Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Chương 4
110@-
“Á á á á á —”
“Thích! Tùy! Diệc! —”
“Cậu làm cái quái gì thế!!!” Trì Cẩn Hiến gầm lên một tiếng xé lòng, phá tan sự im lặng ngượng nghịu kỳ lạ.
Cậu “phịch” một tiếng lộn từ trên giường xuống đất, chân trần vội vã giành lại bức thư tình trên tay Thích Tùy Diệc, mặt đỏ bừng.
“Cậu nhìn thì nhìn rồi! Đâu có cấm cậu nhìn đâu! Nhưng sao cậu lại còn đọc thành tiếng chứ?!” Trì Cẩn Hiến dùng chân đạp cậu ta một cái, ngực phập phồng thở hổn hển.
Sợ bị đạp cái thứ hai, Thích Tùy Diệc vẫn giữ vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh khó nói thành lời vội vàng tránh ra, cánh tay giơ lên còn định chắn.
Khoảnh khắc tiếp theo, một vệt sáng đỏ lóe lên ở cổ tay bên cạnh lọt vào mắt cậu ta. Điểm sáng dừng lại trong khoảnh khắc ở sâu trong con ngươi, như thể bật công tắc một ngọn đèn.
“Vòng trí tuệ sáng rồi!”
“Ưm?” Trì Cẩn Hiến cúi đầu nhìn chiếc vòng trí tuệ màu bạc trên cổ tay trái của mình, ở giữa có một chấm tròn rất nhỏ, tia sáng cuối cùng nhanh chóng tắt đi.
“…Hừ.” Cậu hoàn toàn dừng động tác đánh người, lườm nguýt cậu ta lần cuối cùng, rồi bực bội gập bức thư tình lại, cho vào phong bì có dán cánh hoa hồng.
“Đều 17 rồi, vòng trí tuệ của cậu khi nào tháo ra vậy? Thật sự đợi đến lúc 18 tuổi à?” Thích Tùy Diệc cẩn thận muốn lấy một chai sữa bên cạnh bàn, vừa cầm được trên tay còn chưa kịp vui mừng đắc ý, đã bị Trì Cẩn Hiến vươn tay giật lấy, ôm vào lòng như bảo bối, “Cậu không thấy phòng tôi chỉ có một chai này thôi sao? Ngày mai để tặng người khác, muốn uống thì xuống lầu tự lấy đi.”
Thích Tùy Diệc: “…”
Tức chết cậu ta rồi.
“Tôi còn nhỏ hơn cậu nửa tuổi! Cậu không thể nhường tôi một chút sao!” Thích Tùy Diệc giận dữ nói: “Lục Chấp còn không uống sữa của cậu nữa là!”
“Cậu là chú nhỏ của tôi.” Trì Cẩn Hiến nhắc nhở cậu ta, “Trưởng bối phải thương yêu vãn bối.”
Thích Tùy Diệc: “…”
“Cũng không phải nhất định phải 18 tuổi mới tháo, bác sĩ nói sau khi trưởng thành chức năng cơ thể sẽ ổn định.” Trì Cẩn Hiến cho cả thư tình và sữa vào cặp sách, để tránh sáng hôm sau dậy muộn sẽ quên, “Lúc nhỏ không có gì khác thường, thì đến lúc đó càng không có gì.” Nói xong cảm thấy quá tuyệt đối, cậu “ừm” một tiếng, lại thờ ơ bổ sung, “Khả năng cao.”
Hồi nhỏ Trì Cẩn Hiến từng bị bệnh, bệnh gì thì những thuật ngữ chuyên môn đó cậu lười nhớ, chỉ biết nó sẽ ảnh hưởng đến việc phân hóa giới tính của cậu – những thứ khác hình như không ảnh hưởng.
Giống như khi trẻ sơ sinh vừa chào đời sẽ có một giới tính, hoặc Alpha, Beta, Omega, đến mười bốn mười lăm tuổi sẽ phân hóa giới tính thứ hai.
Nói cách khác, vừa chào đời không có nghĩa là người này sau này sẽ là giới tính gì – mặc dù đa số đều là vậy.
Nói một cách nghiêm ngặt hơn, lần phân hóa thứ hai mới thực sự là.
Trì Cẩn Hiến khi mới sinh ra là Beta, năm nay 17 tuổi vẫn là Beta, nhưng mà –
Cậu vẫn chưa phân hóa lần thứ hai.
Căn bệnh của cậu lại vừa đúng có thể ảnh hưởng đến sự phân hóa của cậu, nên chiếc vòng trí tuệ này đeo từ nhỏ, có thể kiểm tra các nguyên nhân bệnh tiềm ẩn.
“Ngoài việc kiểm tra giới tính thứ hai, nó còn có nhiều công dụng khác, ví dụ như ghi lại các dấu hiệu sinh tồn của tôi, sáng sớm gọi tôi dậy.” Trì Cẩn Hiến giơ cổ tay lên, lắc một vòng trước mặt Thích Tùy Diệc nói, “Hơn nữa trông cũng đẹp, trưởng thành rồi tôi cũng không tháo ra, cứ đeo như vòng tay vậy.”
Vòng trí tuệ màu bạc, rộng khoảng ba milimet, hơi ôm sát cổ tay Trì Cẩn Hiến, vừa vặn vòng sau xương cổ tay cậu, tôn lên vẻ đẹp của đôi tay vốn đã thon dài của cậu.
Thứ này từ nhỏ đến lớn sẽ tự động điều chỉnh theo khung xương của Trì Cẩn Hiến, vì vậy nhiều năm trôi qua, như chưa từng thay đổi.
Thích Tùy Diệc không phản bác lời cậu, sắc mặt nghiêm túc hơn một chút: “Đây là lần thứ ba sáng rồi nhỉ.”
Vòng trí tuệ đã đeo trên cổ tay Trì Cẩn Hiến nhiều năm như vậy, cho đến nay mới chỉ sáng ba lần.
Lần đầu tiên là năm 16 tuổi, Nguyên Tư Bạch tưởng cậu sắp phân hóa lần thứ hai, vội vàng đưa cậu đến bệnh viện.
Kiểm tra xong, dấu hiệu sinh tồn bình thường, không phân hóa.
Lần thứ hai là ba tháng trước, Trì Tuy vội vàng gọi bác sĩ gia đình đến, kiểm tra xong, dấu hiệu sinh tồn bình thường, không phân hóa.
Tối nay là lần thứ ba rồi.
“Mai đi bệnh viện?” Thích Tùy Diệc lại nói.
“Chiều tan học rồi đi.” Trì Cẩn Hiến cảm thấy chân hơi lạnh, cúi đầu nhìn thì ra chưa đi dép. Nỗi hận sâu sắc vì bức thư tình của mình bị đọc thành tiếng lúc nãy lại ùa về, cậu trừng mắt nhìn Thích Tùy Diệc một cái, chạy đi mang giày, nói: “Sau hai lần trải qua chuyện ‘sói đến rồi’, tôi thấy chắc chắn lại chẳng có gì đâu, vì tôi không cảm thấy bất cứ khó chịu nào cả.”
Thích Tùy Diệc cũng thấy vậy, cậu ta ừ một tiếng.
Ánh đèn ấm áp trong căn phòng dường như làm mềm mại những đường nét trên khuôn mặt, bao gồm cả bức thư tình trong ký ức. Giấy và phong bì của bức thư tình đều mang theo sự ám chỉ và mơ hồ rõ ràng, nhưng trong đầu Thích Tùy Diệc chỉ có những từ ngữ cực kỳ táo bạo và trực tiếp ngay từ đầu!
Đặc biệt là khi bị Trì Cẩn Hiến trừng mắt lần nữa, sự kinh ngạc trong lòng cậu ta đột nhiên chuyển thành giận dữ.
“Trì Cẩn Hiến, cậu xem cái bộ dạng không ra gì của cậu kìa, cậu viết thư tình kiểu này à? Có phải quá đáng lắm không! Đừng nói với tôi là hai năm trước cậu cũng viết kiểu này nhé?”
“Sao có thể!” Đầu Trì Cẩn Hiến lại bốc khói, mặt lại đỏ bừng, rõ ràng đây thực sự là lần đầu tiên cậu viết loại thư tình như hôm nay, lại còn bị người khác nhìn thấy, xấu hổ không tả xiết, “Tôi đâu phải là người không biết giữ thể diện.”
Mọi người đều biết Trì Cẩn Hiến đã gửi thư tình suốt hai năm, bây giờ là năm thứ ba, nhưng không ai biết – thư tình của cậu chỉ thực sự được gửi ba câu.
Bức đầu tiên là năm thứ nhất, cậu đã gửi suốt một năm câu “Anh Lục thích em đi, em siêu đáng yêu.”
Bức thứ hai là năm thứ hai, cậu đã gửi suốt một năm câu “Anh Lục không thích em cũng được, hôn một cái đi.”
Bức thứ ba là năm thứ ba, vừa mới bắt đầu hôm qua, là câu “Anh Lục sau khi tốt nghiệp cấp ba em muốn l*m t*nh với anh.”
Nếu không có gì bất ngờ, bức thư tình này sẽ lại kéo dài thêm một năm.
“Cậu còn dám nói.” Thích Tùy Diệc nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ mặt vô cảm, nói: “Tôi sẽ đi nói với anh ba, anh dâu là cậu ngày càng điên rồi.”
“Cậu đi đi.” Trì Cẩn Hiến hơi hếch cằm, vẻ mặt nhỏ bé còn khá kiêu ngạo, “Đã nói rồi mà, ba tôi và cha tôi đều biết tôi đang theo đuổi người ta.”
Thích Tùy Diệc biết! Chính vì biết nên cậu ta càng không hiểu: “Anh tôi và họ tại sao lại không quản cậu?!”
“Tôi học giỏi, hòa đồng với bạn bè, thầy cô thích tôi, bạn bè cũng thích tôi, tuy tôi theo đuổi người ta nhưng tôi đâu có không tự trọng, không tự yêu bản thân, sao hả?”
Thích Tùy Diệc: “…”
Không tìm được điểm nào để phản bác.
Cuối cùng, cậu ta kết luận: “Tình yêu tự do, tôi có quyền được dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực.”
Thích Tùy Diệc: “…”
“Cha tôi chính là theo đuổi ba tôi như vậy đấy, chứng tỏ cách này có hiệu quả mà!” Trì Cẩn Hiến mặt mày hớn hở như được truyền lại chân truyền, khí thế ngút trời.
Thích Tùy Diệc phát điên, cố gắng đánh thức cái đầu óc tình yêu của cậu ta: “Anh ba với anh dâu là vốn dĩ đã có tình cảm với nhau, yêu nhau! Anh ba tặng đồ, anh dâu nhận hết, họ còn hẹn hò nữa! Còn cậu thì sao? Đồ chưa bao giờ gửi đi được, cái tên Lục Chấp đó đâu? Đồ chưa bao giờ nhận. Nhìn xem, cậu còn chẳng đặc biệt gì cả.”
Trì Cẩn Hiến: “…”
Hai người đối mặt nhau như đối đầu, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Thích Tùy Diệc cảm thấy khí thế của mình không đủ, dần dần mở to mắt, cố gắng trừng lại, rồi nhận được dịch vụ đá ra khỏi cửa của Trì Cẩn Hiến!
“Ra ngoài ra ngoài ra ngoài.” Cậu ta bực bội đẩy người kia, nói: “Phiền cậu.”
Dứt lời, cánh cửa cũng “rầm!” một tiếng đóng lại.
Trì Cẩn Hiến dựa lưng vào cửa, không hề bị Thích Tùy Diệc ảnh hưởng chút nào, còn tự mình vui vẻ thì thầm: “Rõ ràng là đặc biệt mà, tôi đã ăn ké suốt hai năm đấy.”
“Đồ của tôi cũng đã gửi đi hết rồi.”
Mặc dù tất cả đều là lén lút gửi đi khi người khác không chú ý.
Còn nữa…
Bữa cơm ngày mai không ăn ké được nữa rồi, ôi.
Nghĩ đến đây, Trì Cẩn Hiến mới lại đau khổ tràn ngập, ủ rũ như quả cà tím bị sương giá đánh, cậu lê dép lê đến cạnh giường, nằm sấp xuống.
Trong lòng khổ sở, cậu định tìm người bạn tốt của mình để tâm sự.
Bể Tiền Mặt: [Tiểu Lộc, Tiểu Lộc ~ Tiểu Lộc Lộc ~ Cứu tôi với [khóc lóc JPG.]]
Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại liền rung lên trả lời ngay lập tức.
Tiến đến gần: [Đây nè đây nè]
Tiến đến gần: [Sao vậy Tiểu Trì]
Trì Cẩn Hiến và Tiểu Lộc này quen nhau khi vừa lên cấp ba, cùng trường, cùng tuổi, ai kết bạn với ai, kết bạn qua cái gì cũng không nhớ rõ, không thể kiểm chứng.
Dù sao thì trò chuyện một hồi họ liền trở thành bạn thân nhất trên mạng, không có ai khác – sở dĩ là trên mạng, vì chưa từng gặp mặt.
Sở thích và thị hiếu của họ kỳ lạ thay lại rất hợp nhau, mỗi ngày đều có chuyện để nói, hai năm qua chưa từng mất liên lạc.
Vì là cùng trường, tất nhiên Trì Cẩn Hiến có nói muốn đi tìm cậu ta, nhưng Tiểu Lộc nói cậu ta đột nhiên bị bệnh, đã làm thủ tục chuyển trường đến thành phố khác.
Vì chuyện này, cậu ta còn không nói tên thật của mình, chỉ sợ một ngày nào đó mình mất đi, người khác vẫn còn nhớ tên cậu ta và lo lắng, gây phiền phức cho người khác.
Chỉ khi đó cậu ấy mới nói với Trì Cẩn Hiến rằng cậu ấy thích nai, vì vậy hãy gọi mình là Tiểu Lộc.
Do khoảng cách địa lý và Tiểu Lộc cũng không đồng ý, việc gặp mặt cứ thế bị trì hoãn hết lần này đến lần khác.
Ngoài gia đình, Tiểu Lộc gần như biết tất cả mọi thứ về Trì Cẩn Hiến – bao gồm cả việc thích Lục Chấp.
Hồi đó, hầu hết các ý tưởng để theo đuổi Lục Chấp đều do Tiểu Lộc đưa ra, nhưng cậu ấy không ngờ Trì Cẩn Hiến lại có thể kiên trì đến vậy.
Vì ngày nào cũng tặng hoa hồng cho người khác, Tiểu Lộc thi thoảng còn thích trêu chọc gọi cậu là Hoa Hồng Nhỏ.
Tiến đến gần: [Hoa Hồng Nhỏ?]
Tiến đến gần: [Mất rồi à?]
Bể Tiền Mặt: [Không mất.]
Bể Tiền Mặt: […Tôi làm người ta giận rồi [nhẹ nhàng]]
Tiến đến gần: [Lục Chấp à?]
Bể Tiền Mặt: [Ừm ~ [khẽ nức nở.JPG]]
Bể Tiền Mặt: [Phải làm sao đây]
Tiến đến gần: [Ối giời, đơn giản.]
**
“Anh Lục.”
Ngày hôm sau, Trì Cẩn Hiến đến lớp khá sớm, trong lớp còn chưa có mấy người, Lục Chấp đã ở đó rồi.
Cậu đang nhét tai nghe, cúi đầu đọc sách.
“Anh Lục.” Trì Cẩn Hiến vui vẻ chạy đến chỗ ngồi, lấy từ trong cặp ra một chai sữa bò, đẩy đến trước mặt Lục Chấp.
Ánh mắt Lục Chấp dừng lại trên chai sữa một giây, rồi lập tức chuyển đi, không động đậy.
Tiểu Lộc đã nói rồi – hoa hồng dũng cảm, có gai, không sợ khó khăn.
Lục Chấp trước đây cũng không nhận, thái độ không thay đổi, đây là chuyện tốt mà! Trì Cẩn Hiến cười hì hì hai tiếng, lại đẩy chai sữa về phía trước, rồi quay người đi học bài.
Trước khi học, chơi điện thoại một lát đã.
Trong lớp dần dần có đông người hơn, có chút ồn ào, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Trì Cẩn Hiến.
Bể Tiền Mặt: [Tiểu Lộc, anh Lục không từ chối tôi nha.]
Năm giây sau, đối phương trả lời.
Tiến đến gần: [Thấy chưa, tôi đã nói rồi mà, thái độ của cậu ấy đâu có thay đổi, cậu bận tâm cậu ấy có giận hay không làm gì, cứ đi theo cậu ấy thôi.]
Bể Tiền Mặt: [Hiểu rồi!]
Bể Tiền Mặt: [Muah!]
Trì Cẩn Hiến sung sướng cất điện thoại, định liếc nhìn Lục Chấp một cái nữa, vừa quay đầu đã thấy người trong tầm mắt đang nhìn điện thoại.
Dường như cảm nhận được bị nhìn chằm chằm, hàng mi dài của Lục Chấp đột ngột ngẩng lên, đối mặt trực tiếp với ánh mắt của Trì Cẩn Hiến. Hai ánh mắt chỉ chạm nhau trong chốc lát còn chưa kịp giao tranh, cậu ấy liền dời mắt đi.
Giống như nhiều lần trước đây không muốn nhìn Trì Cẩn Hiến thêm một cái nào nữa.
Trên mặt Lục Chấp không có biểu cảm gì, chỉ cụp mắt không đổi sắc mà tắt điện thoại, úp nó xuống mặt bàn, như thể chưa từng mở ra.
**
Chan: *Giơ tay* báo cáo tổ chức, elm có 1 suy nghĩ….
Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Chương 04
Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan
“Á á á á á —”
“Thích! Tùy! Diệc! —”
“Cậu làm cái quái gì thế!!!” Trì Cẩn Hiến gầm lên một tiếng xé lòng, phá tan sự im lặng ngượng nghịu kỳ lạ.
Cậu “phịch” một tiếng lộn từ trên giường xuống đất, chân trần vội vã giành lại bức thư tình trên tay Thích Tùy Diệc, mặt đỏ bừng.
“Cậu nhìn thì nhìn rồi! Đâu có cấm cậu nhìn đâu! Nhưng sao cậu lại còn đọc thành tiếng chứ?!” Trì Cẩn Hiến dùng chân đạp cậu ta một cái, ngực phập phồng thở hổn hển.
Sợ bị đạp cái thứ hai, Thích Tùy Diệc vẫn giữ vẻ mặt nghi ngờ nhân sinh khó nói thành lời vội vàng tránh ra, cánh tay giơ lên còn định chắn.
Khoảnh khắc tiếp theo, một vệt sáng đỏ lóe lên ở cổ tay bên cạnh lọt vào mắt cậu ta. Điểm sáng dừng lại trong khoảnh khắc ở sâu trong con ngươi, như thể bật công tắc một ngọn đèn.
“Vòng trí tuệ sáng rồi!”
“Ưm?” Trì Cẩn Hiến cúi đầu nhìn chiếc vòng trí tuệ màu bạc trên cổ tay trái của mình, ở giữa có một chấm tròn rất nhỏ, tia sáng cuối cùng nhanh chóng tắt đi.
“…Hừ.” Cậu hoàn toàn dừng động tác đánh người, lườm nguýt cậu ta lần cuối cùng, rồi bực bội gập bức thư tình lại, cho vào phong bì có dán cánh hoa hồng.
“Đều 17 rồi, vòng trí tuệ của cậu khi nào tháo ra vậy? Thật sự đợi đến lúc 18 tuổi à?” Thích Tùy Diệc cẩn thận muốn lấy một chai sữa bên cạnh bàn, vừa cầm được trên tay còn chưa kịp vui mừng đắc ý, đã bị Trì Cẩn Hiến vươn tay giật lấy, ôm vào lòng như bảo bối, “Cậu không thấy phòng tôi chỉ có một chai này thôi sao? Ngày mai để tặng người khác, muốn uống thì xuống lầu tự lấy đi.”
Thích Tùy Diệc: “…”
Tức chết cậu ta rồi.
“Tôi còn nhỏ hơn cậu nửa tuổi! Cậu không thể nhường tôi một chút sao!” Thích Tùy Diệc giận dữ nói: “Lục Chấp còn không uống sữa của cậu nữa là!”
“Cậu là chú nhỏ của tôi.” Trì Cẩn Hiến nhắc nhở cậu ta, “Trưởng bối phải thương yêu vãn bối.”
Thích Tùy Diệc: “…”
“Cũng không phải nhất định phải 18 tuổi mới tháo, bác sĩ nói sau khi trưởng thành chức năng cơ thể sẽ ổn định.” Trì Cẩn Hiến cho cả thư tình và sữa vào cặp sách, để tránh sáng hôm sau dậy muộn sẽ quên, “Lúc nhỏ không có gì khác thường, thì đến lúc đó càng không có gì.” Nói xong cảm thấy quá tuyệt đối, cậu “ừm” một tiếng, lại thờ ơ bổ sung, “Khả năng cao.”
Hồi nhỏ Trì Cẩn Hiến từng bị bệnh, bệnh gì thì những thuật ngữ chuyên môn đó cậu lười nhớ, chỉ biết nó sẽ ảnh hưởng đến việc phân hóa giới tính của cậu – những thứ khác hình như không ảnh hưởng.
Giống như khi trẻ sơ sinh vừa chào đời sẽ có một giới tính, hoặc Alpha, Beta, Omega, đến mười bốn mười lăm tuổi sẽ phân hóa giới tính thứ hai.
Nói cách khác, vừa chào đời không có nghĩa là người này sau này sẽ là giới tính gì – mặc dù đa số đều là vậy.
Nói một cách nghiêm ngặt hơn, lần phân hóa thứ hai mới thực sự là.
Trì Cẩn Hiến khi mới sinh ra là Beta, năm nay 17 tuổi vẫn là Beta, nhưng mà –
Cậu vẫn chưa phân hóa lần thứ hai.
Căn bệnh của cậu lại vừa đúng có thể ảnh hưởng đến sự phân hóa của cậu, nên chiếc vòng trí tuệ này đeo từ nhỏ, có thể kiểm tra các nguyên nhân bệnh tiềm ẩn.
“Ngoài việc kiểm tra giới tính thứ hai, nó còn có nhiều công dụng khác, ví dụ như ghi lại các dấu hiệu sinh tồn của tôi, sáng sớm gọi tôi dậy.” Trì Cẩn Hiến giơ cổ tay lên, lắc một vòng trước mặt Thích Tùy Diệc nói, “Hơn nữa trông cũng đẹp, trưởng thành rồi tôi cũng không tháo ra, cứ đeo như vòng tay vậy.”
Vòng trí tuệ màu bạc, rộng khoảng ba milimet, hơi ôm sát cổ tay Trì Cẩn Hiến, vừa vặn vòng sau xương cổ tay cậu, tôn lên vẻ đẹp của đôi tay vốn đã thon dài của cậu.
Thứ này từ nhỏ đến lớn sẽ tự động điều chỉnh theo khung xương của Trì Cẩn Hiến, vì vậy nhiều năm trôi qua, như chưa từng thay đổi.
Thích Tùy Diệc không phản bác lời cậu, sắc mặt nghiêm túc hơn một chút: “Đây là lần thứ ba sáng rồi nhỉ.”
Vòng trí tuệ đã đeo trên cổ tay Trì Cẩn Hiến nhiều năm như vậy, cho đến nay mới chỉ sáng ba lần.
Lần đầu tiên là năm 16 tuổi, Nguyên Tư Bạch tưởng cậu sắp phân hóa lần thứ hai, vội vàng đưa cậu đến bệnh viện.
Kiểm tra xong, dấu hiệu sinh tồn bình thường, không phân hóa.
Lần thứ hai là ba tháng trước, Trì Tuy vội vàng gọi bác sĩ gia đình đến, kiểm tra xong, dấu hiệu sinh tồn bình thường, không phân hóa.
Tối nay là lần thứ ba rồi.
“Mai đi bệnh viện?” Thích Tùy Diệc lại nói.
“Chiều tan học rồi đi.” Trì Cẩn Hiến cảm thấy chân hơi lạnh, cúi đầu nhìn thì ra chưa đi dép. Nỗi hận sâu sắc vì bức thư tình của mình bị đọc thành tiếng lúc nãy lại ùa về, cậu trừng mắt nhìn Thích Tùy Diệc một cái, chạy đi mang giày, nói: “Sau hai lần trải qua chuyện ‘sói đến rồi’, tôi thấy chắc chắn lại chẳng có gì đâu, vì tôi không cảm thấy bất cứ khó chịu nào cả.”
Thích Tùy Diệc cũng thấy vậy, cậu ta ừ một tiếng.
Ánh đèn ấm áp trong căn phòng dường như làm mềm mại những đường nét trên khuôn mặt, bao gồm cả bức thư tình trong ký ức. Giấy và phong bì của bức thư tình đều mang theo sự ám chỉ và mơ hồ rõ ràng, nhưng trong đầu Thích Tùy Diệc chỉ có những từ ngữ cực kỳ táo bạo và trực tiếp ngay từ đầu!
Đặc biệt là khi bị Trì Cẩn Hiến trừng mắt lần nữa, sự kinh ngạc trong lòng cậu ta đột nhiên chuyển thành giận dữ.
“Trì Cẩn Hiến, cậu xem cái bộ dạng không ra gì của cậu kìa, cậu viết thư tình kiểu này à? Có phải quá đáng lắm không! Đừng nói với tôi là hai năm trước cậu cũng viết kiểu này nhé?”
“Sao có thể!” Đầu Trì Cẩn Hiến lại bốc khói, mặt lại đỏ bừng, rõ ràng đây thực sự là lần đầu tiên cậu viết loại thư tình như hôm nay, lại còn bị người khác nhìn thấy, xấu hổ không tả xiết, “Tôi đâu phải là người không biết giữ thể diện.”
Mọi người đều biết Trì Cẩn Hiến đã gửi thư tình suốt hai năm, bây giờ là năm thứ ba, nhưng không ai biết – thư tình của cậu chỉ thực sự được gửi ba câu.
Bức đầu tiên là năm thứ nhất, cậu đã gửi suốt một năm câu “Anh Lục thích em đi, em siêu đáng yêu.”
Bức thứ hai là năm thứ hai, cậu đã gửi suốt một năm câu “Anh Lục không thích em cũng được, hôn một cái đi.”
Bức thứ ba là năm thứ ba, vừa mới bắt đầu hôm qua, là câu “Anh Lục sau khi tốt nghiệp cấp ba em muốn l*m t*nh với anh.”
Nếu không có gì bất ngờ, bức thư tình này sẽ lại kéo dài thêm một năm.
“Cậu còn dám nói.” Thích Tùy Diệc nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ mặt vô cảm, nói: “Tôi sẽ đi nói với anh ba, anh dâu là cậu ngày càng điên rồi.”
“Cậu đi đi.” Trì Cẩn Hiến hơi hếch cằm, vẻ mặt nhỏ bé còn khá kiêu ngạo, “Đã nói rồi mà, ba tôi và cha tôi đều biết tôi đang theo đuổi người ta.”
Thích Tùy Diệc biết! Chính vì biết nên cậu ta càng không hiểu: “Anh tôi và họ tại sao lại không quản cậu?!”
“Tôi học giỏi, hòa đồng với bạn bè, thầy cô thích tôi, bạn bè cũng thích tôi, tuy tôi theo đuổi người ta nhưng tôi đâu có không tự trọng, không tự yêu bản thân, sao hả?”
Thích Tùy Diệc: “…”
Không tìm được điểm nào để phản bác.
Cuối cùng, cậu ta kết luận: “Tình yêu tự do, tôi có quyền được dũng cảm theo đuổi tình yêu đích thực.”
Thích Tùy Diệc: “…”
“Cha tôi chính là theo đuổi ba tôi như vậy đấy, chứng tỏ cách này có hiệu quả mà!” Trì Cẩn Hiến mặt mày hớn hở như được truyền lại chân truyền, khí thế ngút trời.
Thích Tùy Diệc phát điên, cố gắng đánh thức cái đầu óc tình yêu của cậu ta: “Anh ba với anh dâu là vốn dĩ đã có tình cảm với nhau, yêu nhau! Anh ba tặng đồ, anh dâu nhận hết, họ còn hẹn hò nữa! Còn cậu thì sao? Đồ chưa bao giờ gửi đi được, cái tên Lục Chấp đó đâu? Đồ chưa bao giờ nhận. Nhìn xem, cậu còn chẳng đặc biệt gì cả.”
Trì Cẩn Hiến: “…”
Hai người đối mặt nhau như đối đầu, sắc mặt càng ngày càng khó coi. Thích Tùy Diệc cảm thấy khí thế của mình không đủ, dần dần mở to mắt, cố gắng trừng lại, rồi nhận được dịch vụ đá ra khỏi cửa của Trì Cẩn Hiến!
“Ra ngoài ra ngoài ra ngoài.” Cậu ta bực bội đẩy người kia, nói: “Phiền cậu.”
Dứt lời, cánh cửa cũng “rầm!” một tiếng đóng lại.
Trì Cẩn Hiến dựa lưng vào cửa, không hề bị Thích Tùy Diệc ảnh hưởng chút nào, còn tự mình vui vẻ thì thầm: “Rõ ràng là đặc biệt mà, tôi đã ăn ké suốt hai năm đấy.”
“Đồ của tôi cũng đã gửi đi hết rồi.”
Mặc dù tất cả đều là lén lút gửi đi khi người khác không chú ý.
Còn nữa…
Bữa cơm ngày mai không ăn ké được nữa rồi, ôi.
Nghĩ đến đây, Trì Cẩn Hiến mới lại đau khổ tràn ngập, ủ rũ như quả cà tím bị sương giá đánh, cậu lê dép lê đến cạnh giường, nằm sấp xuống.
Trong lòng khổ sở, cậu định tìm người bạn tốt của mình để tâm sự.
Bể Tiền Mặt: [Tiểu Lộc, Tiểu Lộc ~ Tiểu Lộc Lộc ~ Cứu tôi với [khóc lóc JPG.]]
Tin nhắn vừa gửi đi, điện thoại liền rung lên trả lời ngay lập tức.
Tiến đến gần: [Đây nè đây nè]
Tiến đến gần: [Sao vậy Tiểu Trì]
Trì Cẩn Hiến và Tiểu Lộc này quen nhau khi vừa lên cấp ba, cùng trường, cùng tuổi, ai kết bạn với ai, kết bạn qua cái gì cũng không nhớ rõ, không thể kiểm chứng.
Dù sao thì trò chuyện một hồi họ liền trở thành bạn thân nhất trên mạng, không có ai khác – sở dĩ là trên mạng, vì chưa từng gặp mặt.
Sở thích và thị hiếu của họ kỳ lạ thay lại rất hợp nhau, mỗi ngày đều có chuyện để nói, hai năm qua chưa từng mất liên lạc.
Vì là cùng trường, tất nhiên Trì Cẩn Hiến có nói muốn đi tìm cậu ta, nhưng Tiểu Lộc nói cậu ta đột nhiên bị bệnh, đã làm thủ tục chuyển trường đến thành phố khác.
Vì chuyện này, cậu ta còn không nói tên thật của mình, chỉ sợ một ngày nào đó mình mất đi, người khác vẫn còn nhớ tên cậu ta và lo lắng, gây phiền phức cho người khác.
Chỉ khi đó cậu ấy mới nói với Trì Cẩn Hiến rằng cậu ấy thích nai, vì vậy hãy gọi mình là Tiểu Lộc.
Do khoảng cách địa lý và Tiểu Lộc cũng không đồng ý, việc gặp mặt cứ thế bị trì hoãn hết lần này đến lần khác.
Ngoài gia đình, Tiểu Lộc gần như biết tất cả mọi thứ về Trì Cẩn Hiến – bao gồm cả việc thích Lục Chấp.
Hồi đó, hầu hết các ý tưởng để theo đuổi Lục Chấp đều do Tiểu Lộc đưa ra, nhưng cậu ấy không ngờ Trì Cẩn Hiến lại có thể kiên trì đến vậy.
Vì ngày nào cũng tặng hoa hồng cho người khác, Tiểu Lộc thi thoảng còn thích trêu chọc gọi cậu là Hoa Hồng Nhỏ.
Tiến đến gần: [Hoa Hồng Nhỏ?]
Tiến đến gần: [Mất rồi à?]
Bể Tiền Mặt: [Không mất.]
Bể Tiền Mặt: […Tôi làm người ta giận rồi [nhẹ nhàng]]
Tiến đến gần: [Lục Chấp à?]
Bể Tiền Mặt: [Ừm ~ [khẽ nức nở.JPG]]
Bể Tiền Mặt: [Phải làm sao đây]
Tiến đến gần: [Ối giời, đơn giản.]
**
“Anh Lục.”
Ngày hôm sau, Trì Cẩn Hiến đến lớp khá sớm, trong lớp còn chưa có mấy người, Lục Chấp đã ở đó rồi.
Cậu đang nhét tai nghe, cúi đầu đọc sách.
“Anh Lục.” Trì Cẩn Hiến vui vẻ chạy đến chỗ ngồi, lấy từ trong cặp ra một chai sữa bò, đẩy đến trước mặt Lục Chấp.
Ánh mắt Lục Chấp dừng lại trên chai sữa một giây, rồi lập tức chuyển đi, không động đậy.
Tiểu Lộc đã nói rồi – hoa hồng dũng cảm, có gai, không sợ khó khăn.
Lục Chấp trước đây cũng không nhận, thái độ không thay đổi, đây là chuyện tốt mà! Trì Cẩn Hiến cười hì hì hai tiếng, lại đẩy chai sữa về phía trước, rồi quay người đi học bài.
Trước khi học, chơi điện thoại một lát đã.
Trong lớp dần dần có đông người hơn, có chút ồn ào, nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt của Trì Cẩn Hiến.
Bể Tiền Mặt: [Tiểu Lộc, anh Lục không từ chối tôi nha.]
Năm giây sau, đối phương trả lời.
Tiến đến gần: [Thấy chưa, tôi đã nói rồi mà, thái độ của cậu ấy đâu có thay đổi, cậu bận tâm cậu ấy có giận hay không làm gì, cứ đi theo cậu ấy thôi.]
Bể Tiền Mặt: [Hiểu rồi!]
Bể Tiền Mặt: [Muah!]
Trì Cẩn Hiến sung sướng cất điện thoại, định liếc nhìn Lục Chấp một cái nữa, vừa quay đầu đã thấy người trong tầm mắt đang nhìn điện thoại.
Dường như cảm nhận được bị nhìn chằm chằm, hàng mi dài của Lục Chấp đột ngột ngẩng lên, đối mặt trực tiếp với ánh mắt của Trì Cẩn Hiến. Hai ánh mắt chỉ chạm nhau trong chốc lát còn chưa kịp giao tranh, cậu ấy liền dời mắt đi.
Giống như nhiều lần trước đây không muốn nhìn Trì Cẩn Hiến thêm một cái nào nữa.
Trên mặt Lục Chấp không có biểu cảm gì, chỉ cụp mắt không đổi sắc mà tắt điện thoại, úp nó xuống mặt bàn, như thể chưa từng mở ra.
**
Chan: *Giơ tay* báo cáo tổ chức, elm có 1 suy nghĩ….
Hết chương 04
Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Story
Chương 4
10.0/10 từ 12 lượt.