Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?

Chương 63

127@-

Chương 63

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan


Hơi ấm ấm áp lan tỏa xung quanh bên tai, bao bọc toàn bộ làn da trần vào sự mập mờ của giọng nói đó.


Lục Chấp giống như không chỉ vành tai bị môi Trì Cẩn Hiến cọ nhẹ, mà cả con người anh cũng vậy, tất cả nhiệt độ xung quanh đột nhiên “ào” một tiếng tăng lên.


Như muốn làm người ta tan chảy.


Đôi mắt đen như mực của anh nhanh chóng chớp hai cái, vô thức nghiêng đầu nhìn chằm chằm Trì Cẩn Hiến. Do tư thế quay đầu, đôi môi lành lạnh ngay lập tức chạm vào má Trì Cẩn Hiến như một sự đáp lại.


Một nụ hôn cực kỳ nhẹ nhàng.


Chóp tai Lục Chấp nhuộm một màu đỏ rực với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Trì Cẩn Hiến còn chưa kịp hoàn hồn sau cảm giác được hôn, đã nở một nụ cười rạng rỡ hơn, rồi “a” một tiếng đầy mới mẻ, nói: “Anh, tai anh đỏ quá.”


Nói xong, cậu không kiểm soát được mà ôm lấy cổ Lục Chấp cười thành tiếng.


Lời vừa dứt, toàn bộ tai Lục Chấp đều đỏ ửng. Anh rũ mi xuống, nhìn chằm chằm vào cái miệng đang cười của Trì Cẩn Hiến, khẽ hỏi: “Hôn một cái được không?”


Trì Cẩn Hiến lập tức ngước mặt lên, cười càng tươi hơn: “Đến đây.”


Trước khi đến, cậu không nhịn được mà đưa tay lên x** n*n mặt Lục Chấp một phen, cậu ghé sát lại, hai người gần như mũi chạm mũi, tư thế vô cùng lãng mạn, nói: “Sao anh ngoan ngoãn như này nha, hôn hôn một cái mà cũng phải hỏi ý kiến. Alpha trong kỳ mẫn cảm đều như vậy hả?”


“Không phải,” Lục Chấp tựa trán vào trán Trì Cẩn Hiến, còn nhẹ nhàng cọ một chút, anh nghiêm túc nhìn vào mắt đối phương, khẽ nói đầy chân thành, “Sau này anh sẽ rất ngoan, Tiểu Trì.”


Trì Cẩn Hiến bóp bóp vành tai của anh, quả nhiên nó càng đỏ hơn: “Thật sao?”


Lục Chấp gật đầu: “Ừm.” Ừm xong im lặng một lúc, dường như cuối cùng anh cũng không chịu nổi việc bị “trêu đùa” liên tục, đưa tay nắm lấy bàn tay đang quậy phá của Trì Cẩn Hiến, đan chặt mười ngón, nói, “Anh sẽ nghe lời em.”


“Rồi sau đó em phải mãi mãi thích anh, được không?”


Quá ngoan rồi, ngoan đến mức không giống Lục Chấp nữa, mặc dù đã ở bên Lục Chấp với dáng vẻ này từ hôm qua, Trì Cẩn Hiến vẫn cảm thấy quá mới lạ.


Thích đến không thể diễn tả.


Nhưng hình như cũng không đúng, khi Lục Chấp là Tiểu Lộc, tính cách của anh cũng hoàn toàn khác với bản thân.


Nghĩ gì hỏi nấy, Trì Cẩn Hiến cười hỏi: “Khi anh là Tiểu Lộc cũng rất ngoan, còn dễ thương nữa.”


“Nếu không bị em bắt quả tang tại trận, cả đời em cũng không đoán ra đó là anh.” Nói đến đây, như để trừng phạt bản thân bị lừa, Trì Cẩn Hiến véo vào vai Lục Chấp một cái, tò mò hỏi anh, “Anh và Tiểu Lộc quá khác biệt rồi, cái nào mới là anh?”


“Cái nào cũng là anh.” Lục Chấp nói, chỉ là một cái là ngoài đời, một cái là trên mạng.


Trì Cẩn Hiến: “Vậy tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?”


“Khi anh dùng giọng của Tiểu Lộc nói chuyện với em, chắc phải khó chịu lắm nhỉ. Hả?”


Hơn nữa cậu cũng không thể tưởng tượng được một người kiệm lời, lạnh lùng như Lục Chấp lại có thể hoạt bát như vậy trên mạng.


Thật sự làm khó anh rồi.



Vì vậy, Trì Cẩn Hiến “chậc” một tiếng, cảm thấy hơi buồn cười: “Có phải diễn hơi vất vả không?”


Nhưng nghe vậy, Lục Chấp lại lắc đầu. Trong phòng khách yên lặng một lát, những người bên ngoài bức tường kính bắt đầu bước vào guồng quay của một ngày mới, họ không ai bị thu hút sự chú ý, vẫn thân mật tựa vào nhau.


Lục Chấp khẽ động môi, nhẹ nhàng nói: “Học em rất dễ.”


Trì Cẩn Hiến hơi sững sờ, nụ cười vừa rồi biến mất trong chớp mắt, cậu chỉ có chút kinh ngạc nhìn Lục Chấp.


Trong lòng nghĩ, mặc dù nói như vậy có vẻ sến sẩm, nhưng anh của mình… có phải đã thật sự khắc tính cách của mình vào cơ thể mình từ rất sớm rồi không?


Nếu Trì Cẩn Hiến không phải lòng Lục Chấp ngay từ cái nhìn đầu tiên, không một mực quấn lấy anh, cũng không thích anh.


Vậy sau này Lục Chấp sẽ thế nào?


…Dù sao thì cũng sẽ không bao giờ vui vẻ.


Trì Cẩn Hiến khẽ thở ra một hơi, lên tiếng gọi: “Anh ơi…”


“Lát nữa nói tiếp,” Lục Chấp nhìn cậu, nhìn chằm chằm vào đôi môi cậu, dường như có chút vội vã, nói, “Hôn một cái trước được không? Em đừng chỉ nói chuyện dỗ dành rồi lại không quan tâm đến anh.”


Ngay lập tức, Trì Cẩn Hiến một giây công phá, cong mắt không nhịn được cười lớn thành tiếng, cả lồng ngực đều rung lên.


Giây tiếp theo, cậu dùng sức mạnh bạo trên tay đẩy Lục Chấp tựa vào lưng ghế sofa, còn mình thì nhiệt tình và táo bạo ngồi lên đùi của Lục Chấp, hôn lên.


**


Kỳ mẫn cảm của Lục Chấp kéo dài một tuần, trong một tuần này đừng nói đến việc đi học, anh thậm chí còn không xuất hiện trước công chúng.


Ký túc xá thì càng không về.


Còn Trì Cẩn Hiến khi có tiết thì lên lớp. Mấy ngày đó, mọi người không thấy Lục Chấp đi theo sau cậu, còn thấy kỳ lạ một thời gian.


Dù sao cũng không ai chủ động nói cho họ biết Lục Chấp đang trong kỳ mẫn cảm.


Vì vậy, cảnh tượng đuổi theo Trì Cẩn Hiến suốt một học kỳ bỗng nhiên biến mất, mọi người còn khá tiếc nuối.


Cảm thấy tình cảm là như vậy, bắt đầu bằng tình yêu sét đánh, kết thúc bằng việc đâm đầu vào tường.


Không thể có một kết thúc tốt đẹp.


Cho đến khi Trì Cẩn Hiến liên tiếp hai ngày cũng không về ký túc xá, thỉnh thoảng lại chạy ra ngoài trường để chăm sóc ai đó. Chắc chắn là đi đến nhà Lục Chấp, mọi người mới nảy sinh sự tò mò lớn hơn.


Và sự chú ý này không phải là nhỏ! Tối thứ Sáu, cảnh tượng Lục Chấp kéo Trì Cẩn Hiến khóc thảm thiết ở cổng trường, không biết ai may mắn đã dùng điện thoại quay lại và đăng ẩn danh lên diễn đàn của trường.


Khung cảnh đường phố hoàn toàn không có gì đặc sắc, nhưng hai bóng người cực kỳ nổi bật trên đường, đã tạo nên một video bùng nổ chỉ trong vài phút.


[Lục Chấp và Trì Cẩn Hiến hình như đã quen nhau từ rất sớm.]


[Mối quan hệ của Thiếu tướng Lục và Trì Hiện Kim chắc chắn không đơn giản như họ thể hiện!]



[Đã tìm ra, Lục Trì học chung trường trung học!]


[Điều gì đã khiến Thiếu tướng Lục phải quay đầu theo đuổi một cách hèn mọn?]


[Thiếu tướng Lục Chấp dũng cảm bay, có chuyện tự mình gánh vác, cố gắng theo đuổi, đừng quan tâm hèn mọn hay không—cậu đáng bị như vậy!]


**


Hàng loạt bài đăng như vậy được treo ở vị trí nổi bật, kể từ khi bắt đầu theo đuổi Trì Cẩn Hiến, lần này Lục Chấp lại càng nổi tiếng đến tột cùng.


Thích Tùy Diệc cười gần như phát điên.


“Ha ha ha ha, thiên đạo luân hồi có tha cho ai bao giờ,” Thích Tùy Diệc không có tiết vào buổi trưa hôm nay, đã đến đây đợi Trì Cẩn Hiến đi ăn cơm. Vừa đi vừa đưa điện thoại ra trước mặt Trì Cẩn Hiến, nói, “Hôm đó nghe thấy cậu ta khóc là tôi đã tò mò rồi! Cứ cào cấu trong lòng muốn xem. Cảm giác đầu tiên lúc đó là hối hận, hối hận vì đã chạy đi tìm anh ba và anh dâu sớm hơn, nếu không tôi đã quay lại cảnh cậu ta khóc như chó! Rồi đăng lên diễn đàn, rồi… ha ha ha ha cười chết mất, vậy mà thật sự có người quay lại, nhưng mà cũng đúng ha, cậu ta khóc ở cổng trường, nhất định phải bị sinh sinh nhìn thấy thôi.”


Thích Tùy Diệc cười đến rớt nước mắt: “Không có mấy người nói về cậu đâu, toàn là nói về cậu ta hèn mọn theo đuổi như chó, đáng đời.”


Trì Cẩn Hiến đẩy điện thoại của cậu ta ra, rồi nghe cậu ta cười quá đáng, bất lực đưa tay đánh một cái, nói: “Có gì mà buồn cười.”


“Buồn cười a,” Thích Tùy Diệc sảng khoái nói, “Cậu có biết không An, đại học nhiều người lắm, luôn có người quen biết cậu—tôi nói là những người biết cậu từ trung học. Chuyện Lục chó hèn mọn quay đầu này đã lan truyền khắp trường trung học Liên minh Thiên Hà Số 1 rồi, bạn bè hồi đó bây giờ đều biết rốt cuộc là người nào thích người nào hơn rồi.”


Nói xong, cậu ta huých vai Trì Cẩn Hiến, yên tâm thở phào một hơi: “Nhìn thấy cậu ta có lòng thành, người làm chú nhỏ như tôi tạm thời tha cho cậu ta một lần.”


Trì Cẩn Hiến bất lực “aiz” một tiếng, nhưng thấy Thích Tùy Diệc rộng lượng như vậy, cậu vẫn tiến lại gần, cười nói: “Cảm ơn chú nhỏ thân yêu của tôi nhé.”


Sở dĩ Thích Tùy Diệc nói Lục Chấp có lòng thành là vì khi Lục Chấp phát hiện mình nổi tiếng trên diễn đàn, bản thân cậu ta còn đổ thêm dầu vào lửa.


Tự mắng bản thân mình một trận trên đó.


Nổi tiếng hai ngày ở trường đại học, diễn đàn của trường trung học Liên minh Thiên Hà Số 1 cũng vô cớ xuất hiện những bài đăng tương tự—do chính Lục Chấp đăng—mặc dù người khác không biết.


Như thể nhất định phải sám hối tội lỗi.


Trì Cẩn Hiến sợ anh khó chịu và buồn chán trong kỳ mẫn cảm, vừa tan học là chạy về nhà ở bên anh, mang lại cho anh cảm giác an toàn.


Sau đó cậu phát hiện ra người này đang tự hành hạ mình với vẻ mặt vô cảm, gõ chữ cũng khá nhanh.


“…Anh làm gì vậy?” Lúc đó Trì Cẩn Hiến ghé sát vào giường, tựa đầu vào Lục Chấp, khi nhìn thấy màn hình điện thoại của anh thì đã kinh ngạc.


Lục Chấp ngước mắt nhìn cậu, trước hết đòi một nụ hôn, rồi sau đó lùi ra xa một chút, nói: “Khó chịu, Tiểu Trì, đừng chạm vào anh.”


Trì Cẩn Hiến giơ tay lên làm bộ muốn đánh anh, nói: “Vậy mà anh còn hôn em.”


“Không nhịn được.” Lục Chấp nói, giọng hơi khàn, “Anh đâu phải thánh nhân.”


Thấy vẻ mặt anh không được tốt, chắc chắn rất khó chịu, tuy Trì Cẩn Hiến đau lòng, nhưng cũng không có cách nào—cái lão sói vẫy đuôi này thật sự là một quý ông!


Trì Cẩn Hiến lùi ra xa một chút, giữ khoảng cách an toàn tuyệt đối với anh, hỏi: “Anh, anh vừa làm gì vậy?”


Lục Chấp khẽ thở ra một hơi để kìm nén sự khó chịu và đau đớn, mím môi nói: “Thành thật.”



**


“Sao cậu ăn nhanh thế?” Trong căng tin, Thích Tùy Diệc nhìn Trì Cẩn Hiến đã ăn xong, không khỏi vô thức hỏi một câu.


Nghe vậy, Trì Cẩn Hiến nhìn cậu ta, chân thành hỏi lại: “Sao cậu còn hỏi nữa a?”


Thích Tùy Diệc: “…”


Trì Cẩn Hiến: “Mấy ngày nay cậu vẫn chưa quen với câu trả lời à?”


Thích Tùy Diệc: “…”


Biểu cảm của Thích Tùy Diệc dần trở nên cứng đờ, đũa đang gắp thức ăn cũng dừng lại.


Giây tiếp theo, trên mặt Trì Cẩn Hiến nở một nụ cười, vui vẻ nói: “Chú nhỏ, ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì tôi đi nhé?” Nói xong, nụ cười của cậu càng tươi hơn, nói, “Tôi còn phải về chăm sóc bạn trai rồi.”


Thích Tùy Diệc: “…”


Dưới ánh mắt như muốn giết người của Thích Tùy Diệc, Trì Cẩn Hiến an nhiên nói lời tạm biệt với chú nhỏ thân yêu của mình, đi mua cơm mang về nhà.


Thời tiết mấy ngày gần đây rất đẹp, trời nắng chói chang, gió ôn hòa và mát mẻ, thiếu một trong hai sẽ khiến tâm trạng con người thay đổi.


Đang là giờ ăn trưa, trên đường có rất nhiều người tìm thức ăn, nhìn thoáng qua có chút đông đúc.


Nhưng rất nhộn nhịp.


Trì Cẩn Hiến xách túi cơm đã được đóng gói cẩn thận, bước đi thong thả trên vỉa hè.


Giữa sự nhộn nhịp qua lại, cậu đón ánh nắng không chói chang, không kìm được mà nghĩ, kỳ mẫn cảm của Lục Chấp sẽ kết thúc trong hai ngày nữa, đợi anh khỏe lại, họ sẽ cùng nhau đi trên đường.


Vai kề vai, nắm tay, ôm, thậm chí là hôn.


Làm tất cả những gì mà những người yêu nhau có thể làm.


Sở dĩ tưởng tượng là vì muốn hy vọng nó trở thành sự thật, Trì Cẩn Hiến đã tưởng tượng ra hình ảnh của mình và Lục Chấp lúc đó một cách hoàn hảo! Trong giây lát, nhịp tim cũng không nghe lời mà đập nhanh hơn.


Nghĩ như vậy, bước chân cũng theo đó mà tăng tốc, Trì Cẩn Hiến bất lực tự nói: “Rõ ràng mới xa nhau nửa ngày, sao mình lại nhớ anh ấy nhiều thế nhỉ.”


Những chuyện không có câu trả lời cụ thể không đáng để lãng phí quá nhiều tế bào não, Trì Cẩn Hiến không suy nghĩ nữa, chỉ lao như gió về nhà.


Còn Lục Chấp ở nhà đang tràn đầy năng lượng, đã đi lại không biết bao nhiêu vòng quanh phòng khách và trên lầu, cậu chỉ hết lần này đến lần khác cúi đầu nhìn điện thoại, xem giờ.


Diễn tả hoàn hảo tư thế chờ đợi người yêu về nhà.


“…Này, rốt cuộc cậu có nghe tôi nói không đấy?” Chiếc điện thoại màn hình đen đột nhiên vang lên một câu hỏi cạn lời như vậy.


Lục Chấp lập tức ném điện thoại lên sofa, không muốn nhìn thêm một cái, giọng điệu lạnh lùng: “Cậu có chuyện gì không?”


Giang Tiến ở đầu dây bên kia lập tức nghẹn lại, một lúc sau, cậu ta tức giận, nói: “Lục chó, tôi là bạn thân của cậu đúng không? Bạn bè lâu ngày không liên lạc còn rất nhớ nhau, sao đến chỗ cậu lại vô tình như vậy!”



Giọng Lục Chấp càng lạnh lùng hơn: “Cậu liên lạc với tôi trong kỳ mẫn cảm, không phải là tự chuốc lấy khổ à.”


Giang Tiến: “Tôi khinh!”


Giang Tiến cười khẽ: “Chậc, kỳ mẫn cảm thì sao, cậu cũng không đánh được tôi.”


Lục Chấp: “Cậu đừng về nhà.”


Giang Tiến: “…”


Sợ thật sự bị tên thần kinh này ghi hận, Giang Tiến vội nghiêm túc lại, nói: “Nhưng nói thật, cậu thật sự đi tìm Tiểu Hiện Kim rồi à?”


Lục Chấp bực bội hỏi lại: “Cậu bị tắc nghẽn thông tin à?”


“Không phải sao.” Giang Tiến nói, trong giọng nói có chút hả hê không dễ nhận ra. Cậu ta nói: “Tôi có thể biết là vì vừa nãy, tôi thấy có người chia sẻ một bài đăng trên diễn đàn trong nhóm lớp 12 của bọn mình, cái bài đăng đó… chậc.”


Lần này, Giang Tiến thật sự cười: “Lục chó, khóc thê thảm thật đấy.”


Lục Chấp không thèm để ý đến cậu ta, đi đến bên sofa lại nhìn giờ.


Nhìn xong lông mày cậu nhíu lại, trong mắt cũng đầy sự không vui.


“Ha ha ha ha,” Giang Tiến ở đầu dây bên kia cười phá lên, “Ôi trời ơi Lục Chấp, Lục Chấp, tôi chưa bao giờ biết mày lại có thể khóc thảm như chó thế này, phải nói là rất có năng khiếu.”


Lải nhải thật ồn ào chết đi được, đợi Giang Tiến luyên thuyên một hai ba câu, cuối cùng cũng luyên thuyên xong, Lục Chấp mới với giọng điệu thờ ơ nói: “Cậu thì biết cái quái gì.”


Giang Tiến “Ồ?” một tiếng, buồn cười hỏi: “Vậy cậu thử nói kỹ xem nào.”


Đi kèm với câu hỏi khiêm tốn đó, cửa phòng khách đột nhiên “cạch” một tiếng, tiếp đó là giọng nói đầy phấn khích và vui vẻ của Trì Cẩn Hiến:


“Anh!”


Lục Chấp theo bản năng ngước mắt nhìn sang, lông mày giãn ra.


Giang Tiến lập tức lên tiếng: “A, Tiểu Hiện Kim.”


Trì Cẩn Hiến đóng cửa lại thì nghe thấy một giọng nói khá quen thuộc, quay đầu tìm nguồn gốc âm thanh.


Vừa xác nhận Giang Tiến đang gọi điện thoại cho Lục Chấp, cậu còn chưa kịp mở miệng nói gì, đã thấy Lục Chấp như một vị vua, cầm điện thoại lên, nói từng chữ rõ ràng vào màn hình: “Khóc có vợ, cậu có không?”


Giang Tiến: “…”


Giang Tiến: “…………”


Mắt Trì Cẩn Hiến đầy sự kinh ngạc, sáng rực.


Lục Chấp lại thờ ơ nói với Giang Tiến: “Cậu không có.”


**


Chan: Sau khi mặt lạnh cool ngầu đã hết tác dụng, Lục chó chuyển sang chế độ mặt dày =)))))

Hết chương 63


Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Story Chương 63
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...