Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Chương 12
288@-
Thư Kiều tắm rửa thật nhanh, đuôi tóc còn hơi ướt, sau đó chạy một mạch ra ngoài.
Lúc trước bắt Thương Thời Chu ngồi trong xe chờ cô tỉnh ngủ lâu như thế, lần này cô nhất định không thể đến trễ được.
Khi chạy đến trước xe của Thương Thời Chu, cô đã hơi thở hổn hển đỡ lấy cửa xe nói: “Lần, lần này anh có chờ lâu lắm không?”
Thương Thời Chu dựa nghiêng trên thân xe, nhìn cô bé với mái tóc hơi rối bời, cô cứ như một ngọn gió xông thẳng đến, mùi hoa cam của sữa tắm còn chưa tan đi xộc thẳng vào mặt anh, thơm hơn bất cứ loại mùi hương này trong mùa hè này.
Anh đang định nói chuyện, Thư Kiều lại mở miệng nói: “Không được gạt tôi!”
Vì thế Thương Thời Chu lập tức thay đổi câu trả lời: “Đúng là không quá lâu.”
Sau đó khi nhìn thấy Thư Kiều thở phào nhẹ nhõm, anh có chút nghịch ngợm mà bổ sung thêm một câu: “Tôi chưa đi đâu cả.”
Thư Kiều sửng sốt.
Lúc nãy đến quá nhanh nên cô còn chưa phát hiện.
Bây giờ nhìn kỹ lại, hình như... chiếc xe này thật sự chưa từng di chuyển vị trí.
Nhìn thấy trong mắt cô tràn ngập vẻ lúng túng và mờ mịt, cuối cùng Thương Thời Chu cũng bật cười, giơ tay xoa nhẹ đầu cô: “Lừa cô thôi. Lần này tôi vừa mới đến thật. Cô muốn ăn cái gì?”
Thư Kiều cũng không phân biệt được câu nào anh nói là thật, câu nào là giả, lại bị động tác của anh làm cho sợ hết hồn, giơ tay che đầu mình lại, lui ra sau nửa bước, nghi ngờ nhìn anh một lúc, mãi đến khi phát hiện hình như anh đã thay một bộ quần áo khác rồi.
Cô không nhịn được ngước mắt lên trừng mắt nhìn anh, sau đó mới nói: “Tôi mời anh ăn, đương nhiên là phải ưu tiên cho anh rồi, anh chọn món đi.”
Nghĩ đến ký ức tồi tệ nào đó, cô lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “... Ngoại trừ gà xiên nhúng ra!”
“Vậy thì đúng là tiếc thật.” Thương Thời Chu gõ nhẹ lên kính xe, đứng thẳng lên, vòng đến bên kia xe, dưới ánh mắt cứng đờ của Thư Kiều, anh giãn mày cười nhẹ, cúi người mở cửa xe ra hỏi: “Lên xe không?”
Thư Kiều bước từng bước nhỏ đến.
Thương Thời Chu đóng cửa xe lại giúp cô rời mới di chuyển sang bên kia ngồi vào, thắt dây an toàn hỏi: “Cô muốn mời tôi thật à?”
Thư Kiều ngước mắt lên: “Nói chuyện giữ lời.”
Anh khởi động xe, tiếng động cơ nổ vang quen thuộc lại vang lên: “Tôi kén ăn lắm đó, nếu lát nữa cô hối hận thì cũng đã muộn rồi.”
Thư Kiều nghỉ thầm đến cả món gà xiên nhúng mấy chục đồng của cô mà anh còn ăn, cho dù có kén ăn thì có thể kén chọn đến cỡ nào chứ.
Cô lại nghĩ đến số dư trong tài khoản ngân hàng của mình, cảm thấy cho dù thế nào thì chắc cũng đủ xài rồi.
Trung tâm thành phố Bắc Giang cũng chỉ là một khu vực rộng nhiêu đó, Thư Kiều sống ở nơi này mười bảy năm, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, đã quen thuộc đường xá từ lâu rồi.
Nhưng cô lại chưa từng đi vào con hẻm nhỏ mà Thương Thời Chu vừa mới quẹo vào này.
Ánh đèn hơi tối, nhưng cũng đủ sạch sẽ, có lẽ là vì mỗi ngày đều không thèm để ý đến chi phí mà dọn dẹp sạch sẽ.
Nền đá xanh bị lốp xe nghiền qua, tường viện vô cùng lịch sự tao nhã chẳng hợp với chiếc xe này chút nào.
Nhưng Thương Thời Chu chỉ cần đứng ở nơi đó thì vẻ không hợp kia lập tức biến mất ngay.
Trong sân có người mặc TSm vô cùng lịch sự vội vàng chạy ra đón, trông thì có vẻ như chỉ cần nghe tiếng xe là biết ai đến ngay.
“Ngài Thương.” Người đàn ông mặc TSm khách sáo đến kính cẩn, ánh mắt không dám nhìn về phía Thư Kiều chút nào: “Sao hôm nay anh lại có nhã hứng đến đây? Chúng tôi vẫn luôn để trống sân cho anh, vẫn cứ như cũ sao?”
Thương Thời Chu vẫy tay nói: “Mang thực đơn đến đây.”
Sau đó mới vòng sang bên kia mở cửa cho Thư Kiều.
Khả năng cách âm của xe không quá tốt, Thư Kiều nghe được từ đầu đến cuối, cũng đã đánh giá sơ qua địa điểm trước mặt, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ thì cũng biết nếu muốn xây dựng một góc yên tĩnh vắng lặng như thế này tại khu ồn ào náo nhiệt thì phải có bản lĩnh đến cỡ nào.
Cô vốn dĩ cảm thấy là Thương Thời Chu cố ý làm khó dễ cô, nhưng mà nghe cuộc nói chuyện lúc nãy, anh rõ ràng là khách quen của nơi này.
Cô lại ước lượng túi tiền của mình, Thư Kiều cảm thấy cho dù nó có đắt đỏ hơn nữa thì chắc cũng không thái quá lắm đâu.
Cô xuống xe, đi bên cạnh Thương Thời Chu, bước theo bước chân của anh.
Đúng là rất trang nhã.
Hòn non bộ, sân đan xen nhau, có một cây cầu dài, dưới cầu là nước chảy róc rách, có những ngọn đèn dầu hình hoa sen xinh đẹp trôi theo dòng nữa, hình như mép mỗi cánh hoa đều được viền bằng chỉ vàng, càng có vẻ xinh đẹp quý giá hơn.
Thư Kiều nhìn thêm vài lần, bị Thương Thời Chu phát hiện ra, anh dừng chân lại nói: “Có người thích ước điều ước ở nơi này, nghe nói linh lắm.”
Anh lại hỏi cô: “Cô có muốn ước cái gì không?”
Đương nhiên là có rồi.
Ai mà không có nguyện vọng chứ.
Nhưng Thư Kiều chỉ là đứng trên cầu hơi khom lưng, ngẩn ngơ nhìn mấy ngọn đèn xinh đẹp kia: “Vậy chúc Phỉ Phỉ và bạn của anh mau lành bệnh đi.”
“Cái đó là chúc phúc chứ không phải điều ước.” Có lẽ là vì bọn họ dừng lại ở đây một lúc rồi, trên đường đi đến đây cô cũng không nghe anh nói chuyện với ai, nhưng lại đã có người mang một cái làn đến tặng, bên trong là ba ngọn đèn hoa sen.
Thương Thời Chu truyền cho cô nói: “Cho cô ba điều ước.”
Nhìn ở khoảng cách gần thì đèn hoa sen trong làn càng sinh động như thật hơn, đẹp đến mức líu lưỡi, rõ ràng đây là sản phẩm thủ công bất chấp chi phí sản xuất.
Thư Kiều nhận lấy làn, rũ mắt nhìn kỹ một lúc, cũng không từ chối.
Cô cầm lấy bút đặt trong làn bắt đầu viết chữ.
Lúc này Thương Thời Chu nhích lại gần muốn xem, cô lập tức che lại, sau đó trừng mắt nhìn anh nói: “Bị người khác nhìn sẽ không linh nữa.”
“Ai nói chứ.” Thương Thời Chu di chuyển ra ngoài, giơ tay nghịch cánh sen màu vàng hồng không bị cô che lại nói: “Không ai nhìn thấy thì lấy ai đi thực hiện điều ước của cô hả?”
“Ông già Noel nè, Phúc Lộc Thọ Tinh nè, Thần Đèn, Elpis, Doraemon...” tv vừa nói vừa viết xong ba từ giấy, lần lượt nhét vào ngăn bí mật được thiết kế rất đẹp dưới bệ hoa sen: “Dù sao thì cũng không thể là anh.”
Thương Thời Chu nhướng mày, cũng không phản bác lời cô, xách làn giúp cô, thấy cô ngồi xổm xuống bỏ từng trản đèn xuống dòng nước chảy dưới cầu, lại nhìn chúng nó xen lẫn trong đống hoa sen đang nổi trên mặt nước, đốt lên chút ánh sáng nhỏ trong đêm yên tĩnh.
Ánh sáng từ ánh đèn chiếu xuống đan xen với ánh chiều tà lúc hoàng hôn, mạ lên một vầng sáng nhòe dịu dàng quanh cơ thể cô.
Lúc cô ngồi xổm xuống thì trông bé tí, làn da trắng nõn, bởi vì cong eo nhướng người về phía trước nên váy áo rũ xuống, vừa lúc phác họa ra vòng eo của cô.
Ánh mắt Thương Thời Chu hơi khựng lại.
Hình như chỉ cần dùng một bàn tay là có thể ôm trọn lấy nó.
Thư Kiều nhìn chằm chằm vào ba ngọn đèn của cô đều bơi vào nước, ngẩn ra một lúc rồi mới đứng lên.
Bởi vì ngồi quá lâu nên cô đứng không vững lắm, nhưng trước khi cô lảo đảo ngã về phía trước, Thương Thời Chu đã kịp thời giơ tay sang, để cô đỡ lấy.
Có cảm giác như là trước lạ sau quen vậy.
Tay của Thư Kiều vịn lên tay anh, cơ bắp dưới lòng bàn tay rất cứng rắn.
Không hiểu sao lỗ tai của cô lại hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Lúc bước vào trong sân, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Bên trên biển hiệu viết hai chữ “Yến Lai.”
Khác với những gì cô đã tưởng tượng, trong phòng cũng chẳng có cái bàn tròn lớn với sức chứa mười mấy người nào cả, trong không gian rộng lớn sáng ngời này, chỉ có duy nhất một cái bàn thủy tinh đủ để hai người ngồi.
Thực đơn đã được đặt lên bàn, Thương Thời Chu xoay ngược nó lại đưa đến trước mặt cô: “Cô gọi món đi.”
Thư Kiều mở ra.
Cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi, nhưng mà nhìn giá đồ ăn xong vẫn thoáng giật mình một chút.
Trong lúc này cô còn ngước mắt lên một lần, cho rằng Thương Thời Chu sẽ quan sát vẻ mặt của cô, có lẽ là muốn xem vẻ giật mình của cô.
Nhưng ánh mắt của anh lại chỉ nhìn xuyên quan cửa sổ sát đất cực lớn ở một bên, nhìn về phía phương xa nhuộm đầy ánh hoàng hôn.
Không biết anh đang suy nghĩ cái gì nữa.
“Anh nói anh rất kén ăn.” Vẫn là cô mở miệng nói trước: “Anh có không ăn thứ gì không?”
“Đùa cô thôi.” Thương Thời Chu thu hồi ánh mắt, toàn thân lập tức trở nên tràn ngập sức sống: “Đến cả gà xiên nhúng mà tôi còn ăn thì có thể kén chọn món nào chứ.”
Thư Kiều thầm cười nhạo trong lòng.
Không ngờ anh lại sẽ nhẹ nhàng bâng quơ nói ra những lời cô vừa lèm bèm trong lòng nữa nãy.
Cô không tính toán chuyện giá cả, cũng không hỏi, chỉ gọi bốn món ăn mà nhìn tên cũng không đoán ra được nó là món gì và một món canh.
Sau đó nhanh chóng khép thực đơn lại nói: “Tôi cũng không biết mình gọi món gì nữa, coi như xé túi mù đi.”
Thương Thời Chu không nói gì cả, chỉ mỉm cười.
Kết quả chờ đến khi lên món, lại là một đĩa phổi phu thê, sứa trộn, ngó sen gạo nếp hoa quế hấp và một đĩa gà luộc được trang trí vô cùng xinh đẹp.
Thư Kiều: “...”
Thương Thời Chu cười cong cả eo: “Cô giỏi thật đó, xé túi mù xé ra bốn món rau trộn.”
Thư Kiều tức giận, cầm cái thực đơn còn chưa được cất đi ra nói: “Làm gì có nhà hàng nào không phân chia món rau trộn khai vị và thức ăn chính ra như thế chứ!”
Cô lại ngẫm lại lúc trước khi cô gọi món ăn Thương Thời Chu đã cười, cô lập tức cảm thấy đối phương đã biết trước sẽ có cảnh này, không nhịn được lại trừng mắt liếc nhìn anh.
Dưới ánh đèn, sóng mắt của cô di lưu chuyển, những ngọn đèn hoa sen sáng sáng tối tối kia cũng không đẹp bằng ánh mắt này của cô.
Không chờ anh xem đủ thì cô đã đứng lên nói muốn đi vệ sinh.
Không vì lý do gì khác, đơn giản chỉ là vì cô cảm nhận được cơn đau bụng quen thuộc.
Tính thời gian thì cũng đã đến ngày chu kỳ kinh nguyệt của cô rồi.
Nhà vệ sinh nằm ngay cổng của sân Yến Lai, lúc cô đi qua đó lại nghe được con đường mòn bên ngoài sân vang lên giọng nói có chút quen tai.
Bước chân của cô hơi khựng lại, cuối cùng vẫn là tìm theo tiếng nói kia bước thêm vài bước nữa.
Đó là một cái sân bên cạnh sân Yến Lai, đến cả tên sân cũng không có, càng có vẻ sáng sủa và huy hoàng hơn, đi từ xa đã ngửi được mùi rượu, màn của cửa sổ sát đất cũng không kéo lại, lúc cô đi sang thì trùng hợp đối diện với ánh mắt của người nào đó đang bưng một ly rượu đầy đứng ở trong phòng.
Cô đứng yên không nhúc nhích.
Chỉ chốc lát sau, Đường Thư Viễn người toàn mùi rượu đi ra, ánh mắt vẫn còn tỉnh táo: “Kiều Kiều? Cha còn tưởng là cha nhìn lầm rồi. Sao con lại ở đây?”
“Con và bạn đến đây ăn cơm.” Thư Kiều bị mùi rượu nồng nặc trên người ông xộc đến, âm thầm lui ra sau nửa bước hỏi: “Cha dự tiệc à?”
“Bạn trai hay bạn gái thế?” Đường Thư Viễn không chú ý đến động tác của cô, không nhìn thấy ai cả, nhưng hiển nhiên ông cũng không thật sự để ý đến câu trả lời của vấn đề này.
Đằng sau có người gọi ông, ông quay đầu cười ứng phó vài câu. Đường Thư Viễn không đợi cô trả lời đã giơ ly rượu lên lắc nhẹ với cô: “Mấy người trên bàn tiệc cũng không dễ ứng phó, cha về trước đây.”
Thư Kiều đứng tại chỗ nhìn ông.
Đường Thư Viễn đi được vài bước, hình như lại nhớ đến cái gì, quay đầu lại dặn dò: “Con ăn cơm xong thì nhớ về sớm một chút.”
Vậy là hết rồi đó.
Cô nhìn thấy ông lại đi vào trong ăn uống linh đình, đứng ở dưới bóng cây trong chốc lát mới bị cơn đau bụng kinh đánh thức, nhíu mày đi vào nhà vệ sinh, lại gọi điện thoại nhờ lễ tân mang băng vệ sinh đến cho cô.
Chờ đến khi quay về bàn ăn thì Thương Thời Chu đã gọi thêm món ăn chính, nhiệt độ điều hòa trong nhà cũng được tăng cao lên một chút.
Trước mặt cô còn có một chén canh táo đỏ ấm nóng.
“Tôi thấy sắc mặt của cô không được tốt cho lắm.” Anh giải thích: “Lại còn thức suốt đêm nữa, bồi bổ đi.”
Điện thoại di động rung lên, là Đường Thư Viễn lại chuyển cho cô thêm tám nghìn đồng nữa.
Còn kèm theo ba chữ đơn giản.
[Ăn nhiều vào.]
Thư Kiều dùng muỗng khuấy nhẹ chén canh nóng trước mặt, rũ đầu, đột nhiên mắt lại hơi cay.
Đường Thư Viễn biết rõ mức giá và sự bí ẩn của nơi này, lại không thèm hỏi cô làm sao biết đến chỗ này, rốt cuộc là đến đây cùng với ai, đi về bằng phương tiện gì, chừng nào thì về.
Thậm chí còn không có thời gian dừng lại nghe cô trả lời.
Con số lạnh như băng và hơi ấm trước mặt khác biệt quá rõ ràng, cũng có lẽ hiện tại bị hormone trong cơ thể quấy phá.
Không ngờ rằng sự quan tâm của cha còn thua cả người đối diện cô mới quen biết chưa đến một tuần nữa.
Thương Thời Chu cũng không biết Thư Kiều bị làm sao nữa.
Chỉ nhìn xoáy tóc trên đầu cô.
Mãi đến khi cô ngẩng đầu lên.
Mắt cô vẫn còn hơi đỏ, cũng không biết là vì bị canh nóng xông hơi đỏ hay là vì nguyên nhân gì khác.
Nhưng trên mặt cô lại mỉm cười: “Đàn anh Thương, cảm ơn anh.”
Anh nhìn cô một lúc nói: “Cô gọi Hứa Thâm là đàn anh, gọi tôi cũng là đàn anh, thôi cô cứ gọi tên của tôi đi.”
Người nói: “Đàn anh Hứa là đàn anh, đàn anh Thương thì không phải đàn anh sao” chính là anh.
Thư Kiều không chiều theo ý anh, bắt chước cách xưng hô của người đàn ông mặc TSm lúc nãy nói: “Ngài Thương, ngài lắm chuyện thật đó.”
Giọng nói của cô rất mềm mại, kêu một tiếng như thế, hiện tại đến cả cơn gió được thổi ra từ điều hoà cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Thương Thời Chu ngẩng người, bật cười thành tiếng nói: “Đừng nghịch nữa, ăn cơm đi.”
Nếu không suy nghĩ đến chút nhạc đệm Thư Đường Viễn thì cô vô cùng hài lòng về bữa cơm ngày hôm nay.
Bọn họ cùng nhau trò chuyện mấy chuyện về trường Bắc Giang 1, kể chuyện đùa với Lộ Trình, thậm chí còn phân tích lại ván cờ ngày hôm đó.
Không thể không nói, xóa bỏ một ít thành kiến trước đây, Thương Thời Chu là một đối tượng để nói chuyện phiếm rất tốt.
Đắt thì cũng có đạo lý riêng của nó, tuy rằng đạo lý này có hơi thái quá một chút, nhưng cả phần nhìn lẫn phần vị của đồ ăn nơi này thật sự rất đáng để quay lại lần nữa.
Chỉ là đến cuối cùng lúc Thư Kiều đi tìm nhân viên phục vụ tính tiền, lúc quay về lại có chút ngạc nhiên nói: “Đã nói là tôi mời anh mà, sao anh lại...”
“Không lẽ còn bắt một đứa trẻ vị thành niên là cô trả tiền sao?” Thương Thời Chu đứng dậy cười cười, mở cửa ra, bảo cô đi trước.
Thư Kiều cầm điện thoại, có chút không cam lòng mà cất mã QR thanh toán đi, nói nhỏ: “Cũng chỉ nửa năm nửa là tôi trưởng thành rồi.”
“Vậy thì cũng phải chờ nửa năm, nửa năm sau cô lại mời tôi sau.” Thương Thời Chu đi theo sau cô, thật sự bắt đầu tính toán: “Tháng hai hả?”
“Ngày hai mươi tháng hai.” Cô nói xong ngày lại cười cười nói: “Nhưng mà cũng không quan trọng.”
Thương Thời Chu rũ mắt nhìn cô.
Khi đi ngang qua lối rẽ lúc nãy, ánh mắt của cô lạnh nhạt nhìn thoáng qua chỗ của Thư Đường Viễn.
Mùi rượu ở bên kia lại càng nồng hơn, lần này cũng không nhìn thấy mặt Thư Đường Viễn đâu, nhưng cũng có thể nhìn thấy mặt của mấy người đàn ông trung niên bên trong đều đã đỏ rần hết rồi.
Thương Thời Chu theo ánh mắt của cô nhìn thoáng qua, lại nghe Thư Kiều đột nhiên hỏi: “Anh thì sao?”
Anh phản ứng lại một chút mới biết cô đang hỏi cái gì: “Tôi hả? Tôi hiếm khi ăn sinh nhật lắm, lần sau muốn ăn sinh nhật phải chờ bốn năm.”
Thư Kiều kinh ngạc nói: “Ngày hai mươi chín tháng hai sao?”
“Phản ứng nhanh lắm.” Thương Thời Chu gật đầu, lại cười nói: “Muốn ăn sinh nhật cũng ăn không được.”
Thư Kiều thuận miệng tiếp lời: “Khá gần ngày sinh nhật của tôi, không bằng lần sau chúng ta cùng nhau ăn sinh nhật đi.”
Một lúc lâu sau cũng không nghe thấy người bên cạnh trả lời.
Chờ đến khi cô muộn màng nhận ra chuyện này, dừng chân lại nhìn anh thì vừa lúc rơi vào bên trong ánh mắt của Thương Thời Chu.
Không biết anh đã nhìn cô như thế bao lâu rồi, có lẽ là trước khi cô nói ra câu nói kia, cũng có lẽ là sau lúc đó.
Vẫn cứ là đôi mắt màu xanh xám đó.
Bóng đêm làm màu xám càng đậm hơn, cũng làm vẻ lưu luyến càng nồng đậm, sự thâm tình bên trong giống như có thể tràn ra bên ngoài.
Cô biết rõ anh có gương mặt xinh đẹp như thế, cho dù là khi nhìn một bé mèo hoang ở ven đường thì chỉ e là ánh mắt cũng sẽ như thế này.
Nhưng tim Thư Kiều vẫn cứ hoảng hốt đập nhanh vài cái, không dám nhìn anh nữa.
Một giây trước khi cô định dời tầm mắt đi, anh đột nhiên cười cười nói.
“Được thôi.”
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Thư Kiều tắm rửa thật nhanh, đuôi tóc còn hơi ướt, sau đó chạy một mạch ra ngoài.
Lúc trước bắt Thương Thời Chu ngồi trong xe chờ cô tỉnh ngủ lâu như thế, lần này cô nhất định không thể đến trễ được.
Khi chạy đến trước xe của Thương Thời Chu, cô đã hơi thở hổn hển đỡ lấy cửa xe nói: “Lần, lần này anh có chờ lâu lắm không?”
Thương Thời Chu dựa nghiêng trên thân xe, nhìn cô bé với mái tóc hơi rối bời, cô cứ như một ngọn gió xông thẳng đến, mùi hoa cam của sữa tắm còn chưa tan đi xộc thẳng vào mặt anh, thơm hơn bất cứ loại mùi hương này trong mùa hè này.
Anh đang định nói chuyện, Thư Kiều lại mở miệng nói: “Không được gạt tôi!”
Vì thế Thương Thời Chu lập tức thay đổi câu trả lời: “Đúng là không quá lâu.”
Sau đó khi nhìn thấy Thư Kiều thở phào nhẹ nhõm, anh có chút nghịch ngợm mà bổ sung thêm một câu: “Tôi chưa đi đâu cả.”
Thư Kiều sửng sốt.
Lúc nãy đến quá nhanh nên cô còn chưa phát hiện.
Bây giờ nhìn kỹ lại, hình như... chiếc xe này thật sự chưa từng di chuyển vị trí.
Nhìn thấy trong mắt cô tràn ngập vẻ lúng túng và mờ mịt, cuối cùng Thương Thời Chu cũng bật cười, giơ tay xoa nhẹ đầu cô: “Lừa cô thôi. Lần này tôi vừa mới đến thật. Cô muốn ăn cái gì?”
Thư Kiều cũng không phân biệt được câu nào anh nói là thật, câu nào là giả, lại bị động tác của anh làm cho sợ hết hồn, giơ tay che đầu mình lại, lui ra sau nửa bước, nghi ngờ nhìn anh một lúc, mãi đến khi phát hiện hình như anh đã thay một bộ quần áo khác rồi.
Cô không nhịn được ngước mắt lên trừng mắt nhìn anh, sau đó mới nói: “Tôi mời anh ăn, đương nhiên là phải ưu tiên cho anh rồi, anh chọn món đi.”
Nghĩ đến ký ức tồi tệ nào đó, cô lại nhanh chóng bổ sung thêm một câu: “... Ngoại trừ gà xiên nhúng ra!”
“Vậy thì đúng là tiếc thật.” Thương Thời Chu gõ nhẹ lên kính xe, đứng thẳng lên, vòng đến bên kia xe, dưới ánh mắt cứng đờ của Thư Kiều, anh giãn mày cười nhẹ, cúi người mở cửa xe ra hỏi: “Lên xe không?”
Thư Kiều bước từng bước nhỏ đến.
Thương Thời Chu đóng cửa xe lại giúp cô rời mới di chuyển sang bên kia ngồi vào, thắt dây an toàn hỏi: “Cô muốn mời tôi thật à?”
Thư Kiều ngước mắt lên: “Nói chuyện giữ lời.”
Anh khởi động xe, tiếng động cơ nổ vang quen thuộc lại vang lên: “Tôi kén ăn lắm đó, nếu lát nữa cô hối hận thì cũng đã muộn rồi.”
Thư Kiều nghỉ thầm đến cả món gà xiên nhúng mấy chục đồng của cô mà anh còn ăn, cho dù có kén ăn thì có thể kén chọn đến cỡ nào chứ.
Cô lại nghĩ đến số dư trong tài khoản ngân hàng của mình, cảm thấy cho dù thế nào thì chắc cũng đủ xài rồi.
Trung tâm thành phố Bắc Giang cũng chỉ là một khu vực rộng nhiêu đó, Thư Kiều sống ở nơi này mười bảy năm, đi khắp hang cùng ngõ hẻm, đã quen thuộc đường xá từ lâu rồi.
Nhưng cô lại chưa từng đi vào con hẻm nhỏ mà Thương Thời Chu vừa mới quẹo vào này.
Ánh đèn hơi tối, nhưng cũng đủ sạch sẽ, có lẽ là vì mỗi ngày đều không thèm để ý đến chi phí mà dọn dẹp sạch sẽ.
Nền đá xanh bị lốp xe nghiền qua, tường viện vô cùng lịch sự tao nhã chẳng hợp với chiếc xe này chút nào.
Nhưng Thương Thời Chu chỉ cần đứng ở nơi đó thì vẻ không hợp kia lập tức biến mất ngay.
Trong sân có người mặc TSm vô cùng lịch sự vội vàng chạy ra đón, trông thì có vẻ như chỉ cần nghe tiếng xe là biết ai đến ngay.
“Ngài Thương.” Người đàn ông mặc TSm khách sáo đến kính cẩn, ánh mắt không dám nhìn về phía Thư Kiều chút nào: “Sao hôm nay anh lại có nhã hứng đến đây? Chúng tôi vẫn luôn để trống sân cho anh, vẫn cứ như cũ sao?”
Thương Thời Chu vẫy tay nói: “Mang thực đơn đến đây.”
Sau đó mới vòng sang bên kia mở cửa cho Thư Kiều.
Khả năng cách âm của xe không quá tốt, Thư Kiều nghe được từ đầu đến cuối, cũng đã đánh giá sơ qua địa điểm trước mặt, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ thì cũng biết nếu muốn xây dựng một góc yên tĩnh vắng lặng như thế này tại khu ồn ào náo nhiệt thì phải có bản lĩnh đến cỡ nào.
Cô vốn dĩ cảm thấy là Thương Thời Chu cố ý làm khó dễ cô, nhưng mà nghe cuộc nói chuyện lúc nãy, anh rõ ràng là khách quen của nơi này.
Cô lại ước lượng túi tiền của mình, Thư Kiều cảm thấy cho dù nó có đắt đỏ hơn nữa thì chắc cũng không thái quá lắm đâu.
Cô xuống xe, đi bên cạnh Thương Thời Chu, bước theo bước chân của anh.
Đúng là rất trang nhã.
Hòn non bộ, sân đan xen nhau, có một cây cầu dài, dưới cầu là nước chảy róc rách, có những ngọn đèn dầu hình hoa sen xinh đẹp trôi theo dòng nữa, hình như mép mỗi cánh hoa đều được viền bằng chỉ vàng, càng có vẻ xinh đẹp quý giá hơn.
Thư Kiều nhìn thêm vài lần, bị Thương Thời Chu phát hiện ra, anh dừng chân lại nói: “Có người thích ước điều ước ở nơi này, nghe nói linh lắm.”
Anh lại hỏi cô: “Cô có muốn ước cái gì không?”
Đương nhiên là có rồi.
Ai mà không có nguyện vọng chứ.
Nhưng Thư Kiều chỉ là đứng trên cầu hơi khom lưng, ngẩn ngơ nhìn mấy ngọn đèn xinh đẹp kia: “Vậy chúc Phỉ Phỉ và bạn của anh mau lành bệnh đi.”
“Cái đó là chúc phúc chứ không phải điều ước.” Có lẽ là vì bọn họ dừng lại ở đây một lúc rồi, trên đường đi đến đây cô cũng không nghe anh nói chuyện với ai, nhưng lại đã có người mang một cái làn đến tặng, bên trong là ba ngọn đèn hoa sen.
Thương Thời Chu truyền cho cô nói: “Cho cô ba điều ước.”
Nhìn ở khoảng cách gần thì đèn hoa sen trong làn càng sinh động như thật hơn, đẹp đến mức líu lưỡi, rõ ràng đây là sản phẩm thủ công bất chấp chi phí sản xuất.
Thư Kiều nhận lấy làn, rũ mắt nhìn kỹ một lúc, cũng không từ chối.
Cô cầm lấy bút đặt trong làn bắt đầu viết chữ.
Lúc này Thương Thời Chu nhích lại gần muốn xem, cô lập tức che lại, sau đó trừng mắt nhìn anh nói: “Bị người khác nhìn sẽ không linh nữa.”
“Ai nói chứ.” Thương Thời Chu di chuyển ra ngoài, giơ tay nghịch cánh sen màu vàng hồng không bị cô che lại nói: “Không ai nhìn thấy thì lấy ai đi thực hiện điều ước của cô hả?”
“Ông già Noel nè, Phúc Lộc Thọ Tinh nè, Thần Đèn, Elpis, Doraemon...” tv vừa nói vừa viết xong ba từ giấy, lần lượt nhét vào ngăn bí mật được thiết kế rất đẹp dưới bệ hoa sen: “Dù sao thì cũng không thể là anh.”
Thương Thời Chu nhướng mày, cũng không phản bác lời cô, xách làn giúp cô, thấy cô ngồi xổm xuống bỏ từng trản đèn xuống dòng nước chảy dưới cầu, lại nhìn chúng nó xen lẫn trong đống hoa sen đang nổi trên mặt nước, đốt lên chút ánh sáng nhỏ trong đêm yên tĩnh.
Ánh sáng từ ánh đèn chiếu xuống đan xen với ánh chiều tà lúc hoàng hôn, mạ lên một vầng sáng nhòe dịu dàng quanh cơ thể cô.
Lúc cô ngồi xổm xuống thì trông bé tí, làn da trắng nõn, bởi vì cong eo nhướng người về phía trước nên váy áo rũ xuống, vừa lúc phác họa ra vòng eo của cô.
Ánh mắt Thương Thời Chu hơi khựng lại.
Hình như chỉ cần dùng một bàn tay là có thể ôm trọn lấy nó.
Thư Kiều nhìn chằm chằm vào ba ngọn đèn của cô đều bơi vào nước, ngẩn ra một lúc rồi mới đứng lên.
Bởi vì ngồi quá lâu nên cô đứng không vững lắm, nhưng trước khi cô lảo đảo ngã về phía trước, Thương Thời Chu đã kịp thời giơ tay sang, để cô đỡ lấy.
Có cảm giác như là trước lạ sau quen vậy.
Tay của Thư Kiều vịn lên tay anh, cơ bắp dưới lòng bàn tay rất cứng rắn.
Không hiểu sao lỗ tai của cô lại hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói cảm ơn.
Lúc bước vào trong sân, cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Bên trên biển hiệu viết hai chữ “Yến Lai.”
Khác với những gì cô đã tưởng tượng, trong phòng cũng chẳng có cái bàn tròn lớn với sức chứa mười mấy người nào cả, trong không gian rộng lớn sáng ngời này, chỉ có duy nhất một cái bàn thủy tinh đủ để hai người ngồi.
Thực đơn đã được đặt lên bàn, Thương Thời Chu xoay ngược nó lại đưa đến trước mặt cô: “Cô gọi món đi.”
Thư Kiều mở ra.
Cô đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi, nhưng mà nhìn giá đồ ăn xong vẫn thoáng giật mình một chút.
Trong lúc này cô còn ngước mắt lên một lần, cho rằng Thương Thời Chu sẽ quan sát vẻ mặt của cô, có lẽ là muốn xem vẻ giật mình của cô.
Nhưng ánh mắt của anh lại chỉ nhìn xuyên quan cửa sổ sát đất cực lớn ở một bên, nhìn về phía phương xa nhuộm đầy ánh hoàng hôn.
Không biết anh đang suy nghĩ cái gì nữa.
“Anh nói anh rất kén ăn.” Vẫn là cô mở miệng nói trước: “Anh có không ăn thứ gì không?”
“Đùa cô thôi.” Thương Thời Chu thu hồi ánh mắt, toàn thân lập tức trở nên tràn ngập sức sống: “Đến cả gà xiên nhúng mà tôi còn ăn thì có thể kén chọn món nào chứ.”
Thư Kiều thầm cười nhạo trong lòng.
Không ngờ anh lại sẽ nhẹ nhàng bâng quơ nói ra những lời cô vừa lèm bèm trong lòng nữa nãy.
Cô không tính toán chuyện giá cả, cũng không hỏi, chỉ gọi bốn món ăn mà nhìn tên cũng không đoán ra được nó là món gì và một món canh.
Sau đó nhanh chóng khép thực đơn lại nói: “Tôi cũng không biết mình gọi món gì nữa, coi như xé túi mù đi.”
Thương Thời Chu không nói gì cả, chỉ mỉm cười.
Kết quả chờ đến khi lên món, lại là một đĩa phổi phu thê, sứa trộn, ngó sen gạo nếp hoa quế hấp và một đĩa gà luộc được trang trí vô cùng xinh đẹp.
Thư Kiều: “...”
Thương Thời Chu cười cong cả eo: “Cô giỏi thật đó, xé túi mù xé ra bốn món rau trộn.”
Thư Kiều tức giận, cầm cái thực đơn còn chưa được cất đi ra nói: “Làm gì có nhà hàng nào không phân chia món rau trộn khai vị và thức ăn chính ra như thế chứ!”
Cô lại ngẫm lại lúc trước khi cô gọi món ăn Thương Thời Chu đã cười, cô lập tức cảm thấy đối phương đã biết trước sẽ có cảnh này, không nhịn được lại trừng mắt liếc nhìn anh.
Dưới ánh đèn, sóng mắt của cô di lưu chuyển, những ngọn đèn hoa sen sáng sáng tối tối kia cũng không đẹp bằng ánh mắt này của cô.
Không chờ anh xem đủ thì cô đã đứng lên nói muốn đi vệ sinh.
Không vì lý do gì khác, đơn giản chỉ là vì cô cảm nhận được cơn đau bụng quen thuộc.
Tính thời gian thì cũng đã đến ngày chu kỳ kinh nguyệt của cô rồi.
Nhà vệ sinh nằm ngay cổng của sân Yến Lai, lúc cô đi qua đó lại nghe được con đường mòn bên ngoài sân vang lên giọng nói có chút quen tai.
Bước chân của cô hơi khựng lại, cuối cùng vẫn là tìm theo tiếng nói kia bước thêm vài bước nữa.
Đó là một cái sân bên cạnh sân Yến Lai, đến cả tên sân cũng không có, càng có vẻ sáng sủa và huy hoàng hơn, đi từ xa đã ngửi được mùi rượu, màn của cửa sổ sát đất cũng không kéo lại, lúc cô đi sang thì trùng hợp đối diện với ánh mắt của người nào đó đang bưng một ly rượu đầy đứng ở trong phòng.
Cô đứng yên không nhúc nhích.
Chỉ chốc lát sau, Đường Thư Viễn người toàn mùi rượu đi ra, ánh mắt vẫn còn tỉnh táo: “Kiều Kiều? Cha còn tưởng là cha nhìn lầm rồi. Sao con lại ở đây?”
“Con và bạn đến đây ăn cơm.” Thư Kiều bị mùi rượu nồng nặc trên người ông xộc đến, âm thầm lui ra sau nửa bước hỏi: “Cha dự tiệc à?”
“Bạn trai hay bạn gái thế?” Đường Thư Viễn không chú ý đến động tác của cô, không nhìn thấy ai cả, nhưng hiển nhiên ông cũng không thật sự để ý đến câu trả lời của vấn đề này.
Đằng sau có người gọi ông, ông quay đầu cười ứng phó vài câu. Đường Thư Viễn không đợi cô trả lời đã giơ ly rượu lên lắc nhẹ với cô: “Mấy người trên bàn tiệc cũng không dễ ứng phó, cha về trước đây.”
Thư Kiều đứng tại chỗ nhìn ông.
Đường Thư Viễn đi được vài bước, hình như lại nhớ đến cái gì, quay đầu lại dặn dò: “Con ăn cơm xong thì nhớ về sớm một chút.”
Vậy là hết rồi đó.
Cô nhìn thấy ông lại đi vào trong ăn uống linh đình, đứng ở dưới bóng cây trong chốc lát mới bị cơn đau bụng kinh đánh thức, nhíu mày đi vào nhà vệ sinh, lại gọi điện thoại nhờ lễ tân mang băng vệ sinh đến cho cô.
Chờ đến khi quay về bàn ăn thì Thương Thời Chu đã gọi thêm món ăn chính, nhiệt độ điều hòa trong nhà cũng được tăng cao lên một chút.
Trước mặt cô còn có một chén canh táo đỏ ấm nóng.
“Tôi thấy sắc mặt của cô không được tốt cho lắm.” Anh giải thích: “Lại còn thức suốt đêm nữa, bồi bổ đi.”
Điện thoại di động rung lên, là Đường Thư Viễn lại chuyển cho cô thêm tám nghìn đồng nữa.
Còn kèm theo ba chữ đơn giản.
[Ăn nhiều vào.]
Thư Kiều dùng muỗng khuấy nhẹ chén canh nóng trước mặt, rũ đầu, đột nhiên mắt lại hơi cay.
Đường Thư Viễn biết rõ mức giá và sự bí ẩn của nơi này, lại không thèm hỏi cô làm sao biết đến chỗ này, rốt cuộc là đến đây cùng với ai, đi về bằng phương tiện gì, chừng nào thì về.
Thậm chí còn không có thời gian dừng lại nghe cô trả lời.
Con số lạnh như băng và hơi ấm trước mặt khác biệt quá rõ ràng, cũng có lẽ hiện tại bị hormone trong cơ thể quấy phá.
Không ngờ rằng sự quan tâm của cha còn thua cả người đối diện cô mới quen biết chưa đến một tuần nữa.
Thương Thời Chu cũng không biết Thư Kiều bị làm sao nữa.
Chỉ nhìn xoáy tóc trên đầu cô.
Mãi đến khi cô ngẩng đầu lên.
Mắt cô vẫn còn hơi đỏ, cũng không biết là vì bị canh nóng xông hơi đỏ hay là vì nguyên nhân gì khác.
Nhưng trên mặt cô lại mỉm cười: “Đàn anh Thương, cảm ơn anh.”
Anh nhìn cô một lúc nói: “Cô gọi Hứa Thâm là đàn anh, gọi tôi cũng là đàn anh, thôi cô cứ gọi tên của tôi đi.”
Người nói: “Đàn anh Hứa là đàn anh, đàn anh Thương thì không phải đàn anh sao” chính là anh.
Thư Kiều không chiều theo ý anh, bắt chước cách xưng hô của người đàn ông mặc TSm lúc nãy nói: “Ngài Thương, ngài lắm chuyện thật đó.”
Giọng nói của cô rất mềm mại, kêu một tiếng như thế, hiện tại đến cả cơn gió được thổi ra từ điều hoà cũng trở nên dịu dàng hơn nhiều.
Thương Thời Chu ngẩng người, bật cười thành tiếng nói: “Đừng nghịch nữa, ăn cơm đi.”
Nếu không suy nghĩ đến chút nhạc đệm Thư Đường Viễn thì cô vô cùng hài lòng về bữa cơm ngày hôm nay.
Bọn họ cùng nhau trò chuyện mấy chuyện về trường Bắc Giang 1, kể chuyện đùa với Lộ Trình, thậm chí còn phân tích lại ván cờ ngày hôm đó.
Không thể không nói, xóa bỏ một ít thành kiến trước đây, Thương Thời Chu là một đối tượng để nói chuyện phiếm rất tốt.
Đắt thì cũng có đạo lý riêng của nó, tuy rằng đạo lý này có hơi thái quá một chút, nhưng cả phần nhìn lẫn phần vị của đồ ăn nơi này thật sự rất đáng để quay lại lần nữa.
Chỉ là đến cuối cùng lúc Thư Kiều đi tìm nhân viên phục vụ tính tiền, lúc quay về lại có chút ngạc nhiên nói: “Đã nói là tôi mời anh mà, sao anh lại...”
“Không lẽ còn bắt một đứa trẻ vị thành niên là cô trả tiền sao?” Thương Thời Chu đứng dậy cười cười, mở cửa ra, bảo cô đi trước.
Thư Kiều cầm điện thoại, có chút không cam lòng mà cất mã QR thanh toán đi, nói nhỏ: “Cũng chỉ nửa năm nửa là tôi trưởng thành rồi.”
“Vậy thì cũng phải chờ nửa năm, nửa năm sau cô lại mời tôi sau.” Thương Thời Chu đi theo sau cô, thật sự bắt đầu tính toán: “Tháng hai hả?”
“Ngày hai mươi tháng hai.” Cô nói xong ngày lại cười cười nói: “Nhưng mà cũng không quan trọng.”
Thương Thời Chu rũ mắt nhìn cô.
Khi đi ngang qua lối rẽ lúc nãy, ánh mắt của cô lạnh nhạt nhìn thoáng qua chỗ của Thư Đường Viễn.
Mùi rượu ở bên kia lại càng nồng hơn, lần này cũng không nhìn thấy mặt Thư Đường Viễn đâu, nhưng cũng có thể nhìn thấy mặt của mấy người đàn ông trung niên bên trong đều đã đỏ rần hết rồi.
Thương Thời Chu theo ánh mắt của cô nhìn thoáng qua, lại nghe Thư Kiều đột nhiên hỏi: “Anh thì sao?”
Anh phản ứng lại một chút mới biết cô đang hỏi cái gì: “Tôi hả? Tôi hiếm khi ăn sinh nhật lắm, lần sau muốn ăn sinh nhật phải chờ bốn năm.”
Thư Kiều kinh ngạc nói: “Ngày hai mươi chín tháng hai sao?”
“Phản ứng nhanh lắm.” Thương Thời Chu gật đầu, lại cười nói: “Muốn ăn sinh nhật cũng ăn không được.”
Thư Kiều thuận miệng tiếp lời: “Khá gần ngày sinh nhật của tôi, không bằng lần sau chúng ta cùng nhau ăn sinh nhật đi.”
Một lúc lâu sau cũng không nghe thấy người bên cạnh trả lời.
Chờ đến khi cô muộn màng nhận ra chuyện này, dừng chân lại nhìn anh thì vừa lúc rơi vào bên trong ánh mắt của Thương Thời Chu.
Không biết anh đã nhìn cô như thế bao lâu rồi, có lẽ là trước khi cô nói ra câu nói kia, cũng có lẽ là sau lúc đó.
Vẫn cứ là đôi mắt màu xanh xám đó.
Bóng đêm làm màu xám càng đậm hơn, cũng làm vẻ lưu luyến càng nồng đậm, sự thâm tình bên trong giống như có thể tràn ra bên ngoài.
Cô biết rõ anh có gương mặt xinh đẹp như thế, cho dù là khi nhìn một bé mèo hoang ở ven đường thì chỉ e là ánh mắt cũng sẽ như thế này.
Nhưng tim Thư Kiều vẫn cứ hoảng hốt đập nhanh vài cái, không dám nhìn anh nữa.
Một giây trước khi cô định dời tầm mắt đi, anh đột nhiên cười cười nói.
“Được thôi.”
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Story
Chương 12
10.0/10 từ 11 lượt.