Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?

Chương 83: Nếu 04

207@-

Chương 04

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan


Bên trong Tòa án Tối cao, một sự im lặng chết chóc bao trùm.


Cho đến khi hơi thở run rẩy khẽ khàng của Ngôn Duyệt phá vỡ sự tĩnh lặng.


Ngôn Truyền Tuần rời mắt khỏi Lục Từ Thanh, vắt chéo một chân lên chân còn lại, hai tay đan vào nhau đặt thoải mái trên đầu gối. Ông ngồi ở vị trí hơi chếch sau Ngôn Duyệt, trở thành một chỗ dựa vững chắc cho con trai.


Sau đó, ông nhìn vị thẩm phán, gần như ra lệnh: “Tiếp tục.”


Phiên tòa bị ông cắt ngang, giờ lại do ông hô tiếp tục.


Phương Thủ ngồi ở hàng ghế khán giả phía sau, nước mắt tuôn rơi. Nguyên Tư Bạch ngồi cạnh Trì Tuy cũng không kìm được mà đỏ hoe mắt.


Nhưng phiên tòa này chưa kết thúc, bất kỳ ai cũng không được phép thể hiện cảm xúc một cách tùy tiện.


Ngôn Duyệt khẽ thở ra một hơi, khoảnh khắc này, anh có chút giống Ngôn Truyền Tuần, anh không còn là người mà cha mẹ và người ngoài vẫn nói rằng anh chẳng giống con trai của Ngôn Truyền Tuần chút nào.


Anh ưỡn thẳng lưng, đối diện với ánh mắt kinh ngạc và hoài nghi của Lục Từ Thanh, tiếp tục liệt kê tội trạng một cách dứt khoát và mạnh mẽ: “Lục Từ Thanh, với tư cách là thượng tướng quân đội, ngoại tình trong hôn nhân, vi phạm pháp luật. Về vật chứng, tôi có, nhân chứng, có thể tìm ngài Ngải Đa Nhan và con trai anh ta, Lục Vịnh để xác nhận.”


“Lục Từ Thanh đã giam cầm, c**ng b*c tôi, kéo dài ba năm. Về vật chứng, tôi có, nhân chứng, Phương Thủ, và một vài nhân viên bên cạnh ngài Lục Từ Thanh—nếu họ sẵn lòng làm chứng.”


“Tôi tích cực hợp tác với Liên minh để cung cấp tất cả những gì cần thiết cho phiên tòa này, cũng hy vọng Tòa án Tối cao Liên minh có thể đưa ra một phán quyết công bằng cho vụ án này.”


Ngôn Duyệt: “Nguyên đơn, Ngôn Duyệt. Bây giờ xin mời luật sư của tôi và luật sư của đối phương vào thảo luận. Cảm ơn.”


**


Một giờ sau, phiên tòa kết thúc. Sẽ không có phiên tòa thứ hai, cũng không có bất kỳ diễn biến tiếp theo nào, đây có thể coi là một phán quyết nhanh chóng nhất trong lịch sử.


Sầm Mạnh đang ở trong Tòa án Tối cao, không nhận được tin tức về việc Liên minh gần như đã bị bao vây ngay lập tức, mất đi lợi thế ban đầu, khiến ông ta trở tay không kịp.


Hơn nữa, Lục Từ Thanh từ đầu đến cuối đã hoàn toàn bại lộ, không có Ngôn Truyền Tuần thì còn có nhà họ Trì, Lục Từ Thanh không thể nào thoát tội được. Nhưng lúc đó, họ vẫn có thể bảo vệ vị thượng tướng Liên minh này.


Bây giờ có Ngôn Truyền Tuần, thì tuyệt đối không được nữa. Người ta đã đánh đến tận cửa, Liên minh vẫn là bên đuối lý. Nếu muốn bảo vệ Lục Từ Thanh, thì hãy chờ đợi bị đánh tan nát.


Sau khi các tội danh được liệt kê từng cái một, Sầm Mạnh gần như không do dự, mở lời một cách nhã nhặn: “Lục Từ Thanh là người của Liên minh. Nếu chúng tôi đưa ra phán quyết cho hắn, tôi đoán Tướng quân Ngôn sẽ không hài lòng.”


Ngôn Truyền Tuần khẽ nhướng mày, ung dung nhìn ông ta.


Sầm Mạnh đang ở thế đuối lý, không ngẩng đầu lên được. Nén cảm xúc, ông ta nói: “Tôi có thể đại diện cho Liên minh giao Lục Từ Thanh cho ngài tự mình xử lý. Tướng quân Ngôn có thể đại diện cho Đế quốc không?”


Ngôn Truyền Tuần im lặng nhìn thẳng vào mắt ông ta. Một lúc sau mới dời ánh mắt đầy áp lực đi, gật đầu: “Đương nhiên.”


Sau đó, ông đứng dậy khỏi ghế, khẽ cử động các khớp ngón tay. Người nhận ra ám hiệu của ông lập tức đi đến bên cạnh Lục Từ Thanh ở ghế bị cáo.


“Trước khi tôi đi, thằng súc sinh này phải xóa bỏ mối quan hệ chồng chồng với Ngôn Duyệt. Hệ thống của Liên minh các vị chắc chắn hoạt động rất nhanh phải không?” Ngôn Truyền Tuần nhìn Sầm Mạnh, hỏi.


Sầm Mạnh: “Ngay lập tức. Không cần thiếu gia Ngôn làm các thủ tục liên quan.”


“Ừm.” Ngôn Truyền Tuần nói. “Tướng quân Sầm, hãy đào tạo một thượng tướng Liên minh mới đi. Lục Từ Thanh sẽ chết.”


“Trước khi đào tạo, nhớ kiểm tra kỹ phẩm chất của người đó vài lần.”


Sầm Mạnh cười gượng gạo, không trả lời.


Sắc mặt Lục Từ Thanh đã trắng bệch, ông ta nhìn Ngôn Duyệt, giận dữ gầm lên: “Em muốn ly hôn với anh? Muốn phủi sạch quan hệ với anh? Anh nói cho em biết, không được ly hôn! Không được hủy bỏ quan hệ chồng chồng. Em là của anh! Sống chết đều là—”


Những lời này không phải lần đầu tiên nghe, cũng không phải lần đầu tiên cảm nhận, cả về mặt tâm lý lẫn thể xác.


Cơ thể Ngôn Duyệt khẽ run rẩy, vô thức rúc vào bên cạnh Ngôn Truyền Tuần. Anh đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy tay áo của Ngôn Truyền Tuần, siết chặt đến mức các khớp ngón tay trắng bệch, giống như một đứa trẻ vừa bước ra thế giới, đang tìm kiếm sự che chở của cha mẹ.


“Lớn chừng này rồi mà còn khóc.” Ngôn Truyền Tuần cởi một chiếc găng tay trắng, dùng mu bàn tay thon dài, hơi lạnh lau đi những giọt nước mắt trên mặt Ngôn Duyệt, nhẹ giọng giáo huấn, “Cha đã dạy con yếu đuối như thế này sao?… Sao cha lại sinh ra một đứa vô dụng như con.”


“Vô tích sự, nghẹn lại đi.”


Ai ngờ câu nói này lại khiến nước mắt càng tuôn rơi không kìm được. Ngôn Duyệt nắm lấy tay Ngôn Truyền Tuần, đặt lên đầu mình, nghẹn ngào kêu khẽ: “Cha…”


Ngôn Truyền Tuần khẽ xoa đầu Ngôn Duyệt, đáp: “Ừm.” Giọng ông trở nên dịu dàng, nén lại sự run rẩy ở cuối câu nói: “Đừng sợ, không cần phải sợ.”


Mười phút sau, Ngôn Truyền Tuần để Lục Từ Thanh trơ mắt nhìn hệ thống Liên minh hủy bỏ quan hệ chồng chồng của ông ta và Ngôn Duyệt.


Từ nay về sau, Ngôn Duyệt chỉ là Ngôn Duyệt.


Tòa án giải tán, Ngôn Truyền Tuần nắm tay Ngôn Duyệt đi ra ngoài. Ánh sáng bên ngoài chói chang, hơi chói mắt, nhưng Ngôn Duyệt vẫn dũng cảm nhìn thẳng vào mặt trời, khóe mắt còn vương lệ.


“Ba ơi—!” Tiểu Lục Chấp từ không xa chạy tới, gọi to.


Trên tay cậu bé vẫn nắm cổ tay của một đứa trẻ khác. Khi đến gần, Tiểu Trì Cẩn Hiến cũng lập tức gọi: “Ba Ngôn.”


Lục Từ Thanh được đưa đi bằng lối đi đặc biệt, sẽ không đi qua cổng chính, vì vậy bọn trẻ sẽ không nhìn thấy ông ta.



“Ba ơi, sao ba khóc vậy?” Lục Chấp ngước mặt lên, nắm lấy tay Ngôn Duyệt.


Ngôn Duyệt ngồi xổm xuống, hôn lên trán cậu bé, cười nói: “Mặt trời chói quá, hơi đau.”


“Vậy để con thổi thôi cho ba Ngôn nhé,” Trì Cẩn Hiến lập tức tiến lên, khẽ chạm vào khóe mắt anh, cái miệng nhỏ chu lên thổi thổi, “Còn đau không ạ?”


Ngôn Duyệt lắc đầu, cũng hôn lên trán cậu bé, nói: “Không đau nữa rồi.”


“Cái này…” Ngôn Truyền Tuần cúi đầu nhìn hai cục bông trắng trẻo, biểu cảm vừa rồi còn đau lòng vì con trai bị tổn thương trong chớp mắt đã trở nên mơ hồ. Ông cẩn thận so sánh khuôn mặt của Lục Chấp và Trì Cẩn Hiến, rồi nhìn Ngôn Duyệt, nói, “Sinh đôi à?… Cũng chẳng giống nhau mấy.”


Đứa thấp hơn thì đáng yêu hơn, đứa ít biểu cảm hơn thì có chút khó ưa. Nhìn là biết con trai của Lục Từ Thanh, chưa được cảm nhận tình yêu của cha.


“Hả?” Ngôn Duyệt sững sờ, ngồi xổm trên đất ngây ngốc ngẩng đầu nhìn Ngôn Truyền Tuần. Một lúc sau, anh cười, nói, “Không phải đâu cha, đây là con của bạn con.”


Trì Cẩn Hiến ngước nhìn Ngôn Truyền Tuần, đôi mắt to tròn chớp chớp, gọi: “Chào ông nội.”


Ngôn Truyền Tuần: “…”


“Ngôn Duyệt.” Nguyên Tư Bạch nói chuyện với Trì Tuy và người vừa giúp trông hai đứa trẻ, lúc này bước tới.


“Đứa bé này là con của họ.” Ngôn Duyệt lập tức giới thiệu, nói, “Họ đã giúp con rất rất nhiều.”


Ngôn Truyền Tuần gật đầu chào hỏi cả hai, bày tỏ lòng biết ơn.


“Tiểu Chấp,” Ngôn Duyệt ôm lấy khuôn mặt nhỏ của Lục Chấp, dịu dàng giới thiệu Ngôn Truyền Tuần với cậu bé, nói, “Đây là cha của ba, con biết phải gọi là gì không?”


Lục Chấp gật đầu, nhìn Ngôn Truyền Tuần, mở miệng gọi: “Ông ngoại.”


Ánh nắng trên đầu vẫn còn khá gay gắt, thực sự hơi chói mắt. Ngôn Truyền Tuần chỉ cảm thấy mắt mình không thể mở lâu được, vừa cay vừa nóng.


Thực sự là đã già rồi, ông thậm chí bắt đầu nghĩ, thằng nhóc này trông cũng khá ổn, dù sao thì đẹp trai là thật.


Hơn nữa, nó là con trai của Ngôn Duyệt, chỉ là con trai của Ngôn Duyệt.


Ngôn Truyền Tuần cố gắng kiểm soát biểu cảm, nghiêm túc đáp lại: “Ừm.”


Quá nghiêm túc, nghiêm túc đến mức Lục Chấp sợ hãi dời mắt, nắm chặt tay Ngôn Duyệt, nói nhỏ: “Ba ơi, ông ngoại dữ quá.”


Ngôn Truyền Tuần: “…”


“A! Vậy lúc nãy cháu gọi sai rồi à?” Tiểu Trì Cẩn Hiến đột nhiên nói, sửa lại lỗi sai vừa rồi của mình, “Cháu không nên gọi là ông nội. Để cháu gọi lại nhé—Chào ông ngoại!”


Đứa trẻ này lại rất nhiệt tình. Nhiệt tình đến mức Ngôn Truyền Tuần lần đầu tiên thực sự làm ông ngoại, cảm thấy bối rối.


Ông không thoải mái đối diện với đôi mắt to tròn của hai đứa trẻ. Cuối cùng, không biết nói gì, ông lại “ừm” một tiếng, rồi trực tiếp đưa tay ra, bóp chặt miệng của chúng, mỗi tay bóp một đứa, để chúng không mở miệng dọa mình nữa.


Trì Cẩn Hiến: “Ư… ư?”


Lục Chấp: “…”


Ngôn Duyệt đứng một bên không chớp mắt, tò mò nhìn chằm chằm Ngôn Truyền Tuần.


Nhìn quá lâu, Ngôn Truyền Tuần chậm chạp nhận ra, cuối cùng không biểu cảm, lặng lẽ rụt tay về.


Lạnh nhạt nói: “Cha đi đây.”


Ngôn Duyệt ở đây có một bác sĩ tâm lý riêng, hai người đã tiếp xúc được ba tháng, anh đang dần mở lòng khỏi những rào cản đã bọc kín mình. Ngôn Truyền Tuần sẽ không để anh phải cố gắng xây dựng lại niềm tin với người lạ một lần nữa. Đó là hại Ngôn Duyệt, không phải cứu anh.


Vì vậy, Ngôn Truyền Tuần không nói rằng Ngôn Duyệt nhất định phải về Đế quốc với ông. Hơn nữa, Lục Chấp lớn lên ở đây, cũng cần thời gian để thích nghi với môi trường mới.


Quan trọng nhất, dường như Ngôn Duyệt rất thích hai người bạn là ngài Nguyên và ngài Trì. Anh có người hay vật để quan tâm, thì sẽ có thêm một phần sức mạnh.


Nhưng Ngôn Truyền Tuần có một điều kiện: “Hai tháng về nhà một lần… thăm mẹ con.”


“Vâng,” Ngôn Duyệt gật đầu, mắt đỏ hoe, nghẹn ngào, “Sau này con sẽ về một tháng một lần, dẫn theo A Thủ và Tiểu Chấp nữa.”


Ngôn Truyền Tuần thu lại ánh mắt, đeo găng tay vào, nói: “Ai thèm quan tâm đến con.”


Nói xong, trước khi định rời đi, ông lại vô cùng nghiêm túc, nói với giọng cảnh cáo: “Ngôn Duyệt, chỉ lần này thôi, không được có lần sau. Nếu con có chuyện mà không nói, cứ giấu như thế này, cha thực sự sẽ đánh chết con. Con muốn đi đâu thì đi.”


Ngôn Duyệt lại khóc, nhưng đáp lại rất nhanh và dứt khoát: “Vâng. Sẽ không nữa… không nữa đâu cha.”


Quân đoàn cơ giáp ở biên giới Liên minh vẫn đang chờ tin tức. Mặc dù ông đã cho người đi thông báo án binh bất động, nhưng liên quan đến quân chính, Ngôn Truyền Tuần luôn muốn tự mình làm.


Ông không thể lãng phí thời gian ở đây quá lâu, thực sự phải đi rồi. Trước khi đi, ông cúi đầu nhìn Lục Chấp. Hai người nhìn nhau một lúc lâu. Ông nghiêm túc nói: “Gọi thêm một tiếng ông ngoại.”


Lục Chấp: “…”


“… Ông ngoại.” Lục Chấp trốn sau lưng Ngôn Duyệt, lộ ra khuôn mặt nhỏ, gọi một tiếng thật nhỏ. Vừa dứt lời, ánh mắt của người đàn ông trước mặt dường như dịu đi một chút. Lục Chấp liền nói nhỏ hơn nữa: “Tạm biệt ông ngoại, con sẽ đi cùng ba để thăm… bà ngoại.”


Ngôn Truyền Tuần hừm một tiếng rồi cười, quay lưng đi. Ông xuất hiện ngược sáng rồi rời đi trong ánh sáng.



**


Lúc đầu, bác sĩ tâm lý gặp Ngôn Duyệt mỗi tuần một lần. Trong ba tháng, tình trạng của Ngôn Duyệt dần dần cải thiện.


Sau đó, anh chỉ đến bệnh viện gặp mặt mỗi tháng một lần. Cứ như vậy, hơn nửa năm trôi qua, Ngôn Duyệt cuối cùng cũng nghe bác sĩ của mình nói: “Ngài Ngôn, từ nay về sau cậu không cần đến nữa, xin chúc mừng.”


Anh ta đưa tay ra chờ Ngôn Duyệt nắm lấy, khi Ngôn Duyệt nghe thấy câu nói đó vẫn chưa kịp phản ứng, ngơ ngác đưa tay lên, bác sĩ khẽ cười, chúc phúc: “Mong sau này chúng ta không còn gặp lại, tương lai của cậu sẽ vui vẻ không lo âu, thẳng thắn và tươi sáng.”


“… Cảm ơn.” Ngôn Duyệt đáp lại rất nhẹ nhàng, rồi mỉm cười.


Căn biệt thự bên cạnh đã được trang trí xong từ lâu, Ngôn Duyệt đón Lục Chấp về nhà, sống cùng với Phương Thủ.


Nhà Nguyên Tư Bạch có ba người, nhà họ cũng vậy.


Trong sân của hai ngôi nhà, người ta thường xuyên thấy ba đứa trẻ đuổi bắt nhau. Khi đi ra ngoài thì sạch sẽ, lúc về thì người đầy đất.


Sở dĩ là ba đứa, vì con trai thứ tư của Trì Viễn Thân cũng thường xuyên ở đây, còn ngày nào cũng đánh nhau với Lục Chấp.


“Lục Chấp—Lục Chấp! Đứng lại cho tôi!” Thích Tùy Diệc, vừa qua sinh nhật sáu tuổi, ngã ngửa khiến áo dính đầy cỏ, đôi chân ngắn chạy rất nhanh, “Trả con thú nhồi bông mà An An tặng cho tôi!”


Lục Chấp chạy trước mặt cậu bé, hai chân như lắp bánh xe gió lửa, cực nhanh: “Không cho.”


“Này, chú út, chú út—!” Trì Cẩn Hiến đuổi theo hai người họ phía sau, vừa đuổi vừa gọi, “Tôi, tôi tặng cậu cái mới được không. Đừng đuổi anh của tôi nữa, anh ấy sợ đấy…”


“Sợ ư?!” Thích Tùy Diệc không thể tin được, phanh gấp lại. Ngón tay nhỏ chỉ vào Lục Chấp đã bỏ xa cậu bé hơn nữa, khuôn mặt nhỏ đầy vẻ nghiêm túc của người lớn, “Cái tên gấu này sợ cái gì?! Nó sợ mà còn dám cướp đồ chơi của tôi ư? Tôi là người lớn đấy!!”


Lúc này, Lục Chấp lập tức rẽ ngoặt, chạy đến bên cạnh Trì Cẩn Hiến, ôm con thú nhồi bông trốn sau lưng cậu bé, để lộ cái đầu cao hơn Trì Cẩn Hiến nửa cái, không biểu cảm: “Tiểu Trì, Hoa Hồng Nhỏ, cậu ấy đánh anh. Anh sợ.”


Thích Tùy Diệc: “…”


“Chú út.” Trì Cẩn Hiến gọi bằng giọng mềm mại.


Thích Tùy Diệc: “…”


“Không được làm nũng.” Lục Chấp đưa tay lên bóp mặt Trì Cẩn Hiến, trong mắt đầy vẻ không vui.


Thích Tùy Diệc tức đến mức bĩu môi, trong đôi mắt to tròn ngay lập tức ngập nước. Cậu bé ngồi phịch xuống đất, khóc lớn: “Hai thằng gấu… Tôi sẽ mách anh ba, anh Nguyên, tôi sẽ mách anh Ngôn, tôi sẽ mách cha tôi!”


Ngôn Duyệt vừa về đến nhà đã thấy ba đứa trẻ lại đánh nhau, lần này hình như là Thích Tùy Diệc khóc.


Anh vội vàng đi tới bế Thích Tùy Diệc lên khỏi mặt đất, phủi sạch đất trên người cậu bé. Không cần hỏi chuyện gì xảy ra, Ngôn Duyệt liền vẫy tay gọi Lục Chấp. Đợi Lục Chấp miễn cưỡng đi tới, anh liền lấy con thú nhồi bông trong lòng Lục Chấp ra, đưa cho Thích Tùy Diệc, nói: “Ngoan, đừng khóc nữa Tiểu Tùy. Lát nữa anh sẽ giúp em dạy dỗ Tiểu Chấp, được không?”


Khoảnh khắc đồ chơi trở lại trong tay, Thích Tùy Diệc diễn trò như làm ảo thuật, nước mắt lập tức ngừng rơi.


Ở nơi mà Ngôn Duyệt không nhìn thấy, cậu bé còn lè lưỡi với Lục Chấp.


Lục Chấp: “…”


Lục Chấp quay sang đối mặt với Trì Cẩn Hiến, vẻ mặt đầy ấm ức và giận dữ: “Tại sao em lại tặng quà cho cậu ấy, không tặng cho anh?”


“Em có tặng mà!” Lời tố cáo đến quá nhanh khiến Trì Cẩn Hiến sững sờ, cậu bé vội bẻ ngón tay, nói với Lục Chấp, “Tối hôm kia em đã tặng anh ba cái…”


Giọng nói đột ngột dừng lại, Thích Tùy Diệc chu môi nhìn Trì Cẩn Hiến. Cậu bé liền ngậm miệng lại, cơ thể nhỏ bé run rẩy.


Cuộc chiến giữa ba người bọn họ, ngày nào cũng đầy sóng gió.


Nguyên Tư Bạch từ biệt thự bên cạnh đi ra, nhìn thấy cảnh tượng này, anh đã quen lắm rồi, không chút ngạc nhiên. Ngôn Duyệt ngẩng đầu nhìn thấy anh, cười bất lực, lặng lẽ đỡ trán.


Sau đó, anh đi đến bên cạnh Nguyên Tư Bạch, nhìn ba đứa trẻ, chân thành hỏi: “Chúng nó sẽ đánh nhau đến lớn luôn sao?”


“Chắc chắn rồi.” Nguyên Tư Bạch cười nói.


“Tư Bạch, An An nhà chúng ta hình như ngày nào cũng bị làm khó.” Ngôn Duyệt nói. “Em cảm thấy Tiểu Chấp đang bắt nạt nó.”


Rồi anh nói đùa: “Đính ước cho chúng nó đi.”


Nguyên Tư Bạch bật cười, đáp lại: “Được thôi.”


**


Năm đó, khi Trì Cẩn Hiến sắp tròn bảy tuổi, cậu bé gặp một chú kỳ lạ ở cổng trường.


Chiều hôm nay, Nguyên Tư Bạch có chút việc, không đến cổng trường đúng giờ.


Một người đàn ông trung niên mặc quần áo không quá lôi thôi, nhưng cũng không sạch sẽ, đang ngồi xổm trên vỉa hè đối diện cổng trường.


Hắn hút thuốc, khi nhìn thấy một cậu bé đội mũ vịt con màu vàng đi ra từ cổng, hắn liền rít một hơi cuối cùng rồi vứt tàn thuốc xuống đất dập tắt, rồi đi về phía Trì Cẩn Hiến.


Trì Cẩn Hiến đi bên cạnh Lục Chấp, nắm tay cậu bé, gọi: “Anh ơi.”


Lục Chấp lập tức đưa tay cho cậu bé: “Đừng để bị tách ra khỏi các bạn khác.”



Lục Chấp nhận ra, quay đầu nhìn cậu bé, Trì Cẩn Hiến hơi ngẩng đầu lên, nắm chặt tay Lục Chấp, rúc vào gần hơn, nói nhỏ: “Anh ơi, tự nhiên em sợ quá…”


“Sao vậy?” Lục Chấp đột nhiên dừng bước. Cậu bé nghiêng người về phía trước, trán chạm trán Trì Cẩn Hiến, hỏi, “Em khó chịu chỗ nào à?”


Trì Cẩn Hiến lắc đầu: “Không khó chịu, chỉ là…”


“Tiểu Cẩn Hiến.” Người đàn ông kỳ lạ đó đi đến trước mặt Trì Cẩn Hiến, cúi người xuống, nhẹ nhàng gọi.


Trì Cẩn Hiến lập tức ngẩng đầu lên, rụt rè lùi lại một bước.


Cậu bé nhận ra người chú nàym hắn từng đến nhà cậu bé tìm cha, Trì Cẩn Hiến thường gọi hắn là chú Kiều.


Nhưng vẻ ngoài lúc này của hắn khác với những lần trước đến tìm cha, có chút đáng sợ.


Kiều Minh mỉm cười, hắn không nói nhiều, trực tiếp đưa tay ra nắm lấy cánh tay của Trì Cẩn Hiến, Trì Cẩn Hiến sợ hãi ôm lấy Lục Chấp, la lớn: “Anh ơi!”


Lục Chấp vòng tay ôm lấy Trì Cẩn Hiến, há miệng cắn mạnh vào mu bàn tay của Kiều Minh.


Kiều Minh “siss” một tiếng vì đau đớn, đột nhiên rụt tay về, sắc mặt khó coi.


Nhưng Lục Chấp đang bảo vệ Trì Cẩn Hiến ở phía sau dường như không sợ hãi chút nào. Cậu bé bình tĩnh nói: “Đừng chạm vào em ấy.”


“Hừ, thằng nhóc hỗn xược…”


“Anh muốn làm gì?” Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo và ôn hòa nghiêm túc cất lên. Kiều Minh giật mình, quay đầu nhìn.


“Ba Ngôn!”


Ngôn Duyệt đi cùng Phương Thủ, anh nhanh chóng đến nơi, kéo Lục Chấp và Trì Cẩn Hiến vào lòng, cảnh giác nhìn Kiều Minh, nói với người bên cạnh: “A Thủ, báo cảnh sát.”


Phương Thủ: “Vâng.”


“Tôi làm gì chứ?!” Kiều Minh trợn mắt giận dữ, có chút hoảng sợ.


“Nếu anh là người tốt, pháp luật sẽ không bao giờ xử oan anh,” Ngôn Duyệt nói. “Sẽ không giết oan, nhưng cũng không bỏ sót.”


“Tôi biết anh, anh đã đến nhà họ Trì tìm Trì Tuy. Đối tác của anh ấy à?”


Hắn thực sự là một trong những đối tác của Trì Tuy.


Chủ yếu là Trì Tuy là nhà đầu tư, còn Kiều Minh là nhà nghiên cứu.


Thuốc ức chế nâng cao đã được tung ra thị trường, nhưng Kiều Minh đã nghiên cứu ra một loại thuốc khiếm khuyết có tên là “giới tính thứ hai” và đang cố gắng đưa nó ra thị trường.


Trì Tuy phát hiện kịp thời và chấm dứt hợp tác với hắn.


Không có vốn, thì mọi thứ không thể tiếp tục.


Không ngờ Kiều Minh lại nảy sinh một ý nghĩ xấu xa—hắn muốn thay đổi giới tính thứ hai của con trai ruột của Trì Tuy.


**


“Nguyên Nguyên… Nguyên Nguyên, chuyện không xảy ra, không xảy ra. Đừng sợ.” Trong phòng khách buổi tối, Trì Tuy ôm lấy Nguyên Tư Bạch, người đang thở gấp và mặt tái nhợt, nói, “Đừng sợ, An An vẫn ổn, vẫn ổn.”


Nguyên Tư Bạch chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy sợ hãi, tay chân lạnh ngắt: “Hôm nay anh có chút việc, không… Trì Tuy, nếu Ngôn Duyệt không đến, nếu em ấy không ở đó, chuyện sẽ như thế nào chứ? Vậy sau này anh phải làm sao đây?”


“Không đâu, không đâu. Đừng nghĩ lung tung. Để em xử lý, được không?” Trì Tuy hôn lên tóc anh, giọng cũng khàn đi, “Em sẽ xử lý sạch sẽ, đừng sợ.”


Kiều Minh đã hoàn toàn chạm vào giới hạn của Trì Tuy, dù là động đến Trì Cẩn Hiến hay làm Nguyên Tư Bạch lo lắng.


Anh mất ăn mất ngủ vài ngày, dồn hết sức lực vào việc này, cho người đi điều tra Kiều Minh đã làm gì trong nửa năm qua. Cuối cùng phát hiện hắn đã dùng người để làm thí nghiệm, những vật thí nghiệm đó—không có ai sống sót.


Khi nghe kết quả này, Trì Tuy chỉ cảm thấy hơi thở của mình bị bóp nghẹt. Trước mặt Nguyên Tư Bạch, anh phải bình tĩnh, nhưng khi ở một mình, anh mới cảm nhận được nỗi sợ hãi đến nhường nào.


Nửa tháng sau, Kiều Minh bị tống giam. Một tháng sau, tòa án mở phiên tòa. Sau một phiên tòa kéo dài, Kiều Minh cuối cùng bị kết án tử hình.


Các bộ luật liên quan đến việc cấm nghiên cứu thuốc cấm về giới tính thứ hai, được liệt kê và thi hành từng điều một.


Luật có hiệu lực ngay trong ngày.


Mọi thứ đã được giải quyết, Trì Tuy cuối cùng cũng cảm thấy một tảng đá lớn đã được gỡ xuống.


Cuối cùng, anh thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.


“Ngủ chưa?” Nguyên Tư Bạch nhẹ nhàng ra khỏi phòng Trì Cẩn Hiến, hỏi Trì Tuy đang ở ngoài hành lang.


Nguyên Tư Bạch gật đầu, nói nhỏ: “Ngủ rồi.”


“Nguyên Nguyên, hai đứa nó cứ ngủ cùng nhau thế này cũng không phải là cách hay đâu,” Trì Tuy và Nguyên Tư Bạch cùng nhau về phòng. “Sao Tiểu An cứ muốn ngủ cùng Lục Chấp mãi thế?”


“Không thể nào lớn lên mà vẫn ở chung một phòng chứ?”



Kể từ khi Ngôn Duyệt chuyển đến biệt thự bên cạnh, thời gian Trì Cẩn Hiến và Lục Chấp ở hai nhà đã được phân chia rất rõ ràng.


Tuần này ở nhà họ Trì, tuần sau ở nhà họ Ngôn. Rõ ràng hai nhà chỉ cần ra khỏi cửa là đã bước vào sân của nhau, nhưng hai đứa trẻ lại không muốn ngủ riêng.


Hơn nữa, để mấy người cha không cảm thấy bị thiên vị, Trì Cẩn Hiến và Lục Chấp chia thời gian ở mỗi nhà rất rạch ròi.


Nhưng dù ở đâu, Lục Chấp và Trì Cẩn Hiến cũng tuyệt đối không tách nhau ra.


Trì Tuy cảm thấy khó hiểu, hỏi lại một lần nữa: “Lớn lên chúng nó cũng thế à?”


“Trẻ con thì hiểu gì chứ. Hơn nữa, hai đứa đều là con trai, chỉ là anh em thôi, có gì đâu.” Nguyên Tư Bạch quay người đóng cửa phòng ngủ lại, nói, “… Nếu thực sự có chuyện gì, đợi chúng nó lớn hơn một chút sẽ tự biết tránh, rồi sẽ ngủ riêng thôi.”


“Cũng phải.” Từ trong phòng ngủ đã đóng kín cửa, vang lên giọng nói của Trì Tuy như đang chia sẻ một câu chuyện thú vị, “Nguyên Nguyên, mấy ngày trước nghe nói Tiểu An suýt gặp nguy hiểm, thằng út sợ đến mức cứ đòi ông cụ cho nhảy lớp, nói là để bảo vệ nó… Anh nói xem, với cái IQ của nó, nhảy lớp xong có khi nào lại thi được 0 điểm thường xuyên không?”


Nguyên Tư Bạch vừa cười vừa mắng: “Làm gì có ai nói em trai mình như vậy.”


“Sự thật mà.”


**


Thời gian trôi đi thật nhanh. Chớp mắt, trong vườn của hai căn biệt thự đều trồng những bông hoa hồng lửa.


Hành lang kính được chiếu sáng bởi ánh nắng ban mai, có chút phản quang. Người ta không dám nhìn thẳng vào kính, chỉ có thể mơ hồ thấy bên trong, những bông hoa lớn đang nở rộ, mang màu sắc rực rỡ như lửa.


Vẻ đẹp chói lòa, rực rỡ đến mức chói mắt.


“Đừng… anh…” Chàng trai trẻ nằm trên giường, nửa mặt vùi vào gối, nhắm chặt mắt, nói mơ.


Giọng nói chứa đựng chút ngại ngùng khó nói, cả sự phấn khích đầy háo hức.


Hai chân cậu vô thức co lại, siết chặt chăn. Cuối cùng, không chịu nổi nữa, cậu hoảng loạn lăn người, như thể đang né tránh điều gì đó. Sau đó, chỉ nghe thấy một tiếng “rầm” cực lớn, Trì Cẩn Hiến cùng người và chăn lăn xuống khỏi giường.


“Á…” Trì Cẩn Hiến đột nhiên mở to mắt, mặt mày nhăn nhó, vô tội xoa đầu, dường như vẫn chưa tỉnh táo khỏi những giấc mơ nào đó.


“Tiểu Trì—!” Lục Chấp “bật” một cái ngồi dậy ở phía bên kia, nhanh chóng quay đầu nhìn sang bên cạnh, trống không.


Nhìn xuống sàn nhà, cậu thấy Trì Cẩn Hiến đang bám vào mép giường nửa ngồi dậy, tóc rối bù như ổ gà.


“Sao lại ngã xuống đất?” Lục Chấp vội vàng nhảy xuống giường, lo lắng nhìn Trì Cẩn Hiến, hỏi, “Có bị đau ở đâu không?”


Nói rồi, cậu đưa tay ra định kéo tấm chăn đang quấn quanh người Trì Cẩn Hiến. Trì Cẩn Hiến ban đầu vẫn còn ngơ ngác vì cú ngã, nhưng khoảnh khắc tấm chăn sắp bị kéo ra, cậu chợt tỉnh táo, mở to mắt, lăn lộn bò lên giường, hét lớn: “Anh, anh! Em không sao, không sao! Không bị ngã đau! Anh đừng chạm vào em!!”


Lục Chấp cau mày nhìn đôi tay trống rỗng của mình, vẫn giữ tư thế quỳ một gối. Nghe vậy, cậu ngước mắt lên, hỏi: “Tại sao không cho nhìn?”


Nói xong, cậu mím môi, nhìn thẳng vào mặt Trì Cẩn Hiến, im lặng, rồi lại hỏi: “Tiểu Trì, sao mặt em đỏ thế?”


Lời vừa dứt, Trì Cẩn Hiến chớp mắt liên tục.


Một lúc sau, không chỉ khuôn mặt, mà tai, cổ cậu bé cũng đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, giống như một con cua hấp đang chờ người ta ăn.


“Em, em không, không có…” Trì Cẩn Hiến run rẩy quấn chăn xuống giường đi giày, cuộn chặt mình hơn nữa, nói cực nhanh, “Anh, anh đi vệ sinh, vệ sinh cá nhân trước đi. Phải đi học rồi. Đã học trung học rồi, phải học hành chăm chỉ, lát nữa em sẽ xuống, xuống ăn cơm.”


Ngay lập tức, lông mày của Lục Chấp cau lại chặt hơn. Mắt cậu khẽ nheo lại, sau đó, cậu dang rộng hai tay: “Ôm một cái đã.”


Đây là nghi thức hàng ngày của họ, sáng thức dậy phải ôm một cái, tối đi ngủ cũng phải ôm một cái.


Nhưng hôm nay, Trì Cẩn Hiến nhìn chằm chằm vào vòng tay của Lục Chấp, cuối cùng như chịu đựng nỗi đau, khẽ từ chối: “Hôm nay đừng ôm nữa… Tối rồi ôm, tối.”


Sắc mặt Lục Chấp lạnh đi, đồng thời cậu đã lên kế hoạch trong đầu sẽ đối phó với Thích Tùy Diệc như thế nào.


Dù sao thì họ đã quen đối đầu với nhau nhiều năm rồi, Trì Cẩn Hiến có vấn đề, chắc chắn là do Thích Tùy Diệc gây ra.


Ngay sau đó, không nói thêm một lời thừa nào, trong khi Trì Cẩn Hiến đang vội vã muốn đi vào phòng vệ sinh, Lục Chấp đã đứng dậy, đứng thẳng trước mặt đối phương.


Tiếp đó, không đợi người kia phản ứng, cậu trực tiếp đưa tay ra ôm lấy Trì Cẩn Hiến vào lòng.


Trì Cẩn Hiến sợ hãi chết khiếp, vội vùng vẫy muốn thoát ra. Đồng thời, cậu bé la lớn: “Anh! Anh! Lục Chấp—!”


Người đã vào lòng rồi thì còn có thể chạy ra được sao? Tuyệt đối không.


Lục Chấp một tay vòng qua lưng Trì Cẩn Hiến, một tay mạnh mẽ siết lấy eo cậu bé, kéo người lại gần mình. Hai người lập tức chạm vào nhau.


Tiếng ve sầu mùa hè có chút ồn ào. Ngay cả khi mới bảy giờ sáng, khoảnh khắc mặt trời ban mai ló dạng, chúng đã không ngừng nghỉ tấu lên bản nhạc trên những cành cây ngoài cửa sổ.


Giữa tiếng ve không thể bỏ qua bên ngoài, Lục Chấp im lặng.


Mặt Trì Cẩn Hiến đỏ bừng, gần như muốn bốc khói.


Cậu nhắm mắt lại, cảm thấy mất mặt, xấu hổ, thậm chí là tuyệt vọng, cậu vùi trán vào hõm vai Lục Chấp không dám ngẩng đầu.


“… Tiểu Trì,” giọng Lục Chấp rất thấp, hơi khàn, như có thể mê hoặc lòng người, “Tiểu Tiểu Trì có phản ứng lạ, em có cảm nhận được không?”


Cậu tò mò hỏi: “Phản ứng tự nhiên? Đã mơ thấy gì? Hay là mơ thấy gì nên mới có phản ứng tự nhiên?”

Hết chương 04


Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Story Chương 83: Nếu 04
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...