Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?

Chương 81: Nếu 02

157@-

Chương 02

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan


“Nhan Nhan.” Giọng của Lục Từ Thanh vang lên sau lưng không đầy một phút, mang theo chút áp lực khó nhận ra, và cả sự không vui. “Không phải đến đón Tiểu Chấp sao? Sao lâu thế, điện thoại cũng không nghe.”


Hơi thở của Ngôn Duyệt khựng lại, theo bản năng đẩy Lục Chấp về phía Nguyên Tư Bạch, dường như để chấp nhận đề nghị của đối phương khi nãy là để Lục Chấp đi chơi với Trì Cẩn Hiến một lát.


Nhưng ngay sau đó, vào khoảnh khắc Lục Chấp được đẩy vào lòng Nguyên Tư Bạch, cổ tay của Ngôn Duyệt cũng bị nắm lấy một cách nhẹ nhàng.


Nguyên Tư Bạch dịu dàng nhưng mạnh mẽ kéo Ngôn Duyệt về phía mình, thậm chí là ra phía sau.


Ánh mắt anh lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt Lục Từ Thanh, không nhanh không chậm nói: “Thượng tướng Lục, tôi muốn mời Tiểu Chấp và ngài Ngôn đến nhà tôi chơi một lát, được không?”


“Hôm nay đã muộn rồi,” Lục Từ Thanh lấy ra một điếu thuốc từ trong túi, không châm lửa, chỉ kẹp giữa các ngón tay. “Hay để ngày mai đi.”


Nói rồi ông ta tự mình đưa tay ra, định túm lấy Ngôn Duyệt đang ở sau lưng Nguyên Tư Bạch.


Vai Ngôn Duyệt khẽ run rẩy.


Bàn tay to lớn như lưỡi hái tử thần kia đột nhiên bị một bàn tay khác chặn lại.


Một bàn tay với các khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng cản lại, khiến đường đi ban đầu của Lục Từ Thanh bị lệch hướng.


Lục Từ Thanh cau mày, ánh mắt lạnh lùng liếc qua.


“Chào Thượng tướng Lục.” Trì Tuy gạt tay ông ta ra, trên mặt nở nụ cười. “Giữa đường giữa sá thế này, chồng của tôi chỉ mời bạn của con trai tôi về nhà chơi một lát, cũng không được sao?”


Nguyên Tư Bạch nhìn thấy Trì Tuy còn hơi sững sờ, dù sao anh cũng không biết tại sao Trì Tuy lại xuất hiện ở đây, nên theo bản năng hỏi: “Sao em lại đến đây?”


Trên người Trì Tuy vẫn mặc bộ âu phục chỉ mặc khi ở công ty, cà vạt, cổ tay áo đều chỉnh tề, rõ ràng vẫn chưa đến giờ tan làm.


Anh mỉm cười nhạt đứng bên cạnh Nguyên Tư Bạch, đưa tay ôm nửa người anh ấy, sau đó khẽ chỉ về phía bên đường, trả lời: “Đi bàn bạc một dự án với ông cụ, không ngờ anh vẫn chưa về nhà, còn thấy anh bị bắt nạt.”


“Lần sau có chuyện phải gọi điện thoại thẳng cho em, biết chưa?”


Nói xong, đợi Nguyên Tư Bạch theo bản năng gật đầu, giọng nói của Trì Tuy liền đột ngột lạnh đi như ảo thuật. Anh ngước mắt lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn Lục Từ Thanh, nói: “Thượng tướng Lục, đến chuyện nhỏ nhặt như bạn của trẻ con đi chơi nhà nhau mà ngài cũng hạn chế, nói thế nào cũng không được đâu.”


Lục Từ Thanh nheo mắt lại, nói: “Tổng giám đốc Trì, anh phải làm rõ một điểm, đây là chuyện gia đình của tôi.”


Trì Tuy gật đầu ra vẻ đã hiểu, sau đó ngồi xổm xuống, hỏi Lục Chấp đã ngừng khóc nhờ sự bầu bạn của Trì Cẩn Hiến: “Bé con, con có muốn về nhà chú chơi với An An nhà chú không?”


Lục Chấp ngước nhìn ba mình, sắc mặt Ngôn Duyệt tái nhợt, nhưng vẫn nhìn lại với chút hy vọng.


Tiểu Lục Chấp bèn nhỏ giọng nói: “Chú Trì, tối nay con có thể ngủ cùng Hoa Hồng nhỏ không ạ?”


“Tất nhiên rồi!” Nghe vậy, Trì Cẩn Hiến vội vàng giành trước đáp lời, giọng điệu phấn khởi và đầy hào hứng. “Cha, ba nhỏ, con muốn ngủ cùng anh Tiểu Chấp!”


Trẻ con không biết, cũng không hiểu những rắc rối giữa người lớn. Chúng chỉ chú ý đến những điều vui vẻ, đôi mắt to tròn cong lên, trong con ngươi ẩn chứa vô vàn nụ cười.


Trì Tuy liền mỉm cười, nói: “Cậu bé đồng ý rồi.”


Cơ thể Tiểu Lục Chấp thả lỏng, Trì Tuy xoa đầu cậu bé.


Ngay sau đó, Trì Tuy đứng dậy, quay sang Ngôn Duyệt: “Ngài Ngôn, tôi và chồng của tôi muốn mời anh về nhà chơi.”


Một số con đường, dù đã nhiều năm không thấy điểm cuối, nhưng chỉ cần đặt chân vào, sẽ không bao giờ có thể quay đầu lại.


Ngay lập tức, không chút do dự, Ngôn Duyệt cố gắng giữ vững giọng nói, nói: “Được.”


“Thượng tướng Lục, một người trưởng thành độc lập, có năng lực và quyền đưa ra phán đoán đúng sai cũng như quyết định cho bản thân,” Trì Tuy nhìn Lục Từ Thanh, khẽ cúi đầu, coi như đã được đồng ý. “Hẹn gặp lại lần sau.”


“Nguyên Nguyên, đi thôi.”



Mấy người họ quay lưng đi về phía chiếc xe bên đường. Lục Từ Thanh ở phía sau trầm giọng gọi một tiếng: “Nhan Duyệt.”


Ngôn Duyệt nhắm mắt hít một hơi thật sâu, không quay đầu lại.


Lục Từ Thanh lại nói: “Em không định về nhà nữa sao?”


Câu nói này đơn giản đến mức không có gì kỳ lạ, nhưng bên trong lại chứa vô số lời đe dọa mà chỉ Ngôn Duyệt mới hiểu được. Cơ thể anh run lên không ngừng.


Lúc này, Trì Tuy nói: “Tôi và chồng của tôi sẽ giúp cậu.”


Nguyên Tư Bạch nắm lấy cổ tay của Ngôn Duyệt, nhẹ nhàng nói: “Chẳng phải em rất thích Tiểu An sao? Em xem thằng bé có vui không, nó và Tiểu Chấp chơi với nhau cũng rất vui vẻ, em nhìn bọn chúng đi.”


Mắt Ngôn Duyệt đã ướt đến mức không thể nhìn rõ mọi thứ, chỉ theo bản năng rũ mi mắt xuống nhìn hai đứa trẻ.


Vào khoảnh khắc anh nhìn qua, Tiểu Lục Chấp lập tức gọi: “Ba.”


Những giọt nước mắt kìm nén bỗng chốc vỡ òa, Ngôn Duyệt lấy hai tay che mặt, chân không ngừng bước đi. Anh hít vào, thở ra, hít vào, thở ra, lặp đi lặp lại: “Đưa tôi đi, đưa tôi đi, tôi thực sự không chịu nổi nữa… Tôi đau quá, thật khó chiuij.”


Trì Viễn Thân đang ngồi trong xe bên đường, thấy mấy người họ đến gần thì xuống xe.


Ông cũng không hỏi chuyện gì đã xảy ra, chỉ nhìn thoáng qua Lục Từ Thanh ở phía bên kia đường, nói với Trì Tuy: “Con đưa họ về đi.”


Chiếc xe hôm nay là xe thương mại cỡ nhỏ, không đủ chỗ cho nhiều người như vậy, trên xe còn có tài xế đang lái.


Vì vậy, Trì Tuy theo bản năng muốn hỏi còn ông thì sao, nhưng thấy ông còn muốn nói, Trì Viễn Thân trực tiếp ra lệnh một cách thiếu kiên nhẫn: “Lát nữa bảo lão Trương đến đón cha là được, về đi.”


“Vâng,” Trì Tuy gật đầu, không nói thêm lời thừa. “Cha, bọn con đi đây.”


**


Ngày đầu tiên đến nhà Trì Tuy, Ngôn Duyệt không nói một lời, chỉ ngồi ngây ra một mình, dường như đang suy nghĩ, hoặc đang nhận thức tình hình hiện tại.


Rốt cuộc là thật hay giả.


Ngày hôm sau, Lục Từ Thanh đến đòi người, Trì Tuy tất nhiên không nhượng bộ.


Mặc dù anh vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì.


Và khi nghe thấy giọng nói của Lục Từ Thanh, cơ thể và bản năng của Ngôn Duyệt, một Omega đã bị đánh dấu vĩnh viễn, mách bảo anh rằng người đứng ngoài cửa là Alpha của mình.


Alpha của anh đang muốn anh về nhà.


Sự áp chế không cân xứng này là bẩm sinh, không phải nói chống cự là có thể chống cự được. Ngôn Duyệt trong phòng khách mặt mày tái nhợt, nắm chặt cánh tay mình, móng tay cắm sâu vào da thịt, nhưng anh giống như không cảm thấy đau, không nhận thức được gì.


Nguyên Tư Bạch đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán anh, nói chuyện bên tai, cố gắng dùng tên anh, dùng tình yêu của anh để kéo anh trở lại.


Một lúc sau, Ngôn Duyệt mới khàn giọng gọi một tiếng: “Tư Bạch.”


“Ừm, anh đang nghe.” Nguyên Tư Bạch đáp.


Cổ họng Ngôn Duyệt rất khô, nhưng anh ta không muốn uống nước, nên vô thức nuốt một ngụm nước bọt, nói: “Xin lỗi, đã gây nhiều rắc rối cho anh và ngài Trì, ông ta… sẽ không dễ dàng buông tha cho em đâu.”


“Đừng nói vậy,” Nguyên Tư Bạch xoa xoa ngón tay lạnh ngắt của anh, nói, “Anh thực sự rất thích Tiểu Chấp, cũng thật lòng coi em như em trai.”


“Tư Bạch.”


“Em nói đi.”


Ngôn Duyệt ngồi trên ghế sofa, nhìn Nguyên Tư Bạch, nói: “Anh có thể đi cùng em đi xóa dấu hiệu vĩnh viễn không?”


Anh rũ mi mắt xuống, run rẩy nói: “Trước đây, em đã lén đi một lần… ông ta đã rất tức giận, em… lại bị đánh dấu vĩnh viễn.”



Ngày đó, thực sự rất đau, từ nhỏ Ngôn Duyệt đã không phải chịu khổ, cũng chưa từng trải qua nỗi đau lớn, dù là về mặt tinh thần hay thể xác. Ngôn Truyền Tuần dù thường mắng anh hèn nhát, nói hai người họ không giống cha con chút nào, nhưng cha mẹ thực sự rất yêu thương anh, nếu không đã không nuông chiều anh đến mức ngây thơ và ngu ngốc như vậy, không hiểu chuyện đời, nghĩ rằng những gì mình thấy là tốt nhất.


Nhưng ở chỗ Lục Từ Thanh, Ngôn Duyệt đã trải qua tất cả những điều đó.


Vì vậy, “sự sợ hãi” lại một lần nữa chiếm lấy vị trí cao nhất.


Và Lục Từ Thanh với tư cách là Alpha của anh, còn cố ý áp chế Ngôn Duyệt, không cho phép Ngôn Duyệt có hành vi chống đối ông ta.


“Được, được.” Giọng Nguyên Tư Bạch cũng run rẩy. Anh thực sự không ngờ một vị thượng tướng như Lục Từ Thanh lại có thể b**n th** đến vậy, nhưng anh là người ngoài, không tiện đánh giá quá nhiều. “Anh và Trì Tuy sẽ đi cùng em, sẽ không để em gặp Lục Từ Thanh.”


“Ngôn Duyệt, em đã chọn cách thoát ra rồi,” Nguyên Tư Bạch nói với anh, “Vì vậy, từ bây giờ trở đi, bất kể cần làm gì, em cũng phải kịp thời nói cho anh biết, để bọn anh giúp em, được không?”


Ngôn Duyệt cố nén lại, gật đầu “Ừm”. Sau đó, anh sợ hãi, nức nở một cách kinh hoàng: “Ông ta không đồng ý ly hôn với em, không cho em đi. Em muốn báo cảnh sát… nhưng ông ta lấy Tiểu Chấp ra để uy h**p em, nói thằng bé còn nhỏ như vậy, sau này nếu để người khác biết cha của nó là một người như thế nào, tuổi thơ của Tiểu Chấp chắc chắn sẽ bị người ta bàn tán, không vui vẻ gì.”


“Em không muốn con em… nhưng… Tư Bạch, em không chịu nổi, thực sự không chịu nổi, em sắp phát điên rồi, em cảm thấy mình sắp không sống nổi nữa… phải làm sao đây.”


“Em khó chịu quá… vì vậy em vẫn báo cảnh sát, nhưng, bị dập xuống, không ai biết.”


Mắt Nguyên Tư Bạch đỏ hoe, con ngươi đầy sự phẫn nộ.


“Vậy để tôi báo cảnh sát.” Lúc này, Trì Tuy cuối cùng cũng đã tiễn được Lục Từ Thanh, quay lại phòng khách nói.


Ngôn Duyệt ngước mắt lên nhìn, Trì Tuy cau mày, nói: “Nếu tôi cũng không làm được, thì để ông cụ nhà tôi đi. Tôi xem có đúng là không ai quản không.”


Vừa dứt lời, Ngôn Duyệt đột nhiên bật khóc thành tiếng, như một đứa trẻ hoàn toàn không hiểu chuyện.


“Em thực sự rất ích kỷ, xin lỗi vì đã liên lụy mọi người như vậy.” Anh dùng cổ tay che mắt, vừa khóc vừa nói, “Nếu không phải biết thế lực của ngài Trì, em căn bản không dám nói những điều này với Tư Bạch, em biết… nên mới vậy, xin lỗi Tư Bạch, em…”


“Em làm đúng rồi.” Nguyên Tư Bạch đau lòng ôm lấy anh, nói, “Ngôn Duyệt, em làm đúng rồi.”


“Tìm kiếm sự giúp đỡ từ một đối tượng hợp lý, luôn luôn là điều đúng đắn. Em không thể để bản thân ngày càng tệ đi, như vậy sẽ có vấn đề, hiểu không?”


Ngôn Duyệt gật đầu lia lịa, “Ừm” một tiếng.


Sau đó anh nói: “Em muốn A Thủ ra khỏi nhà họ Lục. Lục Từ Thanh cũng hạn chế cậu ấy tiếp xúc với em quá nhiều… Ông ta sẽ không làm gì A Thủ, dù sao cũng phải giữ lại để uy h**p em, nhưng cậu ấy không nên vì em… Cậu ấy là em trai em, em nợ cậu ấy quá nhiều rồi.”


Nguyên Tư Bạch: “Được.”


Trong lúc nói những điều này, Trì Tuy đã lấy danh nghĩa của mình để báo cảnh sát.


Dứt khoát và quyết đoán.


Ngày hôm đó, mãi đến tối, Ngôn Duyệt vẫn nói chuyện với Nguyên Tư Bạch.


Tất cả những cuộc trò chuyện của anh trong ba năm qua cộng lại cũng không bằng một ngày hôm nay. Anh giống như một lữ khách sa mạc cực kỳ thiếu nước, kiệt sức gần như muốn từ bỏ hy vọng sống, nhưng đột nhiên lại nhìn thấy một ốc đảo nhỏ ở phía xa.


Sức hấp dẫn của một thế giới đầy màu sắc quá lớn, khiến người ta nảy sinh một khao khát điên cuồng.


Ngôn Duyệt nói: “Em có một cuốn sổ tay rất bình thường. A Thủ đã giúp em tìm một thiết bị ghi hình từ xa… Bằng chứng về việc Lục Từ Thanh giam cầm và cưỡng h**p em đều ở trong đó—từng chi tiết một.”


Giọng anh rất bình tĩnh, như thể đang nói về một chuyện cực kỳ bình thường. Nhưng thông tin trong lời nói của anh lại khiến người ta rợn tóc gáy, bởi vì Nguyên Tư Bạch nhận ra, dường như từ rất lâu trước đây, Ngôn Duyệt đã chuẩn bị cho hậu sự của mình.


Và là chuẩn bị một cách chi tiết đến từng chi tiết nhỏ.


Ngôn Duyệt biết mình sẽ chết, biết mình sẽ chết như thế nào, và còn biết cả cảnh tượng khi Lục Từ Thanh bị trừng phạt nhiều năm sau đó.


Tình trạng tinh thần của anh giống như đã bị tổn thương không thể phục hồi.


Vì vậy, anh đã chuyển hóa khí chất ôn hòa trên người thành sự cực đoan.


Nếu thời gian kéo dài hơn nữa, thì sẽ không ai có thể cứu được nữa.



“Tư Bạch,” Ngôn Duyệt khẽ gọi, kéo người kia trở lại, thì thầm với giọng gần như không nghe thấy, “Em bị bệnh rồi, hàng ngày em đều… lên kế hoạch cho những việc rất đẫm máu. Và… em còn muốn làm hại Tiểu Chấp, thậm chí cả khi thằng bé đang ngủ, đang chơi… muốn bóp cổ nó, để nó đi cùng em. Như vậy sẽ không còn đau khổ nữa.”


“Em không biết mình còn có thể kiên trì được bao lâu. Mỗi ngày em đều tự nhủ, tuyệt đối không được để con em…. cũng trở thành một kẻ điên như Lục Từ Thanh. Vì vậy em dạy dỗ nó hết lần này đến lần khác…” Anh hít một hơi thật sâu, vùi mặt vào lòng bàn tay. “Em sắp không chịu nổi nữa rồi… thực sự sắp không chịu nổi nữa rồi, em biết rõ tình trạng của mình.”


“Mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi, tin anh đi.” Nguyên Tư Bạch nức nở xoa đầu Ngôn Duyệt, an ủi, rồi khẽ đề nghị: “Ngôn Duyệt, chúng ta đi khám bác sĩ, được không?”


Ngôn Duyệt im lặng.


Nguyên Tư Bạch dỗ dành như dỗ một đứa trẻ: “Ngoan nào.”


Ban đầu Ngôn Duyệt vẫn còn rơi nước mắt, nghe vậy đột nhiên không nhịn được cười thành tiếng, vai run lên. Không lâu sau lại vừa khóc vừa cười.


Anh nói: “Bình thường em đều dỗ Tiểu Chấp như vậy.”


“Anh cũng dỗ An An như vậy.” Nguyên Tư Bạch ngây thơ tiếp lời.


Ngôn Duyệt liền cười lớn hơn.


**


Trời đã dần về khuya, Tiểu Lục Chấp và Tiểu Trì Cẩn Hiến ngủ trong một phòng. Khi Ngôn Duyệt trở về phòng mình, vừa hay đi ngang qua phòng của hai đứa trẻ.


—Để anh có thể nhìn thấy hai đứa trẻ khi đi qua, để tiếp thêm sức mạnh cho anh, Nguyên Tư Bạch đã cố tình không đóng kín cửa phòng của hai đứa trẻ.


Lúc này, cánh cửa mở được một phần ba.


Bên tường đầu giường có gắn một chiếc đèn ngủ hình chú thỏ xinh xắn, đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt.


Chiếu lên khuôn mặt nhỏ của hai đứa trẻ trên giường, ấm áp và đáng yêu. Mắt chúng lấp lánh như phát sáng.


Chúng vẫn chưa ngủ. Ngôn Duyệt nhìn thấy Tiểu Trì Cẩn Hiến đang ôm một con thú nhồi bông mềm mại, cậu bé quay mặt về phía Tiểu Lục Chấp, ngọt ngào gọi: “Anh ơi.”


“Hửm.” Lục Chấp cũng quay đầu nhìn cậu bé, sau đó ánh mắt rơi vào con thú nhồi bông trong lòng Trì Cẩn Hiến.


Trì Cẩn Hiến nhận ra, vội hỏi: “Anh có thích cái này không?” Nói rồi, đợi người kia vừa đáp một tiếng, cậu bé liền nhét con thú nhồi bông vào lòng Lục Chấp. “Tặng anh này!”


Lục Chấp một tay nhận lấy con thú nhồi bông, rồi đưa một cánh tay của mình vào lòng Trì Cẩn Hiến, để cậu bé ôm.


Một lúc sau, không hiểu sao con thú nhồi bông lại rơi xuống đất, cũng không ai nhặt lên.


“Anh ơi, sau này anh sẽ luôn sống ở nhà em chứ?” Trì Cẩn Hiến chớp chớp đôi mắt to tròn, hỏi.


“… Không biết.” Lục Chấp suy nghĩ một lúc, trả lời.


“Vậy sau này chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau chứ?”


Lục Chấp lại nghĩ một lúc: “Sẽ ở bên nhau.”


Nghe vậy, hàng mi dài của Trì Cẩn Hiến chớp hai cái. Cậu bé vui vẻ cười, hào hứng hỏi tiếp: “Vậy lớn lên chúng ta có kết hôn không?”


Ngôn Duyệt đứng ngoài cửa thấy buồn cười, không nhịn được khẽ cười.


Chúng nó hiểu gì về kết hôn đâu, ngay cả thích là gì có lẽ cũng không biết.


Quả nhiên, Lục Chấp bị câu hỏi này làm khó, hỏi một cách khiêm tốn: “Kết hôn là như thế nào?”


“Ừm… tức là…” Trì Cẩn Hiến sắp xếp ngôn ngữ một lúc, nói, “Giống như Đại Trì và ba nhỏ, họ ở bên nhau mỗi ngày.”


Nói rồi, cậu bé đưa bàn tay nhỏ ra, nghiêm túc bẻ từng ngón tay, nói: “Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đi dạo, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau cười… cùng nhau làm rất rất nhiều việc.”


Lục Chấp không nói gì, dường như đang nghĩ về cha và ba của mình.



Trong ký ức của cậu bé, hai người lớn trong nhà chưa bao giờ cãi nhau, nhưng họ cũng chưa bao giờ giống như hai người cha của Trì Cẩn Hiến.


Trẻ con không hiểu gì, nhưng lại nhạy cảm nhất với cảm xúc. Tình cảm của chúng rất đơn giản và trong sáng, trong đầu không có quá nhiều thứ, vì vậy sẽ đặc biệt chú ý đến những sự vật, sự việc trước mắt, bên cạnh.


Trong căn phòng có thắp một chiếc đèn ngủ nhỏ, Trì Cẩn Hiến ngay lập tức nhận ra người bên cạnh mình dường như không vui nữa. Cậu bé vội đưa tay ôm lấy Lục Chấp, áp mặt vào cậu bé, rồi nói như kể chuyện cười: “Nhưng anh ơi, em nói cho anh biết này, lớn lên chúng ta đừng giống Đại Trì nhé. Trước mặt ba nhỏ, cha vẫn còn làm nũng đấy, giống như một em bé, thật xấu hổ.”


Lần này, Ngôn Duyệt đứng ngoài cửa thực sự không nhịn được, trong mắt tràn đầy ý cười.


Anh nghĩ, trên đời này sao lại có đứa trẻ đáng yêu đến vậy. Vì vậy, anh vô thức nghĩ đến con mình, rồi lại không ngừng buồn bã, thầm nghĩ, giá mà Tiểu Chấp cũng được lớn lên trong một gia đình đầy yêu thương như vậy thì tốt.


“Hả? Thật sao?” Lục Chấp trong phòng bị thu hút sự chú ý, có chút tò mò hỏi, “Tại sao chú ấy lại làm nũng với chú Nguyên…?”


Nói đến đây, Trì Cẩn Hiến có rất nhiều điều để nói.


Cậu bé phát ra một tiếng “hừ” rất đáng yêu từ mũi, cố tình dùng giọng hung dữ nói: “Ba nhỏ không thể ôm em quá lâu đâu. Cứ hễ ba ôm em, Đại Trì lại lôi em ra khỏi lòng ba nhỏ, nói em dính người quá.”


Lục Chấp chưa từng trải qua những điều này, cũng là lần đầu tiên nghe thấy, sự tò mò càng được khơi dậy mạnh mẽ hơn.


Nói: “Rồi sao nữa?”


“Rồi cha thường cho em vào một cái túi nilong lớn rồi treo lên cửa, chỉ lộ ra mỗi cái đầu để nhìn cha làm mặt xấu với em.” Trì Cẩn Hiến chớp chớp đôi mắt to tròn tố cáo, nói, “Anh ơi, sau này nếu anh thấy em bị treo trên cửa, anh nhất định phải cứu em ngay lập tức nhé.”


“Em bị treo trên cửa à?” Lục Chấp ngạc nhiên. “Chú Nguyên không cứu em sao?”


“Có chứ.” Nghe vậy, Trì Cẩn Hiến cười, giọng điệu đầy tự hào, “Cứu xuống xong là Đại Trì sẽ quỳ xuống đất đấy.”


Xung quanh im lặng, Lục Chấp im lặng nhìn Trì Cẩn Hiến. Hai người nhìn nhau suốt vài phút, cậu bé dường như cuối cùng cũng hình dung ra được cảnh tượng đó, rồi “phì” một tiếng cười ra.


Thấy cậu bé cười, Trì Cẩn Hiến ngay lập tức cũng “hí hí hí” cười theo. Vừa cười vừa nói: “Anh ơi, anh cười đẹp quá đi mất.”


“Sau này anh cười nhiều hơn nhé, em có thể làm cho anh vui mà.”


Lục Chấp khẽ rúc vào người bên cạnh, Trì Cẩn Hiến lại áp mặt vào má cậu bé.


“Với cả, em nói cho anh biết này nhé,” Trì Cẩn Hiến nói nhỏ như kể bí mật, “Hai người kết hôn đều sẽ hôn nhau đấy.”


Ngôn Duyệt đứng ngoài cửa: “…”


Lục Chấp dường như không hiểu gì, ngây thơ hỏi: “Hôn như thế nào?”


Ngôn Duyệt: “…”


“Giống như thế này!” Mắt Trì Cẩn Hiến sáng lên, chống người dậy, dùng bàn tay nhỏ ôm lấy khuôn mặt nhỏ của Lục Chấp, hôn một cái thật kêu lên má cậu bé.


“Chụt! Chụt!” Trì Cẩn Hiến hôn má trái, má phải, trán, chóp mũi, cằm của Lục Chấp. Hôn xong còn mãn nguyện hỏi: “Anh có vui không?”


Lục Chấp gật đầu một cách ngây ngô, trả lời: “Vui.”


“Sau này anh cũng sẽ vui thôi.” Trì Cẩn Hiến ôm lấy Lục Chấp, vỗ nhẹ vào cánh tay cậu bé. Một đứa trẻ đang dỗ dành một đứa trẻ khác. “Anh ở bên chú Ngôn, em ở bên anh. Em còn có thể cho anh mượn Đại Trì và ba nhỏ. Vậy anh sẽ có ba người cha, họ sẽ rất yêu anh.”


Ngôn Duyệt đứng ngoài cửa không cười nữa. Anh chỉ cảm thấy trong lòng chua xót, mềm nhũn, vừa căng vừa ấm áp không thể tả. Mắt anh không lâu sau đã hơi ướt, anh đưa mu bàn tay lên che mắt, không để mình phát ra tiếng động nào.


Giọng của Tiểu Trì Cẩn Hiến lại vọng ra, mơ mộng về tương lai: “À, vậy anh cũng phải cho em mượn chú Ngôn. Sau này em có thể gọi chú ấy là ba Ngôn. Vậy là em cũng có ba người cha, được không?”


Lục Chấp không nhịn được nữa, lần đầu tiên chủ động đưa tay lên, ôm lấy Trì Cẩn Hiến, áp mặt vào cậu bé, nói: “Được.”


“Sao không về phòng?” Nguyên Tư Bạch ra ngoài lấy nước, nhìn thấy Ngôn Duyệt đứng trước cửa phòng của hai đứa trẻ, bèn đi tới hỏi nhỏ một câu.


Ngôn Duyệt vội vàng thở ra, nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, đưa tay nhẹ nhàng khép cánh cửa trước mặt lại.


Anh quay đầu lại, nói nhỏ: “Tư Bạch, ngày mai đi cùng em đến bệnh viện… hẹn một bác sĩ tâm lý, được không?”


Nguyên Tư Bạch cười, nói: “Được.”

Hết chương 02


Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Story Chương 81: Nếu 02
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...