Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Chương 10
280@-
Kha Dịch vừa mới nói xong, trong phòng bệnh hoàn toàn yên lặng lại.
Thư Kiều và Tô Ninh Phỉ dùng ánh mắt giao tiếp với nhau, đã quyết định nói khùng nói điên cho qua chuyện này.
Kết quả ngay sau đó hai người bọn họ đã đồng thanh mở miệng.
Thư Kiều: “Xiên cay.”
Tô Ninh Phỉ: “Đồ kho.”
“...”
Thư Kiều cắn răng tiếp tục nói bậy: “Đồ kho nhúng xiên cay.”
Tô Ninh Phỉ gian nan nói tiếp: “Cũng có thể nói là xiên cay mang đi kho, tóm lại là... món mới.”
Kha Dịch chẳng hiểu ra sau, nhưng vẫn cứ quyết định tin tưởng: “Đúng là món mới lạ ghê, nghe thú vị nhỉ.”
Hôm nay thật sự rất khó nói chuyện tiếp nữa.
Hơn nữa không biết vì sao, tuy rằng cô không nhúc nhích tí nào nhưng Thư Kiều lại cảm thấy người đứng bên cạnh cô lại hơi cong nhẹ khóe môi lên.
Lưng cô giống như bị kim chích.
“Là phòng này đúng không? Tô Ninh Phỉ ở chỗ này phải không?” Một giọng nam trung niên từ đằng sau hai người vang lên, lại xuyên qua khe hở giữa hai người nhìn thấy người mà ông ấy muốn tìm: “Phỉ Phỉ, con còn ổn không?”
Tô Ninh Phỉ đột nhiên lấy lại tinh thần: “Dượng đến rồi à!”
Nếu lại đứng trước cửa chặn đường nữa thì không ổn lắm.
Thư Kiều giống như trút được gánh nặng bỏ chạy vào trong, cô và Tô Ninh Phỉ đều đưa cho đối phương biểu cảm vẫn còn sợ hú hồn.
Trong phòng bệnh có thêm người lớn, mọi người cũng nói chuyện nhỏ hơn.
Y tá đang chờ người nhà đến ký tên, lúc này cầm giấy đồng ý phẫu thuật và một xấp giấy tờ thông tin chi tiết đến cẩn thận giải thích, chờ đến khi ký xong chữ ký cuối cùng rồi, dượng của Tô Ninh Phỉ đột nhiên thuận miệng hỏi: “À đúng rồi, Phỉ Phỉ, sao con lại bị bệnh thế? Trước đó có dấu hiệu gì không?”
Trong lòng Thư Kiều và Tô Ninh Phỉ đều đồng loạt căng thẳng.
Cô ấy còn chưa kịp trả lời thì đã nghe được chị y tá bất ngờ mở miệng nói: “Nghe nói là đi ăn gà xiên nhúng, mới ăn được một nửa đã phải gọi xe cấp cứu rồi đúng không?”
Tô Ninh Phỉ: “...”
Thư Kiều: “...”
Kha Dịch và Thương Thời Chu đang nói nhỏ với nhau ở giường bên cạnh cũng không biết đã dừng cuộc nói chuyện từ lúc nào.
Cũng có thể nói là sau khi nghe được y tá trả lời xong, hai người đều thoáng im lặng trong tích tắc.
Cố tình lúc này dượng lại “ồ” một tiếng, vô thức lặp lại một lần: “Ăn gà xiên nhúng à –"
Dư âm vẫn cứ còn văng vẳng bên tai.
Mãi vẫn chưa biến mất.
Hình như còn có chút tiếng “nhúng – à –" vọng lại.
Thư Kiều và Tô Ninh Phỉ đồng loạt quay mặt đi, một người nằm trên giường nhắm mắt lại, một người cúi đầu chơi điện thoại, sau đó lại phát hiện trải qua một đêm, lượng pin trong điện thoại không biết đã yên lặng biến thành 1% từ lúc nào.
Sau đó hoàn toàn tắt nguồn.
Thư Kiều thầm chửi thề một câu trong lòng.
Tô Ninh Phỉ là người phẫu thuật đầu tiên, ký tên xong lập tức có y tá đến đẩy giường bệnh đi. Trước khi đi, Tô Ninh Phỉ còn đang đắm chìm trong cơn xấu hổ khiến đầu ngón chân cuộn tròn kia, hoàn toàn quên mất sự căng thẳng vì sắp phẫu thuật, thậm chí còn có chút thả lỏng vì sắp được rời khỏi nơi này.
Cô ấy lại nghĩ đến chuyện chờ mình đi rồi chỉ còn có một mình Thư Kiều ở lại đối mặt trực diện với bầu không khí yên tĩnh đó.
Tô Ninh Phỉ không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Y tá đi bên cạnh cô rũ mắt nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô nói: “Ồ, tố chất tâm lý của con bé này tốt đó chứ, sắp sửa phẫu thuật đến nơi mà sao còn cười được nữa?”
Tô Ninh Phỉ thầm nghĩ cô ấy làm gì có tố chất tâm lý tốt gì chứ?
Nếu để người khác gặp được chuyện này, có ai mà nhịn được không cười hả?
Thư Kiều rất khó thuyết phục chính mình nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tắt nguồn giả vờ như đang chơi điện thoại nghiêm túc được.
Nhưng bị tình thế bức bách, ngoại trừ nhìn chằm chằm vào điện thoại ra thì tạm thời cô không còn sự lựa chọn nào khác cả.
Hiện tại ngẫm lại, trong lòng cô cũng có chút hối hận.
Gà xiên nhúng thì sao chứ, thích ăn gà xiên nhúng thì có tội tình gì?
Cô hào phóng thừa nhận thì có vấn đề gì hả? Chết là chết ở chỗ hai người bọn họ chột dạ, cứ phải bịa ra một đáp án khác mới được.
Biến khéo thành vụng.
Lúc này thì cho dù có là người ngu xuẩn hơn nữa thì cũng có thể cảm nhận được sự khác thường rồi!
Giường bệnh của Tô Ninh Phỉ bị đẩy đi xa, tiếng bánh xe lăn trên đất dần dần biến mất.
Trong phòng bệnh chậm rãi vang lên một tiếng cười khẽ nho nhỏ.
Ngay sau đó là giọng nói tràn ngập thâm ý của Thương Thời Chu: “Gà xiên nhúng à...”
Có lẽ Kha Dịch cũng đã cảm nhận được bầu không khí vi diệu này, nghĩ mãi vẫn không hiểu ra sao, nhịn không được hỏi: “Gà xiên nhúng thì có vấn đề gì à? Ngon không? Cho nên cái món xiên cay kho kia còn có gà xiên nhúng nữa hả? Ghê gớm đến thế à?”
Thương Thời Chu hơi khựng lại, nhìn phần mặt nghiêng của Thư Kiều, cô đang cố gắng hết sức giả vờ như không có chuyện gì. Rõ ràng anh đã nghĩ đến gì đó, lúc này đến cả giọng nói cũng mang lên chút ý cười: “Ừ... Đúng là rất ghê gớm.”
Thư Kiều đột nhiên đứng lên.
Chạy trối chết.
Cô không thể ở lại trong cái phòng bệnh này thêm một giây nào nữa!
*
Thời gian mổ ruột thừa cũng không quá lâu, gần như chẳng có tỉ lệ thất bại.
Thư Kiều còn chưa hết xấu hổ thì Tô Ninh Phỉ cũng đã được đẩy về.
Lúc này thuốc tê của cô ấy còn chưa hết tác dụng, khó khăn lắm mới có thể mở miệng nói chuyện, giọng nói lại rất nhỏ.
Thư Kiều còn tưởng là có chuyện quan trọng gì, hoặc là cô ấy cần cái gì đó, nhanh chóng cúi sát người nghe.
Lại nghe được Tô Ninh Phỉ hơi thở mỏng manh nói: “Cậu mau đi về đi...”
Ngồi canh cả đêm, Thư Kiều đúng là rất mệt, nhưng mà ít nhất cô cũng phải chờ Tô Ninh Phỉ hết thuốc tê, vượt qua thời gian quan sát sau phẫu thuật rồi mới về. Nhưng lúc này cô nghe được Tô Ninh Phỉ chủ động quan tâm mình, trong lòng cũng có chút cảm động.
Kết quả Tô Ninh Phỉ vẫn còn chưa nói xong: “... Nếu không thì tớ sợ cậu sẽ xấu hổ chết mất.”
Thư Kiều: “...”
Cảm ơn cậu ghê luôn đó!
Cô và dượng Tô Ninh Phỉ đều có mặt ở đây, Thư Kiều cũng sắp chịu hết nổi rồi, dưới ánh mắt như đang cười trên nỗi đau người khác của Tô Ninh Phỉ, cô chào tạm biệt rồi cố ý tranh thủ lúc Thương Thời Chu không có mặt, nhanh chóng bỏ chạy.
Kết quả Thư Kiều đi đến cửa bệnh viện rồi yên lặng dừng bước.
Hôm nay trời vẫn cứ nắng đẹp, hơi lạnh tích tụ từ đêm hôm qua đã bốc hơi sạch sẽ từ lâu.
Ngựa xe như nước, lá cây héo héo, tiếng ve kêu cũng uể oải.
Thư Kiều cũng héo theo.
Bởi vì điện thoại cô hết pin rồi.
Còn chẳng có đồng nào trong người.
Cô cũng không phải là không thể đi bộ về... Dựa vào năng lực tìm đường của cô thì cũng không đến mức sẽ đi lạc.
Nhưng mà bệnh viện cách trường học ít nhất sáu bảy cây số.
Đi bộ về dưới ánh nắng mặt trời chói chang như thế này.
Thư Kiều cảm thấy cô sẽ phơi nắng đến lột da mất.
Nếu là dũng sĩ chân chính thì phải đối mặt trực diện với hiện thực thê thảm.
Mà hiện tại hiện thực chính là một sẽ xấu hổ, hai là mệt chết.
Cô bắt đầu giãy dụa do dự không biết nên quay đầu về bệnh viện mượn hai đồng ngồi xe buýt hay là nên dũng cảm bước lên cuộc hành trình dài sáu bảy kilomet này.
Cô còn chưa đưa ra quyết định thì bên cạnh đã có thêm một người.
Thương Thời Chu cũng thức trắng đêm, đi ra ngoài hút một điếu thuốc cho lên tinh thần, chờ mùi thuốc lá trên người bay đi hết rồi mới định đi về phòng bệnh, lập tức nhìn thấy Thư Kiều đứng dưới bóng cây của bệnh viện ngẩn người.
Mùa hè chẳng có cơn gió nào.
Váy dài của cô mềm mại rũ xuống, trên áo thun in hình một bé thỏ dễ thương ôm lấy một bên lỗ tai. Cô rõ ràng là đang do dự suy nghĩ gì đó, dưới chân vô ý thức vẽ vòng tròn.
Vẫn cứ là kiểu tóc cột đuôi ngựa, nhưng một đêm trôi qua, tóc mái trên trán đã hơi lỏng, khi cô lắc lư thì ngọn tóc đuôi ngựa cũng lắc nhẹ theo.
Trong tích tắc nào đó, Thương Thời Chu cảm thấy tính cách của mình đột nhiên quay về thời tiểu học.
Anh rất muốn làm gì đó với cái đuôi ngựa của cô.
Không chỉ ngứa tay mà càng giống như là muốn hấp dẫn lực chú ý của cô – làm cô nhìn anh, muốn nhìn thấy gương mặt cho dù đang ngẩn người cũng vô cùng xinh đẹp của cô lộ ra vẻ xấu hổ buồn bực.
Anh thầm tự cười nhạo bản thân, sau đó cứ thể lẳng lặng nhìn gương mặt nghiêng của cô trong chốc lát.
Sau đó đi đến.
Thư Kiều hoàn toàn không ngờ rằng.
Cô đã thoát khỏi hiện trường xấu hổ kia.
Nhưng cội nguồn của sự xấu hổ lại có thể di động.
Cô di chuyển, anh cũng di chuyển theo.
Thật sự là có chạy đằng trời cũng không thoát được.
Thương Thời Chu nhìn thấy rõ vẻ hoảng loạn chợt lóe lên dưới đáy mắt của cô, cảm xúc anh vừa mới bạo lực đè ép xuống lại có xu hướng muốn ngóc đầu trở lại.
“Đây là ảo giác của tôi sao?” Anh rũ mắt nhìn cô, biết rõ vẫn cố hỏi: “Sao tôi cảm thấy cô nhìn thấy tôi thì rất căng thẳng thế?”
Thư Kiều hơi khựng lại, kiên quyết không chịu thừa nhận: “Hả? Có sao? Tôi căng thẳng lúc nào chứ?”
Thật sự là ba câu hỏi điển hình khi giấu đầu lòi đuôi.
Còn chưa nói xong, chính Thư Kiều cũng cảm thấy rất gượng gạo, cho nên lại bổ sung thêm một câu: “Có cái gì làm tôi căng thẳng chứ?”
... Tiêu rồi, nói xong thì có vẻ càng căng thẳng hơn nữa!
Giọng cô rất mềm, bẩm sinh đã mang theo một chút vẻ như giận dỗi. Thương Thời Chu nhìn cô một lúc, thấy Thư Kiều sắp sửa đứng nghiêm mới lười biếng hỏi lại: “Không có à?”
Thư Kiều nhanh chóng lắc đầu: “Không có không có không có.”
Thương Thời Chu: “...”
Thư Kiều: “...”
Ngay khoảnh khắc này tiếng ve kêu trên cây lại đột nhiên càng to hơn, làm sợi dây thần kinh vốn dĩ đã rất xấu hổ của Thư Kiều chấn động. Rõ ràng cô đang đứng dưới bóng cây, nắng không thể chiếu lên người cô, giờ phút này trên mặt lại nóng rát như ánh nắng.
Thấy cô dễ xấu hổ như thế, còn chậm rãi cúi thấp đầu xuống giống như học sinh tiểu học làm sai gì đó. Thương Thời Chu nhìn lỗ tai đỏ bừng của cô, cong khóe môi đổi sang đề tài khác: “Sao cô lại đứng đây một mình thế?”
“Tôi đang định đi về.” Thư Kiều không ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cái bóng nhỏ dưới mặt đất: “Người nhà Phỉ Phỉ đã đến rồi, tôi đi về nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại đến thăm cậu ấy sau.”
Thương Thời Chu “ừ” một tiếng.
Một lúc lâu sau, Thư Kiều nhìn chằm chằm vào bóng dáng gần như muốn chồng lên nhau của hai người, nhịn mãi, cuối cùng vẫn cứ nghiêng đầu nhìn anh: “Sao anh còn chưa đi nữa?”
Thương Thời Chu đón nhận ánh mắt của cô, đột nhiên cười tươi rói nói: “Đưa cô về.”
Ngay từ đầu Thư Kiều còn chưa phản ứng lại, hơi chớp mắt, lại nghĩ đến gì đó, cô giật sợ hãi hỏi: “Sao anh biết điện thoại tôi hết pin rồi?”
Thương Thời Chu có chút khó hiểu: “... Tôi có biết gì đâu.”
Thư Kiều hơi ngơ ngác: “Vậy anh nói đưa tôi về... Chẳng lẽ không phải là vì anh biết điện thoại tôi hết pin không thể về được cho nên mới...”
Cô càng nói tiếng lại càng nhỏ.
Thương Thời Chu: “Tôi nhìn theo cô tiễn (1) cô về.”
(1) : có hai nghĩa, một là đưa đi, chở đi đâu đó, hai là đưa tiễn.
Thư Kiều: “...”
Thư Kiều: “... ...”
Cô hít một hơi thật sâu, tự nói với bản thân kiếp này sẽ trôi qua nhanh thôi.
Chỉ cần cô đi đủ nhanh thì Thương Thời Chu sẽ không biết cái gì hết.
Kết quả cô mới vừa nhấc chân lên, giọng nói của Thương Thời Chu đang mang theo chút khó hiểu vang lên ở đằng sau cô: “Cho nên lúc nãy cô ngồi trong phòng bệnh chơi một cái điện thoại đã hết pin à?”
Thư Kiều: “...”
A!!!
Cho cô chết đi!!!
*
Rời khỏi bóng cây là một việc rất khó khăn.
Thư Kiều bước từng bước nhỏ đi theo sau lưng Thương Thời Chu, trên đường đi đều dậm vào bóng của anh như trút giận, Thương Thời Chu thoáng nghiêng đầu nhìn cô mà cô cũng không hề phát hiện ra.
Mãi đến khi đi thẳng đến bãi đậu xe, dừng chân trước mặt một chiếc xe vô cùng bắt mắt.
Lại nhìn thấy chiếc xe này ở khoảng cách gần như thế, cô vẫn cảm thấy chiếc xe này quá hoa hòe lòe loẹt, xen lẫn ở giữa một đám xe toàn màu đen, có vẻ vô cùng khác thường.
Mở khóa xe, Thương Thời Chu mở cửa ghế phụ bên phía Thư Kiều ra.
Anh đặt ngón tay lên cửa xe, cong tay gõ nhẹ, ngước mắt nhìn cô hỏi: “Có lên xe không?”
Thư Kiều do dự trong chốc lát.
Thương Thời Chu đang mở cửa ghế phụ.
Hình như là vào năm ngoái, lúc Thư Đường Viễn đến đón cô, cô cứ như mọi hôm mà ngồi ở ghế phụ lái.
Hôm đó cũng là trong kỳ nghỉ, cô không mặc đồng phục, mặc một chiếc váy mới. Kết quả xe vừa mới dừng lại, một người phụ nữ trang điểm cực đậm đã giơ tay mở cửa xe ra.
Cô còn chưa kịp mở miệng nói gì đã ngơ ngác bị kéo ra khỏi xe, bị mắng xối xả, vu oan đủ thứ tội danh như “không biết liêm sỉ, còn trẻ đã đi quyến rũ đàn ông” vân vân.
Tuy rằng sau đó Thư Đường Viễn lập tức chạy sang tát cho người kia một bạt tai, giải thích rõ ràng rồi, đối phương cũng đỏ mặt rơi nước mắt xấu hổ xin lỗi, mà không lâu sau đó, Thư Đường Viễn cũng hoàn toàn chia tay với người này.
Nhưng từ đó về sau, Thư Kiều không muốn ngồi ghế phụ nữa.
Cuối cùng cô vẫn cứ giơ tay chỉ cửa xe ghế sau nói: “Tôi ngồi ở đằng sau đi.”
Cô suy nghĩ một chút lại nghiêm túc giải thích: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là ghế phụ khá đặc biệt. Lỡ như bị bạn gái của anh hiểu lầm thì không hay cho lắm.”
Thương Thời Chu lại không có ý định tránh đường, càng không mở cửa ghế sau cho cô.
Anh rũ mắt, nhìn chằm chằm vào cô.
“Ai nói với cô là tôi có bạn gái hả?”
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Kha Dịch vừa mới nói xong, trong phòng bệnh hoàn toàn yên lặng lại.
Thư Kiều và Tô Ninh Phỉ dùng ánh mắt giao tiếp với nhau, đã quyết định nói khùng nói điên cho qua chuyện này.
Kết quả ngay sau đó hai người bọn họ đã đồng thanh mở miệng.
Thư Kiều: “Xiên cay.”
Tô Ninh Phỉ: “Đồ kho.”
“...”
Thư Kiều cắn răng tiếp tục nói bậy: “Đồ kho nhúng xiên cay.”
Tô Ninh Phỉ gian nan nói tiếp: “Cũng có thể nói là xiên cay mang đi kho, tóm lại là... món mới.”
Kha Dịch chẳng hiểu ra sau, nhưng vẫn cứ quyết định tin tưởng: “Đúng là món mới lạ ghê, nghe thú vị nhỉ.”
Hôm nay thật sự rất khó nói chuyện tiếp nữa.
Hơn nữa không biết vì sao, tuy rằng cô không nhúc nhích tí nào nhưng Thư Kiều lại cảm thấy người đứng bên cạnh cô lại hơi cong nhẹ khóe môi lên.
Lưng cô giống như bị kim chích.
“Là phòng này đúng không? Tô Ninh Phỉ ở chỗ này phải không?” Một giọng nam trung niên từ đằng sau hai người vang lên, lại xuyên qua khe hở giữa hai người nhìn thấy người mà ông ấy muốn tìm: “Phỉ Phỉ, con còn ổn không?”
Tô Ninh Phỉ đột nhiên lấy lại tinh thần: “Dượng đến rồi à!”
Nếu lại đứng trước cửa chặn đường nữa thì không ổn lắm.
Thư Kiều giống như trút được gánh nặng bỏ chạy vào trong, cô và Tô Ninh Phỉ đều đưa cho đối phương biểu cảm vẫn còn sợ hú hồn.
Trong phòng bệnh có thêm người lớn, mọi người cũng nói chuyện nhỏ hơn.
Y tá đang chờ người nhà đến ký tên, lúc này cầm giấy đồng ý phẫu thuật và một xấp giấy tờ thông tin chi tiết đến cẩn thận giải thích, chờ đến khi ký xong chữ ký cuối cùng rồi, dượng của Tô Ninh Phỉ đột nhiên thuận miệng hỏi: “À đúng rồi, Phỉ Phỉ, sao con lại bị bệnh thế? Trước đó có dấu hiệu gì không?”
Trong lòng Thư Kiều và Tô Ninh Phỉ đều đồng loạt căng thẳng.
Cô ấy còn chưa kịp trả lời thì đã nghe được chị y tá bất ngờ mở miệng nói: “Nghe nói là đi ăn gà xiên nhúng, mới ăn được một nửa đã phải gọi xe cấp cứu rồi đúng không?”
Tô Ninh Phỉ: “...”
Thư Kiều: “...”
Kha Dịch và Thương Thời Chu đang nói nhỏ với nhau ở giường bên cạnh cũng không biết đã dừng cuộc nói chuyện từ lúc nào.
Cũng có thể nói là sau khi nghe được y tá trả lời xong, hai người đều thoáng im lặng trong tích tắc.
Cố tình lúc này dượng lại “ồ” một tiếng, vô thức lặp lại một lần: “Ăn gà xiên nhúng à –"
Dư âm vẫn cứ còn văng vẳng bên tai.
Mãi vẫn chưa biến mất.
Hình như còn có chút tiếng “nhúng – à –" vọng lại.
Thư Kiều và Tô Ninh Phỉ đồng loạt quay mặt đi, một người nằm trên giường nhắm mắt lại, một người cúi đầu chơi điện thoại, sau đó lại phát hiện trải qua một đêm, lượng pin trong điện thoại không biết đã yên lặng biến thành 1% từ lúc nào.
Sau đó hoàn toàn tắt nguồn.
Thư Kiều thầm chửi thề một câu trong lòng.
Tô Ninh Phỉ là người phẫu thuật đầu tiên, ký tên xong lập tức có y tá đến đẩy giường bệnh đi. Trước khi đi, Tô Ninh Phỉ còn đang đắm chìm trong cơn xấu hổ khiến đầu ngón chân cuộn tròn kia, hoàn toàn quên mất sự căng thẳng vì sắp phẫu thuật, thậm chí còn có chút thả lỏng vì sắp được rời khỏi nơi này.
Cô ấy lại nghĩ đến chuyện chờ mình đi rồi chỉ còn có một mình Thư Kiều ở lại đối mặt trực diện với bầu không khí yên tĩnh đó.
Tô Ninh Phỉ không nhịn được, bật cười thành tiếng.
Y tá đi bên cạnh cô rũ mắt nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô nói: “Ồ, tố chất tâm lý của con bé này tốt đó chứ, sắp sửa phẫu thuật đến nơi mà sao còn cười được nữa?”
Tô Ninh Phỉ thầm nghĩ cô ấy làm gì có tố chất tâm lý tốt gì chứ?
Nếu để người khác gặp được chuyện này, có ai mà nhịn được không cười hả?
Thư Kiều rất khó thuyết phục chính mình nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại đã tắt nguồn giả vờ như đang chơi điện thoại nghiêm túc được.
Nhưng bị tình thế bức bách, ngoại trừ nhìn chằm chằm vào điện thoại ra thì tạm thời cô không còn sự lựa chọn nào khác cả.
Hiện tại ngẫm lại, trong lòng cô cũng có chút hối hận.
Gà xiên nhúng thì sao chứ, thích ăn gà xiên nhúng thì có tội tình gì?
Cô hào phóng thừa nhận thì có vấn đề gì hả? Chết là chết ở chỗ hai người bọn họ chột dạ, cứ phải bịa ra một đáp án khác mới được.
Biến khéo thành vụng.
Lúc này thì cho dù có là người ngu xuẩn hơn nữa thì cũng có thể cảm nhận được sự khác thường rồi!
Giường bệnh của Tô Ninh Phỉ bị đẩy đi xa, tiếng bánh xe lăn trên đất dần dần biến mất.
Trong phòng bệnh chậm rãi vang lên một tiếng cười khẽ nho nhỏ.
Ngay sau đó là giọng nói tràn ngập thâm ý của Thương Thời Chu: “Gà xiên nhúng à...”
Có lẽ Kha Dịch cũng đã cảm nhận được bầu không khí vi diệu này, nghĩ mãi vẫn không hiểu ra sao, nhịn không được hỏi: “Gà xiên nhúng thì có vấn đề gì à? Ngon không? Cho nên cái món xiên cay kho kia còn có gà xiên nhúng nữa hả? Ghê gớm đến thế à?”
Thương Thời Chu hơi khựng lại, nhìn phần mặt nghiêng của Thư Kiều, cô đang cố gắng hết sức giả vờ như không có chuyện gì. Rõ ràng anh đã nghĩ đến gì đó, lúc này đến cả giọng nói cũng mang lên chút ý cười: “Ừ... Đúng là rất ghê gớm.”
Thư Kiều đột nhiên đứng lên.
Chạy trối chết.
Cô không thể ở lại trong cái phòng bệnh này thêm một giây nào nữa!
*
Thời gian mổ ruột thừa cũng không quá lâu, gần như chẳng có tỉ lệ thất bại.
Thư Kiều còn chưa hết xấu hổ thì Tô Ninh Phỉ cũng đã được đẩy về.
Lúc này thuốc tê của cô ấy còn chưa hết tác dụng, khó khăn lắm mới có thể mở miệng nói chuyện, giọng nói lại rất nhỏ.
Thư Kiều còn tưởng là có chuyện quan trọng gì, hoặc là cô ấy cần cái gì đó, nhanh chóng cúi sát người nghe.
Lại nghe được Tô Ninh Phỉ hơi thở mỏng manh nói: “Cậu mau đi về đi...”
Ngồi canh cả đêm, Thư Kiều đúng là rất mệt, nhưng mà ít nhất cô cũng phải chờ Tô Ninh Phỉ hết thuốc tê, vượt qua thời gian quan sát sau phẫu thuật rồi mới về. Nhưng lúc này cô nghe được Tô Ninh Phỉ chủ động quan tâm mình, trong lòng cũng có chút cảm động.
Kết quả Tô Ninh Phỉ vẫn còn chưa nói xong: “... Nếu không thì tớ sợ cậu sẽ xấu hổ chết mất.”
Thư Kiều: “...”
Cảm ơn cậu ghê luôn đó!
Cô và dượng Tô Ninh Phỉ đều có mặt ở đây, Thư Kiều cũng sắp chịu hết nổi rồi, dưới ánh mắt như đang cười trên nỗi đau người khác của Tô Ninh Phỉ, cô chào tạm biệt rồi cố ý tranh thủ lúc Thương Thời Chu không có mặt, nhanh chóng bỏ chạy.
Kết quả Thư Kiều đi đến cửa bệnh viện rồi yên lặng dừng bước.
Hôm nay trời vẫn cứ nắng đẹp, hơi lạnh tích tụ từ đêm hôm qua đã bốc hơi sạch sẽ từ lâu.
Ngựa xe như nước, lá cây héo héo, tiếng ve kêu cũng uể oải.
Thư Kiều cũng héo theo.
Bởi vì điện thoại cô hết pin rồi.
Còn chẳng có đồng nào trong người.
Cô cũng không phải là không thể đi bộ về... Dựa vào năng lực tìm đường của cô thì cũng không đến mức sẽ đi lạc.
Nhưng mà bệnh viện cách trường học ít nhất sáu bảy cây số.
Đi bộ về dưới ánh nắng mặt trời chói chang như thế này.
Thư Kiều cảm thấy cô sẽ phơi nắng đến lột da mất.
Nếu là dũng sĩ chân chính thì phải đối mặt trực diện với hiện thực thê thảm.
Mà hiện tại hiện thực chính là một sẽ xấu hổ, hai là mệt chết.
Cô bắt đầu giãy dụa do dự không biết nên quay đầu về bệnh viện mượn hai đồng ngồi xe buýt hay là nên dũng cảm bước lên cuộc hành trình dài sáu bảy kilomet này.
Cô còn chưa đưa ra quyết định thì bên cạnh đã có thêm một người.
Thương Thời Chu cũng thức trắng đêm, đi ra ngoài hút một điếu thuốc cho lên tinh thần, chờ mùi thuốc lá trên người bay đi hết rồi mới định đi về phòng bệnh, lập tức nhìn thấy Thư Kiều đứng dưới bóng cây của bệnh viện ngẩn người.
Mùa hè chẳng có cơn gió nào.
Váy dài của cô mềm mại rũ xuống, trên áo thun in hình một bé thỏ dễ thương ôm lấy một bên lỗ tai. Cô rõ ràng là đang do dự suy nghĩ gì đó, dưới chân vô ý thức vẽ vòng tròn.
Vẫn cứ là kiểu tóc cột đuôi ngựa, nhưng một đêm trôi qua, tóc mái trên trán đã hơi lỏng, khi cô lắc lư thì ngọn tóc đuôi ngựa cũng lắc nhẹ theo.
Trong tích tắc nào đó, Thương Thời Chu cảm thấy tính cách của mình đột nhiên quay về thời tiểu học.
Anh rất muốn làm gì đó với cái đuôi ngựa của cô.
Không chỉ ngứa tay mà càng giống như là muốn hấp dẫn lực chú ý của cô – làm cô nhìn anh, muốn nhìn thấy gương mặt cho dù đang ngẩn người cũng vô cùng xinh đẹp của cô lộ ra vẻ xấu hổ buồn bực.
Anh thầm tự cười nhạo bản thân, sau đó cứ thể lẳng lặng nhìn gương mặt nghiêng của cô trong chốc lát.
Sau đó đi đến.
Thư Kiều hoàn toàn không ngờ rằng.
Cô đã thoát khỏi hiện trường xấu hổ kia.
Nhưng cội nguồn của sự xấu hổ lại có thể di động.
Cô di chuyển, anh cũng di chuyển theo.
Thật sự là có chạy đằng trời cũng không thoát được.
Thương Thời Chu nhìn thấy rõ vẻ hoảng loạn chợt lóe lên dưới đáy mắt của cô, cảm xúc anh vừa mới bạo lực đè ép xuống lại có xu hướng muốn ngóc đầu trở lại.
“Đây là ảo giác của tôi sao?” Anh rũ mắt nhìn cô, biết rõ vẫn cố hỏi: “Sao tôi cảm thấy cô nhìn thấy tôi thì rất căng thẳng thế?”
Thư Kiều hơi khựng lại, kiên quyết không chịu thừa nhận: “Hả? Có sao? Tôi căng thẳng lúc nào chứ?”
Thật sự là ba câu hỏi điển hình khi giấu đầu lòi đuôi.
Còn chưa nói xong, chính Thư Kiều cũng cảm thấy rất gượng gạo, cho nên lại bổ sung thêm một câu: “Có cái gì làm tôi căng thẳng chứ?”
... Tiêu rồi, nói xong thì có vẻ càng căng thẳng hơn nữa!
Giọng cô rất mềm, bẩm sinh đã mang theo một chút vẻ như giận dỗi. Thương Thời Chu nhìn cô một lúc, thấy Thư Kiều sắp sửa đứng nghiêm mới lười biếng hỏi lại: “Không có à?”
Thư Kiều nhanh chóng lắc đầu: “Không có không có không có.”
Thương Thời Chu: “...”
Thư Kiều: “...”
Ngay khoảnh khắc này tiếng ve kêu trên cây lại đột nhiên càng to hơn, làm sợi dây thần kinh vốn dĩ đã rất xấu hổ của Thư Kiều chấn động. Rõ ràng cô đang đứng dưới bóng cây, nắng không thể chiếu lên người cô, giờ phút này trên mặt lại nóng rát như ánh nắng.
Thấy cô dễ xấu hổ như thế, còn chậm rãi cúi thấp đầu xuống giống như học sinh tiểu học làm sai gì đó. Thương Thời Chu nhìn lỗ tai đỏ bừng của cô, cong khóe môi đổi sang đề tài khác: “Sao cô lại đứng đây một mình thế?”
“Tôi đang định đi về.” Thư Kiều không ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm cái bóng nhỏ dưới mặt đất: “Người nhà Phỉ Phỉ đã đến rồi, tôi đi về nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại đến thăm cậu ấy sau.”
Thương Thời Chu “ừ” một tiếng.
Một lúc lâu sau, Thư Kiều nhìn chằm chằm vào bóng dáng gần như muốn chồng lên nhau của hai người, nhịn mãi, cuối cùng vẫn cứ nghiêng đầu nhìn anh: “Sao anh còn chưa đi nữa?”
Thương Thời Chu đón nhận ánh mắt của cô, đột nhiên cười tươi rói nói: “Đưa cô về.”
Ngay từ đầu Thư Kiều còn chưa phản ứng lại, hơi chớp mắt, lại nghĩ đến gì đó, cô giật sợ hãi hỏi: “Sao anh biết điện thoại tôi hết pin rồi?”
Thương Thời Chu có chút khó hiểu: “... Tôi có biết gì đâu.”
Thư Kiều hơi ngơ ngác: “Vậy anh nói đưa tôi về... Chẳng lẽ không phải là vì anh biết điện thoại tôi hết pin không thể về được cho nên mới...”
Cô càng nói tiếng lại càng nhỏ.
Thương Thời Chu: “Tôi nhìn theo cô tiễn (1) cô về.”
(1) : có hai nghĩa, một là đưa đi, chở đi đâu đó, hai là đưa tiễn.
Thư Kiều: “...”
Thư Kiều: “... ...”
Cô hít một hơi thật sâu, tự nói với bản thân kiếp này sẽ trôi qua nhanh thôi.
Chỉ cần cô đi đủ nhanh thì Thương Thời Chu sẽ không biết cái gì hết.
Kết quả cô mới vừa nhấc chân lên, giọng nói của Thương Thời Chu đang mang theo chút khó hiểu vang lên ở đằng sau cô: “Cho nên lúc nãy cô ngồi trong phòng bệnh chơi một cái điện thoại đã hết pin à?”
Thư Kiều: “...”
A!!!
Cho cô chết đi!!!
*
Rời khỏi bóng cây là một việc rất khó khăn.
Thư Kiều bước từng bước nhỏ đi theo sau lưng Thương Thời Chu, trên đường đi đều dậm vào bóng của anh như trút giận, Thương Thời Chu thoáng nghiêng đầu nhìn cô mà cô cũng không hề phát hiện ra.
Mãi đến khi đi thẳng đến bãi đậu xe, dừng chân trước mặt một chiếc xe vô cùng bắt mắt.
Lại nhìn thấy chiếc xe này ở khoảng cách gần như thế, cô vẫn cảm thấy chiếc xe này quá hoa hòe lòe loẹt, xen lẫn ở giữa một đám xe toàn màu đen, có vẻ vô cùng khác thường.
Mở khóa xe, Thương Thời Chu mở cửa ghế phụ bên phía Thư Kiều ra.
Anh đặt ngón tay lên cửa xe, cong tay gõ nhẹ, ngước mắt nhìn cô hỏi: “Có lên xe không?”
Thư Kiều do dự trong chốc lát.
Thương Thời Chu đang mở cửa ghế phụ.
Hình như là vào năm ngoái, lúc Thư Đường Viễn đến đón cô, cô cứ như mọi hôm mà ngồi ở ghế phụ lái.
Hôm đó cũng là trong kỳ nghỉ, cô không mặc đồng phục, mặc một chiếc váy mới. Kết quả xe vừa mới dừng lại, một người phụ nữ trang điểm cực đậm đã giơ tay mở cửa xe ra.
Cô còn chưa kịp mở miệng nói gì đã ngơ ngác bị kéo ra khỏi xe, bị mắng xối xả, vu oan đủ thứ tội danh như “không biết liêm sỉ, còn trẻ đã đi quyến rũ đàn ông” vân vân.
Tuy rằng sau đó Thư Đường Viễn lập tức chạy sang tát cho người kia một bạt tai, giải thích rõ ràng rồi, đối phương cũng đỏ mặt rơi nước mắt xấu hổ xin lỗi, mà không lâu sau đó, Thư Đường Viễn cũng hoàn toàn chia tay với người này.
Nhưng từ đó về sau, Thư Kiều không muốn ngồi ghế phụ nữa.
Cuối cùng cô vẫn cứ giơ tay chỉ cửa xe ghế sau nói: “Tôi ngồi ở đằng sau đi.”
Cô suy nghĩ một chút lại nghiêm túc giải thích: “Tôi không có ý gì khác, chỉ là ghế phụ khá đặc biệt. Lỡ như bị bạn gái của anh hiểu lầm thì không hay cho lắm.”
Thương Thời Chu lại không có ý định tránh đường, càng không mở cửa ghế sau cho cô.
Anh rũ mắt, nhìn chằm chằm vào cô.
“Ai nói với cô là tôi có bạn gái hả?”
Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Đánh giá:
Truyện Bí Mật Nguệch Ngoạc - Ngôn Ngôn Phu Tạp
Story
Chương 10
10.0/10 từ 11 lượt.