Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?

Chương 68

95@-

Chương 68

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan


“Oa, miệng ngọt quá đi.” Trì Cẩn Hiến nhìn Lục Chấp đang ôm chặt bó hoa hồng, mắt cong cong vì cười, nói, “Anh cũng là bảo bối của em.”


Vừa dứt lời, cậu liền gọi: “Bảo bối.”


Cơn gió đêm lướt qua, cuốn theo hương thơm dịu nhẹ nhưng nồng nàn của hoa hồng lửa, đưa đến xung quanh mọi người, ngay cả lời nói cũng mang theo sự ngọt ngào không thể phớt lờ.


Lục Chấp như được tô điểm thêm vài màu sắc từ những đóa hồng trong lòng, dưới ánh đèn vườn, vành tai anh lặng lẽ ửng hồng. Mi mắt anh khẽ rung lên, lặng lẽ gật đầu: “Bảo bối.”


Nếu Lục Chấp không ôm một bó hoa hồng lớn trong lòng, Trì Cẩn Hiến nhất định sẽ cọ trán vào anh mà cười ngã xuống người anh.


Vì vậy cậu khá vội vàng nói: “Anh mau đi trồng hoa hồng đi, em muốn ôm —hôn anh.”


Vừa dứt lời, Lục Chấp lập tức di chuyển, quay người nhanh chóng đi về phía nhà kính, cầm dụng cụ lên và bắt đầu làm việc mà không nói một lời.


Trì Cẩn Hiến vui vẻ đi theo sau anh, cũng không động tay. Dù sao cậu cũng không phải chuyên gia về hoa hồng lửa, dễ gây cản trở.


Nhưng chưa kịp đợi Lục Chấp trồng xong hoa hồng để được ôm và hôn Trì Cẩn Hiến như ý muốn, điện thoại của Trì Tuy đã gọi đến.


Nghe tiếng chuông điện thoại như một bài hát tử thần, Trì Cẩn Hiến nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại ho khan một tiếng, khoa trương nói: “Anh, cha gọi điện đến giết em rồi, nếu cha đến nhà thì anh nhất định phải bảo vệ em.”


“Em nghĩ chắc chắn cha sẽ đuổi theo em tận ba con phố.”


Lục Chấp lập tức dừng động tác trồng hoa hồng, đi đến nói: “Để anh giải thích với cha trước.”


Nói rồi anh đưa tay lấy điện thoại, bị Trì Cẩn Hiến tránh được, cười nói: “Không cần.”


“Anh cứ đứng một bên đừng nói gì cả.”


Ngay sau đó, trước khi tiếng chuông điện thoại im bặt, Trì Cẩn Hiến dứt khoát ấn nút nghe.


“Trì! Cẩn! Hiến—!” Không đợi người ta phản ứng, sự tức giận của Trì Tuy đã không thể phớt lờ từ phía đối diện truyền đến, cái giọng nghiến răng nghiến lợi gọi tên người ta như muốn nuốt chửng.


Trì Cẩn Hiến không cười nữa, khẽ rụt cổ lại như đang đứng trước mặt người lớn, quyết đoán lớn tiếng nói: “Cha! Con có một chuyện muốn nói với cha! Con đã dùng tiền của bạn trai con mua rất nhiều — cây giống hoa hồng lửa cho cha, 5200 gốc!!”


Trì Tuy: “Cha thiếu của con sao…”



“Con và ba nhỏ cùng đi mua! Ba ấy biết cha kén chọn khi mua cây giống, nên đã mua hoàn toàn theo yêu cầu và sở thích của cha!” Trì Cẩn Hiến bày tỏ lòng trung thành, nói rất nhanh, “Chỉ là hiện tại họ không có nhiều như vậy, nhưng chậm nhất là ba ngày! Họ sẽ gửi đến nhà cho cha.”


Trì Tuy: “…”


Nói chuyện một lúc lại nhắc đến tên Nguyên Tư Bạch, Trì Tuy có nỗi khổ khó nói, ông nghẹn ngào nửa ngày, sau đó quá buồn bã, khóc nấc lên: “Đồ gấu con…”


“Cha, cha thật sự rất ngầu, con yêu cha lắm.” Trì Cẩn Hiến nói như vậy.


Trì Tuy: “…”


“Khụ hu hu hu hu…” Trì Tuy khóc rất thảm thiết ở bên kia, giả khóc một lúc vẫn không nguôi giận, gào lên: “Con chính là một thứ đòi nợ! đòi nợ! Đời này cha thật sự nợ con tám ngàn tỷ! Đồ gấu con!”


Trì Cẩn Hiến “ừm ừm ừm” đáp lại, tuyệt đối không phản bác.


Cuối cùng, Trì Tuy nói: “Bây giờ con lập tức về nhà cho cha, cha muốn đánh con.”


Trì Cẩn Hiến thở dài: “Hay là thôi đi.”


Trì Tuy cứng rắn: “Nhanh lên.”


Lục Chấp lo lắng khẽ mấp máy môi, anh định mở lời nhận hết lỗi về mình, thì nghe thấy giọng nói dịu dàng của Nguyên Tư Bạch ở bên kia: “Không phải đánh con, là con và Tiểu Chấp hai ngày nữa phải khai giảng rồi, hai đứa về ở đi.”


Nghe vậy, Trì Cẩn Hiến lập tức cười: “Được thôi.”


Hoa hồng vẫn chưa trồng xong, muốn về cũng phải trồng xong hết hoa đã.


Lục Chấp tăng tốc độ, Trì Cẩn Hiến thì ngồi xổm bên cạnh xem.


Họ ở bên này được bao quanh bởi hoa hồng lửa, tâm trạng tuyệt vời, còn Trì Tuy bên kia vẫn nhìn chằm chằm nhà kính trống trơn của mình, nằm trên bãi cỏ không còn thiết sống.


“…Dậy đi.” Nguyên Tư Bạch quỳ trên đất với tư thế ngoan ngoãn nhất, dùng tay chạm vào Trì Tuy đang nằm trên bãi cỏ, khẽ nhéo tóc ông, giọng nói bất lực nhưng lại có chút dỗ dành, “Chỉ là đổi một chỗ khác để trồng thôi mà, đều như nhau cả a.”


“Tiểu Chấp cũng giống như em, rất giỏi chăm sóc loại hoa hồng lửa này, sẽ không đối xử tệ với chúng nó đâu.”


Trì Tuy quay đầu đi không cho ông chạm vào, đưa tay che mặt giả vờ khóc lóc, nói: “Chỗ đó giống nhau? Đó là hoa em trồng cho anh mà! Anh chỉ giỏi nói lời dỗ ngọt em thôi!”


Ông “hu hu” nói: “Nhà kính có thể kiểm tra tình trạng sinh trưởng của hoa hồng, em chỉ nửa tháng không đến, nó đã nhổ hết của em rồi hu hu hu hu…”



“Vậy, vậy thì…” Nguyên Tư Bạch có chút vội vàng, vội đi xoa đầu ông, “Vậy hồi nhỏ và cả trung học An An cộng lại đã tặng bốn năm hoa hồng rồi, chỉ là lúc đó thằng bé vừa tặng em vừa bù, nếu em không bù… vườn hoa cũng đã trơ trụi từ lâu rồi.” ông tiếp tục an ủi, “Đều như nhau mà.”


Nghe vậy, Trì Tuy “khóc” càng thảm hơn, Nguyên Tư Bạch nghẹn lời, dường như có chút bó tay.


“Nguyên Tư Bạch, anh thay đổi rồi.” Trì Tuy bỏ tay che mặt xuống, mở mắt nhìn Nguyên Tư Bạch đang cúi đầu đối diện với mình, rất nghiêm túc.


Nguyên Tư Bạch ngơ ngác: “Hả?”


“Kể từ khi có con trai, trong mắt anh không còn có em nữa.” Trì Tuy đau lòng ôm ngực, như thể bị tổn thương, “Anh không còn là Nguyên Nguyên chỉ có em trong lòng nữa rồi.”


Nguyên Tư Bạch: “…”


Nguyên Tư Bạch giả vờ tức giận, đưa tay đánh ông một cái, mắng nhẹ: “Em nói bậy bạ gì thế.”


“Anh xem, anh còn đánh em,” Trì Tuy bĩu môi, đau khổ không thể kìm được, có thể nói là đau lòng đến tột cùng, “Thằng gấu con nhổ hoa hồng của em, anh không những không ngăn cản, còn giúp nó che đậy… Em đau lòng quá, em khó chịu quá, anh giết em đi, dù sao anh cũng không còn yêu em nữa.”


Nguyên Tư Bạch vội vàng xoa chỗ vừa bị đánh, nói: “Trì Tuy, em thật là… ai nha sao lại giống trẻ con vậy.”


“Anh xem, anh còn…”


“Được rồi được rồi, anh không nói em nữa, anh yêu em.” Nguyên Tư Bạch đi kéo cánh tay ông, muốn kéo ông dậy, “Dậy đi, lát nữa An An và Tiểu Chấp sẽ về, em cứ như vậy thì mất mặt lắm.”


“Anh đã chọn 5200 gốc hoa hồng cho em, bên trong toàn là tình yêu của anh dành cho em, hơn nữa một nhà kính không thể trồng hết, ngày mai em tìm một chỗ khác xây thêm một nhà kính nữa, được không? Anh đảm bảo, sau này sẽ không bao giờ để An An động vào hoa hồng của em nữa, có được không?” Nói rồi ông dùng sức trên tay, nói, “Em mau dậy đi.”


“Thật sao?” Trì Tuy nắm lấy tay Nguyên Tư Bạch nhìn ông, “Nói lời giữ lời?”


“A, thật.” Nguyên Tư Bạch vội vàng gật đầu, “Nhất định giữ lời.”


Là một người lớn rất hiểu chuyện, trước khi hai đứa con về đến nhà, Trì Tuy cuối cùng cũng được dỗ dành và trở về phòng khách.


Chỉ là khi nhìn thấy Trì Cẩn Hiến, cái thằng nhóc xui xẻo này, sắc mặt Trì Tuy vẫn lạnh đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.


Ông vẫy tay nói: “Nào, Trì Tiểu An, chúng ta nói chuyện một chút.”


Trì Cẩn Hiến lập tức tìm đến Nguyên Tư Bạch, nói: “Không nói chuyện, không nói chuyện.”


Trì Tuy: “…”



Trì Tuy lại vẫy tay với Lục Chấp phía sau, nói: “Con rể tương lai, lại đây, chúng ta nói chuyện.”


Trì Cẩn Hiến lại lập tức chạy đến kéo Lục Chấp qua tìm Nguyên Tư Bạch, nói: “Không nói chuyện, không nói chuyện.”


Trì Tuy: “…”


Trì Tuy không vui: “Vậy thì con…”


“Khụ.” Nguyên Tư Bạch đưa tay lên thành nắm đấm nhẹ nhàng đặt lên môi, ngước mắt dịu dàng nhìn ông một cái.


Trì Tuy: “…”


Trì Tuy mạnh mẽ nhét một chiếc gối ôm vào lòng, ngã xuống sofa hờn dỗi.


Một lát sau, mắt ông sáng lên, sống lại từ sofa bò dậy. Trì Tuy nhìn Trì Cẩn Hiến nói: “Tổ tông, giúp cha một chuyện, thù hằn hôm nay sẽ xóa bỏ hết.”


Trì Cẩn Hiến theo trực giác cảm thấy không ổn.


Quả nhiên, năm phút sau, cậu nhìn giao diện cuộc gọi của Trì Hưu và chìm vào suy tư.


“Alo, Trì Tam?” Giọng nói lạnh lùng của Trì Hưu từ phía bên kia truyền đến.


Trì Cẩn Hiến lập tức hoàn hồn, chột dạ gọi: “Bác, bác cả.”


“Tiểu An?” Trì Hưu có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại như cũ, cười, “Sao thế? Sao lại dùng điện thoại của cha con gọi cho bác.”


“Ồ…” Trì Cẩn Hiến đưa tay khẽ gãi mặt, mắt trừng Trì Tuy đang hy vọng nhìn mình ở phía đối diện, trả lời, “Bác cả, ba con bị bệnh rồi, con sợ con dùng điện thoại của con nói với bác cả không có sức thuyết phục, nên dùng điện thoại của cha để nói với bác cả một tiếng.”


“Hửm?” Trì Hưu nghiêm túc, “Nó bị sao thế? Bị bệnh gì?”


“Thực ra cũng không có gì,” Trì Cẩn Hiến nhẹ nhàng nói, “Chỉ là tạm thời không thể đến công ty.”


Trì Hưu: “…”


Trì Hưu: “…………”


Hai bên im lặng nửa ngày, Trì Cẩn Hiến chột dạ đến mức toát mồ hôi lạnh, Trì Hưu cuối cùng cũng mở lời.



Lần này, trong giọng nói của ông mang theo một nụ cười lạnh rất dễ nhận thấy: “An An, con bảo cái thằng khốn đó nghe điện thoại.”


Trì Cẩn Hiến lập tức nhìn Trì Tuy, người phía sau vội vàng lắc đầu điên cuồng, còn uy h**p cậu, miệng mở ra đóng lại nói không thành tiếng chính là hoa hồng, hoa hồng!


“Cha đang hôn mê,” Trì Cẩn Hiến nói đầy chính nghĩa và dần nhập vai, “Không nói chuyện được.”


“Được,” Trì Hưu nói, “Cứ để nó hôn mê đi. Nói với nó, ngày mai có bò cũng phải bò đến công ty cho bác.”


Trì Tuy mặt không cảm xúc tạo áp lực lên Trì Cẩn Hiến.


“A bác cả,” Trì Cẩn Hiến vội vàng thay đổi chiến lược, nói, “Thực ra là con. Con sắp khai giảng rồi, một khi đến trường lại là ba bốn tháng, nên con muốn ở bên cha và ba nhỏ nhiều hơn… nhưng cha con cứ đến công ty là con lại không gặp được cha.”


Trì Hưu: “…”


“Thôi được rồi.” Trì Hưu nhượng bộ, nói, “Bao lâu? Đừng nói với bác là cần năm tháng.”


Năm tháng là thời gian Trì Tuy còn phải đến công ty, hơn nữa Trì Cẩn Hiến lại có thể có thêm một kỳ nghỉ nữa.


Một khi thấy có hy vọng, mắt Trì Tuy sáng lên như một con husky đang phá nhà, vội vàng ra hiệu cho Trì Cẩn Hiến, khoa trương nói không thành tiếng: “Hai tháng, hai tháng!”


Lục Chấp vẫn luôn ngồi cạnh Trì Cẩn Hiến, nhìn đi nhìn lại cảnh tượng này, dường như đây là lần đầu tiên anh tìm hiểu sâu hơn về văn hóa kinh doanh của nhà họ Trì, lúc này đang chìm sâu vào suy tư và hoang mang.


Nhưng Trì Cẩn Hiến không cho anh thêm thời gian để suy nghĩ, nhanh nhẹn nói với Trì Hưu: “Một tháng.”


Vừa dứt lời, Trì Tuy hận không thể rèn sắt thành thép, nhưng cuối cùng lại lẩm bẩm cực kỳ nhỏ tiếng: “Một tháng cũng được.”


“…Thôi được rồi.” Trì Hưu lại thở dài một tiếng, nói.


Nhưng giây tiếp theo, ông như đã nghĩ ra điều gì đó, “Hửm?” một tiếng đầy khó hiểu, mở miệng hỏi: “Tiểu An, bao giờ con khai giảng?”


Trì Cẩn Hiến không hề nghi ngờ, không đợi Trì Tuy mở to mắt xông đến bịt miệng cậu, cậu đã theo bản năng nói ra câu trả lời hoàn hảo: “Ngày kia.”


Trì Hưu: “…”


**


Chan: Tìm hiểu dần đi con, dâu rể gì thì cũng phải bán mình cho doanh nghiệp nhà họ Trì thôi  =))))

Hết chương 68


Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Story Chương 68
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...