Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Chương 55
176@-
Bây giờ nhiều nhất cũng chỉ là rạng sáng, chính là đêm khuya tĩnh lặng không một tiếng động.
Trong phòng bệnh đơn vang lên những lời nói mang tính khiêu khích, lúc này lại kỳ lạ rơi vào im lặng, hai bên đối lập khiến bầu không khí trong phòng bệnh cực kỳ quái lạ.
Không biết Lục Chấp đang nghĩ gì, đôi mắt đen như mực không chớp nhìn thẳng vào Cảnh Ly Thu, người sau đã thong thả đứng thẳng người, mặc kệ người kia chứa đầy địch ý mà đánh giá.
Một lúc lâu sau Lục Chấp mới ép mình dời ánh mắt, nhìn Trì Cẩn Hiến lúc này dường như hơi ngơ ngác, khẽ gọi: “Tiểu Trì.”
Tuyến thể chính là cơ quan bên ngoài quan trọng nhất của con người, làm tổn thương nó cũng không khác gì làm tổn thương lục phủ ngũ tạng, thậm chí tính chất còn nghiêm trọng hơn một chút.
Dù sao khi không còn tuyến thể, một người sẽ không thể sản sinh pheromone để duy trì sự cân bằng, sẽ trực tiếp dẫn đến rối loạn từ bên trong, cho đến chết.
Quá trình đó vô cùng đau đớn.
Biểu hiện Lục Chấp có vô tư đến đâu, tuyến thể của cậu bị tổn thương nhẹ cấp độ hai là thật.
Vì vậy giọng nói khi mở miệng đã trung thực bộc lộ trạng thái của cậu ấy lúc này, khàn khàn, yếu ớt, và cẩn thận.
“Tiểu Trì.”
Trì Cẩn Hiến cuối cùng cũng hoàn hồn từ sự hoang dã của Cảnh Ly Thu, tuy cậu không hiểu, nhưng cậu biết ý của đối phương là gì.
“A anh tỉnh rồi.” Cậu đứng dậy khỏi ghế, nhưng không tiến lên, nói, “Em đi gọi bác sĩ cho anh nhé.”
“Đã đến rồi.” Lục Chấp dùng giọng khàn khàn ngăn cậu lại.
Trì Cẩn Hiến vừa định bước ra ngoài thì khựng lại, thầm nghĩ mình ngủ say đến vậy sao, bác sĩ đến rồi mà cũng không biết.
“Vậy bây giờ anh cảm thấy thế nào?”
Lục Chấp nói: “Không tốt.”
Một câu nói khiến Trì Cẩn Hiến không nói nên lời, cái miệng vừa hơi hé ra định nói lại gì đó cũng đã đóng lại.
Cậu còn tưởng có thể nghe Lục Chấp nói những lời như đã không sao rồi, như vậy cậu có thể về trường.
Nhưng bây giờ như vậy, cậu hoàn toàn không thể đi được, ngược lại đứng tại chỗ khó xử, không biết phải làm sao.
“Yên tâm, cậu ta không chết được đâu.” Lúc này, Cảnh Ly Thu hai tay đặt lên vai Trì Cẩn Hiến, hơi dùng sức đẩy cậu ra ngoài, nói, “Tối nay anh trông chừng cho cậu, cậu về ngủ đi.”
Trì Cẩn Hiến còn chưa phản ứng lại, đã bị Cảnh Ly Thu đẩy đến cửa, cho đến giây tiếp theo trong phòng bệnh truyền đến tiếng “rầm!”, động tác của hai người mới đột ngột dừng lại, cùng nhau quay đầu nhìn về phía sau.
“Đừng đi!” Lục Chấp trực tiếp lật chăn mỏng xuống giường, bất chấp tất cả mà muốn đi về phía bên này, nhưng những tổn thương ở sau gáy lúc này đều phản hồi lại, hai chân cậu vừa rời khỏi đất đã đứng không vững, toàn thân đau nhức quỳ xuống, trong lúc vội vàng chỉ đành dùng một tay vịn vào thành giường.
Và lúc này cậu còn đang truyền dịch, đầu kim c*m v** mạch máu vì tai nạn nhân tạo này mà lập tức tuột ra, máu tươi ngay lập tức tạo thành một vệt chảy từ mu bàn tay xuống đầu ngón tay.
“Anh làm gì vậy?!” Trì Cẩn Hiến thấy vậy không do dự một giây nào, theo bản năng cúi người từ dưới cánh tay của Cảnh Ly Thu chui qua, chạy hai bước đến đỡ anh, cau mày, “Kim bị rơi rồi!”
Lục Chấp không quan tâm kim hay không, cậu chỉ chăm chăm vào khoảnh khắc người đến đã nắm chặt lấy cổ tay của Trì Cẩn Hiến, quỳ một chân trên đất ngẩng mặt nhìn người, nói: “Tiểu Trì, đừng đi.”
“Anh Cảnh, anh gọi bác sĩ giùm một cái đi.” Trì Cẩn Hiến quay đầu lại, trong giọng nói vô thức chứa một chút cầu xin.
Cảnh Ly Thu “chậc” một tiếng, gật đầu nói: “Tuân lệnh, bảo bối lớn.”
Nói xong anh ta liền quay người ra ngoài, không nghe thấy Trì Cẩn Hiến theo bản năng “hít” một hơi.
Cậu nói: “Lục Chấp, anh đừng nắm chặt em như vậy.”
Vừa dứt lời, lực nắm cổ tay người của Lục Chấp ngay lập tức lỏng ra phần lớn, nhưng tay vẫn không buông ra.
Trạng thái của Lục Chấp rất không đúng, đợi người đứng dậy ngồi xuống mép giường, Trì Cẩn Hiến khẽ mím môi, dịu đi một lúc vẫn đưa tay sờ trán Lục Chấp.
Nóng quá, sốt rồi.
Chẳng trách thần trí không tỉnh táo.
Trì Cẩn Hiến dùng chút sức lực gỡ tay anh ấy ra, nói: “Anh đã tỉnh rồi, chắc là không sao nữa, em phải về trường đây.”
Tay của Lục Chấp bị gỡ ra, anh không dám chạm vào người nữa, chỉ dám lùi lại một bước, nhẹ nhàng nắm lấy quần áo của Trì Cẩn Hiến, không cho người rời đi.
“Tôi có chuyện,” Anh lắc đầu, giọng thấp nói, “Tôi rất đau.”
“Anh…” Trì Cẩn Hiến nhíu mày, trong lòng lại không nhịn được khó chịu theo, cậu thầm mắng mình không có chí khí, buồn bã nói, “Không liên quan đến em. Là anh dọa em trước, em không có chọc giận anh.”
“…Ừm.” Lục Chấp cụp mắt xuống, lực nắm quần áo của người hình như lại siết chặt hơn, gân xanh trên mu bàn tay đều hơi nổi lên, giọng anh càng thấp hơn, mang theo sự chân thành khiến người ta không thể bỏ qua, “Tôi sai rồi, xin lỗi.”
Nói xong im lặng một lúc, Lục Chấp ngẩng đầu nhìn Trì Cẩn Hiến, hỏi: “Tôi có làm em bị thương không?”
Không nhắc đến vết thương thì không sao, nhắc đến chuyện này Trì Cẩn Hiến chỉ còn lại sự tức giận và tủi thân.
“Không muốn làm em bị thương thì anh đột nhiên kéo em đi làm gì, làm mình vào bệnh viện, em còn phải ở đây với anh.” Cậu nói với tốc độ hơi nhanh, giọng điệu tự nhiên cũng hung dữ, sau khi hung dữ xong sự tủi thân đó lại áp chế những cảm xúc khác, Trì Cẩn Hiến lùi lại một bước, làu bàu nhỏ giọng tố cáo, “Thật là vô lý.”
“Xin lỗi.”
“Được rồi, đừng xin lỗi nữa.” Cảnh Ly Thu dẫn bác sĩ vào, nói, “Có bệnh thì chữa bệnh, không có bệnh thì đừng bám người.”
Bác sĩ bước vào, trước tiên không nói gì mà lại tiêm kim vào cho người, làm xong mới ngẩng đầu lên trách móc một chút: “Cậu tỉnh rồi sao không gọi bác sĩ qua xem tình hình của mình?”
Kim truyền dịch nếu hết thuốc, sẽ có một tiếng nhắc nhở tự động, sẽ truyền đến phòng thay thuốc. Nhưng bệnh nhân tỉnh sau đó muốn kiểm tra tình hình cần phải có người nhà hoặc bệnh nhân tự gọi bác sĩ.
Để đảm bảo sẽ không còn tai nạn.
Trì Cẩn Hiến đứng ở cuối giường, nghe vậy nghi ngờ hỏi: “Không phải anh ấy nói bác sĩ đã đến rồi sao?”
Lục Chấp cụp mắt xuống, không lên tiếng.
“Chậc,” Cảnh Ly Thu đứng phía sau Trì Cẩn Hiến một chút, anh ta có vẻ mệt, nhẹ nhàng ngáp một cái, sau đó đặt cằm lên vai Trì Cẩn Hiến, nhìn Lục Chấp nói, “Kẻ nói dối.”
Lục Chấp ngẩng đầu lên ánh mắt dữ tợn, sắc mặt đen như đáy nồi.
Nếu ánh mắt có thể hóa thành thực chất, chắc Cảnh Ly Thu đã chết cả ngàn lần rồi.
Hết chuyện này đến chuyện khác thật sự rất phiền, hơn nữa bình thường Trì Cẩn Hiến mười giờ hơn đã đi ngủ rồi, bây giờ vẫn còn ở đây thức khuya, cậu bực bội lắc vai một cái, hất cằm Cảnh Ly Thu xuống, còn không đồng tình nhỏ giọng gọi: “Anh Cảnh.”
“Được, anh ngoan, anh không nói chuyện.”
Cảnh Ly Thu ngậm miệng, tiếp theo vẫn luôn biểu diễn nhưng cười mà không nói, càng thêm bực mình.
“Bác sĩ, anh ấy bị sốt rồi.” Trì Cẩn Hiến nói.
“Cậu ấy bị tổn thương tuyến thể, sốt là chuyện rất bình thường,” Bác sĩ đơn giản kiểm tra xong các chỉ số của anh ấy, nói, “Tình hình của cậu ấy tuy không gây ra vấn đề gì lớn, nhưng vẫn cần phải nằm viện theo dõi vài ngày — các cậu đều là học sinh của trường đối diện đúng không, gần đây cũng tiện.”
Trì Cẩn Hiến nói: “Em là.” Đáp xong cậu nhìn Lục Chấp một cái, không biết anh ấy đến từ đâu, cũng không biết anh ấy sẽ đi đâu.
Nhưng Lục Chấp lại đáp một tiếng: “Ừm.”
Trì Cẩn Hiến hơi ngẩn người, không hiểu “ừm” này của anh ấy có ý gì.
Lúc này, Cảnh Ly Thu lại ghé sát tai c** nh* giọng giải thích: “Khi anh nhuộm tóc quá chán, tiện tay tìm hiểu một số chuyện. Thiếu Tướng Lục vì chiến công quá nhiều, đã tốt nghiệp sớm, nguyện vọng hai — cái nguyện vọng một ban đầu chính là trường của cậu đấy.”
Trì Cẩn Hiến đột ngột quay đầu lại nhìn anh ta, như thể hoàn toàn không hiểu những lời này có nghĩa là gì.
Cái gì gọi là nguyện vọng một đăng ký vào trường của cậu?
Hai người họ… Lục Chấp nói ghét cậu và sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa.
“Được rồi, mấy ngày này cứ nghỉ ngơi cho tốt.” Bác sĩ nói với mấy người, “Có chuyện gì thì gọi bác sĩ.”
Có lẽ vì quá muộn, đầu óc Trì Cẩn Hiến có chút tê liệt và cứng đờ, bác sĩ nói xong đã đi ra khỏi phòng bệnh mà cậu vẫn còn đang ngơ ngác.
“Bảo bối lớn, hoàn hồn đi.” Cảnh Ly Thu giơ tay chạm vào tóc Trì Cẩn Hiến, nhướn mày nhìn cậu.
Người sau ánh mắt trong trẻo, phức tạp liếc nhìn anh ta một cái, sau đó không nói gì, nhấc chân đi.
“Tiểu Trì…”
“Ngồi xuống!” Trì Cẩn Hiến giọng nói nghiêm túc lập tức cắt ngang lời nói của anh ấy, nghiêng đầu nhìn người đã lật chăn muốn xuống giường.
Một chân của Lục Chấp đã cong lại muốn xuống, nghe vậy không suy nghĩ lại thu về, còn đắp chăn lại.
Anh nói: “…Em đừng đi.”
Trì Cẩn Hiến không nghe, thu hồi ánh mắt, nhưng cậu vừa nhấc chân lên đã nghe phía sau lại hỏi một cách lo lắng: “Vậy ngày mai em có đến không?”
Dường như Lục Chấp biết đã không còn đường lui, đành chủ động thu lại chút lãnh thổ đã mở rộng ra, chỉ để lại sự cẩn thận và cầu xin của mình.
Bác sĩ đã nói anh ấy cần nằm viện vài ngày, Thượng Tướng Lục không ở đây, không thể để anh ấy chết đói trong bệnh viện được.
Hơn nữa, anh ấy đã tìm đến rồi, bất kể chuyện gì cũng phải hỏi cho rõ ràng chứ.
Trì Cẩn Hiến buồn bã “ừm” một tiếng coi như đồng ý, sau đó nhìn sang Cảnh Ly Thu đang đứng một bên xem kịch, nói: “Không phải anh nói anh trông chừng sao, trông đi.”
“Sáng mai em sẽ đến đổi ca cho anh.”
Cảnh Ly Thu: “…”
Cho đến khi bóng dáng hơi gầy gò của Trì Cẩn Hiến xuất hiện ngoài cửa sổ, đã ra khỏi bệnh viện, Cảnh Ly Thu mới chậm rãi thở dài: “Đúng là tự làm tự chịu, haizz.”
“Trông chừng thì trông chừng.” Cảnh Ly Thu cởi áo khoác vắt lên lưng ghế, quay người đi đến một chiếc giường đơn khác nằm xuống, nhanh chóng đắp chăn, nhìn đối diện nói, “Thiếu Tướng Lục ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé.”
Lục Chấp vẫn đang truyền dịch, không muốn ngủ. Cậu nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đã bình yên nhắm lại của Cảnh Ly Thu, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Tôi không cần người canh chừng, anh cút đi.”
Cảnh Ly Thu không nhúc nhích, nói: “Cậu nói không tính, tôi chỉ nghe bảo bối lớn thôi.”
Lông mày của Lục Chấp nhíu lại càng dữ dội hơn, cậu mím môi, hỏi: “Tại sao anh lại gọi em ấy như vậy? Có ghê tởm không?”
Nghe vậy, Cảnh Ly Thu không mở mắt, lông mày thì khẽ động đậy.
Anh ta nói: “Cái này cậu phải hỏi bảo bối lớn của tôi.”
“Quan hệ của các người là gì?” Lông mày Lục Chấp nhíu chặt, trông càng không thể ngủ được.
Cảnh Ly Thu vẫn không mở mắt: “Hỏi bảo bối lớn của tôi.”
“Anh thích em ấy sao?”
“Hỏi bảo bối lớn của tôi.”
Sau đó bất kể là chủ đề gì xoay quanh Trì Cẩn Hiến, Cảnh Ly Thu đều có một vẻ mặt phiền phức như vậy, như thể ngoài câu “hỏi bảo bối lớn của tôi” thì không còn lời nào khác.
Lục Chấp có sức lực cũng không có chỗ dùng, chế độ nói chuyện qua lại nửa tiếng đồng hồ cứ thế kết thúc.
Lục Chấp cứ thế ngồi trên đầu giường, mím môi không biết đang nghĩ gì, màu đen của màn đêm ngoài cửa sổ cũng không bằng đôi mắt như mực của cậu.
Một lát sau, cậu cầm điện thoại lên.
**
Trì Cẩn Hiến trở về ký túc xá, các bạn cùng phòng tự nhiên đã ngủ hết — Tề Nhạc không có ở đây, không biết đã đi đâu.
Trì Cẩn Hiến không có tâm trạng suy nghĩ, nhẹ nhàng rón rén trèo lên giường sau đó cậu mở mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Trong đầu không thể kiểm soát mà nghĩ đến những chuyện đã xảy ra mấy năm nay.
Không phải hai năm đại học này, mà là ba năm trung học.
Nếu có thể xóa đi chuyện xảy ra vào sáng ngày 3 tháng 6, chỉ xóa đi ba phút sau nghi thức chào cờ… thực ra Lục Chấp đối xử với cậu rất tốt.
Sự thiên vị của anh ấy không thể nói rõ bằng vài lời, không ai hiểu rõ hơn Trì Cẩn Hiến.
Nhưng ngày 3 tháng 6 vẫn còn đó, mỗi câu nói Lục Chấp đã nói Trì Cẩn Hiến đều nhớ. Cậu là một người có thể nghĩ thông mọi chuyện, vốn dĩ người theo đuổi là mình, vì vậy bị từ chối cậu ngoài đau lòng một thời gian, cũng không đi trách móc ai.
Chỉ là không trách móc và còn muốn ở bên nhau là hai chuyện khác nhau.
Từ ngày nghĩ thông, Trì Cẩn Hiến đã không còn nghĩ đến chuyện sẽ ở bên Lục Chấp nữa.
Nhưng Cảnh Ly Thu nói anh ta đã tìm hiểu một số chuyện…
Không hỏi trực tiếp, hiện tại cũng không rõ ràng chuyện gì, vì vậy Trì Cẩn Hiến mất ngủ.
Cậu ngồi dậy từ trên giường, ôm gối dựa vào tường nhìn chằm chằm vào giường đối diện ngây người — trống không. Ký túc xá của họ không ở đủ sáu người, chiếc giường đó cũng trống gần hai năm, không có bạn mới chuyển vào.
Điện thoại đặt im lặng ở đầu giường chính là lúc này sáng lên.
Trì Cẩn Hiến bị ánh sáng đó thu hút sự chú ý, một người đã một năm rưỡi không liên lạc gửi tin nhắn cho cậu.
Tiến đến gần: [Hoa hồng nhỏ, cậu ngủ rồi sao?]
Tiến đến gần: [Tôi về rồi.]
Trong chớp mắt, chuyện quá khứ với Lục Chấp, Trì Cẩn Hiến đều quên hết, lập tức mở điện thoại ra trả lời.
Bể Tiền Mặt: [Oa, Tiểu Lộc?! Tôi không nhìn nhầm chứ, thật sự là cậu đấy hả!]
Bể Tiền Mặt: [Không thể tin được [nhớ cậu đến phát khóc jpg.]]
Hai người họ cùng lúc hỏi đối phương tại sao còn chưa ngủ, lại cùng lúc trả lời đối phương là không ngủ được.
Gần như có thần giao cách cảm như thể vừa mới gặp nhau vậy.
Khóe miệng Trì Cẩn Hiến không nhịn được cong lên một chút trong màn đêm.
Cậu hỏi Tiểu Lộc đã đi đâu, Tiểu Lộc nói đã phẫu thuật một ca lớn, cậu ấy đã khỏe rồi.
Và sau này sẽ không có chuyện gì nữa.
Hai người nói chuyện khoảng nửa tiếng, trước tiên kể lại một năm hơn đã mất đi, sau đó nói chuyện gần xong, Tiểu Lộc liền đột ngột chuyển chủ đề.
Tiến đến gần: [Hoa hồng nhỏ, cậu yêu đương chưa?]
Bể Tiền Mặt: [Chưa. Sao đột nhiên hỏi chuyện này vậy?]
Tiến đến gần: [Có người mới muốn thích chưa?]
Bể Tiền Mặt: [Cũng chưa.]
Nhưng sau khi trả lời xong tay Trì Cẩn Hiến còn muốn gõ chữ thì dừng lại, thầm nghĩ, mình chưa từng nói với Tiểu Lộc chuyện mình và Lục Chấp cuối cùng không liên lạc nữa, tại sao Tiểu Lộc lại dùng câu “có người mới muốn thích chưa” như vậy.
Vẫn còn đang thắc mắc, Tiểu Lộc đã lập tức giải đáp thắc mắc của cậu.
Tiến đến gần: [Vì cậu học ở trường trung học Liên minh Thiên Hà Số 1, nên tôi rất quan tâm đến ngôi trường đó.]
Nghe vậy, Trì Cẩn Hiến liền hiểu ra.
Tiến đến gần: [Xin lỗi hoa hồng nhỏ, nhắc đến chuyện khiến cậu không vui.]
Bể Tiền Mặt: [Ấy da không sao đâu, tôi cũng đâu có không vui.]
Bể Tiền Mặt: [Đều là chuyện rất lâu rồi.]
Bên kia rất lâu không nói gì, khi nói lại, qua màn hình dường như cũng có thể khiến người ta cảm nhận được sự cẩn thận của anh ấy.
Tiểu Lộc hỏi cậu: […Cậu còn thích Lục Chấp không?]
Trì Cẩn Hiến nhìn câu hỏi này, đột nhiên lại nhớ đến buổi tối, khi cậu nhận ra người trước mặt thật sự là Lục Chấp, tim cậu gần như không thể kiểm soát mà muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thích là một bản năng, cậu có thể che giấu, cũng không thể kiểm soát.
Cậu chỉ là một người bình thường có rất nhiều khuyết điểm.
Trì Cẩn Hiến suy nghĩ rất lâu ở bên này, chỉ nhẹ nhàng gõ chữ trả lời: [Chúng tôi không hợp.]
Tiểu Lộc gần như trả lời ngay lập tức: [Không hợp chỗ nào?]
Bể Tiền Mặt: [Anh ấy là Alpha, tôi là Beta, chỉ cần điểm này thôi là không cần phải liệt kê những điểm không hợp khác nữa.]
Ba giờ sáng, những bông hoa trên ban công bị gió lạnh thổi qua, phát ra một chút tiếng sột soạt.
Tiểu Lộc đã làm quân sư cho cậu ba năm, giống như thích Lục Chấp, Trì Cẩn Hiến cũng có một sự tin tưởng vô điều kiện theo bản năng với Tiểu Lộc.
Vì vậy cậu đã nói ra sự khó hiểu của mình.
Bể Tiền Mặt: [Tiểu Lộc, tôi không hiểu tại sao Lục Chấp lúc đó rất ghét mình, anh ấy còn nói sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện… Buổi tối, còn dọa tôi nữa.]
Tiến đến gần: [Cậu ta ghét không phải là cậu, mà là chính bản thân cậu ta!]
Tiến đến gần: [Sao cậu ta có thể ghét cậu được chứ.]
Lời nói này nhìn thế nào cũng giống như Lục Chấp đang nói.
Tuy nói anh ấy không có tính cách này, nhưng cách diễn đạt này rõ ràng đã chứng tỏ rất hiểu anh ấy.
Không phải người đó cũng là bạn bè.
Trong lòng Trì Cẩn Hiến thắt lại, lo lắng gõ một chữ: [Hả?]
Đạp lên tiếng nghi vấn của cậu, Tiểu Lộc vội vàng nói: [Tôi đoán.]
…Chẳng trách.
Thời gian càng lúc càng đến gần ban ngày, Trì Cẩn Hiến cảm thấy cậu vẫn nên ngủ một lát, nếu không chắc chắn sẽ buồn ngủ.
Cuối cùng khi chào tạm biệt nói ngủ ngon, Tiểu Lộc nói với cậu, vì Lục Chấp đã đến rồi, hay là cứ xem cậu ấy muốn làm gì, dù sao nếu thật sự có hiểu lầm, cũng nên cho người ta một cơ hội từ tử hình chuyển sang chung thân chứ.
Trì Cẩn Hiến bị lời nói của Tiểu Lộc chọc cười, suýt chút nữa cười tỉnh táo hơn.
**
Thời tiết vẫn còn lạnh, bảy giờ mới sáng hẳn, hôm nay là Chủ nhật không có tiết, Diệp Liêu và những người khác vẫn còn đang ngủ, Trì Cẩn Hiến nhẹ nhàng rón rén dọn dẹp qua loa rồi ra khỏi cửa. Đi đến bệnh viện sẽ đi qua học viện của Thích Tùy Diệc, trước tiên cậu đưa thuốc cảm cho Thích Tùy Diệc, sau đó mới mua bữa sáng đi thăm bệnh nhân.
Tối qua đã nói hôm nay đến đổi ca, ai ngờ vừa vào phòng bệnh, như thể đã biết trước Trì Cẩn Hiến sẽ đến lúc nào, Cảnh Ly Thu đã sớm không thấy tăm hơi.
Không muốn ở cùng với một cái hồ lô miệng cưa chân ghế nào đó trong phòng bệnh nữa.
“Anh Cảnh đi rồi sao?” Trì Cẩn Hiến không nhận được thông báo tin nhắn, vừa vào phòng bệnh thấy chỉ có Lục Chấp, liền hỏi một câu.
Từ khi cậu bước chân vào cửa, Lục Chấp đã nhìn chằm chằm vào cậu, như thể lúc này trong toàn bộ thế giới của đôi mắt chỉ có thể chứa một Trì Cẩn Hiến, nghe vậy cũng không lên tiếng, mím môi không nói gì.
“Đây là đồ vệ sinh cá nhân, còn có hai bộ quần áo để thay, mới mua.” Trì Cẩn Hiến đặt đồ trong tay lên bàn, “Đây là bữa sáng. Anh có thể tự dọn dẹp không?”
Lục Chấp ngồi trên đầu giường ngẩng mặt nhìn người, một lúc lâu sau mới nói: “Không thể.”
“Sẽ ngã như hôm qua. Phải có người đỡ.”
Trì Cẩn Hiến nghiêng đầu nhìn anh, há miệng định nói, nhưng lông mày lại khẽ nhíu lại trước. Cậu nói: “Tối qua anh không nghỉ ngơi tốt sao?”
Lòng trắng mắt đều có tia máu.
“Ừm.” Lục Chấp nói, “Thằng đó chọc giận tôi.”
Nói rồi, trong giọng nói còn công khai mang theo một chút tố cáo và một chút… trẻ con khó nhận ra.
Không biết có phải vẫn còn đang bị bệnh không, Trì Cẩn Hiến chưa bao giờ thấy Lục Chấp như vậy, đột nhiên như vậy cậu có chút ngơ ngác, sáng sớm còn có chút muốn cười.
Lúc này, Lục Chấp nhẹ nhàng giơ tay lên, dùng bàn tay có lỗ kim cẩn thận nắm lấy vạt áo hoodie của Trì Cẩn Hiến, thấy không bị hất ra, anh mới lại được đà nắm nhiều hơn một chút, nhỏ giọng hỏi: “…Anh ta là bạn trai của em sao?”
Không biết Cảnh Ly Thu và anh ấy đã xảy ra chuyện gì, dáng vẻ này của Lục Chấp thật sự khiến Trì Cẩn Hiến cảm thấy rất mới lạ.
Nhưng hiện tại cậu cũng không muốn làm lộ bí mật của Cảnh Ly Thu, dù sao người ta cũng là giúp mình.
Trì Cẩn Hiến trước tiên cẩn thận hỏi: “Anh Cảnh nói thế nào?”
Tay Lục Chấp nắm quần áo người siết chặt lại, buồn bã nói: “Anh ta nói không phải.” Nói xong nghĩ một lát, anh ấy lại nói, “Anh ta nói anh ta không thích em, em lại càng không thích anh ta.”
Kết luận xong, im lặng một lúc, Lục Chấp lại mở miệng: “Là như vậy.”
**
Chan: Có đáng thương thì vẫn là Lục chó thôi =))))
Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Chương 55
Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan
Bây giờ nhiều nhất cũng chỉ là rạng sáng, chính là đêm khuya tĩnh lặng không một tiếng động.
Trong phòng bệnh đơn vang lên những lời nói mang tính khiêu khích, lúc này lại kỳ lạ rơi vào im lặng, hai bên đối lập khiến bầu không khí trong phòng bệnh cực kỳ quái lạ.
Không biết Lục Chấp đang nghĩ gì, đôi mắt đen như mực không chớp nhìn thẳng vào Cảnh Ly Thu, người sau đã thong thả đứng thẳng người, mặc kệ người kia chứa đầy địch ý mà đánh giá.
Một lúc lâu sau Lục Chấp mới ép mình dời ánh mắt, nhìn Trì Cẩn Hiến lúc này dường như hơi ngơ ngác, khẽ gọi: “Tiểu Trì.”
Tuyến thể chính là cơ quan bên ngoài quan trọng nhất của con người, làm tổn thương nó cũng không khác gì làm tổn thương lục phủ ngũ tạng, thậm chí tính chất còn nghiêm trọng hơn một chút.
Dù sao khi không còn tuyến thể, một người sẽ không thể sản sinh pheromone để duy trì sự cân bằng, sẽ trực tiếp dẫn đến rối loạn từ bên trong, cho đến chết.
Quá trình đó vô cùng đau đớn.
Biểu hiện Lục Chấp có vô tư đến đâu, tuyến thể của cậu bị tổn thương nhẹ cấp độ hai là thật.
Vì vậy giọng nói khi mở miệng đã trung thực bộc lộ trạng thái của cậu ấy lúc này, khàn khàn, yếu ớt, và cẩn thận.
“Tiểu Trì.”
Trì Cẩn Hiến cuối cùng cũng hoàn hồn từ sự hoang dã của Cảnh Ly Thu, tuy cậu không hiểu, nhưng cậu biết ý của đối phương là gì.
“A anh tỉnh rồi.” Cậu đứng dậy khỏi ghế, nhưng không tiến lên, nói, “Em đi gọi bác sĩ cho anh nhé.”
“Đã đến rồi.” Lục Chấp dùng giọng khàn khàn ngăn cậu lại.
Trì Cẩn Hiến vừa định bước ra ngoài thì khựng lại, thầm nghĩ mình ngủ say đến vậy sao, bác sĩ đến rồi mà cũng không biết.
“Vậy bây giờ anh cảm thấy thế nào?”
Lục Chấp nói: “Không tốt.”
Một câu nói khiến Trì Cẩn Hiến không nói nên lời, cái miệng vừa hơi hé ra định nói lại gì đó cũng đã đóng lại.
Cậu còn tưởng có thể nghe Lục Chấp nói những lời như đã không sao rồi, như vậy cậu có thể về trường.
Nhưng bây giờ như vậy, cậu hoàn toàn không thể đi được, ngược lại đứng tại chỗ khó xử, không biết phải làm sao.
“Yên tâm, cậu ta không chết được đâu.” Lúc này, Cảnh Ly Thu hai tay đặt lên vai Trì Cẩn Hiến, hơi dùng sức đẩy cậu ra ngoài, nói, “Tối nay anh trông chừng cho cậu, cậu về ngủ đi.”
Trì Cẩn Hiến còn chưa phản ứng lại, đã bị Cảnh Ly Thu đẩy đến cửa, cho đến giây tiếp theo trong phòng bệnh truyền đến tiếng “rầm!”, động tác của hai người mới đột ngột dừng lại, cùng nhau quay đầu nhìn về phía sau.
“Đừng đi!” Lục Chấp trực tiếp lật chăn mỏng xuống giường, bất chấp tất cả mà muốn đi về phía bên này, nhưng những tổn thương ở sau gáy lúc này đều phản hồi lại, hai chân cậu vừa rời khỏi đất đã đứng không vững, toàn thân đau nhức quỳ xuống, trong lúc vội vàng chỉ đành dùng một tay vịn vào thành giường.
Và lúc này cậu còn đang truyền dịch, đầu kim c*m v** mạch máu vì tai nạn nhân tạo này mà lập tức tuột ra, máu tươi ngay lập tức tạo thành một vệt chảy từ mu bàn tay xuống đầu ngón tay.
“Anh làm gì vậy?!” Trì Cẩn Hiến thấy vậy không do dự một giây nào, theo bản năng cúi người từ dưới cánh tay của Cảnh Ly Thu chui qua, chạy hai bước đến đỡ anh, cau mày, “Kim bị rơi rồi!”
Lục Chấp không quan tâm kim hay không, cậu chỉ chăm chăm vào khoảnh khắc người đến đã nắm chặt lấy cổ tay của Trì Cẩn Hiến, quỳ một chân trên đất ngẩng mặt nhìn người, nói: “Tiểu Trì, đừng đi.”
“Anh Cảnh, anh gọi bác sĩ giùm một cái đi.” Trì Cẩn Hiến quay đầu lại, trong giọng nói vô thức chứa một chút cầu xin.
Cảnh Ly Thu “chậc” một tiếng, gật đầu nói: “Tuân lệnh, bảo bối lớn.”
Nói xong anh ta liền quay người ra ngoài, không nghe thấy Trì Cẩn Hiến theo bản năng “hít” một hơi.
Cậu nói: “Lục Chấp, anh đừng nắm chặt em như vậy.”
Vừa dứt lời, lực nắm cổ tay người của Lục Chấp ngay lập tức lỏng ra phần lớn, nhưng tay vẫn không buông ra.
Trạng thái của Lục Chấp rất không đúng, đợi người đứng dậy ngồi xuống mép giường, Trì Cẩn Hiến khẽ mím môi, dịu đi một lúc vẫn đưa tay sờ trán Lục Chấp.
Nóng quá, sốt rồi.
Chẳng trách thần trí không tỉnh táo.
Trì Cẩn Hiến dùng chút sức lực gỡ tay anh ấy ra, nói: “Anh đã tỉnh rồi, chắc là không sao nữa, em phải về trường đây.”
Tay của Lục Chấp bị gỡ ra, anh không dám chạm vào người nữa, chỉ dám lùi lại một bước, nhẹ nhàng nắm lấy quần áo của Trì Cẩn Hiến, không cho người rời đi.
“Tôi có chuyện,” Anh lắc đầu, giọng thấp nói, “Tôi rất đau.”
“Anh…” Trì Cẩn Hiến nhíu mày, trong lòng lại không nhịn được khó chịu theo, cậu thầm mắng mình không có chí khí, buồn bã nói, “Không liên quan đến em. Là anh dọa em trước, em không có chọc giận anh.”
“…Ừm.” Lục Chấp cụp mắt xuống, lực nắm quần áo của người hình như lại siết chặt hơn, gân xanh trên mu bàn tay đều hơi nổi lên, giọng anh càng thấp hơn, mang theo sự chân thành khiến người ta không thể bỏ qua, “Tôi sai rồi, xin lỗi.”
Nói xong im lặng một lúc, Lục Chấp ngẩng đầu nhìn Trì Cẩn Hiến, hỏi: “Tôi có làm em bị thương không?”
Không nhắc đến vết thương thì không sao, nhắc đến chuyện này Trì Cẩn Hiến chỉ còn lại sự tức giận và tủi thân.
“Không muốn làm em bị thương thì anh đột nhiên kéo em đi làm gì, làm mình vào bệnh viện, em còn phải ở đây với anh.” Cậu nói với tốc độ hơi nhanh, giọng điệu tự nhiên cũng hung dữ, sau khi hung dữ xong sự tủi thân đó lại áp chế những cảm xúc khác, Trì Cẩn Hiến lùi lại một bước, làu bàu nhỏ giọng tố cáo, “Thật là vô lý.”
“Xin lỗi.”
“Được rồi, đừng xin lỗi nữa.” Cảnh Ly Thu dẫn bác sĩ vào, nói, “Có bệnh thì chữa bệnh, không có bệnh thì đừng bám người.”
Bác sĩ bước vào, trước tiên không nói gì mà lại tiêm kim vào cho người, làm xong mới ngẩng đầu lên trách móc một chút: “Cậu tỉnh rồi sao không gọi bác sĩ qua xem tình hình của mình?”
Kim truyền dịch nếu hết thuốc, sẽ có một tiếng nhắc nhở tự động, sẽ truyền đến phòng thay thuốc. Nhưng bệnh nhân tỉnh sau đó muốn kiểm tra tình hình cần phải có người nhà hoặc bệnh nhân tự gọi bác sĩ.
Để đảm bảo sẽ không còn tai nạn.
Trì Cẩn Hiến đứng ở cuối giường, nghe vậy nghi ngờ hỏi: “Không phải anh ấy nói bác sĩ đã đến rồi sao?”
Lục Chấp cụp mắt xuống, không lên tiếng.
“Chậc,” Cảnh Ly Thu đứng phía sau Trì Cẩn Hiến một chút, anh ta có vẻ mệt, nhẹ nhàng ngáp một cái, sau đó đặt cằm lên vai Trì Cẩn Hiến, nhìn Lục Chấp nói, “Kẻ nói dối.”
Lục Chấp ngẩng đầu lên ánh mắt dữ tợn, sắc mặt đen như đáy nồi.
Nếu ánh mắt có thể hóa thành thực chất, chắc Cảnh Ly Thu đã chết cả ngàn lần rồi.
Hết chuyện này đến chuyện khác thật sự rất phiền, hơn nữa bình thường Trì Cẩn Hiến mười giờ hơn đã đi ngủ rồi, bây giờ vẫn còn ở đây thức khuya, cậu bực bội lắc vai một cái, hất cằm Cảnh Ly Thu xuống, còn không đồng tình nhỏ giọng gọi: “Anh Cảnh.”
“Được, anh ngoan, anh không nói chuyện.”
Cảnh Ly Thu ngậm miệng, tiếp theo vẫn luôn biểu diễn nhưng cười mà không nói, càng thêm bực mình.
“Bác sĩ, anh ấy bị sốt rồi.” Trì Cẩn Hiến nói.
“Cậu ấy bị tổn thương tuyến thể, sốt là chuyện rất bình thường,” Bác sĩ đơn giản kiểm tra xong các chỉ số của anh ấy, nói, “Tình hình của cậu ấy tuy không gây ra vấn đề gì lớn, nhưng vẫn cần phải nằm viện theo dõi vài ngày — các cậu đều là học sinh của trường đối diện đúng không, gần đây cũng tiện.”
Trì Cẩn Hiến nói: “Em là.” Đáp xong cậu nhìn Lục Chấp một cái, không biết anh ấy đến từ đâu, cũng không biết anh ấy sẽ đi đâu.
Nhưng Lục Chấp lại đáp một tiếng: “Ừm.”
Trì Cẩn Hiến hơi ngẩn người, không hiểu “ừm” này của anh ấy có ý gì.
Lúc này, Cảnh Ly Thu lại ghé sát tai c** nh* giọng giải thích: “Khi anh nhuộm tóc quá chán, tiện tay tìm hiểu một số chuyện. Thiếu Tướng Lục vì chiến công quá nhiều, đã tốt nghiệp sớm, nguyện vọng hai — cái nguyện vọng một ban đầu chính là trường của cậu đấy.”
Trì Cẩn Hiến đột ngột quay đầu lại nhìn anh ta, như thể hoàn toàn không hiểu những lời này có nghĩa là gì.
Cái gì gọi là nguyện vọng một đăng ký vào trường của cậu?
Hai người họ… Lục Chấp nói ghét cậu và sẽ không bao giờ gặp lại cậu nữa.
“Được rồi, mấy ngày này cứ nghỉ ngơi cho tốt.” Bác sĩ nói với mấy người, “Có chuyện gì thì gọi bác sĩ.”
Có lẽ vì quá muộn, đầu óc Trì Cẩn Hiến có chút tê liệt và cứng đờ, bác sĩ nói xong đã đi ra khỏi phòng bệnh mà cậu vẫn còn đang ngơ ngác.
“Bảo bối lớn, hoàn hồn đi.” Cảnh Ly Thu giơ tay chạm vào tóc Trì Cẩn Hiến, nhướn mày nhìn cậu.
Người sau ánh mắt trong trẻo, phức tạp liếc nhìn anh ta một cái, sau đó không nói gì, nhấc chân đi.
“Tiểu Trì…”
“Ngồi xuống!” Trì Cẩn Hiến giọng nói nghiêm túc lập tức cắt ngang lời nói của anh ấy, nghiêng đầu nhìn người đã lật chăn muốn xuống giường.
Một chân của Lục Chấp đã cong lại muốn xuống, nghe vậy không suy nghĩ lại thu về, còn đắp chăn lại.
Anh nói: “…Em đừng đi.”
Trì Cẩn Hiến không nghe, thu hồi ánh mắt, nhưng cậu vừa nhấc chân lên đã nghe phía sau lại hỏi một cách lo lắng: “Vậy ngày mai em có đến không?”
Dường như Lục Chấp biết đã không còn đường lui, đành chủ động thu lại chút lãnh thổ đã mở rộng ra, chỉ để lại sự cẩn thận và cầu xin của mình.
Bác sĩ đã nói anh ấy cần nằm viện vài ngày, Thượng Tướng Lục không ở đây, không thể để anh ấy chết đói trong bệnh viện được.
Hơn nữa, anh ấy đã tìm đến rồi, bất kể chuyện gì cũng phải hỏi cho rõ ràng chứ.
Trì Cẩn Hiến buồn bã “ừm” một tiếng coi như đồng ý, sau đó nhìn sang Cảnh Ly Thu đang đứng một bên xem kịch, nói: “Không phải anh nói anh trông chừng sao, trông đi.”
“Sáng mai em sẽ đến đổi ca cho anh.”
Cảnh Ly Thu: “…”
Cho đến khi bóng dáng hơi gầy gò của Trì Cẩn Hiến xuất hiện ngoài cửa sổ, đã ra khỏi bệnh viện, Cảnh Ly Thu mới chậm rãi thở dài: “Đúng là tự làm tự chịu, haizz.”
“Trông chừng thì trông chừng.” Cảnh Ly Thu cởi áo khoác vắt lên lưng ghế, quay người đi đến một chiếc giường đơn khác nằm xuống, nhanh chóng đắp chăn, nhìn đối diện nói, “Thiếu Tướng Lục ngủ sớm đi, ngủ ngon nhé.”
Lục Chấp vẫn đang truyền dịch, không muốn ngủ. Cậu nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt đã bình yên nhắm lại của Cảnh Ly Thu, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Tôi không cần người canh chừng, anh cút đi.”
Cảnh Ly Thu không nhúc nhích, nói: “Cậu nói không tính, tôi chỉ nghe bảo bối lớn thôi.”
Lông mày của Lục Chấp nhíu lại càng dữ dội hơn, cậu mím môi, hỏi: “Tại sao anh lại gọi em ấy như vậy? Có ghê tởm không?”
Nghe vậy, Cảnh Ly Thu không mở mắt, lông mày thì khẽ động đậy.
Anh ta nói: “Cái này cậu phải hỏi bảo bối lớn của tôi.”
“Quan hệ của các người là gì?” Lông mày Lục Chấp nhíu chặt, trông càng không thể ngủ được.
Cảnh Ly Thu vẫn không mở mắt: “Hỏi bảo bối lớn của tôi.”
“Anh thích em ấy sao?”
“Hỏi bảo bối lớn của tôi.”
Sau đó bất kể là chủ đề gì xoay quanh Trì Cẩn Hiến, Cảnh Ly Thu đều có một vẻ mặt phiền phức như vậy, như thể ngoài câu “hỏi bảo bối lớn của tôi” thì không còn lời nào khác.
Lục Chấp có sức lực cũng không có chỗ dùng, chế độ nói chuyện qua lại nửa tiếng đồng hồ cứ thế kết thúc.
Lục Chấp cứ thế ngồi trên đầu giường, mím môi không biết đang nghĩ gì, màu đen của màn đêm ngoài cửa sổ cũng không bằng đôi mắt như mực của cậu.
Một lát sau, cậu cầm điện thoại lên.
**
Trì Cẩn Hiến trở về ký túc xá, các bạn cùng phòng tự nhiên đã ngủ hết — Tề Nhạc không có ở đây, không biết đã đi đâu.
Trì Cẩn Hiến không có tâm trạng suy nghĩ, nhẹ nhàng rón rén trèo lên giường sau đó cậu mở mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Trong đầu không thể kiểm soát mà nghĩ đến những chuyện đã xảy ra mấy năm nay.
Không phải hai năm đại học này, mà là ba năm trung học.
Nếu có thể xóa đi chuyện xảy ra vào sáng ngày 3 tháng 6, chỉ xóa đi ba phút sau nghi thức chào cờ… thực ra Lục Chấp đối xử với cậu rất tốt.
Sự thiên vị của anh ấy không thể nói rõ bằng vài lời, không ai hiểu rõ hơn Trì Cẩn Hiến.
Nhưng ngày 3 tháng 6 vẫn còn đó, mỗi câu nói Lục Chấp đã nói Trì Cẩn Hiến đều nhớ. Cậu là một người có thể nghĩ thông mọi chuyện, vốn dĩ người theo đuổi là mình, vì vậy bị từ chối cậu ngoài đau lòng một thời gian, cũng không đi trách móc ai.
Chỉ là không trách móc và còn muốn ở bên nhau là hai chuyện khác nhau.
Từ ngày nghĩ thông, Trì Cẩn Hiến đã không còn nghĩ đến chuyện sẽ ở bên Lục Chấp nữa.
Nhưng Cảnh Ly Thu nói anh ta đã tìm hiểu một số chuyện…
Không hỏi trực tiếp, hiện tại cũng không rõ ràng chuyện gì, vì vậy Trì Cẩn Hiến mất ngủ.
Cậu ngồi dậy từ trên giường, ôm gối dựa vào tường nhìn chằm chằm vào giường đối diện ngây người — trống không. Ký túc xá của họ không ở đủ sáu người, chiếc giường đó cũng trống gần hai năm, không có bạn mới chuyển vào.
Điện thoại đặt im lặng ở đầu giường chính là lúc này sáng lên.
Trì Cẩn Hiến bị ánh sáng đó thu hút sự chú ý, một người đã một năm rưỡi không liên lạc gửi tin nhắn cho cậu.
Tiến đến gần: [Hoa hồng nhỏ, cậu ngủ rồi sao?]
Tiến đến gần: [Tôi về rồi.]
Trong chớp mắt, chuyện quá khứ với Lục Chấp, Trì Cẩn Hiến đều quên hết, lập tức mở điện thoại ra trả lời.
Bể Tiền Mặt: [Oa, Tiểu Lộc?! Tôi không nhìn nhầm chứ, thật sự là cậu đấy hả!]
Bể Tiền Mặt: [Không thể tin được [nhớ cậu đến phát khóc jpg.]]
Hai người họ cùng lúc hỏi đối phương tại sao còn chưa ngủ, lại cùng lúc trả lời đối phương là không ngủ được.
Gần như có thần giao cách cảm như thể vừa mới gặp nhau vậy.
Khóe miệng Trì Cẩn Hiến không nhịn được cong lên một chút trong màn đêm.
Cậu hỏi Tiểu Lộc đã đi đâu, Tiểu Lộc nói đã phẫu thuật một ca lớn, cậu ấy đã khỏe rồi.
Và sau này sẽ không có chuyện gì nữa.
Hai người nói chuyện khoảng nửa tiếng, trước tiên kể lại một năm hơn đã mất đi, sau đó nói chuyện gần xong, Tiểu Lộc liền đột ngột chuyển chủ đề.
Tiến đến gần: [Hoa hồng nhỏ, cậu yêu đương chưa?]
Bể Tiền Mặt: [Chưa. Sao đột nhiên hỏi chuyện này vậy?]
Tiến đến gần: [Có người mới muốn thích chưa?]
Bể Tiền Mặt: [Cũng chưa.]
Nhưng sau khi trả lời xong tay Trì Cẩn Hiến còn muốn gõ chữ thì dừng lại, thầm nghĩ, mình chưa từng nói với Tiểu Lộc chuyện mình và Lục Chấp cuối cùng không liên lạc nữa, tại sao Tiểu Lộc lại dùng câu “có người mới muốn thích chưa” như vậy.
Vẫn còn đang thắc mắc, Tiểu Lộc đã lập tức giải đáp thắc mắc của cậu.
Tiến đến gần: [Vì cậu học ở trường trung học Liên minh Thiên Hà Số 1, nên tôi rất quan tâm đến ngôi trường đó.]
Nghe vậy, Trì Cẩn Hiến liền hiểu ra.
Tiến đến gần: [Xin lỗi hoa hồng nhỏ, nhắc đến chuyện khiến cậu không vui.]
Bể Tiền Mặt: [Ấy da không sao đâu, tôi cũng đâu có không vui.]
Bể Tiền Mặt: [Đều là chuyện rất lâu rồi.]
Bên kia rất lâu không nói gì, khi nói lại, qua màn hình dường như cũng có thể khiến người ta cảm nhận được sự cẩn thận của anh ấy.
Tiểu Lộc hỏi cậu: […Cậu còn thích Lục Chấp không?]
Trì Cẩn Hiến nhìn câu hỏi này, đột nhiên lại nhớ đến buổi tối, khi cậu nhận ra người trước mặt thật sự là Lục Chấp, tim cậu gần như không thể kiểm soát mà muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thích là một bản năng, cậu có thể che giấu, cũng không thể kiểm soát.
Cậu chỉ là một người bình thường có rất nhiều khuyết điểm.
Trì Cẩn Hiến suy nghĩ rất lâu ở bên này, chỉ nhẹ nhàng gõ chữ trả lời: [Chúng tôi không hợp.]
Tiểu Lộc gần như trả lời ngay lập tức: [Không hợp chỗ nào?]
Bể Tiền Mặt: [Anh ấy là Alpha, tôi là Beta, chỉ cần điểm này thôi là không cần phải liệt kê những điểm không hợp khác nữa.]
Ba giờ sáng, những bông hoa trên ban công bị gió lạnh thổi qua, phát ra một chút tiếng sột soạt.
Tiểu Lộc đã làm quân sư cho cậu ba năm, giống như thích Lục Chấp, Trì Cẩn Hiến cũng có một sự tin tưởng vô điều kiện theo bản năng với Tiểu Lộc.
Vì vậy cậu đã nói ra sự khó hiểu của mình.
Bể Tiền Mặt: [Tiểu Lộc, tôi không hiểu tại sao Lục Chấp lúc đó rất ghét mình, anh ấy còn nói sẽ không bao giờ gặp lại tôi nữa, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện… Buổi tối, còn dọa tôi nữa.]
Tiến đến gần: [Cậu ta ghét không phải là cậu, mà là chính bản thân cậu ta!]
Tiến đến gần: [Sao cậu ta có thể ghét cậu được chứ.]
Lời nói này nhìn thế nào cũng giống như Lục Chấp đang nói.
Tuy nói anh ấy không có tính cách này, nhưng cách diễn đạt này rõ ràng đã chứng tỏ rất hiểu anh ấy.
Không phải người đó cũng là bạn bè.
Trong lòng Trì Cẩn Hiến thắt lại, lo lắng gõ một chữ: [Hả?]
Đạp lên tiếng nghi vấn của cậu, Tiểu Lộc vội vàng nói: [Tôi đoán.]
…Chẳng trách.
Thời gian càng lúc càng đến gần ban ngày, Trì Cẩn Hiến cảm thấy cậu vẫn nên ngủ một lát, nếu không chắc chắn sẽ buồn ngủ.
Cuối cùng khi chào tạm biệt nói ngủ ngon, Tiểu Lộc nói với cậu, vì Lục Chấp đã đến rồi, hay là cứ xem cậu ấy muốn làm gì, dù sao nếu thật sự có hiểu lầm, cũng nên cho người ta một cơ hội từ tử hình chuyển sang chung thân chứ.
Trì Cẩn Hiến bị lời nói của Tiểu Lộc chọc cười, suýt chút nữa cười tỉnh táo hơn.
**
Thời tiết vẫn còn lạnh, bảy giờ mới sáng hẳn, hôm nay là Chủ nhật không có tiết, Diệp Liêu và những người khác vẫn còn đang ngủ, Trì Cẩn Hiến nhẹ nhàng rón rén dọn dẹp qua loa rồi ra khỏi cửa. Đi đến bệnh viện sẽ đi qua học viện của Thích Tùy Diệc, trước tiên cậu đưa thuốc cảm cho Thích Tùy Diệc, sau đó mới mua bữa sáng đi thăm bệnh nhân.
Tối qua đã nói hôm nay đến đổi ca, ai ngờ vừa vào phòng bệnh, như thể đã biết trước Trì Cẩn Hiến sẽ đến lúc nào, Cảnh Ly Thu đã sớm không thấy tăm hơi.
Không muốn ở cùng với một cái hồ lô miệng cưa chân ghế nào đó trong phòng bệnh nữa.
“Anh Cảnh đi rồi sao?” Trì Cẩn Hiến không nhận được thông báo tin nhắn, vừa vào phòng bệnh thấy chỉ có Lục Chấp, liền hỏi một câu.
Từ khi cậu bước chân vào cửa, Lục Chấp đã nhìn chằm chằm vào cậu, như thể lúc này trong toàn bộ thế giới của đôi mắt chỉ có thể chứa một Trì Cẩn Hiến, nghe vậy cũng không lên tiếng, mím môi không nói gì.
“Đây là đồ vệ sinh cá nhân, còn có hai bộ quần áo để thay, mới mua.” Trì Cẩn Hiến đặt đồ trong tay lên bàn, “Đây là bữa sáng. Anh có thể tự dọn dẹp không?”
Lục Chấp ngồi trên đầu giường ngẩng mặt nhìn người, một lúc lâu sau mới nói: “Không thể.”
“Sẽ ngã như hôm qua. Phải có người đỡ.”
Trì Cẩn Hiến nghiêng đầu nhìn anh, há miệng định nói, nhưng lông mày lại khẽ nhíu lại trước. Cậu nói: “Tối qua anh không nghỉ ngơi tốt sao?”
Lòng trắng mắt đều có tia máu.
“Ừm.” Lục Chấp nói, “Thằng đó chọc giận tôi.”
Nói rồi, trong giọng nói còn công khai mang theo một chút tố cáo và một chút… trẻ con khó nhận ra.
Không biết có phải vẫn còn đang bị bệnh không, Trì Cẩn Hiến chưa bao giờ thấy Lục Chấp như vậy, đột nhiên như vậy cậu có chút ngơ ngác, sáng sớm còn có chút muốn cười.
Lúc này, Lục Chấp nhẹ nhàng giơ tay lên, dùng bàn tay có lỗ kim cẩn thận nắm lấy vạt áo hoodie của Trì Cẩn Hiến, thấy không bị hất ra, anh mới lại được đà nắm nhiều hơn một chút, nhỏ giọng hỏi: “…Anh ta là bạn trai của em sao?”
Không biết Cảnh Ly Thu và anh ấy đã xảy ra chuyện gì, dáng vẻ này của Lục Chấp thật sự khiến Trì Cẩn Hiến cảm thấy rất mới lạ.
Nhưng hiện tại cậu cũng không muốn làm lộ bí mật của Cảnh Ly Thu, dù sao người ta cũng là giúp mình.
Trì Cẩn Hiến trước tiên cẩn thận hỏi: “Anh Cảnh nói thế nào?”
Tay Lục Chấp nắm quần áo người siết chặt lại, buồn bã nói: “Anh ta nói không phải.” Nói xong nghĩ một lát, anh ấy lại nói, “Anh ta nói anh ta không thích em, em lại càng không thích anh ta.”
Kết luận xong, im lặng một lúc, Lục Chấp lại mở miệng: “Là như vậy.”
**
Chan: Có đáng thương thì vẫn là Lục chó thôi =))))
Hết chương 55
Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Story
Chương 55
10.0/10 từ 12 lượt.