Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1039: Thật ra tôi không muốn đi, tôi muốn ở lại

- Vậy chúng ta chuẩn bị một chút, làm tốt công tác nghênh đón bí thư Nhất Phong.

Chứng cứ có được dần chĩa về phía Lục Ngọc Hùng, Vương Tử Quân cũng muốn xem sau khi tất cả chứng cứ được thu thập xong, Hào Nhất Phong sẽ chuẩn bị xử lý sự việc như thế nào.

Khi Vương Tử Quân đang xem xét văn kiện bổ nhiệm của Lục Ngọc Hùng, trong văn phòng thị ủy Đông Bộ cũng có người đang xem xét văn kiện này. Nguyễn Chấn Nhạc so với trước kia vẫn không có gì thay đổi, nhưng nhiều người nhìn qua, chợt thấy trên mái tóc của hắn có vài sợi bạc.

Tuy vài sợi bạc kia chỉ là số nhỏ nhưng nó đại biểu cho thứ gì thì ai cũng hiểu rất rõ ràng.

Dưới sự thúc đẩy của Nguyễn Chấn Nhạc, bây giờ Triệu Đức Càn đã là thư ký trưởng văn phòng thị ủy Đông Bộ. Tuy vì chưa đủ lý lịch nên chưa tiến lên thường ủy thị ủy, thế nhưng mọi người vẫn thầm hiểu, Triệu Đức Càn là tâm phúc của bí thư thị ủy Nguyễn Chấn Nhạc, tất nhiên danh xưng thường ủy thị ủy sẽ nhanh chóng vào trong túi áo mà thôi.

- Bí thư Nguyễn, nghe nói bí thư Vương có ý kiến phản đối đồng chí Lục Ngọc Hùng tiến lên nhận chức chủ tịch thành phố La Nam. vì chuyện này mà anh ấy đã đến tìm gặp nói chuyện với các vị thường ủy tỉnh ủy, sau đó lại bị bí thư Nhất Phong phê bình ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy.

Triệu Đức Càn biết rõ lãnh đạo của mình thích gì, thế nên bây giờ mở miệng nhanh chóng nói trúng tâm sự của Nguyễn Chấn Nhạc.


Nguyễn Chấn Nhạc cười cười, hắn đã sớm nghe được tin tức này trước cả Triệu Đức Càn, hơn nữa còn được nghe kỹ càng hơn nhiều. Nhưng hắn thật sự thích nghe như vậy, bây giờ hắn đã xem vị bí thư phát triển mạnh mẽ ở thành phố La Nam là đối thủ của mình.

- Đúng rồi, tôi nghe một người quen ở phòng tổ chức tỉnh ủy nói rằng, lần này phòng tổ chức tỉnh ủy xuống khảo sát chủ tịch Lục Ngọc Hùng, Vương Tử Quân căn bản không nói lời gì có ích với Lục Ngọc Hùng. Người này bây giờ vẫn còn cứng đầu đối nghịch với tỉnh ủy, thật sự là quá có cá tính.

- Lục Ngọc Hùng nhận chức sở dĩ được thông báo nhanh như vậy chính là có liên quan đến thái độ của bí thư Vương, có lẽ là tỉnh ủy muốn cho hắn ta đẹp mặt.

Triệu Đức Càn khẽ cười, sau đó nói với Nguyễn Chấn Nhạc.

- Đức Càn, cậy tài khinh người là không được. Thế này đi, anh sao chép những lời phát biểu của bí thư Nhất Phong ở hội nghị thường ủy tỉnh ủy, dùng danh nghĩa thị ủy để phát xuống tất cả đơn vị, yêu cầu bọn họ học tập tinh thần chỉ thị của bí thư Nhất Phong, kết hợp với tình hình thực tế của đơn vị để tự tra cứu, chăm chú kiểm tra xem xét.

- Vâng, tôi cảm thấy như vậy rất phù hợp. Bí thư Nguyễn, chúng ta có thể thành lập một tổ đôn đốc, sẽ tiến hành phê bình các đơn vị không tích cực học tập, cố gắng đảm bảo hiệu quả học tập lần này.



Nguyễn Chấn Nhạc khẽ gật đầu tán dương Triệu Đức Càn, sau đó khẽ nói:

- Anh gọi điện thoại cho đồng chí Lục Ngọc Hùng, nói là tôi chúc mừng anh ấy tiến lên làm chủ tịch thành phố La Nam, đồng thời hy vọng sau này nếu có cơ hội có thể cùng dùng cơm.

Kẻ địch của kẻ địch là bạn, nếu hai bên đã có kẻ thù chung là Vương Tử Quân, Nguyễn Chấn Nhạc tất nhiên sẽ không ngại kết giao với Lục Ngọc Hùng. Tuy hắn không biết Lục Ngọc Hùng có đấu được kẻ thù chung là bí thư Vương hay không, nhưng có thể làm cho hắn cảm thấy có chút sung sướng.

Triệu Đức Càn trước nay chưa từng lề mề trong công tác chứng thực ý chỉ của lãnh đạo, sau khi nghe Nguyễn Chấn Nhạc phân phó, hắn nhanh chóng cầm điện thoại gọi ra ngoài. Trong văn bản thông báo của tỉnh ủy có cả số điện thoại của cán bộ tương quan, tất nhiên tìm số điện thoại của Lục Ngọc Hùng căn bản là không khó.

Nhưgn điện thoại bên kia liên tục vang lên mà không ai nghe máy, dù gọi đi gọi lại thì điện thoại chỉ đổ chuông mà không ai nghe máy.

Tuy điều này không phải là lỗi của mình, thế nhưng Triệu Đức Càn vẫn bày ra bộ dạng làm không tốt chỉ thị của lãnh đạo. Nguyễn Chấn Nhạc nhìn ái tướng tâm phúc của mình, hắn phất tay rộng lượng nói:



Triệu Đức Càn gật đầu xưng vâng, nói ngày mai bọn họ Lục hết bận rộn thì mình sẽ liên lạc sau.

Nguyễn Chấn Nhạc và Triệu Đức Càn căn bản không biết, chủ nhân của chiếc điện thoại không nghe máy, không phải vì đang bận, vì lúc này chiếc điện thoại không nằm trong tay chủ của nó.

Trong một gian phòng được lắp đặt tinh xảo ở thành phố Sơn Viên, bên trong có rất nhiều điện thoại, chúng được đặt trong ngăn kéo, đều bị tắt tiếng chuông báo, vừa được xạc điện mà màn hình vừa liên tục nhấp nháy.

Đủ mọi loại số điện thoại quen thuộc và xa lạ lóe lên trên màn hình điện thoại màu xanh, đủ mọi ánh sáng lóe lên, nhưng vị chủ nhân cao quý của nó căn bản không có ý nghe máy.

- Ầm ầm ầm.

Những tiếng chấn động liên tục vang lên, thế nhưng trong phòng lại rất yên tĩnh.



- Đồng chí Lý Quý Niên được điều động làm phó phòng thường vụ sở tài nguyên môi trường, phó bí thư đảng ủy cơ quan, cấp bậc chính sảnh.

- Đồng chí Lục Ngọc Hùng đề bạt làm quyền chủ tịch thành phố La Nam.

Hai hàng chữ đơn giản lại làm cho Lục Ngọc Hùng sinh ra cảm giác muốn khóc, không, phải nói là hàng chữ bên dưới làm hắn cảm thấy phát khóc. Phấn đấu thăng quan tiến chức khó như lên trời, hắn là người lăn lộn quan trường lâu năm, vì sao không muốn mình tiến lên một bước? Hôm nay ước vọng nhiều năm đã thành, hắn lại không có chút cảm giác thành công, chỉ có thể cầm tờ thông báo tự thưởng thức mà thôi.

Hào Nhất Phong bắt đầu coi trọng hắn, lúc đầu tin tức này thật sự làm cho hắn vui mừng như điên, nhưng khi anh em Trịnh gia sa lưới, vợ của Trình Tự Học lại bị giết, hắn chợt sinh ra cảm giác sởn tóc gáy.

Hắn biết rõ Vương Tử Quân đang nhìn chằm chằm vào mình, lúc này mình thật sự rất nguy hiểm. Tuy hắn chưa từng làm qua công tác kiểm tra kỷ luật, thế nhưng hắn hiểu chỉ cần mình là Vương Tử Quân, căn bản sẽ có thể làm cho Trịnh Khiếu Nam hoặc Trịnh Khiếu Đống mở miệng. Đừng nghĩ Trịnh Khiếu Đống là một người kín miệng, bình thường hay giả vờ nghĩa khí mà lầm, Lục Ngọc Hùng biết rõ người này cực kỳ tư lợi. Người này sẽ vì chính mình mà không bao giờ hy sinh cho Lục Ngọc Hùng, hơn nữa bây giờ đối phương đang cực kỳ khốn khổ, biết đâu sẽ nói ra tất cả những gì mình biết.

Lục Ngọc Hùng sẽ làm chủ tịch thành phố vài ngày rồi vào nhà tù sao? Lục Ngọc Hùng không muốn như vậy. Hắn đã kiếm được đủ tiền, bây giờ bên kia đã sắp xếp tốt, hơn nữa chỉ vài năm nữa hắn cũng về hưu, nếu như vậy không bằng vều hưu sớm để hưởng thụ cuộc sống tươi đẹp còn lại.

Lục Ngọc Hùng không muốn vứt bỏ quyền lợi của mình, nhưng hắn bị Vương Tử Quân ép sát, hắn không còn lựa chọn nào khác.

Bí Thư Trùng Sinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh Truyện Bí Thư Trùng Sinh Story Chương 1039: Thật ra tôi không muốn đi, tôi muốn ở lại
9.1/10 từ 48 lượt.
loading...