Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Chương 26
244@-
Sau khi khai giảng, trường học quản lý vô cùng nghiêm ngặt.
Thư Kiều cũng không có ý định qua đêm bên ngoài.
Có đôi khi, cô sẽ mang bài tập sang chỗ của Thương Thời Chu để làm. Việc học lớp 12 ngày càng nặng nề, có những lúc cô đang viết dở thì lại gục xuống bàn ngủ quên.
Lúc tỉnh dậy, cô phát hiện mình đã được anh bế lên giường từ lúc nào. Thương Thời Chu đứng ngoài ban công, lặng lẽ hút một điếu thuốc. Đợi đến khi mùi khói tan hết, anh mới quay vào, ánh mắt chạm phải đôi mắt còn ngái ngủ của cô.
Sau đó, anh bảo cô xoay đầu lại.
Phía sau vẫn là một vườn hoa rực rỡ nở rộ như ngày hôm đó.
Cô từng nói mình thích hương thơm của hoa Violet, thế nên suốt bốn mùa, căn nhà này luôn tràn ngập sắc tím của loài hoa ấy.
Một lần tình cờ nghe thấy Thương Thời Chu gọi điện thoại, cô mới biết, những bông hoa này đều được máy bay vận chuyển trực tiếp từ châu Âu về mỗi tuần.
Thư Kiều im lặng vài giây.
Tuần thứ hai đến đây, cô mua thêm hai cái bình tưới cây.
Bình được làm bằng kim loại, cái loại đắt hơn khoảng 30 tệ so với bình nhựa mà trước đây cô vẫn dùng.
Thương Thời Chu nhìn thấy, dường như đã đoán được gì đó, bật cười suốt nửa ngày: “Có thêm chữ châu Âu vào là được nâng cấp bậc sang trọng lên ngay thế à? Hay là anh cũng qua đó sống vài năm, biết đâu cũng có thể hưởng đãi ngộ như này nhỉ?”
Thư Kiều nói không cần, giơ bình tưới lên phía anh, làm nước vương một vệt trên thảm: “Bây giờ là có thể lấy được rồi.”
Thương Thời Chu nhấc tay đầu hàng, lười biếng nói: “Dẫn em theo cùng là được chứ gì.”
Thư Kiều liếc anh một cái, không mảy may dao động chút nào: “Anh từng thấy ai thi đỗ thủ khoa đại học mà lại trực tiếp đi du học nước ngoài chưa?”
Thương Thời Chu bật cười: “Tự tin thế, đúng là bạn gái anh.”
Phần lớn hoa rời xa mảnh đất quen thuộc đều sẽ héo tàn.
Nhưng những đóa hoa tươi được vận chuyển đến mỗi tuần, lại tựa như phồn hoa mãi chẳng có ngày lụi tàn.
Anh không hề vượt quá giới hạn, ngay cả những trò đùa ái muội cũng không hề làm với cô. Hơn nửa học kỳ trôi qua, hai người cũng chỉ dừng lại ở việc nắm tay và ôm.
Thỉnh thoảng, khi cảm thấy mệt mỏi, anh sẽ dựa vào sofa, dáng vẻ cực kỳ thoải mái, cũng không nói gì cả, chỉ lặng lẽ nghịch bàn tay không cầm bút của cô.
Gần như suốt cả buổi chiều, Thư Kiều chỉ lật được hai trang sách.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, muốn giơ tay vuốt phẳng đôi chân mày không biết vì sao mà nhíu lại kia. Nhưng cuối cùng, cô vẫn rụt tay lại.
Những kỳ thi trong trường ngày càng dày đặc, ngoài ra, các cuộc thi đấu giữa các lớp cũng chính thức bắt đầu.
Khung trò chuyện với Thương Thời Chu xuất hiện rất nhiều định vị của các địa điểm khác nhau.
Trước khi vào phòng thi, nghỉ trọ ở khách sạn, đáp xuống sân bay.
Ngay cả bữa sủi cảo ngày Đông chí cũng là ăn sau khi kết thúc cuộc thi, ở một quán nhỏ ven đường.
Thư Kiều nhăn mũi, gửi tin nhắn: [Em không thích nhân hẹ, không ăn được.]
Thương Thời Chu hỏi: [Vậy em thích nhân gì?]
Thư Kiều gõ chữ: [Nhân tôm, là loại sủi cảo bọc nguyên con tôm ấy.]
Tối hôm đó, sau khi xuống máy bay về Bắc Giang, về đến ký túc xá, cô phát hiện trên bàn mình có một hộp cơm xinh đẹp nhìn rất quen.
Bạn cùng phòng Hoàng Xán mỉa mai nói: “Đã là tiểu thư nhà giàu thế rồi còn ở ký túc xá làm gì? Ngay cả ăn sủi cảo cũng có người mang đến tận nơi.”
Thư Kiều và Hoàng Xán vốn đã có chút xích mích với nhau từ trước, nếu không lần trước Thư Đường Viễn cũng chẳng cố ý hỏi cô, còn khuyên cô nên về nhà ở.
Thư Kiều mở hộp ra, hơi nóng vẫn bốc lên nghi ngút, hiển nhiên vừa mới được mang đến. Nhân tôm bên trong xuyên qua lớp vỏ bánh mỏng mà hiện rõ màu sắc tươi ngon.
Đích thực là một chiếc sủi cảo bọc nguyên con tôm.
Thư Kiều khẽ bật cười.
Hoàng Xán nghĩ rằng Thư Kiều đang cười nhạo mình, liền bật dậy: "Thư Kiều, mày đừng có mà quá đáng!"
Lúc này Thư Kiều mới ngẩng đầu nhìn cô ta, khóe môi còn vương chút ý cười: "Muốn ăn một cái không?"
Hoàng Xán đang giận dữ đối diện với gương mặt tươi cười kia, bỗng dưng ngẩn ra.
Thư Kiều ung dung rút đôi đũa ra: "Nhưng cậu không xứng."
Hoàng Xán khó mà tin nổi, hít sâu một hơi rồi lao lên hai bước, định giơ tay.
Thư Kiều chẳng thèm né tránh, thậm chí còn bật camera trước lên, bắt đầu ghi hình: "Còn một học kỳ nữa là tốt nghiệp rồi. Cậu đã nghĩ kỹ hậu quả nếu đoạn video này bị phát ra chưa?"
Hoàng Xán sững lại, tức giận đến mức khó thở: "Mày...!"
"Chẳng mấy chốc chúng ta cũng đường ai nấy đi." Thư Kiều cầm một chiếc sủi cảo lên, chấm vào nước sốt rồi thản nhiên nói: "Sau này không còn dính dáng gì đến nhau nữa, chi bằng hiện tại tạm nhịn nhau một chút đi."
Sắc mặt Hoàng Xán khó coi vô cùng.
Cô ta thừa biết thành tích của Thư Kiều ra sao. Dù bản thân cũng học lớp một, xếp hạng trong top 50 toàn khối, nhưng giữa top 50 và top 1 vẫn là một khoảng cách rất lớn.
Hoàng Xán hiểu ẩn ý trong lời Thư Kiều nhưng chẳng thể phản bác được. Cuối cùng cô ta chỉ có thể hậm hực buông một câu: "Đừng vội đắc ý! Mày nghĩ mình chắc chắn được tuyển thẳng à? Đừng để cuối cùng chẳng thi đậu gì, để người ta cười cho thối mặt."
Thư Kiều chẳng buồn đáp lời.
Sau này khi trò chuyện với Thương Thời Chu, cô thuận miệng kể lại chuyện này.
Thương Thời Chu nghe xong cũng không để ý lắm, chỉ cười hỏi: "Em thật sự không lo đến chuyện lỡ như mình thi trượt à?"
Thư Kiều cũng cười, chẳng mấy bận tâm: "Thi trượt thì trượt thôi. Chẳng phải còn có kỳ thi đại học sao?"
Nhưng rồi không lâu sau, cô nhận được một chiếc thẻ ra vào chung cư cùng một danh sách địa chỉ.
—— Đó chính là khu căn hộ sát bên trường Bắc Giang số 1, nơi đắt đỏ đến mức khó tin.
Lúc ấy, Thương Thời Chu chỉ thản nhiên nói:
"Anh sợ nhà mới có formaldehyde nên không sửa sang gì cả, mua căn cũ nhưng chưa từng có ai ở. Nếu mệt thì qua đó chợp mắt một lát."
Giọng điệu anh nhẹ bẫng, cứ như chỉ đang đưa cô hộp sủi cảo nhân tôm đã bóc vỏ, đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả.
Chiếc thẻ trong tay nặng trĩu.
Thư Kiều cất nó vào ví, để cùng với một chiếc thẻ khác ở ngăn sâu nhất.
Thời điểm công bố thành tích thi đua cũng là giai đoạn cuối của học kỳ này.
Ngày thông báo kết quả và xếp hạng, tất cả học sinh tham gia kỳ thi đều được gọi vào phòng họp của trường. Trường Bắc Giang số 1 không công bố từng hạng một theo trình tự, mà là mở màn hình lớn hiển thị toàn bộ bảng xếp hạng ra, để mọi người tự tìm kiếm thứ hạng của mình.
Cảm giác chẳng khác gì cảnh yết bảng thời cổ đại.
Ngay từ đầu lúc Lý Nguy Nhiên nhìn thấy Thư Kiều bước vào còn hừ lạnh một tiếng.
Thế nhưng khi bảng thành tích hiện lên, trên danh sách 50 học sinh xuất sắc nhất được đề cử đi du học, vị trí đứng đầu rõ ràng là Thư Kiều.
Từ hạng hai xuống tận hạng 50, không hề có tên của Lý Nguy Nhiên
Rồi đến hạng tiếp theo là, Lý Nguy Nhiên, hạng 51.
Sắc mặt Lý Nguy Nhiên tái mét.
Nhưng cũng không đến mức trẻ con mà buông lời kiểu "Nếu Thư Kiều không dự thi thì tôi chắc chắn lọt top 50".
Học không giỏi bằng người ta, thua thì phải chịu.
Chỉ là nghĩ đến những lời mình đã nói với Thư Kiều trước đây, dù gì cậu ta cũng còn trẻ, da mặt lại mỏng nữa, Lý Nguy Nhiên không chỉ đau lòng vì thành tích của mình, mà còn khó chịu vì những lời khoác lác trước đó.
Trái lại, Thư Kiều dường như đã quên hẳn chuyện này. Cô bước lên nhận huy chương, bị trêu ghẹo đôi câu về việc sẽ chọn Đại học Bắc Kinh hay Đại học Thanh Hoa. Cô chỉ ậm ừ cho qua, không đưa ra câu trả lời chắc chắn, sau đó trở về chụp vài tấm ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè trên mạng xã hội.
Đúng lúc đó, Thư Đường Viễn đang lướt mạng, cẩn thận phóng to tấm ảnh, nhìn thấy dòng chữ trên huy chương thì ngẩng đầu hỏi thư ký: "Có phải đạt Huy chương vàng Olympic là rất giỏi không?"
Thư ký, người có con đã thi đại học, nghe vậy chỉ có thể bất lực thở dài: "Tổng giám đốc Thư, ngài để tâm một chút đi. Đây không còn là chuyện có giỏi hay không nữa, mà là vinh quang của quốc gia rồi!"
Thư Đường Viễn lập tức phấn khởi chia sẻ tấm ảnh lên mạng xã hội của mình, sau đó tiện tay chuyển khoản hai trăm nghìn tệ vào tài khoản của Thư Kiều.
Thư Kiều cúi xuống, vừa nhìn liền thấy thông báo chuyển khoản.
Im lặng một lát, cuối cùng cô vẫn mở khung chat với Thư Đường Viễn, nhắn một câu: [Cảm ơn cha.]
Thư Đường Viễn cười tủm tỉm đáp lại: [Dự định chọn trường nào đấy?]
Thư Kiều nhìn chằm chằm vào câu hỏi này một lúc lâu.
Chờ đến khi tất cả mọi người đã nhận huy chương xong, buổi họp kết thúc, cô bị chúc mừng không biết bao nhiêu lần, rồi mới đi tìm Lộ Trình.
Thư Kiều đi thẳng vào vấn đề luôn: "Thưa thầy Lộ, em muốn từ bỏ suất được tuyển thẳng kia."
Lộ Trình vốn vẫn còn cười tươi, nghe thấy câu này biểu cảm lập tức trở nên vô cùng phức tạp: "Thư Kiều, đây không phải lúc tùy hứng. Thương Thời Chu dám từ bỏ là vì gia cảnh của cậu ấy, em…"
"Liên quan gì đến anh ấy chứ?" Thư Kiều không muốn nghe tiếp, lần đầu tiên cắt ngang lời Lộ Trình: "Em chỉ là không thích chuyên ngành của suất tuyển thẳng đó. Em không có quá nhiều hứng thú với ngành nghiên cứu cơ sở, cũng không thực sự giỏi về nó. Đứng đầu kỳ thi có lẽ chỉ là vì em may mắn có kỹ năng làm bài tốt hơn thôi. Em chỉ muốn cho bản thân nhiều lựa chọn hơn."
Lộ Trình nghe vậy chẳng biết nói gì.
Ông ấy thở dài: "Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu thi đại học mà không đạt kết quả tốt thì sao?"
Thư Kiều khẽ cười: "Làm gì có chuyện đó."
Lộ Trình nhìn cô thật lâu, định nói lại thôi, cuối cùng vẫn giữ im lặng, chỉ bảo cô về trước, những chuyện còn lại cứ để ông ấy lo.
Ông ấy không nói ra suy nghĩ trong lòng mình: Vừa rồi, dáng vẻ của Thư Kiều khiến ông bất giác nhớ đến Thương Thời Chu ba năm trước, khi đó cậu ta cũng khí phách ngút trời, bướng bỉnh chẳng ai cản nổi.
Nghĩ đến một số chuyện mình từng biết, Lộ Trình nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của Thư Kiều, bỗng cảm thấy bản thân dường như đã hiểu được vì sao Thương Thời Chu lại thích cô.
Có những người dù bề ngoài khác biệt nhưng vẫn luôn có lý do khiến bọn họ thu hút lẫn nhau.
Từ trong cốt tủy, họ đã mang chung một hơi thở.
*
Năm đó, kỳ nghỉ Tết đến sớm hơn thường lệ. Thư Kiều trở về nhà, không ngoài dự đoán, vẫn là một khoảng không gian lạnh lẽo. Cô dán câu đối xuân, dán cả giấy trang trí lên cửa sổ. Ngày cuối năm, Bắc Giang đón một trận tuyết lớn. Khi nói chuyện, hơi thở phả ra trong không khí ngưng tụ thành từng đám sương trắng mờ ảo.
Thư Đường Viễn vội vã trở về trước đêm giao thừa, dẫn cô lên núi Lê Đài tảo mộ như thường lệ.
Thư Kiều đứng trước mộ mẹ, nhìn bức ảnh người phụ nữ trẻ trên bia, thầm nói trong lòng: Mẹ ơi, lại một năm mới nữa rồi. Con sắp thi đại học, sẽ đi đến một nơi rất xa. Con cũng đã gặp một người mà con thích.
Cô đưa mắt nhìn về dãy núi xa xăm, những cánh rừng xanh rì bao quanh, không còn thấy con đường họ từng cùng nhau rong ruổi, cũng giống như cô chẳng thể nào nhìn rõ con đường phía trước với Thương Thời Chu sẽ ra sao.
Nhưng ít nhất cô có được hiện tại.
Tối ba mươi Tết, Thư Đường Viễn ra ngoài uống rượu với bạn bè như mọi năm, để lại Thư Kiều ở nhà một mình. Cô mở chương trình đón giao thừa, ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Những ánh đèn vàng rực của muôn nhà phản chiếu trong mắt cô.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Giọng Thương Thời Chu ở đầu dây bên kia rất yên tĩnh, chẳng hề giống không khí náo nhiệt của đêm giao thừa: "Đang làm gì thế?"
Máy sưởi trong phòng bật đủ ấm, Thư Kiều chỉ mặc áo ngủ nhung san hô mỏng, ôm chân ngồi trên ghế sô pha, khẽ cười: "Nghĩ đến anh."
Thương Thời Chu hỏi: "Một mình à?"
"Ừm, ba em đi cùng bạn rồi." Thư Kiều thành thật đáp: "Năm nào cũng vậy cả."
Thương Thời Chu im lặng một lát, hình như khẽ bật cười: "Nhìn xuống dưới lầu đi."
Thư Kiều sững người.
Rồi bật dậy ngay tức khắc.
Đường phố vắng lặng, tuyết đọng trên mặt đường đã tan bớt một phần, lại bị lớp tuyết mới phủ lên, nhuộm cả thế giới thành một màu trắng thuần khiết.
Mọi thứ như bị tẩy sạch màu sắc, chỉ còn người đứng bên chiếc xe màu đen, khoác áo măng tô nâu nhạt, trở thành điểm nhấn duy nhất.
Anh ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt hơi híp lại, chẳng biết trong những ngọn đèn sáng kia, đâu mới là nhà cô. Nhưng trên mặt anh lại mang theo nét cười nhàn nhạt, như thể đã đón được ánh mắt cô đang nhìn xuống.
Tuyết đọng trên vai anh, vương trên mái tóc anh, rồi cũng rơi xuống bộ áo ngủ san hô vàng nhạt của Thư Kiều.
Chỉ khi cái lạnh ngấm vào đầu ngón chân, cô mới chợt nhận ra mình còn chưa kịp thay dép.
Thương Thời Chu buông cô ra, theo ánh mắt cô nhìn xuống, bật cười, liền bế ngang cô lên, đặt vào trong xe đã bật sưởi ấm, rồi nhướn mày trêu chọc: "Nhớ anh đến mức này cơ à?"
Rõ ràng người đứng ngoài trời tuyết lâu như vậy là anh, thế mà mặt mũi đỏ bừng, ngay cả chóp mũi cũng ửng hồng lại là cô.
Chiếc xe là Maybach biển số Bắc Kinh, Thư Kiều liếc mắt nhìn qua, Thương Thời Chu thấy thế, hờ hững nói: "Anh lái xe từ Bắc Kinh về đây."
Thư Kiều khó mà diễn tả được cảm xúc trong lòng lúc này.
Vào đêm giao thừa khi cả thế giới quây quần bên gia đình, người thân duy nhất của cô lại đang cùng người khác chúc tụng dưới ánh đèn nhà họ.
Nhưng vẫn có một người, bỏ lại tất cả, vượt ngàn dặm xa xôi chỉ để gặp cô.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, không trốn cũng chẳng né tránh, đối diện với đôi mắt xanh xám của anh: "Ừm. Rất nhớ anh."
Thương Thời Chu khựng lại.
Anh cúi mắt nhìn cô một lúc, ánh mắt càng trở nên sâu lắng. Vừa mới buông tay ra, giờ lại đưa tay vén tóc cô, rồi một lần nữa giữ lấy gáy cô.
"Ban đầu định chờ thêm chút nữa." Giọng anh khàn khàn: "Nhưng anh không chờ nổi nữa rồi."
Ngay sau đó, anh cúi người xuống, hôn lên môi Thư Kiều.
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Sau khi khai giảng, trường học quản lý vô cùng nghiêm ngặt.
Thư Kiều cũng không có ý định qua đêm bên ngoài.
Có đôi khi, cô sẽ mang bài tập sang chỗ của Thương Thời Chu để làm. Việc học lớp 12 ngày càng nặng nề, có những lúc cô đang viết dở thì lại gục xuống bàn ngủ quên.
Lúc tỉnh dậy, cô phát hiện mình đã được anh bế lên giường từ lúc nào. Thương Thời Chu đứng ngoài ban công, lặng lẽ hút một điếu thuốc. Đợi đến khi mùi khói tan hết, anh mới quay vào, ánh mắt chạm phải đôi mắt còn ngái ngủ của cô.
Sau đó, anh bảo cô xoay đầu lại.
Phía sau vẫn là một vườn hoa rực rỡ nở rộ như ngày hôm đó.
Cô từng nói mình thích hương thơm của hoa Violet, thế nên suốt bốn mùa, căn nhà này luôn tràn ngập sắc tím của loài hoa ấy.
Một lần tình cờ nghe thấy Thương Thời Chu gọi điện thoại, cô mới biết, những bông hoa này đều được máy bay vận chuyển trực tiếp từ châu Âu về mỗi tuần.
Thư Kiều im lặng vài giây.
Tuần thứ hai đến đây, cô mua thêm hai cái bình tưới cây.
Bình được làm bằng kim loại, cái loại đắt hơn khoảng 30 tệ so với bình nhựa mà trước đây cô vẫn dùng.
Thương Thời Chu nhìn thấy, dường như đã đoán được gì đó, bật cười suốt nửa ngày: “Có thêm chữ châu Âu vào là được nâng cấp bậc sang trọng lên ngay thế à? Hay là anh cũng qua đó sống vài năm, biết đâu cũng có thể hưởng đãi ngộ như này nhỉ?”
Thư Kiều nói không cần, giơ bình tưới lên phía anh, làm nước vương một vệt trên thảm: “Bây giờ là có thể lấy được rồi.”
Thương Thời Chu nhấc tay đầu hàng, lười biếng nói: “Dẫn em theo cùng là được chứ gì.”
Thư Kiều liếc anh một cái, không mảy may dao động chút nào: “Anh từng thấy ai thi đỗ thủ khoa đại học mà lại trực tiếp đi du học nước ngoài chưa?”
Thương Thời Chu bật cười: “Tự tin thế, đúng là bạn gái anh.”
Phần lớn hoa rời xa mảnh đất quen thuộc đều sẽ héo tàn.
Nhưng những đóa hoa tươi được vận chuyển đến mỗi tuần, lại tựa như phồn hoa mãi chẳng có ngày lụi tàn.
Anh không hề vượt quá giới hạn, ngay cả những trò đùa ái muội cũng không hề làm với cô. Hơn nửa học kỳ trôi qua, hai người cũng chỉ dừng lại ở việc nắm tay và ôm.
Thỉnh thoảng, khi cảm thấy mệt mỏi, anh sẽ dựa vào sofa, dáng vẻ cực kỳ thoải mái, cũng không nói gì cả, chỉ lặng lẽ nghịch bàn tay không cầm bút của cô.
Gần như suốt cả buổi chiều, Thư Kiều chỉ lật được hai trang sách.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, muốn giơ tay vuốt phẳng đôi chân mày không biết vì sao mà nhíu lại kia. Nhưng cuối cùng, cô vẫn rụt tay lại.
Những kỳ thi trong trường ngày càng dày đặc, ngoài ra, các cuộc thi đấu giữa các lớp cũng chính thức bắt đầu.
Khung trò chuyện với Thương Thời Chu xuất hiện rất nhiều định vị của các địa điểm khác nhau.
Trước khi vào phòng thi, nghỉ trọ ở khách sạn, đáp xuống sân bay.
Ngay cả bữa sủi cảo ngày Đông chí cũng là ăn sau khi kết thúc cuộc thi, ở một quán nhỏ ven đường.
Thư Kiều nhăn mũi, gửi tin nhắn: [Em không thích nhân hẹ, không ăn được.]
Thương Thời Chu hỏi: [Vậy em thích nhân gì?]
Thư Kiều gõ chữ: [Nhân tôm, là loại sủi cảo bọc nguyên con tôm ấy.]
Tối hôm đó, sau khi xuống máy bay về Bắc Giang, về đến ký túc xá, cô phát hiện trên bàn mình có một hộp cơm xinh đẹp nhìn rất quen.
Bạn cùng phòng Hoàng Xán mỉa mai nói: “Đã là tiểu thư nhà giàu thế rồi còn ở ký túc xá làm gì? Ngay cả ăn sủi cảo cũng có người mang đến tận nơi.”
Thư Kiều và Hoàng Xán vốn đã có chút xích mích với nhau từ trước, nếu không lần trước Thư Đường Viễn cũng chẳng cố ý hỏi cô, còn khuyên cô nên về nhà ở.
Thư Kiều mở hộp ra, hơi nóng vẫn bốc lên nghi ngút, hiển nhiên vừa mới được mang đến. Nhân tôm bên trong xuyên qua lớp vỏ bánh mỏng mà hiện rõ màu sắc tươi ngon.
Đích thực là một chiếc sủi cảo bọc nguyên con tôm.
Thư Kiều khẽ bật cười.
Hoàng Xán nghĩ rằng Thư Kiều đang cười nhạo mình, liền bật dậy: "Thư Kiều, mày đừng có mà quá đáng!"
Lúc này Thư Kiều mới ngẩng đầu nhìn cô ta, khóe môi còn vương chút ý cười: "Muốn ăn một cái không?"
Hoàng Xán đang giận dữ đối diện với gương mặt tươi cười kia, bỗng dưng ngẩn ra.
Thư Kiều ung dung rút đôi đũa ra: "Nhưng cậu không xứng."
Hoàng Xán khó mà tin nổi, hít sâu một hơi rồi lao lên hai bước, định giơ tay.
Thư Kiều chẳng thèm né tránh, thậm chí còn bật camera trước lên, bắt đầu ghi hình: "Còn một học kỳ nữa là tốt nghiệp rồi. Cậu đã nghĩ kỹ hậu quả nếu đoạn video này bị phát ra chưa?"
Hoàng Xán sững lại, tức giận đến mức khó thở: "Mày...!"
"Chẳng mấy chốc chúng ta cũng đường ai nấy đi." Thư Kiều cầm một chiếc sủi cảo lên, chấm vào nước sốt rồi thản nhiên nói: "Sau này không còn dính dáng gì đến nhau nữa, chi bằng hiện tại tạm nhịn nhau một chút đi."
Sắc mặt Hoàng Xán khó coi vô cùng.
Cô ta thừa biết thành tích của Thư Kiều ra sao. Dù bản thân cũng học lớp một, xếp hạng trong top 50 toàn khối, nhưng giữa top 50 và top 1 vẫn là một khoảng cách rất lớn.
Hoàng Xán hiểu ẩn ý trong lời Thư Kiều nhưng chẳng thể phản bác được. Cuối cùng cô ta chỉ có thể hậm hực buông một câu: "Đừng vội đắc ý! Mày nghĩ mình chắc chắn được tuyển thẳng à? Đừng để cuối cùng chẳng thi đậu gì, để người ta cười cho thối mặt."
Thư Kiều chẳng buồn đáp lời.
Sau này khi trò chuyện với Thương Thời Chu, cô thuận miệng kể lại chuyện này.
Thương Thời Chu nghe xong cũng không để ý lắm, chỉ cười hỏi: "Em thật sự không lo đến chuyện lỡ như mình thi trượt à?"
Thư Kiều cũng cười, chẳng mấy bận tâm: "Thi trượt thì trượt thôi. Chẳng phải còn có kỳ thi đại học sao?"
Nhưng rồi không lâu sau, cô nhận được một chiếc thẻ ra vào chung cư cùng một danh sách địa chỉ.
—— Đó chính là khu căn hộ sát bên trường Bắc Giang số 1, nơi đắt đỏ đến mức khó tin.
Lúc ấy, Thương Thời Chu chỉ thản nhiên nói:
"Anh sợ nhà mới có formaldehyde nên không sửa sang gì cả, mua căn cũ nhưng chưa từng có ai ở. Nếu mệt thì qua đó chợp mắt một lát."
Giọng điệu anh nhẹ bẫng, cứ như chỉ đang đưa cô hộp sủi cảo nhân tôm đã bóc vỏ, đây cũng chẳng phải chuyện gì to tát cả.
Chiếc thẻ trong tay nặng trĩu.
Thư Kiều cất nó vào ví, để cùng với một chiếc thẻ khác ở ngăn sâu nhất.
Thời điểm công bố thành tích thi đua cũng là giai đoạn cuối của học kỳ này.
Ngày thông báo kết quả và xếp hạng, tất cả học sinh tham gia kỳ thi đều được gọi vào phòng họp của trường. Trường Bắc Giang số 1 không công bố từng hạng một theo trình tự, mà là mở màn hình lớn hiển thị toàn bộ bảng xếp hạng ra, để mọi người tự tìm kiếm thứ hạng của mình.
Cảm giác chẳng khác gì cảnh yết bảng thời cổ đại.
Ngay từ đầu lúc Lý Nguy Nhiên nhìn thấy Thư Kiều bước vào còn hừ lạnh một tiếng.
Thế nhưng khi bảng thành tích hiện lên, trên danh sách 50 học sinh xuất sắc nhất được đề cử đi du học, vị trí đứng đầu rõ ràng là Thư Kiều.
Từ hạng hai xuống tận hạng 50, không hề có tên của Lý Nguy Nhiên
Rồi đến hạng tiếp theo là, Lý Nguy Nhiên, hạng 51.
Sắc mặt Lý Nguy Nhiên tái mét.
Nhưng cũng không đến mức trẻ con mà buông lời kiểu "Nếu Thư Kiều không dự thi thì tôi chắc chắn lọt top 50".
Học không giỏi bằng người ta, thua thì phải chịu.
Chỉ là nghĩ đến những lời mình đã nói với Thư Kiều trước đây, dù gì cậu ta cũng còn trẻ, da mặt lại mỏng nữa, Lý Nguy Nhiên không chỉ đau lòng vì thành tích của mình, mà còn khó chịu vì những lời khoác lác trước đó.
Trái lại, Thư Kiều dường như đã quên hẳn chuyện này. Cô bước lên nhận huy chương, bị trêu ghẹo đôi câu về việc sẽ chọn Đại học Bắc Kinh hay Đại học Thanh Hoa. Cô chỉ ậm ừ cho qua, không đưa ra câu trả lời chắc chắn, sau đó trở về chụp vài tấm ảnh rồi đăng lên vòng bạn bè trên mạng xã hội.
Đúng lúc đó, Thư Đường Viễn đang lướt mạng, cẩn thận phóng to tấm ảnh, nhìn thấy dòng chữ trên huy chương thì ngẩng đầu hỏi thư ký: "Có phải đạt Huy chương vàng Olympic là rất giỏi không?"
Thư ký, người có con đã thi đại học, nghe vậy chỉ có thể bất lực thở dài: "Tổng giám đốc Thư, ngài để tâm một chút đi. Đây không còn là chuyện có giỏi hay không nữa, mà là vinh quang của quốc gia rồi!"
Thư Đường Viễn lập tức phấn khởi chia sẻ tấm ảnh lên mạng xã hội của mình, sau đó tiện tay chuyển khoản hai trăm nghìn tệ vào tài khoản của Thư Kiều.
Thư Kiều cúi xuống, vừa nhìn liền thấy thông báo chuyển khoản.
Im lặng một lát, cuối cùng cô vẫn mở khung chat với Thư Đường Viễn, nhắn một câu: [Cảm ơn cha.]
Thư Đường Viễn cười tủm tỉm đáp lại: [Dự định chọn trường nào đấy?]
Thư Kiều nhìn chằm chằm vào câu hỏi này một lúc lâu.
Chờ đến khi tất cả mọi người đã nhận huy chương xong, buổi họp kết thúc, cô bị chúc mừng không biết bao nhiêu lần, rồi mới đi tìm Lộ Trình.
Thư Kiều đi thẳng vào vấn đề luôn: "Thưa thầy Lộ, em muốn từ bỏ suất được tuyển thẳng kia."
Lộ Trình vốn vẫn còn cười tươi, nghe thấy câu này biểu cảm lập tức trở nên vô cùng phức tạp: "Thư Kiều, đây không phải lúc tùy hứng. Thương Thời Chu dám từ bỏ là vì gia cảnh của cậu ấy, em…"
"Liên quan gì đến anh ấy chứ?" Thư Kiều không muốn nghe tiếp, lần đầu tiên cắt ngang lời Lộ Trình: "Em chỉ là không thích chuyên ngành của suất tuyển thẳng đó. Em không có quá nhiều hứng thú với ngành nghiên cứu cơ sở, cũng không thực sự giỏi về nó. Đứng đầu kỳ thi có lẽ chỉ là vì em may mắn có kỹ năng làm bài tốt hơn thôi. Em chỉ muốn cho bản thân nhiều lựa chọn hơn."
Lộ Trình nghe vậy chẳng biết nói gì.
Ông ấy thở dài: "Em đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu thi đại học mà không đạt kết quả tốt thì sao?"
Thư Kiều khẽ cười: "Làm gì có chuyện đó."
Lộ Trình nhìn cô thật lâu, định nói lại thôi, cuối cùng vẫn giữ im lặng, chỉ bảo cô về trước, những chuyện còn lại cứ để ông ấy lo.
Ông ấy không nói ra suy nghĩ trong lòng mình: Vừa rồi, dáng vẻ của Thư Kiều khiến ông bất giác nhớ đến Thương Thời Chu ba năm trước, khi đó cậu ta cũng khí phách ngút trời, bướng bỉnh chẳng ai cản nổi.
Nghĩ đến một số chuyện mình từng biết, Lộ Trình nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của Thư Kiều, bỗng cảm thấy bản thân dường như đã hiểu được vì sao Thương Thời Chu lại thích cô.
Có những người dù bề ngoài khác biệt nhưng vẫn luôn có lý do khiến bọn họ thu hút lẫn nhau.
Từ trong cốt tủy, họ đã mang chung một hơi thở.
*
Năm đó, kỳ nghỉ Tết đến sớm hơn thường lệ. Thư Kiều trở về nhà, không ngoài dự đoán, vẫn là một khoảng không gian lạnh lẽo. Cô dán câu đối xuân, dán cả giấy trang trí lên cửa sổ. Ngày cuối năm, Bắc Giang đón một trận tuyết lớn. Khi nói chuyện, hơi thở phả ra trong không khí ngưng tụ thành từng đám sương trắng mờ ảo.
Thư Đường Viễn vội vã trở về trước đêm giao thừa, dẫn cô lên núi Lê Đài tảo mộ như thường lệ.
Thư Kiều đứng trước mộ mẹ, nhìn bức ảnh người phụ nữ trẻ trên bia, thầm nói trong lòng: Mẹ ơi, lại một năm mới nữa rồi. Con sắp thi đại học, sẽ đi đến một nơi rất xa. Con cũng đã gặp một người mà con thích.
Cô đưa mắt nhìn về dãy núi xa xăm, những cánh rừng xanh rì bao quanh, không còn thấy con đường họ từng cùng nhau rong ruổi, cũng giống như cô chẳng thể nào nhìn rõ con đường phía trước với Thương Thời Chu sẽ ra sao.
Nhưng ít nhất cô có được hiện tại.
Tối ba mươi Tết, Thư Đường Viễn ra ngoài uống rượu với bạn bè như mọi năm, để lại Thư Kiều ở nhà một mình. Cô mở chương trình đón giao thừa, ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Những ánh đèn vàng rực của muôn nhà phản chiếu trong mắt cô.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên.
Giọng Thương Thời Chu ở đầu dây bên kia rất yên tĩnh, chẳng hề giống không khí náo nhiệt của đêm giao thừa: "Đang làm gì thế?"
Máy sưởi trong phòng bật đủ ấm, Thư Kiều chỉ mặc áo ngủ nhung san hô mỏng, ôm chân ngồi trên ghế sô pha, khẽ cười: "Nghĩ đến anh."
Thương Thời Chu hỏi: "Một mình à?"
"Ừm, ba em đi cùng bạn rồi." Thư Kiều thành thật đáp: "Năm nào cũng vậy cả."
Thương Thời Chu im lặng một lát, hình như khẽ bật cười: "Nhìn xuống dưới lầu đi."
Thư Kiều sững người.
Rồi bật dậy ngay tức khắc.
Đường phố vắng lặng, tuyết đọng trên mặt đường đã tan bớt một phần, lại bị lớp tuyết mới phủ lên, nhuộm cả thế giới thành một màu trắng thuần khiết.
Mọi thứ như bị tẩy sạch màu sắc, chỉ còn người đứng bên chiếc xe màu đen, khoác áo măng tô nâu nhạt, trở thành điểm nhấn duy nhất.
Anh ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt hơi híp lại, chẳng biết trong những ngọn đèn sáng kia, đâu mới là nhà cô. Nhưng trên mặt anh lại mang theo nét cười nhàn nhạt, như thể đã đón được ánh mắt cô đang nhìn xuống.
Tuyết đọng trên vai anh, vương trên mái tóc anh, rồi cũng rơi xuống bộ áo ngủ san hô vàng nhạt của Thư Kiều.
Chỉ khi cái lạnh ngấm vào đầu ngón chân, cô mới chợt nhận ra mình còn chưa kịp thay dép.
Thương Thời Chu buông cô ra, theo ánh mắt cô nhìn xuống, bật cười, liền bế ngang cô lên, đặt vào trong xe đã bật sưởi ấm, rồi nhướn mày trêu chọc: "Nhớ anh đến mức này cơ à?"
Rõ ràng người đứng ngoài trời tuyết lâu như vậy là anh, thế mà mặt mũi đỏ bừng, ngay cả chóp mũi cũng ửng hồng lại là cô.
Chiếc xe là Maybach biển số Bắc Kinh, Thư Kiều liếc mắt nhìn qua, Thương Thời Chu thấy thế, hờ hững nói: "Anh lái xe từ Bắc Kinh về đây."
Thư Kiều khó mà diễn tả được cảm xúc trong lòng lúc này.
Vào đêm giao thừa khi cả thế giới quây quần bên gia đình, người thân duy nhất của cô lại đang cùng người khác chúc tụng dưới ánh đèn nhà họ.
Nhưng vẫn có một người, bỏ lại tất cả, vượt ngàn dặm xa xôi chỉ để gặp cô.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, không trốn cũng chẳng né tránh, đối diện với đôi mắt xanh xám của anh: "Ừm. Rất nhớ anh."
Thương Thời Chu khựng lại.
Anh cúi mắt nhìn cô một lúc, ánh mắt càng trở nên sâu lắng. Vừa mới buông tay ra, giờ lại đưa tay vén tóc cô, rồi một lần nữa giữ lấy gáy cô.
"Ban đầu định chờ thêm chút nữa." Giọng anh khàn khàn: "Nhưng anh không chờ nổi nữa rồi."
Ngay sau đó, anh cúi người xuống, hôn lên môi Thư Kiều.
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Story
Chương 26
10.0/10 từ 11 lượt.