Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Chương 55
238@-
Sau khi thư thông báo trúng tuyển thực tập được gửi vào hộp thư, cuối cùng Thư Kiều cũng quyết định quay về nước.
Bởi vì nguyên nhân của bậc cha chú, quốc tịch của Thương Thời Chu đã biến thành người Thụy Sĩ từ lâu, mà đại sứ quán vĩnh viễn cũng sẽ không xét duyệt visa về nước của anh.
Nhưng anh cũng không hết hi vọng.
“Không được, tuyệt đối không được.” Thương Thời Chu nhíu mày: “Đây là lần đầu tiên gặp mặt cha vợ tương lai, sao có thể để bác ấy ra nước ngoài gặp anh được chứ. Cho dù là từ góc độ nào, dùng lễ nghĩa của quốc gia nào thì cũng đều không hợp lý.”
Thư Kiều im lặng nhìn anh: “... Cho nên anh làm ra một đống hộ chiếu giả, xem xem cái nào có thể xin visa được hả?”
Thương Thời Chu: “...”
Ánh mắt của anh hơi chột dạ đảo quanh: “Kha Dịch nói cậu ấy có cách.”
“Thương Thời Chu.” Thư Kiều cắn răng nói: “Em khuyên anh nên làm một công dân tốt tuân thủ pháp luật. Tuy rằng hiện tại anh đã thay đổi quốc tịch, nhưng dù sao thì anh cũng đã lớn lên dưới màu cờ tổ quốc.”
Tuy rằng đạo lý là như thế.
Nhưng Thương Thời Chu vẫn cứ rầu rĩ không vui.
Anh không nhuộm tóc bạc quá lâu.
Tuy rằng màu tóc này không quá khác thường ở phương Tây, mặc dù kết hợp với gương mặt xuất sắc của anh thì cũng đúng là rất bắt mắt, nhưng tóm lại là cũng không quá hiếm lạ.
Chỉ có điều lại không phù hợp với vị trí hiện tại của anh.
Cho nên Thương Thời Chu được Thư Kiều khuyên nhủ, lại đi nhuộm tóc đen lại.
Tóc nhuộm xong sẽ càng đen hơn bình thường một chút, thậm chí là loại đen trầm cho dù ở dưới ánh mặt trời cũng sẽ không phản chiếu ra bất cứ sắc thái nào.
“Với lại Kha Dịch thì có cách gì chứ? Không lẽ đây là ngày đầu tiên anh quen biết anh ấy sao, anh không biết anh ấy không đáng tin đến cỡ nào à?” Thư Kiều tức giận bực bội nói: “Cách của anh ấy chính là cuối cùng cả hai người đều cùng nhau bị trục xuất.”
Đừng có nói, nếu như chuyện này bị bại lộ thì cũng rất có khả năng đó.
Đứng từ góc độ này để phân tích thì Kha Dịch đúng là cũng coi như vì giúp bạn bè mà không tiếc cả tính mạng.
Có rất nhiều người có thể làm chuyện này.
Xác suất thành công đều cao hơn Kha Dịch rất nhiều, cũng có rất nhiều người bảo đảm có thể làm anh vượt qua hải quan.
Nhưng dù sao thì không có ai có tình bạn lâu năm với anh, làm anh yên tâm giao chuyện này cho người đó xử lý mà không cần sợ trong tương lai chuyện này sẽ trở thành điểm yếu bị người ta lôi ra khống chế anh như Kha Dịch cả.
Nhìn thấy vẻ mặt đã hơi dao động của Thương Thời Chu, Thư Kiều dịu giọng tiếp tục khuyên nhủ: “Với lại em cũng chỉ đi mười ngày thôi mà. Lại còn ngồi máy bay mà anh tặng cho em, tính ra thì chẳng khác nào anh đi cùng em.”
Đúng vậy, năm nay, món quà sinh nhật mà Thương Thời Chu tặng cho Thư Kiều chính là một chiếc máy bay tư nhân Gulfstream G650.
Phải nói như thế nào nhỉ, trong cuộc sống trước đây của Thư Kiều, nhận tri của cô về máy bay tư nhân cũng chỉ dừng lại ở bốn chữ viết trên giấy. Mãi đến ngày hôm đó cô tặng anh một chiếc xe, kết quả anh lại cười tủm tỉm lái chiếc xe đã từng chịu tải quá nhiều ký ức của bọn, thứ đã viết nên mở đầu và câu chuyện gặp lại của cả hai, chở cô chạy bon bon nhanh như tia chớp.
Mãi đến khi dừng lại ở một sân bay tư nhân mà Thư Kiều hoàn toàn không thể nào biết được.
Lại có người dùng cánh tay robot cực lớn kéo lớp lụa mỏng màu xanh đang đắp trên thân máy bay ra, vì thế một đống hoa Violet được trải sẵn trên vải lụa lập tức rơi xuống như thác nước, mãi đến khi phủ kín con đường dưới chân Thư Kiều.
Đó là một giấc mơ màu tím nhạt.
Đương nhiên, nửa đoạn sau của giấc mơ màu tím nhạt diễn ra trên chiếc máy bay tư nhân xa hoa kia. Hai người bọn họ từ quần áo gọn gàng đến quần áo rối loạn, áo vest, nơ của áo vest, áo sơ mi bị quăng lung tung ra khỏi khoang nghỉ, rơi xuống đất và trên ghế sofa.
Mấy thứ đặt trên bàn cũng bị ai đó mất kiên nhẫn giơ tay đẩy hết xuống đất. Ngoại trừ những cái này ra, nơi để lại dấu vết đương nhiên còn có cái giường càng bí ẩn ở đằng sau cánh cửa...
Chỉ cần nghĩ đến thôi Thư Kiều cũng đã không nhịn được mặt đỏ bừng.
Tuy rằng chờ đến khi đăng ký lần thứ hai, mọi thứ đều đã ngăn nắp gọn gàng không để lại dấu vết gì, nhưng cho dù ngồi ở nơi nào, dù máy bay đã bay lên độ cao chín nghìn mét thì cô cũng rất khó có thể quẳng hết những hình ảnh từng phát sinh ở nơi này ra khỏi đầu mình.
Khi uống chút rượu vang đỏ để hỗ trợ giấc ngủ, cô lại nghĩ đến cảnh anh giơ cao cốc chân dài, bàn tay cực ổn đổ rượu thành một sợi nước mỏng rơi xuống xương quai xanh của cô, sau đó anh lại rũ mắt cúi đầu dùng lưỡi l**m hết chúng nó vào bụng.
Lúc đó anh nói như thế nào nhỉ?
À, đúng rồi.
“Tay của dân đua xe đương nhiên là phải cực kỳ ổn định rồi.”
Cô giận quá hóa cười, hơi thở lại mất ổn định, ngẩng cổ lên, dùng một tay chống đỡ cơ thể mình, tay còn lại nắm tóc anh nói: “Tay rất ổn, anh lại dùng để làm việc này?”
Động tác của Thương Thời Chu không dừng lại, vẫn mang theo ý cười nói: “Đương nhiên còn có thể làm chuyện khác nữa.”
Chuyện khác.
Thư Kiều còn đang suy nghĩ là chuyện khác gì, không lâu sau đó cô đã biết.
Cô cắn mạnh lên vai cổ anh, nhưng anh lại giống như không cảm nhận được, hoặc cũng có thể nói bởi vì đau như thế mới làm anh càng thêm nhẹ nhàng dịu dàng, làm cho cô dính sát lên người anh, chỉ biết run rẩy và run rẩy.
Thư Kiều hít một hơi thật sâu.
Cô không muốn nghĩ đến nữa.
Cô có chút giận dỗi kéo bịt mắt xuống che mắt mình lại.
Nhưng điện thoại của cô đã tự động kết nối với wifi trên máy bay, giọng nói của Thương Thời Chu từ trong tai nghe truyền đến.
Là giọng nói trầm thấp luôn mang theo chút ý cười lười biếng.
Bởi vì tín hiệu nên âm thanh hơi sai lệch, lại cũng vì chút sai lệch này mà càng đánh thức những ký ức rời rạc của cô hơn.
Thư Kiều ngẩn ra.
Thương Thời Chu đột nhiên hỏi: “Kiều Kiều, em đang nghĩ cái gì thế?”
Thư Kiều nổi da gà.
Thương Thời Chu rất hiếm khi gọi cô như thế.
Thường thì anh đều gọi thẳng cô là “Thư Kiều”, cô cũng đã quen rồi.
Những lúc được anh gọi là “Kiều Kiều”, một là khi anh dán sát lỗ tai cô nói những lời khiến người ta mặt đỏ tai hồng, hai là...
Khi mồ hôi của anh theo ngọn tóc và hàm dưới chảy xuống, rơi xuống trên ngực cô, đáy mắt anh như có sóng ngầm đang dâng trào, cắn nuốt lấy bóng hình của cô.
Thư Kiều giật mình.
“Sao lại gọi em như thế?”
Người ở đầu dây bên kia cười ngông nghênh: “Sao em lại căng thẳng như thế?”
Thư Kiều ưỡn thẳng lưng, vẫn cứ mạnh miệng nói: “Anh mới căng thẳng đó.”
Thương Thời Chu: “Có phải em đang nhớ anh không?”
Thư Kiều theo bản năng cãi lại: “... Anh nhớ em thì có!”
Thương Thời Chu cười thành tiếng, vô cùng thành thật mà “Ừ”
Lúc này Thư Kiều mới phản ứng lại cô vừa mới nói cái gì.
Thương Thời Chu lặp lại lần nữa: “Kiều Kiều, là anh nhớ em.”
Cho dù trải qua bao lâu, cho dù nghe được bao nhiêu lần thì Thư Kiều vẫn sẽ luôn cảm thấy ngại ngùng trước những lời bày tỏ thẳng thừng như thế. Cô hơi khựng lại, rõ ràng các nhân viên đội bay phục vụ trong cabin đều giữ khoảng cách nhất định với cô, nhưng cô vẫn theo bản nặng nói nhỏ đi: “Vậy anh nhớ nhiều thêm đi.”
Thương Thời Chu nói: “Được rồi.”
Vì thế trong mười ngày Thư Kiều ở nhà này, cô đã nhận được sự quan tâm luôn hiện diện khắp nơi của Thương Thời Chu.
Nhưng dù sao Thư Kiều vẫn cứ là Thư Kiều.
Cô nhanh chóng học được cách xem tin nhắn nhưng không trả lời.
Cô cũng không phải cố ý.
Mà là vì...
Về nước thật sự quá vui vẻ!!!
Đồ nướng BBQ, tôm hùm đất, lẩu, các quán ăn khuya nóng hổi!!!
Mỗi một lỗ chân lông của Thư Kiều đều toát lên niềm vui sướng, đằng sau mỗi một phần vui sướng của cô đều tích góp rất nhiều oán khí của Thương Thời Chu ở Châu Âu xa xôi.
Phải nói thế nào nhỉ, cho dù cô đã ở Châu Âu rất nhiều năm rồi, cũng đã quen với đồ ăn bên đó, nhưng một khi ký ức bị khơi gợi lên thì rất khó có thể dựng lại được.
Dù sao thì tuy rằng Thư Kiều không trả lời tin nhắn của anh thường xuyên, nhưng vẫn luôn nhớ kỹ chuyện chia sẻ với anh.
Cho nên Thương Thời Chu nhận được ảnh chụp của những bữa tiệc lớn mà Thư Kiều hưởng thụ.
Đối với việc này, Thư Kiều nói năng vô cùng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Lần nào em cũng để di động (cũng chính là anh) ăn trước! Đã rất quan tâm để ý đến anh rồi đó!”
Thương Thời Chu: “...”
Có phải anh còn nên nói một câu cảm ơn em nhiều lắm không.
Trong lúc chia sẻ ảnh thức ăn này, vào một ngày nào đó, Thư Kiều đột nhiên gửi đến một bức ảnh.
Một bức ảnh mang theo chút bụi bặm.
Là cái hẻm nhỏ đằng sau trường Bắc Giang 1 kia.
Cũng chính là con hẻm nhỏ mà ông cụ Lộ từng ngồi ở đó chỉ trích phương tù đại sát tứ phương đánh cờ tướng lúc trước.
Cái bàn cờ tướng kia vẫn còn đó, vẫn cứ sáng bóng sạch sẽ, nó chịu tải hồi ức của con hẻm nhỏ và những ông cụ trong khu dân cư, ai cũng không nỡ thay đổi nó.
Mấy năm nay không gặp, ông cụ Lộ cũng khó tránh khỏi mắc phải chút bệnh vặt, nhưng hiển nhiên cơ thể vẫn còn khỏe mạnh, còn đang chiến đấu hăng hái ở tuyến đầu chiến trường cờ tướng.
Đầu mùa xuân ở Bắc Giang đã có một chút màu xanh, bên trong bức ảnh là ánh sáng chói mắt và nụ cười tươi rói của ông cụ Lộ.
Thương Thời Chu nhận được bức ảnh này sau khi kết thúc một cuộc họp làm anh vô cùng mệt mỏi. Anh nhìn những gương mặt quen thuộc bên trong, chỉ cảm thấy lâu lắm rồi mình không thả lỏng như bây giờ.
Trước khi cuộc họp thứ hai bắt đầu, lại có một bức ảnh khác được gửi đến.
Vẫn cứ là một nơi quen thuộc.
Đó là bức tường vinh dự của trường Bắc Giang 1, nhiều năm như thế trôi qua, tường vinh dự cũng đã được xây dựng lại, cách bày trí cũng trở nên thời thượng hơn nhiều, cũng có thêm càng nhiều gương mặt mới.
Ảnh của anh và Thư Kiều vẫn cứ ở trên đó.
Rõ ràng không phải là học sinh cùng khóa, nhưng bởi vì ý đồ riêng của giáo viên nào đó (chính là Lộ Trình), đã dùng cách sắp xếp vô cùng khéo léo để ảnh của hai người bọn họ đặt ngang hàng nhau.
Nhìn vô cùng xinh đẹp.
Thương Thời Chu bình luận như thế, anh đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, gọi thư ký Trần đến: “Quyên tặng cho trường Bắc Giang 1 vài cái phòng thí nghiệm, lại xây dựng thêm một cái quỹ học bổng nữa.”
Thương Thời Chu suy nghĩ một chút nói: “Gọi là Tiểu Kiều đi.”
Bút của thư ký Trần hơi khựng lại.
Cái tên qua loa thật.
Nhưng mà.
Được rồi, đây còn không phải là phương thức yêu đương của ông chủ và bà chủ sao, anh ấy cứ đi làm là được rồi.
Mặc kệ quỹ học bổng đó tên là gì, chỉ cần có thể giúp đỡ thực tế cho học sinh thì đó chính là học bổng tốt.
Bên này, Thư Kiều còn không biết trường học cũ của cô sắp sửa gây dựng quỹ “Học bổng Tiểu Kiều”, quỹ học bổng sau này sẽ biến thành truyền thuyết tình yêu. Cô mới vừa tìm được một chút dấu vết của quá khứ xa xăm trong cuốn sách cũ nào đó của cô.
Cô cẩn thận lấy ra, sau đó giơ nó lên cao, đưa thẳng về phía ánh mặt trời.
Lúc Thương Thời Chu nhìn thấy bức ảnh này, nó nằm ở trên trang cá nhân của Thư Kiều.
Bức ảnh kia chụp lại một bàn tay đã được anh nắm chặt trong tay.
Bàn tay mà anh vô cùng quen thuộc kia đang giơ một đóa hoa Violet đã khô héo lên cao. Ánh nắng mặt trời xuyên qua hoa Violet, bối cảnh xung quanh hơi nhòe đi, là khu dạy học và sân thể dục cách đó không xa của trường Bắc Giang 1.
Thư Kiều cúi đầu, đăng tải bức ảnh này lên trang cá nhân của mình.
Cô không viết kèm bất cứ caption nào.
Giống như đó chỉ là một đóa hoa khô vô cùng bình thường.
Nhưng ánh mắt Thương Thời Chu lại hơi khựng lại.
Bởi vì anh đột nhiên nhớ đến, năm xưa khi anh rời đi đã để lại một căn nhà toàn là hoa Violet. Thì ra những chuyện mà anh cho rằng sẽ không bao giờ để lại bất cứ dấu vết gì trong lòng cô lại vẫn luôn được cô dùng cách riêng của mình để chôn giấu.
Hoặc cũng có thể nói là lưu giữ.
Đó là dấu vết để lại khi anh đi không lời từ biệt vào năm năm trước.
Những dấu vết kia kéo dài qua khoảng thời gian đăng đẳng, nằm yên trong trang sách không biết năm tháng.
Suýt chút nữa anh đã làm cho đóa hoa violet khô này sẽ khô tàn vỡ vụn bên trong trang sách, không thể nhìn thấy ánh mắt trời.
May quá.
May thật.
Cuối cùng thì anh vẫn khá may mắn.
Cho nên cuối cùng, cuối cùng anh vẫn có thể nói một câu tạm biệt với vận mệnh của mình.
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Sau khi thư thông báo trúng tuyển thực tập được gửi vào hộp thư, cuối cùng Thư Kiều cũng quyết định quay về nước.
Bởi vì nguyên nhân của bậc cha chú, quốc tịch của Thương Thời Chu đã biến thành người Thụy Sĩ từ lâu, mà đại sứ quán vĩnh viễn cũng sẽ không xét duyệt visa về nước của anh.
Nhưng anh cũng không hết hi vọng.
“Không được, tuyệt đối không được.” Thương Thời Chu nhíu mày: “Đây là lần đầu tiên gặp mặt cha vợ tương lai, sao có thể để bác ấy ra nước ngoài gặp anh được chứ. Cho dù là từ góc độ nào, dùng lễ nghĩa của quốc gia nào thì cũng đều không hợp lý.”
Thư Kiều im lặng nhìn anh: “... Cho nên anh làm ra một đống hộ chiếu giả, xem xem cái nào có thể xin visa được hả?”
Thương Thời Chu: “...”
Ánh mắt của anh hơi chột dạ đảo quanh: “Kha Dịch nói cậu ấy có cách.”
“Thương Thời Chu.” Thư Kiều cắn răng nói: “Em khuyên anh nên làm một công dân tốt tuân thủ pháp luật. Tuy rằng hiện tại anh đã thay đổi quốc tịch, nhưng dù sao thì anh cũng đã lớn lên dưới màu cờ tổ quốc.”
Tuy rằng đạo lý là như thế.
Nhưng Thương Thời Chu vẫn cứ rầu rĩ không vui.
Anh không nhuộm tóc bạc quá lâu.
Tuy rằng màu tóc này không quá khác thường ở phương Tây, mặc dù kết hợp với gương mặt xuất sắc của anh thì cũng đúng là rất bắt mắt, nhưng tóm lại là cũng không quá hiếm lạ.
Chỉ có điều lại không phù hợp với vị trí hiện tại của anh.
Cho nên Thương Thời Chu được Thư Kiều khuyên nhủ, lại đi nhuộm tóc đen lại.
Tóc nhuộm xong sẽ càng đen hơn bình thường một chút, thậm chí là loại đen trầm cho dù ở dưới ánh mặt trời cũng sẽ không phản chiếu ra bất cứ sắc thái nào.
“Với lại Kha Dịch thì có cách gì chứ? Không lẽ đây là ngày đầu tiên anh quen biết anh ấy sao, anh không biết anh ấy không đáng tin đến cỡ nào à?” Thư Kiều tức giận bực bội nói: “Cách của anh ấy chính là cuối cùng cả hai người đều cùng nhau bị trục xuất.”
Đừng có nói, nếu như chuyện này bị bại lộ thì cũng rất có khả năng đó.
Đứng từ góc độ này để phân tích thì Kha Dịch đúng là cũng coi như vì giúp bạn bè mà không tiếc cả tính mạng.
Có rất nhiều người có thể làm chuyện này.
Xác suất thành công đều cao hơn Kha Dịch rất nhiều, cũng có rất nhiều người bảo đảm có thể làm anh vượt qua hải quan.
Nhưng dù sao thì không có ai có tình bạn lâu năm với anh, làm anh yên tâm giao chuyện này cho người đó xử lý mà không cần sợ trong tương lai chuyện này sẽ trở thành điểm yếu bị người ta lôi ra khống chế anh như Kha Dịch cả.
Nhìn thấy vẻ mặt đã hơi dao động của Thương Thời Chu, Thư Kiều dịu giọng tiếp tục khuyên nhủ: “Với lại em cũng chỉ đi mười ngày thôi mà. Lại còn ngồi máy bay mà anh tặng cho em, tính ra thì chẳng khác nào anh đi cùng em.”
Đúng vậy, năm nay, món quà sinh nhật mà Thương Thời Chu tặng cho Thư Kiều chính là một chiếc máy bay tư nhân Gulfstream G650.
Phải nói như thế nào nhỉ, trong cuộc sống trước đây của Thư Kiều, nhận tri của cô về máy bay tư nhân cũng chỉ dừng lại ở bốn chữ viết trên giấy. Mãi đến ngày hôm đó cô tặng anh một chiếc xe, kết quả anh lại cười tủm tỉm lái chiếc xe đã từng chịu tải quá nhiều ký ức của bọn, thứ đã viết nên mở đầu và câu chuyện gặp lại của cả hai, chở cô chạy bon bon nhanh như tia chớp.
Mãi đến khi dừng lại ở một sân bay tư nhân mà Thư Kiều hoàn toàn không thể nào biết được.
Lại có người dùng cánh tay robot cực lớn kéo lớp lụa mỏng màu xanh đang đắp trên thân máy bay ra, vì thế một đống hoa Violet được trải sẵn trên vải lụa lập tức rơi xuống như thác nước, mãi đến khi phủ kín con đường dưới chân Thư Kiều.
Đó là một giấc mơ màu tím nhạt.
Đương nhiên, nửa đoạn sau của giấc mơ màu tím nhạt diễn ra trên chiếc máy bay tư nhân xa hoa kia. Hai người bọn họ từ quần áo gọn gàng đến quần áo rối loạn, áo vest, nơ của áo vest, áo sơ mi bị quăng lung tung ra khỏi khoang nghỉ, rơi xuống đất và trên ghế sofa.
Mấy thứ đặt trên bàn cũng bị ai đó mất kiên nhẫn giơ tay đẩy hết xuống đất. Ngoại trừ những cái này ra, nơi để lại dấu vết đương nhiên còn có cái giường càng bí ẩn ở đằng sau cánh cửa...
Chỉ cần nghĩ đến thôi Thư Kiều cũng đã không nhịn được mặt đỏ bừng.
Tuy rằng chờ đến khi đăng ký lần thứ hai, mọi thứ đều đã ngăn nắp gọn gàng không để lại dấu vết gì, nhưng cho dù ngồi ở nơi nào, dù máy bay đã bay lên độ cao chín nghìn mét thì cô cũng rất khó có thể quẳng hết những hình ảnh từng phát sinh ở nơi này ra khỏi đầu mình.
Khi uống chút rượu vang đỏ để hỗ trợ giấc ngủ, cô lại nghĩ đến cảnh anh giơ cao cốc chân dài, bàn tay cực ổn đổ rượu thành một sợi nước mỏng rơi xuống xương quai xanh của cô, sau đó anh lại rũ mắt cúi đầu dùng lưỡi l**m hết chúng nó vào bụng.
Lúc đó anh nói như thế nào nhỉ?
À, đúng rồi.
“Tay của dân đua xe đương nhiên là phải cực kỳ ổn định rồi.”
Cô giận quá hóa cười, hơi thở lại mất ổn định, ngẩng cổ lên, dùng một tay chống đỡ cơ thể mình, tay còn lại nắm tóc anh nói: “Tay rất ổn, anh lại dùng để làm việc này?”
Động tác của Thương Thời Chu không dừng lại, vẫn mang theo ý cười nói: “Đương nhiên còn có thể làm chuyện khác nữa.”
Chuyện khác.
Thư Kiều còn đang suy nghĩ là chuyện khác gì, không lâu sau đó cô đã biết.
Cô cắn mạnh lên vai cổ anh, nhưng anh lại giống như không cảm nhận được, hoặc cũng có thể nói bởi vì đau như thế mới làm anh càng thêm nhẹ nhàng dịu dàng, làm cho cô dính sát lên người anh, chỉ biết run rẩy và run rẩy.
Thư Kiều hít một hơi thật sâu.
Cô không muốn nghĩ đến nữa.
Cô có chút giận dỗi kéo bịt mắt xuống che mắt mình lại.
Nhưng điện thoại của cô đã tự động kết nối với wifi trên máy bay, giọng nói của Thương Thời Chu từ trong tai nghe truyền đến.
Là giọng nói trầm thấp luôn mang theo chút ý cười lười biếng.
Bởi vì tín hiệu nên âm thanh hơi sai lệch, lại cũng vì chút sai lệch này mà càng đánh thức những ký ức rời rạc của cô hơn.
Thư Kiều ngẩn ra.
Thương Thời Chu đột nhiên hỏi: “Kiều Kiều, em đang nghĩ cái gì thế?”
Thư Kiều nổi da gà.
Thương Thời Chu rất hiếm khi gọi cô như thế.
Thường thì anh đều gọi thẳng cô là “Thư Kiều”, cô cũng đã quen rồi.
Những lúc được anh gọi là “Kiều Kiều”, một là khi anh dán sát lỗ tai cô nói những lời khiến người ta mặt đỏ tai hồng, hai là...
Khi mồ hôi của anh theo ngọn tóc và hàm dưới chảy xuống, rơi xuống trên ngực cô, đáy mắt anh như có sóng ngầm đang dâng trào, cắn nuốt lấy bóng hình của cô.
Thư Kiều giật mình.
“Sao lại gọi em như thế?”
Người ở đầu dây bên kia cười ngông nghênh: “Sao em lại căng thẳng như thế?”
Thư Kiều ưỡn thẳng lưng, vẫn cứ mạnh miệng nói: “Anh mới căng thẳng đó.”
Thương Thời Chu: “Có phải em đang nhớ anh không?”
Thư Kiều theo bản năng cãi lại: “... Anh nhớ em thì có!”
Thương Thời Chu cười thành tiếng, vô cùng thành thật mà “Ừ”
Lúc này Thư Kiều mới phản ứng lại cô vừa mới nói cái gì.
Thương Thời Chu lặp lại lần nữa: “Kiều Kiều, là anh nhớ em.”
Cho dù trải qua bao lâu, cho dù nghe được bao nhiêu lần thì Thư Kiều vẫn sẽ luôn cảm thấy ngại ngùng trước những lời bày tỏ thẳng thừng như thế. Cô hơi khựng lại, rõ ràng các nhân viên đội bay phục vụ trong cabin đều giữ khoảng cách nhất định với cô, nhưng cô vẫn theo bản nặng nói nhỏ đi: “Vậy anh nhớ nhiều thêm đi.”
Thương Thời Chu nói: “Được rồi.”
Vì thế trong mười ngày Thư Kiều ở nhà này, cô đã nhận được sự quan tâm luôn hiện diện khắp nơi của Thương Thời Chu.
Nhưng dù sao Thư Kiều vẫn cứ là Thư Kiều.
Cô nhanh chóng học được cách xem tin nhắn nhưng không trả lời.
Cô cũng không phải cố ý.
Mà là vì...
Về nước thật sự quá vui vẻ!!!
Đồ nướng BBQ, tôm hùm đất, lẩu, các quán ăn khuya nóng hổi!!!
Mỗi một lỗ chân lông của Thư Kiều đều toát lên niềm vui sướng, đằng sau mỗi một phần vui sướng của cô đều tích góp rất nhiều oán khí của Thương Thời Chu ở Châu Âu xa xôi.
Phải nói thế nào nhỉ, cho dù cô đã ở Châu Âu rất nhiều năm rồi, cũng đã quen với đồ ăn bên đó, nhưng một khi ký ức bị khơi gợi lên thì rất khó có thể dựng lại được.
Dù sao thì tuy rằng Thư Kiều không trả lời tin nhắn của anh thường xuyên, nhưng vẫn luôn nhớ kỹ chuyện chia sẻ với anh.
Cho nên Thương Thời Chu nhận được ảnh chụp của những bữa tiệc lớn mà Thư Kiều hưởng thụ.
Đối với việc này, Thư Kiều nói năng vô cùng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Lần nào em cũng để di động (cũng chính là anh) ăn trước! Đã rất quan tâm để ý đến anh rồi đó!”
Thương Thời Chu: “...”
Có phải anh còn nên nói một câu cảm ơn em nhiều lắm không.
Trong lúc chia sẻ ảnh thức ăn này, vào một ngày nào đó, Thư Kiều đột nhiên gửi đến một bức ảnh.
Một bức ảnh mang theo chút bụi bặm.
Là cái hẻm nhỏ đằng sau trường Bắc Giang 1 kia.
Cũng chính là con hẻm nhỏ mà ông cụ Lộ từng ngồi ở đó chỉ trích phương tù đại sát tứ phương đánh cờ tướng lúc trước.
Cái bàn cờ tướng kia vẫn còn đó, vẫn cứ sáng bóng sạch sẽ, nó chịu tải hồi ức của con hẻm nhỏ và những ông cụ trong khu dân cư, ai cũng không nỡ thay đổi nó.
Mấy năm nay không gặp, ông cụ Lộ cũng khó tránh khỏi mắc phải chút bệnh vặt, nhưng hiển nhiên cơ thể vẫn còn khỏe mạnh, còn đang chiến đấu hăng hái ở tuyến đầu chiến trường cờ tướng.
Đầu mùa xuân ở Bắc Giang đã có một chút màu xanh, bên trong bức ảnh là ánh sáng chói mắt và nụ cười tươi rói của ông cụ Lộ.
Thương Thời Chu nhận được bức ảnh này sau khi kết thúc một cuộc họp làm anh vô cùng mệt mỏi. Anh nhìn những gương mặt quen thuộc bên trong, chỉ cảm thấy lâu lắm rồi mình không thả lỏng như bây giờ.
Trước khi cuộc họp thứ hai bắt đầu, lại có một bức ảnh khác được gửi đến.
Vẫn cứ là một nơi quen thuộc.
Đó là bức tường vinh dự của trường Bắc Giang 1, nhiều năm như thế trôi qua, tường vinh dự cũng đã được xây dựng lại, cách bày trí cũng trở nên thời thượng hơn nhiều, cũng có thêm càng nhiều gương mặt mới.
Ảnh của anh và Thư Kiều vẫn cứ ở trên đó.
Rõ ràng không phải là học sinh cùng khóa, nhưng bởi vì ý đồ riêng của giáo viên nào đó (chính là Lộ Trình), đã dùng cách sắp xếp vô cùng khéo léo để ảnh của hai người bọn họ đặt ngang hàng nhau.
Nhìn vô cùng xinh đẹp.
Thương Thời Chu bình luận như thế, anh đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, gọi thư ký Trần đến: “Quyên tặng cho trường Bắc Giang 1 vài cái phòng thí nghiệm, lại xây dựng thêm một cái quỹ học bổng nữa.”
Thương Thời Chu suy nghĩ một chút nói: “Gọi là Tiểu Kiều đi.”
Bút của thư ký Trần hơi khựng lại.
Cái tên qua loa thật.
Nhưng mà.
Được rồi, đây còn không phải là phương thức yêu đương của ông chủ và bà chủ sao, anh ấy cứ đi làm là được rồi.
Mặc kệ quỹ học bổng đó tên là gì, chỉ cần có thể giúp đỡ thực tế cho học sinh thì đó chính là học bổng tốt.
Bên này, Thư Kiều còn không biết trường học cũ của cô sắp sửa gây dựng quỹ “Học bổng Tiểu Kiều”, quỹ học bổng sau này sẽ biến thành truyền thuyết tình yêu. Cô mới vừa tìm được một chút dấu vết của quá khứ xa xăm trong cuốn sách cũ nào đó của cô.
Cô cẩn thận lấy ra, sau đó giơ nó lên cao, đưa thẳng về phía ánh mặt trời.
Lúc Thương Thời Chu nhìn thấy bức ảnh này, nó nằm ở trên trang cá nhân của Thư Kiều.
Bức ảnh kia chụp lại một bàn tay đã được anh nắm chặt trong tay.
Bàn tay mà anh vô cùng quen thuộc kia đang giơ một đóa hoa Violet đã khô héo lên cao. Ánh nắng mặt trời xuyên qua hoa Violet, bối cảnh xung quanh hơi nhòe đi, là khu dạy học và sân thể dục cách đó không xa của trường Bắc Giang 1.
Thư Kiều cúi đầu, đăng tải bức ảnh này lên trang cá nhân của mình.
Cô không viết kèm bất cứ caption nào.
Giống như đó chỉ là một đóa hoa khô vô cùng bình thường.
Nhưng ánh mắt Thương Thời Chu lại hơi khựng lại.
Bởi vì anh đột nhiên nhớ đến, năm xưa khi anh rời đi đã để lại một căn nhà toàn là hoa Violet. Thì ra những chuyện mà anh cho rằng sẽ không bao giờ để lại bất cứ dấu vết gì trong lòng cô lại vẫn luôn được cô dùng cách riêng của mình để chôn giấu.
Hoặc cũng có thể nói là lưu giữ.
Đó là dấu vết để lại khi anh đi không lời từ biệt vào năm năm trước.
Những dấu vết kia kéo dài qua khoảng thời gian đăng đẳng, nằm yên trong trang sách không biết năm tháng.
Suýt chút nữa anh đã làm cho đóa hoa violet khô này sẽ khô tàn vỡ vụn bên trong trang sách, không thể nhìn thấy ánh mắt trời.
May quá.
May thật.
Cuối cùng thì anh vẫn khá may mắn.
Cho nên cuối cùng, cuối cùng anh vẫn có thể nói một câu tạm biệt với vận mệnh của mình.
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Story
Chương 55
10.0/10 từ 11 lượt.