Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Chương 16
262@-
Thương Thời Chu không ngờ rằng nửa sau của bữa cơm đó, Thư Kiều lại thật sự ngồi đó vô cùng chính thức “giới thiệu” bản thân mình cho anh.
“Thư Kiều, nữ, mười bảy tuổi... rưỡi.” Hai tay cô khẽ nghịch làn váy, mang theo chút căng thẳng khó giấu và cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Dân tộc Hán, người Bắc Giang. Là học sinh lớp mười hai trường THPT Bắc Giang 1. Còn, còn phải nói cái gì nữa sao?”
Tim cô đập quá nhanh, ánh mắt của Thương Thời Chu quá thâm tình, để tránh cho mình lộ ra vẻ sợ hãi, cô tự buộc bản thân không được dời mắt đi.
Hiếm khi mà nói lắp một lần.
Cũng không hẳn là vì căng thẳng, đơn giản là vì cô không quen làm việc này cho lắm.
Trước đây cô cũng không phải là chưa từng tự giới thiệu bao giờ, nhưng thật ra mỗi một lần tự giới thiệu mà cô trải qua trong đời đều rất đơn giản.
—— “Chào mọi người, tôi tên là Thư Kiều.”
Cho dù là lúc phát biểu ở trước mặt toàn thể học sinh hay là trong những hoàn cảnh khác, thành tích quá ưu tú của cô làm cô có đủ sự tự tin chỉ cần báo ra tên họ là đủ rồi.
Cô gái trẻ vẫn cứ ngồi đó, lưng thẳng tắp, cổ thon dài, hoàn toàn không có thói quen còng lưng vì bị biển đề đè cong của những học sinh cùng lứa tuổi, trông cứ như là muốn bước chân vào xã hội sớm, chuẩn bị đi phỏng vấn xin việc vậy.
Giống như là muốn dùng hết mọi khả năng của mình để phá vỡ bầu không khí màu hồng này.
Cũng coi như khá thành công đó chứ.
—— Nếu như không nhìn lỗ tai đã đỏ rực của cô.
Thương Thời Chu bật cười, ngồi ở đối diện xem cô một lát, cũng nương theo bầu không khí mà cô vừa mới xây dựng xong hỏi: “Cô có nghĩ đến chuyện mình sẽ thi vào trường đại học nào chưa?”
Vẫn cứ là vẻ không thèm để ý như thường ngày của anh.
Anh vừa nói ra những lời này, Thư Kiều rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
“Ừm... Nguyện vọng thi đại học à, mấy ngôi trường kia thôi, đến lúc đó cứ xem xem là trường nào gọi điện thoại đến trước.
Giọng nói của cô mềm lại êm tai.
Những lời nói ra lại cực kỳ ngông cuồng, giống như trong tay đã cầm chắc một đống thư thông báo trúng tuyển, chỉ còn chờ cô lựa chọn.
Nhưng cô lại nói một cách vô cùng đương nhiên, thậm chí có thể nói là lạnh nhạt, không hề cảm thấy lời mình nói ra có cái gì không đúng.
Trong mắt Thương Thời Chu chứa đầy ý cười.
Lúc trước anh cũng đã tự để tay lên ngực tự hỏi Thư Kiều có cái gì đặc biệt.
Giờ khắc này, anh đột nhiên hiểu ra.
Có lẽ dù ít hay nhiều thì sâu tận bên trong bọn họ là cùng một loại người.
“Vậy thì tôi phải báo trước với phòng tuyển sinh trường tôi mới được, không thể để trường khác giành trước.” Anh lại lật đồng hồ cát lên lần nữa.
Trải qua vụ việc cúp điện quy mô không lớn không nhỏ lúc này, toàn bộ việc vận hành của nhà hàng cũng xảy ra chút vấn đề, tốc độ lên món ăn chậm lại, nhân viên phục vụ và quản lý đang đi đến từng bàn xin lỗi.
Lúc nãy Thư Kiều còn cố gắng lắc lư đồng hồ cát làm cát rơi xuống thật nhanh, bây giờ nhìn thấy động tác của Thương Thời Chu, cô cũng không lên tiếng cản lại, còn chờ đến khi hạt cát đã rơi xuống hơn phân nửa rồi mới lại giơ tay lật ngược lại.
“Như vậy trông thật hơn một chút, nếu không thì quá rõ ràng rồi.” Thư Kiều cười cười nhìn anh: “Tôi nói xong rồi, đến lượt anh đó.”
Cũng không thể chỉ có một người giới thiệu được.
Còn khá mới lạ.
Kiếp này Thương Thời Chu cũng chưa từng tự giới thiệu bao giờ.
Lúc làm đại biểu học sinh thì phải viết bản thảo, anh lười viết, đẩy hết cho Hứa Thâm. Đến sau này, nhưng nơi anh đến, người xung quanh đều sẽ nhìn sang rồi khe khẽ nói nhỏ: “Người kia là Thương Thời Chu đó... Đúng vậy, chính là anh ấy.”
Làm gì còn cần anh phải tự làm điều thừa chứ.
“Thương Thời Chu.” Anh ngước mắt nhìn cô: “Là Thời Chu trong câu thơ Ứng vật vân vô tâm, phùng thì chu bất hệ. Cô còn muốn biết cái gì nữa thì cứ việc hỏi.”
Thư Kiều nghĩ thầm, là câu thơ này thật à.
Anh còn tưởng rằng cô sẽ có rất nhiều vấn đề, nhưng Thư Kiều lại dùng tay chống cằm gác trên trên bàn, lắc đầu nói: “Hết rồi.”
Cô thích hỏi.
Lại càng thích tự tìm được đáp án.
Quản lý và nhân viên phục vụ vừa bưng đồ ăn lên vừa xin lỗi, sau khi xin lỗi xong nhìn thấy đồng hồ cát còn chưa hết cũng hơi kinh ngạc.
Dù sao cũng là nhà hàng mới mở, có lẽ là vì muốn kiếm danh tiếng cho nên tất cả khách hàng đến ăn cơm ngày hôm nay đều được miễn phí.
Chỉ là sau khi ra khỏi cửa nhà hàng, quản lý còn đuổi theo cố ý nói cảm ơn vì thiện ý của bọn họ, cuối cùng còn tặng cho bọn họ một đóa hoa hồng vô cùng xinh đẹp.
Thư Kiều không từ chối, nhận lấy rũ mắt ngửi nhẹ, một sợi tóc rũ xuống bên má cô.
Dưới ánh đèn mờ ảo, ở dưới ánh sáng này, cô còn xinh đẹp non mềm hơn cả hoa hồng.
Thương Thời Chu vô cùng tự nhiên giơ tay vén tóc ra sau lỗ tai giúp cô hỏi: “Cô còn muốn đi đâu nữa không?”
Không còn ai nhắc đến câu mà anh đã nói trong giây phút tối om ngắn ngủi kia là có ý gì.
Đề tài này cứ thế mà nhẹ nhàng được lướt qua, đúng là thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng gió đêm quá dịu dàng, cô đột nhiên có chút không cam lòng.
Nếu không thì tại sao cô lại sẽ nói: “Đoạn đường mà anh sẽ thi đấu... Hiện tại có thể lái xe đến đó không?”
Thương Thời Chu bình tĩnh nhìn cô một lúc, cười nói: “Được chứ, sao lại không được.”
Khi lại ngồi vào ghế phụ của Thương Thời Chu, tâm trạng của Thư Kiều khác hoàn toàn với lúc trước.
Có lẽ là vì những lần trước đều có mục đích rõ ràng, mà lần này lại sẽ đi đến một nơi không biết.
Từ trước đến nay ban đêm mùa hè ở Bắc Giang luôn rất ồn ào náo nhiệt.
Tám giờ rưỡi tối, ngựa xe như nước, chỉ là khi mọi người lái xe đều mang theo vẻ mệt mỏi, rõ ràng cho phép lái xe với tốc độ 60 km/h, tất cả lại cứ đều lái với vận tốc 30 km/h.
Những lúc này, nếu đổi thành Đường Thư Viễn thì ông chắc chắn sẽ bắt đầu mắng từ lúc bắt đầu hòa vào dòng xe cộ đến khi đến đích, làm cho Thư Kiều lãnh hội đủ sự bác đại tinh thâm trong ngôn ngữ Trung Hoa.
Thương Thời Chu thì lại khác, anh nhẹ nhàng xuyên qua làn xe, giống như người khác lái xe với tốc độ bao nhiêu cũng không liên quan gì đến anh, chỉ chốc lát sau anh đã rời khỏi khu ồn ào.
Thư Kiều nhìn ngây người hỏi: “Sao lúc trước tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh lái xe như thế này?”
Mỗi lần anh chở cô về đều lái xe rất vững vàng ổn định.
Thương Thời Chu đánh tay lái đổi hướng: “Lái thế này quá nhanh.”
Nhanh không phải tốt hơn sao?
Thư Kiều mờ mịt chớp mắt, khựng lại vài giây mới đột nhiên nhanh trí hiểu được anh nói thế là có ý gì.
Lái như thế quá nhanh, lái như lúc trước sẽ mất thời gian hơn.
Thư Kiều: “...”
Ồ.
Ánh đèn dần dần ít đi, mặt đường vẫn còn sáng trưng, nhưng nơi xa hơn đã chìm vào trong bóng đêm yên lặng, trên cột mốc đường đã xuất hiện tên núi Lê Đài, còn cách năm kilomet nữa.
“Về nhà muộn như thế, người nhà của cô không tìm cô sao?”
Thư Kiều đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không thèm quay đầu lại nói: “Tôi ở trong ký túc xá.”
Cô cũng không nói người trong nhà có quan tâm hay không.
Thật ra Thương Thời Chu cũng không phải là hoàn toàn không biết gì.
Hôm ấy sau khi đưa cô từ sân Yến Lai về, anh đứng trước cửa Bắc Giang 1 hút một điếu thuốc, gọi điện thoại cho một người.
“Hôm nay có những ai đến sân bên cạnh ăn cơm thế?”
Người đàn ông mặc TSm có chút sợ hãi nói: “Là vài ông chủ không lớn không nhỏ ở Bắc Giang, có phải bọn họ quá ồn ào làm phiền đến ngài không?”
Thương Thời Chu nhớ lại gương mặt mà anh nhìn thấy khi nhìn qua khung cửa sổ, cho dù là dưới ánh sáng mờ nhạt thì gương mặt kia cũng có chút giống với Thư Kiều, hỏi: “Có ai họ Thư không?”
Không đến mười phút sau, đối phương đã gọi điện thoại lại: “Có, tên là Thư Đường Viễn.”
Sau đó lại nói đơn giản vài câu.
Công ty tên gì. Địa chỉ ở chỗ nào. Có một cô con gái, nghe nói học giỏi lắm, mỗi ngày đều khen không dứt miệng. Lúc con gái được hai tuổi thì vợ qua đời. Là một người cực kỳ trăng hoa, số bạn gái của ông ngồi một bàn cũng không đủ.
Cuối cùng còn gửi một phần hồ sơ đến. Nếu Thư Kiều nhìn thấy, có lẽ sẽ cảm thấy chỉ e là đến cả Thư Đường Viễn cũng sẽ không có được nhận tri rõ ràng như thế về chính mình.
Thương Thời Chu nhận lấy nhưng không click mở.
Anh chỉ là hỏi thăm một chút để xác thực suy nghĩ của mình mà thôi.
Nhưng anh chỉ coi như không biết gì hết: “Người quản lý ký túc xá cũng không thèm quản lý sao?”
Thư Kiều: “... Tôi có thể nói với dì quản lý là tôi về nhà.”
Thương Thời Chu liếc mắt nhìn cô: “Học sinh ngoan như cô mà còn sẽ nói dối gạt người à?”
Nếu như là lúc vừa mới quen biết, có lẽ Thư Kiều sẽ từ chối trả lời vấn đề này của anh.
Hoặc là trừng mắt liếc nhìn anh.
Nhưng bị bóng đêm bao phủ, Thư Kiều dựa vào ghế phụ, tư thế thả lỏng hơn nhiều. Cô tập trung nhìn về phía con đường dài ẩn mình trong bóng đêm ở đằng trước, ở trong tiếng gầm rú càng thêm rõ ràng kia, mở miệng nói.
“Học sinh ngoan nói thì sẽ càng đáng tin hơn đó.” Cô lắc nhẹ ngón tay: “Từ khi còn nhỏ cha tôi đã dạy cho tôi đạo lý này. Không phải không thể nói dối, nhưng mục đích của việc nói dối là muốn cho người khác tin tưởng, mà tiền đề khiến người ta tin tưởng là – người này thật sự đáng tin.”
Ngay sau đó cô lại quay đầu, hiếm khi mà cười có chút nghịch ngợm: “Huống chi cho dù bị bại lộ thì tôi cũng đang ngồi trên xe của trạng nguyên kỳ thi đại học khóa 14 của Bắc Giang, cùng lắm thì bị mời phụ huynh thôi.”
Thương Thời Chu nở nụ cười: “Cô có sợ ồn không?”
“Nếu sợ ồn thì sẽ leo lên xe của anh à?”
Cũng vào giờ phút này, anh đột nhiên phát hiện ra sự phản nghịch giấu sâu trong xương cốt của cô.
Cho nên khi bọn họ dọc theo con đường uốn lượn đi đến ngã rẽ sang đường cũ của núi Lê Đài, Thương Thời Chu đạp phanh lại, nghiêng mặt nhìn cô hỏi: “Có muốn nghe nhạc không?”
Ban đêm của núi Lê Đài được bao phủ bên trong một vùng mờ ảo.
Dưới ánh trăng, bóng dáng mờ ảo của ngọn núi còn đen hơn cả bóng đêm, che trời lấp đất, nó và đêm tối cùng nhau lật úp xuống, nhìn thoáng qua giống như một con thú đang ngủ đông.
Thư Kiều nhìn dãy núi, đột nhiên hỏi: “Tôi cứ quên hỏi anh mãi, đây là xe gì thế.”
Tiếng động cơ gầm rú càng lớn hơn, Thương Thời Chu lại tùy ý đạp chân ga mạnh hơn: “Subaru Impreza.”
Thư Kiều như suy tư gì gật đầu: “Ồ, đúng rồi, tôi nghe nói các anh còn có một câu nói trong nghề.”
“Câu gì?”
Thư Kiều chậm rãi nói: “... Ai thả lỏng chân ga làm chó.”
Thương Thời Chu: “...”
Ai dạy cô thế?
“Vậy cô có muốn cảm nhận thử không?” Anh đặt tay lên tay lái.
Thư Kiều nổi hứng gật đầu lia lịa: “Được đó.”
Lái xe vào ban đêm càng nguy hiểm và khó hơn, huống chi lúc này còn không có ai đọc sách đường chạy cho anh nghe. Nhưng sắc mặt Thương Thời Chu lại rất bình tĩnh, đã ngước mắt nhìn về con đường phía trước.
Anh không nói thêm mấy câu đại loại như bảo cô ngồi cho vững hoặc là chuẩn bị sẵn sàng gì cả.
Chỉ là thoáng dừng lại trong chốc lát rồi đồng loạt đạp cả chân ga và phanh, tiến hành tích trữ sức bật.
Giống như anh biết chắc rằng vào khoảnh khắc anh buông chân thắng ra, xe b*n r* ngoài cũng sẽ là lúc Thư Kiều chuẩn bị sẵn sàng.
Trong khoảng thời gian này, Thư Kiều nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi ở ghế điều khiển.
Anh đã thu hồi vẻ lười biếng từ trước đến nay, cằm căng chặt hơn bình thường nhiều, hiện tại đôi mắt luôn lười nhác lại tràn ngập vẻ nghiêm túc. Giờ phút này anh giống như một thanh đao sắc bén sắp sửa xé rách đêm tối.
Ngay khoảnh khắc xe khởi động lao ra, Thư Kiều mơ mơ màng màng nghĩ.
So với ngọn núi trong đêm đen thì người đàn ông bên cạnh cô càng giống một con thú đang ngủ đông hơn.
Cảm giác mất đi trọng lực và bùng nổ lưng bị đẩy mạnh ập đến.
Gần như cùng lúc đó, âm nhạc hỗn loạn có thể nói là hỗn tạp cũng vang lên trong tiếng gầm rú rít gào.
Là “Numb” của Linkin Prak.
Năm đó, Chester Charles vẫn còn chưa thắt cổ tự sát trong chung cư. Hoa Kỳ nghênh đón một năm tổng tuyển cử được công nhận là xấu xí và hài hước nhất trên đời. Thế vận hội Olympic được tổ chức ở Rio De Janeiro. Siêu sao Rock and Roll Daivd Bowie chết bệnh. Thông qua cuộc bỏ phiếu toàn dân, nước Anh quyết định rời khỏi liên minh châu Âu.
Trên núi Lê Đài thành phố Bắc Giang, lần đầu tiên Thư Kiều cảm nhận được cái gì gọi là Ai thả lỏng chân ga làm chó.
*
Nửa tiếng sau.
Thư Kiều đỡ thân cây, nhận lấy chai nước Thương Thời Chu đưa qua.
Dạ dày cứ quặn lên rất khó có thể bình tĩnh lại ngay được, may mà gió đêm mát lạnh, làm đầu óc chóng mặt của cô hơi tỉnh táo lại.
Thương Thời Chu vỗ lưng cô hỏi: “Có ổn không?”
Thư Kiều xua xua tay, thở hổn hển vài hơi nói: “Tôi không sao.”
Cô lại có chút ngại ngùng hỏi: “Chỉ có một mình tôi có biểu hiện thế này thôi hả?”
“Ít nhất cô còn chịu được nửa tiếng đồng hồ.” Thương Thời Chu an ủi cô: “Lần đầu Kha Dịch chỉ có thể chịu đựng được mười phút.”
“Nhưng hiện tại anh ấy cũng đã có thể cùng anh đi hết toàn bộ hành trình.” Thư Kiều nói hết câu giúp anh.
“Ừm... Còn tùy tình huống nữa.” Thương Thời Chu nói rất uyển chuyển, ít nhiều gì cũng chừa cho Kha Dịch một chút mặt mũi.
Chờ Thư Kiều dùng hết nước trong chai để súc miệng xong ngồi dậy, anh mới tiếp tục hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Cũng không biết từ lúc nào cô đã cột hờ mãi tóc buông xõa của mình lại, hiện tại bị gió thổi hơi lỏng ra. Cô đứng đó, dáng người nhỏ xinh gầy yếu, dãy núi là bóng dáng của cô, giống như giây tiếp theo cô sẽ cứ như thế mà hòa vào trong đêm đen.
Thương Thời Chu gần như muốn giơ tay đi bắt lấy cô.
Trong lòng anh cũng có chút hối hận, sao mà cô vừa nói là anh cũng điên theo cô thế này.
Cho dù lúc này không có chặn đường, anh cũng đã hơi tém tém lại, không đạp chân ga hết cỡ, nhưng cái thứ này cũng không phải là thứ người thường có thể chịu được, huống chi còn là một cô bé yếu đuối mong manh như cô.
Sau đó anh lập tức nghe được cô bé vừa mới nôn thốc nôn tháo lúc nãy vô cùng kiên quyết dứt khoát mở miệng.
“Sướng chết đi được.”
Lúc cô quay đầu lại nhìn anh, hai mắt còn sáng hơn cả ánh trăng hiện tại: “Thêm một lần nữa được không?”
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Thương Thời Chu không ngờ rằng nửa sau của bữa cơm đó, Thư Kiều lại thật sự ngồi đó vô cùng chính thức “giới thiệu” bản thân mình cho anh.
“Thư Kiều, nữ, mười bảy tuổi... rưỡi.” Hai tay cô khẽ nghịch làn váy, mang theo chút căng thẳng khó giấu và cố làm ra vẻ bình tĩnh: “Dân tộc Hán, người Bắc Giang. Là học sinh lớp mười hai trường THPT Bắc Giang 1. Còn, còn phải nói cái gì nữa sao?”
Tim cô đập quá nhanh, ánh mắt của Thương Thời Chu quá thâm tình, để tránh cho mình lộ ra vẻ sợ hãi, cô tự buộc bản thân không được dời mắt đi.
Hiếm khi mà nói lắp một lần.
Cũng không hẳn là vì căng thẳng, đơn giản là vì cô không quen làm việc này cho lắm.
Trước đây cô cũng không phải là chưa từng tự giới thiệu bao giờ, nhưng thật ra mỗi một lần tự giới thiệu mà cô trải qua trong đời đều rất đơn giản.
—— “Chào mọi người, tôi tên là Thư Kiều.”
Cho dù là lúc phát biểu ở trước mặt toàn thể học sinh hay là trong những hoàn cảnh khác, thành tích quá ưu tú của cô làm cô có đủ sự tự tin chỉ cần báo ra tên họ là đủ rồi.
Cô gái trẻ vẫn cứ ngồi đó, lưng thẳng tắp, cổ thon dài, hoàn toàn không có thói quen còng lưng vì bị biển đề đè cong của những học sinh cùng lứa tuổi, trông cứ như là muốn bước chân vào xã hội sớm, chuẩn bị đi phỏng vấn xin việc vậy.
Giống như là muốn dùng hết mọi khả năng của mình để phá vỡ bầu không khí màu hồng này.
Cũng coi như khá thành công đó chứ.
—— Nếu như không nhìn lỗ tai đã đỏ rực của cô.
Thương Thời Chu bật cười, ngồi ở đối diện xem cô một lát, cũng nương theo bầu không khí mà cô vừa mới xây dựng xong hỏi: “Cô có nghĩ đến chuyện mình sẽ thi vào trường đại học nào chưa?”
Vẫn cứ là vẻ không thèm để ý như thường ngày của anh.
Anh vừa nói ra những lời này, Thư Kiều rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
“Ừm... Nguyện vọng thi đại học à, mấy ngôi trường kia thôi, đến lúc đó cứ xem xem là trường nào gọi điện thoại đến trước.
Giọng nói của cô mềm lại êm tai.
Những lời nói ra lại cực kỳ ngông cuồng, giống như trong tay đã cầm chắc một đống thư thông báo trúng tuyển, chỉ còn chờ cô lựa chọn.
Nhưng cô lại nói một cách vô cùng đương nhiên, thậm chí có thể nói là lạnh nhạt, không hề cảm thấy lời mình nói ra có cái gì không đúng.
Trong mắt Thương Thời Chu chứa đầy ý cười.
Lúc trước anh cũng đã tự để tay lên ngực tự hỏi Thư Kiều có cái gì đặc biệt.
Giờ khắc này, anh đột nhiên hiểu ra.
Có lẽ dù ít hay nhiều thì sâu tận bên trong bọn họ là cùng một loại người.
“Vậy thì tôi phải báo trước với phòng tuyển sinh trường tôi mới được, không thể để trường khác giành trước.” Anh lại lật đồng hồ cát lên lần nữa.
Trải qua vụ việc cúp điện quy mô không lớn không nhỏ lúc này, toàn bộ việc vận hành của nhà hàng cũng xảy ra chút vấn đề, tốc độ lên món ăn chậm lại, nhân viên phục vụ và quản lý đang đi đến từng bàn xin lỗi.
Lúc nãy Thư Kiều còn cố gắng lắc lư đồng hồ cát làm cát rơi xuống thật nhanh, bây giờ nhìn thấy động tác của Thương Thời Chu, cô cũng không lên tiếng cản lại, còn chờ đến khi hạt cát đã rơi xuống hơn phân nửa rồi mới lại giơ tay lật ngược lại.
“Như vậy trông thật hơn một chút, nếu không thì quá rõ ràng rồi.” Thư Kiều cười cười nhìn anh: “Tôi nói xong rồi, đến lượt anh đó.”
Cũng không thể chỉ có một người giới thiệu được.
Còn khá mới lạ.
Kiếp này Thương Thời Chu cũng chưa từng tự giới thiệu bao giờ.
Lúc làm đại biểu học sinh thì phải viết bản thảo, anh lười viết, đẩy hết cho Hứa Thâm. Đến sau này, nhưng nơi anh đến, người xung quanh đều sẽ nhìn sang rồi khe khẽ nói nhỏ: “Người kia là Thương Thời Chu đó... Đúng vậy, chính là anh ấy.”
Làm gì còn cần anh phải tự làm điều thừa chứ.
“Thương Thời Chu.” Anh ngước mắt nhìn cô: “Là Thời Chu trong câu thơ Ứng vật vân vô tâm, phùng thì chu bất hệ. Cô còn muốn biết cái gì nữa thì cứ việc hỏi.”
Thư Kiều nghĩ thầm, là câu thơ này thật à.
Anh còn tưởng rằng cô sẽ có rất nhiều vấn đề, nhưng Thư Kiều lại dùng tay chống cằm gác trên trên bàn, lắc đầu nói: “Hết rồi.”
Cô thích hỏi.
Lại càng thích tự tìm được đáp án.
Quản lý và nhân viên phục vụ vừa bưng đồ ăn lên vừa xin lỗi, sau khi xin lỗi xong nhìn thấy đồng hồ cát còn chưa hết cũng hơi kinh ngạc.
Dù sao cũng là nhà hàng mới mở, có lẽ là vì muốn kiếm danh tiếng cho nên tất cả khách hàng đến ăn cơm ngày hôm nay đều được miễn phí.
Chỉ là sau khi ra khỏi cửa nhà hàng, quản lý còn đuổi theo cố ý nói cảm ơn vì thiện ý của bọn họ, cuối cùng còn tặng cho bọn họ một đóa hoa hồng vô cùng xinh đẹp.
Thư Kiều không từ chối, nhận lấy rũ mắt ngửi nhẹ, một sợi tóc rũ xuống bên má cô.
Dưới ánh đèn mờ ảo, ở dưới ánh sáng này, cô còn xinh đẹp non mềm hơn cả hoa hồng.
Thương Thời Chu vô cùng tự nhiên giơ tay vén tóc ra sau lỗ tai giúp cô hỏi: “Cô còn muốn đi đâu nữa không?”
Không còn ai nhắc đến câu mà anh đã nói trong giây phút tối om ngắn ngủi kia là có ý gì.
Đề tài này cứ thế mà nhẹ nhàng được lướt qua, đúng là thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng gió đêm quá dịu dàng, cô đột nhiên có chút không cam lòng.
Nếu không thì tại sao cô lại sẽ nói: “Đoạn đường mà anh sẽ thi đấu... Hiện tại có thể lái xe đến đó không?”
Thương Thời Chu bình tĩnh nhìn cô một lúc, cười nói: “Được chứ, sao lại không được.”
Khi lại ngồi vào ghế phụ của Thương Thời Chu, tâm trạng của Thư Kiều khác hoàn toàn với lúc trước.
Có lẽ là vì những lần trước đều có mục đích rõ ràng, mà lần này lại sẽ đi đến một nơi không biết.
Từ trước đến nay ban đêm mùa hè ở Bắc Giang luôn rất ồn ào náo nhiệt.
Tám giờ rưỡi tối, ngựa xe như nước, chỉ là khi mọi người lái xe đều mang theo vẻ mệt mỏi, rõ ràng cho phép lái xe với tốc độ 60 km/h, tất cả lại cứ đều lái với vận tốc 30 km/h.
Những lúc này, nếu đổi thành Đường Thư Viễn thì ông chắc chắn sẽ bắt đầu mắng từ lúc bắt đầu hòa vào dòng xe cộ đến khi đến đích, làm cho Thư Kiều lãnh hội đủ sự bác đại tinh thâm trong ngôn ngữ Trung Hoa.
Thương Thời Chu thì lại khác, anh nhẹ nhàng xuyên qua làn xe, giống như người khác lái xe với tốc độ bao nhiêu cũng không liên quan gì đến anh, chỉ chốc lát sau anh đã rời khỏi khu ồn ào.
Thư Kiều nhìn ngây người hỏi: “Sao lúc trước tôi chưa bao giờ nhìn thấy anh lái xe như thế này?”
Mỗi lần anh chở cô về đều lái xe rất vững vàng ổn định.
Thương Thời Chu đánh tay lái đổi hướng: “Lái thế này quá nhanh.”
Nhanh không phải tốt hơn sao?
Thư Kiều mờ mịt chớp mắt, khựng lại vài giây mới đột nhiên nhanh trí hiểu được anh nói thế là có ý gì.
Lái như thế quá nhanh, lái như lúc trước sẽ mất thời gian hơn.
Thư Kiều: “...”
Ồ.
Ánh đèn dần dần ít đi, mặt đường vẫn còn sáng trưng, nhưng nơi xa hơn đã chìm vào trong bóng đêm yên lặng, trên cột mốc đường đã xuất hiện tên núi Lê Đài, còn cách năm kilomet nữa.
“Về nhà muộn như thế, người nhà của cô không tìm cô sao?”
Thư Kiều đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng không thèm quay đầu lại nói: “Tôi ở trong ký túc xá.”
Cô cũng không nói người trong nhà có quan tâm hay không.
Thật ra Thương Thời Chu cũng không phải là hoàn toàn không biết gì.
Hôm ấy sau khi đưa cô từ sân Yến Lai về, anh đứng trước cửa Bắc Giang 1 hút một điếu thuốc, gọi điện thoại cho một người.
“Hôm nay có những ai đến sân bên cạnh ăn cơm thế?”
Người đàn ông mặc TSm có chút sợ hãi nói: “Là vài ông chủ không lớn không nhỏ ở Bắc Giang, có phải bọn họ quá ồn ào làm phiền đến ngài không?”
Thương Thời Chu nhớ lại gương mặt mà anh nhìn thấy khi nhìn qua khung cửa sổ, cho dù là dưới ánh sáng mờ nhạt thì gương mặt kia cũng có chút giống với Thư Kiều, hỏi: “Có ai họ Thư không?”
Không đến mười phút sau, đối phương đã gọi điện thoại lại: “Có, tên là Thư Đường Viễn.”
Sau đó lại nói đơn giản vài câu.
Công ty tên gì. Địa chỉ ở chỗ nào. Có một cô con gái, nghe nói học giỏi lắm, mỗi ngày đều khen không dứt miệng. Lúc con gái được hai tuổi thì vợ qua đời. Là một người cực kỳ trăng hoa, số bạn gái của ông ngồi một bàn cũng không đủ.
Cuối cùng còn gửi một phần hồ sơ đến. Nếu Thư Kiều nhìn thấy, có lẽ sẽ cảm thấy chỉ e là đến cả Thư Đường Viễn cũng sẽ không có được nhận tri rõ ràng như thế về chính mình.
Thương Thời Chu nhận lấy nhưng không click mở.
Anh chỉ là hỏi thăm một chút để xác thực suy nghĩ của mình mà thôi.
Nhưng anh chỉ coi như không biết gì hết: “Người quản lý ký túc xá cũng không thèm quản lý sao?”
Thư Kiều: “... Tôi có thể nói với dì quản lý là tôi về nhà.”
Thương Thời Chu liếc mắt nhìn cô: “Học sinh ngoan như cô mà còn sẽ nói dối gạt người à?”
Nếu như là lúc vừa mới quen biết, có lẽ Thư Kiều sẽ từ chối trả lời vấn đề này của anh.
Hoặc là trừng mắt liếc nhìn anh.
Nhưng bị bóng đêm bao phủ, Thư Kiều dựa vào ghế phụ, tư thế thả lỏng hơn nhiều. Cô tập trung nhìn về phía con đường dài ẩn mình trong bóng đêm ở đằng trước, ở trong tiếng gầm rú càng thêm rõ ràng kia, mở miệng nói.
“Học sinh ngoan nói thì sẽ càng đáng tin hơn đó.” Cô lắc nhẹ ngón tay: “Từ khi còn nhỏ cha tôi đã dạy cho tôi đạo lý này. Không phải không thể nói dối, nhưng mục đích của việc nói dối là muốn cho người khác tin tưởng, mà tiền đề khiến người ta tin tưởng là – người này thật sự đáng tin.”
Ngay sau đó cô lại quay đầu, hiếm khi mà cười có chút nghịch ngợm: “Huống chi cho dù bị bại lộ thì tôi cũng đang ngồi trên xe của trạng nguyên kỳ thi đại học khóa 14 của Bắc Giang, cùng lắm thì bị mời phụ huynh thôi.”
Thương Thời Chu nở nụ cười: “Cô có sợ ồn không?”
“Nếu sợ ồn thì sẽ leo lên xe của anh à?”
Cũng vào giờ phút này, anh đột nhiên phát hiện ra sự phản nghịch giấu sâu trong xương cốt của cô.
Cho nên khi bọn họ dọc theo con đường uốn lượn đi đến ngã rẽ sang đường cũ của núi Lê Đài, Thương Thời Chu đạp phanh lại, nghiêng mặt nhìn cô hỏi: “Có muốn nghe nhạc không?”
Ban đêm của núi Lê Đài được bao phủ bên trong một vùng mờ ảo.
Dưới ánh trăng, bóng dáng mờ ảo của ngọn núi còn đen hơn cả bóng đêm, che trời lấp đất, nó và đêm tối cùng nhau lật úp xuống, nhìn thoáng qua giống như một con thú đang ngủ đông.
Thư Kiều nhìn dãy núi, đột nhiên hỏi: “Tôi cứ quên hỏi anh mãi, đây là xe gì thế.”
Tiếng động cơ gầm rú càng lớn hơn, Thương Thời Chu lại tùy ý đạp chân ga mạnh hơn: “Subaru Impreza.”
Thư Kiều như suy tư gì gật đầu: “Ồ, đúng rồi, tôi nghe nói các anh còn có một câu nói trong nghề.”
“Câu gì?”
Thư Kiều chậm rãi nói: “... Ai thả lỏng chân ga làm chó.”
Thương Thời Chu: “...”
Ai dạy cô thế?
“Vậy cô có muốn cảm nhận thử không?” Anh đặt tay lên tay lái.
Thư Kiều nổi hứng gật đầu lia lịa: “Được đó.”
Lái xe vào ban đêm càng nguy hiểm và khó hơn, huống chi lúc này còn không có ai đọc sách đường chạy cho anh nghe. Nhưng sắc mặt Thương Thời Chu lại rất bình tĩnh, đã ngước mắt nhìn về con đường phía trước.
Anh không nói thêm mấy câu đại loại như bảo cô ngồi cho vững hoặc là chuẩn bị sẵn sàng gì cả.
Chỉ là thoáng dừng lại trong chốc lát rồi đồng loạt đạp cả chân ga và phanh, tiến hành tích trữ sức bật.
Giống như anh biết chắc rằng vào khoảnh khắc anh buông chân thắng ra, xe b*n r* ngoài cũng sẽ là lúc Thư Kiều chuẩn bị sẵn sàng.
Trong khoảng thời gian này, Thư Kiều nhìn thoáng qua người đàn ông ngồi ở ghế điều khiển.
Anh đã thu hồi vẻ lười biếng từ trước đến nay, cằm căng chặt hơn bình thường nhiều, hiện tại đôi mắt luôn lười nhác lại tràn ngập vẻ nghiêm túc. Giờ phút này anh giống như một thanh đao sắc bén sắp sửa xé rách đêm tối.
Ngay khoảnh khắc xe khởi động lao ra, Thư Kiều mơ mơ màng màng nghĩ.
So với ngọn núi trong đêm đen thì người đàn ông bên cạnh cô càng giống một con thú đang ngủ đông hơn.
Cảm giác mất đi trọng lực và bùng nổ lưng bị đẩy mạnh ập đến.
Gần như cùng lúc đó, âm nhạc hỗn loạn có thể nói là hỗn tạp cũng vang lên trong tiếng gầm rú rít gào.
Là “Numb” của Linkin Prak.
Năm đó, Chester Charles vẫn còn chưa thắt cổ tự sát trong chung cư. Hoa Kỳ nghênh đón một năm tổng tuyển cử được công nhận là xấu xí và hài hước nhất trên đời. Thế vận hội Olympic được tổ chức ở Rio De Janeiro. Siêu sao Rock and Roll Daivd Bowie chết bệnh. Thông qua cuộc bỏ phiếu toàn dân, nước Anh quyết định rời khỏi liên minh châu Âu.
Trên núi Lê Đài thành phố Bắc Giang, lần đầu tiên Thư Kiều cảm nhận được cái gì gọi là Ai thả lỏng chân ga làm chó.
*
Nửa tiếng sau.
Thư Kiều đỡ thân cây, nhận lấy chai nước Thương Thời Chu đưa qua.
Dạ dày cứ quặn lên rất khó có thể bình tĩnh lại ngay được, may mà gió đêm mát lạnh, làm đầu óc chóng mặt của cô hơi tỉnh táo lại.
Thương Thời Chu vỗ lưng cô hỏi: “Có ổn không?”
Thư Kiều xua xua tay, thở hổn hển vài hơi nói: “Tôi không sao.”
Cô lại có chút ngại ngùng hỏi: “Chỉ có một mình tôi có biểu hiện thế này thôi hả?”
“Ít nhất cô còn chịu được nửa tiếng đồng hồ.” Thương Thời Chu an ủi cô: “Lần đầu Kha Dịch chỉ có thể chịu đựng được mười phút.”
“Nhưng hiện tại anh ấy cũng đã có thể cùng anh đi hết toàn bộ hành trình.” Thư Kiều nói hết câu giúp anh.
“Ừm... Còn tùy tình huống nữa.” Thương Thời Chu nói rất uyển chuyển, ít nhiều gì cũng chừa cho Kha Dịch một chút mặt mũi.
Chờ Thư Kiều dùng hết nước trong chai để súc miệng xong ngồi dậy, anh mới tiếp tục hỏi: “Cảm giác thế nào?”
Cũng không biết từ lúc nào cô đã cột hờ mãi tóc buông xõa của mình lại, hiện tại bị gió thổi hơi lỏng ra. Cô đứng đó, dáng người nhỏ xinh gầy yếu, dãy núi là bóng dáng của cô, giống như giây tiếp theo cô sẽ cứ như thế mà hòa vào trong đêm đen.
Thương Thời Chu gần như muốn giơ tay đi bắt lấy cô.
Trong lòng anh cũng có chút hối hận, sao mà cô vừa nói là anh cũng điên theo cô thế này.
Cho dù lúc này không có chặn đường, anh cũng đã hơi tém tém lại, không đạp chân ga hết cỡ, nhưng cái thứ này cũng không phải là thứ người thường có thể chịu được, huống chi còn là một cô bé yếu đuối mong manh như cô.
Sau đó anh lập tức nghe được cô bé vừa mới nôn thốc nôn tháo lúc nãy vô cùng kiên quyết dứt khoát mở miệng.
“Sướng chết đi được.”
Lúc cô quay đầu lại nhìn anh, hai mắt còn sáng hơn cả ánh trăng hiện tại: “Thêm một lần nữa được không?”
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Story
Chương 16
10.0/10 từ 11 lượt.