Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?

Chương 47

365@-

Chương 47

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan


“Anh…”


Trì Cẩn Hiến căng thẳng ngẩng đầu nhìn Lục Chấp, không dám có thêm động tác nào.


Chỉ khi ánh mắt trên đỉnh đầu càng lúc càng nóng rực, Trì Cẩn Hiến mới như không chịu nổi áp lực nữa, chậm rãi xoay người lại.


Tim cậu lúc này đập nhanh đến mức như muốn phá tung lồng ngực.


Tiếng động ấy, tựa hồ khiến cả hai người ở đây đều nghe thấy rất rõ.


Ngón tay Trì Cẩn Hiến không kìm được mà bắt đầu nghịch nghịch vạt áo, những động tác vụn vặt càng lúc càng nhiều.


Tuy câu nói trước đó của cậu có pha chút tính toán, nhưng phần nhiều vẫn là đùa cợt.


Trong lòng Trì Cẩn Hiến biết rõ, Lục Chấp tuyệt đối sẽ không đồng ý.


Không ngờ lại bất ngờ đi đến bước này. Lục Chấp thậm chí không nói ra một âm tiết từ chối nào, thái độ đồng ý lại kiên quyết đến lạ.


Sao lại thế này…


Đầu Trì Cẩn Hiến hơi cúi xuống, để lộ sau gáy của mình.


Lục Chấp đứng ở phía sau, không ai nhìn thấy rõ vẻ mặt của cậu lúc này.


Khoảnh khắc tiếp theo, khi suy nghĩ của người phía trước kịp xoay vòng thêm lần nữa, gáy liền đột ngột truyền đến một luồng hơi nóng.


Trì Cẩn Hiến còn chưa kịp theo phản xạ mà căng cứng đến tê da đầu, cơn choáng váng bất ngờ đã khiến mắt cậu khẽ mở, hai tay vô thức chống nhẹ vào tường.


Năm ngón tay vẫn không kìm được mà co lại, như muốn nắm lấy thứ gì đó.


Lục Chấp lại chẳng hề báo trước! anh ấy còn chẳng nói một tiếng!


Cứ thế mà cắn xuống!


Hàm răng hơi nhọn kia như sinh ra để cắn vào gáy, dễ dàng xuyên qua lớp da mỏng manh ấy.


Truyền vào pheromone của mình, chậm rãi nhưng không thể nghi ngờ, vào cơ thể đối phương.


Để trên người cậu ấy nhuộm mùi hương của mình.


Lục Chấp siết chặt cánh tay Trì Cẩn Hiến, không cho cậu cử động lung tung, sức lực rất lớn vì Trì Cẩn Hiến theo bản năng muốn giãy giụa.


Thái độ của Lục Chấp cực kỳ cứng rắn, không cho phép kháng cự.


Sau giây phút ngơ ngác ngắn ngủi, luồng khí lạnh lẽo chợt dần lan tỏa xung quanh.


Trong thế giới như phủ đầy băng tuyết ấy, nơi sâu trong khứu giác, dường như Trì Cẩn Hiến ngửi thấy một mùi hương thanh hàn.


Tựa như cành mai kiêu hãnh đứng thẳng giữa trận bông tuyết dày đặc, tuyết càng lớn, hương thơm càng nồng.


Không cho phép bất kỳ ai bỏ qua.


Nhưng ngay sau đó, suy nghĩ của Trì Cẩn Hiến không thể dừng lại ở việc mình vừa ngửi thấy mùi hương của anh Lục.


Quá nhiều pheromone không ngừng tràn vào cơ thể, hòa cùng chứng rối loạn thiếu hụt pheromone của cậu.


Cảm giác ấy mạnh hơn rất nhiều so với thuốc ức chế.


Chân mềm nhũn, như sắp đứng không vững.


“Anh ơi…” cậu định mở miệng nói với Lục Chấp là đủ rồi, mình đã không còn đau nữa, nhưng vừa cất tiếng, Trì Cẩn Hiến liền ngậm miệng lại.


Giọng mình sao lại thành ra thế này? Mang chút mềm mại như cố tình quyến rũ người ta, quan trọng hơn là đuôi âm còn run rẩy, như sắp khóc vậy!


Mình bị cắn đến khóc sao?


Quả nhiên, không biết có phải vì tiếng nói ấy gây hiểu lầm hay không, lực cắn của Lục Chấp đột nhiên mạnh hơn một chút.


Trì Cẩn Hiến bật ra một tiếng kêu khe khẽ, ngón tay gấp gáp bấu vào tường nhưng chẳng nắm được gì, đầu gối thì mềm nhũn, không còn đứng vững mà khụy xuống.


Lục Chấp ngay lập tức vòng tay ôm lấy eo, giữ chặt, không cho cậu lùi lại.


Một lúc lâu sau, luồng khí thế mạnh mẽ phía sau mới dần biến mất.


Lục Chấp buông eo Trì Cẩn Hiến ra, thấy dường như cậu vẫn đứng không vững, lại đưa tay kéo người trở lại.


Quang minh chính đại mà dán sát vào nhau.


Ánh mắt Lục Chấp dừng trên gáy cậu, nơi đó lúc này đã hơi đỏ, xung quanh còn hằn rõ dấu răng.


Cậu hỏi: “Còn đau không?”


Trì Cẩn Hiến vẫn còn đang phản ứng, nghe vậy phải suy nghĩ một lúc mới hiểu Lục Chấp hỏi về chứng rối loạn thiếu hụt pheromone của mình.


Cậu lắc đầu, không đáp.


Lại thêm một lúc lâu, Trì Cẩn Hiến mới như đã hồi phục.


Khi người kia vẫn đang vòng tay ôm eo mình, cậu chậm rãi xoay người lại, đối diện với anh Lục nhà mình.


Nhưng khi thấy rõ bộ dạng của cậu lúc này, rõ ràng Lục Chấp sững người lại tại chỗ.


Đuôi mắt Trì Cẩn Hiến đỏ bừng đến mức không thể diễn tả, đôi mắt ngập nước, trên mặt dấu lệ còn chưa khô.


Đừng nói là đáng thương bao nhiêu, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ khiến người ta xót xa.


Trì Cẩn Hiến không nhìn thấy bản thân mình, nhưng chỉ từ ánh mắt Lục Chấp chăm chú nhìn mình, cậu đã biết chắc là mình trông chẳng ra sao.


Cậu đưa tay lau mặt, chạm phải nước mắt, đôi mắt lại lập tức càng thêm ướt.


“Anh nhìn anh đi,” Trì Cẩn Hiến cụp mắt, giọng khàn, vẫn mang theo chút run rẩy, cất tiếng trách móc  “Anh cắn em đến khóc rồi đây này.”


Ở nơi mà đối phương không nhìn thấy, yết hầu Lục Chấp khẽ trượt một cái.


Không biết có phải do vừa giải phóng pheromone hay không, giọng cậu cũng khàn đi: “Cắn thêm vài lần nữa sẽ quen.”


“Hả?” Trì Cẩn Hiến tưởng mình nghe nhầm, lau khô mặt, không nhịn được ngẩng đầu nhìn Lục Chấp “Anh nói gì cơ?”


Lục Chấp liền nghiêm túc nói: “Cắn thêm vài lần, em sẽ quen, sẽ không còn bị cắn đến khóc nữa.”


Nhưng mắt vẫn sẽ đỏ lên một vòng, dù sao thì con người có thể nhịn được nước mắt, nhưng không nhịn được phản ứng tự nhiên của cơ thể.


Như thế còn có khi trông càng đáng thương hơn.


Trì Cẩn Hiến chớp mắt vài cái, không dám tin: “Anh còn muốn cắn em nữa?”


“Không phải bác sĩ Dương đã nói pheromone có thể thay thế thuốc ức chế sao? Vừa rồi em cũng nói là không đau nữa mà?” Lục Chấp nhìn thẳng vào mắt cậu, nói “Chẳng phải chứng minh là có tác dụng sao?”


“…” Trì Cẩn Hiến ấp úng “Vậy… em… em cũng…”


“Thuốc ức chế dù tốt thế nào, nó vẫn là thuốc.” Lục Chấp đưa tay chạm vào đuôi mắt Trì Cẩn Hiến, lấy nửa giọt nước mắt còn vương trên hàng mi cậu, cuộn lại nơi khớp ngón tay, như muốn giữ lại trong thoáng chốc “Pheromone của tôi có tác dụng, sao lại không dùng?”


Phải nói là Lục Chấp nói rất có lý. Nhưng nhắc đến pheromone, Trì Cẩn Hiến lại bật cười.


Cậu nói: “Băng tuyết, mai lạnh?”


Lục Chấp hơi giật mình, hỏi: “Ai nói với em?”


Khi Giang Tiến vừa kết bạn với Trì Cẩn Hiến, quả thật đã nhanh mồm nhanh miệng một lần, nhưng Lục Chấp không để Trì Cẩn Hiến có cơ hội đọc hết tin nhắn.


Sau đó, Nhậm Nghị Nhiên trước mặt Trì Cẩn Hiến từng nói câu “Cậu lại để pheromone kia của mình đi trấn an cậu ta”, nhưng sau đó Trì Cẩn Hiến cũng không chủ động hỏi mùi hương đó là gì.


Có vẻ như cậu biết dù có hỏi, nếu Lục Chấp không muốn nói thì cũng vô ích, nên không phí lời thêm.


Ngoài hai người đó, Lục Chấp nhất thời không nghĩ ra nguyên nhân khác. Giọng cậu mang theo chút nghi ngờ: “Giang Tiến?”


“Là em tự cảm nhận được.” Trì Cẩn Hiến nói, vẻ mặt còn khá tự hào, như thể mình vừa biết được một chuyện vĩ đại lắm vậy.


Nhưng Lục Chấp lại càng tỏ ra mơ hồ hơn, hỏi: “Cái gì?”


Trì Cẩn Hiến liền kể lại chuyện vừa nãy.


Beta không ngửi được pheromone, dù có bị cắn thì mùi đó cũng chỉ lưu lại vài tiếng ở vùng gáy, chứ không thể hấp thu vào cơ thể, lại càng không thể hòa vào pheromone của chính mình.



Vì vậy, dù có bị cắn hay không, nếu đối phương là Beta, thì người đó vẫn chỉ là một giới tính rất bình thường, giống như người thời cổ đại, không thể ngửi thấy bất kỳ mùi hương nào.


Nhưng Trì Cẩn Hiến lại biết được pheromone của Lục Chấp là gì.


Nghĩ kỹ lại, chắc là vì chứng rối loạn thiếu hụt pheromone của mình.


Do bệnh, cơ thể Trì Cẩn Hiến buộc phải thường xuyên dung hợp với thành phần thuốc trong thuốc ức chế, nay lại có pheromone không có tác dụng phụ và hợp với mình hơn, nên cậu đã tiếp nhận Lục Chấp.


“Anh ơi.” Trì Cẩn Hiến ngẩng mặt nhìn Lục Chấp, mỉm cười nhận xét “Anh thơm thật đấy.”


Lục Chấp khẽ chớp mắt một cái, rồi chẳng bao lâu, Trì Cẩn Hiến liền phát hiện ra —


Tai của Lục Chấp đỏ lên rồi!


Trì Cẩn Hiến kinh ngạc “ể?” một tiếng, đưa tay định chạm vào, nhưng bị Lục Chấp mặt lạnh nắm lấy cổ tay. Cậu bèn tiếp tục nói: “Anh, hai loại pheromone của anh hợp nhau thật đấy.”


“Mùi mai lạnh rất nhạt, nhưng lại rất dễ chịu, dính trên người em cũng rất dịu dàng.”


Lục Chấp buông tay Trì Cẩn Hiến, lùi lại một bước, lúc người trước mặt còn định nói thêm gì đó thì cậu xoay người bước thẳng lên lầu.


Dáng vẻ chẳng khác nào chạy trốn khiến Trì Cẩn Hiến không nhịn được bật cười khẽ. Nhưng thấy anh vài bước đã lên đến lầu, Trì Cẩn Hiến vội vàng nhắc nhở: “Anh, chúng ta còn phải đi siêu thị.”


Lục Chấp nói: “Hai phút.”


Nghe vậy, hình như cũng không phải trốn tránh, Trì Cẩn Hiến hơi khó hiểu, hỏi: “Anh đi làm gì vậy?”


Lời vừa dứt, Lục Chấp đã bước vào phòng của Trì Cẩn Hiến: “Vứt thuốc ức chế của em.”


Trì Cẩn Hiến: “…”


Anh vứt thuốc của em rồi, vậy sau này chẳng phải đều phải dựa vào anh cắn sao?!


Rõ ràng Lục Chấp đang công khai tính toán như vậy.


Vì sao lại tính toán thế, Lục Chấp cũng không nói, cũng chẳng buồn giải thích.


Trì Cẩn Hiến liền hỏi: “Anh, chẳng lẽ anh đã thích em một chút rồi?”


Lục Chấp không nhìn, không nói, chỉ đưa tay kéo cổ áo Trì Cẩn Hiến, lôi cậu ra khỏi cửa.


**


Sau đó, Trì Cẩn Hiến đặc biệt đến bệnh viện tìm bác sĩ Dương, mang theo cả Lục Chấp.


Khi nghe nói pheromone của Alpha thật sự có tác dụng, bác sĩ Dương lập tức kiểm tra cho Trì Cẩn Hiến. Kết quả ngày hôm sau cho thấy, cơ thể Trì Cẩn Hiến không chỉ hoàn toàn bình thường, mà nguyên nhân bệnh cũng nhẹ đi rất nhiều so với trước đây.


Nhưng nhìn chằm chằm báo cáo một lúc lâu, phản ứng đầu tiên của bác sĩ Dương lại không phải là “Tốt quá”, mà là kinh ngạc: “Vậy chẳng phải uổng phí mấy chục năm nghiên cứu của tôi rồi sao?”


Càng nghĩ càng bực bội, ông còn nói với Trì Cẩn Hiến: “Không được, thuốc là để nghiên cứu cho cháu, cháu bắt buộc phải dùng.”


Tiếp đó, mấy người trong phòng khám bật cười.


Kết quả này tuy ngoài dự đoán, nhưng thực sự là tin tốt.


**


Những ngày sau, Lục Chấp không bao giờ gọi cả tên Trì Cẩn Hiến nữa, “Tiểu Trì” dường như đã trở thành cách gọi riêng của cậu.


Mỗi lần cậu gọi, Trì Cẩn Hiến đều ngọt ngào đáp lại.


Học kỳ hai lớp 12 trôi qua trong chớp mắt, thoáng cái kỳ thi đại học đã gần kề.


Trong thời gian ấy, Trì Cẩn Hiến vẫn phát bệnh như thường, nhưng số lần không nhiều, tuy vậy nhưng vẫn bị Lục Chấp cắn mấy lần.


Có một lần ngay tại nhà vệ sinh trường, lúc đó đã trễ giờ học mấy phút, hai người mới cùng nhau đẩy cửa sau bước vào.


Cả lớp theo ánh mắt của thầy giáo nhìn về phía sau, lập tức thấy vành mắt Trì Cẩn Hiến hơi đỏ, trông tội nghiệp vô cùng.


Ai nấy đều giật mình, ngay cả thầy giáo cũng vậy.


Ông hỏi: “Bạn học Trì Cẩn Hiến bị sao thế?”


Vừa ngồi xuống chỗ của mình, Trì Cẩn Hiến nghe vậy thì sững lại, ánh mắt hết nhìn thầy rồi lại quay xuống nhìn Lục Chấp, cứ thế mấy lần, cuối cùng ấp úng không nói rõ được.


Thầy liền như hiểu ra điều gì đó, quay sang hỏi Lục Chấp: “Lớp trưởng, em bắt nạt bạn ấy à?”


Lục Chấp vừa kéo ghế ngồi xuống, nghe vậy suy nghĩ một chút rồi đáp: “vâng.”


Thầy hơi nhíu mày: “Bắt nạt em ấy làm gì?”


“Cậu ấy không chịu học hành nghiêm túc.” Lục Chấp nghiêm túc nói “Em là lớp trưởng, phải giám sát bạn học.”


Thầy: “…”


Trì Cẩn Hiến: “…”


Chuyện này nhanh chóng lan truyền khắp trường như bão quét, diễn đàn trường còn nổ tung.


Mọi người đều nói, chắc cả đời này cũng chẳng thấy Lục Chấp từ chối Trì Cẩn Hiến nữa, rõ ràng vị thần này đã động lòng phàm rồi.


Từ lúc mới vào học lớp 12 không lâu, cho đến khi năm học gần kết thúc, thái độ của Lục Chấp với Trì Cẩn Hiến rõ ràng giống như người yêu sắp thành.


Sau kỳ thi đại học, nhất định hai người họ sẽ yêu nhau.


So với hồi đầu có cả đống người hóng trò cười Trì Cẩm Hiến theo đuổi không nổi Lục Chấp, thì giờ đây lại là cả đống người chỉ mong chờ xem khi nào hai người họ công khai.


Giữa lúc mọi người đang bàn tán sôi nổi, buổi trưa tan học.


Giang Tiến đến gọi đi ăn, vừa thấy người bước ra liền giọng đầy mờ ám nói: “Được đấy Lục chó, làm lớp trưởng mà lạm dụng tư quyền.”


Lục Chấp nghi hoặc liếc cậu ta một cái.


Giang Tiến “chậc” một tiếng, thấp giọng nói: “Cậu làm Tiểu Hiện Kim khóc rồi.”


“Còn nói là lớp trưởng phải giám sát bạn học, bình thường có thấy cậu giám sát ai khác đâu.”


Lục Chấp: “.”


Trì Cẩm Hiến: “…”


“Anh Giang, tôi nghe thấy đấy.” Trì Cẩn Hiến cẩn thận liếc Lục Chấp một cái, rồi nhỏ giọng lên án với Giang Tiến: “Tôi đâu phải bị anh trai của tôi bắt nạt đến khóc.”


“…Không phải, tôi không có khóc.”


Giang Tiến cười tủm tỉm nhìn cậu, nhướng mày hỏi: “Thế cậu ta đã làm gì cậu?”


Trì Cẩn Hiến liền cụp hàng mi xuống, không nói gì nữa.


“Có quỷ.” Giang Tiến lẩm bẩm như vậy.


“Còn chưa đầy một tháng nữa là thi đại học rồi đấy.” Giang Tiến khuyên nhủ  “Đừng làm chậm trễ việc học.”


“Chỉ có cậu mới làm chậm việc học.” Lục Chấp phản bác một câu, rồi đưa tay vào túi Trì Cẩn Hiến lấy thẻ cơm, xong thì đi thẳng tới quầy.


Giang Tiến “chậc” một tiếng, đuổi theo đấm vào cánh tay Lục Chấp một cái.


**


Mấy người ăn cơm xong, trên đường về lớp, họ lại gặp Lục Vịnh.


Cậu ta vẫn như mọi khi gặp Lục Chấp, ngoan ngoãn chào “Anh”, bắt chuyện.


Lục Chấp tất nhiên vẫn như trước, không dành cho cậu ta một ánh mắt.


Hôm nay cũng vậy.


“Anh, hôm nay là thứ Sáu, chiều tan học anh sẽ về thẳng nhà bên kia à?” Lục Vịnh đứng phía sau hỏi một câu như thế.


Trì Cẩn Hiến khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: Về nhà nào thì liên quan gì tới cậu chứ, thật là.


Nghĩ vậy, cậu lại không nhịn được muốn quay đầu trừng giúp anh Lục nhà mình, nhưng bị người ta bóp gáy ngăn lại.


“Anh ơi, anh bóp em làm gì?” Trì Cẩn Hiến đưa tay nắm cổ tay Lục Chấp, lầm bầm không vui.


“Đi đường.” Lục Chấp nói “Bẩn thế mà cũng nhìn.”



Trì Cẩn Hiến: “Em đi đường, em đi đường, anh đừng bóp em nữa.”


Lời nói của Lục Chấp không chút khách khí, không biết Lục Vịnh có nghe thấy không.


Nhưng ở nơi họ không nhìn thấy, gương mặt vốn đã âm u của Lục Vịnh lúc này càng thêm u ám.


Thấy người đã ngoan ngoãn lại, Lục Chấp mới buông lỏng bàn tay, thả chiếc gáy yếu ớt của Trì Cẩn Hiến ra.


Cânn Lục Chấp dài, phần lớn lúc đi bộ cũng không cố ý chờ ai, nên khi Trì Cẩn Hiến đi bên cạnh để theo kịp thì bước chân tất nhiên phải nhanh hơn anh Lục nhà mình.


Chỉ là hôm nay, Lục Chấp đang đi thì bỗng dừng lại.


Trì Cẩn Hiến vẫn lẽo đẽo theo sau, thấy cậu ấy đột nhiên đứng lại trước tòa nhà học đường, chẳng có ý định bước lên cầu thang thì nghi hoặc gọi một tiếng: “Anh ơi?”


Lục Chấp nhìn cậu một cái, nói: “Em về lớp đi, tôi xin phép về nhà.”


“Ơ?” Trì Cẩn Hiến ngạc nhiên.


Lúc này, Giang Tiến lên tiếng hỏi: “Đến kỳ mẫn cảm rồi?”


Lục Chấp: “Ừ.”


Ba năm theo đuổi, Trì Cẩn Hiến chỉ thực sự chứng kiến Lục Chấp đến kỳ mẫn cảm đúng một lần duy nhất.


Chuyện đó xảy ra vào kỳ nghỉ đông, khi họ sống chung.


Khi ấy sắp đến Tết, chú Phương tình cờ đi vắng. Ban đầu hai người vẫn ngoan ngoãn ngồi làm bài tập, nhưng Lục Chấp đột nhiên dừng viết, siết chặt cây bút trong tay, quay đầu nhìn chằm chằm vào Trì Cẩn Hiến.


Lúc đó Trì Cẩn Hiến không hiểu vì sao anh nhà mình lại nhìn mình như thế, tim đập lỡ mất một nhịp.


Sau đó, cậu tận mắt nhìn thấy Lục Chấp tiêm một mũi thuốc ức chế vào bên cạnh tuyến thể, ánh mắt anh ấy mới bớt đi vài phần nóng rực.


Nhưng anh ấy lại khóa cửa.


Sân, phòng khách, phòng ngủ… tất cả những chỗ có thể ngăn người ra ngoài, anh ấy đều khóa hết.


Dù đã học lý thuyết ở trường, nhưng thực tế kỳ mẫn cảm của Alpha như thế nào thì Trì Cẩn Hiến chưa từng thấy — kỳ mẫn cảm của Trì Tuy đều ở trong phòng, do Nguyên Tư Bạch chăm sóc. Khi đó cậu thường đang đi học nên hoàn toàn không có ấn tượng gì.


Cậu còn tưởng những hành vi đó là phản ứng bình thường, nên thuận miệng hỏi: “Anh khóa cửa làm gì vậy?”


Lúc ấy, Lục Chấp nhìn cậu, đáp: “Nhốt em.”


Trì Cẩn Hiến ngẩn người trước bàn học, tim đập thình thịch dữ dội.


Cậu muốn hỏi ý gì, nhưng lại ngập ngừng không nói ra khỏi miệng.


Cậu cảm thấy lúc đó Lục Chấp không thể bị k*ch th*ch.


Nhưng Lục Chấp lại nói tiếp: “Em không được ra ngoài.”


Theo phản xạ, Trì Cẩn Hiến nhớ đến tờ giấy mình từng đọc được.


Trong đó có câu “nhốt em ấy lại”.


Trì Cẩn Hiến chưa bao giờ thấy sợ, thậm chí còn nghĩ nếu người bị nhốt là mình, mà đối phương là Lục Chấp, thì chẳng cần anh ấy phải nhốt cũng được.


Nhưng rõ ràng là Lục Chấp không tin.


Có lẽ vì ánh mắt quá kiên định của anh ấy, Trì Cẩn Hiến liền nói đùa: “Nhưng tối em phải về phòng mình ngủ mà.”


Lục Chấp đáp: “Em ngủ ở đây.”


Anh nói là làm, thật sự không cho Trì Cẩn Hiến ra khỏi phòng, ban đêm hai người cũng ngủ chung phòng.


Chỉ là Lục Chấp ngủ dưới đất, giữ lại chút lễ nghi của một quý ông.


Nhưng giữa đêm tối, anh nhìn chằm chằm Trì Cẩn Hiến, như thể chỉ cần nhìn vậy là có thể vượt qua được kỳ mẫn cảm khó chịu.


Bị “ép buộc” ở đó mấy ngày, Trì Cẩn Hiến cũng mất ngủ mấy đêm, trái tim nhỏ bé phải chịu đựng quá nhiều, liên tục đập nhanh suốt một thời gian dài.


Những ký ức ấy như bị kéo ra khỏi trí nhớ khi nghe ba chữ “kỳ mẫn cảm”, khiến tim Trì Cẩn Hiến lúc này, ngay trước tòa nhà học đường, lại đập nhanh không kìm được, yết hầu cũng khẽ động.


“Được, được ạ.” Cậu ấp úng trả lời, cụp mắt xuống, xoay người lên lầu “Vậy anh mang theo thuốc ức chế chứ? Trước khi về nhà nhớ tiêm một mũi, đợi qua kỳ mẫn cảm rồi hẵng đi học nhé. Em đợi anh.”


Lục Chấp: “Ừ.”


Nhưng cậu không đợi được Lục Chấp quay lại, mà đợi đến tiết ba thì Giang Tiến hớt hải xông vào lớp, không nói một lời đã kéo tay cậu chạy đi.


Cậu ta còn gấp gáp nói: “Hiện Kim, đi với tôi!”


“Ơ?” Trì Cẩn Hiến bật ra một tiếng, chưa kịp hỏi gì đã bị kéo khỏi lớp.


Giang Bách Hiểu vừa lấy nước xong định quay lại chỗ ngồi, suýt bị va phải, còn bị dọa đến mức nước trong cốc đổ ra một ít.


“Anh Giang, anh Giang, có chuyện gì thế? Chạy chậm thôi.” Trì Cẩn Hiến bị kéo xuống cầu thang, hai chân gần như không theo kịp, suýt nữa trẹo chân ngã xuống, may mà được Giang Tiến đỡ.


“Không chậm được, Lục Chấp sắp đánh chết Lục Vịnh rồi!” Đợi cậu đứng vững, Giang Tiến lại kéo chạy tiếp, vừa chạy vừa nói “Chú Lục cản không nổi, không ai cản nổi, cậu đi thử xem!”


Trì Cẩn Hiến hơi nghiêm mặt: “Gì cơ?!”


“Tôi đã xin phép với giáo viên chủ nhiệm lớp cậu rồi, cứ đi theo tôi.” Giang Tiến nói rất nhanh “Tình huống cụ thể tôi cũng không rõ, hỏi tôi tôi cũng chẳng biết gì đâu, là ba nhỏ của Lục Vịnh gọi cho tôi, nói tôi là bạn chí cốt của Lục Chấp nên đi khuyên. Tôi thì làm gì có bản lĩnh đó!”


“Cậu đi thì biết đâu lại được!”


Vừa ra khỏi tòa nhà học đường, từ đường phía nam đã có một chiếc xe chạy đến.


Giang Tiến mở cửa, nhét Trì Cẩn Hiến vào trước, bản thân chưa vào đã dặn: “Đến nhà chú Lục.”


Mười lăm phút sau, hai người cùng chạy đến nhà họ Lục — nhà của Lục Từ Thanh, không phải nhà của Lục Chấp.


“A a đừng mà — Lục Chấp, Lục chấp cậu sẽ đánh chết nó mất! Cậu dừng tay! Dừng lại!”


Chưa kịp vào phòng khách, mới bước vào sân, tiếng gào khóc thảm thiết đã vang rõ mồn một.


Giọng Lục Từ Thanh vừa tức giận vừa ngăn cản vang lên ngay sau đó: “Lục Chấp! Chân nó gãy rồi, con còn muốn thế nào nữa!”


“Muốn nó chết.” Một tiếng va chạm dữ dội vang lên, dường như có vật gì đó giáng mạnh vào thân người, giọng Lục Chấp khàn đặc.


“Vậy thì con sẽ phải ngồi tù!” Lục Từ Thanh quát.


Lục Chấp không quan tâm, dường như cũng chẳng nghe thấy, tay cậu chỉ siết chặt cây gậy gỗ giống chùy gai, lại giáng mạnh xuống người Lục Vịnh.


Lục Vịnh nằm sấp trên đất, không động đậy, áo sơ mi trắng thấm máu, bên trong chắc chắn đã không nỡ nhìn. Cậu ta im lặng, nếu không phải đôi mắt còn mở và đang khóc, thì nhìn qua người ta còn tưởng đây đã là một xác chết.


Lục Từ Thanh lao đến giữ chặt Lục Chấp, nhưng không giữ nổi.


Pheromone của hai Alpha đang đối chọi nhau trong phòng khách, Lục Từ Thanh rõ ràng có thể áp chế con trai, nhưng Lục Chấp chẳng hề sợ hãi.


Cậu đã quyết tâm muốn Lục Vịnh chết.


Ngải Đa Nhan quỳ bên cạnh Lục Vịnh, lấy thân mình che chở, khóc không thành tiếng. Trên mặt và những chỗ da lộ ra ngoài của hắn cũng có vết thương rõ ràng.


Hắn lặp đi lặp lại: “Nó sai rồi, tôi thay nó xin lỗi cậu, nhưng nếu cậu đánh chết nó, cậu cũng không sống nổi đâu. Lục Chấp, bình tĩnh lại đi…”


Lục Chấp hất tay thoát khỏi sự kìm giữ của Lục Từ Thanh, nói: “Vậy thì cùng chết.”


Nói rồi, gậy gỗ lại giơ lên, lần này nhằm thẳng vào đầu người ta.


“Anh Lục!” Trì Cẩn Hiến chạy vào phòng khách, gọi lớn.


Mọi động tác của Lục Chấp đột ngột dừng lại, sau một thoáng mới quay đầu về phía tiếng gọi kia.


Do đang trong kỳ mẫn cảm, cộng thêm bị kích phát ý muốn hủy diệt, lại bị pheromone mạnh hơn áp chế, Lục Chấp đã chẳng còn lý trí như bình thường.


Cậu gần như sững sờ nhìn Trì Cẩn Hiến tiến lại gần, càng lúc càng gần, những tia máu trong tròng trắng dường như nhạt đi đôi chút.


Khi người đã hoàn toàn áp sát, cậu lại khẽ gọi một tiếng: “Anh.”


“…Tiểu Trì?” Giọng Lục Chấp rất khẽ, khàn đặc, gần như không nghe rõ.


Lúc này, Giang Tiến quan sát tình hình, cúi mắt lạnh nhạt gọi một tiếng: “Chú Lục.”


Rồi nói với Lục Chấp: “Cậu thật sự muốn đi tù sao?”


Lục Chấp nhìn Trì Cẩn Hiến, im lặng thật lâu.



Rồi ngay sau đó, chỉ nghe “phịch” một tiếng kép thật nặng, cây gậy trong tay Lục Chấp rơi xuống, bản thân cậu cũng gục ngã.


Cậu đã sớm cạn kiệt sức lực, ý nghĩ muốn giết người chỉ còn gắng gượng nhờ một hơi.


Người cậu muốn gặp nhất đã đến, chút lý trí còn lại cũng chắp vá trở lại.


“Anh Lục!”


“Lục Chấp!”


“Tiểu Chấp!”


Căn phòng khách hỗn loạn, mọi người đều vây lại xem tình trạng của Lục Chấp.


Đúng lúc ấy, bên ngoài biệt thự vang lên tiếng xe cứu thương — do Ngải Đa Nhan gọi giữa chừng, hắn còn định báo cảnh sát nhưng bị Lục Từ Thanh ngăn lại.


Vào bệnh viện, hai bác sĩ cùng lúc cấp cứu cho hai anh em nhà họ Lục. Một người nói với Lục Từ Thanh về tình trạng của Lục Vịnh xong, không nhịn được nhíu mày: “Ai mà ra tay ác thế này? Thà đánh chết luôn cho xong, đỡ để người ta sống mà chịu tội.”


Lục Từ Thanh không đáp, Ngải Đa Nhan dựa người vào tường, ôm miệng khóc.


Còn vị bác sĩ kia sau khi xem tình trạng của Lục Chấp, xác nhận Lục Từ Thanh là cha của cậu xong thì nghiêm giọng: “Hôm nay đúng vào kỳ mẫn cảm của cậu bé, tiêm thuốc ức chế vào còn chưa kịp phát huy tác dụng, mà các người lại k*ch th*ch cậu bé như thế. Kỳ mẫn cảm là lúc Alpha yếu ớt nhất, lại còn dùng pheromone áp chế người ta — chỉ riêng chuyện này thôi đã đủ khiến cậu bé vào viện, có gì mà không đợi hết kỳ mẫn cảm rồi nói?”


Bác sĩ từng gặp đủ loại thương tích và bệnh tật, nhưng khi gặp cảnh cha mẹ không làm tròn trách nhiệm, thì sự trách móc trong lòng vẫn bị khơi dậy.


Nhưng đây suy cho cùng là chuyện nhà người khác, bác sĩ nói vậy rồi thôi, chỉ cau mày bảo: “Đợi thông báo.”


Nói xong liền rời đi.


Tiếng khóc của Ngải Đa Nhan bỗng nhỏ dần.


Lục Từ Thanh đứng lặng tại chỗ, như không biết nên chia tâm trí cho ai.


Trì Cẩn Hiến và Giang Tiến dù sao cũng là người ngoài, tình hình hiện tại lại tệ như thế, muốn hỏi chuyện gì đã xảy ra cũng không mở miệng được.


Cuối cùng, trời càng lúc càng tối, sau khi biết Trì Cẩn Hiến đang ở đâu, Trì Tuy và Nguyên Tư Bạch đến đón cậu.


Nói chuyện đơn giản với Lục Từ Thanh vài câu, Trì Tuy liền nói: “Thượng tướng Lục, vậy tôi và Nguyên Nguyên sẽ đưa Tiểu An nhà chúng tôi về trước. Đợi Tiểu Chấp nhà anh tỉnh lại, tôi sẽ bảo nó sang tìm.”


Lục Từ Thanh: “Ừm. Làm phiền Cẩn Hiến lo lắng rồi.”


Trì Cẩn Hiến nghĩ rằng mình sẽ sớm được gặp lại Lục Chấp, an ủi và ở bên anh.


Nhưng từ đó trở đi, suốt quãng thời gian còn lại của năm cuối cấp ba, Trì Cẩn Hiến không còn một lần nào trực tiếp tiếp xúc với Lục Chấp nữa.


Mối quan hệ của họ như đột nhiên quay về thời mới quen, Trì Cẩn Hiến nỗ lực đuổi theo bước chân Lục Chấp, còn Lục Chấp thì chưa bao giờ cho cậu thêm một ánh nhìn.


Cuối tuần, Trì Cẩn Hiến đến bệnh viện thăm Lục Chấp. Ngày đầu tiên, Lục Từ Thanh nói đối phương vẫn chưa tỉnh, tình trạng lại kém, nên tốt nhất đừng gặp.


Đến ngày hôm sau, khi cậu lại đến thì Lục Chấp đã xuất viện, trở về nhà mình.


Khi bước vào kỳ mẫn cảm, cho dù không cần xin nghỉ cả tuần thì cũng phải ở nhà bốn, năm ngày.


Phải chắc chắn kỳ mẫn cảm thực sự qua đi, không xảy ra bất trắc gì.


Sau khi xuất viện, Lục Chấp vẫn xin nghỉ ở nhà, không đến trường.


Trì Cẩn Hiến tan học đến tìm, Phương Thủ lại chặn cậu ngoài cửa, nói: “Trì thiếu gia, thiếu gia nhà tôi vẫn đang trong kỳ mẫn cảm, đợi cậu ấy đến trường rồi hai người hãy nói chuyện. Cậu ấy không sao rồi.”


Trì Cẩn Hiến đành phải quay về.


Những ngày này, không biết với người khác thế nào, nhưng với Trì Cẩn Hiến thì đúng là dày vò.


Cậu lo lắng cho Lục Chấp, không gặp được thì nhắn tin, gọi điện, nhưng đối phương trong kỳ mẫn cảm như thể không có tay, không có mắt vậy, không trả lời tin nhắn, càng không nghe điện thoại.


Thứ Tư, trong giờ ra chơi, Trì Cẩn Hiến gặp Giang Tiến ngoài hành lang, thuận miệng hỏi: “Anh Giang, giờ cậu biết anh của tôi và Lục Vịnh đã xảy ra chuyện gì chưa? … Tôi không liên lạc được với anh của tôi.”


“Hả? Cậu ấy không trả lời cậu à?” Sau khi đáp, Giang Tiến im lặng một lát, cau mày nói “Nó nhổ hoa hồng của Lục Chấp.”


Trì Cẩn Hiến khẽ: “Gì cơ?” rồi lập tức phản ứng, vội hỏi: “Nhổ bao nhiêu?”


Nghe vậy, lông mày Giang Tiến cau chặt hơn: “Tất cả.”


**


“Tiểu Chấp, vào nhà thôi. Hoa hồng lửa không giống những giống hồng khác, chăm bao năm nay khó thế nào cậu cũng biết mà.” Phương Thủ đứng ngoài hành lang phòng kính, khuyên nhủ “Những bông hoa này chết cả rồi… Nếu cậu vẫn muốn, tôi sẽ đặt một lô cây con mới về.”


Lục Chấp quỳ trong vườn hoa hồng, dùng tay trồng từng gốc một, mười đầu ngón tay đầy bùn đất, mu bàn tay cũng chi chít vết thương nhỏ — đều do gai của những bông hồng lửa đã chết để lại.


Nhưng dường như cậu không nhận ra, vẫn tỉ mẩn làm việc từng chút một.


Chỉ là, những khóm hồng được trồng lại ấy đã khô héo từ lâu, có cây dù còn cố vươn mình sống nhưng nhìn qua cũng biết vài hôm nữa sẽ chết.


Cả một vườn hồng lớn như vậy, hơn một ngàn gốc, không còn một cây nào sống sót.


“Tiểu Chấp…”


Như thể không nghe thấy, Lục Chấp vẫn cúi đầu làm tiếp.


Bỗng nhiên, trên hành lang phòng kính hắt xuống một tia sáng chập chờn, động tác đào đất của Lục Chấp khựng lại, ngẩng đầu lên nhìn.


Mấy hôm nay thời tiết không tốt, hôm nay còn tệ hơn, mây đen đầy trời.


Trong lớp mây dày ấy, một tia sáng chói lóe lên, tiếng sấm ì ầm theo ngay sau.


Chẳng mấy chốc, những hạt mưa to như hạt đậu nặng nề rơi xuống mái nhà kính, làm bẩn lớp kính trong suốt, che mờ cảnh vật ngoài sân.


Nhưng Lục Chấp lại như thấy được chính mình thuở nhỏ.


Hôm ấy, như thường ngày, cậu đứng ở chỗ mình vẫn hay đứng để đợi Trì Cẩn Hiến, đợi bông hoa hồng của mình.


Chờ mãi không thấy hoa hồng nhỏ xuất hiện, mà thay vào đó là một người lớn lạ lẫm bước tới, không nói lời nào đã bế cậu đi.


Đúng lúc đó, Tiểu Trì Cẩn Hiến lại đang chạy về phía cậu — bởi vì cảnh tượng này xảy ra hằng ngày, nên người lớn đôi khi sẽ mất cảnh giác. Hôm đó Nguyên Tư Bạch không có mặt, đã đi đâu đó một lát.


Cậu bé gọi: “Anh ơi.”


Người đang lôi kéo Tiểu Lục Chấp thấy Tiểu Trì Cẩn Hiến thì bỗng bật cười, sải bước đi tới, giống như cách hắn thô bạo lôi Tiểu Lục Chấp đi, hắn dùng tay kia kéo Tiểu Trì Cẩn Hiến.


Tiểu Lục Chấp hoảng sợ, nói: “Thả tôi ra! Đừng chạm vào em ấy, đừng chạm vào em ấy! Thả ra—”


Tiểu Trì Cẩn Hiến không hiểu chuyện gì, nhưng bị bàn tay thô bạo ấy bóp đau cánh tay, nụ cười tươi trên mặt liền hóa thành khóc.


Cậu bé kêu: “Anh ơi, đau quá.”


“Thả em ấy ra! Cha tôi là Lục Từ Thanh, ông ấy là thượng tướng!” Tiểu Lục Chấp nắm tay đấm vào người, giọng sắc lạnh “Nếu ông mang tôi đi, cha tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu!”


Nghe xong, bước chân người kia khựng lại, hỏi với giọng kỳ quái: “Cha mày là Lục Từ Thanh?”


Khoảnh khắc sau, không đợi trả lời, hắn như bị dọa sợ, lập tức buông Tiểu Lục Chấp, chỉ bế Tiểu Trì Cẩn Hiến chạy đi.


Tiểu Lục Chấp đuổi theo, đuổi không kịp, sợ đến bật khóc, vừa chạy vừa liên tục hét: “Thả em ấy ra. Tiểu Trì… đừng đưa em ấy đi, cha của em ấy là chú Trì Tuy, thả em ấy ra.”


Cậu tưởng rằng giống như mình vừa xưng danh, người đó sẽ sợ hãi.


Nhưng khi nghe tên Trì Tuy, người đó lại quay đầu mỉm cười nhìn cậu, nói:


“Tao biết.”


**


“…Ầm ầm.”


Tiếng sấm lại vang lên nơi chân trời, Lục Chấp khẽ chớp mắt, xóa đi tia sáng vừa lọt vào đáy mắt mình.


Hàng mi cụp xuống, cậu lại tiếp tục động tác.


Muốn khôi phục vườn hoa hồng về dáng vẻ ban đầu.


Nhưng hoa đã chết, vườn hoa hồng cũng chẳng thể tồn tại nữa.


Lục Chấp vẫn nhớ, khi trở về từ kỳ mẫn cảm, nhìn thấy vườn hồng của mình tan hoang, cậu chỉ cảm thấy trống rỗng, không nghĩ được cái gì, chỉ còn lại một ý niệm duy nhất.


— Mình muốn giết kẻ đó.


Xác nhận ai đã đến biệt thự này, Lục Chấp quả thật cầm hung khí về nhà, không cho đối phương cơ hội giải thích, liền giáng xuống.



Lục Vịnh muốn đưa cậu vào viện, muốn cậu chết, nhưng tính toán không đủ chính xác. Dù trong kỳ mẫn cảm bị k*ch th*ch thế này, dựa vào một cơn hận, Lục Chấp vẫn khiến cậu ta không có sức phản kháng.


Lục Vịnh tránh không kịp đòn đánh, chỉ có thể bò dưới đất, vẫn không thoát được, đành vừa khóc vừa nhận sai, cầu xin sự tha thứ.


Cuối cùng, bị đánh đến mức gần như không còn cảm giác đau, lực rơi xuống người cũng chỉ còn khiến cậu ta khóc chứ không kêu.


Ngải Đa Nhan lao đến che cho con trai duy nhất, sợ đến tái mặt.


Trước khi Lục Từ Thanh trở về, hắn vô cùng thảm thiết nói với Lục Chấp: “Những bông hoa hồng đó chẳng phải là con trai của Trì Tuy tặng cho mày sao? Vì vài bông hoa mà muốn giết người? ba mày cũng chẳng giỏi đến mức đó đâu!”


“Alpha nhà họ Lục các người đúng là… một kẻ miệng thì nói Beta không có mùi, nhưng lại vì một đứa trẻ mà muốn đưa tôi về, đưa về rồi vẫn đi lang chạ bên ngoài.”


“Một kẻ khác thì” Ngải Đa Nhan vừa khóc vừa che Lục Vịnh, miệng lưỡi vẫn sắc bén, nhìn Lục Chấp đầy sợ hãi “Từ nhỏ đã hận Beta đến tận xương tủy, thấy Beta ghê tởm buồn nôn — dù sao Beta cũng có thể bị bất kỳ ai đè, vốn chẳng có pheromone. Vậy mà giờ lại vì một Beta mà đánh chết em trai mình… A!”


Ngải Đa Nhan ôm lấy cánh tay của mình, đau đớn đến mức môi run rẩy, rồi bỗng nhiên bật cười lạnh: “Không giữ được thứ của mình thì trách ai. Lúc nhỏ chẳng phải mày có một người bạn chơi cùng sao? Nghe nói có người muốn bắt cóc mày, định thay đổi giới tính của mày, nhưng có người đã thay mày chịu trận à?”


Ánh mắt hắn như rắn độc, từng chữ như dao đâm người: “Giờ ngay cả một vườn hồng cũng không giữ nổi, bản thân vô dụng còn liên lụy người khác.”


Bị chọc giận, mắt Lục Chấp đỏ rực, trông chẳng khác nào kẻ điên thực sự.


Cậu nói: “Ông vừa nói gì?” Một lát sau, như bừng tỉnh “Tại sao ông biết chuyện đó?”


“Hừ, dù sao tao và Lục Từ Thanh cũng là chồng chồng, tao không thể biết sao?”


Lục Chấp hung ác hạ mắt xuống, tiếp đến, cậu nhìn thấy con dao trong đĩa trái cây trên bàn trà.


Cảm giác được ánh mắt cậu, lúc này Ngải Đa Nhan mới thực sự sợ, vội kéo Lục Vịnh muốn chạy trốn: “Mày làm gì? Mày định làm gì? Lục Chấp!”


Cậu vừa chạm tay tới chuôi dao thì bị Lục Từ Thanh kịp thời ngăn lại.


**


Mưa càng lúc càng lớn, nước mưa trên mái kính theo độ dốc trơn tuột chảy xuống, thành từng vệt rõ ràng.


Phương Thủ không chịu nổi nữa, ngồi xuống, kéo bàn tay Lục Chấp vẫn còn vùi trong đất, khẽ gọi: “Tiểu Chấp.”


Lục Chấp liền dừng động tác.


Cậu nhìn chằm chằm đôi bàn tay bẩn thỉu của mình rất lâu, một ý nghĩ bất chợt không báo trước phá vỡ tâm trí.


Cậu nghĩ, sao có thể bẩn đến mức này.


Lục Chấp, sao mày lại bẩn như thế.


… Trì Cẩn Hiến lại quá sạch sẽ.


“Phải làm sao đây,” Lục Chấp nhặt một cành hồng đã chết dưới đất, giọng khàn đặc, “Tôi không trồng sống được.”


“Phải làm sao bây giờ.”


**


Thứ Năm, ở nhà đủ rồi, Lục Chấp lại đến lớp như thường.


Khi cậu đẩy cửa sau bước vào, Trì Cẩn Hiến bỗng cảm thấy mắt mình hơi cay, cậu gọi một tiếng: “Anh.”


Lục Chấp nâng mắt nhìn cậu một cái, vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt.


Một lát sau, Lục Chấp cụp mắt xuống, không nói lời nào, kéo ghế ngồi xuống.


“Anh không sao chứ,” Trì Cẩn Hiến chống hai tay lên bàn anh Lục nhà mình, nói, “Mấy hôm nay anh chẳng để ý đến em.”


“… Không sao.” Lục Chấp rút sách ra, lật mở “Quay lại.”


Thấy anh nhà mình có vẻ vẫn ổn, Trì Cẩn Hiến cũng không định hỏi chuyện đã qua, nghe vậy liền “ồ” một tiếng rồi quay người lại.


Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, Lục Chấp lại khẽ gọi: “Trì Cẩn Hiến.”


Trì Cẩn Hiến khựng lại, hơi cau mày khó chịu, không hiểu vì sao Lục Chấp lại đột nhiên gọi cả họ lẫn tên của mình. Nhưng cậu vẫn lập tức quay đầu hỏi: “Sao vậy anh?”


Không khí yên tĩnh kéo dài rất lâu, đến khi Trì Cẩn Hiến tưởng rằng anh nhà mình sẽ không nói gì nữa, thì đối phương lại cất tiếng: “Sau này đừng theo tôi nữa.”


“Tại sao?” Trì Cẩn Hiến hỏi, có chút hoảng hốt “Em đã làm sai cái gì?”


“Anh có việc gì thì nói cho em biết a.”


“Tôi không sao,” Lục Chấp nói, “Tôi chỉ muốn em đừng theo atooi nữa.”


Theo đuổi người suốt ba năm, hơn một nghìn ngày, hai năm trước Lục Chấp từng nói “Tôi không thích cậu” mỗi ngày, Trì Cẩn Hiến chưa từng lùi bước.


Bây giờ cũng vậy, cậu vẫn không lùi bước.


Chỉ là mối quan hệ của họ, trong một đêm, lại quay về giống như hai năm trước.


Lục Chấp đi phía trước, Trì Cẩn Hiến theo phía sau.


Giữ một khoảng cách không gần cũng không xa, không vượt quá giới hạn.


Giang Tiến thấy giữa họ có gì đó không ổn, hỏi Trì Cẩn Hiến. Cậu vừa ấm ức vừa buồn, lắc đầu nói không biết.


Quay sang hỏi Lục Chấp, Lục Chấp chỉ lạnh mặt im lặng.


Tình cảnh ấy kéo dài một tuần, khi kỳ thi đại học chỉ còn một tuần nữa.


Mà tuần cuối cùng cũng không học trọn vẹn, vài ngày trước kỳ thi đã phải nghỉ ở nhà để giữ tinh thần tốt nhất.


Ngày 3 tháng 6, thứ Hai, Liên minh thiên hà làm lễ chào cờ như thường lệ, toàn bộ học sinh lớp 12 sẽ tham dự lễ chào cờ cuối cùng của mình ở trường.


Để mọi người có tâm trạng tốt đi thi, ban giám hiệu đã có một bài phát biểu đầy khí thế.


Nửa tiếng sau, lễ chào cờ kết thúc, các lớp giải tán tại chỗ.


Lớp 12 đi trước, trở về lớp học. Trì Cẩn Hiến như thường lệ, bước nhanh vài bước để theo kịp Lục Chấp, muốn nói chuyện.


Có lẽ nhận ra cậu tới gần, chưa đợi cậu mở miệng, Lục Chấp bỗng nói: “Trì Cẩn Hiến, có phải cậu rất thích tôi không?”


Giọng điệu này hoàn toàn khác với mọi khi, khiến Trì Cẩn Hiến bất giác thấy tim đập loạn, không dám trả lời.


Nhưng cậu vẫn không chút do dự nói: “Rất thích.”


“Vậy thì mục đích của tôi đã đạt được.”


Lục Chấp dừng bước, quay người lại, lạnh lùng nhìn cậu.


Bước chân Trì Cẩn Hiến cũng chậm dần, chậm dần rồi dừng hẳn, ngẩng đầu, có chút mơ hồ.


“… Gì cơ?”


Rất nhiều người ở xung quanh nhận ra có chuyện, đều chậm bước chân lại, hoặc khó hiểu, hoặc tò mò.


“Tôi đã biết từ sớm là cậu là Beta. Đối với tôi…” Lục Chấp nhìn cậu, nói từng chữ vô cùng rõ ràng “Không gì hả giận hơn là nhìn một Beta chán ghét yêu mà không có được.”


“Cậu thực sự không nhận ra tôi đang đùa giỡn với mình sao?”


Gió sáng sớm hơi lạnh, thổi vào mắt khiến người ta không kìm được mà chớp mắt.


Trì Cẩn Hiến chớp mắt mấy lần, không nói nên lời.


“Hôm nay là ngày rời trường, sau này cũng sẽ không gặp lại.”


“Tôi mong cậu đừng dễ dàng treo mấy chữ ‘thích anh’ lên miệng, như thế sẽ khiến người ta thấy cậu rất nhẹ dạ, dễ dãi.” Sắc mặt Lục Chấp không hề thay đổi “Cũng mong cậu đừng bám theo tôi nữa, đừng gây phiền phức cho tôi. Tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi không thích cậu.”


Trì Cẩn Hiến vẫn chưa phản ứng, gió nhẹ làm rối mái tóc của cậu.


Tà áo cậu, cả dòng suy nghĩ của cậu.


“Một Beta” nhưng giọng Lục Chấp vẫn vang lên, cậu ấy vẫn còn nói “Khi tôi đến kỳ mẫn cảm, cậu có thể trấn an tôi được không? Có Omega không thích, tại sao tôi lại phải đi thích cậu?”


“Beta đều khiến người ta ghê tởm.”


**


Chan: Vì em quá chói lóa, vì em quá sạch sẽ, vì em quá đẹp đẽ….nên không thể với tới….


P.s: Đm thà bà viết mọe theo hướng giới thiệu ban đầu đi, là từ từ thích, từ từ bị An An chinh phục đi!!!! Sao lại để tụi nhỏ đi theo hướng này!!!!!

Hết chương 47


Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Story Chương 47
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...