Bĩ Cực
Chương 5
46@-
“Mười con dao mà là đồ thiết yếu à?” Chấn Điền xoa thái dương, “Đã thế giá cũng không rẻ nữa.”
“Anh không vui sao?” Doanh Nghiêm xụ mặt, “Em dùng tiền tiết kiệm của em, không có lấy của anh đâu.”
Chấn Điền muốn nói rằng đó không phải vấn đề, nhưng chính anh cũng không biết vấn đề là gì.
Doanh Nghiêm là cá thể độc lập, cậu ta muốn mua gì là quyền của cậu, anh không nên can thiệp.
Hơn nữa nếu đúng như lời cậu nói cậu dùng tiền của mình, vậy thì anh càng không có lý do để nói.
Thế nhưng có cái gì đó cứ lượn lờ trong không khí, một loại cảm xúc kỳ quặc bám chặt trong lồng ngực Chấn Điền.
Có lẽ là vì cậu mua nhiều như thế nhưng anh lại không thấy chúng, hình ảnh kệ bếp cùng ba con dao nằm trơ trọi một lần nữa hiện lên trong đầu anh.
Trước khi Chấn Điền hoàn hồn, Doanh Nghiêm đã cướp đi tờ hoá đơn, ném nó vào thùng rác.
Tiếng chuông điện thoại kêu la inh ỏi đã làm đứt bầu không khí lúng túng tạm thời.
Chấn Điền cầm lấy, mở điện thoại lên: “A lô?”
“Lâu rồi không gặp, anh em ta làm một bữa đi!” Người ở đầu dây bên kia kêu la om sòm, “Tao có người yêu rồi!”
“Chúc mừng mày.” Anh chúc phúc đối phương, “Tao gãy chân rồi, không tiện ra ngoài.”
“Hả, sao xui vậy?” Hắn kéo dài giọng lèm bèm, “Thôi thì tới nhà mày nhậu cũng được.
Tao còn chưa tới nhà mới của mày bao giờ.”
“Thế cũng được.” Đã lâu không gặp, Chấn Điền cũng muốn đánh chén một bữa với bạn bè.
Mấy tuần nay cứ ở lì trong nhà khiến tâm trạng anh không tốt lắm, có lẽ gặp mặt bạn bè sẽ khiến mọi thứ cân bằng trở lại.
“Ai thế anh?” Doanh Nghiêm vừa đẩy máy hút bụi vừa hỏi.
“Bạn anh, thằng Hoàng Phú ấy.” Chấn Điền nói, “Hồi cấp ba bọn anh học chung lớp, em cũng có gặp anh ấy vài lần rồi, không biết em còn nhớ không.”
“À, nhớ chứ.” Doanh Nghiêm đều đều đáp, “Lúc đó hai anh đi đâu cũng có nhau mà.”
Chấn Điền cảm thấy lời này hơi cổ quái, nhưng mà tiếng máy hút bụi rè rè làm anh chẳng nghĩ ngợi được gì sất.
“Anh định mời nó tới nhà mình, em thấy thế nào?” Chấn Điền hỏi, “Có lẽ sẽ hơi bừa bộn chút, nhưng chân anh hiện tại không ra đường được.”
Bình thường Doanh Nghiêm là người dọn nhà cửa, cho nên anh luôn cố gắng hạn chế bày bừa, nếu cần gặp đối tác hay ăn nhậu cùng bạn bè đồng nghiệp thì ra nhà hàng hết cả.
Dù có bảo để anh dọn thì kiểu gì cậu cũng nhân lúc anh say rượu tự mình làm hết thôi, Chấn Điền không muốn làm phiền cậu.
“Không sao đâu, anh cứ gọi anh ấy tới đi.” Doanh Nghiêm đáp, “Anh ấy đi một mình à?”
“Chắc là với người yêu của nó.” Chấn Điền nghĩ ngợi, “Anh cũng không biết người kia là ai.”
Giọng nói Doanh Nghiêm nhẹ nhàng hơn hẳn: “Vậy sao? Vậy thì tốt quá.”.
Bĩ Cực
Chấn Điền giật này mình, vừa quay đầu liền bắt gặp gương mặt không cảm xúc của Doanh Nghiêm.
“Anh đang tìm điều khiển.
Em về nhanh thế?” Anh nhìn đồng hồ, hiện tại còn chưa tới ba mươi phút kể từ khi cậu rời đi.
“Bên ngoài trời mưa.” Cậu đặt túi ni-lông lên bàn, “Kem em mua dưới chung cư.”
Giống như minh chứng cho lời cậu, bên ngoài ngay sau đó phát ra tiếng đì đoàng của sấm.
Chấn Điền chật vật ngồi lại lên ghế sô-pha: “Tờ hoá đơn này là sao?”
Doanh Nghiêm liếc nhìn: “Thì là hoá đơn đi chợ mua đồ thiết yếu thôi.”
“Mười con dao mà là đồ thiết yếu à?” Chấn Điền xoa thái dương, “Đã thế giá cũng không rẻ nữa.”
“Anh không vui sao?” Doanh Nghiêm xụ mặt, “Em dùng tiền tiết kiệm của em, không có lấy của anh đâu.”
Chấn Điền muốn nói rằng đó không phải vấn đề, nhưng chính anh cũng không biết vấn đề là gì.
Doanh Nghiêm là cá thể độc lập, cậu ta muốn mua gì là quyền của cậu, anh không nên can thiệp.
Hơn nữa nếu đúng như lời cậu nói cậu dùng tiền của mình, vậy thì anh càng không có lý do để nói.
Thế nhưng có cái gì đó cứ lượn lờ trong không khí, một loại cảm xúc kỳ quặc bám chặt trong lồng ngực Chấn Điền.
Có lẽ là vì cậu mua nhiều như thế nhưng anh lại không thấy chúng, hình ảnh kệ bếp cùng ba con dao nằm trơ trọi một lần nữa hiện lên trong đầu anh.
Trước khi Chấn Điền hoàn hồn, Doanh Nghiêm đã cướp đi tờ hoá đơn, ném nó vào thùng rác.
Tiếng chuông điện thoại kêu la inh ỏi đã làm đứt bầu không khí lúng túng tạm thời.
Chấn Điền cầm lấy, mở điện thoại lên: “A lô?”
“Lâu rồi không gặp, anh em ta làm một bữa đi!” Người ở đầu dây bên kia kêu la om sòm, “Tao có người yêu rồi!”
“Chúc mừng mày.” Anh chúc phúc đối phương, “Tao gãy chân rồi, không tiện ra ngoài.”
“Hả, sao xui vậy?” Hắn kéo dài giọng lèm bèm, “Thôi thì tới nhà mày nhậu cũng được.
Tao còn chưa tới nhà mới của mày bao giờ.”
“Thế cũng được.” Đã lâu không gặp, Chấn Điền cũng muốn đánh chén một bữa với bạn bè.
Mấy tuần nay cứ ở lì trong nhà khiến tâm trạng anh không tốt lắm, có lẽ gặp mặt bạn bè sẽ khiến mọi thứ cân bằng trở lại.
“Ai thế anh?” Doanh Nghiêm vừa đẩy máy hút bụi vừa hỏi.
“Bạn anh, thằng Hoàng Phú ấy.” Chấn Điền nói, “Hồi cấp ba bọn anh học chung lớp, em cũng có gặp anh ấy vài lần rồi, không biết em còn nhớ không.”
“À, nhớ chứ.” Doanh Nghiêm đều đều đáp, “Lúc đó hai anh đi đâu cũng có nhau mà.”
Chấn Điền cảm thấy lời này hơi cổ quái, nhưng mà tiếng máy hút bụi rè rè làm anh chẳng nghĩ ngợi được gì sất.
“Anh định mời nó tới nhà mình, em thấy thế nào?” Chấn Điền hỏi, “Có lẽ sẽ hơi bừa bộn chút, nhưng chân anh hiện tại không ra đường được.”
Bình thường Doanh Nghiêm là người dọn nhà cửa, cho nên anh luôn cố gắng hạn chế bày bừa, nếu cần gặp đối tác hay ăn nhậu cùng bạn bè đồng nghiệp thì ra nhà hàng hết cả.
Dù có bảo để anh dọn thì kiểu gì cậu cũng nhân lúc anh say rượu tự mình làm hết thôi, Chấn Điền không muốn làm phiền cậu.
“Không sao đâu, anh cứ gọi anh ấy tới đi.” Doanh Nghiêm đáp, “Anh ấy đi một mình à?”
“Chắc là với người yêu của nó.” Chấn Điền nghĩ ngợi, “Anh cũng không biết người kia là ai.”
Giọng nói Doanh Nghiêm nhẹ nhàng hơn hẳn: “Vậy sao? Vậy thì tốt quá.”.
Bĩ Cực
Đánh giá:
Truyện Bĩ Cực
Story
Chương 5
10.0/10 từ 49 lượt.