phố Sơn Viên là tỉnh thành, thực lực kinh tế hùng hậu, tuyệt đối có thể vượt thành phố La Nam. Nhưng thành phố Sơn Viên sẽ nghe theo chúng ta sao?
Triệu Bảo Lâm có chút do dự, sau đó nói ra lo lắng của mình.
Lâm Trường Công cười cười nói:
- Thành phố Sơn Viên không nghe chúng ta, nhưn La Nhân Uy sẽ tuyệt đối không từ chối. Anh ta là một bí thư thị ủy được hơn năm năm, thành tích không có gì khởi sắc. Tam Hồ là thành phố trọng tâm, bây giờ địa vị đã tăng tiến, thế nhưng địa vị của thành phố Sơn Viên lại mơ hồ giảm xuống. Tôi hiểu La Nhân Uy, người này rất có dã tâm.
- Nếu Sơn Viên đấu tay đôi với La Nam ở phương diện kinh tế, khôn những có ích lợi phát triển kinh tế, còn có thể thông qua phương án này để dựa vào bí thư Hào Nhất Phong. Anh đừng quên sau lưng bí thư Hào Nhất Phong là ai, nếu La Nhân Uy muốn cầu tiến chỉ có thể cố gắng dựa vào bí thư Nhất Phong.
Lâm Trường Công càng nói càng hưng phấn, hắn giống như đã thấy được một tình huống mở hội nghị kinh tế ở thành phố Sơn Viên. Khi thành phố Sơn Viên mở hội nghị kinh tế, như vậy thành phố La Nam bên này chỉ có thể hành quân lặng lẽ, ảm đạm xuống đài.
Sau khi nghe Lâm Trường Công phân tích về La Nhân Uy, Triệu Bảo Lâm không khỏi sinh ra bội phục. Tuy hắn có nhiều chỗ bất mãn với Lâm Trường Công, thế nhưng không thể không thừa nhận bí thư là người mạnh hơn mình, rõ ràng là một lão quan trường xảo quyệt.
Kéo La Nhân Uy vào thì sẽ có chuyện vui để xem, hơn nữa mình lại không có tổn thất gì, thậm chí nếu có tổn thất thì đó chỉ có thể là thành phố Sơn Viên, không liên quan gì đến thành phố Tam Hồ.
- Bí thư Lâm nói đúng, nếu không tôi sẽ đi đến thành phố Sơn Viên ngay vào lúc này để gặp bí thư La Nhân Uy.
Triệu Bảo Lâm nói rồi đứng lên.
Lâm Trường Công khoát tay áo rồi trầm giọng nói:
- Tôi và anh đi tìm gặp La Nhân Uy là không được, nếu muốn thực hiện trò này cần phải nhờ vả người ta ra tay, còn phải là người trong ban ngành thành phố Sơn Viên.
Triệu Bảo Lâm đã đoán được người đó là ai, sau khi nghĩ đến mối kết giao giữa người này và Lâm Trường Công, thế là hắn cười nói:
- Bí thư Lâm, chuyện này chỉ có thể vất vả ngài mà thôi.
- Ha ha, hai người chúng ta sao có thể khách sáo nhiều như vậy? Chủ tịch Bảo Lâm, tôi nói cho anh biết, tôi cũng sắp lui ra đến nơi rồi, sau này mong anh quan tâm đến phương diện phát triển kinh tế của thành phố Tam Hồ, không để cho người thành phố La Nam qua mặt là được.
Triệu Bảo Lâm nhìn bộ dạng cười tươi đắc ý của Lâm Trường Công, trong lòng lại không khỏi sinh ra chút ý nghĩ oán thầm.
Bí thư thị ủy Sơn Viên là La Nhân Uy và chủ tịch Quan Quả Đống thật sự có chút quan hệ vi diệu, nhưng nếu nói ở phương diện tổng quát, thành phố Sơn Viên là nhà của bí thư La Nhân Uy, dù sao thì La Nhân Uy cũng là thường ủy tỉnh ủy, bí thư thị ủy.
- Chào chủ tịch Quan.
Chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách thị ủy Sơn Viên kiêm phó thư ký trưởng văn phòng thị ủy là Trận Vận Hổ đang cúi đầu đi xuống lầu trong khu văn phòng thị ủy, khi ngẩng đầu lên thì hắn chợt có chút ngây người, sau đó nhanh chóng mở miệng nghênh đón chủ tịch Quan Quả Đống.
Quan Quả Đống khẽ gật đầu mỉm cười với Trần Vận Hổ. Sau đó Trần Vận Hổ nhìn Quan Quả Đống đi lên lầu, hắn thầm nghĩ, xảy ra chuyện gì thế này? Vì sao chủ tịch Quan lại đi sang văn phòng thị ủy rồi?
Thật ra không phải chỉ có Trần Vận Hổ có ý nghĩ mơ hồ như vậy, lúc này người trong cuộc là Quan Quả Đống cũng căn bản không biết vì sao mình phải đến gặp bí thư La Nhân Uy.
Thật ra Quan Quả Đống đi đến văn phòng thị ủy tìm gặp bí thư La, chỉ vì một cuộc điện thoại của La Nhân Uy yêu cầu hắn đến bàn việc.
Tuy quan hệ giữa Quan Quả Đống và La Nhân Uy có chút vi diệu, thế nhưng hai bên là lãnh đạo đứng đầu và thứ hai ở thành phố Sơn Viên, hắn càng phải tôn trọng ý chỉ của bí thư La.
- Bí thư La.
Quan Quả Đống gõ cửa đi vào phòng làm việc của bí thư La Nhân Uy, sau đó hắn mỉm cười chào hỏi La Nhân Uy.
La Nhân Uy đang gọi điện thoại, thấy Quan Quả Đống đi vào thì nói một câu với đầu dây bên kia rồi cúp điện thoại. Lão đi ra khỏi chiếc ghế của mình, sau đó đưa tay ra với Quan Quả Đống.
Quan Quả Đống nhìn La Nhân Uy đưa tay thì hai mắt có hơi híp lại, hắn cũng đưa tay ra để bắt tay bí thư La. Hắn là một người trong ban ngành thành phố Sơn Viên, hắn biết La Nhân Uy có một sở thích, chính là thích bắt tay người khác. Đã từng có người nói La Nhân Uy bận rộn nhất chính là mỗi ngày bắt tay thân mật với những người đến tìm mình.
Tuy những lời này có chút tổn hại hình tượng, nhưng Quan Quả Đống thấy đó là sự thật. Hầu như mỗi ngày La Nhân Uy đều tiến hành tiếp xúc thân mật với những người đến tìm mình để báo cáo.
Thói quen của bí thư La Nhân Uy bị người ta trêu chọc là tiếp xúc thân mật cũng là nhờ con trai góp một tay. Nghe nói sau khi con trai La Xương Hào ly hôn Trương Lộ Giai, người này cũng không nhàn rỗi, mỗi ngày đều sống xa hoa trụy lạc, hằng đêm ca hát ngụp lặn trong bể dục.
La Xương Hào còn cho ra một lời lẽ cực kỳ uyên bác ở phương diện này: Hôm nay con người muốn nổi bật ở phương diện nào đó thì nhất định phải ném tài nguyên ra. Ví dụ như đàn ông thì phải trả giá bằng tiền tài; còn phụ nữ, trả giá bằng tiền tài không là nhất định thế nhưng nhan sắc thì nhất định phải có. Xã hội này là như vậy, chỉ cần anh có tiền thì hầu như anh có thể làm được mọi thứ, sau lưng anh sẽ có hàng tá mỹ nữ, nếu anh có gương mạo đẹp đẽ như Phan An thì sau lưng cũng có phụ nữ, chẳng qua đó là những phú bà muốn thân xác của anh mà thôi. Đối với nhiều phụ nữ, vung tiền ra tìm cho mình chút tình cảm cũng không phải là vấn đề gì lớn.
La Xương Hào có quan điểm như vậy, hơn nữa bố hắn là La Nhân Uy lại có thói quen thích bắt tay với những người gặp mặt, thế là có người căn cứ vào đó để châm chọc trò bắt tay của La Nhân Uy là tiếp xúc thân mật. La Xương Hào căn bản biết bố mình có sở thích như vậy, thế nhưng hắn lại cho rằng những lời kia của người ngoài là tán dương, thế cho nên vui vẻ tiếp nhận, làm cho người ta cười lăn lộn.
Bí Thư Trùng Sinh
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh
Story
Chương 1139: Không tranh chấp với thượng cấp, không tranh công với hạ cấp
9.1/10 từ 48 lượt.