Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Chương 51
138@-
Giáo sư Stager nhìn học trò cưng ở đối diện của mình, gương mặt hiền từ nói: “Tối nay có một bữa tiệc tối, thầy cố ý giới thiệu em cho mấy học trò cũ của thầy. Đầy là các đàn anh đàn chị cùng chuyên ngành với em, cũng có người Trung Quốc. Sau này cho dù em muốn về nước đi con đường công nhân viên chức hay là muốn làm mậu dịch buôn bán giữa Trung Quốc và Châu Âu thì bọn họ đều có thể trở thành mối quan hệ trợ giúp của em.”
Ông ấy nói đến đây lại hơi khựng lại một chút.
Ông ấy rất coi trọng mỗi một người học trò của mình, cho dù chế độ học nghiên cứu sinh ở nước Đức không phải là chế độ đi theo giáo viên chỉ đạo, nhưng ông ấy vẫn cứ sẽ dùng phương pháp dạy học của mình để bồi dưỡng và chỉ đạo học sinh của mình.
Ông ấy cố ý dẫn đường Thư Kiều đi đến sân khấu càng rộng lớn hơn, mà cô cũng có năng lực này.
Nhưng điều kiện tiên quyết là ông ấy còn chưa biết được mối quan hệ giữa Thương Thời Chu và Thư Kiều.
Hôm đó ông ấy nhận được email, cố ý vô tình hỏi thăm Thương Thời Chu một câu.
Người đàn ông có chút mệt mỏi vì chuyến đi xa đột xuất từ Konstan đến Bonn cũng không hề trốn tránh, anh lộ ra vẻ mặt thư giãn tự nhiên mỉm cười gật đầu nói: “Lần này tôi đến đây là vì em ấy. Em ấy là người mà cả đời này tôi cũng không muốn buông tay.”
Anh dừng một chút, lại có chút chua xót bổ sung thêm: “Đương nhiên, cho dù như thế nào thì tôi cũng sẽ tôn trọng ý kiến của em ấy.”
Anh nói rất trịnh trọng, những năm qua nhân phẩm của Thương Thời Chu đã rất rõ ràng, tuy rằng giáo sư Stager dạy học ở đại học, đồng thời cũng kiêm chức CEO cả mấy công ty, cùng là người trong cùng một giới, đương nhiên đã nghe nói đến từ lâu.
Có mối quan hệ của Thương Thời Chu.
Ông ấy cũng không xác định Thư Kiều có cần ông ấy giúp đỡ hay không.
Thư Kiều nhanh chóng hiểu được ý của giáo sư Stager, cô nghiêm túc cảm ơn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Em có chuyện mà em muốn làm, có lẽ sẽ liên quan đến anh ấy, cũng có lẽ chẳng liên quan gì.”
Quan trọng là, đây là sự nghiệp của cô.
Sắc mặt của giáo sư Stager dịu đi rất nhiều, những năm qua ông ấy đã gặp được rất nhiều cô gái tài giỏi gả vào gia đình giàu có, sau đó hoàn toàn phụ thuộc vào nhà chồng, đi làm từ thiện, xây dựng danh tiếng càng tốt hơn cho gia tộc, đi xử lý sự nghiệp của gia tộc, thỉnh thoảng cũng sẽ xây dựng sự nghiệp của bản thân, nhưng đều theo khuôn sáo cũ, chỉ là vài thứ rập khuôn.
Đây cũng không phải chuyện xấu.
Nhưng giáo sư Stager vẫn cứ cảm thấy Thư Kiều nên có được việc mà cô thật sự muốn làm.
Ông ấy đưa một tấm thiệp mời cho cô.
Thời gian dự tiệc là sáu giờ rưỡi tối, giáo sư Stager cố ý dặn cô phải mặc trang phục dạ hội.
Tủ quần áo mà Thương Thời Chu chuẩn bị cho cô đã giúp đỡ cho cô rất nhiều, Thư Kiều không cần phải chạy đến trung tâm thương mại mua quần áo đột xuất nữa.
Trang phục dạ hội rất lộng lẫy, nhưng Thư Kiều lại không muốn quá lồng lộn, cô chọn tới chọn lui, chọn một chiếc váy màu đen vô cùng bình thường. Chỉ là đồ của Thương Thời Chu mua, cho dù chỉ là một chiếc đầm dạ hội màu đen có hình thức đơn giản hào phóng thì khi khoác lên người cô, đường may được cắt may tỉ mỉ kia vẫn cứ phác họa lên dáng người xinh đẹp yểu điệu của cô.
Chỉ thiếu đi một ít châu báu điểm xuyến.
Thư Kiều do dự một lúc rồi đeo cái lắc tay kia lên.
Nhưng cổ vẫn còn hơi trống.
Cô thuận tay mở ra hộc tủ đựng trang sức châu báu trong tủ quần áo, ánh mắt hơi khựng lại.
Bên trong là một chiếc vòng cổ cùng một bộ với cái lắc tay kia, được khảm ngọc bích Kashmiri càng lớn hơn.
Thư Kiều bật cười.
Cô mang vòng cổ lên, soi gương chụp một bức ảnh rồi gửi cho Thương Thời Chu.
Cô mặc thêm một cái áo khoác dày bên ngoài đầm dạ hội, tài xế đã đứng chờ sẵn ở dưới lầu. Khách sạn như thế này đều sẽ có tài xế chờ lệnh 24/24, bình thường cô đi thực tập không cần thiết phải long trọng như thế, hôm nay cô mặc đồ sang trọng như thế, có xe riêng sẽ tiện hơn.
Nhưng mà cô không ngờ rằng tài xế lại là người quen.
“Thư ký Lý.” Thư Kiều có hơi kinh ngạc, cô vẫn còn nhớ rõ bóng dáng vô cùng bận rộn của anh ấy: “Sao anh lại ở chỗ này. Anh thế này có phải là hơi bị... đại tài tiểu dụng rồi không? Hay là anh chỉ trùng hợp cũng ở đây thôi.”
Thư ký Lý rất muốn cười khổ.
Anh ấy đang bận rộn làm việc được một nửa rồi bị sung quân đến nơi này, làm việc từ xa, máy tính không rời tay, chỉ là vì chờ đợi mệnh lệnh của Thư Kiều. Bao gồm cả sợi dây chuyền ngọc bích có giá trị liên thành đeo trên cổ của cô cũng là do Thương Thời Chu vừa mới đấu giá mua được một ngày trước, sau đó bỏ vào quầy đựng trang sức của cô.
Nhưng anh ấy vẫn rất vui vẻ.
Tuy rằng ông chủ chưa nói cái gì, nhưng anh ấy làm việc bên cạnh anh nhiều năm như thế, đương nhiên cũng có thể nhận ra từng nét vui sướng hằn trên khóe mắt đuôi mày của anh.
Ông chủ vui vẻ thì tiền thưởng cuối năm cũng sẽ nhiều hơn.
Anh ấy còn phải nuôi cả gia đình, chỉ cần nghĩ đến việc anh ấy có thể mua cho công chúa bé nhỏ nhà mình thêm vài cái váy xinh đẹp, thư ký Lý lại cảm thấy làm việc từ xa đã là gì chứ, cho dù có sung quân anh ấy đến quê hương của người Eskimo thì anh ấy cũng sẵn lòng.
Thư ký Lý bình tĩnh cúi người mở cửa xe cho Thư Kiều nói: “Tổng giám đốc Thương bảo tôi đến.”
Động tác của Thư Kiều hơi khựng lại: “Đừng có nói là anh ấy cũng đến đây đó nha?”
Thư ký Lý: “...”
Thư ký Lý nhìn Thư Kiều lên xe, xoay người đi khởi động xe, trả lời vô cùng kín kẽ không có chút sơ hở nào: “Hôm nay Tổng giám đốc Thương có một cuộc họp rất quan trọng. Cho nên theo lý thuyết thì anh ấy sẽ không đến.”
Chỉ là lý thuyết mà thôi.”
Anh ấy nghĩ đến chuyện hôm trước Thương Thời Chu chạy đến Bonn ngay trong đêm, làm gì dám trả lời một cách chắc nịch chứ.
Thư Kiều cười cười, đã hiểu được sự cẩn thận của anh.
Nếu giáo sư Stager muốn giới thiệu Thư Kiều thì đương nhiên sẽ không để cô một thân một mình ở nơi trời xa đất lạ, ông ấy đã đứng ở trước cửa chờ sẵn.
Chờ đến khi Thư Kiều xuống xe, hiểu ý khoác lấy khuỷu tay của giáo sư Stager, các học trò khác của ông ấy cũng bước lên đón.
Có người đã là đại sứ nước ngoài, cũng có người phụ trách thương hội của một khu vực nào đó, Thư Kiều ứng phó bọn họ vô cùng thỏa đáng, lại âm thầm đảo mắt nhìn quanh một vòng.
Thương Thời Chu không đến.
Quá trình giới thiệu cô với mọi người rất thuận lợi, Thư Kiều trao đổi danh thiếp với mọi người, ăn uống linh đình một lúc, Thư Kiều đứng ở bên ngoài hàng hiên hóng gió, đứng ở đằng sau lớp rèm lụa.
Đúng lúc nghe được một cuộc nói chuyện ở bên ngoài rèm.
“Từ trước đến giờ thằng ranh Muller kia luôn mắt cao hơn đỉnh, cho dù nể mặt giáo sư đến đây thì cũng chưa bao giờ để lại danh thiếp cho học trò của thầy ấy, càng miễn bàn đến việc nói chuyện hiền hòa như ngày hôm nay. Anh ấy đổi tính rồi à?”
Lại có một người lên tiếng cười nhạo: “Sửa tính gì chứ. Cậu không nhìn thấy vòng tay và vòng cổ của cô gái kia sao?”
“Đương nhiên là thấy rồi, nó xinh đẹp và sang trọng như thế mà, chắc là ai cũng đều không nhịn được mà ngắm thôi.”
“Cậu đó, chỉ biết thấy nó đẹp và sang trọng, lại không biết nó đẹp và sang trọng đến cỡ nào.” Người kia thổn thức nói: “Cái vòng cổ mà cô ấy đeo chính là thứ có giá bán đi cao nhất trong phiên đấu giá Christie hôm trước, hôm nay đã được đeo lên cổ của cô ấy rồi. Người đấu giá mua cái vòng cổ kia chính là Tổng giám đốc Thương trẻ tuổi ở Zurich kia đó. Như vậy thì cũng thôi, còn có thể nói là anh ấy dùng số tiền lớn để đổi lấy nụ cười của người đẹp. Nhưng mà bên trên cái lắc tay của cô ấy còn có huy hiệu gia tộc của Thương Thị đó. Cậu nói coi, cô ấy có quan hệ gì với Thương Thị chứ?”
Mọi người đều ồ lên.
Khung dùng để khảm viên ngọc bích kia có hình lá hoa Violet uốn lượn, cô vốn dĩ không quá để ý, cứ tưởng là trùng hợp thôi, cũng có lẽ là bà cụ có thân phận cao quý kia đã biết trước sở thích của cô, cho nên mới cố ý tặng cô trang sức có họa tiết như thế.
Cô lại không ngờ rằng thì ra lá hoa Violet lại là huy hiệu gia tộc của Thương Thị.
Cô nghĩ đến mùi nước hoa hương Violet được đặc chế riêng trên người anh, nghĩ đến những đóa hoa Violet mà anh vận chuyển bằng máy bay về chất đầy phòng, bảo cô có thời gian rảnh lại đi tưới.
Châu Âu vào tháng mười hai, trong không khí đã bắt đầu mang hương vị của lễ Giáng Sinh, mùi hương quế và vỏ cam nướng thơm ngào ngạt từ khu bán đồ Giáng Sinh vừa mới được xây dựng ở phương xa bay đến.
Hôm ấy Thư Kiều đến Hamburg, khi sửa soạn hành lý, cô lại lấy cái hộp nhung màu đỏ sậm kia ra, vô tình phát hiện được thì ra cái hộp này có hai lần.
Tầng thứ hai là một chuỗi chìa khóa.
Bên cạnh chìa khóa là một tấm card viết địa chỉ, hàng cuối cùng còn có một lời mời được viết bằng nét chữ vô cùng xinh đẹp.
“Hi vọng con sẽ đồng ý đến mừng Giáng Sinh cùng với bà.”
Địa chỉ ở Berlin.
Mỗi năm Thư Kiều đều sẽ có kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh kéo dài chừng ba tuần, lễ giáng sinh năm ngoái cô đã ở lại trong nhà ở Konstan một mình, nhìn mặt hồ Constance xám trắng phẳng lặng vào mùa đông, sau đó vẫn là Tô Ninh Phỉ không thể nhìn cô ở lì trong nhà mốc meo mãi, lôi cô ra ngoài, dẫn cô đến Sevilla phía Nam Tây Ban Nha, lúc đó cô mới có thể phơi nắng được vài ngày.
Đối với người châu Âu mà nói, đây vốn dĩ là một ngày lễ mà cả gia đình sẽ đoàn tụ với nhau.
Lời mời này còn quý giá hơn cả tất cả các viên ngọc bích cộng lại.
Thư Kiều vốn dĩ không muốn đi.
Nhưng hiện tại cô đã thay đổi ý kiến rồi.
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Giáo sư Stager nhìn học trò cưng ở đối diện của mình, gương mặt hiền từ nói: “Tối nay có một bữa tiệc tối, thầy cố ý giới thiệu em cho mấy học trò cũ của thầy. Đầy là các đàn anh đàn chị cùng chuyên ngành với em, cũng có người Trung Quốc. Sau này cho dù em muốn về nước đi con đường công nhân viên chức hay là muốn làm mậu dịch buôn bán giữa Trung Quốc và Châu Âu thì bọn họ đều có thể trở thành mối quan hệ trợ giúp của em.”
Ông ấy nói đến đây lại hơi khựng lại một chút.
Ông ấy rất coi trọng mỗi một người học trò của mình, cho dù chế độ học nghiên cứu sinh ở nước Đức không phải là chế độ đi theo giáo viên chỉ đạo, nhưng ông ấy vẫn cứ sẽ dùng phương pháp dạy học của mình để bồi dưỡng và chỉ đạo học sinh của mình.
Ông ấy cố ý dẫn đường Thư Kiều đi đến sân khấu càng rộng lớn hơn, mà cô cũng có năng lực này.
Nhưng điều kiện tiên quyết là ông ấy còn chưa biết được mối quan hệ giữa Thương Thời Chu và Thư Kiều.
Hôm đó ông ấy nhận được email, cố ý vô tình hỏi thăm Thương Thời Chu một câu.
Người đàn ông có chút mệt mỏi vì chuyến đi xa đột xuất từ Konstan đến Bonn cũng không hề trốn tránh, anh lộ ra vẻ mặt thư giãn tự nhiên mỉm cười gật đầu nói: “Lần này tôi đến đây là vì em ấy. Em ấy là người mà cả đời này tôi cũng không muốn buông tay.”
Anh dừng một chút, lại có chút chua xót bổ sung thêm: “Đương nhiên, cho dù như thế nào thì tôi cũng sẽ tôn trọng ý kiến của em ấy.”
Anh nói rất trịnh trọng, những năm qua nhân phẩm của Thương Thời Chu đã rất rõ ràng, tuy rằng giáo sư Stager dạy học ở đại học, đồng thời cũng kiêm chức CEO cả mấy công ty, cùng là người trong cùng một giới, đương nhiên đã nghe nói đến từ lâu.
Có mối quan hệ của Thương Thời Chu.
Ông ấy cũng không xác định Thư Kiều có cần ông ấy giúp đỡ hay không.
Thư Kiều nhanh chóng hiểu được ý của giáo sư Stager, cô nghiêm túc cảm ơn, suy nghĩ một chút rồi nói: “Em có chuyện mà em muốn làm, có lẽ sẽ liên quan đến anh ấy, cũng có lẽ chẳng liên quan gì.”
Quan trọng là, đây là sự nghiệp của cô.
Sắc mặt của giáo sư Stager dịu đi rất nhiều, những năm qua ông ấy đã gặp được rất nhiều cô gái tài giỏi gả vào gia đình giàu có, sau đó hoàn toàn phụ thuộc vào nhà chồng, đi làm từ thiện, xây dựng danh tiếng càng tốt hơn cho gia tộc, đi xử lý sự nghiệp của gia tộc, thỉnh thoảng cũng sẽ xây dựng sự nghiệp của bản thân, nhưng đều theo khuôn sáo cũ, chỉ là vài thứ rập khuôn.
Đây cũng không phải chuyện xấu.
Nhưng giáo sư Stager vẫn cứ cảm thấy Thư Kiều nên có được việc mà cô thật sự muốn làm.
Ông ấy đưa một tấm thiệp mời cho cô.
Thời gian dự tiệc là sáu giờ rưỡi tối, giáo sư Stager cố ý dặn cô phải mặc trang phục dạ hội.
Tủ quần áo mà Thương Thời Chu chuẩn bị cho cô đã giúp đỡ cho cô rất nhiều, Thư Kiều không cần phải chạy đến trung tâm thương mại mua quần áo đột xuất nữa.
Trang phục dạ hội rất lộng lẫy, nhưng Thư Kiều lại không muốn quá lồng lộn, cô chọn tới chọn lui, chọn một chiếc váy màu đen vô cùng bình thường. Chỉ là đồ của Thương Thời Chu mua, cho dù chỉ là một chiếc đầm dạ hội màu đen có hình thức đơn giản hào phóng thì khi khoác lên người cô, đường may được cắt may tỉ mỉ kia vẫn cứ phác họa lên dáng người xinh đẹp yểu điệu của cô.
Chỉ thiếu đi một ít châu báu điểm xuyến.
Thư Kiều do dự một lúc rồi đeo cái lắc tay kia lên.
Nhưng cổ vẫn còn hơi trống.
Cô thuận tay mở ra hộc tủ đựng trang sức châu báu trong tủ quần áo, ánh mắt hơi khựng lại.
Bên trong là một chiếc vòng cổ cùng một bộ với cái lắc tay kia, được khảm ngọc bích Kashmiri càng lớn hơn.
Thư Kiều bật cười.
Cô mang vòng cổ lên, soi gương chụp một bức ảnh rồi gửi cho Thương Thời Chu.
Cô mặc thêm một cái áo khoác dày bên ngoài đầm dạ hội, tài xế đã đứng chờ sẵn ở dưới lầu. Khách sạn như thế này đều sẽ có tài xế chờ lệnh 24/24, bình thường cô đi thực tập không cần thiết phải long trọng như thế, hôm nay cô mặc đồ sang trọng như thế, có xe riêng sẽ tiện hơn.
Nhưng mà cô không ngờ rằng tài xế lại là người quen.
“Thư ký Lý.” Thư Kiều có hơi kinh ngạc, cô vẫn còn nhớ rõ bóng dáng vô cùng bận rộn của anh ấy: “Sao anh lại ở chỗ này. Anh thế này có phải là hơi bị... đại tài tiểu dụng rồi không? Hay là anh chỉ trùng hợp cũng ở đây thôi.”
Thư ký Lý rất muốn cười khổ.
Anh ấy đang bận rộn làm việc được một nửa rồi bị sung quân đến nơi này, làm việc từ xa, máy tính không rời tay, chỉ là vì chờ đợi mệnh lệnh của Thư Kiều. Bao gồm cả sợi dây chuyền ngọc bích có giá trị liên thành đeo trên cổ của cô cũng là do Thương Thời Chu vừa mới đấu giá mua được một ngày trước, sau đó bỏ vào quầy đựng trang sức của cô.
Nhưng anh ấy vẫn rất vui vẻ.
Tuy rằng ông chủ chưa nói cái gì, nhưng anh ấy làm việc bên cạnh anh nhiều năm như thế, đương nhiên cũng có thể nhận ra từng nét vui sướng hằn trên khóe mắt đuôi mày của anh.
Ông chủ vui vẻ thì tiền thưởng cuối năm cũng sẽ nhiều hơn.
Anh ấy còn phải nuôi cả gia đình, chỉ cần nghĩ đến việc anh ấy có thể mua cho công chúa bé nhỏ nhà mình thêm vài cái váy xinh đẹp, thư ký Lý lại cảm thấy làm việc từ xa đã là gì chứ, cho dù có sung quân anh ấy đến quê hương của người Eskimo thì anh ấy cũng sẵn lòng.
Thư ký Lý bình tĩnh cúi người mở cửa xe cho Thư Kiều nói: “Tổng giám đốc Thương bảo tôi đến.”
Động tác của Thư Kiều hơi khựng lại: “Đừng có nói là anh ấy cũng đến đây đó nha?”
Thư ký Lý: “...”
Thư ký Lý nhìn Thư Kiều lên xe, xoay người đi khởi động xe, trả lời vô cùng kín kẽ không có chút sơ hở nào: “Hôm nay Tổng giám đốc Thương có một cuộc họp rất quan trọng. Cho nên theo lý thuyết thì anh ấy sẽ không đến.”
Chỉ là lý thuyết mà thôi.”
Anh ấy nghĩ đến chuyện hôm trước Thương Thời Chu chạy đến Bonn ngay trong đêm, làm gì dám trả lời một cách chắc nịch chứ.
Thư Kiều cười cười, đã hiểu được sự cẩn thận của anh.
Nếu giáo sư Stager muốn giới thiệu Thư Kiều thì đương nhiên sẽ không để cô một thân một mình ở nơi trời xa đất lạ, ông ấy đã đứng ở trước cửa chờ sẵn.
Chờ đến khi Thư Kiều xuống xe, hiểu ý khoác lấy khuỷu tay của giáo sư Stager, các học trò khác của ông ấy cũng bước lên đón.
Có người đã là đại sứ nước ngoài, cũng có người phụ trách thương hội của một khu vực nào đó, Thư Kiều ứng phó bọn họ vô cùng thỏa đáng, lại âm thầm đảo mắt nhìn quanh một vòng.
Thương Thời Chu không đến.
Quá trình giới thiệu cô với mọi người rất thuận lợi, Thư Kiều trao đổi danh thiếp với mọi người, ăn uống linh đình một lúc, Thư Kiều đứng ở bên ngoài hàng hiên hóng gió, đứng ở đằng sau lớp rèm lụa.
Đúng lúc nghe được một cuộc nói chuyện ở bên ngoài rèm.
“Từ trước đến giờ thằng ranh Muller kia luôn mắt cao hơn đỉnh, cho dù nể mặt giáo sư đến đây thì cũng chưa bao giờ để lại danh thiếp cho học trò của thầy ấy, càng miễn bàn đến việc nói chuyện hiền hòa như ngày hôm nay. Anh ấy đổi tính rồi à?”
Lại có một người lên tiếng cười nhạo: “Sửa tính gì chứ. Cậu không nhìn thấy vòng tay và vòng cổ của cô gái kia sao?”
“Đương nhiên là thấy rồi, nó xinh đẹp và sang trọng như thế mà, chắc là ai cũng đều không nhịn được mà ngắm thôi.”
“Cậu đó, chỉ biết thấy nó đẹp và sang trọng, lại không biết nó đẹp và sang trọng đến cỡ nào.” Người kia thổn thức nói: “Cái vòng cổ mà cô ấy đeo chính là thứ có giá bán đi cao nhất trong phiên đấu giá Christie hôm trước, hôm nay đã được đeo lên cổ của cô ấy rồi. Người đấu giá mua cái vòng cổ kia chính là Tổng giám đốc Thương trẻ tuổi ở Zurich kia đó. Như vậy thì cũng thôi, còn có thể nói là anh ấy dùng số tiền lớn để đổi lấy nụ cười của người đẹp. Nhưng mà bên trên cái lắc tay của cô ấy còn có huy hiệu gia tộc của Thương Thị đó. Cậu nói coi, cô ấy có quan hệ gì với Thương Thị chứ?”
Mọi người đều ồ lên.
Khung dùng để khảm viên ngọc bích kia có hình lá hoa Violet uốn lượn, cô vốn dĩ không quá để ý, cứ tưởng là trùng hợp thôi, cũng có lẽ là bà cụ có thân phận cao quý kia đã biết trước sở thích của cô, cho nên mới cố ý tặng cô trang sức có họa tiết như thế.
Cô lại không ngờ rằng thì ra lá hoa Violet lại là huy hiệu gia tộc của Thương Thị.
Cô nghĩ đến mùi nước hoa hương Violet được đặc chế riêng trên người anh, nghĩ đến những đóa hoa Violet mà anh vận chuyển bằng máy bay về chất đầy phòng, bảo cô có thời gian rảnh lại đi tưới.
Châu Âu vào tháng mười hai, trong không khí đã bắt đầu mang hương vị của lễ Giáng Sinh, mùi hương quế và vỏ cam nướng thơm ngào ngạt từ khu bán đồ Giáng Sinh vừa mới được xây dựng ở phương xa bay đến.
Hôm ấy Thư Kiều đến Hamburg, khi sửa soạn hành lý, cô lại lấy cái hộp nhung màu đỏ sậm kia ra, vô tình phát hiện được thì ra cái hộp này có hai lần.
Tầng thứ hai là một chuỗi chìa khóa.
Bên cạnh chìa khóa là một tấm card viết địa chỉ, hàng cuối cùng còn có một lời mời được viết bằng nét chữ vô cùng xinh đẹp.
“Hi vọng con sẽ đồng ý đến mừng Giáng Sinh cùng với bà.”
Địa chỉ ở Berlin.
Mỗi năm Thư Kiều đều sẽ có kỳ nghỉ lễ Giáng Sinh kéo dài chừng ba tuần, lễ giáng sinh năm ngoái cô đã ở lại trong nhà ở Konstan một mình, nhìn mặt hồ Constance xám trắng phẳng lặng vào mùa đông, sau đó vẫn là Tô Ninh Phỉ không thể nhìn cô ở lì trong nhà mốc meo mãi, lôi cô ra ngoài, dẫn cô đến Sevilla phía Nam Tây Ban Nha, lúc đó cô mới có thể phơi nắng được vài ngày.
Đối với người châu Âu mà nói, đây vốn dĩ là một ngày lễ mà cả gia đình sẽ đoàn tụ với nhau.
Lời mời này còn quý giá hơn cả tất cả các viên ngọc bích cộng lại.
Thư Kiều vốn dĩ không muốn đi.
Nhưng hiện tại cô đã thay đổi ý kiến rồi.
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Story
Chương 51
10.0/10 từ 11 lượt.