Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?

Chương 8

134@-

Chương 08

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan


Trì Cẩn Hiến gần như luống cuống tay chân nhận lấy thẻ ăn, động tác hơi hoảng loạn, lòng bàn tay trực tiếp áp lên mu bàn tay Lục Chấp đang đặt ở xương quai xanh của mình — đúng là nắm tay thật!


Có thể quản lý thẻ ăn, lại còn chiếm được tiện nghi, hai niềm vui lớn mang lại cảm giác không chân thật tột độ suýt chút nữa khiến Trì Cẩn Hiến choáng váng. Cậu nhe răng cười ngây ngô, cho đến khi Lục Chấp khẽ động ngón tay dưới lòng bàn tay cậu ấy, khẽ nói với giọng kìm nén: “Buông tay.”


Trì Cẩn Hiến mới như bừng tỉnh, ngẩng mặt cười “ồ ồ” mấy tiếng, vội vàng buông tay ra.


“Cảm ơn anh Lục!” Xoay người lại, cậu ấy cứ cúi đầu nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ ăn trong tay, nghiên cứu tỉ mỉ, như muốn nhìn thủng một lỗ trên tấm thẻ đó.


Giang Bách Hiểu đã hoàn toàn không hiểu nổi cảnh tượng trước mắt. Mới hôm qua cậu ấy còn đại chiến mấy trăm hiệp trên diễn đàn với những người tuyên bố sẽ tiếp tục xem trò cười của Trì Cẩn Hiến — Bạn cùng bàn của cậu ấy thì cậu ấy có thể bắt nạt, người khác không được coi thường!


Chắc hẳn những bạn học khác có quan hệ tốt với Trì Cẩn Hiến trong lớp cũng tương tự.


Nhưng Lục Chấp hôm nay là ý gì? Đây là muốn Trì Cẩn Hiến công khai ăn ké sao?


Cậu ấy gần như là lần đầu tiên trong ngày hôm nay mới thực sự nhận ra Trì Cẩn Hiến, ánh mắt rực lửa nhìn thẳng vào cậu ấy, hy vọng đối phương có thể nhận ra ánh mắt vừa chân thành vừa dò xét của mình.


Nhưng Trì Cẩn Hiến hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui sướng khi có được thẻ ăn, hoàn toàn không để ý đến chuyện bên ngoài.


Nhìn Lục Chấp thì đúng là dám, nhưng dám nhìn rồi thì cũng không dám hỏi. Nếu mắt đối mắt thì hỏi hay không hỏi? Hỏi gì? Hỏi tại sao cậu đột nhiên lại làm ra hành động không phù hợp với bản thân như vậy? Hay lại hỏi rốt cuộc cậu muốn phát triển mối quan hệ với Trì Cẩn Hiến thành như thế nào?


Nghĩ như vậy, vô số suy nghĩ đi trước một bước đã ăn phải gan hùm mật báo, trong tâm trí Giang Bách Hiểu nghĩ đừng quay đầu lại, nhưng đầu và mắt đã lặng lẽ quay về phía sau.


Lúc này, những ý nghĩ khác đã ăn phải mật báo cũng lần lượt ứng nghiệm, như thể cảm nhận được không chỉ có một ánh mắt dò xét, Giang Bách Hiểu vừa quay người được một góc, ánh mắt vừa liếc qua một đường cong, liền ngay lập tức đối diện với ánh mắt thờ ơ của Lục Chấp!


Dọa cậu sợ đến mức khẽ hít một hơi lạnh, vô thức nói: “Xin lỗi!” rồi vội vàng khoanh tay ngồi thẳng đối diện bảng đen.


Người thông minh chỉ một lòng cầu sinh, không cầu chết.


Vứt bỏ suy nghĩ bắt đầu từ Trì Cẩn Hiến và Lục Chấp, Giang Bách Hiểu thần hồn về thể xác, cuối cùng cũng nhận ra chiếc điện thoại trong túi mình đang rung.


Cậu nghi ngờ thò tay sờ sờ — sắp vào học rồi mà vẫn còn rung!


“Bách Hiểu, Bách Hiểu…”


“Xì xì, xì.”


“Liên minh Bách Hiểu Sinh…”


Có người đang gọi cậu. Giang Bách Hiểu càng nghi ngờ ngẩng đầu, hai nam sinh ngồi hàng ghế đầu giữa lớp mỗi người một câu khẽ gọi cậu, còn nhe răng “xì—”, rõ ràng đã kéo dài hai ba phút rồi.


Ngay khoảnh khắc cậu nhìn qua, nam sinh Mã Đạt liền làm động tác khoa trương, một tay làm hình điện thoại, tay kia làm động tác chạm vào điện thoại.


Cậu ta đang nhắc mình xem điện thoại!


Giang Bách Hiểu che giấu cúi đầu sờ mũi, hiểu rồi.


Trung học Liên minh Thiên Hà Số 1 có một quy định như thế này về việc chia lớp, vì để không quá đặc biệt; không để học sinh cảm thấy sự khác biệt; không để học sinh thường xuyên đến một môi trường mới để làm quen; học sinh phải cùng nhau học tập và tiến bộ, sau học kỳ một của lớp 10, học sinh chọn xong môn học mình muốn học, trường sẽ chia lớp ngẫu nhiên — lên lớp 11.


Đến lớp 12, lớp mà họ được chia vào, 99% vẫn là những bạn học cũ của lớp 11.



1% còn lại là do một số học sinh đi theo con đường nghệ thuật, do thời gian học văn hóa khác nhau, họ sẽ tạo thành một lớp.


Và lớp 11/10 năm ngoái — lớp 12/10 năm nay, không có học sinh nào đi theo con đường nghệ thuật.


Vì vậy, họ vẫn là một gia đình lớn như cũ.


Lớp của người khác có mấy nhóm chat thì không biết, dù sao lớp 12/10 có hai nhóm.


Một nhóm bao gồm tất cả học sinh, một nhóm bao gồm tất cả học sinh còn lại trừ Trì Cẩn Hiến và Lục Chấp.


Lúc này, nhóm thiếu hai người đó đang sôi nổi tin nhắn ding ding dang dang lên tận trời xanh.


Lớp 12/10 (2) sống sót trong khe hở:


Học ủy Chung Khuynh: [Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt chết tiệt chuyện gì thế này, lớp trưởng đưa thẻ ăn cho Hiện Kim rồi?]


Học ủy Chung Khuynh: [Tôi không nhìn nhầm chứ, mọi người đều đang nhìn mà]


Tiểu Mã Đạt Cốc Cốc Cốc: [Học ủy, hãy tin vào chính mình, cả lớp có 52 bạn học… không, 50 bạn học đều nhìn thấy rồi]


Học ủy Chung Khuynh: [Tôi không tin, hai năm rồi, Hiện Kim theo đuổi hai năm, lớp trưởng gần như không thèm nhìn một cái! Lớp 12 rồi không phải nên học hành tử tế sao? Chuyện gì thế này?!]


Học ủy Chung Khuynh: [Bách Hiểu, cậu có biết gì không @Giang Hồ Bách Hiểu Sinh]


Tiểu Mã Đạt Cốc Cốc Cốc: [Học ủy thân là học ủy xin hãy luôn nhớ học tập, đừng có nhiều chuyện như vậy]


Học ủy Chung Khuynh: […]


Tiểu Mã Đạt Cốc Cốc Cốc: [Bách Hiểu chúng ta nói chuyện riêng đi, cậu kể cho tôi nghe @Giang Hồ Bách Hiểu Sinh]


Học ủy Chung Khuynh: […]


Học ủy Chung Khuynh: [Cậu đợi đấy]


Hạ Tuế ngày nào cũng uống nước: [Á hẹ hẹ nhưng sao tôi lại vui thế nhỉ, Tiểu Hiện Kim của chúng ta có tiền đồ rồi đó, nhìn trên diễn đàn còn bao nhiêu người đang xem trò cười kìa, họ đều không biết Hiện Kim đáng, yêu, đến, nhường, nào!]


Hạ Tuế ngày nào cũng uống nước: [@Giang Hồ Bách Hiểu Sinh]


Người giấu tên Nguyễn Tri Tri: [Nếu mọi người không nhắn tin, tôi còn suýt quên là chúng ta có một nhóm chat nữa đấy]


Người giấu tên Nguyễn Tri Tri: [Nhưng mà nói thật, nhóm này lập được một năm rồi, lớp trưởng cũng không có trong này, sao biệt danh của mọi người vẫn để tên thật thế? Ngoan quá đi?]


Lời này vừa nói ra, vô số lời nhắn tag Giang Bách Hiểu lập tức dừng lại trong chốc lát, bắt đầu một vòng im lặng.


Dường như trong khoảnh khắc đó, mỗi người đều không biết phải nói gì, hoặc không dám bình luận về điều này.


May mắn thay, đúng lúc này, trang trò chuyện hiện lên một tin nhắn mới — chắc chắn là Giang Bách Hiểu mà họ vừa triệu hồi.


Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, gần một nửa số học sinh trong lớp đều đồng loạt hít vào một hơi lạnh! Đặc biệt đều tăm tắp, âm thanh khá lớn.


Trong nhóm chat quả thực có tin nhắn mới, nhưng không phải là nhóm Lớp 12/10 (2).



Lớp 12/10:


Lục Chấp: [Lên lớp.]


Tin nhắn của Giang Bách Hiểu trong nhóm (2) lả lướt theo sau tin nhắn nhắn trọng đại của Lục Chấp.


Giang Hồ Bách Hiểu Sinh: [Mặc dù tôi rất muốn nói, nhưng thực sự không cần hỏi tôi, tôi cũng không biết đâu! [phát điên]]


Gửi xong tin nhắn, cậu cũng có phản ứng giống như các bạn học khác, đồng tử rung động, sợ hãi vội vàng cất điện thoại, động tác ngồi thẳng người đặc biệt nhanh.


Vừa hoảng loạn lại vừa ổn định, vô cùng mâu thuẫn.


Vị thần này có thể tiên đoán được họ đang làm gì ư?!


Lục Chấp nhìn thì có vẻ khó gần, thử tiếp xúc thì thấy đúng là rất khó gần, trong trường ngoài Trì Cẩn Hiến ra, chắc không có người thứ hai dám đi theo cậu ta như vậy.


Trước đây Giang Bách Hiểu từng nói với Trì Cẩn Hiến rằng Lục Chấp hồi cấp hai rất nóng tính, còn đánh người, tin rằng ngoài Trì Cẩn Hiến, đa số học sinh trong trường đều đã nghe nói qua — chủ yếu là Trì Cẩn Hiến dù nghe nói cũng không tin, cậu ấy tự động mang theo bộ lọc Lục Chấp.


Chính là hai năm cấp ba này, mặc dù Lục Chấp lạnh nhạt có phần vô tình, nhưng chưa từng ai thấy cậu ấy nổi giận. Dần dần, cũng có không ít người tin rằng những lời đồn đó không phải là tin đồn thật.


Nhưng vẫn không ai dám tiến lên bắt chuyện với Lục Chấp.


Với tư cách là lớp trưởng, Lục Chấp sinh hoạt trong một vòng tròn nhất định, rất có nguyên tắc, không ai có thể phá vỡ. Đã là bạn cùng lớp, thì trong nhóm chat phải dùng tên thật của mình.


Ngay cả khi họ ở nhóm thứ hai, họ vẫn ghi nhớ sâu sắc sự phục tùng bản năng không thể phai mờ đối với Lục Chấp.


Đúng lúc này, chuông vào học vang lên, cả lớp cuối cùng cũng hoàn toàn yên tĩnh.


Giang Bách Hiểu biết mình là bạn cùng bàn của Trì Cẩn Hiến, nhiệm vụ rất gian nan.


…Nhưng cậu thực sự không biết gì về chuyện hôm nay.


Như thể không nghe thấy tiếng chuông vào học, không thấy bóng dáng giáo viên ngoài cửa. Sau khi Giang Bách Hiểu cất điện thoại xong, tò mò không chịu được, ngồi không yên, ngón tay gõ lạch cạch lên mặt bàn, như muốn ám chỉ ai đó.


Người bị ám chỉ cuối cùng cũng nhận ra động tĩnh, thoát khỏi nụ cười ngây ngô. Trì Cẩn Hiến nghiêng đầu nhìn Giang Bách Hiểu, mắt vẫn sáng rực.


Thấy có cơ hội, mắt Giang Bách Hiểu lập tức phản chiếu ánh sáng từ đối phương, cũng sáng lên. Cậu khẽ hé miệng, gọi nhỏ “Hiện Kim”, tay đã đặt lên mép ghế định kéo ghế về phía Trì Cẩn Hiến.


Chân ghế vừa dịch ra một centimet, chưa kịp mở miệng hỏi câu nào, Giang Bách Hiểu đã không thể hỏi được nữa.


“Học bài đi.” Lục Chấp nhìn chằm chằm hai bóng người phía trước, ngữ điệu bình thản cất lời.


Giang Bách Hiểu: “…”


Cơ thể thành thật hơn bộ não, Giang Bách Hiểu lập tức ngồi thẳng dậy! Chỉ là mắt vẫn không cam tâm, cứ liếc về phía Trì Cẩn Hiến.


Trì Cẩn Hiến cất kỹ thẻ ăn, như thể hoàn toàn không nghe thấy lời nói của vị lớp trưởng uy nghiêm vừa rồi, quay đầu khẽ nói với Giang Bách Hiểu: “Có phải muốn hỏi tôi không?”


Giang Bách Hiểu không dám gật đầu, chỉ đành điên cuồng chớp mắt.


Nhìn người ta tò mò đến mức nào kìa. Trì Cẩn Hiến cười, làm khẩu hình như đang nói bí mật: “Không nói cho cậu đâu.”



Giáo viên cuối cùng cũng nhớ ra học sinh lớp 12/10 đang chờ học bài, chậm rãi bước vào. Trong khoảnh khắc học sinh đứng dậy hô “Chào thầy ạ!”, Trì Cẩn Hiến vội vàng quay người nhìn Lục Chấp.


Thực ra cậu cũng rất tò mò, cho đến bây giờ cảm giác có thẻ ăn trên người vẫn cứ như không thật. Trì Cẩn Hiến không khỏi nghĩ, chẳng lẽ là công lao của việc bán thảm hôm qua? Nếu biết sớm có hiệu quả như vậy, thì cậu ấy đã làm từ lâu rồi!


“Anh Lục.”


“Quay lại.” Giáo viên đã chào các bạn học, cả lớp cùng ngồi xuống, Lục Chấp cụp mắt, nói: “Nghiêm túc.”


“Vâng.” Trì Cẩn Hiến tươi cười đáp, nghe giảng cực kỳ nghiêm túc, không hỏi thêm nữa.


Vì quá vui vẻ, giờ ra chơi tiết đầu tiên, Trì Cẩn Hiến chạy ra ngoài đùa nghịch, đi đi lại lại hai vòng khắp hành lang tầng ba. Giờ ra chơi lớn lại chạy ra ngoài giải phóng sự hưng phấn, đi đi lại lại tám vòng trên hành lang.


Đến tận giờ ra chơi tiết thứ ba, sắp vào học rồi, khi một lần nữa nhìn thấy bóng dáng Trì Cẩn Hiến lướt qua cửa sổ, cửa ra vào, Thích Tùy Diệc không thể chịu đựng nổi, chạy ra ngoài khoác vai kéo cậu vào nhà vệ sinh.


Chắc còn khoảng hai phút nữa là chuông vào lớp reo, nhìn trái nhìn phải xem có ai không, không có. Thích Tùy Diệc khẽ thì thầm vào tai cậu, hỏi: “Nói đi, có chuyện gì mà vui vẻ thế?”


“Ôi cuối cùng cậu cũng hỏi tôi rồi, tôi đang lo lắng không có ai để nói đây, nói với ai cũng không thân bằng nói với chú út của mình.” Trì Cẩn Hiến cười, từ trong túi lấy ra một chiếc thẻ ăn không khác của bất kỳ ai, “Tôi kể cho cậu nghe nhé?”


“…” Thích Tùy Diệc buông Trì Cẩn Hiến ra, không muốn nghe lắm.


Nhưng Trì Cẩn Hiến đã bắt đầu kể rồi.


Sau khi kể xong câu chuyện và tâm trạng cực kỳ vui sướng trong một phút, Trì Cẩn Hiến hỏi cậu ấy: “Tôi vẫn là đặc biệt phải không.”


Thích Tùy Diệc: “…”


Tốt lắm, đây là đang báo thù việc mấy hôm trước nói cậu ta trước mặt Lục Chấp “đến đặc biệt cũng không có” đây mà!


Thích Tùy Diệc giận đến nghiến răng nghiến lợi, chuông vào học đã reo, cậu vẫn túm lấy Trì Cẩn Hiến lải nhải.


“Trì Cẩn Hiến, cậu nói cho tôi biết đi, rốt cuộc cậu thích cậu ta ở điểm gì?” Thích Tùy Diệc thực sự không hiểu, còn rất khó hiểu, “Ngoại hình? Thật lòng mà nói đúng là khá đẹp, nhưng cũng không đến nỗi đó chứ. Tính cách? Cái tính nết mà đến cha mẹ cậu ta có khi cũng không cười một cái mà cậu cũng thích ư? Đầu óc cậu bị tôi đá phải không?!”


“Khụ.” Trì Cẩn Hiến hắng giọng, bộ dạng như có chuyện quan trọng muốn nói. Thích Tùy Diệc tưởng mình sẽ nghe được nguyên nhân thực sự, thậm chí còn đứng thẳng người lên, cậu muốn nghe xem rốt cuộc là chuyện gì…


“Tôi nghĩ tôi và anh Lục đã đính ước từ bé, nên tôi phải chịu trách nhiệm với anh ấy.” Trì Cẩn Hiến với vẻ mặt nghiêm túc cực kỳ chính đáng, “Tôi phải là vợ của anh ấy. Hiểu không?”


“…” Thích Tùy Diệc đã tê liệt rồi, nhấc chân bước ra ngoài, không muốn nhìn thằng cháu trai xui xẻo này thêm một giây nào nữa, hận rèn sắt không thành thép, “Chừng này thôi mà cũng khoe! Còn vợ nữa chứ.”


“Có tự biết mình thì sao chứ?” Trì Cẩn Hiến càu nhàu phía sau cậu ấy.


Thích Tùy Diệc lười biếng không thèm để ý đến cậu nữa, lao về lớp như cưỡi Phong Hỏa Luân, khi đi ngang qua lớp 12/10 thì tạo thành một cái bóng mờ, Trì Cẩn Hiến theo sau hô “Báo cáo”.


Giáo viên nhìn cậu một cái, khẽ gật đầu, ra hiệu cho người vào.


Lục Chấp thu lại ánh mắt lướt qua cửa sổ, ngón tay xoay bút không theo quy luật nào.


Mắt cậu cụp xuống, như thể đột nhiên có tâm sự.


Trì Cẩn Hiến chưa bao giờ ăn ké bữa nào lại đường hoàng như hôm nay, từ một cái đuôi nhỏ biến thành người sánh bước cùng Lục Chấp, tay còn ngang nhiên cầm một chiếc thẻ ăn.


Giang Tiến ở phía bên kia đùa cợt nói một câu: “Chuyện cậu đưa thẻ đã lan truyền khắp nơi rồi đấy.”



Tin đồn vặt giữa những nhân vật nổi bật trong trường luôn lan truyền nhanh nhất.


Chẳng có gì đáng ngạc nhiên.


“Hiện Kim vui vẻ lắm nhỉ.” Như bị lây cảm xúc, Giang Tiến cười trêu chọc.


Bị chỉ mặt gọi tên, Trì Cẩn Hiến cười tươi hơn: “Tôi đương nhiên…”


“Anh.” Một tiếng gọi từ phía sau buộc mấy người dừng bước — trừ Lục Chấp.


Như thể không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, Lục Chấp đi thẳng về phía trước không hề liếc mắt.


Nhưng chủ nhân của giọng nói phía sau dường như rất ít khi gặp Lục Chấp ở trường, khá vui vẻ và phấn khích, lúc này không ngừng đuổi theo: “Anh.”


Giang Tiến nghiêng người đánh giá người đến đầy hàm ý, Trì Cẩn Hiến cũng vô thức dừng lại tại chỗ.


Ba người đang cùng đi ăn bỗng chốc mất đi hai người, Lục Chấp im lặng một lát, cuối cùng vẫn dừng lại.


Cậu chỉ liếc mắt một cái, gần như là ban ơn mà nhìn sang nam sinh đã đứng cạnh mình.


— Lục Vịnh. Em trai cùng cha khác mẹ của cậu, đang học lớp 11.


“Đi ăn không?” Lục Vịnh có vẻ ngoài rất đẹp, dáng người cũng nhỏ nhắn, nhìn thoáng qua đa số mọi người sẽ nghĩ đây là một Omega mềm yếu tay không xách nổi vai không gánh được.


Nhưng cậu ta là một Alpha. Nhìn kỹ hơn, trong vẻ đẹp đó rõ ràng mang theo nét sắc sảo góc cạnh, như hòa lẫn vào một sự u ám không thể phai mờ.


Lục Chấp thu lại ánh mắt, nói với hai người cách mình vài bước: “Đi.”


Trì Cẩn Hiến đi theo trước, Giang Tiến lả lướt theo sau, trước khi đi còn khá lịch sự vẫy tay chào Lục Vịnh, coi như tạm biệt.


“Trì Cẩn Hiến vẫn còn đi theo anh à?” Lục Vịnh đột nhiên nói lớn.


Thấy mấy người không ngoài dự đoán lại dừng bước, cậu ta bước thêm mấy bước, rất quan tâm người khác mà nói: “Anh, anh không thấy anh ta rất phiền sao? Rõ ràng anh không thèm để ý đến anh ta, anh ta vẫn cứ bám theo anh.”


“Anh cũng vậy.” Lục Vịnh chĩa mũi nhọn vào Trì Cẩn Hiến, cười nói, “Đổi sang người khác thì đã sớm biết khó mà lui rồi, ít nhất cũng phải biết điểm dừng chứ.”


Vẻ mặt kiêu căng ngạo mạn như thể mình đã được Lục Chấp cho phép, nên cậu ta có thể ra lệnh cho Trì Cẩn Hiến.


Ánh mắt Lục Chấp rõ ràng đã lạnh đi. Lông mày Giang Tiến cũng nhíu lại khó chịu, cậu ta khẽ nhắc nhở đầy ám chỉ: “Lục Vịnh.”


Trì Cẩn Hiến không phải không biết Lục Chấp có một người em trai xui xẻo, cũng biết người này thỉnh thoảng lại xuất hiện ở trường — trước mặt Lục Chấp tìm kiếm sự chú ý — giống như hôm nay. Nhưng cậu chưa từng tiếp xúc trực tiếp với người này bao giờ, cũng là lần đầu tiên bị đối xử như vậy.


Chẳng lẽ hôm nay cậu ta đột nhiên cảm thấy anh trai mình sắp bị cướp mất, nên mới tức giận sao?


Trì Cẩn Hiến tính tình tốt, nhưng cậu sẽ không để người khác bắt nạt, hơn nữa ngoài Lục Chấp ra, cậu tuyệt đối không thể để người khác vượt mặt.


Trì Cẩn Hiến thường ngày trước mặt Lục Chấp là một mặt trời nhỏ, ngây thơ trong sáng, giờ đây lông mày khẽ nhíu lại.


Cậu thờ ơ nói: “Nói năng cho cẩn thận một chút, nói không chừng sau này tôi sẽ là anh dâu của cậu đấy. Đến lúc đó tôi không muốn việc đầu tiên mình làm là ném cậu ra ngoài đâu.”


**


Chan: Hay lắm con trai! Ngầu!!!! =))))

Hết chương 08


Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Story Chương 8
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...