Bí Thư Trùng Sinh

Chương 1023: Bắn chết phí đạn, chôn sống phí đất

Trịnh Khiếu Đống lần này đi quá vội, rõ ràng không đủ thời gian chuẩn bị tiền. Ngày thường hắn là một người dùng tiền như giấy, bây giờ nếu không có tiền thì sao có thể thực hiện nghiệp lớn bỏ chạy của mình.

“ Lấy tiền cho Trịnh Khiếu Đống? Thật sự không đơn giản, Trịnh Khiếu Đống này rõ ràng là điên rồi! “

Nhưng Lục Ngọc Hùng suy xét lại và hiểu ý của Trịnh Khiếu Đống, chuyện tiền bạc khó khăn thì hắn biết, đối phương chỉ muốn nói với mình vài câu mà thôi. Lục Ngọc Hùng nghĩ và hiểu rõ điều này, thế là không khỏi nghiến răng nghiến lợi căm hận Trịnh Khiếu Đống, con bà nó không phải là ép người sao?

Nhưng Lục Ngọc Hùng căn bản không thể nào ra tay với Trịnh Khiếu Đống, vì trong tay đối phương có căn cứ chính xác về mình, hắn cảm thấy lúc này mình không nên đắc tội Trịnh Khiếu Đống.

“ Quân liều mạng! “

Đây chính là câu nói miêu tả sinh động nhất về Trịnh Khiếu Đống vào lúc này.

Trịnh Khiếu Đống há miệng sư tử xem như phá nát tinh thần của Lục Ngọc Hùng, một lời thỉnh cầu của đối phương giống như đang ném lên đầu hắn một chiếc vòng kim cô.

- Được, tôi sẽ để anh Cổ đi làm, nhưng này, cậu cũng cần phải cho tôi thời gian mới được.


Lục Ngọc Hùng nói đến đây thì nói tiếp:

- Bây giờ tôi đang ở thành phố Sơn Viên, chờ tôi quay về có được không?

- Bí thư Lục, chủ tịch Lục, anh em lú này chúc anh phát triển bay xa vạn dặm, sau khi ngài lên làm chủ tịch thành phố nhất định phải ép chết tên Vương Tử Quân kia, đến lúc đó La Nam sẽ lại là thiên hạ của anh em chúng ta.

Trịnh Khiếu Đống nói đến đây thì trầm giọng nói tiếp:

- Nhưng anh cũng đừng quá kéo dài thời gian, anh cũng biết lúc này thời gian của anh em chúng tôi không còn nhiều, nếu thật sự bị bắt, như vậy sẽ không tốt cho bất kỳ ai.

- À, tôi biết rồi.

Lục Ngọc Hùng nói rồi cúp điện thoại.


Lục Ngọc Hùng vốn có tâm tình không xong, bây giờ càng thêm chán nản. Hắn nhìn ra bầu trời âm u ở bên ngoài cửa sổ, tức giận đến mức toàn thân phát run. Hắn biết rõ lời nói của Trịnh Khiếu Đống căn bản cũng không phải chỉ là uy hiếp, đối phương là một kẻ thích liều mạng, căn bản không có gì không làm được.

Nhưng mình có thể hoàn thành chuyện ở bên kia sao? Lục Ngọc Hùng nghĩ đến gương mặt tươi cười của tên mập họ Cổ, cuối cùng cũng phải lắc đầu, làm những chuyện thế này không phải là chui đầu vào rọ sao?

- Bí thư Lục, chúng ta đi đến đâu?

Lái xe lại cẩn thận hỏi Lục Ngọc Hùng.

- Đi đến tỉnh...Văn phòng quỹ đầu tư phát triển tỉnh Sơn Nam.

Lục Ngọc Hùng bằng giọng có hơi ngắt quảng.

Bảo vệ ở cổng khu nhà thị ủy liên tục đi qua lại, bọn họ mặc chế phục màu đất làm cho Trịnh Khiếu Nam cảm thấy rất phiền toái. Anh nói xem, đủ mọi màu, cớ gì phải lấy màu như vậy? Thật sự không khác gì đất nơi hầm cầu, nếu cứ ở đây nhìn mặt đám bảo vệ, chỉ sợ về nhà cũng khó thể dùng cơm.

Trịnh Khiếu Nam có ý nghĩ xấu xa như vậy, hắn phát hiện hầu như tất cả những người tiến vào trong khu nhà thị ủy đều bị đám bảo vệ kia quan sát hỏi han rất kỹ.


Nếu như là những ngày mà Trịnh Khiếu Nam còn đang vênh váo ở thành phố La Nam, hắn sẽ không quan tâm đến vài tên bảo vệ kia, nhưng đáng tiếc hắn không còn là Trịnh Khiếu Nam trước kia. Trong mắt người ta thì hắn chính là một con chó rơi xuống nước, là một con chó trốn chạy vì bị công an truy kích.

Cơ nghiệp mà anh em hắn cố gắng nhiều năm ở thành phố La Nam bây giờ xem như thất bại trong gang tấc, hai anh em bọn họ cho dù may mắn thoát khỏi một kiếp này, cũng chỉ có thể lưu lạc chân trời góc biển, tha hương xa xứ.

Trịnh Khiếu Nam nghĩ đến tình huống phải xa xứ tha hương, hắn không khỏi càng thêm căm hận. Nếu như không phải Vương Tử Quân đến thành phố La Nam, mình và anh trai sao lại rơi vào tình huống như vậy? Năm xưa ở thành phố La Nam đừng nói đến đám bảo vệ kia, dù là đám cảnh sát cũng xem hai anh em hắn như ông nội, kẻ nào cũng phải tỏ ra cực kỳ cung kính.

Trịnh Khiếu Nam nghĩ đến khoảng thời gian làm cho người ta mê say trước đó, hận ý trong lòng càng bùng phát điên cuồng. Từ nhỏ hắn đã nổi tiếng là kẻ đánh nhau không muốn sống, rất nhiều người sợ hắn. Sau khi lớn lên hắn càng tuân thủ nghiêm ngặt câu nói có thù tất báo, ăn miếng trả miếng. Anh em bọn họ sở dĩ ở thành phố La Nam mà không ai dám động đến, cũng là vì có liên quan đến tiếng xấu của hắn.

Đám đàn em dưới tay chỉ sợ và nể phục Trịnh Khiếu Nam, sở dĩ nể phục hắn như vậy, cũng là vì hắn hiểm độc hơn người ta nhiều lần.

Vương Tử Quân làm hại anh em Trịnh Khiếu Nam cửa nát nhà tan, dù là thế nào cũng không thể cho tên này sống khá giả sung sướng. Vương Tử Quân là bí thư thị ủy La Nam, chung quanh hắn luôn có ruồi bọ vây quanh, con này bay đi thì con kia bay tới, dù hắn có gan cùng mình cũng không dám tùy tiện ra tay với Vương Tử Quân.

Đau khổ nhất với con người không phải làm làm gì liên quan đến bản thân hắn, anh chém hắn một nhát, hắn chết thì xong chuyện, mọi việc đều như không; nhưng nếu anh động vào người thân của hắn, như vậy sẽ khác, đó mới là tình huống đau xót tàn nhẫn nhất.


Trịnh Khiếu Nam rất ít khi đọc sách, hắn nghe người ta nói buổi tối đọc sách sẽ dễ ngủ. Hắn đã thử một lần, khi đó hắn học cấp hai, hắn sai khiến hai tên thủ hạ mua về hai quyển sách, hắn đọc và cảm thấy rất chán ghét, khôn bao lâu sau thì phát sinh kết quả bất ngờ, hắn nhanh chóng tiến vào mộng đẹp.

Hắn chỉ nhớ đến nội dung của một quyển tiểu thuyết, hắn không nhớ rõ nội dung, chỉ còn nhớ đại khái mà thôi, nhưng hắn lại cực kỳ ủng hộ và đồng ý thủ đoạn báo thù của một nhân vật trong sách. Làm cho thân nhân của đối phương chậm rãi chết đi, làm cho đối phương bị tra tấn tinh thần một cách cùng cực, như vậy còn khó chịu và đau đớn hơn cả cái chết.

Đối với người bình thường thì tra tấn tinh thần còn khó chịu hơn rất nhiều lần so với nhục thể.

Vương Tử Quân có một cô vợ đẹp, lại có đứa con trai mới sinh. Nếu như tất cả rơi vào kết cục bình sứ vỡ nát, như vậy sẽ là nổi đau cực kỳ khó hàn gắn với Vương Tử Quân. Tuy lúc này vẫn còn cách kết quả kia khá xa, còn chưa được áp dụng, thế nhưng Trịnh Khiếu Nam giống như đã thấy được bộ đạng đau khổ của bí thư Vương Tử Quân.

Nếu muốn đạt được hiệu quả như vậy, Trịnh Khiếu Nam phải tiến vào trong khu nhà thị ủy, chỉ khi đó hắn mới tiếp cận được các gia đình bên trong, mới có thể tiễn những thành viên trong gia đình Vương Tử Quân về thế giới cực lạc.

- Tút tút tút.

Một chiếc xe từ xa chạy đến như bay, khi chiếc xe đến bên cửa, bảo vệ đang đi qua đi lại xem xét chợt đứng nghiêm giơ tay chào. Tên bảo vệ cũng không hỏi han bất cứ điều gì, nhanh chóng đi mở cửa cho chiếc xe kia chạy vào.

Trịnh Khiếu Nam nhìn chiếc xe kia chạy vào, hắn chợt hiểu rõ vấn đề. Tuy hắn là người làm việc xúc động, nhưng hắn là em trai của Trịnh Khiếu Đống, chỉ số thông minh của hắn cũng rất cao. Xe đại biểu cho thân phận, ở thành phố La Nam chỉ cần là người có xe, đám bảo vệ sẽ không dám đắc tội. Nghe nói đám bảo vệ đều có công năng đặc dị, đó là bọn họ sẽ nhớ kỹ từng chiếc xe có giấy phép đi vào địa phương mình canh gác, những người lái xe kia phần lớn đều là khách quen của khu nhà thị ủy.

Bí Thư Trùng Sinh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bí Thư Trùng Sinh Truyện Bí Thư Trùng Sinh Story Chương 1023: Bắn chết phí đạn, chôn sống phí đất
9.1/10 từ 48 lượt.
loading...