Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Chương 52
218@-
“A.” Trì Cẩn Hiến phát ra một tiếng kêu ngắn để đáp lại, sau đó có chút nghi ngờ, “Sao vậy?”
“Anh ấy lớn hơn tôi hai tuổi, năm nay là sinh viên năm hai.”
Bóng đêm sâu thẳm, xung quanh yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của nhau, Lục Chấp trong phòng ngủ của mình vô thức nhẹ nhàng cọ ngón tay lên mặt bàn.
Phần thịt mềm trên ngón tay tiếp xúc với mặt bàn hơi lạnh không tạo ra chút âm thanh nào, nhưng cái lạnh đó lúc này dường như đã hóa thành băng giá, khiến đầu ngón tay đau buốt.
Ngón tay cái của Lục Chấp khẽ nhấc lên, rời xa cái nhiệt độ đó.
Rất lâu sau cậu mới có thể nói ra thành lời, khi nói ra cũng chỉ có thể nhẫn nhịn nói một câu: “Không có gì.”
Nhưng một lúc sau, cậu lại nói nhỏ một lần nữa: “Không có gì.”
Nghe kỹ thì trong giọng nói đó dường như còn mang theo một chút âm cuối run rẩy, giống như đang cố gắng nhẫn nhịn cái gì đó.
Còn chưa kịp để Trì Cẩn Hiến nhận ra có gì đó không đúng mà hỏi sao vậy, Tiểu Lộc đã nói cậu ấy phát bệnh, cần cúp điện thoại.
Trì Cẩn Hiến không dám hỏi thêm, vội vàng dặn dò cậu ấy phải chăm sóc tốt cho bản thân.
Cửa phòng của Lục Chấp không đóng, chỉ mở một nửa. Phương Thủ đi lên lầu, đến cửa định gọi cậu ăn cơm tối, thì thấy Lục Chấp trong phòng lúc này đang tự tiêm thuốc vào tĩnh mạch, vẻ mặt u ám.
Ông nhíu mày nói: “Tiểu Chấp.”
Lời vừa dứt, như thể bị một kẻ lạ mặt vô duyên vô cớ xông vào lãnh địa, Lục Chấp đột nhiên ngước mắt lên, nghiêng đầu nhìn thẳng ra ngoài cửa, khắp cả người đều tràn đầy sự thù địch.
Phương Thủ đã chăm sóc cậu 18 năm, sẽ không bị dọa, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, sao cậu lại có cảm xúc tệ đến vậy.”
Còn cần phải tiêm thuốc an thần.
Xác định đối phương không có tính uy h**p, Lục Chấp cụp mắt xuống che đi sự cố chấp quá mức sâu trong con ngươi của mình.
Giọng cậu hơi khàn khàn, nói: “Không sao. Chú Phương, để tôi ở một mình một lát.”
“…Sau này tôi sẽ không về nhà họ Lục nữa, nhưng chú cần phải quay lại. Tôi cần biết Ngải Đa Nhan đang làm gì, có còn tìm đồ của ba tôi hay không.”
Phương Thủ gật đầu: “Được.”
Lục Chấp ném ống tiêm đã hết thuốc đi, ống thủy tinh và thùng rác va vào nhau phát ra một tiếng động trầm đục, cực kỳ rõ ràng trong đêm tĩnh mịch.
“Đồ của ba tôi chắc là không để ở nhà họ Lục, chú cũng không tìm thấy.” Lục Chấp thì thầm như đang nói một mình, “Sẽ để ở đâu đây.”
Phương Thủ cụp mắt xuống, nói: “Khi thiếu gia đi tôi không nhận ra… Cậu ấy nói với tôi, cậu ấy sẽ để đồ ở một nơi mà người khác không thể nghĩ đến.”
Xung quanh rơi vào im lặng, Phương Thủ đợi một lát không thấy Lục Chấp nói chuyện nữa, liền lui ra đóng cửa lại, trả lại tất cả sự yên tĩnh cho căn phòng ngủ của thiếu niên đó.
**
Sức khỏe của Tiểu Lộc thực sự rất không tốt, cậu ấy để bản thân chống đỡ, đã cầu xin Trì Cẩn Hiến thường xuyên liên lạc với mình, nhưng hai tháng sau, cậu ấy lại chủ động nói với Trì Cẩn Hiến, gần đây mình có một số việc, cần phải tránh xa tất cả các thiết bị điện tử.
Cụ thể là trong bao lâu thì không chắc chắn.
Về chuyện riêng tư, người khác nếu chủ động nói mình mới có thể nghe, nếu không nói thì không được hỏi quá nhiều.
Nghe thấy quyết định này, Trì Cẩn Hiến không hỏi gì cả, chỉ nhấn mạnh nhiều lần để cậu ấy tự chăm sóc bản thân.
Cùng lúc đó, trên mạng xã hội Liên Minh đã bùng nổ tin tức con trai của Lục Từ Thanh là Lục Chấp đã được nhận vào trường quân đội.
— Nơi mà Lục Từ Thanh từng ở. Đây là trường quân đội cấp cao nhất trong Liên Minh, thậm chí cả Đế quốc, được nhận vào là một vinh dự tối cao.
Trong thời đại xã hội hiện nay, mặc dù Liên Minh Thiên Hà là mạch máu của toàn bộ hệ ngân hà, xếp thứ nhất.
Nhưng bấy nhiêu năm qua, còn có một sự tồn tại có thể đối trọng với nó — Đế quốc.
Họ kiềm chế lẫn nhau, để đạt được một sự cân bằng về thế lực quân sự, khiến thời kỳ hòa bình có thể được duy trì, dốc sức vì sự an toàn của toàn bộ Liên Minh.
Dù sao hai thế lực có thể đánh nhau không chỉ có quân đội thiên hà và hải tặc thiên hà.
Không có hải tặc, nội bộ cũng có thể ngứa mắt lẫn nhau.
Trường này nói là trường học, chi bằng nói là một quân đội mang tên trường học bình thường. Bên trong cực kỳ nghiêm ngặt, có đủ các quy tắc, chế độ cấp bậc cực kỳ rõ ràng, tuyệt đối không cho phép ai cãi lời.
Và châm ngôn của trường chỉ có một câu — Những người mềm lòng trên chiến trường đều chết.
Một khi đã được nhận vào, tính mạng của ngươi sau này cần phải gắn liền với Liên Minh, sau này cống hiến tất cả vì Liên Minh.
Ngoài ra, nhân văn duy nhất trong trường này chính là có thể tốt nghiệp sớm.
Tiền đề là vì mạnh, nếu không thì lấy tư cách gì mà tốt nghiệp sớm.
Cho dù không tốt nghiệp sớm, thì thực ra cũng chỉ là chuyện của ba năm.
Chỉ cần tốt nghiệp, năm cuối cùng của chương trình học đại học bình thường, có thể đi học ở trường đại học đã đăng ký nguyện vọng thứ hai khi thi tốt nghiệp.
Con trai của Thượng Tướng Lục, cũng sẽ đi con đường của cha mình như cha mình đã đi, mặc dù chuyện này mọi người từ đầu đã có thể đoán được, nhưng khi thực sự xác định, tất cả mọi người vẫn không nhịn được mà thổn thức. Họ còn bàn tán rằng, Liên Minh nên thành lập thêm vài thế lực quản lý những quyền lực khác nhau, nói không chừng sau này nhà họ Lục sẽ có hai thượng tướng.
Khai giảng sớm hơn các trường đại học khác, thời gian Lục Chấp nhập học là tháng Tám, một khi đã vào, nếu không có gì bất ngờ, cậu có thể là ba năm không thể bước ra khỏi cổng trường.
Muốn gọi điện về nhà cũng chỉ có thể dựa vào chiếc điện thoại nguyên thủy nhất mà trường học đã sắp xếp cho, thời gian gọi còn có hạn chế, ngoài ra, tất cả các thiết bị liên lạc khác đều chỉ có thể sử dụng trên chiến trường.
Lục Từ Thanh quá nổi tiếng, kéo theo con trai của ông cũng nổi tiếng.
Ngay cả khi là trường quân đội, không cần nhiệt độ, nhưng nhà trường cũng khá thích sự chú ý này.
Trước khi nhập học, có người tại chỗ hỏi Lục Chấp cảm xúc như thế nào khi được nhận vào trường quân đội xuất sắc nhất, đặc biệt là địa vị của Lục Từ Thanh vẫn còn ở đó.
Và Lục Chấp mặt lạnh tanh, mở miệng nói: “Tâm trạng rất tệ.”
Lời vừa dứt, người hỏi lúc đó mặt rất xấu hổ, dường như đột nhiên không biết nên nói gì nữa.
Cuối cùng đành phải bảo cậu nói một vài cảm nhận khi nhập học.
Tất cả mọi người đều nghĩ cậu sẽ nói gì đó về sau này sẽ cống hiến vô tư cho Liên Minh, tệ lắm cũng sẽ nói gì đó về việc sẽ noi gương cha mình. Nhưng cậu lại mặt lạnh tanh, chỉ nói: “Không có gì muốn nói cả, mạng của tôi là của tôi, sẽ không cống hiến cho Liên Minh.”
“Thượng Tướng Lục đã đổi nguyện vọng của tôi, nguyện vọng thứ hai bây giờ mới là nơi tôi muốn đến. Tôi đã nói như vậy rồi, trường học có đuổi học tôi không?”
Đương nhiên là không, và tất cả giáo viên và học sinh trong trường đều đã nhớ kỹ cậu — trước đây chỉ là biết về cậu vì cậu là con trai của Lục Từ Thanh, còn bây giờ thì là ấn tượng sâu sắc thực sự.
Và tin tức Lục Chấp và Lục Từ Thanh có quan hệ không tốt cứ thế lan truyền. Lục Từ Thanh chỉ thừa nhận mình đã đổi nguyện vọng thi đại học của Lục Chấp, về mối quan hệ cha con, ông không tiết lộ gì cả, chỉ nói tùy Lục Chấp muốn làm gì thì làm.
Sau khi Lục Chấp rời đi, Phương Thủ cũng rời khỏi nhà họ Lục.
Thời gian chớp mắt trôi qua nửa năm, mọi thứ đều yên bình, chỉ là vào một ngày nọ đột nhiên, cái tên Ngải Đa Nhan của nhà họ Lục bị bùng nổ ra để mọi người chiêm ngưỡng.
“Hắn sinh Lục Vịnh là nhờ vào thuốc sao?” Qua chiếc điện thoại chỉ có thể dùng để gọi điện, giọng nói của Lục Chấp truyền đến một cách bình lặng.
Phương Thủ đáp: “Đúng vậy. Manh mối rất khó điều tra, nửa năm nay tôi vẫn thông qua đầu mối mà cậu nói là có thể hắn quen Kiều Minh mới tìm thấy một chút manh mối, bác sĩ nghiên cứu thuốc ức chế cho thiếu gia nhà họ Trì — Dương Tiền Phàm, lúc mới bắt đầu làm bản nâng cấp của thuốc ức chế họ có hợp tác.”
“Tôi đã tìm hắn, đồ trong bệnh viện đều là bí mật, nhưng trong chuyện này có tên của thiếu gia nhà họ Trì ở trong đó, hắn đã nói sẽ giúp tôi xem thử.”
“Ngải Đa Nhan là Beta, nhưng lại sinh ra Lục Vịnh. Quả thực là đã dùng thuốc — do Kiều Minh cung cấp.”
Tất cả các hồ sơ trong bệnh viện đều không thể cung cấp cho cá nhân, Phương Thủ cũng sẽ không làm khó Dương Tiền Phàm, đừng nói là không có mấy tình bạn, ngay cả Trì Tuy có tình bạn rất sâu sắc cũng sẽ không đi đòi hồ sơ riêng tư từ người trong bệnh viện.
Quy định chính là quy định.
Nhưng tin tức Ngải Đa Nhan có lẽ, có thể thực sự đã dùng thuốc cứ thế bị mọi người biết đến.
Mặc dù lời nói không chắc chắn, nhưng hơn một nửa số người đều đã chọn tin tưởng.
Hơn nữa người bác sĩ mà hắn quen biết đó lại là Kiều Minh, một tên tâm thần chuyên nghiên cứu thuốc cấm giới tính thứ hai.
Chỉ cần nhìn thấy cái tên này, mọi người đã cảm thấy buồn nôn.
Vì có liên quan đến Kiều Minh, vậy Ngải Đa Nhan lúc đó sẽ không phải đã sớm biết sự tồn tại của thuốc giới tính thứ hai, nhưng lại biết mà không tố giác?
Nếu thực sự là vậy, đây là phạm pháp.
Nhưng tất cả đều không có bằng chứng rõ ràng, Kiều Minh cũng đã chết từ lâu, sau khi sự việc xảy ra, Ngải Đa Nhan trốn ở nhà không xuất hiện nữa, như thể đã bốc hơi khỏi thế gian.
Và chuyện con trai thứ hai của Lục Từ Thanh chỉ nhỏ hơn Lục Chấp một tuổi cũng đột nhiên bị phóng đại và đưa ra ánh sáng, một vài vết nhơ dù có che đậy đến mấy, thì nó vẫn là vết nhơ.
“Được, tôi biết rồi.” Thời gian gọi sắp hết, Lục Chấp không có thời gian nghe thêm nhiều thứ nữa, chỉ nói: “Chú Phương, chú chú ý an toàn.”
Tháng Sáu cùng năm, Lục Vịnh trưởng thành, cũng sắp đón kỳ thi tốt nghiệp.
Nhưng chỉ vài ngày trước kỳ thi tốt nghiệp —
Lục Vịnh bị kiện.
Nguyên đơn lại là Lục Chấp.
Khi nhìn thấy cái tên này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhưng người đứng tên hồ sơ quả thực là Lục Chấp.
Vì cậu còn đang ở trong trường quân đội chưa thể ra ngoài, Phương Thủ đã đi thay cậu. Sau khi cảnh sát Liên Minh tìm hiểu, đã đích thân đến trường quân đội của Lục Chấp một chuyến, lúc đó mới lập hồ sơ.
Ngày 18 tháng 5 năm 3026 Liên Minh Thiên Hà, tức là năm ngoái, đoạn camera Lục Vịnh tự ý xông vào nhà riêng phá hoại tài sản cá nhân của Lục Chấp đã được cung cấp cho cảnh sát Liên Minh.
Bây giờ đối phương đã là người trưởng thành, đáng lý ra phải trả giá cho hành vi của mình.
Trong Liên Minh có rất nhiều loại cây khó nuôi, mặc dù hoa hồng lửa không xếp thứ nhất, nhưng tuyệt đối có thể đứng trong top ba.
Nuôi nó cần phải tốn rất nhiều sức lực và tâm trí, có thể nuôi ra màu sắc như lửa, thời gian chủ nhân bỏ ra tuyệt đối không ít hơn việc chăm sóc bản thân.
Hơn nữa hoa hồng lửa đắt hơn rất nhiều so với các loại hoa thông thường, đặt trong các loại cây con, nó gần như có thể được coi là giá trên trời.
Lục Chấp nói rõ, mỗi cây con hoa hồng lửa mà cậu nuôi đều cần 1000 Liên Minh tệ trở lên, giá trị của những cây đã sống nhiều năm còn không thể ước lượng được, mà trong vườn của cậu có tổng cộng 1211 cây hoa hồng, tài sản mà Lục Vịnh phá hoại tuyệt đối không phải tiền bạc có thể giải quyết được.
Khi vở kịch này ra mắt, những người biết chuyện đều kinh ngạc.
Lục Từ Thanh cũng nghĩ như vậy.
Nhưng khi ông đi tìm Lục Chấp, Lục Chấp từ chối gặp mặt, và nói đừng vi phạm quy định của trường học.
Một năm gần đây Lục Từ Thanh thường xuyên gặp phải khó khăn với Lục Chấp, nhưng lần này không chỉ liên quan đến số phận của con trai thứ hai của ông, mà còn liên quan đến thể diện của ông.
Lục Từ Thanh hỏi Lục Chấp: “Năm ngoái nó đã phá hủy vườn hoa của con, năm nay con lại làm ra chuyện này là có ý gì?”
“Nó còn vài ngày nữa là thi tốt nghiệp.”
Lục Chấp chỉ nói: “Nó đã trưởng thành.”
Sau khi Ngải Đa Nhan biết chuyện này, đã thể hiện tại chỗ cho Lục Từ Thanh thấy một người sẽ trở nên điên cuồng đến mức nào.
Hắn đập vỡ tất cả những thứ có thể đập trong nhà, tạo ra tiếng động không thể bỏ qua, đôi mắt đỏ hoe gào thét vào mặt Lục Từ Thanh: “Vì một vườn hoa! Em trả lại cho nó là được chứ gì! Nhưng năm ngoái Lục Chấp suýt nữa đã lấy mạng của Tiểu Vịnh! Vịnh Vịnh nằm viện một tháng mới xuất viện anh không nhớ sao? Chân của nó còn vĩnh viễn bị phế rồi, những thứ này anh cũng quên rồi sao? Anh cứ thế nhìn con trai của mình sắp khiến anh tan nát cửa nhà?”
Những lời này Lục Từ Thanh đã nói trước với Lục Chấp, và Lục Chấp trả lời ông: “Nếu có bằng chứng, ngài có thể trực tiếp nộp lên.”
Cuộc ẩu đả đơn phương đó được tiến hành trong phòng khách, trong nhà không có camera, lấy đâu ra bằng chứng.
Hơn nữa bây giờ sự việc đã qua một năm, ngoài một cái chân — do Lục Vịnh tự nhảy từ lầu hai xuống mà bị gãy, trên người cậu ta không có bất kỳ vết thương nào.
Ngay cả khi bệnh viện có hồ sơ khám bệnh, trên đó cũng sẽ không viết rõ ràng là Lục Chấp đã ra tay đánh.
Chiêu này quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức Lục Từ Thanh không thể làm gì được.
Có thể làm là ém tin tức. Nhưng Lục Chấp quyết tâm chống đối với ông, nhất định phải làm lớn chuyện.
Vì vậy khi đối mặt với vẻ mặt nghiêm khắc của Ngải Đa Nhan, ông ta trả lời: “Có bằng chứng không?”
Ngải Đa Nhan kinh ngạc, hắn trợn tròn mắt không nói nên lời, chỉ im lặng nhìn Lục Từ Thanh, người sau đó im lặng đối diện với hắn, lại nói: “Khi em mang thai Lục Vịnh, nói với tôi là vì thể chất của mình đặc biệt, một khi sinh đứa con này ra tình trạng sức khỏe sẽ giảm sút rất nhiều, thêm vào đó tôi sẽ không để con của mình lưu lạc bên ngoài, có thì có rồi.”
Có lẽ là vì quá nhiều chuyện, Lục Từ Thanh cảm thấy rất mệt mỏi: “Em đã dùng thuốc, còn là bởi vì Kiều Minh… Ngải Đa Nhan,” ông ta đứng trong phòng khách liếc nhìn Ngải Đa Nhan, nói, “Em có biết năm đó Lục Chấp suýt nữa bị Kiều Minh thay đổi giới tính không? Nếu không phải hắn sợ địa vị thân phận của tôi — chuyện này có liên quan gì đến em không?”
Lời vừa dứt, vai của Ngải Đa Nhan kỳ lạ run rẩy một cái, dường như đã bị một thứ gì đó làm kinh sợ.
Môi hắn tái nhợt, nói: “Không có.” Nói xong im lặng một lúc, không biết là nghĩ đến Lục Vịnh hay bản thân mình, cho dù còn cách từ tuyệt vọng rất xa, nhưng tình hình lúc này cũng đều không có cách nào giải quyết, đột nhiên hắn bật cười, cười rất điên dại, “Lục Từ Thanh, anh vẫn luôn tự cho mình là đúng như vậy, kiêu ngạo đến mức có thể coi là cuồng vọng, cảm thấy cái gì cũng nằm trong tầm kiểm soát của anh. Anh không phải chuyện gì cũng không quản, không hỏi, không điều tra sao, vậy bây giờ lại hỏi em những thứ này làm gì?!”
“Anh có thời gian này chi bằng đi cầu xin con trai tốt của anh tha cho Tiểu Vịnh đi! Em xin anh, em xin anh có được không?!”
Không có tác dụng. Phương Thủ sau khi Lục Chấp đi thì đã không biết đi đâu, Lục Từ Thanh đã đi tìm ông, nơi ở của ông luôn thay đổi không cố định.
Như thể sẽ sợ ai đó trả thù.
Lúc này Lục Chấp đang ở trong trường học, điện thoại cả tháng cũng không thông một lần, khi có thể thông thì cậu cũng đang trao đổi với cảnh sát.
Không có chút ý định nhượng bộ nào.
Vì vậy Lục Vịnh đã không tham gia được kỳ thi tốt nghiệp, còn bị đưa đi.
Về những chuyện này, Trì Cẩn Hiến không nghe nói một chuyện nào.
Đối với bên ngoài mà nói, tuy rằng nhà họ Lục làm loạn rất dữ dội, nhưng cũng còn lâu mới đến mức khiến toàn bộ Liên Minh cùng nhau chiêm ngưỡng.
Chỉ là chuyện gia đình mà thôi, họ tự giải quyết.
Trì Tuy và Nguyên Tư Bạch hiểu rõ những chuyện này hơn, nhưng họ ở nhà thì sẽ không bao giờ bàn bạc những chuyện này.
Và ngay từ đầu đã đặc biệt cảnh báo bản thân, nhất định phải từ bản chất mà ngăn chặn, Trì Cẩn Hiến cũng chưa từng chủ động đi hỏi thăm Lục Chấp, tìm kiếm nhà họ Lục.
Nhưng những thứ này cuối cùng vẫn không thể giấu cậu quá lâu.
Hai tháng sau khi Lục Vịnh bị kết án, mỗi ngày Ngải Đa Nhan đều đến trường học tìm Lục Chấp yêu cầu gặp mặt, nhưng bản thân cậu chưa tốt nghiệp thì không thể ra ngoài, mà nơi này thì hắn lấy tư cách gì mà vào.
Nếu không có tên trường học bình thường, nơi đó chính là khu vực quân sự trọng yếu.
Không gặp được người, dường như bị người ta ép đến đường cùng, có một lần Ngải Đa Nhan thậm chí đã không thể kiềm chế được bản thân, khóc lóc chửi rủa ngoài cổng, nguyền rủa Lục Chấp mau chóng đi chết đi.
Và như hắn mong muốn, chiều cùng ngày Lục Chấp đã xảy ra chuyện.
**
“A, xem điện thoại xem điện thoại, tin tức ghim đầu trang tự động đẩy lên. Lục Chấp — chính là con trai của Thượng Tướng Lục, trong mô phỏng thực chiến cơ giáp đã xảy ra tai nạn, vẫn chưa được tìm thấy.”
“Đệt? Thật hay giả vậy?… Trong phần bình luận có người nói tìm thấy rồi, chết rồi.”
“Chính thức vẫn chưa nói phát hiện thi thể, đừng có nói bừa.”
“…”
Lớp học đại học không còn tuân thủ quy tắc như thời trung học, giáo viên không quản lý học sinh quá chặt, chỉ cần không làm ồn phía dưới, tôn trọng giáo viên, bạn chơi điện thoại họ cũng coi như không thấy.
Và lúc này, những người đang lướt điện thoại đều nhìn thấy một tin tức bùng nổ như vậy, tất cả đều bắt đầu bàn tán.
Trì Cẩn Hiến đang ngồi ở hàng ghế sau vốn còn đang tính toán một trong những phương pháp tính toán mà giáo viên vừa nói, so sánh xem cái nào đơn giản hơn.
Lúc này chỉ nghe thấy một tiếng “tạch”, cây bút vừa nãy còn được chủ nhân nắm chặt để viết đột nhiên tuột khỏi tầm kiểm soát, lăn hai vòng trên mặt bàn rồi rơi mạnh xuống đất.
Nhưng không một ai chú ý đến tiếng động này, bản thân Trì Cẩn Hiến cũng không nhận ra.
“Này, Hiện Kim.” Người bên cạnh đột nhiên vỗ vai cậu, ghé lại gần.
Cậu bạn liếc nhìn giáo viên trên bục giảng, hỏi nhỏ: “Tiểu Hiện Kim, cậu có biết Lục Chấp không?”
Trì Cẩn Hiến chớp mắt một cái, theo bản năng trả lời: “Không biết.”
“Ôi chính là con trai của Lục Từ Thanh ,Thượng Tướng Lục đó,” cậu bạn đưa điện thoại đến trước mặt Trì Cẩn Hiến, như đang nói chuyện bí mật, “Nghe nói nguyện vọng thứ nhất của Lục Chấp không phải là trường quân đội, là bị Thượng Tướng Lục thay đổi — chậc, chuyện này không quan trọng, cái trường học này nói trắng ra là để bồi dưỡng nhân tài quân sự, vào trong không đảm bảo còn sống, quản mày là ai chứ — mặc dù cũng không đến mức khủng khiếp như vậy, nhưng cậu xem, Lục Chấp thật sự đã xảy ra chuyện rồi!”
Người bạn cùng phòng vẫn luôn trò chuyện hòa hợp thường ngày cứ nói bên tai, nhưng Trì Cẩn Hiến chỉ cảm thấy giọng nói đó nghe có vẻ hơi mơ hồ, cậu chỉ biết theo bản năng theo tay của đối phương để xem trang điện thoại.
Tiêu đề tin tức xã hội được ghim đầu trang nổi bật bất thường.
[Con trai của Thượng Tướng Lục gặp tai nạn bất ngờ trong mô phỏng thực chiến, hiện tại sống chết chưa rõ]
Rõ ràng còn chưa phải là mùa thu sâu, nhưng Trì Cẩn Hiến lại cảm thấy ngón tay của mình lúc này đột nhiên có chút cứng lại, như thể bị đông cứng máu không lưu thông được.
Cậu còn không nhớ ra lấy điện thoại của mình, chỉ vội vàng cầm lấy của bạn cùng phòng mà nhấn vào cái tiêu đề đó.
Đế Quốc và Liên Minh kiềm chế lẫn nhau, về việc bồi dưỡng nhân tài cũng vậy. Lục Từ Thanh “gửi” con trai mình cho Liên Minh, một mặt là thể hiện sự chân thành của ông lúc này, một mặt cũng là dọn đường cho con đường sau này của nhà họ Lục.
Nhưng rất không may, sau khi Lục Chấp vào trường học, với hình tượng và tính cách rất mạnh mẽ và điên cuồng đã nhanh chóng nhận được sự chú ý chưa từng có.
Trong đó có cả thế lực quân sự Đế Quốc.
Bình thường Đế Quốc và Liên Minh ít khi gặp nhau, vì căn cứ của họ không giống nhau. Nhưng gần đây hai bên đã cử một người có quân hàm thượng tướng trở lên đến kiểm tra căn cứ của nhau, để đảm bảo mọi người đều có thể duy trì tốt thời kỳ hòa bình.
Đế quốc cử đến là một vị tướng quân tên Ngôn Truyền Tuần, trải qua trăm trận chiến lập nhiều công lao, từ 20 năm trước đã công thành danh thoái ở vị trí thượng tướng.
Địa vị trong Đế quốc không thể xem thường.
Ông ấy đến nơi bồi dưỡng nhân tài quân sự trẻ tuổi này xem xét một chút, và đã để mắt đến thành tích công lao một năm ở đây của Lục Chấp.
Sau đó liền yêu cầu Lục Chấp dưới sự dẫn dắt của một thiếu tướng tiến hành một trận thực chiến.
Trong thực chiến, họ chỉ đảm bảo những người này còn mạng, còn lại không làm bất kỳ đảm bảo nào khác.
Ngay cả khi tàn phế, đó cũng là số phận.
Nói trắng ra trận chiến này, đại diện cho Đế quốc và Liên Minh, chỉ là mọi người đều ngầm hiểu, dù sao họ vẫn luôn là ai cũng không ưa ai.
Chỉ là Ngôn Truyền Tuần đã để mắt đến Lục Chấp trong Liên Minh trước, để cậu làm người của bên mình. Để thể hiện sự rộng lượng, Liên Minh đã nghiến răng chịu đựng, không nói gì.
Trên chiến trường không phân biệt khách hay chủ, chỉ cần có thể đánh chết thì tuyệt đối không nương tay, sự đảm bảo còn mạng trước khi bắt đầu, đó cũng chỉ là đảm bảo miệng.
Nếu tai nạn thực sự xảy ra, thì có thể làm gì được.
Nhưng vị thiếu tướng bên Lục Chấp là người không thể gánh vác được việc, bị đánh đến đầu rồi anh ta vẫn tuân theo “làm như vậy quá tàn nhẫn, đối phương không chết thì cũng bị trọng thương”, dù sao không phải là chiến trường thật sự, có sự e dè là đúng, nhưng bên họ đã có vài người bị thương, cơ giáp cũng đã bị hủy hai chiếc.
Cuối cùng, trận thực chiến kéo dài suốt một tuần này, kết thúc bằng việc Lục Chấp một mình bảo vệ bên mình, và tiêu hao sức lực của đối phương đến cạn kiệt.
Nhưng cơ giáp của cậu vì đã bị thao tác bạo lực không đúng cách, bắt đầu hỏng từ bên trong, bảng điều khiển mất kiểm soát, khi trở về từ hệ hành tinh còn chưa hạ cánh, đã rơi thẳng xuống.
**
“Sao lại…” Trì Cẩn Hiến đã đọc kỹ bài báo đó từ đầu đến cuối hai lần, nội dung chi tiết đến mức không giống như được tiết lộ từ bên ngoài.
Nhưng thân phận của Lục Chấp ở đó, bây giờ anh ấy là người con trai duy nhất của Lục Từ Thanh, nếu xảy ra chuyện, Liên Minh phải chịu trách nhiệm.
Dù sao họ đã đảm bảo sự an toàn của con người.
Đầu óc Trì Cẩn Hiến vẫn còn cứng đờ, hoàn toàn không thể nghĩ ra cách hoạt động, chỉ lẩm bẩm bổ sung câu nói, nói: “Sao lại như vậy.”
Lúc này bạn cùng phòng cuối cùng cũng nhận ra có chút gì đó không đúng, lo lắng ghé lại hỏi: “Sao vậy Tiểu Hiện Kim, sắc mặt cậu không tốt lắm.”
Trì Cẩn Hiến ngẩng đầu nhìn cậu ta, rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại, lặp lại như vậy mấy lần, vẻ mặt có chút mờ mịt, có chút hoang mang, nói: “Tôi sợ.”
“Hả?” Diệp Liêu thấy cậu thật sự như bị dọa, vội vàng ghé sát lại dùng tay xoa lưng cậu, nói, “Trên điện thoại cũng không có hình ảnh máu me gì mà, sợ cái gì? Nhưng vẫn cứ từ từ đi, nếu bị mấy người kia thấy cậu bị tôi dọa sợ, tôi sẽ bị hội đồng đấy.”
Cậu ta cố ý nói với giọng điệu hơi khoa trương, rõ ràng là đang cố gắng làm dịu không khí.
Trì Cẩn Hiến cười cười, nhưng vẫn có thể nhìn ra có chút gượng gạo.
Cậu cụp mắt xuống, thầm nghĩ, anh ấy nên sống tốt chứ, tại sao lại…
Hơn một năm rồi, cái tên này đã biến mất rất lâu trong cuộc sống của cậu, nói là chưa từng nhớ lại, chưa từng nghĩ đến là giả, nhưng Trì Cẩn Hiến đã cố gắng không cố ý đi nghĩ đến nữa.
Sau một thời gian dài, cậu quả thực sẽ không thường xuyên nghĩ đến nữa, vốn nghĩ sau này trực diện với cái tên của người này, sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng Trì Cẩn Hiến đã sai rồi, nhịp tim, cảm xúc bản năng của con người không thể kiểm soát được, cậu đã dành tất cả những gì mình yêu thích từ nhỏ đến lớn cho Lục Chấp, bây giờ tình yêu này cũng chưa biến mất.
Cậu có thể làm được việc không ở bên người đó, cũng có thể làm được việc không gặp mặt, không liên lạc với người đó, nhưng không thể làm được khi gặp phải tình huống như hôm nay, vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh trong lòng.
Cậu không thể nhịn được nữa, mở điện thoại của mình ra để theo dõi chuyện này.
Cũng từ đó, từng chuyện từng chuyện mà nhà họ Lục đã bùng nổ ra, Trì Cẩn Hiến đã xem hết.
Cậu nghĩ, Lục Chấp không phải nên sống tốt sao? Tại sao lại như vậy.
Vừa lúc đó, tiếng chuông tan học vang lên, hai tiết sau không có lớp, Trì Cẩn Hiến cầm sách vở chạy ra ngoài.
Nói: “A Liêu, tôi ra ngoài gọi điện về nhà, các cậu về ký túc xá trước đi.”
Diệp Liêu vội vàng gọi: “Bút của cậu có cần nữa không?”
Vừa nãy rơi xuống đất vẫn chưa nhặt.
“Cậu giúp tôi mang về.” Trì Cẩn Hiến trả lời một câu, rồi biến mất khỏi lớp học.
Bạn cùng phòng vừa nãy ngồi sau hai người nghe thấy tiếng động học sinh rời lớp, lờ mờ tỉnh dậy từ giấc ngủ, ngáp một cái không thấy Trì Cẩn Hiến, theo bản năng hỏi: “Hửm? Hiện Kim của tôi đâu rồi?”
“Cút đi, ngày nào cũng ‘của tôi của tôi’, là của mọi người, ok?” Diệp Liêu nói, “Hình như có việc, gọi điện về nhà rồi.”
Trì Cẩn Hiến quả thực là gọi điện về nhà.
Khi điện thoại bên kia reo mấy tiếng cuối cùng cũng được bắt máy, chưa kịp để đối phương mở miệng, cậu đã lo lắng hỏi: “Cha, cha đừng nói con không có chí khí, cha có thể giúp con đi hỏi xem Lục Chấp có sao không được không,” nói như vậy, giọng nói vẫn luôn cố nén của cậu như đang nói với người thân nhất bên cạnh, muốn thế nào thì thế đó, vì vậy giọng của Trì Cẩn Hiến đột nhiên hơi khàn lại, dường như còn mang theo một chút nghẹn ngào, “Con sợ… con thật sự rất sợ.”
“Con không muốn anh ấy chết. Nếu như, nếu như… vậy con sẽ đau khổ đến mức nào chứ, có thể con sẽ thực sự không bao giờ tốt lên được nữa.”
Trì Tuy còn chưa kịp nói một câu nào: “…”
“Thấy chưa Nguyên Nguyên, em đã nói rồi,” Trì Tuy ở bên kia nói với Nguyên Tư Bạch, “Nó thấy chuyện này nhất định sẽ gọi điện cho em mà.”
“Biết nó gấp mà em còn không nói,” Nguyên Tư Bạch cầm lấy điện thoại, nói, “An An, con đừng sợ, cũng đừng lo lắng.”
“Ba nhỏ, tìm thấy anh ấy chưa?”
Trì Tuy: “Tìm thấy rồi.” Nói xong để cho người ta yên tâm, ông còn đặc biệt nhấn mạnh một câu, “Tướng quân Ngôn Truyền Tuần trong Đế quốc đã đích thân đi tìm.”
**
“Tướng quân, chỗ đó!”
Cơ giáp bị hỏng nghiêm trọng có một nửa đã lún sâu vào mặt đất, làm đổ mấy cây cối, xung quanh tan hoang.
Khói thuốc súng vẫn chưa tan hết, máu loang lổ khắp nơi.
Mấy chục người rải rác trong rừng tìm người, thấy tín hiệu định vị trên thiết bị liên lạc, họ đều vội vàng từ xa tìm đến.
Một người đàn ông có dáng người cao thẳng nghe vậy bước nhanh về phía đó, mở miệng hỏi: “Người ở đâu?”
“Tôi đưa ngài qua đó.”
Cách chiếc cơ giáp vẫn còn bốc khói khoảng hai trăm mét, một người có vẻ ngoài là nam sinh hơi nghiêng người, nằm sấp trên mặt đất như đã chết. Cậu nhắm chặt mắt không động đậy, nửa bên má tiếp xúc gần gũi với mặt đất.
Máu tươi và vô số bụi bẩn hòa vào nhau, khiến người ta không thể nhìn rõ khuôn mặt của cậu.
Bộ đồng phục Liên Minh bình thường trên người cậu bị nhuộm đỏ, hoàn toàn không thể nhìn ra vết thương cụ thể ở đâu.
Ngôn Truyền Tuần đến gần, nhíu mày nhìn Lục Chấp, nói: “Xem nó còn sống không.”
Có người ngồi xuống còn chưa kịp dò hơi thở của anh, đã phát hiện Lục Chấp khẽ động môi, như đang gọi tên ai đó.
Hắn ngẩng đầu nói: “Vẫn sống ạ.”
Ngôn Truyền Tuần “ừ” một tiếng, nói: “Mạng cũng lớn đấy.” Nói xong ông bảo mọi người tránh ra, tự mình ngồi xuống xem Lục Chấp, như hỏi một người bình thường, “Nhóc con, còn đứng dậy được không?”
Chỉ là lời vừa dứt, ánh mắt ông ấy liền trở nên hơi kỳ quái.
Bộ đồng phục đó vì hành động bạo lực, phía trước bị rách mấy vết, nhìn qua chỉ thấy thê thảm. Vị trí hơi dưới xương quai xanh của Lục Chấp, như thể bị một thứ gì đó xuyên chéo qua, máu thịt lẫn lộn.
Lúc này vết thương khủng khiếp đó đã lan đến xương quai xanh, khiến một phần xương trắng đã bị lộ ra.
Nhưng lúc này cậu ngay cả nhíu mày cũng không.
Hơn nữa cả người đều bẩn thỉu đến mức này rồi, nhưng vẫn có một chỗ được bảo vệ rất tốt.
Vị trí ngực trái trên đồng phục của cậu cài một cành hoa hồng lửa rất nhỏ, cũng không biết cậu mang từ đâu đến, cũng không biết là từ khi nào đã mang theo.
Lúc này những cánh hoa chồng chất chỉ hơi héo một chút, hoàn toàn không có dấu hiệu khô héo.
Hoa hồng lửa là loại khó nuôi nhất, nhưng đã qua bảy ngày, cành hoa rời khỏi mặt đất vẫn sống sót đến tận bây giờ.
Cành hoa cực nhỏ đó, được cậu bảo vệ cực kỳ cẩn thận dưới bàn tay phải, không bị dính một chút máu bẩn nào, đỏ rực tươi đẹp.
Và lòng bàn tay phải của cậu, cũng rất sạch sẽ.
**
Chan: Tui không còn nhớ rõ là đã đọc ở đâu, nhưng trong đầu tui lúc này chỉ hiện lên đúng một câu “Em là tín ngưỡng cả đời của tôi…”
Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Chương 52
Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan
“A.” Trì Cẩn Hiến phát ra một tiếng kêu ngắn để đáp lại, sau đó có chút nghi ngờ, “Sao vậy?”
“Anh ấy lớn hơn tôi hai tuổi, năm nay là sinh viên năm hai.”
Bóng đêm sâu thẳm, xung quanh yên tĩnh đến mức gần như có thể nghe thấy cả tiếng tim đập của nhau, Lục Chấp trong phòng ngủ của mình vô thức nhẹ nhàng cọ ngón tay lên mặt bàn.
Phần thịt mềm trên ngón tay tiếp xúc với mặt bàn hơi lạnh không tạo ra chút âm thanh nào, nhưng cái lạnh đó lúc này dường như đã hóa thành băng giá, khiến đầu ngón tay đau buốt.
Ngón tay cái của Lục Chấp khẽ nhấc lên, rời xa cái nhiệt độ đó.
Rất lâu sau cậu mới có thể nói ra thành lời, khi nói ra cũng chỉ có thể nhẫn nhịn nói một câu: “Không có gì.”
Nhưng một lúc sau, cậu lại nói nhỏ một lần nữa: “Không có gì.”
Nghe kỹ thì trong giọng nói đó dường như còn mang theo một chút âm cuối run rẩy, giống như đang cố gắng nhẫn nhịn cái gì đó.
Còn chưa kịp để Trì Cẩn Hiến nhận ra có gì đó không đúng mà hỏi sao vậy, Tiểu Lộc đã nói cậu ấy phát bệnh, cần cúp điện thoại.
Trì Cẩn Hiến không dám hỏi thêm, vội vàng dặn dò cậu ấy phải chăm sóc tốt cho bản thân.
Cửa phòng của Lục Chấp không đóng, chỉ mở một nửa. Phương Thủ đi lên lầu, đến cửa định gọi cậu ăn cơm tối, thì thấy Lục Chấp trong phòng lúc này đang tự tiêm thuốc vào tĩnh mạch, vẻ mặt u ám.
Ông nhíu mày nói: “Tiểu Chấp.”
Lời vừa dứt, như thể bị một kẻ lạ mặt vô duyên vô cớ xông vào lãnh địa, Lục Chấp đột nhiên ngước mắt lên, nghiêng đầu nhìn thẳng ra ngoài cửa, khắp cả người đều tràn đầy sự thù địch.
Phương Thủ đã chăm sóc cậu 18 năm, sẽ không bị dọa, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy, sao cậu lại có cảm xúc tệ đến vậy.”
Còn cần phải tiêm thuốc an thần.
Xác định đối phương không có tính uy h**p, Lục Chấp cụp mắt xuống che đi sự cố chấp quá mức sâu trong con ngươi của mình.
Giọng cậu hơi khàn khàn, nói: “Không sao. Chú Phương, để tôi ở một mình một lát.”
“…Sau này tôi sẽ không về nhà họ Lục nữa, nhưng chú cần phải quay lại. Tôi cần biết Ngải Đa Nhan đang làm gì, có còn tìm đồ của ba tôi hay không.”
Phương Thủ gật đầu: “Được.”
Lục Chấp ném ống tiêm đã hết thuốc đi, ống thủy tinh và thùng rác va vào nhau phát ra một tiếng động trầm đục, cực kỳ rõ ràng trong đêm tĩnh mịch.
“Đồ của ba tôi chắc là không để ở nhà họ Lục, chú cũng không tìm thấy.” Lục Chấp thì thầm như đang nói một mình, “Sẽ để ở đâu đây.”
Phương Thủ cụp mắt xuống, nói: “Khi thiếu gia đi tôi không nhận ra… Cậu ấy nói với tôi, cậu ấy sẽ để đồ ở một nơi mà người khác không thể nghĩ đến.”
Xung quanh rơi vào im lặng, Phương Thủ đợi một lát không thấy Lục Chấp nói chuyện nữa, liền lui ra đóng cửa lại, trả lại tất cả sự yên tĩnh cho căn phòng ngủ của thiếu niên đó.
**
Sức khỏe của Tiểu Lộc thực sự rất không tốt, cậu ấy để bản thân chống đỡ, đã cầu xin Trì Cẩn Hiến thường xuyên liên lạc với mình, nhưng hai tháng sau, cậu ấy lại chủ động nói với Trì Cẩn Hiến, gần đây mình có một số việc, cần phải tránh xa tất cả các thiết bị điện tử.
Cụ thể là trong bao lâu thì không chắc chắn.
Về chuyện riêng tư, người khác nếu chủ động nói mình mới có thể nghe, nếu không nói thì không được hỏi quá nhiều.
Nghe thấy quyết định này, Trì Cẩn Hiến không hỏi gì cả, chỉ nhấn mạnh nhiều lần để cậu ấy tự chăm sóc bản thân.
Cùng lúc đó, trên mạng xã hội Liên Minh đã bùng nổ tin tức con trai của Lục Từ Thanh là Lục Chấp đã được nhận vào trường quân đội.
— Nơi mà Lục Từ Thanh từng ở. Đây là trường quân đội cấp cao nhất trong Liên Minh, thậm chí cả Đế quốc, được nhận vào là một vinh dự tối cao.
Trong thời đại xã hội hiện nay, mặc dù Liên Minh Thiên Hà là mạch máu của toàn bộ hệ ngân hà, xếp thứ nhất.
Nhưng bấy nhiêu năm qua, còn có một sự tồn tại có thể đối trọng với nó — Đế quốc.
Họ kiềm chế lẫn nhau, để đạt được một sự cân bằng về thế lực quân sự, khiến thời kỳ hòa bình có thể được duy trì, dốc sức vì sự an toàn của toàn bộ Liên Minh.
Dù sao hai thế lực có thể đánh nhau không chỉ có quân đội thiên hà và hải tặc thiên hà.
Không có hải tặc, nội bộ cũng có thể ngứa mắt lẫn nhau.
Trường này nói là trường học, chi bằng nói là một quân đội mang tên trường học bình thường. Bên trong cực kỳ nghiêm ngặt, có đủ các quy tắc, chế độ cấp bậc cực kỳ rõ ràng, tuyệt đối không cho phép ai cãi lời.
Và châm ngôn của trường chỉ có một câu — Những người mềm lòng trên chiến trường đều chết.
Một khi đã được nhận vào, tính mạng của ngươi sau này cần phải gắn liền với Liên Minh, sau này cống hiến tất cả vì Liên Minh.
Ngoài ra, nhân văn duy nhất trong trường này chính là có thể tốt nghiệp sớm.
Tiền đề là vì mạnh, nếu không thì lấy tư cách gì mà tốt nghiệp sớm.
Cho dù không tốt nghiệp sớm, thì thực ra cũng chỉ là chuyện của ba năm.
Chỉ cần tốt nghiệp, năm cuối cùng của chương trình học đại học bình thường, có thể đi học ở trường đại học đã đăng ký nguyện vọng thứ hai khi thi tốt nghiệp.
Con trai của Thượng Tướng Lục, cũng sẽ đi con đường của cha mình như cha mình đã đi, mặc dù chuyện này mọi người từ đầu đã có thể đoán được, nhưng khi thực sự xác định, tất cả mọi người vẫn không nhịn được mà thổn thức. Họ còn bàn tán rằng, Liên Minh nên thành lập thêm vài thế lực quản lý những quyền lực khác nhau, nói không chừng sau này nhà họ Lục sẽ có hai thượng tướng.
Khai giảng sớm hơn các trường đại học khác, thời gian Lục Chấp nhập học là tháng Tám, một khi đã vào, nếu không có gì bất ngờ, cậu có thể là ba năm không thể bước ra khỏi cổng trường.
Muốn gọi điện về nhà cũng chỉ có thể dựa vào chiếc điện thoại nguyên thủy nhất mà trường học đã sắp xếp cho, thời gian gọi còn có hạn chế, ngoài ra, tất cả các thiết bị liên lạc khác đều chỉ có thể sử dụng trên chiến trường.
Lục Từ Thanh quá nổi tiếng, kéo theo con trai của ông cũng nổi tiếng.
Ngay cả khi là trường quân đội, không cần nhiệt độ, nhưng nhà trường cũng khá thích sự chú ý này.
Trước khi nhập học, có người tại chỗ hỏi Lục Chấp cảm xúc như thế nào khi được nhận vào trường quân đội xuất sắc nhất, đặc biệt là địa vị của Lục Từ Thanh vẫn còn ở đó.
Và Lục Chấp mặt lạnh tanh, mở miệng nói: “Tâm trạng rất tệ.”
Lời vừa dứt, người hỏi lúc đó mặt rất xấu hổ, dường như đột nhiên không biết nên nói gì nữa.
Cuối cùng đành phải bảo cậu nói một vài cảm nhận khi nhập học.
Tất cả mọi người đều nghĩ cậu sẽ nói gì đó về sau này sẽ cống hiến vô tư cho Liên Minh, tệ lắm cũng sẽ nói gì đó về việc sẽ noi gương cha mình. Nhưng cậu lại mặt lạnh tanh, chỉ nói: “Không có gì muốn nói cả, mạng của tôi là của tôi, sẽ không cống hiến cho Liên Minh.”
“Thượng Tướng Lục đã đổi nguyện vọng của tôi, nguyện vọng thứ hai bây giờ mới là nơi tôi muốn đến. Tôi đã nói như vậy rồi, trường học có đuổi học tôi không?”
Đương nhiên là không, và tất cả giáo viên và học sinh trong trường đều đã nhớ kỹ cậu — trước đây chỉ là biết về cậu vì cậu là con trai của Lục Từ Thanh, còn bây giờ thì là ấn tượng sâu sắc thực sự.
Và tin tức Lục Chấp và Lục Từ Thanh có quan hệ không tốt cứ thế lan truyền. Lục Từ Thanh chỉ thừa nhận mình đã đổi nguyện vọng thi đại học của Lục Chấp, về mối quan hệ cha con, ông không tiết lộ gì cả, chỉ nói tùy Lục Chấp muốn làm gì thì làm.
Sau khi Lục Chấp rời đi, Phương Thủ cũng rời khỏi nhà họ Lục.
Thời gian chớp mắt trôi qua nửa năm, mọi thứ đều yên bình, chỉ là vào một ngày nọ đột nhiên, cái tên Ngải Đa Nhan của nhà họ Lục bị bùng nổ ra để mọi người chiêm ngưỡng.
“Hắn sinh Lục Vịnh là nhờ vào thuốc sao?” Qua chiếc điện thoại chỉ có thể dùng để gọi điện, giọng nói của Lục Chấp truyền đến một cách bình lặng.
Phương Thủ đáp: “Đúng vậy. Manh mối rất khó điều tra, nửa năm nay tôi vẫn thông qua đầu mối mà cậu nói là có thể hắn quen Kiều Minh mới tìm thấy một chút manh mối, bác sĩ nghiên cứu thuốc ức chế cho thiếu gia nhà họ Trì — Dương Tiền Phàm, lúc mới bắt đầu làm bản nâng cấp của thuốc ức chế họ có hợp tác.”
“Tôi đã tìm hắn, đồ trong bệnh viện đều là bí mật, nhưng trong chuyện này có tên của thiếu gia nhà họ Trì ở trong đó, hắn đã nói sẽ giúp tôi xem thử.”
“Ngải Đa Nhan là Beta, nhưng lại sinh ra Lục Vịnh. Quả thực là đã dùng thuốc — do Kiều Minh cung cấp.”
Tất cả các hồ sơ trong bệnh viện đều không thể cung cấp cho cá nhân, Phương Thủ cũng sẽ không làm khó Dương Tiền Phàm, đừng nói là không có mấy tình bạn, ngay cả Trì Tuy có tình bạn rất sâu sắc cũng sẽ không đi đòi hồ sơ riêng tư từ người trong bệnh viện.
Quy định chính là quy định.
Nhưng tin tức Ngải Đa Nhan có lẽ, có thể thực sự đã dùng thuốc cứ thế bị mọi người biết đến.
Mặc dù lời nói không chắc chắn, nhưng hơn một nửa số người đều đã chọn tin tưởng.
Hơn nữa người bác sĩ mà hắn quen biết đó lại là Kiều Minh, một tên tâm thần chuyên nghiên cứu thuốc cấm giới tính thứ hai.
Chỉ cần nhìn thấy cái tên này, mọi người đã cảm thấy buồn nôn.
Vì có liên quan đến Kiều Minh, vậy Ngải Đa Nhan lúc đó sẽ không phải đã sớm biết sự tồn tại của thuốc giới tính thứ hai, nhưng lại biết mà không tố giác?
Nếu thực sự là vậy, đây là phạm pháp.
Nhưng tất cả đều không có bằng chứng rõ ràng, Kiều Minh cũng đã chết từ lâu, sau khi sự việc xảy ra, Ngải Đa Nhan trốn ở nhà không xuất hiện nữa, như thể đã bốc hơi khỏi thế gian.
Và chuyện con trai thứ hai của Lục Từ Thanh chỉ nhỏ hơn Lục Chấp một tuổi cũng đột nhiên bị phóng đại và đưa ra ánh sáng, một vài vết nhơ dù có che đậy đến mấy, thì nó vẫn là vết nhơ.
“Được, tôi biết rồi.” Thời gian gọi sắp hết, Lục Chấp không có thời gian nghe thêm nhiều thứ nữa, chỉ nói: “Chú Phương, chú chú ý an toàn.”
Tháng Sáu cùng năm, Lục Vịnh trưởng thành, cũng sắp đón kỳ thi tốt nghiệp.
Nhưng chỉ vài ngày trước kỳ thi tốt nghiệp —
Lục Vịnh bị kiện.
Nguyên đơn lại là Lục Chấp.
Khi nhìn thấy cái tên này, tất cả mọi người đều kinh ngạc, nhưng người đứng tên hồ sơ quả thực là Lục Chấp.
Vì cậu còn đang ở trong trường quân đội chưa thể ra ngoài, Phương Thủ đã đi thay cậu. Sau khi cảnh sát Liên Minh tìm hiểu, đã đích thân đến trường quân đội của Lục Chấp một chuyến, lúc đó mới lập hồ sơ.
Ngày 18 tháng 5 năm 3026 Liên Minh Thiên Hà, tức là năm ngoái, đoạn camera Lục Vịnh tự ý xông vào nhà riêng phá hoại tài sản cá nhân của Lục Chấp đã được cung cấp cho cảnh sát Liên Minh.
Bây giờ đối phương đã là người trưởng thành, đáng lý ra phải trả giá cho hành vi của mình.
Trong Liên Minh có rất nhiều loại cây khó nuôi, mặc dù hoa hồng lửa không xếp thứ nhất, nhưng tuyệt đối có thể đứng trong top ba.
Nuôi nó cần phải tốn rất nhiều sức lực và tâm trí, có thể nuôi ra màu sắc như lửa, thời gian chủ nhân bỏ ra tuyệt đối không ít hơn việc chăm sóc bản thân.
Hơn nữa hoa hồng lửa đắt hơn rất nhiều so với các loại hoa thông thường, đặt trong các loại cây con, nó gần như có thể được coi là giá trên trời.
Lục Chấp nói rõ, mỗi cây con hoa hồng lửa mà cậu nuôi đều cần 1000 Liên Minh tệ trở lên, giá trị của những cây đã sống nhiều năm còn không thể ước lượng được, mà trong vườn của cậu có tổng cộng 1211 cây hoa hồng, tài sản mà Lục Vịnh phá hoại tuyệt đối không phải tiền bạc có thể giải quyết được.
Khi vở kịch này ra mắt, những người biết chuyện đều kinh ngạc.
Lục Từ Thanh cũng nghĩ như vậy.
Nhưng khi ông đi tìm Lục Chấp, Lục Chấp từ chối gặp mặt, và nói đừng vi phạm quy định của trường học.
Một năm gần đây Lục Từ Thanh thường xuyên gặp phải khó khăn với Lục Chấp, nhưng lần này không chỉ liên quan đến số phận của con trai thứ hai của ông, mà còn liên quan đến thể diện của ông.
Lục Từ Thanh hỏi Lục Chấp: “Năm ngoái nó đã phá hủy vườn hoa của con, năm nay con lại làm ra chuyện này là có ý gì?”
“Nó còn vài ngày nữa là thi tốt nghiệp.”
Lục Chấp chỉ nói: “Nó đã trưởng thành.”
Sau khi Ngải Đa Nhan biết chuyện này, đã thể hiện tại chỗ cho Lục Từ Thanh thấy một người sẽ trở nên điên cuồng đến mức nào.
Hắn đập vỡ tất cả những thứ có thể đập trong nhà, tạo ra tiếng động không thể bỏ qua, đôi mắt đỏ hoe gào thét vào mặt Lục Từ Thanh: “Vì một vườn hoa! Em trả lại cho nó là được chứ gì! Nhưng năm ngoái Lục Chấp suýt nữa đã lấy mạng của Tiểu Vịnh! Vịnh Vịnh nằm viện một tháng mới xuất viện anh không nhớ sao? Chân của nó còn vĩnh viễn bị phế rồi, những thứ này anh cũng quên rồi sao? Anh cứ thế nhìn con trai của mình sắp khiến anh tan nát cửa nhà?”
Những lời này Lục Từ Thanh đã nói trước với Lục Chấp, và Lục Chấp trả lời ông: “Nếu có bằng chứng, ngài có thể trực tiếp nộp lên.”
Cuộc ẩu đả đơn phương đó được tiến hành trong phòng khách, trong nhà không có camera, lấy đâu ra bằng chứng.
Hơn nữa bây giờ sự việc đã qua một năm, ngoài một cái chân — do Lục Vịnh tự nhảy từ lầu hai xuống mà bị gãy, trên người cậu ta không có bất kỳ vết thương nào.
Ngay cả khi bệnh viện có hồ sơ khám bệnh, trên đó cũng sẽ không viết rõ ràng là Lục Chấp đã ra tay đánh.
Chiêu này quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức Lục Từ Thanh không thể làm gì được.
Có thể làm là ém tin tức. Nhưng Lục Chấp quyết tâm chống đối với ông, nhất định phải làm lớn chuyện.
Vì vậy khi đối mặt với vẻ mặt nghiêm khắc của Ngải Đa Nhan, ông ta trả lời: “Có bằng chứng không?”
Ngải Đa Nhan kinh ngạc, hắn trợn tròn mắt không nói nên lời, chỉ im lặng nhìn Lục Từ Thanh, người sau đó im lặng đối diện với hắn, lại nói: “Khi em mang thai Lục Vịnh, nói với tôi là vì thể chất của mình đặc biệt, một khi sinh đứa con này ra tình trạng sức khỏe sẽ giảm sút rất nhiều, thêm vào đó tôi sẽ không để con của mình lưu lạc bên ngoài, có thì có rồi.”
Có lẽ là vì quá nhiều chuyện, Lục Từ Thanh cảm thấy rất mệt mỏi: “Em đã dùng thuốc, còn là bởi vì Kiều Minh… Ngải Đa Nhan,” ông ta đứng trong phòng khách liếc nhìn Ngải Đa Nhan, nói, “Em có biết năm đó Lục Chấp suýt nữa bị Kiều Minh thay đổi giới tính không? Nếu không phải hắn sợ địa vị thân phận của tôi — chuyện này có liên quan gì đến em không?”
Lời vừa dứt, vai của Ngải Đa Nhan kỳ lạ run rẩy một cái, dường như đã bị một thứ gì đó làm kinh sợ.
Môi hắn tái nhợt, nói: “Không có.” Nói xong im lặng một lúc, không biết là nghĩ đến Lục Vịnh hay bản thân mình, cho dù còn cách từ tuyệt vọng rất xa, nhưng tình hình lúc này cũng đều không có cách nào giải quyết, đột nhiên hắn bật cười, cười rất điên dại, “Lục Từ Thanh, anh vẫn luôn tự cho mình là đúng như vậy, kiêu ngạo đến mức có thể coi là cuồng vọng, cảm thấy cái gì cũng nằm trong tầm kiểm soát của anh. Anh không phải chuyện gì cũng không quản, không hỏi, không điều tra sao, vậy bây giờ lại hỏi em những thứ này làm gì?!”
“Anh có thời gian này chi bằng đi cầu xin con trai tốt của anh tha cho Tiểu Vịnh đi! Em xin anh, em xin anh có được không?!”
Không có tác dụng. Phương Thủ sau khi Lục Chấp đi thì đã không biết đi đâu, Lục Từ Thanh đã đi tìm ông, nơi ở của ông luôn thay đổi không cố định.
Như thể sẽ sợ ai đó trả thù.
Lúc này Lục Chấp đang ở trong trường học, điện thoại cả tháng cũng không thông một lần, khi có thể thông thì cậu cũng đang trao đổi với cảnh sát.
Không có chút ý định nhượng bộ nào.
Vì vậy Lục Vịnh đã không tham gia được kỳ thi tốt nghiệp, còn bị đưa đi.
Về những chuyện này, Trì Cẩn Hiến không nghe nói một chuyện nào.
Đối với bên ngoài mà nói, tuy rằng nhà họ Lục làm loạn rất dữ dội, nhưng cũng còn lâu mới đến mức khiến toàn bộ Liên Minh cùng nhau chiêm ngưỡng.
Chỉ là chuyện gia đình mà thôi, họ tự giải quyết.
Trì Tuy và Nguyên Tư Bạch hiểu rõ những chuyện này hơn, nhưng họ ở nhà thì sẽ không bao giờ bàn bạc những chuyện này.
Và ngay từ đầu đã đặc biệt cảnh báo bản thân, nhất định phải từ bản chất mà ngăn chặn, Trì Cẩn Hiến cũng chưa từng chủ động đi hỏi thăm Lục Chấp, tìm kiếm nhà họ Lục.
Nhưng những thứ này cuối cùng vẫn không thể giấu cậu quá lâu.
Hai tháng sau khi Lục Vịnh bị kết án, mỗi ngày Ngải Đa Nhan đều đến trường học tìm Lục Chấp yêu cầu gặp mặt, nhưng bản thân cậu chưa tốt nghiệp thì không thể ra ngoài, mà nơi này thì hắn lấy tư cách gì mà vào.
Nếu không có tên trường học bình thường, nơi đó chính là khu vực quân sự trọng yếu.
Không gặp được người, dường như bị người ta ép đến đường cùng, có một lần Ngải Đa Nhan thậm chí đã không thể kiềm chế được bản thân, khóc lóc chửi rủa ngoài cổng, nguyền rủa Lục Chấp mau chóng đi chết đi.
Và như hắn mong muốn, chiều cùng ngày Lục Chấp đã xảy ra chuyện.
**
“A, xem điện thoại xem điện thoại, tin tức ghim đầu trang tự động đẩy lên. Lục Chấp — chính là con trai của Thượng Tướng Lục, trong mô phỏng thực chiến cơ giáp đã xảy ra tai nạn, vẫn chưa được tìm thấy.”
“Đệt? Thật hay giả vậy?… Trong phần bình luận có người nói tìm thấy rồi, chết rồi.”
“Chính thức vẫn chưa nói phát hiện thi thể, đừng có nói bừa.”
“…”
Lớp học đại học không còn tuân thủ quy tắc như thời trung học, giáo viên không quản lý học sinh quá chặt, chỉ cần không làm ồn phía dưới, tôn trọng giáo viên, bạn chơi điện thoại họ cũng coi như không thấy.
Và lúc này, những người đang lướt điện thoại đều nhìn thấy một tin tức bùng nổ như vậy, tất cả đều bắt đầu bàn tán.
Trì Cẩn Hiến đang ngồi ở hàng ghế sau vốn còn đang tính toán một trong những phương pháp tính toán mà giáo viên vừa nói, so sánh xem cái nào đơn giản hơn.
Lúc này chỉ nghe thấy một tiếng “tạch”, cây bút vừa nãy còn được chủ nhân nắm chặt để viết đột nhiên tuột khỏi tầm kiểm soát, lăn hai vòng trên mặt bàn rồi rơi mạnh xuống đất.
Nhưng không một ai chú ý đến tiếng động này, bản thân Trì Cẩn Hiến cũng không nhận ra.
“Này, Hiện Kim.” Người bên cạnh đột nhiên vỗ vai cậu, ghé lại gần.
Cậu bạn liếc nhìn giáo viên trên bục giảng, hỏi nhỏ: “Tiểu Hiện Kim, cậu có biết Lục Chấp không?”
Trì Cẩn Hiến chớp mắt một cái, theo bản năng trả lời: “Không biết.”
“Ôi chính là con trai của Lục Từ Thanh ,Thượng Tướng Lục đó,” cậu bạn đưa điện thoại đến trước mặt Trì Cẩn Hiến, như đang nói chuyện bí mật, “Nghe nói nguyện vọng thứ nhất của Lục Chấp không phải là trường quân đội, là bị Thượng Tướng Lục thay đổi — chậc, chuyện này không quan trọng, cái trường học này nói trắng ra là để bồi dưỡng nhân tài quân sự, vào trong không đảm bảo còn sống, quản mày là ai chứ — mặc dù cũng không đến mức khủng khiếp như vậy, nhưng cậu xem, Lục Chấp thật sự đã xảy ra chuyện rồi!”
Người bạn cùng phòng vẫn luôn trò chuyện hòa hợp thường ngày cứ nói bên tai, nhưng Trì Cẩn Hiến chỉ cảm thấy giọng nói đó nghe có vẻ hơi mơ hồ, cậu chỉ biết theo bản năng theo tay của đối phương để xem trang điện thoại.
Tiêu đề tin tức xã hội được ghim đầu trang nổi bật bất thường.
[Con trai của Thượng Tướng Lục gặp tai nạn bất ngờ trong mô phỏng thực chiến, hiện tại sống chết chưa rõ]
Rõ ràng còn chưa phải là mùa thu sâu, nhưng Trì Cẩn Hiến lại cảm thấy ngón tay của mình lúc này đột nhiên có chút cứng lại, như thể bị đông cứng máu không lưu thông được.
Cậu còn không nhớ ra lấy điện thoại của mình, chỉ vội vàng cầm lấy của bạn cùng phòng mà nhấn vào cái tiêu đề đó.
Đế Quốc và Liên Minh kiềm chế lẫn nhau, về việc bồi dưỡng nhân tài cũng vậy. Lục Từ Thanh “gửi” con trai mình cho Liên Minh, một mặt là thể hiện sự chân thành của ông lúc này, một mặt cũng là dọn đường cho con đường sau này của nhà họ Lục.
Nhưng rất không may, sau khi Lục Chấp vào trường học, với hình tượng và tính cách rất mạnh mẽ và điên cuồng đã nhanh chóng nhận được sự chú ý chưa từng có.
Trong đó có cả thế lực quân sự Đế Quốc.
Bình thường Đế Quốc và Liên Minh ít khi gặp nhau, vì căn cứ của họ không giống nhau. Nhưng gần đây hai bên đã cử một người có quân hàm thượng tướng trở lên đến kiểm tra căn cứ của nhau, để đảm bảo mọi người đều có thể duy trì tốt thời kỳ hòa bình.
Đế quốc cử đến là một vị tướng quân tên Ngôn Truyền Tuần, trải qua trăm trận chiến lập nhiều công lao, từ 20 năm trước đã công thành danh thoái ở vị trí thượng tướng.
Địa vị trong Đế quốc không thể xem thường.
Ông ấy đến nơi bồi dưỡng nhân tài quân sự trẻ tuổi này xem xét một chút, và đã để mắt đến thành tích công lao một năm ở đây của Lục Chấp.
Sau đó liền yêu cầu Lục Chấp dưới sự dẫn dắt của một thiếu tướng tiến hành một trận thực chiến.
Trong thực chiến, họ chỉ đảm bảo những người này còn mạng, còn lại không làm bất kỳ đảm bảo nào khác.
Ngay cả khi tàn phế, đó cũng là số phận.
Nói trắng ra trận chiến này, đại diện cho Đế quốc và Liên Minh, chỉ là mọi người đều ngầm hiểu, dù sao họ vẫn luôn là ai cũng không ưa ai.
Chỉ là Ngôn Truyền Tuần đã để mắt đến Lục Chấp trong Liên Minh trước, để cậu làm người của bên mình. Để thể hiện sự rộng lượng, Liên Minh đã nghiến răng chịu đựng, không nói gì.
Trên chiến trường không phân biệt khách hay chủ, chỉ cần có thể đánh chết thì tuyệt đối không nương tay, sự đảm bảo còn mạng trước khi bắt đầu, đó cũng chỉ là đảm bảo miệng.
Nếu tai nạn thực sự xảy ra, thì có thể làm gì được.
Nhưng vị thiếu tướng bên Lục Chấp là người không thể gánh vác được việc, bị đánh đến đầu rồi anh ta vẫn tuân theo “làm như vậy quá tàn nhẫn, đối phương không chết thì cũng bị trọng thương”, dù sao không phải là chiến trường thật sự, có sự e dè là đúng, nhưng bên họ đã có vài người bị thương, cơ giáp cũng đã bị hủy hai chiếc.
Cuối cùng, trận thực chiến kéo dài suốt một tuần này, kết thúc bằng việc Lục Chấp một mình bảo vệ bên mình, và tiêu hao sức lực của đối phương đến cạn kiệt.
Nhưng cơ giáp của cậu vì đã bị thao tác bạo lực không đúng cách, bắt đầu hỏng từ bên trong, bảng điều khiển mất kiểm soát, khi trở về từ hệ hành tinh còn chưa hạ cánh, đã rơi thẳng xuống.
**
“Sao lại…” Trì Cẩn Hiến đã đọc kỹ bài báo đó từ đầu đến cuối hai lần, nội dung chi tiết đến mức không giống như được tiết lộ từ bên ngoài.
Nhưng thân phận của Lục Chấp ở đó, bây giờ anh ấy là người con trai duy nhất của Lục Từ Thanh, nếu xảy ra chuyện, Liên Minh phải chịu trách nhiệm.
Dù sao họ đã đảm bảo sự an toàn của con người.
Đầu óc Trì Cẩn Hiến vẫn còn cứng đờ, hoàn toàn không thể nghĩ ra cách hoạt động, chỉ lẩm bẩm bổ sung câu nói, nói: “Sao lại như vậy.”
Lúc này bạn cùng phòng cuối cùng cũng nhận ra có chút gì đó không đúng, lo lắng ghé lại hỏi: “Sao vậy Tiểu Hiện Kim, sắc mặt cậu không tốt lắm.”
Trì Cẩn Hiến ngẩng đầu nhìn cậu ta, rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại, lặp lại như vậy mấy lần, vẻ mặt có chút mờ mịt, có chút hoang mang, nói: “Tôi sợ.”
“Hả?” Diệp Liêu thấy cậu thật sự như bị dọa, vội vàng ghé sát lại dùng tay xoa lưng cậu, nói, “Trên điện thoại cũng không có hình ảnh máu me gì mà, sợ cái gì? Nhưng vẫn cứ từ từ đi, nếu bị mấy người kia thấy cậu bị tôi dọa sợ, tôi sẽ bị hội đồng đấy.”
Cậu ta cố ý nói với giọng điệu hơi khoa trương, rõ ràng là đang cố gắng làm dịu không khí.
Trì Cẩn Hiến cười cười, nhưng vẫn có thể nhìn ra có chút gượng gạo.
Cậu cụp mắt xuống, thầm nghĩ, anh ấy nên sống tốt chứ, tại sao lại…
Hơn một năm rồi, cái tên này đã biến mất rất lâu trong cuộc sống của cậu, nói là chưa từng nhớ lại, chưa từng nghĩ đến là giả, nhưng Trì Cẩn Hiến đã cố gắng không cố ý đi nghĩ đến nữa.
Sau một thời gian dài, cậu quả thực sẽ không thường xuyên nghĩ đến nữa, vốn nghĩ sau này trực diện với cái tên của người này, sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng Trì Cẩn Hiến đã sai rồi, nhịp tim, cảm xúc bản năng của con người không thể kiểm soát được, cậu đã dành tất cả những gì mình yêu thích từ nhỏ đến lớn cho Lục Chấp, bây giờ tình yêu này cũng chưa biến mất.
Cậu có thể làm được việc không ở bên người đó, cũng có thể làm được việc không gặp mặt, không liên lạc với người đó, nhưng không thể làm được khi gặp phải tình huống như hôm nay, vẫn có thể giữ được sự bình tĩnh trong lòng.
Cậu không thể nhịn được nữa, mở điện thoại của mình ra để theo dõi chuyện này.
Cũng từ đó, từng chuyện từng chuyện mà nhà họ Lục đã bùng nổ ra, Trì Cẩn Hiến đã xem hết.
Cậu nghĩ, Lục Chấp không phải nên sống tốt sao? Tại sao lại như vậy.
Vừa lúc đó, tiếng chuông tan học vang lên, hai tiết sau không có lớp, Trì Cẩn Hiến cầm sách vở chạy ra ngoài.
Nói: “A Liêu, tôi ra ngoài gọi điện về nhà, các cậu về ký túc xá trước đi.”
Diệp Liêu vội vàng gọi: “Bút của cậu có cần nữa không?”
Vừa nãy rơi xuống đất vẫn chưa nhặt.
“Cậu giúp tôi mang về.” Trì Cẩn Hiến trả lời một câu, rồi biến mất khỏi lớp học.
Bạn cùng phòng vừa nãy ngồi sau hai người nghe thấy tiếng động học sinh rời lớp, lờ mờ tỉnh dậy từ giấc ngủ, ngáp một cái không thấy Trì Cẩn Hiến, theo bản năng hỏi: “Hửm? Hiện Kim của tôi đâu rồi?”
“Cút đi, ngày nào cũng ‘của tôi của tôi’, là của mọi người, ok?” Diệp Liêu nói, “Hình như có việc, gọi điện về nhà rồi.”
Trì Cẩn Hiến quả thực là gọi điện về nhà.
Khi điện thoại bên kia reo mấy tiếng cuối cùng cũng được bắt máy, chưa kịp để đối phương mở miệng, cậu đã lo lắng hỏi: “Cha, cha đừng nói con không có chí khí, cha có thể giúp con đi hỏi xem Lục Chấp có sao không được không,” nói như vậy, giọng nói vẫn luôn cố nén của cậu như đang nói với người thân nhất bên cạnh, muốn thế nào thì thế đó, vì vậy giọng của Trì Cẩn Hiến đột nhiên hơi khàn lại, dường như còn mang theo một chút nghẹn ngào, “Con sợ… con thật sự rất sợ.”
“Con không muốn anh ấy chết. Nếu như, nếu như… vậy con sẽ đau khổ đến mức nào chứ, có thể con sẽ thực sự không bao giờ tốt lên được nữa.”
Trì Tuy còn chưa kịp nói một câu nào: “…”
“Thấy chưa Nguyên Nguyên, em đã nói rồi,” Trì Tuy ở bên kia nói với Nguyên Tư Bạch, “Nó thấy chuyện này nhất định sẽ gọi điện cho em mà.”
“Biết nó gấp mà em còn không nói,” Nguyên Tư Bạch cầm lấy điện thoại, nói, “An An, con đừng sợ, cũng đừng lo lắng.”
“Ba nhỏ, tìm thấy anh ấy chưa?”
Trì Tuy: “Tìm thấy rồi.” Nói xong để cho người ta yên tâm, ông còn đặc biệt nhấn mạnh một câu, “Tướng quân Ngôn Truyền Tuần trong Đế quốc đã đích thân đi tìm.”
**
“Tướng quân, chỗ đó!”
Cơ giáp bị hỏng nghiêm trọng có một nửa đã lún sâu vào mặt đất, làm đổ mấy cây cối, xung quanh tan hoang.
Khói thuốc súng vẫn chưa tan hết, máu loang lổ khắp nơi.
Mấy chục người rải rác trong rừng tìm người, thấy tín hiệu định vị trên thiết bị liên lạc, họ đều vội vàng từ xa tìm đến.
Một người đàn ông có dáng người cao thẳng nghe vậy bước nhanh về phía đó, mở miệng hỏi: “Người ở đâu?”
“Tôi đưa ngài qua đó.”
Cách chiếc cơ giáp vẫn còn bốc khói khoảng hai trăm mét, một người có vẻ ngoài là nam sinh hơi nghiêng người, nằm sấp trên mặt đất như đã chết. Cậu nhắm chặt mắt không động đậy, nửa bên má tiếp xúc gần gũi với mặt đất.
Máu tươi và vô số bụi bẩn hòa vào nhau, khiến người ta không thể nhìn rõ khuôn mặt của cậu.
Bộ đồng phục Liên Minh bình thường trên người cậu bị nhuộm đỏ, hoàn toàn không thể nhìn ra vết thương cụ thể ở đâu.
Ngôn Truyền Tuần đến gần, nhíu mày nhìn Lục Chấp, nói: “Xem nó còn sống không.”
Có người ngồi xuống còn chưa kịp dò hơi thở của anh, đã phát hiện Lục Chấp khẽ động môi, như đang gọi tên ai đó.
Hắn ngẩng đầu nói: “Vẫn sống ạ.”
Ngôn Truyền Tuần “ừ” một tiếng, nói: “Mạng cũng lớn đấy.” Nói xong ông bảo mọi người tránh ra, tự mình ngồi xuống xem Lục Chấp, như hỏi một người bình thường, “Nhóc con, còn đứng dậy được không?”
Chỉ là lời vừa dứt, ánh mắt ông ấy liền trở nên hơi kỳ quái.
Bộ đồng phục đó vì hành động bạo lực, phía trước bị rách mấy vết, nhìn qua chỉ thấy thê thảm. Vị trí hơi dưới xương quai xanh của Lục Chấp, như thể bị một thứ gì đó xuyên chéo qua, máu thịt lẫn lộn.
Lúc này vết thương khủng khiếp đó đã lan đến xương quai xanh, khiến một phần xương trắng đã bị lộ ra.
Nhưng lúc này cậu ngay cả nhíu mày cũng không.
Hơn nữa cả người đều bẩn thỉu đến mức này rồi, nhưng vẫn có một chỗ được bảo vệ rất tốt.
Vị trí ngực trái trên đồng phục của cậu cài một cành hoa hồng lửa rất nhỏ, cũng không biết cậu mang từ đâu đến, cũng không biết là từ khi nào đã mang theo.
Lúc này những cánh hoa chồng chất chỉ hơi héo một chút, hoàn toàn không có dấu hiệu khô héo.
Hoa hồng lửa là loại khó nuôi nhất, nhưng đã qua bảy ngày, cành hoa rời khỏi mặt đất vẫn sống sót đến tận bây giờ.
Cành hoa cực nhỏ đó, được cậu bảo vệ cực kỳ cẩn thận dưới bàn tay phải, không bị dính một chút máu bẩn nào, đỏ rực tươi đẹp.
Và lòng bàn tay phải của cậu, cũng rất sạch sẽ.
**
Chan: Tui không còn nhớ rõ là đã đọc ở đâu, nhưng trong đầu tui lúc này chỉ hiện lên đúng một câu “Em là tín ngưỡng cả đời của tôi…”
Hết chương 52
Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Story
Chương 52
10.0/10 từ 12 lượt.