Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp

Chương 36

242@-

Ngày hôm sau chính là ngày khai giảng.


 


Bữa tối đã hẹn cuối cùng cũng không diễn ra.


 


Lúc tới giờ cơm, Thương Thời Chu gửi tin nhắn cho Thư Kiều nhưng không được đáp lại. Anh đứng dậy đi gõ cửa, không có tiếng trả lời nhưng có lẽ cửa không khóa chặt, bởi sau tiếng gõ cửa thứ ba, cánh cửa phòng đã mở ra một khe hở.


 


Đúng lúc đệ lộ bóng dáng đang tựa trên bàn máy tính ngủ thiếp đi.


 


Trời thu lạnh lẽo lại nhiều sương, chiếc chăn lông nhỏ trên người Thư Kiều đã rơi xuống dưới đất. Trong chiếc gạt tàn bên cạnh ly cà phê có một cái túi cà phê rỗng, bên trong ly là chất lỏng màu nâu đã uống được một nửa, phần còn lại đã sớm nguội lạnh.


 


Nước Đức có thể mở máy sưởi bốn mùa trong một năm.


 


Nhưng cô không mở máy sưởi, không có chăn lông che đậy, rõ ràng cô cảm thấy lạnh nên mới co người lại thành một cục.


 


Tư thế rất quen thuộc, ngủ cũng rất sâu.


 


Dĩ nhiên đây không phải là lần đầu tiên cô ngủ trước máy tính.


 


Thương Thời Chu nhìn chằm chằm khuôn mặt trắng nõn của cô một lúc.


 


Ánh mắt lại dừng trên màn hình máy tính của cô.


 


Nhờ thói quen tốt của Thư Kiều, anh cũng nhìn thấy tờ giấy note ghi deadline 24:00 tối nay được cô tùy tiện dán bên cạnh màn hình máy tính.


 


Thương Thời Chu im lặng một lúc.


 


Không phải hôm trước vừa mới chạy xong sao?


 


Rốt cuộc cô có bao nhiêu cái deadline cần chạy?


 


Thư Kiều có thói quen để đồng hồ trên bàn học.


 


Con số bên trên đã chạm tới 18:47.


 


Cách 24:00 còn chưa tới sáu tiếng đồng hồ.


 


Thương Thời Chu cảm thấy sáu tiếng đồng hồ cũng không cần quá sốt ruột, chỉ là một luận văn nhỏ bé mà thôi, hơn nữa nhìn tiến độ ít nhất cũng đã 50% rồi.


 


Anh cúi người, đôi tay vòng xuống dưới nách và chân Thư Kiều, nhẹ nhàng bế cô lên, xoay người đặt cô lên trên giường.


 


Nghỉ ngơi thôi mà.


 


Chắc cô cũng không ngủ lâu lắm đâu.


 


Thương Thời Chu không có thói quen nhìn chằm chằm người khác ngủ, anh giúp cô đắp chăn lên rồi xoay người đi ra khỏi phòng, qua phòng bên cạnh gọi điện xử lý công việc rồi lại mở một video họp hội nghị đã được định ra hôm trước.


 


Lúc khẽ xoa mày nhìn lại đồng hồ thì đã 9 giờ rưỡi hơn.



 


Anh mới nhớ ra mình còn chưa ăn tối.


 


Đây cũng là lý do những năm gần đây dạ dày anh càng ngày càng không ổn.


 


Có lúc không phải không muốn ăn cơm, chỉ là một khi đã bận cũng chẳng nhớ tới việc ăn.


 


Trợ lý Lý đã dọn hết thức ăn lên bàn trong phòng ăn, lặng lẽ đi vào rồi lại lặng lẽ rời đi, trong suốt quá trình hệt như một hồn ma, thậm chí Thương Thời Chu còn không nghe thấy tiếng anh ấy ra vào.


 


Nhưng chậm trễ lâu vậy rồi, chén đĩa đều đã nguội lạnh.


 


Thương Thời Chu không có yêu cầu quá cao với thức ăn.


 


Nhưng cũng không có hứng ăn đồ ăn nguội lạnh.


 


Anh gọi điện thoại kêu trợ lý Lý mang thêm một phần nữa tới.


 


Thương Thời Chu ngồi trên sô pha, bật lửa một điếu thuốc, nhưng còn chưa có hút anh đã đột nhiên nhớ tới mình làm việc lâu quá, hình như ngoài chuyện ăn cơm ra còn đã quên thêm chuyện gì nữa rồi.


 


*


 


Thư Kiều ngủ một giấc rất sâu, còn ngon hơn giấc ngủ khi cô ở khách sạn kia.


 


Thậm chí còn mơ một giấc mơ rất hạnh phúc.


 


Lúc tỉnh dậy, cô không nhớ rõ giấc mơ là gì, nhưng lúc cô ngây ngốc nhìn chằm chằm trần nhà, khóe môi vẫn còn cong lên.


 


Mãi tới khi tiếng gõ bàn phím truyền từ bên cạnh tới, cô mới khôi phục lại tỉnh táo.


 


Cơ thể Thư Kiều lập tức cứng đờ.


 


Tuy trong ổ chăn rất ấm áp, nhưng mồ hôi lạnh vẫn mau chóng bao trùm lấy cơ thể của cô.


 


Là ai?


 


Cô chậm rãi nghiêng đầu qua, giả vờ mình vẫn còn ngủ say. Sau đó cô lặng lẽ mở mắt ra, cẩn thận lần mò điện thoại nhưng không có gì cả.


 


Trong lúc hoảng hốt, cô đã nhìn thấy rõ bóng dáng đang ngồi đánh máy trước ánh sáng màn hình yếu ớt.


 


Dáng ngồi của Thương Thời Chu rất tùy tiện, mười ngón tay được ánh sáng màn hình phác họa ra hình dáng vô cùng hoàn mỹ. Anh khẽ nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc, tốc độ đều đều giống như không cần suy nghĩ.


 


Thư Kiều chậm rãi thả lỏng cơ thể.


 


Sau đó trong khoảnh khắc, cô đột ngột nhìn ra ngoài cửa sổ đã tối đen rồi nhảy dựng lên hệt như một cái xác chết vùng dậy.


 


“Mấy giờ rồi?!” Cô hoảng loạn xốc chăn lên, đi tới nhìn đồng hồ trên bàn: “Luận văn của tôi --”


 


Cô đứng dậy quá nhanh, biên độ động tác lại lớn nên lảo đảo nhào người thẳng về phía trước.



 


Thương Thời Chu bị cô làm cho giật mình cũng chỉ kịp đưa một tay ra, vừa kịp lúc đỡ lấy cô nhưng lại không thể cản được cho hai đầu gối cô đừng đập xuống đất do tư thế vô cùng tiêu chuẩn kia.


 


Thư Kiều: “...”


 


Đầu gối đau quá.


 


Nhưng ánh mắt của cô lại dừng lại ở bàn tay Thương Thời Chu vươn tới.


 


Cái khoảng cách này rất vi diệu.


 


Cũng không phải cô không biết Thương Thời Chu có ý tốt muốn đỡ cô.


 


Nhưng.


 


Cái tay kia, đang đỡ.


 


Ở.


 


Cô không có mặc bra.


 


Ngực cô.


 


Lòng bàn tay đang để rất sát.


 


Bởi vì có động lực nhào về phía trước ban nãy, nó gần như hoàn toàn nằm trọn trong lòng bàn tay.


 


Còn có chút đau.


 


Trong lòng Thư Kiều: A a a a a a a a a --!


 


Ngoài mặt Thư Kiều: “Có thể buông tôi ra không?”


 


Động tác của Thương Thời Chu cứng đờ.


 


Xúc cảm mềm như thế, anh lại không phải không quen thuộc cơ thể của cô, sao lại không biết vị trí tay mình đang đặt.


 


Anh mau chóng thu tay lại, khe khẽ đáp, còn nghiêng đầu để che đi vành tai đỏ ửng của mình: “Xin lỗi.”


 


Thư Kiều tỏ vẻ bình tĩnh, ánh mắt hơi lóe lên: “À, ừm, không sao, anh cũng không có cố ý, giống như tôi cũng không cố ý quỳ trước mặt anh...”


 


Cô kịp thời im miệng lại.


 


Cô vẫn chưa bỏ được tật xấu lúc xấu hổ sẽ bắt đầu nói khùng nói điên lung tung nữa.


 


Cô đỡ bàn chậm rãi bò dậy, cuối cùng ánh mắt rơi trên con số 22:18 ở đồng hồ trên bàn.


 


Thư Kiều hít sâu một hơi.



“Là anh bỏ tôi lên trên giường sao?” Cô đã nhớ lại ký ức lúc trước.


 


“Bế.” Thương Thời Chu sửa lại từ cô dùng cho đúng.


 


Thư Kiều đâu có hứng thú nghĩ tới cái đó, dù anh có quăng cô thì bây giờ chuyện này cũng chẳng phải phạm vi cô suy xét.


 


Cô lễ phép nói: “Cảm ơn, nhưng lần sau không cần. Còn nữa, căn cứ theo 3 quy tắc của chúng ta...”


 


Anh không được phép bước vào phòng của cô như vậy.


 


Thương Thời Chu gật đầu, dứt khoát thừa nhận: “Là tôi đi quá giới hạn.”


 


Thư Kiều nhìn anh chờ đợi, lòng nóng như lửa đốt, vô cùng lo lắng.


 


Cô chỉ chờ anh mau chóng tránh ra khỏi chỗ để cô hấp hối giãy giụa trong một tiếng rưỡi cuối cùng.


 


Một luận văn bị tệ ở cuối, độ hoàn thiện không quá cao, bị trả trở về cũng chỉ là mất mặt, bị phê bình chút thôi.


 


Vẫn tốt hơn bị trễ deadline rồi trực tiếp đánh rớt môn.


 


Cô ám chỉ đã đủ rõ ràng, nhưng Thương Thời Chu vẫn bình thản dời ánh mắt về, lách cách đánh máy thêm một đoạn.


 


Thư Kiều hít sâu một hơi, thấy kim giây tích tắc di chuyển trên đồng hồ, cô cảm giác mình sắp bùng nổ.


 


Cô cố gắng khống chế cảm xúc của mình: “Anh Thương, còn một giờ 37 phút nữa là tới deadline của tôi, tôi thật sự cần dùng máy tính của tôi.”


 


Cuối cùng tiếng gõ phím lách cách cũng dừng sau một khoảng thời gian ngắn.


 


“Tôi biết.” Người đàn ông mặc áo sơ mi xanh nhạt, hai cúc áo ở cổ tay được mở, phía dưới hơi xắn xuống chút, khẽ lắc cổ trái phải vì thời gian ngồi lâu nên cổ hơi cứng đờ.


 


Sau đó anh quay màn hình máy tính của Thư Kiều ra trước mặt cô: “Em nhìn đi, được chưa?”


 


Thư Kiểu tỏ vẻ hoang mang.


 


Người này không nghe hiểu tiếng người sao.


 


Hơn nữa anh viết cái thứ gì mà muốn để cho cô xem coi được chưa.


 


“Anh...” bị điên à.


 


Thư Kiều vừa định lên tiếng, cuối cùng ánh mắt cô cũng dừng lại trên màn hình.


 


Sau một khoảng thời gian ngắn, cô mau chóng nuốt ba chữ sau trở về.


 


Cô yên lặng một lúc, rồi đưa tay kéo xuống xem từng tờ từng tờ một


 


Giỏi lắm.


 



Thư Kiều khen thẳng thừng.


 


Ai mà ngờ chứ.


 


Người này lại ngồi đây viết luận văn cho cô?!


 


Thư Kiều khẽ nuốt nước miếng, nghiêm túc nhìn một lúc nữa.


 


Không chỉ viết mà còn viết rất hay, lưu loát viết theo đoạn phía trước của cô, các chi tiết rất tỉ mỉ, đầy đủ luận điểm, cách đánh dấu văn bản cũng tiêu chuẩn, không nhìn ra bất cứ sai sót nào.


 


Thậm chí còn giúp cô sửa một vài lỗi ngữ pháp trong văn bản lúc trước.


 


——  Tuy rằng cô đã biết tiếng Đức từ nhỏ, nhưng để so với Thương Thời Chu coi tiếng Đức như tiếng mẹ đẻ thứ hai thì vẫn kém hơn chút.


 


Mà ban nãy Thương Thời Chu làm lơ ám chỉ của cô là để viết đoạn cuối của Zusammenfassung (lời kết thúc).


 


Sau đó là một dấu chấm câu hoàn mỹ.


 


Ánh mắt Thư Kiều từ khiếp sợ chuyển sang ngạc nhiên, cảm thán rồi tới khó tin.


 


Lúc nhìn qua Thương Thời Chu đã biến thành... chân thành, thâm tình.


 


Cô nhẹ nhàng bước ra ngoài, lúc quay trở về trong tay đã bưng một ly trà hoa nóng.


 


Sau đó, Thư Kiều cung kính dâng hai tay lên: “Đại lão, mời uống trà.”


 


Thương Thời Chu ngước mắt nhìn cô, trong đôi mắt xanh xám xinh đẹp không hề che giấu ý cười: “Nhưng 3 quy tắc...”


 


“Pháp luật cũng thua tình người.” Thư Kiều nói một cách chắc chắn: “Bây giờ là lúc nói với em về 3 quy tắc sao? Là lúc lão đại nên an tĩnh uống trà, mời thưởng thức từ từ.”


 


Sau khi Thương Thời Chu đã nhận lấy trà, cô mau chóng cầm lấy ipad của mình. Còn chưa đợi anh đi cô đã trực tiếp quỳ gối xuống sàn nhà, xem qua một lượt từ đầu tới cuối, suy nghĩ một lúc rồi không sửa gì cả.


 


Mau chóng gửi qua hộp thư của giáo sư.


 


Sau một loạt cách hành động lưu loát, Thư Kiều nhìn thời gian cách deadline còn hơn một giờ, khẽ thở dài một hơi.


 


Sau đó cô đột nhiên nghĩ tới gì đó, cẩn thận quay đầu nhìn về phía Thương Thời Chu.


 


“Khoan đã, vì sao anh lại có lòng tốt như vậy.”


 


Ánh mắt Thương Thời Chu hiện rõ ý cười, đôi mắt sâu thẳm hơn cả hồ Constance bên ngoài cửa sổ: “Em nói xem vì sao.”


 


Thư Kiều cảnh giác ôm chặt ipad của mình, đầu gối khẽ nhích về sau nửa bước: “Nhà tư bản làm từ thiện một lần còn ổn, liên tục hai lần...”


 


Khả nghi, quá khả nghi.


 


Cô nhìn chằm chằm ánh mắt sâu xa của Thương Thời Chu, thoáng do dự rồi lấy ra lý do mà cô cảm thấy là có khả năng nhất trong vô số giả thiết.


 


“Anh... không phải là muốn nắm lấy nhược điểm của tôi, sau đó tống tiền tôi đó chứ?”


Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp Story Chương 36
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...