Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi
Chương 66: Trung thu
Edit: Cua
_
Khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, đầu ngón tay của Giang Dã run lên vì hưng phấn.
Sau hơn ba mươi chín ngày, cuối cùng Yến Hoa cũng chịu nghe điện thoại của hắn.
"Anh Kiều." Giang Dã vừa gọi vừa cố gắng kìm nén sự phấn khích trong lòng.
Yến Hoa nằm trên giường hừ lạnh một tiếng.
Giọng nói của Giang Dã đầy vui vẻ, hắn nắm chặt điện thoại, như thể chừng nào hắn còn cầm di động, Yến Hoa sẽ không bao giờ có thể cúp máy.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Đang ngủ.” Yến Hoa trả lời ngắn gọn.
Giang Dã nhìn thời gian, mới có tám giờ mười lăm. “Sao anh ngủ sớm thế?”
Yến Hoa mở mắt ra, nhìn lên trần nhà nói: “Buồn ngủ.”
“Nếu không có chuyện gì thì cúp máy đây.”
Còn chưa tới một phút mà anh đã muốn cúp máy rồi sao?
Giọng nói Giang Dã ngày càng khẩn thiết: "Anh đừng cúp máy được không?"
"Đã lâu rồi em không được nói chuyện với anh."
"Bạn cùng phòng và bạn cùng lớp của em đều không để ý tới em, ngay cả anh cũng không thèm để ý đến em. Không ai muốn nói chuyện với em cả."
Yến Hoa cau mày hỏi: “Tại sao bọn họ lại không muốn nói chuyện với em?”
“Bọn em không hòa hợp với nhau, hơn nữa tính tình của em không tốt, bọn họ không muốn chơi với em là chuyện bình thường thôi.” Giang Dã đáng thương nói vào điện thoại.
Yến Hoa nhìn thấu quỷ kế của Giang Dã, nghiêm túc nói: "Giang Dã, đừng giả vờ đáng thương."
Không đề cập đến tính cách thực sự của Giang Dã, nhưng tính cách mà hắn ngụy trang ở bên ngoài tuyệt đối không thể xấu được.
Yến Hoa biết rất rõ điều này.
"Em không hề giả vờ đáng thương, hiện giờ em là người duy nhất ở trong ký túc xá, mọi người đều đã ra ngoài chơi hết rồi, bọn họ đi mà không rủ em."
"Nếu như anh không tin thì nghe thử xem, ngoại trừ giọng nói của em thì không còn bất kì âm thanh nào khác."
Sau khi Giang Dã im lặng, bên tai Yến Hoa không còn âm thanh nào khác ngoại trừ tiếng điện từ truyền từ điện thoại di động.
Giang Dã không hề nói dối anh.
"Em không có lừa anh, trước đó em hứa sẽ không lừa anh nữa rồi." Giang Dã hăng hái nói.
Yến Hoa cười nhạt.
Hắn đã quên chuyện thuốc cảm nhanh vậy sao?
Giang Dã nghe thấy nụ cười chế nhạo này liền biết Yến Hoa đang nhắc về chuyện thuốc kích dục ngày hôm đó.
Hắn thấp giọng bào chữa: “Lúc đó em không có lừa anh, trong túi áo của em quả thật có thuốc cảm, nhưng mà nó lại ở trong túi khác...”
Giọng Yến Hoa bất giác trở nên lạnh hơn, “Cho nên lỗi là của anh khi đã uống nhầm thuốc sao?"
"Không, là lỗi của em." Giang Dã vội vàng thừa nhận sai lầm của mình.
Mặc dù đêm đó hắn đã nói xin lỗi rất nhiều lần.
Nhưng thứ hắn nói nhiều hơn cả chính là tình yêu, tình yêu hắn dành cho Kiều Kiều.
Giang Dã vội nói: "Là lỗi của em, em cố ý bỏ thuốc cảm và loại thuốc đó vào trong áo khoác, Kiều Kiều, anh đừng tức giận, đợi khi nào em quay lại thì anh đánh em có được không?"
Yến Hoa sẽ không đánh hắn.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ động tay vào Giang Dã.
Yến Hoa không nói gì, nhưng cũng không cúp điện thoại, Giang Dã biết anh không muốn tiếp tục chủ đề này.
Hắn hỏi: “Kiều Kiều, anh đang ở đâu vậy?”
Yến Hoa trả lời: “Khách sạn.”
“Anh ở một mình à?” Giang Dã lo lắng hỏi.
Yến Hoa: “Không.”
Giang Dã đứng phắt dậy, giọng nói run rẩy, “Còn ai nữa?”
“Không phải chuyện của em.”
Giang Dã ôm trán, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, giọng nói trở nên lạnh hơn: “Anh nhận phòng cùng người khác?”
Yến Hoa không nhịn được mắng vào điện thoại: “Anh và Tông Nguyên cùng nhau xem trận đấu, em bị bệnh tâm thần à?”
“Em cho rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều là gay như em sao?”
"Kiều Kiều, là lỗi của em, em chỉ đoán bừa thôi, anh đừng tức giận." Giang Dã nhỏ giọng nói xin lỗi, hắn sợ Yến Hoa sau đó sẽ cúp điện thoại.
Hắn sẽ khó chịu chết mất.
Bởi vì hắn không biết cuộc gọi tiếp theo sẽ diễn ra vào khi nào.
“Đầu óc của em thật sự có vấn đề, Giang Dã.”
Nếu đầu óc hắn bình thường thì đã không nghĩ ra ý tưởng chuốc thuốc kích dục cho người khác.
Giang Dã thú nhận: “Quả thực em không được bình thường, cho nên bọn họ không thích em, cả anh cũng vậy.”
Yến Hoa trầm mặc mấy giây lại hỏi: “Vì sao bọn họ không thích em?”
“Bọn họ đều ra ngoài chơi, bỏ mặc một mình em ở trong ký túc xá, rõ ràng là do không thích em." Giang Dã thành thật trả lời.
Yến Hoa đứng dậy mở cửa sổ, nhìn trăng tròn trên trời rồi châm một điếu thuốc.
Giang Dã nghe thấy tiếng click nhỏ.
"Kiều Kiều, anh đang hút thuốc à?"
Yến Hoa thừa nhận, "Ừ."
Khoảng cách xa như vậy nên Giang Dã không có cơ hội đưa kẹo bạc hà cho anh, đành phải nhịn xuống.
“Không phải anh nói muốn bỏ thuốc sao?” Giang Dã không dám phản đối nhưng vẫn thấp giọng hỏi.
Yến Hoa hỏi: “Em có thật lòng ủng hộ việc anh đi xem mắt không?”
Giọng nói Giang Dã ngày càng nhỏ, cảm thấy rất áy náy: “Lúc đầu em ủng hộ.” Về sau thì không còn cam lòng nữa.
Yến Hoa trả lời Giang Dã y như vậy, “Lúc anh nói muốn bỏ thuốc lá, anh cũng có ý thật lòng.”
"Hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”
“Uống thuốc có tốt cho sức khỏe không?”
Giang Dã hạ thấp giọng trả lời: "Cái em mua an toàn lắm, không có tác dụng phụ đâu."
"Chỉ một lần thôi, sẽ không có lần sau."
Yến Hoa tức giận nói: "Vậy anh cảm ơn em nha."
Tuy hắn biết Yến Hoa đang cố ý mỉa mai, nhưng khi nghĩ tới dáng vẻ của anh khi nói lời này, vẻ mặt, lông mày nhướng lên, liếc ngang nhìn hắn, khuôn mặt đặc biệt sinh động hơn vẻ mặt lạnh lùng thường ngày.
Kiều Kiều vẫn dễ thương ngay cả khi anh đang mỉa mai hắn.
Giang Dã chỉ muốn ngay lập tức bay đến chỗ Yến Hoa để ôm anh.
"Thật sự sẽ không có lần sau." Giang Dã lại khẳng định.
Yến Hoa hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn.
"Kiều Kiều." Giang Dã lẩm bẩm gọi.
Yến Hoa: "Làm sao?"
"Nhớ anh lắm."
Giang Dã thực sự rất nhớ Yến Hoa, ba mươi chín ngày không gặp, hắn chỉ có thể nhìn ảnh để vơi đi nỗi nhớ nhung.
Hắn dùng ngón tay xoa xoa bức ảnh được rửa ra từ chuyến du lịch lần trước.
Yến Hoa ngoan ngoãn ngủ trong lều, đôi mắt vốn sắc lạnh giờ đây nhắm nghiền, không có khả năng tự vệ, lông mi dài và rậm, khi mơ sẽ hơi run run, giống như cánh bướm sải cánh bay đi.
Rất dễ thương.
Giang Dã ôm bức ảnh vào lòng, như thể đang được ôm lấy Yến Hoa.
Yến Hoa không đáp lại suy nghĩ của Giang Dã.
Anh nhận được những tin nhắn tương tự như thế mỗi ngày.
Dường như Giang Dã lúc nào cũng nhớ anh.
Hắn luôn bày tỏ nỗi nhớ của mình giống như không biết mệt mỏi.
Từ nhỏ cho đến lớn.
Giang Dã biết Yến Hoa là người da mỏng nên sẽ không đáp lại những lời như vậy, vì thế tiếp tục hỏi: "Tối nay anh có ăn bánh trung thu không?"
"Ừ." Yến Hoa đáp, Tông Nguyên đã mua một hộp bánh trung thu, anh có ăn thử một miếng.
“Nhân gì thế?”
Giang Dã luôn có sự tò mò đối với hết thảy mọi chuyện liên quan đến Yến Hoa. Hắn sẽ nói cho Yến Hoa biết mọi chuyện về bản thân mỗi ngày, nhưng Yến Hoa lại không nói cho hắn biết.
Hắn chỉ có thể thông qua Lục Cửu và Lục Thất để biết được những chuyện nhỏ nhặt về Yến Hoa mỗi ngày.
Nhưng nó vẫn chưa đủ.
Hắn muốn tận mắt nhìn thấy mọi thứ về Yến Hoa và ở bên anh.
Yến Hoa cau mày nhớ lại những gì có trong bánh trung thu.
"Đậu tương."
"Nó rất ngọt phải không? Anh không thích nó."
Giang Dã biết rất rõ khẩu vị của Yến Hoa.
Ngược lại, Yến Hoa cũng rất hiểu Giang Dã.
“Bởi vì không thích ăn thôi.”
Giang Dã không muốn cuộc trò chuyện kết thúc nên tiếp tục nói: “Năm nay em không có ăn bánh trung thu.”
Yến Hoa nhắc nhở: “Trường học của em có phát.”
Đừng hòng tỏ ra đáng thương.
"Đúng là có phát, nhưng mà em không ăn." Giang Dã giải thích rằng hắn không hề nói dối.
Nói xong, hắn chợt cười nói: "Kiều Kiều, sao anh biết trường bọn em phát bánh trung thu? Anh đã đọc tin nhắn em gửi có đúng không?"
"...."
Yến Hoa lựa chọn im lặng.
Lát sau lại nghe được tiếng cười của Giang Dã, hắn ôn tồn nói: “Cảm ơn Kiều Kiều đã đọc tin nhắn của em.”
Tuy không trả lời nhưng khi biết Yến Hoa vẫn đọc tin nhắn của hắn, nội tâm vốn trống trải lại được lấp đầy hơn một nửa.
Giang Dã không tiếp tục nói đến chủ đề tin nhắn nữa, nếu không Yến Hoa sẽ thẹn quá hóa giận mà cúp máy mất.
Hắn đi đến ban công hỏi: “Kiều Kiều, anh đang ngắm trăng phải không?”
Hắn biết Yến Hoa sẽ hút thuốc bên cửa sổ, thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy vầng trăng trên bầu trời.
“Ừ.” Yến Hoa nghe vậy thì ngẩng đầu lên, trong màn đêm vô tận, một vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời, chiếu sáng thế gian.
Giang Dã cũng ngẩng đầu ngắm trăng, cười nói: "Em và Kiều Kiều cùng ngắm một vầng trăng."
Tuy rằng không ở cùng nhau, nhưng giờ phút này, bọn họ đang cùng nhau ngắm trăng trên trời.
Yến Hoa lại sát phong cảnh nói: “Mọi người đều đang ngắm cùng một mặt trăng.”
“Nhưng hiện tại chỉ có em nói chuyện với Kiều Kiều.”
“Nên Kiều Kiều chỉ có thể cùng em ngắm trăng.”
Logic của Giang Dã có đôi khi rất kỳ lạ, nhưng lại không thể phản bác.
Khả năng đầu óc vẫn còn chút vấn đề.
Yến Hoa nghĩ thầm.
Thấy Yến Hoa lại im lặng, Giang Dã dựa vào lan can, gió chiều lùa qua quần áo, hắn ghen tị nói: “Anh và Tông Nguyên cùng nhau đón Trung thu à?”
“Ừ”
Giọng nói Giang Dã đầy buồn bã: “Em đã đón Trung thu một mình.”
Rõ ràng năm ngoái họ đã cùng nhau trải qua.
Yến Hoa nhịn không được hỏi: “Các bạn cùng lớp đâu, vì sao không đi chơi với họ?”
Giang Dã nhìn đám người bên dưới ký túc xá nói: “Bọn họ đều có việc riêng của mình, không ai quan tâm đến em cả.."
Yến Hoa dựa vào cửa sổ hỏi: "Sao em không đi chơi cùng bạn cùng phòng?"
Giang Dã rất hiếm khi im lặng.
“Nói thật đi.” Yến Hoa biết Giang Dã đang suy nghĩ cái gì.
Giang Dã biết mình không thể giấu được nữa nên thành thật trả lời: “Em không muốn đi, em muốn gọi điện cho anh.”
"Cho nên em đã giả vờ đáng thương, nói mình phải đón Trung thu một mình ở ký túc xá." Yến Hoa nhìn thấu kế hoạch của hắn.
Giang Dã không cam lòng ừm một tiếng.
Yến Hoa với lấy gạt tàn thuốc, dập tắt điếu thuốc trên tay.
Anh thật vô dụng.
Dù biết rõ kế hoạch của Giang Dã nhưng anh vẫn nghe điện thoại.
Sau khi nhìn thấu mọi chuyện, anh vẫn tự nguyện rơi vào bẫy.
Giang Dã sợ Yến Hoa sẽ cúp điện thoại, vì thế chân thành nói: “Em nhớ anh nhiều lắm, đã rất lâu rồi chưa được nói chuyện với anh."
Yến Hoa hỏi: “Đã bao lâu rồi?”
"Ba mươi chín ngày."
Không ở cùng Yến Hoa một ngày đối với Giang Dã mà nói giống như một năm, tuyệt vọng đếm từng ngày một.
Giang Dã áp điện thoại vào tai mình như đang hỏi bên tai Yến Hoa: “Lần sau anh đừng phớt lờ em lâu như vậy được không?”
“Em không biết tại sao anh lại phớt lờ em à?” Yến Hoa nghiêng người vào ghế, mắt nhắm lại hỏi.
Giang Dã hứa hẹn: “Sẽ không còn lần sau nữa.”
Yến Hoa mở mắt ra, nhìn bức tường trống rỗng trước mặt hỏi: “Tại sao?”
Tại sao lại cho anh uống loại thuốc này?
Giang Dã tưởng anh đang hỏi vì sao lần sau không để anh uống loại thuốc này nữa.
“A?”
“Không phải lúc nào cũng có thể uống loại thuốc này.” Giang Dã cực kỳ nghiêm túc trả lời.
Một lần là đủ.
Yến Hoa nhướng mày: “Anh hỏi em cái này à?”
Giang Dã đã biết Yến Hoa có ý tứ gì.
Giọng hắn nghèn nghẹt: “Bởi vì em không muốn anh yêu và kết hôn với người khác.”
Yến Hoa hỏi: “Không phải em đã ủng hộ rồi sao?”
“Lúc đầu là thế, nhưng sau đó em hối hận rồi.”
“Vậy nên em đã cho anh uống thuốc kích dục sao?" Giọng điệu của Yến Hoa không khỏi cao lên.
May mắn là phòng khách sạn có cách âm, mà trong kí túc xá hiện giờ cũng không còn ai khác.
Hai người nói chuyện một hồi lại quay lại vấn đề thuốc kích dục.
Giang Dã chậm chạp đi về phía giường ngủ ngồi xuống, thấp giọng nói: “Nếu em không làm vậy, anh nhất định sẽ đi hẹn hò với người khác.”
Yến Hoa tức giận nói: “Vì sao em không nói thẳng với anh?”
"Trước kia em đã nói thích anh rất nhiều lần, nhưng lần nào anh cũng chỉ coi tình cảm của em là sự lệ thuộc." Thanh âm Giang Dã trầm thấp, nghe có chút tủi thân.
Nhưng Yến Hoa lại không mềm lòng trước thủ đoạn này, tiếp tục chất vấn:" Cho nên em đã chuốc thuốc anh?”
"Nếu như em không làm vậy, cả đời này anh cũng sẽ không có phản ứng với em.”
“Anh phản ứng với em hay với thuốc?” Yến Hoa càng nói càng giận, bật máy tính trong khách sạn lên kiểm tra thông tin mua vé, ước gì có thể ngay lập tức bay đến Bắc Kinh để đánh Giang Dã một trận.
"Mặc kệ phản ứng thế nào, có phản ứng là đủ rồi." Giang Dã rất mặt dày.
Không chỉ có phản ứng, bọn họ đã làm hết mọi chuyện ngoại trừ bước cuối cùng và hôn nhau.
Vừa nhớ lại ký ức đêm đó, trái tim Giang Dã không khỏi run lên, tham lam muốn nhiều hơn nữa.
Yến Hoa không có vô liêm sỉ như Giang Dã, anh che mắt mắng: “Không biết xấu hổ.”
“Đúng là em không biết xấu hổ.” Xấu hổ cũng chẳng có ý nghĩa gì, xấu hổ có giúp hắn thoải mái được không?
Yến Hoa không biết nói gì, chỉ có thể nghiêm giọng quát: “Giang Dã.”
Nhưng tiếng quát này cũng không có tác dụng răn đe là mấy.
Nó sẽ chỉ giúp Giang Dã gợi lại nhiều ký ức. Bởi vì đêm đó lúc trên giường, Yến Hoa cũng đã gọi Giang Dã rất nhiều.
Bất quá giọng anh khàn khàn.
Mà anh lại nghĩ mình thật hung dữ.
Giang Dã yên lặng thở dài, nghĩ nhiều như vậy nhưng lại không làm gì được.
“Sao lại thở dài?”
“Em nhớ anh.”
Yến Hoa nhắc nhở: “Đừng chuyển chủ đề.”
“Sao lại chuốc thuốc anh?”
Giang Dã rất nghiêm túc trả lời: “Nếu như em không chuốc thuốc thì anh sẽ không có bất kỳ phản ứng nào với em."
"Có phản ứng rồi sao nữa?"
Chẳng lẽ hắn nghĩ nếu như anh có phản ứng thì sẽ chấp nhận hắn sao?
Hắn nghĩ cái gì vậy?
Giang Dã ngượng ngùng dị thường, nhỏ giọng nói, "Sau khi anh có phản ứng, em sẽ làm..."
"Ngậm miệng!" Yến Hoa nhanh chóng ngắt lời Giang Dã.
Đây là điều anh muốn hỏi sao?
Nửa đêm khuya khắt bàn luận về cái chuyện này.
"Em cảm thấy nó có tác dụng sao? Em cho rằng chỉ cần làm vậy anh sẽ ở bên cạnh em sao?" Yến Hoa nghiêm túc nói.
Ngữ khí Giang Dã có chút thất vọng, "Anh sẽ không ở cùng em, nhưng anh cũng sẽ không ở cùng người khác."
Dựa theo những gì xảy ra vào đêm đó cũng như dựa vào mối quan hệ giữa Giang Dã và Yến Hoa, Yến Hoa sẽ không đời nào kéo theo một người vô tội rơi vào vũng bùn của bọn họ.
Bước đi này mặc dù mạo hiểm, nhưng hắn có thể bảo đảm cả đời sau của Yến Hoa sẽ không có thêm người nào khác xuất hiện.
Cuộc đời của anh chỉ có thể dây dưa cùng với Giang Dã.
Yến Hoa rất muốn mắng Giang Dã, lại không biết phải mắng cái gì.
Anh chỉ có thể lặp lại mấy chữ: “Em bị bệnh tâm thần.”
Giang Dã bằng lòng để Yến Hoa mắng mình, chỉ cần đừng phớt lờ hắn là được. "Đúng vậy, em bị bệnh thần kinh, cho nên chỉ có Kiều Kiều quan tâm đến em, người khác sẽ không thích em."
Yến Hoa không muốn tranh cãi với Giang Dã về việc hắn có bị bệnh hay không nữa, mỗi lần mắng hắn, hắn vẫn vui vẻ là thế nào?
Nghĩ đến câu trả lời trước đó của Giang Dã, anh hỏi: “Anh ở bên cạnh người khác từ khi nào?”
“Trước đây thì không có, nhưng sau này thì không chắc, có rất nhiều người giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh, ông chủ Yến nổi tiếng như vậy cơ mà." Giang Dã ghen tị nói.
Giang Dã hiếm khi dùng giọng điệu quái gở như vậy nói chuyện, Yến Hoa không khỏi buồn cười.
Giang Dã nghe được tiếng cười khẽ của Yến Hoa, nhẹ nhàng như lông vũ xuyên qua trái tim hắn, thoáng qua nhưng lại không thể chịu nổi.
Hắn càng nhớ Yến Hoa hơn.
Yến Hoa ngừng cười, tâm trạng cũng thả lỏng hơn nói: “Không phải nhờ công của thủ khoa sao, anh được nhiều người giới thiệu đối tượng không phải nhờ em à?”
“Phải cảm ơn em một tiếng nhỉ.”
Quả thực là do Giang Dã.
Mặc dù trước đó cũng có kha khá người muốn giới thiệu Yến Hoa đi xem mắt, nhưng từ khi tin tức Giang Dã đạt vị trí đứng nhất toàn tỉnh truyền ra ngoài.
Là một người đàn ông độc thân đẹp trai, giàu có, lại có một người em trai tài giỏi thông minh, tự nhiên sẽ có rất nhiều người nhắm tới anh.
Giang Dã giống như ăn phải thuốc đắng, có khổ mà không thể nói.
Nhưng mà ở trước mặt Yến Hoa, hắn vẫn luôn sẵn lòng cam chịu, nương theo câu của anh mà hỏi: “Vậy anh muốn cảm ơn em như thế nào?”
Lông mày Yến Hoa giãn ra, vẻ mặt thoải mái, cố ý nói: “Anh sẽ "cố gắng" báo đáp em tử tế."
Giang Dã bất bình nói: "Anh lấy oán báo đáp ân."
Khóe miệng Yến Hoa càng lan rộng, nhưng anh chỉ cười nhẹ mà không nói gì.
"Kiều Kiều, xin anh đừng đi xem mắt có được không?" Giang Dã lại dùng giọng điệu đáng thương cầu xin một cách bất an.
Mặc dù rõ ràng Yến Hoa không muốn đi xem mắt vì chuyện bọn họ đang dây dưa không rõ ràng.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng bất an, cần phải xác nhận nhiều lần, lo được lo mất.
Yến Hoa không trả lời câu hỏi, quản trời quản đất còn muốn quản chuyện anh xem mắt à?
Giang Dã không nghe thấy Yến Hoa nót gì, không khỏi nũng nịu nói: “Đồng ý với em đi mà”
Từ nhỏ hắn đã có thói quen này, mỗi khi Yến Hoa không đồng ý điều gì đó, hắn sẽ làm nũng đến khi anh chịu đồng ý thì thôi.
"Anh Kiều, anh hứa với em đi mà, anh sẽ không đi xem mắt nữa được không?"
Mỗi khi cần cầu xin, gọi anh Kiều sẽ hiệu quả hơn Kiều Kiều.
Yến Hoa nghe được giọng điệu dinh dính của Giang Dã ở đầu bên kia điện thoại.
Nếu như bây giờ hắn ở đây, Giang Dã nhất định sẽ đi tới trước mặt anh, đôi mắt đen đào hoa nhìn thẳng vào người anh, hai tay không ngừng ôm lấy eo anh, khi anh định đi thì hắn sẽ ôm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nhẹ nhàng nũng nịu nói: "Anh Kiều, anh đồng ý em đi."
Đây là chiêu trò Giang Dã thường dùng trước khi Yến Hoa biết chuyện hắn thích anh.
Nhưng kể từ kỳ nghỉ hè năm thứ hai trung học, Giang Dã chưa bao giờ làm thế này nữa.
Bởi vì Yến Hoa không cho phép.
Giang Dã cũng có sự tự nhận thức.
Có thể từ nhỏ anh đã chứng kiến Giang Dã làm nũng quá nhiều nên có thể nhớ rõ ràng từng chi tiết.
Yến Hoa nhắm mắt lại, quả thực chiêu này khá có tác dụng với anh.
Yến Hoa biết rõ thứ Giang Dã đã làm.
Làm nũng, bày mưu, giả vờ đáng thương, làm trò lừa đảo, thậm chí là hèn hạ hơn thế. Anh biết hết mọi chiêu trò của Giang Dã, nhưng anh vẫn chấp nhận tất cả.
Giọng nói nũng nịu không ngừng của Giang Dã liên tục phát ra từ đầu bên kia của điện thoại.
“Anh Kiều, anh Kiều, anh Kiều!”
“Được rồi.”
“Đừng đi xem mắt.”
Yến Hoa phát ra một âm tiết khẽ khàng trong cổ họng, ừ.
“Không xem mắt.”
“Anh Kiều là tuyệt nhất!” Tiếng reo hò không thể kiểm soát của Giang Dã truyền đến trái tim Yến Hoa thông qua từ trường của điện thoại di động.
Giang Dã thỏa mãn gọi một tiếng anh Kiều.
Yến Hoa nằm trở lại giường, đáp lại một tiếng.
"Anh Kiều, ngày mai anh định làm gì?" Giang Dã tò mò hỏi.
“Về nhà.”
Trận đấu đã kết thúc, thật ra Yến Hoa không cần phải ra ngoài lâu như vậy, nhưng anh biết Lục Cửu sẽ thông báo lại cho Giang Dã.
Nếu không, Giang Dã chắc chắn sẽ về nhà nếu biết anh quay lại vào mùng 4.
Anh vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với hắn.
Giang Dã than thở: “Anh đi có một tuần thôi sao?”
“Vậy em hỏi gián điệp của mình lại xem, có lẽ cậu ta đã cung cấp sai thông tin.” Yến Hoa nhàn nhạt nói.
Một đám nhóc ngày nào cũng chạy loạn ngay dưới mí mắt anh. Trừ phi Yến Hoa muốn thua, nếu không Giang Dã căn bản không có khả năng thắng.
Giang Dã do dự một chút nói: "Không phải gián điệp, em rất nhớ anh, rất muốn biết tin tức về anh, nhưng anh lại không để ý tới em."
"Vì sao anh lại không để ý tới em?"
Hai người vòng đi vòng lại kiểu gì lại nói về chuyện bỏ thuốc.
Giang Dã nghiêm túc nói: “Em không làm vậy nữa, em sẽ không để anh ăn nó thêm lần nào.”
"Vậy chính em ăn đi.” Yến Hoa cười nhạt nói.
Giang Dã thấp giọng, có chút xấu hổ nói: “Vậy về nhà em sẽ ăn.”
“Dừng lại!”
Yến Hoa nghe giọng điệu này của Giang Dã liền biết hắn lại đang suy nghĩ lung tung gì đó.
Giang Dã biết điều ngậm miệng lại.
Nhưng mà càng nhịn hắn càng nghĩ về nó.
"Kiều Kiều, sau này đừng phớt lờ em nữa, được không?" Giang Dã nài nỉ nói.
“Sao lúc làm chuyện đó em không nghĩ tới hậu quả?”
Hắn dám làm loại chuyện này, anh không để ý tới hắn là nhẹ lắm rồi.
Trái cổ của Giang Dã trượt xuống, hắn nghĩ lại rồi thì thầm: "Vậy sau này chúng ta làm lại được không?"
Giang Dã thậm chí còn hưng phấn hơn cả người đã uống thuốc là Yến Hoa.
"Em rất nhớ Kiều Kiều." Giang Dã khàn giọng nỉ non.
“Dừng lại, đừng nghĩ nữa.” Yến Hoa nghiêm khắc mắng.
Chắc chắn những thứ trong đầu hắn chẳng phải thứ gì trong sáng.
Người đàn ông này không thể cứu nổi nữa rồi.
Vành tai Yến Hoa đỏ bừng, tức giận uy hiếp: “Nếu em còn nghĩ, anh liền cúp máy.”
Giang Dã lập tức lấy lại tinh thần, uống một ngụm nước, vội nói: “Em không nghĩ nữa, anh không được cúp máy."
Hắn chuyển chủ đề khác nói: "Kiều Kiều, ngày mai em sẽ ở một mình trong ký túc xá."
Dái tai Yến Hoa không khỏi nóng bừng khi nhớ lại đêm đó, Giang Dã không ngừng nói với anh rằng hắn yêu anh thế nào bằng giọng nói trầm khàn.
Yêu Kiều Kiều nhiều lắm.
Yến Hoa dùng mu bàn tay che mắt, sau khi bình tĩnh lại mới nói tiếp, lạnh lùng hỏi: "Sao em không ra ngoài chơi?"
"Không muốn chơi, chẳng có gì vui cả." Giang Dã không có hứng thú trả lời.
Không có Yến Hoa ở bên cạnh, Giang Dã làm gì cũng cảm thấy nhàm chán, giống như một chương trình được thiết lập sẵn, bề ngoài nhìn có vẻ vẫn hoạt động bình thường một cách máy móc.
Trên thực tế, mọi bộ phận trên cơ thể đều đang điên cuồng kêu gào nhớ Yến Hoa.
“Vậy em ở ký túc xá làm gì?”
“Đọc sách, làm bài tập, đánh máy.” Giang Dã dừng một chút, trầm giọng bổ sung: “Còn nghĩ tới Kiều Kiều.”
Yến Hoa mắng: “Em không thể nghĩ tới chuyện học tập được sao?"
Giang Dã trả lời: "Em vẫn nghĩ về việc học mà."
Nhưng trong lúc làm bài tập hắn vẫn sẽ nghĩ về Kiều Kiều, hắn không thể dừng nhớ về anh.
Yến Hoa cố gắng hết sức để cuộc trò chuyện không đi sai hướng.
“Bài tập về nhà có nhiều không?”
Giang Dã nhìn sách vở xếp gọn gàng trên bàn rồi nói: “Lớp học mới khai giảng được một tuần, cũng không nhiều lắm.”
“Em đã quen với lớp học chưa?” Yến Hoa hỏi với vẻ quan tâm của một bậc cha mẹ bình thường.
Giang Dã lật sách, nhìn những từ tiếng Anh trong bài rồi nói: “Em không quen.”
Yến Hoa hỏi: “Sao vậy?”
“Tất cả các môn chuyên ngành trong lớp đều được dạy bằng tiếng Anh. Tiếng Anh của em vốn không tốt."
"Anh cũng biết mà, em hiếm khi đạt được điểm tối đa trong môn tiếng Anh, em chưa bao giờ giỏi nó."
Đối với bản thân Giang Dã, hắn vẫn có một vài khuyết điểm nhất định.
Tiếng Trung và Tiếng Anh của hắn chưa bao giờ giỏi bằng các môn tự nhiên.
Hắn giỏi toán vì đã tham gia vào cuộc thi Olympic cấp quốc gia, hầu như lần nào hắn cũng có thể đạt điểm tối đa.
Nhưng Tiếng Anh thì ngược lại.
Chưa kể đến ngôn ngữ.
Trong hầu hết các trường hợp, hắn và Yến Hoa đều có sự hiểu biết ngầm về mọi suy nghĩa của đối phương. Nhưng có đôi khi Giang Dã giống như một kẻ ngốc, mặc kệ Yến Hoa có nói với hắn thế nào cũng vô dụng, ngay cả lời nói của Yến Hoa hắn cũng không hiểu được, huống chi là đọc hiểu.
Logic của hắn thường khá kỳ lạ. Đôi khi giáo viên tiếng Trung cũng không hiểu hắn đang muốn bày tỏ cái gì.
Giang Dã luôn rơi vào vòng suy nghĩ kỳ quặc của chính mình, nhưng may mắn là hắn hiểu được mô hình giáo dục lấy thi cử làm trọng tâm và biết rõ câu trả lời nào sẽ có thể đạt được điểm cao.
Yến Hoa suy nghĩ một chút, không biết Giang Dã có phải giả vờ đáng thương hay không, "Nhưng kể từ khi em lên lớp 11, không phải em vẫn thường xuyên tự luyện tiếng và tham gia các khóa học tiếng Anh sao."
Giang Dã thừa nhận, "Đúng thế, nhưng ở trường cũ các thầy cô vẫn thường sử dụng phương ngữ trong lớp, ở đây các môn chuyên ngành đều được dạy bằng tiếng Anh, em không phải là thiên tài nên chưa thể làm quen ngay được."
Yến Hoa đã biết Giang Dã đang nói thật, hắn không phải giả bộ đáng thương mà xác thực có chút không thích ứng.
“Chúng ta nên làm gì đây?” Giọng nói của Yến Hoa vô thức trở nên dịu dàng.
Giang Dã nhẹ giọng cầu xin: "Chỉ cần anh để ý tới em một chút thôi, em ở Bắc Kinh không thích ứng được cái gì, ngay cả anh cũng không để ý đến em, em cảm thấy rất khó chịu."
Yến Hoa rúc đầu vào chăn, trong lòng có chút chua xót, anh cố gắng lý trí nói: “Nếu anh để ý tới em thì em có thể thích nghi được với lớp sao?”
“Nếu anh để ý em, em sẽ có động lực để làm việc hơn." Lúc nói chuyện với Yến Hoa, Giang Dã luôn có hành động làm nũng, đôi khi chính hắn cũng không nhận ra. Đây là thói quen của hắn từ khi còn nhỏ.
"Trên đại học có rất nhiều môn khó, có thể em sẽ không thể đạt được hạng nhất nữa."
"Anh sẽ không thích em nữa sao?" Giang Dã lo lắng hỏi.
Yến Hoa không trả lời vấn đề này mà chỉ nói: “Anh chưa bao giờ yêu cầu em đạt hạng nhất.”
Lông mày Giang Dã cong lên, cầm điện thoại di động như đang nắm bảo bối, hắn mỉm cười: “Cho nên dù em có đạt được hạng nhất hay không thì anh vẫn thích em đúng không.”
Đối với Logic của Giang Dã, Yến Hoa cũng lười phản bác.
"Kiều Kiều." Giang Dã cứ gọi tên anh như không biết đủ.
Yến Hoa ừ một tiếng.
“Anh luôn nói khi em vào đại học, nhìn ra thế giới rộng lớn hơn, gặp được những người tốt hơn, em sẽ nhận ra em không thực sự yêu anh.”
Yến Hoa đặt tay lên ngực trái, cảm thấy trái tim lại đập mạnh.
Giang Dã đang ở Bắc Kinh xa xôi cũng có hành động tương tự.
Họ cố gắng sử dụng nhịp tim của chính mình để cảm nhận nhịp tim của người đang cách mình hàng ngàn cây số. Giang Dã tiếp tục chậm rãi nói: "Nhưng trên thực tế, khi đến nơi càng rộng lớn, gặp được càng nhiều người, em mới càng nhận ra rằng, thế giới này rất lớn, nhưng em chỉ muốn ở bên cạnh anh."
Trên đời có rất nhiều người, nhưng hắn chỉ cần Yến Hoa.
Giang Dã dùng giọng điệu nghiêm túc chưa từng có, nói rõ ràng từng chữ với người ở đầu bên kia điện thoại.
"Yến Hoa, em yêu anh, không phải sự ỷ lại ngu xuẩn của trẻ con, cũng không phải sự bồng bột của tuổi mới lớn, mà là tình cảm của một người đàn ông sau khi đã cân nhắc kỹ càng."
"Có lẽ bởi vì em nhỏ hơn anh sáu tuổi nên anh mới cho rằng em chưa đủ trưởng thành, cho rằng tình cảm của em còn ngây thơ, nhưng em đã lên kế hoạch cho tương lai của chúng ta rất cẩn thận, từng bước, từng ngày, từng tháng, từng năm."
"Em hiểu tất cả những lo lắng của anh, em cũng biết lời nói của em vào lúc này đều chưa thuyết phục, nhưng em sẽ chứng minh cho anh thấy."
Sau lưng Giang Dã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hắn vô cùng căng thẳng khi nói ra những lời này, toàn thân run rẩy.
Cuối cùng hắn trịnh trọng nói: “Yến Hoa, em hy vọng anh có thể nghiêm túc xem xét tình cảm của em.”
Đừng trốn tránh nữa.
Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi
_
Khoảnh khắc cuộc gọi được kết nối, đầu ngón tay của Giang Dã run lên vì hưng phấn.
Sau hơn ba mươi chín ngày, cuối cùng Yến Hoa cũng chịu nghe điện thoại của hắn.
"Anh Kiều." Giang Dã vừa gọi vừa cố gắng kìm nén sự phấn khích trong lòng.
Yến Hoa nằm trên giường hừ lạnh một tiếng.
Giọng nói của Giang Dã đầy vui vẻ, hắn nắm chặt điện thoại, như thể chừng nào hắn còn cầm di động, Yến Hoa sẽ không bao giờ có thể cúp máy.
“Anh đang làm gì vậy?”
“Đang ngủ.” Yến Hoa trả lời ngắn gọn.
Giang Dã nhìn thời gian, mới có tám giờ mười lăm. “Sao anh ngủ sớm thế?”
Yến Hoa mở mắt ra, nhìn lên trần nhà nói: “Buồn ngủ.”
“Nếu không có chuyện gì thì cúp máy đây.”
Còn chưa tới một phút mà anh đã muốn cúp máy rồi sao?
Giọng nói Giang Dã ngày càng khẩn thiết: "Anh đừng cúp máy được không?"
"Đã lâu rồi em không được nói chuyện với anh."
"Bạn cùng phòng và bạn cùng lớp của em đều không để ý tới em, ngay cả anh cũng không thèm để ý đến em. Không ai muốn nói chuyện với em cả."
Yến Hoa cau mày hỏi: “Tại sao bọn họ lại không muốn nói chuyện với em?”
“Bọn em không hòa hợp với nhau, hơn nữa tính tình của em không tốt, bọn họ không muốn chơi với em là chuyện bình thường thôi.” Giang Dã đáng thương nói vào điện thoại.
Yến Hoa nhìn thấu quỷ kế của Giang Dã, nghiêm túc nói: "Giang Dã, đừng giả vờ đáng thương."
Không đề cập đến tính cách thực sự của Giang Dã, nhưng tính cách mà hắn ngụy trang ở bên ngoài tuyệt đối không thể xấu được.
Yến Hoa biết rất rõ điều này.
"Em không hề giả vờ đáng thương, hiện giờ em là người duy nhất ở trong ký túc xá, mọi người đều đã ra ngoài chơi hết rồi, bọn họ đi mà không rủ em."
"Nếu như anh không tin thì nghe thử xem, ngoại trừ giọng nói của em thì không còn bất kì âm thanh nào khác."
Sau khi Giang Dã im lặng, bên tai Yến Hoa không còn âm thanh nào khác ngoại trừ tiếng điện từ truyền từ điện thoại di động.
Giang Dã không hề nói dối anh.
"Em không có lừa anh, trước đó em hứa sẽ không lừa anh nữa rồi." Giang Dã hăng hái nói.
Yến Hoa cười nhạt.
Hắn đã quên chuyện thuốc cảm nhanh vậy sao?
Giang Dã nghe thấy nụ cười chế nhạo này liền biết Yến Hoa đang nhắc về chuyện thuốc kích dục ngày hôm đó.
Hắn thấp giọng bào chữa: “Lúc đó em không có lừa anh, trong túi áo của em quả thật có thuốc cảm, nhưng mà nó lại ở trong túi khác...”
Giọng Yến Hoa bất giác trở nên lạnh hơn, “Cho nên lỗi là của anh khi đã uống nhầm thuốc sao?"
"Không, là lỗi của em." Giang Dã vội vàng thừa nhận sai lầm của mình.
Mặc dù đêm đó hắn đã nói xin lỗi rất nhiều lần.
Nhưng thứ hắn nói nhiều hơn cả chính là tình yêu, tình yêu hắn dành cho Kiều Kiều.
Giang Dã vội nói: "Là lỗi của em, em cố ý bỏ thuốc cảm và loại thuốc đó vào trong áo khoác, Kiều Kiều, anh đừng tức giận, đợi khi nào em quay lại thì anh đánh em có được không?"
Yến Hoa sẽ không đánh hắn.
Từ nhỏ đến lớn, anh chưa bao giờ động tay vào Giang Dã.
Yến Hoa không nói gì, nhưng cũng không cúp điện thoại, Giang Dã biết anh không muốn tiếp tục chủ đề này.
Hắn hỏi: “Kiều Kiều, anh đang ở đâu vậy?”
Yến Hoa trả lời: “Khách sạn.”
“Anh ở một mình à?” Giang Dã lo lắng hỏi.
Yến Hoa: “Không.”
Giang Dã đứng phắt dậy, giọng nói run rẩy, “Còn ai nữa?”
“Không phải chuyện của em.”
Giang Dã ôm trán, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, giọng nói trở nên lạnh hơn: “Anh nhận phòng cùng người khác?”
Yến Hoa không nhịn được mắng vào điện thoại: “Anh và Tông Nguyên cùng nhau xem trận đấu, em bị bệnh tâm thần à?”
“Em cho rằng tất cả mọi người trên thế giới này đều là gay như em sao?”
"Kiều Kiều, là lỗi của em, em chỉ đoán bừa thôi, anh đừng tức giận." Giang Dã nhỏ giọng nói xin lỗi, hắn sợ Yến Hoa sau đó sẽ cúp điện thoại.
Hắn sẽ khó chịu chết mất.
Bởi vì hắn không biết cuộc gọi tiếp theo sẽ diễn ra vào khi nào.
“Đầu óc của em thật sự có vấn đề, Giang Dã.”
Nếu đầu óc hắn bình thường thì đã không nghĩ ra ý tưởng chuốc thuốc kích dục cho người khác.
Giang Dã thú nhận: “Quả thực em không được bình thường, cho nên bọn họ không thích em, cả anh cũng vậy.”
Yến Hoa trầm mặc mấy giây lại hỏi: “Vì sao bọn họ không thích em?”
“Bọn họ đều ra ngoài chơi, bỏ mặc một mình em ở trong ký túc xá, rõ ràng là do không thích em." Giang Dã thành thật trả lời.
Yến Hoa đứng dậy mở cửa sổ, nhìn trăng tròn trên trời rồi châm một điếu thuốc.
Giang Dã nghe thấy tiếng click nhỏ.
"Kiều Kiều, anh đang hút thuốc à?"
Yến Hoa thừa nhận, "Ừ."
Khoảng cách xa như vậy nên Giang Dã không có cơ hội đưa kẹo bạc hà cho anh, đành phải nhịn xuống.
“Không phải anh nói muốn bỏ thuốc sao?” Giang Dã không dám phản đối nhưng vẫn thấp giọng hỏi.
Yến Hoa hỏi: “Em có thật lòng ủng hộ việc anh đi xem mắt không?”
Giọng nói Giang Dã ngày càng nhỏ, cảm thấy rất áy náy: “Lúc đầu em ủng hộ.” Về sau thì không còn cam lòng nữa.
Yến Hoa trả lời Giang Dã y như vậy, “Lúc anh nói muốn bỏ thuốc lá, anh cũng có ý thật lòng.”
"Hút thuốc không tốt cho sức khỏe.”
“Uống thuốc có tốt cho sức khỏe không?”
Giang Dã hạ thấp giọng trả lời: "Cái em mua an toàn lắm, không có tác dụng phụ đâu."
"Chỉ một lần thôi, sẽ không có lần sau."
Yến Hoa tức giận nói: "Vậy anh cảm ơn em nha."
Tuy hắn biết Yến Hoa đang cố ý mỉa mai, nhưng khi nghĩ tới dáng vẻ của anh khi nói lời này, vẻ mặt, lông mày nhướng lên, liếc ngang nhìn hắn, khuôn mặt đặc biệt sinh động hơn vẻ mặt lạnh lùng thường ngày.
Kiều Kiều vẫn dễ thương ngay cả khi anh đang mỉa mai hắn.
Giang Dã chỉ muốn ngay lập tức bay đến chỗ Yến Hoa để ôm anh.
"Thật sự sẽ không có lần sau." Giang Dã lại khẳng định.
Yến Hoa hừ lạnh một tiếng, không để ý tới hắn.
"Kiều Kiều." Giang Dã lẩm bẩm gọi.
Yến Hoa: "Làm sao?"
"Nhớ anh lắm."
Giang Dã thực sự rất nhớ Yến Hoa, ba mươi chín ngày không gặp, hắn chỉ có thể nhìn ảnh để vơi đi nỗi nhớ nhung.
Hắn dùng ngón tay xoa xoa bức ảnh được rửa ra từ chuyến du lịch lần trước.
Yến Hoa ngoan ngoãn ngủ trong lều, đôi mắt vốn sắc lạnh giờ đây nhắm nghiền, không có khả năng tự vệ, lông mi dài và rậm, khi mơ sẽ hơi run run, giống như cánh bướm sải cánh bay đi.
Rất dễ thương.
Giang Dã ôm bức ảnh vào lòng, như thể đang được ôm lấy Yến Hoa.
Yến Hoa không đáp lại suy nghĩ của Giang Dã.
Anh nhận được những tin nhắn tương tự như thế mỗi ngày.
Dường như Giang Dã lúc nào cũng nhớ anh.
Hắn luôn bày tỏ nỗi nhớ của mình giống như không biết mệt mỏi.
Từ nhỏ cho đến lớn.
Giang Dã biết Yến Hoa là người da mỏng nên sẽ không đáp lại những lời như vậy, vì thế tiếp tục hỏi: "Tối nay anh có ăn bánh trung thu không?"
"Ừ." Yến Hoa đáp, Tông Nguyên đã mua một hộp bánh trung thu, anh có ăn thử một miếng.
“Nhân gì thế?”
Giang Dã luôn có sự tò mò đối với hết thảy mọi chuyện liên quan đến Yến Hoa. Hắn sẽ nói cho Yến Hoa biết mọi chuyện về bản thân mỗi ngày, nhưng Yến Hoa lại không nói cho hắn biết.
Hắn chỉ có thể thông qua Lục Cửu và Lục Thất để biết được những chuyện nhỏ nhặt về Yến Hoa mỗi ngày.
Nhưng nó vẫn chưa đủ.
Hắn muốn tận mắt nhìn thấy mọi thứ về Yến Hoa và ở bên anh.
Yến Hoa cau mày nhớ lại những gì có trong bánh trung thu.
"Đậu tương."
"Nó rất ngọt phải không? Anh không thích nó."
Giang Dã biết rất rõ khẩu vị của Yến Hoa.
Ngược lại, Yến Hoa cũng rất hiểu Giang Dã.
“Bởi vì không thích ăn thôi.”
Giang Dã không muốn cuộc trò chuyện kết thúc nên tiếp tục nói: “Năm nay em không có ăn bánh trung thu.”
Yến Hoa nhắc nhở: “Trường học của em có phát.”
Đừng hòng tỏ ra đáng thương.
"Đúng là có phát, nhưng mà em không ăn." Giang Dã giải thích rằng hắn không hề nói dối.
Nói xong, hắn chợt cười nói: "Kiều Kiều, sao anh biết trường bọn em phát bánh trung thu? Anh đã đọc tin nhắn em gửi có đúng không?"
"...."
Yến Hoa lựa chọn im lặng.
Lát sau lại nghe được tiếng cười của Giang Dã, hắn ôn tồn nói: “Cảm ơn Kiều Kiều đã đọc tin nhắn của em.”
Tuy không trả lời nhưng khi biết Yến Hoa vẫn đọc tin nhắn của hắn, nội tâm vốn trống trải lại được lấp đầy hơn một nửa.
Giang Dã không tiếp tục nói đến chủ đề tin nhắn nữa, nếu không Yến Hoa sẽ thẹn quá hóa giận mà cúp máy mất.
Hắn đi đến ban công hỏi: “Kiều Kiều, anh đang ngắm trăng phải không?”
Hắn biết Yến Hoa sẽ hút thuốc bên cửa sổ, thông qua cửa sổ có thể nhìn thấy vầng trăng trên bầu trời.
“Ừ.” Yến Hoa nghe vậy thì ngẩng đầu lên, trong màn đêm vô tận, một vầng trăng tròn treo cao trên bầu trời, chiếu sáng thế gian.
Giang Dã cũng ngẩng đầu ngắm trăng, cười nói: "Em và Kiều Kiều cùng ngắm một vầng trăng."
Tuy rằng không ở cùng nhau, nhưng giờ phút này, bọn họ đang cùng nhau ngắm trăng trên trời.
Yến Hoa lại sát phong cảnh nói: “Mọi người đều đang ngắm cùng một mặt trăng.”
“Nhưng hiện tại chỉ có em nói chuyện với Kiều Kiều.”
“Nên Kiều Kiều chỉ có thể cùng em ngắm trăng.”
Logic của Giang Dã có đôi khi rất kỳ lạ, nhưng lại không thể phản bác.
Khả năng đầu óc vẫn còn chút vấn đề.
Yến Hoa nghĩ thầm.
Thấy Yến Hoa lại im lặng, Giang Dã dựa vào lan can, gió chiều lùa qua quần áo, hắn ghen tị nói: “Anh và Tông Nguyên cùng nhau đón Trung thu à?”
“Ừ”
Giọng nói Giang Dã đầy buồn bã: “Em đã đón Trung thu một mình.”
Rõ ràng năm ngoái họ đã cùng nhau trải qua.
Yến Hoa nhịn không được hỏi: “Các bạn cùng lớp đâu, vì sao không đi chơi với họ?”
Giang Dã nhìn đám người bên dưới ký túc xá nói: “Bọn họ đều có việc riêng của mình, không ai quan tâm đến em cả.."
Yến Hoa dựa vào cửa sổ hỏi: "Sao em không đi chơi cùng bạn cùng phòng?"
Giang Dã rất hiếm khi im lặng.
“Nói thật đi.” Yến Hoa biết Giang Dã đang suy nghĩ cái gì.
Giang Dã biết mình không thể giấu được nữa nên thành thật trả lời: “Em không muốn đi, em muốn gọi điện cho anh.”
"Cho nên em đã giả vờ đáng thương, nói mình phải đón Trung thu một mình ở ký túc xá." Yến Hoa nhìn thấu kế hoạch của hắn.
Giang Dã không cam lòng ừm một tiếng.
Yến Hoa với lấy gạt tàn thuốc, dập tắt điếu thuốc trên tay.
Anh thật vô dụng.
Dù biết rõ kế hoạch của Giang Dã nhưng anh vẫn nghe điện thoại.
Sau khi nhìn thấu mọi chuyện, anh vẫn tự nguyện rơi vào bẫy.
Giang Dã sợ Yến Hoa sẽ cúp điện thoại, vì thế chân thành nói: “Em nhớ anh nhiều lắm, đã rất lâu rồi chưa được nói chuyện với anh."
Yến Hoa hỏi: “Đã bao lâu rồi?”
"Ba mươi chín ngày."
Không ở cùng Yến Hoa một ngày đối với Giang Dã mà nói giống như một năm, tuyệt vọng đếm từng ngày một.
Giang Dã áp điện thoại vào tai mình như đang hỏi bên tai Yến Hoa: “Lần sau anh đừng phớt lờ em lâu như vậy được không?”
“Em không biết tại sao anh lại phớt lờ em à?” Yến Hoa nghiêng người vào ghế, mắt nhắm lại hỏi.
Giang Dã hứa hẹn: “Sẽ không còn lần sau nữa.”
Yến Hoa mở mắt ra, nhìn bức tường trống rỗng trước mặt hỏi: “Tại sao?”
Tại sao lại cho anh uống loại thuốc này?
Giang Dã tưởng anh đang hỏi vì sao lần sau không để anh uống loại thuốc này nữa.
“A?”
“Không phải lúc nào cũng có thể uống loại thuốc này.” Giang Dã cực kỳ nghiêm túc trả lời.
Một lần là đủ.
Yến Hoa nhướng mày: “Anh hỏi em cái này à?”
Giang Dã đã biết Yến Hoa có ý tứ gì.
Giọng hắn nghèn nghẹt: “Bởi vì em không muốn anh yêu và kết hôn với người khác.”
Yến Hoa hỏi: “Không phải em đã ủng hộ rồi sao?”
“Lúc đầu là thế, nhưng sau đó em hối hận rồi.”
“Vậy nên em đã cho anh uống thuốc kích dục sao?" Giọng điệu của Yến Hoa không khỏi cao lên.
May mắn là phòng khách sạn có cách âm, mà trong kí túc xá hiện giờ cũng không còn ai khác.
Hai người nói chuyện một hồi lại quay lại vấn đề thuốc kích dục.
Giang Dã chậm chạp đi về phía giường ngủ ngồi xuống, thấp giọng nói: “Nếu em không làm vậy, anh nhất định sẽ đi hẹn hò với người khác.”
Yến Hoa tức giận nói: “Vì sao em không nói thẳng với anh?”
"Trước kia em đã nói thích anh rất nhiều lần, nhưng lần nào anh cũng chỉ coi tình cảm của em là sự lệ thuộc." Thanh âm Giang Dã trầm thấp, nghe có chút tủi thân.
Nhưng Yến Hoa lại không mềm lòng trước thủ đoạn này, tiếp tục chất vấn:" Cho nên em đã chuốc thuốc anh?”
"Nếu như em không làm vậy, cả đời này anh cũng sẽ không có phản ứng với em.”
“Anh phản ứng với em hay với thuốc?” Yến Hoa càng nói càng giận, bật máy tính trong khách sạn lên kiểm tra thông tin mua vé, ước gì có thể ngay lập tức bay đến Bắc Kinh để đánh Giang Dã một trận.
"Mặc kệ phản ứng thế nào, có phản ứng là đủ rồi." Giang Dã rất mặt dày.
Không chỉ có phản ứng, bọn họ đã làm hết mọi chuyện ngoại trừ bước cuối cùng và hôn nhau.
Vừa nhớ lại ký ức đêm đó, trái tim Giang Dã không khỏi run lên, tham lam muốn nhiều hơn nữa.
Yến Hoa không có vô liêm sỉ như Giang Dã, anh che mắt mắng: “Không biết xấu hổ.”
“Đúng là em không biết xấu hổ.” Xấu hổ cũng chẳng có ý nghĩa gì, xấu hổ có giúp hắn thoải mái được không?
Yến Hoa không biết nói gì, chỉ có thể nghiêm giọng quát: “Giang Dã.”
Nhưng tiếng quát này cũng không có tác dụng răn đe là mấy.
Nó sẽ chỉ giúp Giang Dã gợi lại nhiều ký ức. Bởi vì đêm đó lúc trên giường, Yến Hoa cũng đã gọi Giang Dã rất nhiều.
Bất quá giọng anh khàn khàn.
Mà anh lại nghĩ mình thật hung dữ.
Giang Dã yên lặng thở dài, nghĩ nhiều như vậy nhưng lại không làm gì được.
“Sao lại thở dài?”
“Em nhớ anh.”
Yến Hoa nhắc nhở: “Đừng chuyển chủ đề.”
“Sao lại chuốc thuốc anh?”
Giang Dã rất nghiêm túc trả lời: “Nếu như em không chuốc thuốc thì anh sẽ không có bất kỳ phản ứng nào với em."
"Có phản ứng rồi sao nữa?"
Chẳng lẽ hắn nghĩ nếu như anh có phản ứng thì sẽ chấp nhận hắn sao?
Hắn nghĩ cái gì vậy?
Giang Dã ngượng ngùng dị thường, nhỏ giọng nói, "Sau khi anh có phản ứng, em sẽ làm..."
"Ngậm miệng!" Yến Hoa nhanh chóng ngắt lời Giang Dã.
Đây là điều anh muốn hỏi sao?
Nửa đêm khuya khắt bàn luận về cái chuyện này.
"Em cảm thấy nó có tác dụng sao? Em cho rằng chỉ cần làm vậy anh sẽ ở bên cạnh em sao?" Yến Hoa nghiêm túc nói.
Ngữ khí Giang Dã có chút thất vọng, "Anh sẽ không ở cùng em, nhưng anh cũng sẽ không ở cùng người khác."
Dựa theo những gì xảy ra vào đêm đó cũng như dựa vào mối quan hệ giữa Giang Dã và Yến Hoa, Yến Hoa sẽ không đời nào kéo theo một người vô tội rơi vào vũng bùn của bọn họ.
Bước đi này mặc dù mạo hiểm, nhưng hắn có thể bảo đảm cả đời sau của Yến Hoa sẽ không có thêm người nào khác xuất hiện.
Cuộc đời của anh chỉ có thể dây dưa cùng với Giang Dã.
Yến Hoa rất muốn mắng Giang Dã, lại không biết phải mắng cái gì.
Anh chỉ có thể lặp lại mấy chữ: “Em bị bệnh tâm thần.”
Giang Dã bằng lòng để Yến Hoa mắng mình, chỉ cần đừng phớt lờ hắn là được. "Đúng vậy, em bị bệnh thần kinh, cho nên chỉ có Kiều Kiều quan tâm đến em, người khác sẽ không thích em."
Yến Hoa không muốn tranh cãi với Giang Dã về việc hắn có bị bệnh hay không nữa, mỗi lần mắng hắn, hắn vẫn vui vẻ là thế nào?
Nghĩ đến câu trả lời trước đó của Giang Dã, anh hỏi: “Anh ở bên cạnh người khác từ khi nào?”
“Trước đây thì không có, nhưng sau này thì không chắc, có rất nhiều người giới thiệu đối tượng xem mắt cho anh, ông chủ Yến nổi tiếng như vậy cơ mà." Giang Dã ghen tị nói.
Giang Dã hiếm khi dùng giọng điệu quái gở như vậy nói chuyện, Yến Hoa không khỏi buồn cười.
Giang Dã nghe được tiếng cười khẽ của Yến Hoa, nhẹ nhàng như lông vũ xuyên qua trái tim hắn, thoáng qua nhưng lại không thể chịu nổi.
Hắn càng nhớ Yến Hoa hơn.
Yến Hoa ngừng cười, tâm trạng cũng thả lỏng hơn nói: “Không phải nhờ công của thủ khoa sao, anh được nhiều người giới thiệu đối tượng không phải nhờ em à?”
“Phải cảm ơn em một tiếng nhỉ.”
Quả thực là do Giang Dã.
Mặc dù trước đó cũng có kha khá người muốn giới thiệu Yến Hoa đi xem mắt, nhưng từ khi tin tức Giang Dã đạt vị trí đứng nhất toàn tỉnh truyền ra ngoài.
Là một người đàn ông độc thân đẹp trai, giàu có, lại có một người em trai tài giỏi thông minh, tự nhiên sẽ có rất nhiều người nhắm tới anh.
Giang Dã giống như ăn phải thuốc đắng, có khổ mà không thể nói.
Nhưng mà ở trước mặt Yến Hoa, hắn vẫn luôn sẵn lòng cam chịu, nương theo câu của anh mà hỏi: “Vậy anh muốn cảm ơn em như thế nào?”
Lông mày Yến Hoa giãn ra, vẻ mặt thoải mái, cố ý nói: “Anh sẽ "cố gắng" báo đáp em tử tế."
Giang Dã bất bình nói: "Anh lấy oán báo đáp ân."
Khóe miệng Yến Hoa càng lan rộng, nhưng anh chỉ cười nhẹ mà không nói gì.
"Kiều Kiều, xin anh đừng đi xem mắt có được không?" Giang Dã lại dùng giọng điệu đáng thương cầu xin một cách bất an.
Mặc dù rõ ràng Yến Hoa không muốn đi xem mắt vì chuyện bọn họ đang dây dưa không rõ ràng.
Nhưng hắn vẫn cảm thấy vô cùng bất an, cần phải xác nhận nhiều lần, lo được lo mất.
Yến Hoa không trả lời câu hỏi, quản trời quản đất còn muốn quản chuyện anh xem mắt à?
Giang Dã không nghe thấy Yến Hoa nót gì, không khỏi nũng nịu nói: “Đồng ý với em đi mà”
Từ nhỏ hắn đã có thói quen này, mỗi khi Yến Hoa không đồng ý điều gì đó, hắn sẽ làm nũng đến khi anh chịu đồng ý thì thôi.
"Anh Kiều, anh hứa với em đi mà, anh sẽ không đi xem mắt nữa được không?"
Mỗi khi cần cầu xin, gọi anh Kiều sẽ hiệu quả hơn Kiều Kiều.
Yến Hoa nghe được giọng điệu dinh dính của Giang Dã ở đầu bên kia điện thoại.
Nếu như bây giờ hắn ở đây, Giang Dã nhất định sẽ đi tới trước mặt anh, đôi mắt đen đào hoa nhìn thẳng vào người anh, hai tay không ngừng ôm lấy eo anh, khi anh định đi thì hắn sẽ ôm lấy cánh tay anh, ngẩng đầu nhìn người trước mặt, nhẹ nhàng nũng nịu nói: "Anh Kiều, anh đồng ý em đi."
Đây là chiêu trò Giang Dã thường dùng trước khi Yến Hoa biết chuyện hắn thích anh.
Nhưng kể từ kỳ nghỉ hè năm thứ hai trung học, Giang Dã chưa bao giờ làm thế này nữa.
Bởi vì Yến Hoa không cho phép.
Giang Dã cũng có sự tự nhận thức.
Có thể từ nhỏ anh đã chứng kiến Giang Dã làm nũng quá nhiều nên có thể nhớ rõ ràng từng chi tiết.
Yến Hoa nhắm mắt lại, quả thực chiêu này khá có tác dụng với anh.
Yến Hoa biết rõ thứ Giang Dã đã làm.
Làm nũng, bày mưu, giả vờ đáng thương, làm trò lừa đảo, thậm chí là hèn hạ hơn thế. Anh biết hết mọi chiêu trò của Giang Dã, nhưng anh vẫn chấp nhận tất cả.
Giọng nói nũng nịu không ngừng của Giang Dã liên tục phát ra từ đầu bên kia của điện thoại.
“Anh Kiều, anh Kiều, anh Kiều!”
“Được rồi.”
“Đừng đi xem mắt.”
Yến Hoa phát ra một âm tiết khẽ khàng trong cổ họng, ừ.
“Không xem mắt.”
“Anh Kiều là tuyệt nhất!” Tiếng reo hò không thể kiểm soát của Giang Dã truyền đến trái tim Yến Hoa thông qua từ trường của điện thoại di động.
Giang Dã thỏa mãn gọi một tiếng anh Kiều.
Yến Hoa nằm trở lại giường, đáp lại một tiếng.
"Anh Kiều, ngày mai anh định làm gì?" Giang Dã tò mò hỏi.
“Về nhà.”
Trận đấu đã kết thúc, thật ra Yến Hoa không cần phải ra ngoài lâu như vậy, nhưng anh biết Lục Cửu sẽ thông báo lại cho Giang Dã.
Nếu không, Giang Dã chắc chắn sẽ về nhà nếu biết anh quay lại vào mùng 4.
Anh vẫn chưa sẵn sàng đối mặt với hắn.
Giang Dã than thở: “Anh đi có một tuần thôi sao?”
“Vậy em hỏi gián điệp của mình lại xem, có lẽ cậu ta đã cung cấp sai thông tin.” Yến Hoa nhàn nhạt nói.
Một đám nhóc ngày nào cũng chạy loạn ngay dưới mí mắt anh. Trừ phi Yến Hoa muốn thua, nếu không Giang Dã căn bản không có khả năng thắng.
Giang Dã do dự một chút nói: "Không phải gián điệp, em rất nhớ anh, rất muốn biết tin tức về anh, nhưng anh lại không để ý tới em."
"Vì sao anh lại không để ý tới em?"
Hai người vòng đi vòng lại kiểu gì lại nói về chuyện bỏ thuốc.
Giang Dã nghiêm túc nói: “Em không làm vậy nữa, em sẽ không để anh ăn nó thêm lần nào.”
"Vậy chính em ăn đi.” Yến Hoa cười nhạt nói.
Giang Dã thấp giọng, có chút xấu hổ nói: “Vậy về nhà em sẽ ăn.”
“Dừng lại!”
Yến Hoa nghe giọng điệu này của Giang Dã liền biết hắn lại đang suy nghĩ lung tung gì đó.
Giang Dã biết điều ngậm miệng lại.
Nhưng mà càng nhịn hắn càng nghĩ về nó.
"Kiều Kiều, sau này đừng phớt lờ em nữa, được không?" Giang Dã nài nỉ nói.
“Sao lúc làm chuyện đó em không nghĩ tới hậu quả?”
Hắn dám làm loại chuyện này, anh không để ý tới hắn là nhẹ lắm rồi.
Trái cổ của Giang Dã trượt xuống, hắn nghĩ lại rồi thì thầm: "Vậy sau này chúng ta làm lại được không?"
Giang Dã thậm chí còn hưng phấn hơn cả người đã uống thuốc là Yến Hoa.
"Em rất nhớ Kiều Kiều." Giang Dã khàn giọng nỉ non.
“Dừng lại, đừng nghĩ nữa.” Yến Hoa nghiêm khắc mắng.
Chắc chắn những thứ trong đầu hắn chẳng phải thứ gì trong sáng.
Người đàn ông này không thể cứu nổi nữa rồi.
Vành tai Yến Hoa đỏ bừng, tức giận uy hiếp: “Nếu em còn nghĩ, anh liền cúp máy.”
Giang Dã lập tức lấy lại tinh thần, uống một ngụm nước, vội nói: “Em không nghĩ nữa, anh không được cúp máy."
Hắn chuyển chủ đề khác nói: "Kiều Kiều, ngày mai em sẽ ở một mình trong ký túc xá."
Dái tai Yến Hoa không khỏi nóng bừng khi nhớ lại đêm đó, Giang Dã không ngừng nói với anh rằng hắn yêu anh thế nào bằng giọng nói trầm khàn.
Yêu Kiều Kiều nhiều lắm.
Yến Hoa dùng mu bàn tay che mắt, sau khi bình tĩnh lại mới nói tiếp, lạnh lùng hỏi: "Sao em không ra ngoài chơi?"
"Không muốn chơi, chẳng có gì vui cả." Giang Dã không có hứng thú trả lời.
Không có Yến Hoa ở bên cạnh, Giang Dã làm gì cũng cảm thấy nhàm chán, giống như một chương trình được thiết lập sẵn, bề ngoài nhìn có vẻ vẫn hoạt động bình thường một cách máy móc.
Trên thực tế, mọi bộ phận trên cơ thể đều đang điên cuồng kêu gào nhớ Yến Hoa.
“Vậy em ở ký túc xá làm gì?”
“Đọc sách, làm bài tập, đánh máy.” Giang Dã dừng một chút, trầm giọng bổ sung: “Còn nghĩ tới Kiều Kiều.”
Yến Hoa mắng: “Em không thể nghĩ tới chuyện học tập được sao?"
Giang Dã trả lời: "Em vẫn nghĩ về việc học mà."
Nhưng trong lúc làm bài tập hắn vẫn sẽ nghĩ về Kiều Kiều, hắn không thể dừng nhớ về anh.
Yến Hoa cố gắng hết sức để cuộc trò chuyện không đi sai hướng.
“Bài tập về nhà có nhiều không?”
Giang Dã nhìn sách vở xếp gọn gàng trên bàn rồi nói: “Lớp học mới khai giảng được một tuần, cũng không nhiều lắm.”
“Em đã quen với lớp học chưa?” Yến Hoa hỏi với vẻ quan tâm của một bậc cha mẹ bình thường.
Giang Dã lật sách, nhìn những từ tiếng Anh trong bài rồi nói: “Em không quen.”
Yến Hoa hỏi: “Sao vậy?”
“Tất cả các môn chuyên ngành trong lớp đều được dạy bằng tiếng Anh. Tiếng Anh của em vốn không tốt."
"Anh cũng biết mà, em hiếm khi đạt được điểm tối đa trong môn tiếng Anh, em chưa bao giờ giỏi nó."
Đối với bản thân Giang Dã, hắn vẫn có một vài khuyết điểm nhất định.
Tiếng Trung và Tiếng Anh của hắn chưa bao giờ giỏi bằng các môn tự nhiên.
Hắn giỏi toán vì đã tham gia vào cuộc thi Olympic cấp quốc gia, hầu như lần nào hắn cũng có thể đạt điểm tối đa.
Nhưng Tiếng Anh thì ngược lại.
Chưa kể đến ngôn ngữ.
Trong hầu hết các trường hợp, hắn và Yến Hoa đều có sự hiểu biết ngầm về mọi suy nghĩa của đối phương. Nhưng có đôi khi Giang Dã giống như một kẻ ngốc, mặc kệ Yến Hoa có nói với hắn thế nào cũng vô dụng, ngay cả lời nói của Yến Hoa hắn cũng không hiểu được, huống chi là đọc hiểu.
Logic của hắn thường khá kỳ lạ. Đôi khi giáo viên tiếng Trung cũng không hiểu hắn đang muốn bày tỏ cái gì.
Giang Dã luôn rơi vào vòng suy nghĩ kỳ quặc của chính mình, nhưng may mắn là hắn hiểu được mô hình giáo dục lấy thi cử làm trọng tâm và biết rõ câu trả lời nào sẽ có thể đạt được điểm cao.
Yến Hoa suy nghĩ một chút, không biết Giang Dã có phải giả vờ đáng thương hay không, "Nhưng kể từ khi em lên lớp 11, không phải em vẫn thường xuyên tự luyện tiếng và tham gia các khóa học tiếng Anh sao."
Giang Dã thừa nhận, "Đúng thế, nhưng ở trường cũ các thầy cô vẫn thường sử dụng phương ngữ trong lớp, ở đây các môn chuyên ngành đều được dạy bằng tiếng Anh, em không phải là thiên tài nên chưa thể làm quen ngay được."
Yến Hoa đã biết Giang Dã đang nói thật, hắn không phải giả bộ đáng thương mà xác thực có chút không thích ứng.
“Chúng ta nên làm gì đây?” Giọng nói của Yến Hoa vô thức trở nên dịu dàng.
Giang Dã nhẹ giọng cầu xin: "Chỉ cần anh để ý tới em một chút thôi, em ở Bắc Kinh không thích ứng được cái gì, ngay cả anh cũng không để ý đến em, em cảm thấy rất khó chịu."
Yến Hoa rúc đầu vào chăn, trong lòng có chút chua xót, anh cố gắng lý trí nói: “Nếu anh để ý tới em thì em có thể thích nghi được với lớp sao?”
“Nếu anh để ý em, em sẽ có động lực để làm việc hơn." Lúc nói chuyện với Yến Hoa, Giang Dã luôn có hành động làm nũng, đôi khi chính hắn cũng không nhận ra. Đây là thói quen của hắn từ khi còn nhỏ.
"Trên đại học có rất nhiều môn khó, có thể em sẽ không thể đạt được hạng nhất nữa."
"Anh sẽ không thích em nữa sao?" Giang Dã lo lắng hỏi.
Yến Hoa không trả lời vấn đề này mà chỉ nói: “Anh chưa bao giờ yêu cầu em đạt hạng nhất.”
Lông mày Giang Dã cong lên, cầm điện thoại di động như đang nắm bảo bối, hắn mỉm cười: “Cho nên dù em có đạt được hạng nhất hay không thì anh vẫn thích em đúng không.”
Đối với Logic của Giang Dã, Yến Hoa cũng lười phản bác.
"Kiều Kiều." Giang Dã cứ gọi tên anh như không biết đủ.
Yến Hoa ừ một tiếng.
“Anh luôn nói khi em vào đại học, nhìn ra thế giới rộng lớn hơn, gặp được những người tốt hơn, em sẽ nhận ra em không thực sự yêu anh.”
Yến Hoa đặt tay lên ngực trái, cảm thấy trái tim lại đập mạnh.
Giang Dã đang ở Bắc Kinh xa xôi cũng có hành động tương tự.
Họ cố gắng sử dụng nhịp tim của chính mình để cảm nhận nhịp tim của người đang cách mình hàng ngàn cây số. Giang Dã tiếp tục chậm rãi nói: "Nhưng trên thực tế, khi đến nơi càng rộng lớn, gặp được càng nhiều người, em mới càng nhận ra rằng, thế giới này rất lớn, nhưng em chỉ muốn ở bên cạnh anh."
Trên đời có rất nhiều người, nhưng hắn chỉ cần Yến Hoa.
Giang Dã dùng giọng điệu nghiêm túc chưa từng có, nói rõ ràng từng chữ với người ở đầu bên kia điện thoại.
"Yến Hoa, em yêu anh, không phải sự ỷ lại ngu xuẩn của trẻ con, cũng không phải sự bồng bột của tuổi mới lớn, mà là tình cảm của một người đàn ông sau khi đã cân nhắc kỹ càng."
"Có lẽ bởi vì em nhỏ hơn anh sáu tuổi nên anh mới cho rằng em chưa đủ trưởng thành, cho rằng tình cảm của em còn ngây thơ, nhưng em đã lên kế hoạch cho tương lai của chúng ta rất cẩn thận, từng bước, từng ngày, từng tháng, từng năm."
"Em hiểu tất cả những lo lắng của anh, em cũng biết lời nói của em vào lúc này đều chưa thuyết phục, nhưng em sẽ chứng minh cho anh thấy."
Sau lưng Giang Dã toát ra một lớp mồ hôi mỏng, hắn vô cùng căng thẳng khi nói ra những lời này, toàn thân run rẩy.
Cuối cùng hắn trịnh trọng nói: “Yến Hoa, em hy vọng anh có thể nghiêm túc xem xét tình cảm của em.”
Đừng trốn tránh nữa.
Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi
Đánh giá:
Truyện Bị Nhóc Đáng Thương Một Tay Nuôi Lớn Công Rồi
Story
Chương 66: Trung thu
10.0/10 từ 32 lượt.