Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Chương 71: NT- Hôn Lễ
180@-
“Lo lắng sao?” Trên tầng hai, Nguyên Tư Bạch nhìn Trì Cẩn Hiến đang tỏ ra không có việc gì, cười hỏi một câu.
Nghe vậy, Trì Cẩn Hiến đang ngồi trên ghế lồng ngực khẽ phập phồng một cách rõ rệt, nhưng ngay sau đó, cậu nở nụ cười thật tươi trên môi và nói: “Không lo lắng, con rất háo hức!”
**
Một đêm nọ ở năm thứ ba đại học, Lục Chấp đã cầu hôn Trì Cẩn Hiến một cách ngốc nghếch, Trì Cẩn Hiến cũng đáp lại với sự ngốc nghếch tương tự.
Họ ôm nhau, trêu chọc đối phương, và khắc sâu nụ cười của nhau vào tận đáy lòng để trân trọng.
Do đó, ngay sau khi tốt nghiệp năm thứ tư, kho báu được cất giữ đó cuối cùng cũng phá vỡ xiềng xích, muốn tuyên bố với cả thế giới về niềm hạnh phúc này.
— Bọn họ sẽ kết hôn.
Hôm nay chính là hôn lễ của họ.
Thời tiết và gió ngoài cửa sổ thật dễ chịu, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ biến thành từng sợi dịu dàng len lỏi vào, chiếu lên người Trì Cẩn Hiến đang ngồi gần cửa sổ nhất.
Mái tóc của Trì Cẩn Hiến được ánh nắng chiếu rọi trở nên trong suốt, cậu thu hồi ánh mắt đang nhìn xuống những vị khách trong trang viên ở tầng dưới, quay lại tập trung nhìn Nguyên Tư Bạch và hỏi: “Ba nhỏ, khi ba kết hôn với cha có lo lắng không ạ?”
Tuân theo phong tục không được gặp nhau trước đêm cưới, hai chú rể không ở cùng nhau. Nguyên Tư Bạch ở bên này bầu bạn với Trì Cẩn Hiến, còn Trì Tuy thì ở bên kia bầu bạn với Lục Chấp.
“Lo lắng chứ,” Nguyên Tư Bạch gật đầu. Sau khi trả lời, ông suy nghĩ một lát rồi khẽ cười, nói: “Bây giờ ba cũng đang lo lắng đây.”
Trì Cẩn Hiến: “Hả?”
Thấy vẻ mặt bối rối của cậu, Nguyên Tư Bạch cười bất lực, ông đưa tay chạm vào mái tóc đã được vuốt keo nhẹ của Trì Cẩn Hiến, nói: “Mới đó mà con đã lớn thế này rồi, sau này không còn một mình nữa. Ba lo lắng cho con vì đã có được một ngày thiêng liêng như hôm nay, nhưng cũng vui hơn vì con đã thực sự lớn lên và trưởng thành an toàn.”
Từ nhỏ Trì Cẩn Hiến đã có tính cách năng động, nếu nói một cách văn vẻ và dễ nghe hơn thì là nhiệt tình. Nhưng cậu là người như thế nào, ngoài chính cậu ra, người hiểu rõ nhất có lẽ là Nguyên Tư Bạch.
Ông đã tham gia vào mỗi ngày của Trì Cẩn Hiến. Chứng kiến cậu chào đời, chứng kiến cậu trưởng thành, và giờ đây, chứng kiến cậu có được nửa sau cuộc đời mình.
Cứ ngỡ rằng một Trì Cẩn Hiến năng động như vậy, ngay cả khi mặc đồ vest trang trọng, sự trẻ con và non nớt trên gương mặt cậu cũng sẽ không thể che giấu được.
Nhưng hôm nay Trì Cẩn Hiến mặc một bộ vest trắng được đặt may riêng, vừa vặn tôn lên bờ vai và vòng eo của cậu một cách hoàn hảo. Vai rộng, eo thon, chân dài. Tóc được vuốt keo nhẹ, để lộ vầng trán sáng sủa, thoáng nhìn qua đã không còn thấy chút bóng dáng trẻ con nào trên người cậu.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Trì Cẩn Hiến hóa thân thành chú rể hôm nay, mắt Nguyên Tư Bạch bỗng cay cay.
Ông nghĩ, Tiểu An của mình đã thực sự trưởng thành và đứng vững rồi.
Ngực trái của Trì Cẩn Hiến cài một chiếc ghim hình ngọn lửa nhỏ, cũng là được đặt làm riêng.
Ngọn lửa đỏ đó được làm rất sống động, ngay cả khi nhìn kỹ, người ta vẫn cảm thấy nó đang cháy bập bùng, đẹp đến mức gần như là ngọn lửa thật.
“Ba nhỏ,” Trì Cẩn Hiến khẽ gọi, cậu dụi dụi đầu vào lòng bàn tay của Nguyên Tư Bạch, vẫn là một đứa trẻ không thể không làm nũng trước mặt cha mẹ, “Ba nói thế làm con cũng bắt đầu lo lắng rồi này.”
“Con và anh Lục đã ở bên nhau hơn hai năm rồi, theo lý thì chỉ là tổ chức một hôn lễ, để pháp luật của Liên Minh công nhận mối quan hệ của chúng con, nhưng tại sao vẫn cảm thấy lo lắng nha?”
“Vì tình yêu và sự mong đợi.” Nguyên Tư Bạch mỉm cười dịu dàng, nói, “Mong đợi được cùng người mình yêu trải qua cả đời.”
Nghe vậy, mắt Trì Cẩn Hiến hơi cong lại, cậu đã hiểu.
Đón lấy ánh sáng ngoài cửa sổ, sâu trong đôi mắt cậu lấp lánh những đốm sáng, vô thức lặp lại lời của Nguyên Tư Bạch: “Vì tình yêu và sự mong đợi.”
Lặp lại xong, cậu hơi ngẩn người, có lẽ cảm thấy mình hơi ngốc, nụ cười trên mặt lập tức càng tươi hơn. Ngay sau đó, như để chuyển chủ đề, Trì Cẩn Hiến xoa xoa sống mũi và nói: “Không biết anh trai của con có lo lắng không nữa.”
Lúc này, người được nhắc đến dường như còn lo lắng hơn cả cậu.
“… Tổ tông số hai, con đừng đi loanh quanh nữa được không?” Trì Tuy ngồi trên sofa chơi điện thoại, khóe mắt cứ thấy một người mặc vest đi qua đi lại, ông đau đầu quá.
Vì vậy, ông ngẩng đầu lên, vẻ mặt không mấy vui vẻ nói: “Chỉ là kết hôn thôi mà? Có cần phải đến mức đó không?”
Lục Chấp mặc một bộ vest đen được đặt may riêng, đôi chân dài được bao bọc trong bộ đồ mang phong cách cấm dục, khiến toàn thân anh trông càng thêm lạnh lùng.
Nhưng đồng thời, cũng khiến người yêu của cậu — nếu ở đây, có lẽ còn muốn trêu chọc cậu.
“Ba nhỏ nói ngày cha kết hôn, vì quá háo hức mà suýt nữa nhảy lầu.” Lục Chấp mím môi nói.
Trì Tuy: “…”
Trì Tuy: “???”
Trì Tuy đầy vẻ kinh ngạc và khó hiểu, rõ ràng là không tin, nhưng sau lời nhắc nhở này, ông bắt đầu vô thức hồi tưởng lại ngày mình kết hôn.
Cũng là vừa tốt nghiệp, ông đã nhất quyết muốn Nguyên Tư Bạch gả cho mình. Sau khi cha mẹ hai bên chốt ngày kết hôn, khi ngày đó càng đến gần, Trì Tuy, người chưa từng trải qua một sự kiện lớn quan trọng nào với tư cách là người trong cuộc, đã “sợ” đến mức ôm Thất tiểu thư khóc.
Vừa khóc vừa nói: “Nếu ngày kết hôn Nguyên Nguyên đổi ý không cần con nữa thì sao? Vậy thì con phải đi nhảy lầu mất!”
Thích Danh Thù lập tức đưa tay đánh cho thằng con trai một trận, mắng nói linh tinh, sau đó gọi điện thoại, nhờ Nguyên Tư Bạch, lúc đó vẫn còn là bạn trai và chồng chưa cưới, lôi người đi.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Kết thúc hồi tưởng, Trì Tuy: “…”
Đó là một kỷ niệm không muốn nhớ lại, nhưng có thể thừa nhận sao? Không thể.
Trì Tuy trợn tròn mắt, nói với vẻ nghiêm túc: “Ai muốn nhảy lầu? Ai háo hức? Ai lo lắng?!”
“Không ai bình tĩnh bằng cha!”
“Ồ.” Lục Chấp cúi đầu, nói rất chân thành: “Cha, con lo lắng.”
Nói xong, ánh mắt cậu liếc qua ngực trái của mình, nơi cài một chiếc ghim hình bông hồng lửa diễm lễ – được đặt làm riêng cùng với ngọn lửa nhỏ trên ngực Trì Cẩn Hiến.
Thông qua màu sắc đó, dường như đang trực tiếp nhìn thấy Trì Cẩn Hiến, nhịp thở đang có chút rối loạn trong lồng ngực Lục Chấp bỗng chốc lắng xuống, ổn định hơn không chỉ một chút.
Trì Tuy “chậc” một tiếng trong lòng, nhưng đồng thời, ông cũng bật cười.
“Được rồi, sau hôm nay, tổ tông số một của cha sẽ hoàn toàn là của con, hãy đối xử tốt với nó.” Trì Tuy nghiêm túc hơn một chút, nói.
Lục Chấp thu ánh mắt từ chiếc ghim hoa hồng, dùng ánh mắt nghiêm túc hơn cả đối phương đối diện với Trì Tuy, nói: “Con nhất định sẽ làm được.”
Trì Tuy cười nhẹ gật đầu, đứng dậy khỏi ghế sofa và nói: “Khách đã đến gần đủ cả rồi, cha và ba nhỏ của con phải ra ngoài tiếp đón. Sẽ có người đến gọi các con khi hôn lễ bắt đầu.”
Lục Chấp đáp: “Vâng.”
**
Hôn lễ này không tổ chức ở khách sạn của người khác, mà được tổ chức tại trang viên do Trì Viễn Thân đặc biệt cung cấp.
Trang viên này là một trong những trang viên gần trung tâm Liên Minh nhất, với phong cách kiến trúc táo bạo và rực rỡ. Hôn lễ của Trì Tuy cũng được tổ chức ở đây. Nó đã có nhiều năm tuổi, nhưng phong cách hoàn toàn không lỗi thời, là nơi mà vô số người mơ ước.
Vì vậy, Trì Viễn Thân cho đến nay vẫn không nỡ tặng nó cho bất kỳ người con trai nào của mình – nhưng vài ngày trước, ông đã tặng nó cho Trì Cẩn Hiến!
Khi vừa nghe tin này, Trì Tuy ngớ người, Trì Cẩn Hiến cũng ngớ người.
Trì Tuy ngớ người vì ông không phục, tại sao mình lại không có được!
Ngay cả khi mình không có thì vẫn còn anh cả và anh hai, em trai thứ tư Thích Tùy Diệc thậm chí còn chưa có người yêu, tạm thời không tính.
Còn Trì Cẩn Hiến ngớ người thì là vì món quà lớn này khiến cậu sợ hãi.
Vì vậy, hai cha con dắt tay nhau đi hỏi ông cụ.
Lúc đó, Trì Viễn Thân ngồi trên ghế sofa phòng khách vắt chéo chân suy nghĩ rất lâu, sau đó ông nhìn Trì Tuy và nói: “Con biết là cha ghét Alpha nhất đúng không?”
Trì Tuy: “…”
Trì Viễn Thân cười nhạt: “Thế nên bốn đứa chúng mày còn muốn trang viên đó à? Cút sớm đi!”
Trì Tuy: “…”
“An An là Beta, vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, nên cha mới muốn cho nó.”
Trì Tuy: “…”
Cuối cùng, Trì Tuy nổi giận, hét lên một cách đại nghịch bất đạo: “Thế thì tự cha không tài giỏi mà sinh ra được con gái xinh đẹp đáng yêu, hoặc là một Omega như Thất Tiểu Thư, trách con sao? Trách chúng con sao?!”
Lời còn chưa dứt, Trì Viễn Thân đã đưa tay xách cổ áo ông, đá ra khỏi nhà mình, tức giận lầm bầm chửi rủa: “Đúng là, những đứa Alpha thối tha tụi bây là đáng ghét nhất! Tức chết lão già này rồi.”
“Cút—!”
Vì vậy, Trì Cẩn Hiến mới nhỏ tuổi đã sở hữu một khối tài sản không thể đong đếm.
Khiến Trì Tuy ghen tị đến mức phải thu lại hai bộ biệt thự đã định tặng, cuối cùng chỉ tặng một bộ.
Nhưng ông không tặng không có nghĩa là người khác cũng không tặng.
Khi tướng quân Ngôn Truyền Tuần nhận được thiệp cưới của Lục Chấp, vì đường xá xa xôi, việc ông đến sẽ khiến Trần Tầm Nhu nghi ngờ – lần trước đến đón Ngôn Duyệt về nhà, ông đã phải giải thích nhiều lần mới che giấu được sự việc.
Vì vậy, ông không định đến, chỉ nói với Lục Chấp rằng khi nào họ đến Đế quốc thì cùng nhau ăn cơm.
Làm quà cưới, ông đã tặng ba bộ bất động sản biệt thự cho Lục Chấp và Trì Cẩn Hiến – hai bộ ở Đế quốc, một bộ ở Liên minh.
Dù sao cũng là tướng quân của Đế quốc, tài sản ở Đế quốc khá nhiều.
Biết tin này, Trì Tuy suýt chút nữa thu lại cả bộ biệt thự duy nhất đã tặng, ghen tị đến mức tối ôm Nguyên Tư Bạch khóc.
Than thở rằng khi mình 20 tuổi, đã phải làm việc đến chết đi sống lại ở công ty, sao hai đứa trẻ hư này lại có thể giàu có như vậy!
Nguyên Tư Bạch chỉ biết vừa cười bất lực, vừa tận tình an ủi, còn nói ông còn giống con nít hơn cả mấy đứa nhỏ.
**
Những tấm thảm đỏ rộng lớn trong trang viên trải dài như những đóa hồng lửa, từ đầu này đến đầu kia, mang theo tiếng cười và lời chúc phúc của tất cả các vị khách.
Trì Tuy và Nguyên Tư Bạch xuất hiện trước công chúng đúng thời điểm, bắt tay và cười tươi với mọi người.
Khách đã an vị, MC đã sẵn sàng, mọi thứ đã đâu vào đấy.
Những quả bóng bay đủ màu sắc được buộc trên những vòm hoa dọc hai bên thảm đỏ, khẽ va chạm vào nhau theo làn gió nhẹ, như hai chú rể vô thức tiến lại gần nhau.
Nhìn quanh đâu đâu cũng thấy hoa hồng đỏ rực làm điểm nhấn, giữa những loài hoa tươi tắn, trang điểm “đậm đà” của nó tỏa sáng rực rỡ, khiến lòng người thư thái.
MC đứng trên đài trung tâm, tươi cười nói một tràng lời chúc mừng hôn lễ, sau đó cất cao giọng:
“Chúng ta cùng mời ngài Lục Chấp, tiến vào —”
Khác hẳn với vẻ đi lại lộn xộn trong phòng, Lục Chấp bình thản xuất hiện, bước lên bậc thang và đi đến giữa đài.
“Tiếp theo, chúng ta cùng mời ngài Trì Cẩn Hiến, tiến vào —”
Vui vẻ hơn Lục Chấp rất nhiều, Trì Cẩn Hiến nhảy hai bậc một, chỉ trong hai bước đã đến bên cạnh Lục Chấp. Đến nơi, cậu còn cười và nói một cách rất ngông nghênh: “Em đến kết hôn đây!”
Khiến MC và toàn bộ khách mời bên dưới cùng bật cười, hôn lễ vừa bắt đầu đã nhận được một tràng vỗ tay vô cùng nồng nhiệt.
Chỉ có Lục Chấp cúi đầu nhìn Trì Cẩn Hiến với ánh mắt dịu dàng, bao dung cho mọi hành động của cậu.
“Hiện Kim! Tân hôn hạnh phúc a!”
“Trì Hiện Kim – mãi mãi nhiệt tình như lửa a —”
“Trì Cẩn Hiến! Lục Chấp! Được toại nguyện, trăm năm hạnh phúc!”
“…”
Lúc này, khi tiếng cười của khách bên dưới dần lắng xuống, vài tiếng hô rất trẻ trung và đầy sức sống từ phía dưới vọng lên.
Trì Cẩn Hiến nhìn qua, thấy Giang Bách Hiểu, người bạn cùng bàn suốt ba năm trung học, lớp trưởng Chung Khuynh đang ngồi cùng nhau, cùng vẫy tay với cậu.
Cùng đến còn có Giang Tiến, Mã Đạt, Hạ Tuế và những người bạn thân khác từ thời trung học.
— Lục Chấp đã đích thân đưa tận tay thiệp cưới cho từng người một.
Mọi người đều đã tốt nghiệp đại học, thời gian có hạn, đôi khi tụ tập còn không đủ mặt, nhưng Lục Chấp đã mời tất cả những người bạn đã chứng kiến rất nhiều khoảnh khắc của họ ngày xưa, một lần nữa chứng kiến họ tổ chức hôn lễ.
Tất nhiên, trong số những người bạn học này còn có Thích Tùy Diệc và Cảnh Ly Thu.
Mặc dù đã biết trước danh sách những người sẽ đến dự hôn lễ, nhưng nhìn thấy những gương mặt thân quen này, Trì Cẩn Hiến vẫn cảm thấy xúc động, thậm chí mắt còn hơi cay.
Cậu lớn tiếng đáp lại: “Được rồi!”
Lại một lần nữa khiến khách bên dưới cười vang.
Một đối tác làm ăn lâu năm tiến lại gần Trì Tuy, cười đùa: “Tổng giám đốc Trì, nghe nói cậu con trai bảo bối của ngài tính cách rất tốt, hôm nay gặp đúng là vậy.”
“Nếu là tôi, tôi sẽ giữ nó ở nhà thêm vài năm nữa, chỉ cần nói chuyện thôi cũng đủ khiến người ta vui rồi.”
Trì Tuy cũng cười, xua tay: “Aizz, con lớn rồi không nghe lời cha.”
“Miễn là chúng nó vui là được.”
“Nói rất đúng.”
MC bắt đầu nghi thức tuyên thệ, Trì Cẩn Hiến và Lục Chấp không ai do dự, trực tiếp nói “Tôi đồng ý” với đối phương.
Trước khi trao nhẫn, dưới ánh nhìn của hàng vạn người, Lục Chấp nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn cưới trong hộp ra, nhìn thẳng vào mắt Trì Cẩn Hiến một cách nghiêm túc.
Ngay sau đó, ánh mắt anh cũng trịnh trọng nhìn vào ngọn lửa nhỏ trên ngực Trì Cẩn Hiến.
Như một lời thề, Lục Chấp nói một cách nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định: “Trì Cẩn Hiến, trái tim em bọc lấy ngọn lửa, hãy mãi mãi ngông nghênh tùy ý. Anh sẽ giấu em trong lòng mỗi phút mỗi giây, cả đời tôn trọng và yêu thương tất cả sự nhiệt tình của em.”
Mắt Trì Cẩn Hiến bỗng nhiên cay xè, cậu cong môi, nở một nụ cười rạng rỡ, sáng hơn cả nắng gió lúc này, rồi ngay lập tức đưa tay ra, để người trước mặt đeo dấu hiệu thuộc về Lục Chấp lên ngón áp út của mình.
Lục Chấp trân trọng lồng chiếc nhẫn vào ngón tay cậu.
Trì Cẩn Hiến lấy chiếc nhẫn còn lại từ trong hộp nhỏ, đưa tay chạm vào đóa hoa rực rỡ trên ngực đối phương, từng chữ một, trịnh trọng nói: “Lục Chấp, anh đang cẩn thận chăm sóc một đóa hồng nhỏ trong tim mình, em cũng sẽ trao cho anh sự bất ngờ và tình yêu mọi lúc mọi nơi, cả đời tôn trọng và yêu thương tất cả sự dịu dàng của anh. Anh phải mãi mãi kiêu hãnh.”
Lục Chấp đưa tay ra, dấu ấn của Trì Cẩn Hiến đã được lồng vào.
Nghi lễ hoàn thành.
“Hiện Kim Hiện Kim, mau ném bó hoa trên tay xuống đi!”
“Ném mau ném mau! Tôi muốn xem người kết hôn tiếp theo là ai!!”
Giang Bách Hiểu vừa xem xong một hôn lễ, mắt đỏ hoe, vừa cay vừa xúc động, để ngăn mình thực sự khóc, cậu ta đã la lên trước.
Chung Khuynh và những người khác cũng lập tức hùa theo, yêu cầu Trì Cẩn Hiến ném hoa.
Ai ngờ, nghe vậy, Trì Cẩn Hiến nhìn bó hoa trên tay, đột nhiên nghiêm túc lắc đầu.
Ngay khoảnh khắc mọi người đang nghi ngờ, Trì Cẩn Hiến lại càng nghiêm túc hơn mà nói: “Nói thật, trước khi anh ấy cầu hôn tôi, anh ấy nói muốn gả cho tôi, nên bó hoa này có phải nên do anh ấy ném không?”
Lời này vừa thốt ra, không biết người lớn cảm thấy thế nào, nhưng đám bạn cùng tuổi thì lập tức sững sờ và sôi nổi.
Giang Bách Hiểu cười điên cuồng tại chỗ, cực kỳ khó tin nói: “Ha ha ha ha ha thiệt hay giả vậy?!”
Lục Chấp là người liên quan còn lại, đưa tay nhận lấy bó hoa từ tay Trì Cẩn Hiến, gật đầu trả lời: “Thật.”
Giang Tiến vỗ bàn tán thưởng: “Lục Chấp, cậu đỉnh thật!!”
Nói xong, Lục Chấp ném thẳng bó hoa vào đầu cậu ta, tiếng cười của Giang Tiến lập tức ngừng lại, luống cuống đỡ lấy, rồi cúi đầu nhìn bó hoa trong lòng một cách khó hiểu.
“Nếu chưa có người yêu, năm sau cứ kết hôn với không khí đi.” Lục Chấp nói.
Giang Tiến: “…”
“Đệt! Tránh ra! Tôi không cần cái thứ này!” Giang Tiến cuối cùng cũng phản ứng lại, đột ngột nhảy khỏi ghế ném bó hoa đi, giận dữ hét lên: “Lục Chấp, hôm nay cậu kết hôn nên tôi không đánh cậu, sau này cậu cứ đợi đấy!”
Đám bạn xung quanh hùa nhau cười ồ lên, xúm lại tranh giành bó hoa.
**
Ngày hôm đó, Lục Chấp đã nâng ly với rất nhiều người, từ những người lớn tuổi đến những người cùng tuổi, anh nâng ly một vòng.
Khi mọi thứ kết thúc và trở về nhà vào buổi tối, Lục Chấp trông vẫn bình thường, ngay cả khóe mắt cũng không đỏ, nhưng trạng thái của anh có chút khác thường.
Vài ngày trước đêm tân hôn, để tạo không gian riêng tư cho cặp đôi mới cưới, Phương Thủ không có ở đó.
Vì vậy, ngay khi cửa phòng khách đóng lại, Lục Chấp đã không thể chờ đợi và không kiêng nể gì mà đẩy Trì Cẩn Hiến vào tường, hôn lấy môi cậu.
Trì Cẩn Hiến theo bản năng nắm lấy bàn tay đang ôm eo mình, ngẩng đầu nhiệt tình đáp lại.
Ngoài biệt thự, những ngọn đèn đã lên, sự nhàn hạ và bận rộn của vô số người không thể xuyên qua không gian nhỏ bé này.
Trong phòng khách rộng lớn, chỉ có hai người họ đang đuổi bắt lẫn nhau.
“… Anh.” Một lúc sau, Trì Cẩn Hiến cố gắng nghiêng đầu ra, th* d*c nhẹ, nói: “Anh đỡ rượu cho em nhiều lắm, rõ ràng là em không say, nhưng bây giờ anh hôn em dữ dội quá, cồn được truyền sang hết rồi này.”
Lục Chấp “ừm” một tiếng, đưa tay bóp cằm cậu, tiếp tục chủ động hôn tới.
Lần này Trì Cẩn Hiến không thể né tránh, đành phải r*n r* chịu đựng.
Bộ vest xám và trắng cao cấp được cởi ra một cách thô bạo và vứt xuống sàn, Trì Cẩn Hiến nằm trên sofa, hai tay bị giữ chặt trong vòng tay của đối phương, không thể phản kháng.
Mái tóc đã vuốt keo cũng trở nên rối bời vì cọ xát với chiếc gối bên cạnh.
“… Anh, anh.” Cuối cùng cũng không còn tay nào giữ cằm, Trì Cẩn Hiến vội vàng nghiêng đầu ra một lần nữa, má ửng hồng, nói: “Có phải anh uống say rồi không?”
“… Một chút.” Lục Chấp đáp khẽ.
Anh đè lên người Trì Cẩn Hiến và nhìn thẳng vào mắt cậu một cách nghiêm túc, một lát sau, anh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng v**t v* lông mày, mắt, mũi cậu, giọng nói trở nên hơi khàn, nói: “Ngoài lúc trao nhẫn ra thì anh chẳng được nói chuyện với em mấy.”
Nghe kỹ, trong lời nói đầy vẻ tủi thân và không vui.
Trì Cẩn Hiến cười nói: “Vậy mà anh đã bắt đầu giúp cha xử lý công việc công ty rồi, anh đi làm chúng ta sẽ lâu lắm mới gặp nhau, sao hôm nay…”
Lời nói đột ngột dừng lại, Trì Cẩn Hiến lập tức thu lại nụ cười, cậu cảnh giác nói: “Anh, rốt cuộc là anh uống say hay… đến kỳ mẫn cảm rồi?”
Sau khi ở bên nhau, tuy Lục Chấp không còn che giấu cảm xúc của mình một cách sâu sắc như vậy nữa, nhưng việc quá bám dính – đến mức có thể gọi là vô lý – thì một Lục Chấp trong trạng thái bình thường tuyệt đối sẽ không làm.
Chỉ khi đến kỳ mẫn cảm, Lục Chấp mới trở nên cực kỳ yếu đuối. Chưa nói đến một câu nói của Trì Cẩn Hiến, ngay cả một ánh mắt không hợp lý, anh cũng có thể suy ra hàng chục lý do rằng Trì Cẩn Hiến có thể không còn yêu anh nữa.
Vì vậy, việc anh mắt đỏ hoe, mắt ướt là chuyện bình thường, nhưng Trì Cẩn Hiến lại “sợ”!
Một Lục Chấp vô lý sẽ giữ cậu lại để làm chuyện đó! Kiểu mà hoa hồng nhỏ nhiệt tình như lửa cũng không thể chịu nổi!
Nhưng cả ngày hôm nay trong hôn lễ, và trên đường về, Lục Chấp đều rất ổn, nên chắc là chỉ say thôi nhỉ?
Nghĩ đến đây, Trì Cẩn Hiến tự an ủi mình mà thở phào nhẹ nhõm.
“Cả hai.” Lục Chấp nói.
Trì Cẩn Hiến: “…”
Trì Cẩn Hiến há hốc miệng, không nói nên lời.
“Vừa nãy trên xe đã thấy không khỏe,” Lục Chấp cau mày, đặt đầu vào hõm vai Trì Cẩn Hiến, còn dụi dụi, tủi thân nói, “Đến kỳ mẫn cảm rồi.”
“Tiểu Trì… Bảo bối, khó chịu.”
Ngay lập tức, Trì Cẩn Hiến đưa tay ôm lấy cổ Lục Chấp và nói hai từ: “Ôm em.”
Ánh mắt ẩn dưới bóng tối của Lục Chấp bỗng trở nên u ám, như thể muốn nhào nặn cậu vào trong xương máu của mình, anh siết chặt eo Trì Cẩn Hiến, nhanh chóng và thành thạo cởi cúc áo sơ mi của cả hai.
Khoảnh khắc cuối cùng, Lục Chấp khẽ cọ môi vào d** tai Trì Cẩn Hiến, giọng khàn khàn nói: “Tiểu Trì, anh muốn đánh dấu em vĩnh viễn.”
Trì Cẩn Hiến rùng mình, đột nhiên mở to mắt, cũng giống như khi nghe Lục Chấp nói muốn gả cho mình, cậu lại một lần nữa hỏi một câu hỏi tương tự với vẻ không thể tin nổi.
“… Anh muốn làm gì em?!”
Về việc đánh dấu vĩnh viễn, Trì Cẩn Hiến không phải là chưa từng nghĩ đến, nhưng nói thật, đây là lần đầu tiên cậu nghe chính miệng Lục Chấp nói.
Khiến cậu sợ đến mức tỉnh cả người.
“Kết hôn rồi,” Lục Chấp nhìn cậu, cau mày, không vui lặp lại, “Đánh dấu em vĩnh viễn.”
“!!!” Trì Cẩn Hiến mở to mắt, hai tay bám chặt vai anh, lớn tiếng nói: “Anh nh, tỉnh táo lại đi! Em không thể bị đánh dấu vĩnh viễn! Anh đừng có suy nghĩ sai lệch gì hết! Anh không biết mình dữ dội thế nào à?! Anh dữ dội lắm đấy—!”
Nghe vậy, Lục Chấp im lặng mất một lúc lâu, rồi lông mày anh bỗng chốc rũ xuống, khóe mắt cũng bất ngờ đỏ hoe. Giọng anh thấp đến đáng thương, tỏ vẻ cực kỳ bất lực: “Em không đồng ý… Em không đồng ý.”
“Bảo bối Tiểu Trì,” anh nói, “Em đừng bỏ anh… Được, anh không đánh dấu nữa, không đánh dấu nữa.”
“…” Mắt Trì Cẩn Hiến cũng sắp đỏ rồi, cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà, r*n r* như một đứa trẻ một lúc, rồi nhắm mắt lại như thể đã chấp nhận số phận, giống như lúc tuyên thệ hôm nay, nói: “Em đồng ý.”
Cậu nói: “Mau ôm em.”
Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Hôn lễ
Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan
“Lo lắng sao?” Trên tầng hai, Nguyên Tư Bạch nhìn Trì Cẩn Hiến đang tỏ ra không có việc gì, cười hỏi một câu.
Nghe vậy, Trì Cẩn Hiến đang ngồi trên ghế lồng ngực khẽ phập phồng một cách rõ rệt, nhưng ngay sau đó, cậu nở nụ cười thật tươi trên môi và nói: “Không lo lắng, con rất háo hức!”
**
Một đêm nọ ở năm thứ ba đại học, Lục Chấp đã cầu hôn Trì Cẩn Hiến một cách ngốc nghếch, Trì Cẩn Hiến cũng đáp lại với sự ngốc nghếch tương tự.
Họ ôm nhau, trêu chọc đối phương, và khắc sâu nụ cười của nhau vào tận đáy lòng để trân trọng.
Do đó, ngay sau khi tốt nghiệp năm thứ tư, kho báu được cất giữ đó cuối cùng cũng phá vỡ xiềng xích, muốn tuyên bố với cả thế giới về niềm hạnh phúc này.
— Bọn họ sẽ kết hôn.
Hôm nay chính là hôn lễ của họ.
Thời tiết và gió ngoài cửa sổ thật dễ chịu, ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ biến thành từng sợi dịu dàng len lỏi vào, chiếu lên người Trì Cẩn Hiến đang ngồi gần cửa sổ nhất.
Mái tóc của Trì Cẩn Hiến được ánh nắng chiếu rọi trở nên trong suốt, cậu thu hồi ánh mắt đang nhìn xuống những vị khách trong trang viên ở tầng dưới, quay lại tập trung nhìn Nguyên Tư Bạch và hỏi: “Ba nhỏ, khi ba kết hôn với cha có lo lắng không ạ?”
Tuân theo phong tục không được gặp nhau trước đêm cưới, hai chú rể không ở cùng nhau. Nguyên Tư Bạch ở bên này bầu bạn với Trì Cẩn Hiến, còn Trì Tuy thì ở bên kia bầu bạn với Lục Chấp.
“Lo lắng chứ,” Nguyên Tư Bạch gật đầu. Sau khi trả lời, ông suy nghĩ một lát rồi khẽ cười, nói: “Bây giờ ba cũng đang lo lắng đây.”
Trì Cẩn Hiến: “Hả?”
Thấy vẻ mặt bối rối của cậu, Nguyên Tư Bạch cười bất lực, ông đưa tay chạm vào mái tóc đã được vuốt keo nhẹ của Trì Cẩn Hiến, nói: “Mới đó mà con đã lớn thế này rồi, sau này không còn một mình nữa. Ba lo lắng cho con vì đã có được một ngày thiêng liêng như hôm nay, nhưng cũng vui hơn vì con đã thực sự lớn lên và trưởng thành an toàn.”
Từ nhỏ Trì Cẩn Hiến đã có tính cách năng động, nếu nói một cách văn vẻ và dễ nghe hơn thì là nhiệt tình. Nhưng cậu là người như thế nào, ngoài chính cậu ra, người hiểu rõ nhất có lẽ là Nguyên Tư Bạch.
Ông đã tham gia vào mỗi ngày của Trì Cẩn Hiến. Chứng kiến cậu chào đời, chứng kiến cậu trưởng thành, và giờ đây, chứng kiến cậu có được nửa sau cuộc đời mình.
Cứ ngỡ rằng một Trì Cẩn Hiến năng động như vậy, ngay cả khi mặc đồ vest trang trọng, sự trẻ con và non nớt trên gương mặt cậu cũng sẽ không thể che giấu được.
Nhưng hôm nay Trì Cẩn Hiến mặc một bộ vest trắng được đặt may riêng, vừa vặn tôn lên bờ vai và vòng eo của cậu một cách hoàn hảo. Vai rộng, eo thon, chân dài. Tóc được vuốt keo nhẹ, để lộ vầng trán sáng sủa, thoáng nhìn qua đã không còn thấy chút bóng dáng trẻ con nào trên người cậu.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Trì Cẩn Hiến hóa thân thành chú rể hôm nay, mắt Nguyên Tư Bạch bỗng cay cay.
Ông nghĩ, Tiểu An của mình đã thực sự trưởng thành và đứng vững rồi.
Ngực trái của Trì Cẩn Hiến cài một chiếc ghim hình ngọn lửa nhỏ, cũng là được đặt làm riêng.
Ngọn lửa đỏ đó được làm rất sống động, ngay cả khi nhìn kỹ, người ta vẫn cảm thấy nó đang cháy bập bùng, đẹp đến mức gần như là ngọn lửa thật.
“Ba nhỏ,” Trì Cẩn Hiến khẽ gọi, cậu dụi dụi đầu vào lòng bàn tay của Nguyên Tư Bạch, vẫn là một đứa trẻ không thể không làm nũng trước mặt cha mẹ, “Ba nói thế làm con cũng bắt đầu lo lắng rồi này.”
“Con và anh Lục đã ở bên nhau hơn hai năm rồi, theo lý thì chỉ là tổ chức một hôn lễ, để pháp luật của Liên Minh công nhận mối quan hệ của chúng con, nhưng tại sao vẫn cảm thấy lo lắng nha?”
“Vì tình yêu và sự mong đợi.” Nguyên Tư Bạch mỉm cười dịu dàng, nói, “Mong đợi được cùng người mình yêu trải qua cả đời.”
Nghe vậy, mắt Trì Cẩn Hiến hơi cong lại, cậu đã hiểu.
Đón lấy ánh sáng ngoài cửa sổ, sâu trong đôi mắt cậu lấp lánh những đốm sáng, vô thức lặp lại lời của Nguyên Tư Bạch: “Vì tình yêu và sự mong đợi.”
Lặp lại xong, cậu hơi ngẩn người, có lẽ cảm thấy mình hơi ngốc, nụ cười trên mặt lập tức càng tươi hơn. Ngay sau đó, như để chuyển chủ đề, Trì Cẩn Hiến xoa xoa sống mũi và nói: “Không biết anh trai của con có lo lắng không nữa.”
Lúc này, người được nhắc đến dường như còn lo lắng hơn cả cậu.
“… Tổ tông số hai, con đừng đi loanh quanh nữa được không?” Trì Tuy ngồi trên sofa chơi điện thoại, khóe mắt cứ thấy một người mặc vest đi qua đi lại, ông đau đầu quá.
Vì vậy, ông ngẩng đầu lên, vẻ mặt không mấy vui vẻ nói: “Chỉ là kết hôn thôi mà? Có cần phải đến mức đó không?”
Lục Chấp mặc một bộ vest đen được đặt may riêng, đôi chân dài được bao bọc trong bộ đồ mang phong cách cấm dục, khiến toàn thân anh trông càng thêm lạnh lùng.
Nhưng đồng thời, cũng khiến người yêu của cậu — nếu ở đây, có lẽ còn muốn trêu chọc cậu.
“Ba nhỏ nói ngày cha kết hôn, vì quá háo hức mà suýt nữa nhảy lầu.” Lục Chấp mím môi nói.
Trì Tuy: “…”
Trì Tuy: “???”
Trì Tuy đầy vẻ kinh ngạc và khó hiểu, rõ ràng là không tin, nhưng sau lời nhắc nhở này, ông bắt đầu vô thức hồi tưởng lại ngày mình kết hôn.
Cũng là vừa tốt nghiệp, ông đã nhất quyết muốn Nguyên Tư Bạch gả cho mình. Sau khi cha mẹ hai bên chốt ngày kết hôn, khi ngày đó càng đến gần, Trì Tuy, người chưa từng trải qua một sự kiện lớn quan trọng nào với tư cách là người trong cuộc, đã “sợ” đến mức ôm Thất tiểu thư khóc.
Vừa khóc vừa nói: “Nếu ngày kết hôn Nguyên Nguyên đổi ý không cần con nữa thì sao? Vậy thì con phải đi nhảy lầu mất!”
Thích Danh Thù lập tức đưa tay đánh cho thằng con trai một trận, mắng nói linh tinh, sau đó gọi điện thoại, nhờ Nguyên Tư Bạch, lúc đó vẫn còn là bạn trai và chồng chưa cưới, lôi người đi.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Kết thúc hồi tưởng, Trì Tuy: “…”
Đó là một kỷ niệm không muốn nhớ lại, nhưng có thể thừa nhận sao? Không thể.
Trì Tuy trợn tròn mắt, nói với vẻ nghiêm túc: “Ai muốn nhảy lầu? Ai háo hức? Ai lo lắng?!”
“Không ai bình tĩnh bằng cha!”
“Ồ.” Lục Chấp cúi đầu, nói rất chân thành: “Cha, con lo lắng.”
Nói xong, ánh mắt cậu liếc qua ngực trái của mình, nơi cài một chiếc ghim hình bông hồng lửa diễm lễ – được đặt làm riêng cùng với ngọn lửa nhỏ trên ngực Trì Cẩn Hiến.
Thông qua màu sắc đó, dường như đang trực tiếp nhìn thấy Trì Cẩn Hiến, nhịp thở đang có chút rối loạn trong lồng ngực Lục Chấp bỗng chốc lắng xuống, ổn định hơn không chỉ một chút.
Trì Tuy “chậc” một tiếng trong lòng, nhưng đồng thời, ông cũng bật cười.
“Được rồi, sau hôm nay, tổ tông số một của cha sẽ hoàn toàn là của con, hãy đối xử tốt với nó.” Trì Tuy nghiêm túc hơn một chút, nói.
Lục Chấp thu ánh mắt từ chiếc ghim hoa hồng, dùng ánh mắt nghiêm túc hơn cả đối phương đối diện với Trì Tuy, nói: “Con nhất định sẽ làm được.”
Trì Tuy cười nhẹ gật đầu, đứng dậy khỏi ghế sofa và nói: “Khách đã đến gần đủ cả rồi, cha và ba nhỏ của con phải ra ngoài tiếp đón. Sẽ có người đến gọi các con khi hôn lễ bắt đầu.”
Lục Chấp đáp: “Vâng.”
**
Hôn lễ này không tổ chức ở khách sạn của người khác, mà được tổ chức tại trang viên do Trì Viễn Thân đặc biệt cung cấp.
Trang viên này là một trong những trang viên gần trung tâm Liên Minh nhất, với phong cách kiến trúc táo bạo và rực rỡ. Hôn lễ của Trì Tuy cũng được tổ chức ở đây. Nó đã có nhiều năm tuổi, nhưng phong cách hoàn toàn không lỗi thời, là nơi mà vô số người mơ ước.
Vì vậy, Trì Viễn Thân cho đến nay vẫn không nỡ tặng nó cho bất kỳ người con trai nào của mình – nhưng vài ngày trước, ông đã tặng nó cho Trì Cẩn Hiến!
Khi vừa nghe tin này, Trì Tuy ngớ người, Trì Cẩn Hiến cũng ngớ người.
Trì Tuy ngớ người vì ông không phục, tại sao mình lại không có được!
Ngay cả khi mình không có thì vẫn còn anh cả và anh hai, em trai thứ tư Thích Tùy Diệc thậm chí còn chưa có người yêu, tạm thời không tính.
Còn Trì Cẩn Hiến ngớ người thì là vì món quà lớn này khiến cậu sợ hãi.
Vì vậy, hai cha con dắt tay nhau đi hỏi ông cụ.
Lúc đó, Trì Viễn Thân ngồi trên ghế sofa phòng khách vắt chéo chân suy nghĩ rất lâu, sau đó ông nhìn Trì Tuy và nói: “Con biết là cha ghét Alpha nhất đúng không?”
Trì Tuy: “…”
Trì Viễn Thân cười nhạt: “Thế nên bốn đứa chúng mày còn muốn trang viên đó à? Cút sớm đi!”
Trì Tuy: “…”
“An An là Beta, vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, nên cha mới muốn cho nó.”
Trì Tuy: “…”
Cuối cùng, Trì Tuy nổi giận, hét lên một cách đại nghịch bất đạo: “Thế thì tự cha không tài giỏi mà sinh ra được con gái xinh đẹp đáng yêu, hoặc là một Omega như Thất Tiểu Thư, trách con sao? Trách chúng con sao?!”
Lời còn chưa dứt, Trì Viễn Thân đã đưa tay xách cổ áo ông, đá ra khỏi nhà mình, tức giận lầm bầm chửi rủa: “Đúng là, những đứa Alpha thối tha tụi bây là đáng ghét nhất! Tức chết lão già này rồi.”
“Cút—!”
Vì vậy, Trì Cẩn Hiến mới nhỏ tuổi đã sở hữu một khối tài sản không thể đong đếm.
Khiến Trì Tuy ghen tị đến mức phải thu lại hai bộ biệt thự đã định tặng, cuối cùng chỉ tặng một bộ.
Nhưng ông không tặng không có nghĩa là người khác cũng không tặng.
Khi tướng quân Ngôn Truyền Tuần nhận được thiệp cưới của Lục Chấp, vì đường xá xa xôi, việc ông đến sẽ khiến Trần Tầm Nhu nghi ngờ – lần trước đến đón Ngôn Duyệt về nhà, ông đã phải giải thích nhiều lần mới che giấu được sự việc.
Vì vậy, ông không định đến, chỉ nói với Lục Chấp rằng khi nào họ đến Đế quốc thì cùng nhau ăn cơm.
Làm quà cưới, ông đã tặng ba bộ bất động sản biệt thự cho Lục Chấp và Trì Cẩn Hiến – hai bộ ở Đế quốc, một bộ ở Liên minh.
Dù sao cũng là tướng quân của Đế quốc, tài sản ở Đế quốc khá nhiều.
Biết tin này, Trì Tuy suýt chút nữa thu lại cả bộ biệt thự duy nhất đã tặng, ghen tị đến mức tối ôm Nguyên Tư Bạch khóc.
Than thở rằng khi mình 20 tuổi, đã phải làm việc đến chết đi sống lại ở công ty, sao hai đứa trẻ hư này lại có thể giàu có như vậy!
Nguyên Tư Bạch chỉ biết vừa cười bất lực, vừa tận tình an ủi, còn nói ông còn giống con nít hơn cả mấy đứa nhỏ.
**
Những tấm thảm đỏ rộng lớn trong trang viên trải dài như những đóa hồng lửa, từ đầu này đến đầu kia, mang theo tiếng cười và lời chúc phúc của tất cả các vị khách.
Trì Tuy và Nguyên Tư Bạch xuất hiện trước công chúng đúng thời điểm, bắt tay và cười tươi với mọi người.
Khách đã an vị, MC đã sẵn sàng, mọi thứ đã đâu vào đấy.
Những quả bóng bay đủ màu sắc được buộc trên những vòm hoa dọc hai bên thảm đỏ, khẽ va chạm vào nhau theo làn gió nhẹ, như hai chú rể vô thức tiến lại gần nhau.
Nhìn quanh đâu đâu cũng thấy hoa hồng đỏ rực làm điểm nhấn, giữa những loài hoa tươi tắn, trang điểm “đậm đà” của nó tỏa sáng rực rỡ, khiến lòng người thư thái.
MC đứng trên đài trung tâm, tươi cười nói một tràng lời chúc mừng hôn lễ, sau đó cất cao giọng:
“Chúng ta cùng mời ngài Lục Chấp, tiến vào —”
Khác hẳn với vẻ đi lại lộn xộn trong phòng, Lục Chấp bình thản xuất hiện, bước lên bậc thang và đi đến giữa đài.
“Tiếp theo, chúng ta cùng mời ngài Trì Cẩn Hiến, tiến vào —”
Vui vẻ hơn Lục Chấp rất nhiều, Trì Cẩn Hiến nhảy hai bậc một, chỉ trong hai bước đã đến bên cạnh Lục Chấp. Đến nơi, cậu còn cười và nói một cách rất ngông nghênh: “Em đến kết hôn đây!”
Khiến MC và toàn bộ khách mời bên dưới cùng bật cười, hôn lễ vừa bắt đầu đã nhận được một tràng vỗ tay vô cùng nồng nhiệt.
Chỉ có Lục Chấp cúi đầu nhìn Trì Cẩn Hiến với ánh mắt dịu dàng, bao dung cho mọi hành động của cậu.
“Hiện Kim! Tân hôn hạnh phúc a!”
“Trì Hiện Kim – mãi mãi nhiệt tình như lửa a —”
“Trì Cẩn Hiến! Lục Chấp! Được toại nguyện, trăm năm hạnh phúc!”
“…”
Lúc này, khi tiếng cười của khách bên dưới dần lắng xuống, vài tiếng hô rất trẻ trung và đầy sức sống từ phía dưới vọng lên.
Trì Cẩn Hiến nhìn qua, thấy Giang Bách Hiểu, người bạn cùng bàn suốt ba năm trung học, lớp trưởng Chung Khuynh đang ngồi cùng nhau, cùng vẫy tay với cậu.
Cùng đến còn có Giang Tiến, Mã Đạt, Hạ Tuế và những người bạn thân khác từ thời trung học.
— Lục Chấp đã đích thân đưa tận tay thiệp cưới cho từng người một.
Mọi người đều đã tốt nghiệp đại học, thời gian có hạn, đôi khi tụ tập còn không đủ mặt, nhưng Lục Chấp đã mời tất cả những người bạn đã chứng kiến rất nhiều khoảnh khắc của họ ngày xưa, một lần nữa chứng kiến họ tổ chức hôn lễ.
Tất nhiên, trong số những người bạn học này còn có Thích Tùy Diệc và Cảnh Ly Thu.
Mặc dù đã biết trước danh sách những người sẽ đến dự hôn lễ, nhưng nhìn thấy những gương mặt thân quen này, Trì Cẩn Hiến vẫn cảm thấy xúc động, thậm chí mắt còn hơi cay.
Cậu lớn tiếng đáp lại: “Được rồi!”
Lại một lần nữa khiến khách bên dưới cười vang.
Một đối tác làm ăn lâu năm tiến lại gần Trì Tuy, cười đùa: “Tổng giám đốc Trì, nghe nói cậu con trai bảo bối của ngài tính cách rất tốt, hôm nay gặp đúng là vậy.”
“Nếu là tôi, tôi sẽ giữ nó ở nhà thêm vài năm nữa, chỉ cần nói chuyện thôi cũng đủ khiến người ta vui rồi.”
Trì Tuy cũng cười, xua tay: “Aizz, con lớn rồi không nghe lời cha.”
“Miễn là chúng nó vui là được.”
“Nói rất đúng.”
MC bắt đầu nghi thức tuyên thệ, Trì Cẩn Hiến và Lục Chấp không ai do dự, trực tiếp nói “Tôi đồng ý” với đối phương.
Trước khi trao nhẫn, dưới ánh nhìn của hàng vạn người, Lục Chấp nhẹ nhàng lấy chiếc nhẫn cưới trong hộp ra, nhìn thẳng vào mắt Trì Cẩn Hiến một cách nghiêm túc.
Ngay sau đó, ánh mắt anh cũng trịnh trọng nhìn vào ngọn lửa nhỏ trên ngực Trì Cẩn Hiến.
Như một lời thề, Lục Chấp nói một cách nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định: “Trì Cẩn Hiến, trái tim em bọc lấy ngọn lửa, hãy mãi mãi ngông nghênh tùy ý. Anh sẽ giấu em trong lòng mỗi phút mỗi giây, cả đời tôn trọng và yêu thương tất cả sự nhiệt tình của em.”
Mắt Trì Cẩn Hiến bỗng nhiên cay xè, cậu cong môi, nở một nụ cười rạng rỡ, sáng hơn cả nắng gió lúc này, rồi ngay lập tức đưa tay ra, để người trước mặt đeo dấu hiệu thuộc về Lục Chấp lên ngón áp út của mình.
Lục Chấp trân trọng lồng chiếc nhẫn vào ngón tay cậu.
Trì Cẩn Hiến lấy chiếc nhẫn còn lại từ trong hộp nhỏ, đưa tay chạm vào đóa hoa rực rỡ trên ngực đối phương, từng chữ một, trịnh trọng nói: “Lục Chấp, anh đang cẩn thận chăm sóc một đóa hồng nhỏ trong tim mình, em cũng sẽ trao cho anh sự bất ngờ và tình yêu mọi lúc mọi nơi, cả đời tôn trọng và yêu thương tất cả sự dịu dàng của anh. Anh phải mãi mãi kiêu hãnh.”
Lục Chấp đưa tay ra, dấu ấn của Trì Cẩn Hiến đã được lồng vào.
Nghi lễ hoàn thành.
“Hiện Kim Hiện Kim, mau ném bó hoa trên tay xuống đi!”
“Ném mau ném mau! Tôi muốn xem người kết hôn tiếp theo là ai!!”
Giang Bách Hiểu vừa xem xong một hôn lễ, mắt đỏ hoe, vừa cay vừa xúc động, để ngăn mình thực sự khóc, cậu ta đã la lên trước.
Chung Khuynh và những người khác cũng lập tức hùa theo, yêu cầu Trì Cẩn Hiến ném hoa.
Ai ngờ, nghe vậy, Trì Cẩn Hiến nhìn bó hoa trên tay, đột nhiên nghiêm túc lắc đầu.
Ngay khoảnh khắc mọi người đang nghi ngờ, Trì Cẩn Hiến lại càng nghiêm túc hơn mà nói: “Nói thật, trước khi anh ấy cầu hôn tôi, anh ấy nói muốn gả cho tôi, nên bó hoa này có phải nên do anh ấy ném không?”
Lời này vừa thốt ra, không biết người lớn cảm thấy thế nào, nhưng đám bạn cùng tuổi thì lập tức sững sờ và sôi nổi.
Giang Bách Hiểu cười điên cuồng tại chỗ, cực kỳ khó tin nói: “Ha ha ha ha ha thiệt hay giả vậy?!”
Lục Chấp là người liên quan còn lại, đưa tay nhận lấy bó hoa từ tay Trì Cẩn Hiến, gật đầu trả lời: “Thật.”
Giang Tiến vỗ bàn tán thưởng: “Lục Chấp, cậu đỉnh thật!!”
Nói xong, Lục Chấp ném thẳng bó hoa vào đầu cậu ta, tiếng cười của Giang Tiến lập tức ngừng lại, luống cuống đỡ lấy, rồi cúi đầu nhìn bó hoa trong lòng một cách khó hiểu.
“Nếu chưa có người yêu, năm sau cứ kết hôn với không khí đi.” Lục Chấp nói.
Giang Tiến: “…”
“Đệt! Tránh ra! Tôi không cần cái thứ này!” Giang Tiến cuối cùng cũng phản ứng lại, đột ngột nhảy khỏi ghế ném bó hoa đi, giận dữ hét lên: “Lục Chấp, hôm nay cậu kết hôn nên tôi không đánh cậu, sau này cậu cứ đợi đấy!”
Đám bạn xung quanh hùa nhau cười ồ lên, xúm lại tranh giành bó hoa.
**
Ngày hôm đó, Lục Chấp đã nâng ly với rất nhiều người, từ những người lớn tuổi đến những người cùng tuổi, anh nâng ly một vòng.
Khi mọi thứ kết thúc và trở về nhà vào buổi tối, Lục Chấp trông vẫn bình thường, ngay cả khóe mắt cũng không đỏ, nhưng trạng thái của anh có chút khác thường.
Vài ngày trước đêm tân hôn, để tạo không gian riêng tư cho cặp đôi mới cưới, Phương Thủ không có ở đó.
Vì vậy, ngay khi cửa phòng khách đóng lại, Lục Chấp đã không thể chờ đợi và không kiêng nể gì mà đẩy Trì Cẩn Hiến vào tường, hôn lấy môi cậu.
Trì Cẩn Hiến theo bản năng nắm lấy bàn tay đang ôm eo mình, ngẩng đầu nhiệt tình đáp lại.
Ngoài biệt thự, những ngọn đèn đã lên, sự nhàn hạ và bận rộn của vô số người không thể xuyên qua không gian nhỏ bé này.
Trong phòng khách rộng lớn, chỉ có hai người họ đang đuổi bắt lẫn nhau.
“… Anh.” Một lúc sau, Trì Cẩn Hiến cố gắng nghiêng đầu ra, th* d*c nhẹ, nói: “Anh đỡ rượu cho em nhiều lắm, rõ ràng là em không say, nhưng bây giờ anh hôn em dữ dội quá, cồn được truyền sang hết rồi này.”
Lục Chấp “ừm” một tiếng, đưa tay bóp cằm cậu, tiếp tục chủ động hôn tới.
Lần này Trì Cẩn Hiến không thể né tránh, đành phải r*n r* chịu đựng.
Bộ vest xám và trắng cao cấp được cởi ra một cách thô bạo và vứt xuống sàn, Trì Cẩn Hiến nằm trên sofa, hai tay bị giữ chặt trong vòng tay của đối phương, không thể phản kháng.
Mái tóc đã vuốt keo cũng trở nên rối bời vì cọ xát với chiếc gối bên cạnh.
“… Anh, anh.” Cuối cùng cũng không còn tay nào giữ cằm, Trì Cẩn Hiến vội vàng nghiêng đầu ra một lần nữa, má ửng hồng, nói: “Có phải anh uống say rồi không?”
“… Một chút.” Lục Chấp đáp khẽ.
Anh đè lên người Trì Cẩn Hiến và nhìn thẳng vào mắt cậu một cách nghiêm túc, một lát sau, anh dùng ngón tay cái nhẹ nhàng v**t v* lông mày, mắt, mũi cậu, giọng nói trở nên hơi khàn, nói: “Ngoài lúc trao nhẫn ra thì anh chẳng được nói chuyện với em mấy.”
Nghe kỹ, trong lời nói đầy vẻ tủi thân và không vui.
Trì Cẩn Hiến cười nói: “Vậy mà anh đã bắt đầu giúp cha xử lý công việc công ty rồi, anh đi làm chúng ta sẽ lâu lắm mới gặp nhau, sao hôm nay…”
Lời nói đột ngột dừng lại, Trì Cẩn Hiến lập tức thu lại nụ cười, cậu cảnh giác nói: “Anh, rốt cuộc là anh uống say hay… đến kỳ mẫn cảm rồi?”
Sau khi ở bên nhau, tuy Lục Chấp không còn che giấu cảm xúc của mình một cách sâu sắc như vậy nữa, nhưng việc quá bám dính – đến mức có thể gọi là vô lý – thì một Lục Chấp trong trạng thái bình thường tuyệt đối sẽ không làm.
Chỉ khi đến kỳ mẫn cảm, Lục Chấp mới trở nên cực kỳ yếu đuối. Chưa nói đến một câu nói của Trì Cẩn Hiến, ngay cả một ánh mắt không hợp lý, anh cũng có thể suy ra hàng chục lý do rằng Trì Cẩn Hiến có thể không còn yêu anh nữa.
Vì vậy, việc anh mắt đỏ hoe, mắt ướt là chuyện bình thường, nhưng Trì Cẩn Hiến lại “sợ”!
Một Lục Chấp vô lý sẽ giữ cậu lại để làm chuyện đó! Kiểu mà hoa hồng nhỏ nhiệt tình như lửa cũng không thể chịu nổi!
Nhưng cả ngày hôm nay trong hôn lễ, và trên đường về, Lục Chấp đều rất ổn, nên chắc là chỉ say thôi nhỉ?
Nghĩ đến đây, Trì Cẩn Hiến tự an ủi mình mà thở phào nhẹ nhõm.
“Cả hai.” Lục Chấp nói.
Trì Cẩn Hiến: “…”
Trì Cẩn Hiến há hốc miệng, không nói nên lời.
“Vừa nãy trên xe đã thấy không khỏe,” Lục Chấp cau mày, đặt đầu vào hõm vai Trì Cẩn Hiến, còn dụi dụi, tủi thân nói, “Đến kỳ mẫn cảm rồi.”
“Tiểu Trì… Bảo bối, khó chịu.”
Ngay lập tức, Trì Cẩn Hiến đưa tay ôm lấy cổ Lục Chấp và nói hai từ: “Ôm em.”
Ánh mắt ẩn dưới bóng tối của Lục Chấp bỗng trở nên u ám, như thể muốn nhào nặn cậu vào trong xương máu của mình, anh siết chặt eo Trì Cẩn Hiến, nhanh chóng và thành thạo cởi cúc áo sơ mi của cả hai.
Khoảnh khắc cuối cùng, Lục Chấp khẽ cọ môi vào d** tai Trì Cẩn Hiến, giọng khàn khàn nói: “Tiểu Trì, anh muốn đánh dấu em vĩnh viễn.”
Trì Cẩn Hiến rùng mình, đột nhiên mở to mắt, cũng giống như khi nghe Lục Chấp nói muốn gả cho mình, cậu lại một lần nữa hỏi một câu hỏi tương tự với vẻ không thể tin nổi.
“… Anh muốn làm gì em?!”
Về việc đánh dấu vĩnh viễn, Trì Cẩn Hiến không phải là chưa từng nghĩ đến, nhưng nói thật, đây là lần đầu tiên cậu nghe chính miệng Lục Chấp nói.
Khiến cậu sợ đến mức tỉnh cả người.
“Kết hôn rồi,” Lục Chấp nhìn cậu, cau mày, không vui lặp lại, “Đánh dấu em vĩnh viễn.”
“!!!” Trì Cẩn Hiến mở to mắt, hai tay bám chặt vai anh, lớn tiếng nói: “Anh nh, tỉnh táo lại đi! Em không thể bị đánh dấu vĩnh viễn! Anh đừng có suy nghĩ sai lệch gì hết! Anh không biết mình dữ dội thế nào à?! Anh dữ dội lắm đấy—!”
Nghe vậy, Lục Chấp im lặng mất một lúc lâu, rồi lông mày anh bỗng chốc rũ xuống, khóe mắt cũng bất ngờ đỏ hoe. Giọng anh thấp đến đáng thương, tỏ vẻ cực kỳ bất lực: “Em không đồng ý… Em không đồng ý.”
“Bảo bối Tiểu Trì,” anh nói, “Em đừng bỏ anh… Được, anh không đánh dấu nữa, không đánh dấu nữa.”
“…” Mắt Trì Cẩn Hiến cũng sắp đỏ rồi, cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà, r*n r* như một đứa trẻ một lúc, rồi nhắm mắt lại như thể đã chấp nhận số phận, giống như lúc tuyên thệ hôm nay, nói: “Em đồng ý.”
Cậu nói: “Mau ôm em.”
Hết hôn lễ
Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Story
Chương 71: NT- Hôn Lễ
10.0/10 từ 12 lượt.