Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Chương 32
202@-
Màn hình điện thoại đã tối, Lục Chấp cúi đầu ấn nút mở máy, một hình nền có ảnh cơ bụng ngay lập tức hiện ra.
Một nam sinh 17-18 tuổi đầy sức sống đang ném bóng vào rổ trước mặt, khuôn mặt không biểu cảm gì. Cổ tay cậu khẽ hạ xuống, hiện ra một đường gân căng cứng, năm ngón tay như thể có thể giữ chặt quả bóng trong tay, tư thế vô cùng đẹp mắt.
Vì khoảng cách xa hơn vạch 3 điểm, khi ném bóng toàn thân nam sinh dùng lực, phần áo trên eo hơi kéo lên, một đoạn cơ bụng và đường rãnh rõ ràng lộ ra. Vóc dáng khá ổn.
Khuôn mặt Lục Chấp không có gì ngạc nhiên hay khác thường, trông như đã quen với việc ảnh mình được dùng làm hình nền, chỉ khẽ nhướng mày.
“Chụp không tồi,” cậu bình thản nhận xét.
Trì Cẩn Hiến chẳng quan tâm chụp có tồi hay không! Bây giờ cậu vẫn chưa kịp phản ứng.
Rõ ràng lúc nãy tấm thẻ ăn đã xuất hiện trước mặt mình, cậu đã thấy, cũng nghe thấy hai chữ “trao đổi” của Lục Chấp. Nhưng bây giờ Trì Cẩn Hiến nhìn chằm chằm vào vị trí tấm thẻ vừa đặt, trống không.
Sững sờ một lúc lâu, Trì Cẩn Hiến mới thu lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm mặt bàn, ngước mắt lên nhìn Lục Chấp với vẻ kinh ngạc.
Không chỉ Trì Cẩn Hiến bị thao tác này làm cho mụ mị, ngay cả Giang Bách Hiểu cũng ngây người. Đang ngẩn ra, không biết nhớ ra điều gì, cậu ấy đột nhiên không kiềm chế được mà “phụt” một tiếng cười. Nhận thấy không khí hiện tại không đúng, cậu vội vàng đưa tay bịt miệng lại, trở nên ngoan ngoãn.
Trì Cẩn Hiến bị tiếng cười trắng trợn này làm cho tự kỷ, liếc Giang Bách Hiểu một cái với ánh mắt oán giận, ẩn ý bên trong là “nếu cậu còn dám phát ra tiếng, tối nay tôi nhất định sẽ ám sát cậu”. Đối phương nhận được lời đe dọa, hiểu ý, gật đầu cười dễ thương với cậu, không hề phát ra một tiếng động nào.
“Lục Chấp,” Trì Cẩn Hiến nhỏ giọng gọi một câu như vậy, trong lòng không được thoải mái.
Lục Chấp không ngước mắt lên, dường như đang định nghịch điện thoại của cậu, đáp: “Ừm.”
Trì Cẩn Hiến nghiến răng: “Sao anh lại lừa người thế.”
Lục Chấp không trả lời.
Trì Cẩn Hiến lại lên tiếng, còn có vẻ khá ấm ức: “…anh Lục, trả thẻ ăn cho em đi.”
“Không cho,” Lục Chấp nói.
“…”
Giang Bách Hiểu đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hỗn loạn điên cuồng. Nhóm của lớp 12/10 lúc này đang “ting ting” với những tin nhắn. Toàn bộ là cậu ấy đang tường thuật “tình hình chiến đấu thực tế”.
Hầu hết mọi người đều đã nghe nói về Lục Chấp hồi cấp 2 như thế nào. Dù sao thì tính tình thực sự không tốt. Nếu không, dù đã là bạn học được ba năm, cũng không đến nỗi không ai dám chủ động tiếp cận Lục thần ngoài Trì Cẩn Hiến. Chuyện cậu ấy đã từng đánh người chắc chắn không phải tin đồn, bởi vì nếu không có Thượng tướng Lục, sự nghiệp học hành của Lục Chấp chắc chắn đã bị ghi vào kỷ luật nặng.
Nhưng trong hai năm qua, đừng nói là đánh người, cậu ấy gần như chưa bao giờ nổi nóng.
Thế thì thôi đi, bây giờ cậu ấy còn có thể “liếc mắt đưa tình” với Trì Cẩn Hiến! Vì để đạt được mục đích của mình, cậu ấy còn lừa người mà không đổi sắc mặt! Giang Bách Hiểu hoàn toàn không thể hiểu tại sao Lục thần của mọi người lại trở nên như vậy. Nhưng những điều này khiến cậu vô cùng phấn khích, trong nhóm lúc này ngoài những tin nhắn phụ họa lặp đi lặp lại, toàn là những lời nói cực kỳ hưng phấn của chính cậu.
Mọi người không biết tại sao Lục Chấp lại như vậy, nhưng họ biết rằng Tiểu Hiện Kim của họ đã có triển vọng rồi!
Xem này, việc theo đuổi Lục thần sắp thành công rồi!
Nhóm ngay lập tức sôi nổi hơn, gần như không ai đặc biệt chú ý đến Trì Cẩn Hiến và Lục Chấp nữa.
Trì Cẩn Hiến vẫn quay mặt về phía sau, cậu im lặng nhìn Lục Chấp một lúc, định dùng cách này để anh ấy cảm thấy chột dạ, tốt nhất là có thể lập tức quăng thẻ ăn vào tay mình. Nhưng đối phương căn bản không ngước mắt lên, như thể không quan tâm chuyện gì bên ngoài. Anh ấy nhấn vào màn hình điện thoại, mật khẩu có bốn chữ số hiện ra, chờ chủ nhân nhập vào.
Nhìn thấy dãy mật khẩu thủ công bảo vệ điện thoại, mắt Trì Cẩn Hiến sáng lên, khóe miệng cười toe toét. Cậu nói với giọng đầy đắc ý: “Không đưa thẻ cho em thì em sẽ không nói mật khẩu cho anh đâu.”
“Vậy nên…”
Lời nói của Trì Cẩn Hiến đột nhiên dừng lại một cách kỳ lạ, nụ cười cong lên ở khóe miệng lại biến mất.
Cậu trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã mở của mình, lần này trên mặt cậu thực sự hiện lên hai chữ “đần mặt”.
Trì Cẩn Hiến: “…”
Trì Cẩn Hiến: “…?”
Trì Cẩn Hiến: “?”
Điện thoại vừa mở, lịch sử trò chuyện giữa cậu và Giang Tiến đã hiện ra một cách công khai. Trì Cẩn Hiến chớp chớp mắt, không rời mắt nhìn vào màn hình thực sự đã mở, sau đó không rời mắt nhìn Lục Chấp, cuối cùng cúi đầu sờ vào túi, cứ ngỡ điện thoại vẫn còn trên tay mình.
Kết quả là chỉ sờ thấy không khí.
Trì Cẩn Hiến lật cả hai túi áo đồng phục của mình ra, trắng sạch hơn cả mặt cậu. Im lặng một lúc lâu, Lục Chấp vuốt lên để xem lịch sử trò chuyện. Không lâu sau, lông mày anh ấy cau lại một cách khó chịu. Trì Cẩn Hiến mím môi, suy nghĩ đến cùng, hỏi một cách không chắc chắn và cực kỳ nhẹ nhàng: “Anh Lục, anh đang xem điện thoại của em sao?”
Nghe vậy, Lục Chấp ngước mắt lên, trong con ngươi chứa đựng sự nghi hoặc.
“Sao anh biết mật khẩu của em?”
Lục Chấp cúi đầu, dường như đã xem xong lịch sử trò chuyện. Anh mở trang thông tin chi tiết của Giang Tiến, khẽ ấn hai cái bằng ngón tay.
Hỏi một cách như đang nói chuyện phiếm: “Mật khẩu là gì?”
Trì Cẩn Hiến theo bản năng trả lời: “0608.”
“Ừ,” Lục Chấp đáp, thái độ và giọng điệu đều rất hờ hững, “Thật không may, tôi nhớ sinh nhật của mình rất rõ.”
Trì Cẩn Hiến: “…”
Việc biết sinh nhật của mình và biết đối phương dùng sinh nhật của mình làm mật khẩu là hai chuyện khác nhau mà! Trái tim Trì Cẩn Hiến đang rộn ràng sắp nhảy ra ngoài rồi.
Khó khăn lắm mới kìm nén được trái tim muốn phá vỡ lồng ngực, Trì Cẩn Hiến nghĩ, nhìn xem Trì Cẩn Hiến, mày theo đuổi người thật sự quá kém cỏi, mật khẩu này đặt cũng như không!
Nghĩ đến đây, cậu còn không nhịn được thở dài một tiếng.
Lục Chấp nói: “Đã xem hết tin nhắn nói chuyện với Giang súc sinh chưa?”
Trì Cẩn Hiến vẫn đang chìm đắm trong cảm giác không chân thực về việc tại sao Lục Chấp lại dễ dàng đoán được mật khẩu của mình như vậy. Đột nhiên nghe thấy một câu “Giang súc sinh”, cậu vẫn chưa kịp phản ứng, ngớ ngẩn “hả?” một tiếng. Khi nhận ra Lục Chấp có thể đang nói về Giang Tiến, cậu càng kinh ngạc hơn, miệng hơi há ra, lại nói: “… Hả?”
Lục Chấp lại mắng người? Lục Chấp lại có thể mắng người ư?!
“Xem xong chưa?” Lục Chấp cau mày, trong mắt hiện lên một tia khó chịu. Cứ như thể nếu tên Giang súc sinh kia ở đây lúc này, Lục Chấp có thể trực tiếp b*p ch*t cậu ta, nhưng trên mặt rõ ràng lại không có biểu cảm gì.
Trước khi ánh mắt của anh trở nên càng ngày càng không thân thiện, Trì Cẩn Hiến vội vàng lên tiếng: “Phía sau em còn chưa kịp xem thì anh đã đòi điện thoại rồi.”
Vô thức trong giọng nói còn mang theo chút ý oán trách – dù sao cậu thực sự rất muốn biết pheromone của Lục Chấp là gì.
Chỉ là nghĩ một chút, Trì Cẩn Hiến lại cảm thấy không có gì, tự nhủ, chờ một lát nữa anh Lục trả điện thoại cho mình rồi xem cũng như nhau. Dù sao Giang Tiến bây giờ đang ở trong danh sách bạn bè của mình mà, Lục Chấp cũng sẽ không vô cớ xóa lịch sử trò chuyện của cậu – ngay cả khi hai người họ đã lén lút bàn tán về pheromone của anh ấy.
Nghe thấy lời này, lông mày Lục Chấp lập tức giãn ra, một tia hung ác vừa nổi lên quanh người cũng biến mất.
Cậu nói: “Ừ.” Vừa nói vừa đưa điện thoại cho Trì Cẩn Hiến.
Nhìn thấy điện thoại của mình, Trì Cẩn Hiến lại nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ đưa tay ra nhận lấy. Lập tức quay người lại chỗ ngồi của mình, mở điện thoại ra, định “chiêm ngưỡng” pheromone của Lục Chấp.
Nhưng mà…
Cậu không tìm thấy khung trò chuyện của Giang Tiến.
Trì Cẩn Hiến thắc mắc, vuốt xuống, vuốt lên, đều không thấy trang trò chuyện vừa nãy, cứ như thể cậu chưa bao giờ đồng ý yêu cầu kết bạn của Giang Tiến vậy. Trì Cẩn Hiến không nhịn được mà “hả?” một tiếng, bắt đầu tìm kiếm bạn bè trong khung tìm kiếm, nhập “Giang Tiến”.
Một giây sau, khung tìm kiếm hiện ra một kết quả – “Tìm kiếm Giang Tiến, ứng dụng nhỏ, tài khoản công cộng, bài viết, dòng thời gian và biểu tượng cảm xúc, v.v.”. [Chú thích]
Trì Cẩn Hiến: “?”
Trì Cẩn Hiến quay đầu lại phía sau, trên mặt mang theo vẻ không thể tin nổi: “Anh ơi.”
Lục Chấp vừa định đeo tai nghe, không ngước mắt lên, đáp: “Ừ.”
“Anh xóa anh Giang rồi sao?” Giọng nói của Trì Cẩn Hiến chứa đựng sự kinh ngạc.
“Ừ,” Lục Chấp thẳng thắn thừa nhận không che giấu, “Chặn và xóa rồi.”
“?” Trì Cẩn Hiến không hiểu, “Tại sao?!”
Giang Tiến cũng rất muốn biết! Cậu ta đang trò chuyện rất vui vẻ với Tiểu Hiện Kim. Lúc đó đang nói về biểu hiện không bình thường của pheromone bình thường của Lục Chấp, Giang Tiến như mắc bệnh nói nhiều, gõ chữ rất nhanh.
Cho đến khi cậu ta gửi một câu [Hiện Kim, bây giờ biết pheromone của Lục chó là gì rồi chứ? Đợi lần sau nếu lỡ dính pheromone của cậu ta, tôi có thể nói cho cậu biết], thì phía sau lại biến thành dấu chấm than màu đỏ tươi.
Giang Tiến đần mặt ra.
Không muốn phát triển: [? [Dấu chấm than màu đỏ]]
Không muốn phát triển: [??? [Dấu chấm than màu đỏ]]
Không muốn phát triển: [Hiện Kim?! Tiểu Hiện Kim? [Dấu chấm than màu đỏ]]
Không muốn phát triển: [Có phải Lục Chấp đe dọa cậu không? Nếu bị c**ng b*c thì hãy chớp mắt! [Dấu chấm than màu đỏ]]
Đừng nói là chớp mắt, những lời nói điên cuồng của cậu ta cũng không gửi đi được một câu. Giang Tiến hơi tức giận.
Lúc này, Lục Chấp cũng lạnh lùng đưa ra câu trả lời cho Trì Cẩn Hiến: “Nói nhiều quá.” Nói xong, cậu ngước mắt lên đầy áp lực, nhìn thẳng vào Trì Cẩn Hiến một giây, bảo cậu đừng vì chuyện này mà làm phiền mình nữa, quay lại học bài cho tử tế.
Bây giờ anh Lục vẫn còn giận, Trì Cẩn Hiến nghĩ. Tốt nhất là nên ngoan ngoãn. Vì vậy cậu rất nghe lời.
Giang Tiến vẫn đang điên cuồng gửi tin nhắn cho Trì Cẩn Hiến, không có ngoại lệ, tất cả đều vô ích. Sau khi gửi gần một trăm tin, cậu ta cuối cùng cũng mệt. Trong lòng cũng biết chắc chắn không phải Tiểu Hiện Kim đã chặn mình, nên quay lại tìm thủ phạm.
Không muốn phát triển: [Lục Chấp, cậu đúng là chó thật a]
Trong tai nghe có tiếng thông báo tin nhắn đến. Lục Chấp lấy ra xem, mặt càng đơ ra, không thèm để ý đến tên súc sinh này.
Giang Tiến vẫn không ngừng gõ chữ: [Tôi đang nói chuyện với Hiện Kim, sao điện thoại của cậu ấy lại rơi vào tay cậu? Cậu còn làm ra chuyện không phải người, tôi vừa mới kết bạn với cậu ấy, cậu có biết không?]
Không muốn phát triển: [Không dám trả lời tin nhắn? Tôi đi tìm cậu ở lớp cậu đây [Mỉm cười]]
Giây tiếp theo, Lục Chấp trả lời.
Lục Chấp: [Đến.]
Không muốn phát triển: […]
Ban đầu Giang Tiến chỉ là đánh cược, dù sao người trong cuộc họ Trì ở lớp 12/10 cũng không nói cho cậu biết – chủ yếu là cũng không thể nói – rốt cuộc có phải Lục Chấp đã lấy điện thoại của cậu ấy hay không. Nhưng Trì Cẩn Hiến chắc chắn sẽ không làm chuyện chặn cậu, nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ còn lại Lục Chấp.
Nhưng nghĩ là một chuyện, nhận được sự xác nhận lại là một chuyện khác.
Thông qua câu trả lời “Đến” của Lục Chấp, Giang Tiến biết chuyện chặn mình quả thực là do tên họ Lục này làm. Nhưng đừng nói là đòi lại công bằng, cậu còn sợ hãi.
Bị bắt gặp ngay mặt khi đang bàn tán về cậu ta sau lưng, đối chất cũng chẳng có lý gì.
Không muốn phát triển: [Thôi vậy.]
Không muốn phát triển: [Tôi không đi.]
Không muốn phát triển: [Tha cho cậu lần này.]
Lục Chấp nhìn cậu ta cố tỏ ra bình tĩnh, còn cố giữ thể diện, không thèm để ý.
Khoảng mười phút sau, lại có một tin nhắn đến từ khung trò chuyện của Giang Tiến.
Không muốn phát triển: [Nhưng Lục Chấp, nghiêm túc, tôi thực sự rất tò mò một chuyện]
Giờ nghỉ trưa đã đến, Lục Chấp vừa gấp sách lại định nghỉ ngơi một lát. Mở điện thoại ra thấy câu nói này, động tác dọn dẹp đồ đạc của cậu dừng lại.
Cậu đại khái biết Giang Tiến muốn hỏi gì.
Quả nhiên, giây tiếp theo, câu hỏi của Giang Tiến đã được gửi tới.
[Những lần trước đều bị thái độ “không thích” kiên quyết của cậu lừa gạt, lần này đừng lảng tránh nữa, nói thật đi, rốt cuộc cậu có cảm giác gì với Hiện Kim?]
Lục Chấp nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, im lặng.
Giang Tiến lại không cho cậu cơ hội suy nghĩ phản ứng.
Không muốn phát triển: [Ngoài lần kỳ mẫn cảm đến sớm đó, cậu còn từng để lại pheromone của mình trên người cậu ấy, đúng không?]
Không muốn phát triển: [Có rất nhiều người theo đuổi cậu, người kiên trì không chỉ có mỗi Tiểu Hiện Kim. Thái độ của cậu đối với những người khác và thái độ đối với cậu ấy, cậu tự biết trong lòng. Đến bây giờ cả trường vẫn cho rằng Hiện Kim quá cố chấp, ngay cả tôi cũng bị lừa gạt. Hiện Kim cố chấp là đúng, nhưng trong đó chắc chắn có cả sự dung túng của cậu!]
Không muốn phát triển: [Tôi đã đọc hết các diễn đàn rồi đấy nhé, diễn đàn nói thứ sáu tuần trước có người bắt gặp cậu, là cậu kéo Cẩn Hiến lại và làm hòa với cậu ấy. Cậu ấy rõ ràng đã không còn theo cậu nữa rồi, chậc]
Thấy chữ đối diện gõ ngày càng nhanh và càng nhiều, Lục Chấp khẽ cau mày, hạ mình trả lời một câu.
Lục Chấp: [Cậu nói nhiều quá.]
Không muốn phát triển: [Thấy chưa, nóng vội rồi đúng không?]
Lục Chấp đành phải nhịn bực, xóa từng chữ vừa gõ trong khung trò chuyện.
Để Giang Tiến phát huy hết mình.
Không muốn phát triển: [Hai năm nay, mặc dù Hiện Kim có gửi hoa hồng cho cậu nhưng cậu chưa bao giờ nhận. Nhưng cậu ấy vẫn luôn lén nhét vào bên cạnh cặp sách của cậu. Về nhà cậu chắc chắn có thể thấy. Vậy hoa hồng đi đâu rồi? Chẳng lẽ bị cậu trồng vào vườn hồng của cậu rồi à?]
Lục Chấp muốn nói cho cậu ta biết, thậm chí muốn hỏi cậu ta, nếu đã đọc diễn đàn rõ ràng như vậy, thì không lẽ cậu ta không biết thứ sáu tuần trước mình đã chủ động nhận đồ của Trì Cẩn Hiến rồi sao? Vẫn còn ở đây đoán mò.
Vì vậy, không biết có phải vì suy nghĩ này, hay vì những lời nói tràn ngập màn hình của Giang Tiến rất đáng ghét, Lục Chấp bực bội mím môi, lại trả lời hai chữ.
Lục Chấp: [Cút đi.]
Không muốn phát triển: [Chậc]
Không muốn phát triển: [Hiện tại chỉ nhớ ra nhiều đó thôi, sau này sẽ bổ sung thêm. Tôi chỉ muốn hỏi, rốt cuộc cậu có cảm giác gì với Hiện Kim?]
Lục Chấp không trả lời.
Mười phút sau, Giang Tiến biết tính nết của Lục Chấp, muốn moi được vài lời từ miệng cậu còn khó hơn lên trời.
Giang Tiến đột ngột và trơn tru chuyển sang nói chuyện khác: [Cậu bảo Hiện Kim bỏ tôi ra khỏi danh sách đen đi.]
Lục Chấp: [Xóa rồi.]
Không muốn phát triển: […]
Không muốn phát triển: [[Mỉm cười]]
Không muốn phát triển: [Vậy cậu giới thiệu cậu ấy cho tôi để tôi kết bạn, hoặc cậu giới thiệu tôi cho cậu ấy để tôi kết bạn]
Hai người đã nói thẳng thắn như vậy rồi, Giang Tiến tự cho rằng đã làm rõ tâm sự của Lục Chấp. Khi bí mật bị vạch trần, ít nhất cũng phải tôn trọng cậu ấy một chút, để khỏi làm cậu ấy tức, cậu ấy sẽ nói bậy bạ trước mặt Trì Cẩn Hiến – chẳng phải lúc nãy trò chuyện với Trì Cẩn Hiến trên điện thoại là vậy sao.
Vì vậy, sau khi nói yêu cầu, Giang Tiến không hề lo lắng Lục Chấp sẽ không giới thiệu người cho mình.
Cho đến khi chờ vài phút nữa, đối phương vẫn không có động tĩnh gì. Giang Tiến gửi một tin nhắn [Nhanh lên một chút a], nhưng phía sau lại xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ vô cùng nổi bật.
Lục Chấp đã chặn mình rồi.
Giang Tiến: “…”
Giang Tiến ở lớp bên cạnh trợn tròn mắt nhìn chằm chằm dấu chấm than đó, đừng nói là mặt, đầu óc cậu ấy cũng tê dại.
Bạn thân của mình, người bạn thân 18 năm của mình, hai người gần như lớn lên cùng nhau từ lúc còn ở trần, nhưng hôm nay, Lục Chấp đã chặn mình!
Giang Tiến nắm chặt điện thoại, ngồi thẳng trên ghế, nghiến răng nghiến lợi mắng khẽ với vẻ cười mà không phải cười: “Chết tiệt, làm tốt lắm.”
Bạn cùng bàn vừa ngáp một cái, định gục xuống bàn nghỉ ngơi, bị tiếng mắng của Giang Tiến làm cho tỉnh táo một chút, hỏi: “Tôi ngáp một cái làm gì cậu à?”
“Liên quan gì đến cậu, ngủ đi.” Giang Tiến không quay đầu lại, vẫn nhìn chằm chằm màn hình đã biến thành dấu chấm than màu đỏ.
Cậu đưa tay ấn đầu bạn cùng bàn: “Hôm nay không phải đã kêu buồn ngủ cả ngày sao?”
Bạn cùng bàn gục mặt xuống bàn theo lực của cậu ấy, nghiêng mặt nhìn Giang Tiến một cách kỳ lạ.
Nhưng nghe nói không liên quan đến mình, cậu ấy lại ngáp một cái, “ừ” một tiếng, nhắm mắt tìm Chu Công.
Cũng giống như cảnh tượng khi vừa bị “Trì Cẩn Hiến chặn”, Giang Tiến không tin vào điều xấu, không tin Lục Chấp lại tàn nhẫn như vậy.
Cậu gửi một tin nhắn khẳng định, rồi lại gửi một tin nhắn hỏi ngược lại, dấu chấm than màu đỏ vẫn luôn ngăn cách cậu ở bên ngoài.
“… Chậc.”
Giang Tiến tức giận, không thử nữa, ấn tắt màn hình điện thoại.
Giây tiếp theo, “err.”
Giang Tiến đang định nhét điện thoại vào ngăn bàn thì dừng lại, mỉm cười, thầm nghĩ, cậu ấy đã bảo Lục Chấp không thể nào vô… tình như vậy.
Ngay lập tức, lông mày Giang Tiến từ từ từ từ cau lại, nhìn chằm chằm vào người gửi đến – người bạn cũ đã gửi tin nhắn hỏi thăm bình thường cho cậu ấy sau bữa ăn.
Lần này, tin nhắn cậu ta gửi không còn bình thường nữa.
Hôm nay đã làm hai việc “ác” là chặn người, cái ác này cũng đã phản hồi lại một cách thích đáng.
Trong suốt nửa tiếng nghỉ trưa, Lục Chấp không ngủ yên được một giây nào.
Cậu dường như đã nằm mơ.
Còn mơ thấy Nhan Duyệt.
Nhiều năm trước, ở cổng trường tiểu học Liên Minh số một, các bạn nhỏ đều đã tan học, một mình Lục Chấp đứng đợi ở cổng trường.
Trong ký ức của cậu, Lục Từ Thanh là Thượng tướng Liên Minh, rất bận, chỉ thỉnh thoảng mới đến đón mình.
Thời gian còn lại thì đều là Nhan Duyệt đến đón cậu, cùng với chú quản gia Phương Thủ.
Nhưng phần lớn thời gian cũng không đến cùng nhau, Nhan Duyệt sẽ tự mình đi bộ đến đón Lục Chấp.
Ngày hôm đó, Nhan Duyệt lại đến muộn. Ở cổng trường có camera giám sát ở khắp mọi nơi, giáo viên đã chờ cùng cậu nửa tiếng, vì còn có các bạn nhỏ khác nên đã rời đi – dù sao từ khi Lục Chấp học mẫu giáo đã như vậy, mọi người đều đã quen rồi.
Con của Thượng tướng Lục rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn, lớn lên chắc chắn sẽ có thể gánh vác mọi việc như Thượng tướng Lục, có khi còn lợi hại hơn cả ông ấy.
Các bạn nhỏ ở cổng trường lần lượt được cha mẹ đón đi. Lục Chấp cầm trong tay một bông hồng đỏ rực. Hương hoa nhờ gió bay đến chạm vào khuôn mặt, chóp mũi của cậu chủ nhỏ.
Rất thơm.
Lục Chấp cúi đầu nhìn chằm chằm bông hồng được gói hơi méo mó – nhìn là biết không phải do người lớn làm. Cậu dường như đang đếm từng lớp cánh hoa chồng lên nhau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn từ đầu đến cuối không có bất kỳ biểu cảm nào.
“Tiểu Chấp.” Từ xa vọng đến một tiếng gọi nhẹ nhàng mang theo hơi th* d*c, Lục Chấp ngước mắt lên khỏi bông hồng, thấy Nhan Duyệt đang chạy nhanh về phía anh.
Lục Chấp bước những bước chân ngắn về phía ông ấy, gọi: “Ba.”
Cũng như mọi lần, Nhan Duyệt đến hơi vội, hai má đều đỏ ửng vì chạy. Ông quỳ xuống trước mặt Lục Chấp, nắm lấy cánh tay cậu, nói xin lỗi: “Xin lỗi Tiểu Chấp, lại để con đợi lâu như vậy.”
Lục Chấp lắc đầu, chủ động nắm lấy tay ba.
Nhan Duyệt nắm chặt bàn tay nhỏ của cậu trong lòng bàn tay, đứng dậy và cùng cậu đi về phía nhà. Khi nhìn thấy bông hồng trong tay kia của đối phương, ông khẽ cười, dịu dàng hỏi: “Hôm nay Tiểu Trì lại tặng con hoa hồng à.”
Nghe vậy, bàn tay nhỏ đang nắm chặt giấy gói kính của Lục Chấp siết chặt hơn. Cậu cụp mắt xuống, đầu cũng hơi cúi, như đang nhìn mũi chân của mình, mãi một lúc sau mới nhỏ giọng “ừm” một tiếng.
Một đứa trẻ có vui hay không, người lớn có thể nhìn ra ngay. Nhan Duyệt cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cậu, dụ dỗ hỏi khẽ: “Tại sao Tiểu Chấp lại không vui thế?”
Lục Chấp không nói gì.
Nhan Duyệt bèn dừng lại, quỳ xuống ôm lấy Lục Chấp nhỏ, kéo cậu vào lòng.
Dỗ dành: “Nói cho ba biết được không? Ba muốn biết mà.”
Lục Chấp cứ nhìn chằm chằm vào bông hoa trong tay. Mãi đến khi qua hơn nửa ngày, cậu mới lên tiếng một cách buồn bã: “Ba ơi… hôm nay Tiểu Trì không chơi với con nhiều.”
“À?” Nhan Duyệt chỉnh lại cổ áo cho cậu, hỏi, “Tại sao vậy?”
“… Cậu ấy có bạn mới rồi.” Lục Chấp nói nhỏ.
Dường như trước đây đã không vui vì những chuyện tương tự vài lần, Nhan Duyệt thở dài một tiếng mà khó ai nhận ra trong sự quen thuộc, mở lời dỗ dành: “Tiểu Chấp, không ai có thể chỉ có một người bạn cả…”
Nhan Duyệt nói đúng, trong lòng Lục Chấp cũng biết. Nhưng cậu không muốn, cũng không thích. Đợi Nhan Duyệt nói xong những lời mà ông cho rằng có thể giúp Lục Chấp thông suốt, Lục Chấp lại hỏi một câu ở giây tiếp theo.
Và nghe vậy, sắc mặt của Nhan Duyệt lại đột nhiên thay đổi, trở nên vô cùng khó coi, còn có chút tái nhợt.
Ông theo bản năng siết chặt cánh tay của Lục Chấp, giọng điệu nghiêm túc và nghiêm khắc: “Lục Chấp, làm như vậy là không đúng, Tiểu Trì không thể chỉ có một mình con, con không được làm tổn thương cậu bé, biết không?”
“Nếu con muốn làm bạn với cậu bé, thích cậu bé, thì hãy đối xử tốt với cậu bé. Chỉ có sự chân thành của con mới có thể đổi lại sự chân thành của cậu bé. Đến lúc đó, cậu bé tự nhiên cũng sẽ đối xử như vậy với con. Hiểu không?”
Lục Chấp không hiểu, nhưng Nhan Duyệt nói đến mức môi cũng trắng bệch.
Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, không chịu được sự sợ hãi. Lục Chấp lập tức nói: “Con biết rồi.”
Nhưng Nhan Duyệt không được an ủi bao nhiêu bởi ba chữ khẳng định này. Sau khi im lặng một lúc, ông đột nhiên một tay che mặt, cắn chặt môi, đôi mắt nhắm nghiền không ngăn được những giọt nước mắt chảy ra.
Lục Chấp nhỏ đã sợ hãi. Tiến lên nửa bước đến gần người lớn bên cạnh hơn, lắc lắc bàn tay đang nắm lấy tay mình, gọi: “Ba ơi.”
Nhan Duyệt vẫn đang khóc. Vào buổi chiều mùa thu dần tối đó, trong tiếng gọi “ba ơi” hết lần này đến lần khác của Lục Chấp, Nhan Duyệt nức nở nói như lẩm bẩm với cậu: “Con đừng giống như cha con.”
**
Cũng là mùa thu, thời gian khác. Ánh nắng ngoài cửa sổ không ấm không nóng, xiên qua cửa sổ, lướt qua sống mũi của một người rồi chiếu lên mặt bàn, vô hình tạo ra một vệt sáng trên khuôn mặt.
Vào khoảnh khắc chuông tan học vang lên, Lục Chấp cũng giật mình tỉnh giấc, hơi thở nặng nề.
Cậu đột nhiên mở mắt, trong con ngươi đen như mực không có chút ánh sáng nào, chỉ còn lại sự hung ác.
Dưới sự hung ác đó còn có chút mơ màng ngơ ngác khi vừa tỉnh dậy.
Con ngươi tự động nhìn về phía trước tìm kiếm bóng dáng của ai đó – trống không.
Trì Cẩn Hiến đã tỉnh dậy. Một phút trước khi chuông tan học reo, cậu đã lén lút ra khỏi lớp.
Lục Chấp mệt mỏi đứng dậy ngồi thẳng, đưa tay ấn mạnh vào giữa lông mày, hai bên sống mũi cũng không tránh khỏi, đỏ lên một mảng nhỏ.
“Cốc.”
Đột nhiên, cửa sổ kính bị ai đó gõ nhẹ một cái. Một số bạn học khác trong lớp vẫn đang ngủ, vì vậy người ngoài cửa sổ chỉ gõ một cái như vậy, không định gõ lần thứ hai.
Động tác bóp giữa lông mày của Lục Chấp dừng lại, cậu nghiêng đầu nhìn.
Trên mặt Giang Tiến hiếm hoi mang theo chút biểu cảm nghiêm túc.
Trông không giống như không có chuyện gì – dù sao thì chắc chắn không phải vì hai lần bị chặn.
Lục Chấp im lặng, đứng dậy kéo cửa sau ra ngoài.
“Lục Chấp.”
“Sao thế?” Lục Chấp vẫn còn đau đầu, không nhìn cậu ấy.
Giang Tiến khẽ nói: “Nghị Nhiên nhắn tin cho tôi.”
Gió buổi chiều đột nhiên ập đến, thổi bay vài sợi tóc rủ xuống trán của Lục Chấp vì ngủ, cậu đột nhiên ngước mắt lên, để lộ ra đôi con ngươi quá đen của mình.
Giang Tiến mím môi, đợi Lục Chấp rời ánh mắt khỏi mình, cậu mới nói tiếp: “Cậu ta nói cậu ta muốn chuyển trường.”
Lục Chấp hỏi: “Chuyển đi đâu?”
Giang Tiến không lên tiếng.
Lục Chấp hiểu ra, lạnh giọng nói: “Tùy, tự do của mỗi người.”
Nói xong, đừng nói là giọng điệu, ngay cả trong mắt cũng có một lớp băng lạnh lẽo: “Giang Tiến, tên tuổi của Trì Cẩn Hiến không chỉ nổi tiếng ở trường này. Cảnh cáo cậu ta, không muốn bị đánh chết, thì đừng có dính dáng đến Trì Cẩn Hiến.”
Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Chương 32
Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan
Màn hình điện thoại đã tối, Lục Chấp cúi đầu ấn nút mở máy, một hình nền có ảnh cơ bụng ngay lập tức hiện ra.
Một nam sinh 17-18 tuổi đầy sức sống đang ném bóng vào rổ trước mặt, khuôn mặt không biểu cảm gì. Cổ tay cậu khẽ hạ xuống, hiện ra một đường gân căng cứng, năm ngón tay như thể có thể giữ chặt quả bóng trong tay, tư thế vô cùng đẹp mắt.
Vì khoảng cách xa hơn vạch 3 điểm, khi ném bóng toàn thân nam sinh dùng lực, phần áo trên eo hơi kéo lên, một đoạn cơ bụng và đường rãnh rõ ràng lộ ra. Vóc dáng khá ổn.
Khuôn mặt Lục Chấp không có gì ngạc nhiên hay khác thường, trông như đã quen với việc ảnh mình được dùng làm hình nền, chỉ khẽ nhướng mày.
“Chụp không tồi,” cậu bình thản nhận xét.
Trì Cẩn Hiến chẳng quan tâm chụp có tồi hay không! Bây giờ cậu vẫn chưa kịp phản ứng.
Rõ ràng lúc nãy tấm thẻ ăn đã xuất hiện trước mặt mình, cậu đã thấy, cũng nghe thấy hai chữ “trao đổi” của Lục Chấp. Nhưng bây giờ Trì Cẩn Hiến nhìn chằm chằm vào vị trí tấm thẻ vừa đặt, trống không.
Sững sờ một lúc lâu, Trì Cẩn Hiến mới thu lại ánh mắt đang nhìn chằm chằm mặt bàn, ngước mắt lên nhìn Lục Chấp với vẻ kinh ngạc.
Không chỉ Trì Cẩn Hiến bị thao tác này làm cho mụ mị, ngay cả Giang Bách Hiểu cũng ngây người. Đang ngẩn ra, không biết nhớ ra điều gì, cậu ấy đột nhiên không kiềm chế được mà “phụt” một tiếng cười. Nhận thấy không khí hiện tại không đúng, cậu vội vàng đưa tay bịt miệng lại, trở nên ngoan ngoãn.
Trì Cẩn Hiến bị tiếng cười trắng trợn này làm cho tự kỷ, liếc Giang Bách Hiểu một cái với ánh mắt oán giận, ẩn ý bên trong là “nếu cậu còn dám phát ra tiếng, tối nay tôi nhất định sẽ ám sát cậu”. Đối phương nhận được lời đe dọa, hiểu ý, gật đầu cười dễ thương với cậu, không hề phát ra một tiếng động nào.
“Lục Chấp,” Trì Cẩn Hiến nhỏ giọng gọi một câu như vậy, trong lòng không được thoải mái.
Lục Chấp không ngước mắt lên, dường như đang định nghịch điện thoại của cậu, đáp: “Ừm.”
Trì Cẩn Hiến nghiến răng: “Sao anh lại lừa người thế.”
Lục Chấp không trả lời.
Trì Cẩn Hiến lại lên tiếng, còn có vẻ khá ấm ức: “…anh Lục, trả thẻ ăn cho em đi.”
“Không cho,” Lục Chấp nói.
“…”
Giang Bách Hiểu đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hỗn loạn điên cuồng. Nhóm của lớp 12/10 lúc này đang “ting ting” với những tin nhắn. Toàn bộ là cậu ấy đang tường thuật “tình hình chiến đấu thực tế”.
Hầu hết mọi người đều đã nghe nói về Lục Chấp hồi cấp 2 như thế nào. Dù sao thì tính tình thực sự không tốt. Nếu không, dù đã là bạn học được ba năm, cũng không đến nỗi không ai dám chủ động tiếp cận Lục thần ngoài Trì Cẩn Hiến. Chuyện cậu ấy đã từng đánh người chắc chắn không phải tin đồn, bởi vì nếu không có Thượng tướng Lục, sự nghiệp học hành của Lục Chấp chắc chắn đã bị ghi vào kỷ luật nặng.
Nhưng trong hai năm qua, đừng nói là đánh người, cậu ấy gần như chưa bao giờ nổi nóng.
Thế thì thôi đi, bây giờ cậu ấy còn có thể “liếc mắt đưa tình” với Trì Cẩn Hiến! Vì để đạt được mục đích của mình, cậu ấy còn lừa người mà không đổi sắc mặt! Giang Bách Hiểu hoàn toàn không thể hiểu tại sao Lục thần của mọi người lại trở nên như vậy. Nhưng những điều này khiến cậu vô cùng phấn khích, trong nhóm lúc này ngoài những tin nhắn phụ họa lặp đi lặp lại, toàn là những lời nói cực kỳ hưng phấn của chính cậu.
Mọi người không biết tại sao Lục Chấp lại như vậy, nhưng họ biết rằng Tiểu Hiện Kim của họ đã có triển vọng rồi!
Xem này, việc theo đuổi Lục thần sắp thành công rồi!
Nhóm ngay lập tức sôi nổi hơn, gần như không ai đặc biệt chú ý đến Trì Cẩn Hiến và Lục Chấp nữa.
Trì Cẩn Hiến vẫn quay mặt về phía sau, cậu im lặng nhìn Lục Chấp một lúc, định dùng cách này để anh ấy cảm thấy chột dạ, tốt nhất là có thể lập tức quăng thẻ ăn vào tay mình. Nhưng đối phương căn bản không ngước mắt lên, như thể không quan tâm chuyện gì bên ngoài. Anh ấy nhấn vào màn hình điện thoại, mật khẩu có bốn chữ số hiện ra, chờ chủ nhân nhập vào.
Nhìn thấy dãy mật khẩu thủ công bảo vệ điện thoại, mắt Trì Cẩn Hiến sáng lên, khóe miệng cười toe toét. Cậu nói với giọng đầy đắc ý: “Không đưa thẻ cho em thì em sẽ không nói mật khẩu cho anh đâu.”
“Vậy nên…”
Lời nói của Trì Cẩn Hiến đột nhiên dừng lại một cách kỳ lạ, nụ cười cong lên ở khóe miệng lại biến mất.
Cậu trợn tròn mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại đã mở của mình, lần này trên mặt cậu thực sự hiện lên hai chữ “đần mặt”.
Trì Cẩn Hiến: “…”
Trì Cẩn Hiến: “…?”
Trì Cẩn Hiến: “?”
Điện thoại vừa mở, lịch sử trò chuyện giữa cậu và Giang Tiến đã hiện ra một cách công khai. Trì Cẩn Hiến chớp chớp mắt, không rời mắt nhìn vào màn hình thực sự đã mở, sau đó không rời mắt nhìn Lục Chấp, cuối cùng cúi đầu sờ vào túi, cứ ngỡ điện thoại vẫn còn trên tay mình.
Kết quả là chỉ sờ thấy không khí.
Trì Cẩn Hiến lật cả hai túi áo đồng phục của mình ra, trắng sạch hơn cả mặt cậu. Im lặng một lúc lâu, Lục Chấp vuốt lên để xem lịch sử trò chuyện. Không lâu sau, lông mày anh ấy cau lại một cách khó chịu. Trì Cẩn Hiến mím môi, suy nghĩ đến cùng, hỏi một cách không chắc chắn và cực kỳ nhẹ nhàng: “Anh Lục, anh đang xem điện thoại của em sao?”
Nghe vậy, Lục Chấp ngước mắt lên, trong con ngươi chứa đựng sự nghi hoặc.
“Sao anh biết mật khẩu của em?”
Lục Chấp cúi đầu, dường như đã xem xong lịch sử trò chuyện. Anh mở trang thông tin chi tiết của Giang Tiến, khẽ ấn hai cái bằng ngón tay.
Hỏi một cách như đang nói chuyện phiếm: “Mật khẩu là gì?”
Trì Cẩn Hiến theo bản năng trả lời: “0608.”
“Ừ,” Lục Chấp đáp, thái độ và giọng điệu đều rất hờ hững, “Thật không may, tôi nhớ sinh nhật của mình rất rõ.”
Trì Cẩn Hiến: “…”
Việc biết sinh nhật của mình và biết đối phương dùng sinh nhật của mình làm mật khẩu là hai chuyện khác nhau mà! Trái tim Trì Cẩn Hiến đang rộn ràng sắp nhảy ra ngoài rồi.
Khó khăn lắm mới kìm nén được trái tim muốn phá vỡ lồng ngực, Trì Cẩn Hiến nghĩ, nhìn xem Trì Cẩn Hiến, mày theo đuổi người thật sự quá kém cỏi, mật khẩu này đặt cũng như không!
Nghĩ đến đây, cậu còn không nhịn được thở dài một tiếng.
Lục Chấp nói: “Đã xem hết tin nhắn nói chuyện với Giang súc sinh chưa?”
Trì Cẩn Hiến vẫn đang chìm đắm trong cảm giác không chân thực về việc tại sao Lục Chấp lại dễ dàng đoán được mật khẩu của mình như vậy. Đột nhiên nghe thấy một câu “Giang súc sinh”, cậu vẫn chưa kịp phản ứng, ngớ ngẩn “hả?” một tiếng. Khi nhận ra Lục Chấp có thể đang nói về Giang Tiến, cậu càng kinh ngạc hơn, miệng hơi há ra, lại nói: “… Hả?”
Lục Chấp lại mắng người? Lục Chấp lại có thể mắng người ư?!
“Xem xong chưa?” Lục Chấp cau mày, trong mắt hiện lên một tia khó chịu. Cứ như thể nếu tên Giang súc sinh kia ở đây lúc này, Lục Chấp có thể trực tiếp b*p ch*t cậu ta, nhưng trên mặt rõ ràng lại không có biểu cảm gì.
Trước khi ánh mắt của anh trở nên càng ngày càng không thân thiện, Trì Cẩn Hiến vội vàng lên tiếng: “Phía sau em còn chưa kịp xem thì anh đã đòi điện thoại rồi.”
Vô thức trong giọng nói còn mang theo chút ý oán trách – dù sao cậu thực sự rất muốn biết pheromone của Lục Chấp là gì.
Chỉ là nghĩ một chút, Trì Cẩn Hiến lại cảm thấy không có gì, tự nhủ, chờ một lát nữa anh Lục trả điện thoại cho mình rồi xem cũng như nhau. Dù sao Giang Tiến bây giờ đang ở trong danh sách bạn bè của mình mà, Lục Chấp cũng sẽ không vô cớ xóa lịch sử trò chuyện của cậu – ngay cả khi hai người họ đã lén lút bàn tán về pheromone của anh ấy.
Nghe thấy lời này, lông mày Lục Chấp lập tức giãn ra, một tia hung ác vừa nổi lên quanh người cũng biến mất.
Cậu nói: “Ừ.” Vừa nói vừa đưa điện thoại cho Trì Cẩn Hiến.
Nhìn thấy điện thoại của mình, Trì Cẩn Hiến lại nở nụ cười rạng rỡ, vui vẻ đưa tay ra nhận lấy. Lập tức quay người lại chỗ ngồi của mình, mở điện thoại ra, định “chiêm ngưỡng” pheromone của Lục Chấp.
Nhưng mà…
Cậu không tìm thấy khung trò chuyện của Giang Tiến.
Trì Cẩn Hiến thắc mắc, vuốt xuống, vuốt lên, đều không thấy trang trò chuyện vừa nãy, cứ như thể cậu chưa bao giờ đồng ý yêu cầu kết bạn của Giang Tiến vậy. Trì Cẩn Hiến không nhịn được mà “hả?” một tiếng, bắt đầu tìm kiếm bạn bè trong khung tìm kiếm, nhập “Giang Tiến”.
Một giây sau, khung tìm kiếm hiện ra một kết quả – “Tìm kiếm Giang Tiến, ứng dụng nhỏ, tài khoản công cộng, bài viết, dòng thời gian và biểu tượng cảm xúc, v.v.”. [Chú thích]
Trì Cẩn Hiến: “?”
Trì Cẩn Hiến quay đầu lại phía sau, trên mặt mang theo vẻ không thể tin nổi: “Anh ơi.”
Lục Chấp vừa định đeo tai nghe, không ngước mắt lên, đáp: “Ừ.”
“Anh xóa anh Giang rồi sao?” Giọng nói của Trì Cẩn Hiến chứa đựng sự kinh ngạc.
“Ừ,” Lục Chấp thẳng thắn thừa nhận không che giấu, “Chặn và xóa rồi.”
“?” Trì Cẩn Hiến không hiểu, “Tại sao?!”
Giang Tiến cũng rất muốn biết! Cậu ta đang trò chuyện rất vui vẻ với Tiểu Hiện Kim. Lúc đó đang nói về biểu hiện không bình thường của pheromone bình thường của Lục Chấp, Giang Tiến như mắc bệnh nói nhiều, gõ chữ rất nhanh.
Cho đến khi cậu ta gửi một câu [Hiện Kim, bây giờ biết pheromone của Lục chó là gì rồi chứ? Đợi lần sau nếu lỡ dính pheromone của cậu ta, tôi có thể nói cho cậu biết], thì phía sau lại biến thành dấu chấm than màu đỏ tươi.
Giang Tiến đần mặt ra.
Không muốn phát triển: [? [Dấu chấm than màu đỏ]]
Không muốn phát triển: [??? [Dấu chấm than màu đỏ]]
Không muốn phát triển: [Hiện Kim?! Tiểu Hiện Kim? [Dấu chấm than màu đỏ]]
Không muốn phát triển: [Có phải Lục Chấp đe dọa cậu không? Nếu bị c**ng b*c thì hãy chớp mắt! [Dấu chấm than màu đỏ]]
Đừng nói là chớp mắt, những lời nói điên cuồng của cậu ta cũng không gửi đi được một câu. Giang Tiến hơi tức giận.
Lúc này, Lục Chấp cũng lạnh lùng đưa ra câu trả lời cho Trì Cẩn Hiến: “Nói nhiều quá.” Nói xong, cậu ngước mắt lên đầy áp lực, nhìn thẳng vào Trì Cẩn Hiến một giây, bảo cậu đừng vì chuyện này mà làm phiền mình nữa, quay lại học bài cho tử tế.
Bây giờ anh Lục vẫn còn giận, Trì Cẩn Hiến nghĩ. Tốt nhất là nên ngoan ngoãn. Vì vậy cậu rất nghe lời.
Giang Tiến vẫn đang điên cuồng gửi tin nhắn cho Trì Cẩn Hiến, không có ngoại lệ, tất cả đều vô ích. Sau khi gửi gần một trăm tin, cậu ta cuối cùng cũng mệt. Trong lòng cũng biết chắc chắn không phải Tiểu Hiện Kim đã chặn mình, nên quay lại tìm thủ phạm.
Không muốn phát triển: [Lục Chấp, cậu đúng là chó thật a]
Trong tai nghe có tiếng thông báo tin nhắn đến. Lục Chấp lấy ra xem, mặt càng đơ ra, không thèm để ý đến tên súc sinh này.
Giang Tiến vẫn không ngừng gõ chữ: [Tôi đang nói chuyện với Hiện Kim, sao điện thoại của cậu ấy lại rơi vào tay cậu? Cậu còn làm ra chuyện không phải người, tôi vừa mới kết bạn với cậu ấy, cậu có biết không?]
Không muốn phát triển: [Không dám trả lời tin nhắn? Tôi đi tìm cậu ở lớp cậu đây [Mỉm cười]]
Giây tiếp theo, Lục Chấp trả lời.
Lục Chấp: [Đến.]
Không muốn phát triển: […]
Ban đầu Giang Tiến chỉ là đánh cược, dù sao người trong cuộc họ Trì ở lớp 12/10 cũng không nói cho cậu biết – chủ yếu là cũng không thể nói – rốt cuộc có phải Lục Chấp đã lấy điện thoại của cậu ấy hay không. Nhưng Trì Cẩn Hiến chắc chắn sẽ không làm chuyện chặn cậu, nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ còn lại Lục Chấp.
Nhưng nghĩ là một chuyện, nhận được sự xác nhận lại là một chuyện khác.
Thông qua câu trả lời “Đến” của Lục Chấp, Giang Tiến biết chuyện chặn mình quả thực là do tên họ Lục này làm. Nhưng đừng nói là đòi lại công bằng, cậu còn sợ hãi.
Bị bắt gặp ngay mặt khi đang bàn tán về cậu ta sau lưng, đối chất cũng chẳng có lý gì.
Không muốn phát triển: [Thôi vậy.]
Không muốn phát triển: [Tôi không đi.]
Không muốn phát triển: [Tha cho cậu lần này.]
Lục Chấp nhìn cậu ta cố tỏ ra bình tĩnh, còn cố giữ thể diện, không thèm để ý.
Khoảng mười phút sau, lại có một tin nhắn đến từ khung trò chuyện của Giang Tiến.
Không muốn phát triển: [Nhưng Lục Chấp, nghiêm túc, tôi thực sự rất tò mò một chuyện]
Giờ nghỉ trưa đã đến, Lục Chấp vừa gấp sách lại định nghỉ ngơi một lát. Mở điện thoại ra thấy câu nói này, động tác dọn dẹp đồ đạc của cậu dừng lại.
Cậu đại khái biết Giang Tiến muốn hỏi gì.
Quả nhiên, giây tiếp theo, câu hỏi của Giang Tiến đã được gửi tới.
[Những lần trước đều bị thái độ “không thích” kiên quyết của cậu lừa gạt, lần này đừng lảng tránh nữa, nói thật đi, rốt cuộc cậu có cảm giác gì với Hiện Kim?]
Lục Chấp nhìn chằm chằm màn hình điện thoại, im lặng.
Giang Tiến lại không cho cậu cơ hội suy nghĩ phản ứng.
Không muốn phát triển: [Ngoài lần kỳ mẫn cảm đến sớm đó, cậu còn từng để lại pheromone của mình trên người cậu ấy, đúng không?]
Không muốn phát triển: [Có rất nhiều người theo đuổi cậu, người kiên trì không chỉ có mỗi Tiểu Hiện Kim. Thái độ của cậu đối với những người khác và thái độ đối với cậu ấy, cậu tự biết trong lòng. Đến bây giờ cả trường vẫn cho rằng Hiện Kim quá cố chấp, ngay cả tôi cũng bị lừa gạt. Hiện Kim cố chấp là đúng, nhưng trong đó chắc chắn có cả sự dung túng của cậu!]
Không muốn phát triển: [Tôi đã đọc hết các diễn đàn rồi đấy nhé, diễn đàn nói thứ sáu tuần trước có người bắt gặp cậu, là cậu kéo Cẩn Hiến lại và làm hòa với cậu ấy. Cậu ấy rõ ràng đã không còn theo cậu nữa rồi, chậc]
Thấy chữ đối diện gõ ngày càng nhanh và càng nhiều, Lục Chấp khẽ cau mày, hạ mình trả lời một câu.
Lục Chấp: [Cậu nói nhiều quá.]
Không muốn phát triển: [Thấy chưa, nóng vội rồi đúng không?]
Lục Chấp đành phải nhịn bực, xóa từng chữ vừa gõ trong khung trò chuyện.
Để Giang Tiến phát huy hết mình.
Không muốn phát triển: [Hai năm nay, mặc dù Hiện Kim có gửi hoa hồng cho cậu nhưng cậu chưa bao giờ nhận. Nhưng cậu ấy vẫn luôn lén nhét vào bên cạnh cặp sách của cậu. Về nhà cậu chắc chắn có thể thấy. Vậy hoa hồng đi đâu rồi? Chẳng lẽ bị cậu trồng vào vườn hồng của cậu rồi à?]
Lục Chấp muốn nói cho cậu ta biết, thậm chí muốn hỏi cậu ta, nếu đã đọc diễn đàn rõ ràng như vậy, thì không lẽ cậu ta không biết thứ sáu tuần trước mình đã chủ động nhận đồ của Trì Cẩn Hiến rồi sao? Vẫn còn ở đây đoán mò.
Vì vậy, không biết có phải vì suy nghĩ này, hay vì những lời nói tràn ngập màn hình của Giang Tiến rất đáng ghét, Lục Chấp bực bội mím môi, lại trả lời hai chữ.
Lục Chấp: [Cút đi.]
Không muốn phát triển: [Chậc]
Không muốn phát triển: [Hiện tại chỉ nhớ ra nhiều đó thôi, sau này sẽ bổ sung thêm. Tôi chỉ muốn hỏi, rốt cuộc cậu có cảm giác gì với Hiện Kim?]
Lục Chấp không trả lời.
Mười phút sau, Giang Tiến biết tính nết của Lục Chấp, muốn moi được vài lời từ miệng cậu còn khó hơn lên trời.
Giang Tiến đột ngột và trơn tru chuyển sang nói chuyện khác: [Cậu bảo Hiện Kim bỏ tôi ra khỏi danh sách đen đi.]
Lục Chấp: [Xóa rồi.]
Không muốn phát triển: […]
Không muốn phát triển: [[Mỉm cười]]
Không muốn phát triển: [Vậy cậu giới thiệu cậu ấy cho tôi để tôi kết bạn, hoặc cậu giới thiệu tôi cho cậu ấy để tôi kết bạn]
Hai người đã nói thẳng thắn như vậy rồi, Giang Tiến tự cho rằng đã làm rõ tâm sự của Lục Chấp. Khi bí mật bị vạch trần, ít nhất cũng phải tôn trọng cậu ấy một chút, để khỏi làm cậu ấy tức, cậu ấy sẽ nói bậy bạ trước mặt Trì Cẩn Hiến – chẳng phải lúc nãy trò chuyện với Trì Cẩn Hiến trên điện thoại là vậy sao.
Vì vậy, sau khi nói yêu cầu, Giang Tiến không hề lo lắng Lục Chấp sẽ không giới thiệu người cho mình.
Cho đến khi chờ vài phút nữa, đối phương vẫn không có động tĩnh gì. Giang Tiến gửi một tin nhắn [Nhanh lên một chút a], nhưng phía sau lại xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ vô cùng nổi bật.
Lục Chấp đã chặn mình rồi.
Giang Tiến: “…”
Giang Tiến ở lớp bên cạnh trợn tròn mắt nhìn chằm chằm dấu chấm than đó, đừng nói là mặt, đầu óc cậu ấy cũng tê dại.
Bạn thân của mình, người bạn thân 18 năm của mình, hai người gần như lớn lên cùng nhau từ lúc còn ở trần, nhưng hôm nay, Lục Chấp đã chặn mình!
Giang Tiến nắm chặt điện thoại, ngồi thẳng trên ghế, nghiến răng nghiến lợi mắng khẽ với vẻ cười mà không phải cười: “Chết tiệt, làm tốt lắm.”
Bạn cùng bàn vừa ngáp một cái, định gục xuống bàn nghỉ ngơi, bị tiếng mắng của Giang Tiến làm cho tỉnh táo một chút, hỏi: “Tôi ngáp một cái làm gì cậu à?”
“Liên quan gì đến cậu, ngủ đi.” Giang Tiến không quay đầu lại, vẫn nhìn chằm chằm màn hình đã biến thành dấu chấm than màu đỏ.
Cậu đưa tay ấn đầu bạn cùng bàn: “Hôm nay không phải đã kêu buồn ngủ cả ngày sao?”
Bạn cùng bàn gục mặt xuống bàn theo lực của cậu ấy, nghiêng mặt nhìn Giang Tiến một cách kỳ lạ.
Nhưng nghe nói không liên quan đến mình, cậu ấy lại ngáp một cái, “ừ” một tiếng, nhắm mắt tìm Chu Công.
Cũng giống như cảnh tượng khi vừa bị “Trì Cẩn Hiến chặn”, Giang Tiến không tin vào điều xấu, không tin Lục Chấp lại tàn nhẫn như vậy.
Cậu gửi một tin nhắn khẳng định, rồi lại gửi một tin nhắn hỏi ngược lại, dấu chấm than màu đỏ vẫn luôn ngăn cách cậu ở bên ngoài.
“… Chậc.”
Giang Tiến tức giận, không thử nữa, ấn tắt màn hình điện thoại.
Giây tiếp theo, “err.”
Giang Tiến đang định nhét điện thoại vào ngăn bàn thì dừng lại, mỉm cười, thầm nghĩ, cậu ấy đã bảo Lục Chấp không thể nào vô… tình như vậy.
Ngay lập tức, lông mày Giang Tiến từ từ từ từ cau lại, nhìn chằm chằm vào người gửi đến – người bạn cũ đã gửi tin nhắn hỏi thăm bình thường cho cậu ấy sau bữa ăn.
Lần này, tin nhắn cậu ta gửi không còn bình thường nữa.
Hôm nay đã làm hai việc “ác” là chặn người, cái ác này cũng đã phản hồi lại một cách thích đáng.
Trong suốt nửa tiếng nghỉ trưa, Lục Chấp không ngủ yên được một giây nào.
Cậu dường như đã nằm mơ.
Còn mơ thấy Nhan Duyệt.
Nhiều năm trước, ở cổng trường tiểu học Liên Minh số một, các bạn nhỏ đều đã tan học, một mình Lục Chấp đứng đợi ở cổng trường.
Trong ký ức của cậu, Lục Từ Thanh là Thượng tướng Liên Minh, rất bận, chỉ thỉnh thoảng mới đến đón mình.
Thời gian còn lại thì đều là Nhan Duyệt đến đón cậu, cùng với chú quản gia Phương Thủ.
Nhưng phần lớn thời gian cũng không đến cùng nhau, Nhan Duyệt sẽ tự mình đi bộ đến đón Lục Chấp.
Ngày hôm đó, Nhan Duyệt lại đến muộn. Ở cổng trường có camera giám sát ở khắp mọi nơi, giáo viên đã chờ cùng cậu nửa tiếng, vì còn có các bạn nhỏ khác nên đã rời đi – dù sao từ khi Lục Chấp học mẫu giáo đã như vậy, mọi người đều đã quen rồi.
Con của Thượng tướng Lục rất hiểu chuyện và ngoan ngoãn, lớn lên chắc chắn sẽ có thể gánh vác mọi việc như Thượng tướng Lục, có khi còn lợi hại hơn cả ông ấy.
Các bạn nhỏ ở cổng trường lần lượt được cha mẹ đón đi. Lục Chấp cầm trong tay một bông hồng đỏ rực. Hương hoa nhờ gió bay đến chạm vào khuôn mặt, chóp mũi của cậu chủ nhỏ.
Rất thơm.
Lục Chấp cúi đầu nhìn chằm chằm bông hồng được gói hơi méo mó – nhìn là biết không phải do người lớn làm. Cậu dường như đang đếm từng lớp cánh hoa chồng lên nhau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn từ đầu đến cuối không có bất kỳ biểu cảm nào.
“Tiểu Chấp.” Từ xa vọng đến một tiếng gọi nhẹ nhàng mang theo hơi th* d*c, Lục Chấp ngước mắt lên khỏi bông hồng, thấy Nhan Duyệt đang chạy nhanh về phía anh.
Lục Chấp bước những bước chân ngắn về phía ông ấy, gọi: “Ba.”
Cũng như mọi lần, Nhan Duyệt đến hơi vội, hai má đều đỏ ửng vì chạy. Ông quỳ xuống trước mặt Lục Chấp, nắm lấy cánh tay cậu, nói xin lỗi: “Xin lỗi Tiểu Chấp, lại để con đợi lâu như vậy.”
Lục Chấp lắc đầu, chủ động nắm lấy tay ba.
Nhan Duyệt nắm chặt bàn tay nhỏ của cậu trong lòng bàn tay, đứng dậy và cùng cậu đi về phía nhà. Khi nhìn thấy bông hồng trong tay kia của đối phương, ông khẽ cười, dịu dàng hỏi: “Hôm nay Tiểu Trì lại tặng con hoa hồng à.”
Nghe vậy, bàn tay nhỏ đang nắm chặt giấy gói kính của Lục Chấp siết chặt hơn. Cậu cụp mắt xuống, đầu cũng hơi cúi, như đang nhìn mũi chân của mình, mãi một lúc sau mới nhỏ giọng “ừm” một tiếng.
Một đứa trẻ có vui hay không, người lớn có thể nhìn ra ngay. Nhan Duyệt cúi người xuống nhìn thẳng vào mắt cậu, dụ dỗ hỏi khẽ: “Tại sao Tiểu Chấp lại không vui thế?”
Lục Chấp không nói gì.
Nhan Duyệt bèn dừng lại, quỳ xuống ôm lấy Lục Chấp nhỏ, kéo cậu vào lòng.
Dỗ dành: “Nói cho ba biết được không? Ba muốn biết mà.”
Lục Chấp cứ nhìn chằm chằm vào bông hoa trong tay. Mãi đến khi qua hơn nửa ngày, cậu mới lên tiếng một cách buồn bã: “Ba ơi… hôm nay Tiểu Trì không chơi với con nhiều.”
“À?” Nhan Duyệt chỉnh lại cổ áo cho cậu, hỏi, “Tại sao vậy?”
“… Cậu ấy có bạn mới rồi.” Lục Chấp nói nhỏ.
Dường như trước đây đã không vui vì những chuyện tương tự vài lần, Nhan Duyệt thở dài một tiếng mà khó ai nhận ra trong sự quen thuộc, mở lời dỗ dành: “Tiểu Chấp, không ai có thể chỉ có một người bạn cả…”
Nhan Duyệt nói đúng, trong lòng Lục Chấp cũng biết. Nhưng cậu không muốn, cũng không thích. Đợi Nhan Duyệt nói xong những lời mà ông cho rằng có thể giúp Lục Chấp thông suốt, Lục Chấp lại hỏi một câu ở giây tiếp theo.
Và nghe vậy, sắc mặt của Nhan Duyệt lại đột nhiên thay đổi, trở nên vô cùng khó coi, còn có chút tái nhợt.
Ông theo bản năng siết chặt cánh tay của Lục Chấp, giọng điệu nghiêm túc và nghiêm khắc: “Lục Chấp, làm như vậy là không đúng, Tiểu Trì không thể chỉ có một mình con, con không được làm tổn thương cậu bé, biết không?”
“Nếu con muốn làm bạn với cậu bé, thích cậu bé, thì hãy đối xử tốt với cậu bé. Chỉ có sự chân thành của con mới có thể đổi lại sự chân thành của cậu bé. Đến lúc đó, cậu bé tự nhiên cũng sẽ đối xử như vậy với con. Hiểu không?”
Lục Chấp không hiểu, nhưng Nhan Duyệt nói đến mức môi cũng trắng bệch.
Rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, không chịu được sự sợ hãi. Lục Chấp lập tức nói: “Con biết rồi.”
Nhưng Nhan Duyệt không được an ủi bao nhiêu bởi ba chữ khẳng định này. Sau khi im lặng một lúc, ông đột nhiên một tay che mặt, cắn chặt môi, đôi mắt nhắm nghiền không ngăn được những giọt nước mắt chảy ra.
Lục Chấp nhỏ đã sợ hãi. Tiến lên nửa bước đến gần người lớn bên cạnh hơn, lắc lắc bàn tay đang nắm lấy tay mình, gọi: “Ba ơi.”
Nhan Duyệt vẫn đang khóc. Vào buổi chiều mùa thu dần tối đó, trong tiếng gọi “ba ơi” hết lần này đến lần khác của Lục Chấp, Nhan Duyệt nức nở nói như lẩm bẩm với cậu: “Con đừng giống như cha con.”
**
Cũng là mùa thu, thời gian khác. Ánh nắng ngoài cửa sổ không ấm không nóng, xiên qua cửa sổ, lướt qua sống mũi của một người rồi chiếu lên mặt bàn, vô hình tạo ra một vệt sáng trên khuôn mặt.
Vào khoảnh khắc chuông tan học vang lên, Lục Chấp cũng giật mình tỉnh giấc, hơi thở nặng nề.
Cậu đột nhiên mở mắt, trong con ngươi đen như mực không có chút ánh sáng nào, chỉ còn lại sự hung ác.
Dưới sự hung ác đó còn có chút mơ màng ngơ ngác khi vừa tỉnh dậy.
Con ngươi tự động nhìn về phía trước tìm kiếm bóng dáng của ai đó – trống không.
Trì Cẩn Hiến đã tỉnh dậy. Một phút trước khi chuông tan học reo, cậu đã lén lút ra khỏi lớp.
Lục Chấp mệt mỏi đứng dậy ngồi thẳng, đưa tay ấn mạnh vào giữa lông mày, hai bên sống mũi cũng không tránh khỏi, đỏ lên một mảng nhỏ.
“Cốc.”
Đột nhiên, cửa sổ kính bị ai đó gõ nhẹ một cái. Một số bạn học khác trong lớp vẫn đang ngủ, vì vậy người ngoài cửa sổ chỉ gõ một cái như vậy, không định gõ lần thứ hai.
Động tác bóp giữa lông mày của Lục Chấp dừng lại, cậu nghiêng đầu nhìn.
Trên mặt Giang Tiến hiếm hoi mang theo chút biểu cảm nghiêm túc.
Trông không giống như không có chuyện gì – dù sao thì chắc chắn không phải vì hai lần bị chặn.
Lục Chấp im lặng, đứng dậy kéo cửa sau ra ngoài.
“Lục Chấp.”
“Sao thế?” Lục Chấp vẫn còn đau đầu, không nhìn cậu ấy.
Giang Tiến khẽ nói: “Nghị Nhiên nhắn tin cho tôi.”
Gió buổi chiều đột nhiên ập đến, thổi bay vài sợi tóc rủ xuống trán của Lục Chấp vì ngủ, cậu đột nhiên ngước mắt lên, để lộ ra đôi con ngươi quá đen của mình.
Giang Tiến mím môi, đợi Lục Chấp rời ánh mắt khỏi mình, cậu mới nói tiếp: “Cậu ta nói cậu ta muốn chuyển trường.”
Lục Chấp hỏi: “Chuyển đi đâu?”
Giang Tiến không lên tiếng.
Lục Chấp hiểu ra, lạnh giọng nói: “Tùy, tự do của mỗi người.”
Nói xong, đừng nói là giọng điệu, ngay cả trong mắt cũng có một lớp băng lạnh lẽo: “Giang Tiến, tên tuổi của Trì Cẩn Hiến không chỉ nổi tiếng ở trường này. Cảnh cáo cậu ta, không muốn bị đánh chết, thì đừng có dính dáng đến Trì Cẩn Hiến.”
Hết chương 32
Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Story
Chương 32
10.0/10 từ 12 lượt.