Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Chương 27
253@-
Trì Cẩn Hiến thực sự muốn trả lời, tay cậu gần như không thể kìm nén việc gõ chữ! Nhưng cậu lại rất sợ một khi trả lời, Lục Chấp sẽ lôi chuyện cậu là Beta ra nói.
Cậu không muốn chấp nhận sự thật.
Và từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, mỗi ngày Trì Cẩn Hiến theo đuổi Lục Chấp, cậu đều rất dốc lòng, dốc lòng đến mức việc che giấu giới tính của mình cũng rất nhập tâm.
Về chuyện cậu là Beta, ngoài người thân ra, cậu thậm chí còn chưa từng nói với Tiểu Lộc—dù họ chỉ là bạn thân nhất trên mạng và chưa từng gặp mặt. Nhưng cậu vẫn chưa bao giờ nói về chuyện này.
Cứ như vậy, Lục Chấp sẽ không bao giờ biết được.
Nhưng mà…
“Cậu không phải là Beta sao, tại sao lại ph*t t*nh.” Vài ngày trước, một câu hỏi lạnh nhạt nào đó vừa đúng lúc hiện lên trong đầu Trì Cẩn Hiến.
Bây giờ nghĩ lại, cậu vẫn cảm thấy da đầu tê dại.
Rốt cuộc Lục Chấp đã biết từ khi nào? Không lẽ đúng là vừa nói với mình rằng anh ấy ghét Beta vào buổi sáng, buổi chiều đã biết rồi sao?
Nếu thật sự là vậy, thì quá bi thảm rồi.
Trì Cẩn Hiến nhăn mặt “ư ử” một tiếng, đột nhiên giũ chăn ra và giấu mình dưới đó, mặt vùi sâu vào gối, như thể làm vậy là có thể trốn thoát khỏi vực sâu ngăn cách giữa cậu và Lục Chấp.
Trong lòng, cậu lẩm bẩm cảnh báo mình hết lần này đến lần khác, Trì Cẩn Hiến, nhịn đi, nhịn đi, không được trả lời tin nhắn. Trả lời tin nhắn chỉ mang lại niềm vui nhất thời, giây tiếp theo anh Lục có thể sẽ nói ghét cậu, sau này không thể ăn ké, không thể đi theo anh Lục nữa, cậu có khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc đâu!
Với suy nghĩ kiên quyết như vậy, Trì không tim không phổi vậy mà lại ngủ thiếp đi!
Nhưng không biết có phải vì sau khi từ bệnh viện về, cậu đã trò chuyện quá nhiều với Trì Tuy không. Những chuyện ba cậu nói cậu không có chút ấn tượng nào, nhưng đại não cậu lại tự động chú ý đến những thứ đó, khiến cậu nằm mơ. Ngay sau khi ngủ, cậu đã mơ thấy một giấc mơ.
**
“Ba nhỏ, anh trai kia trông đẹp trai quá.” Một đứa trẻ mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, đội mũ vàng nhỏ, một tay nắm tay người lớn, một tay giơ lên chỉ vào một bóng dáng nhỏ bé đang đứng yên lặng trước cổng trường nào đó, giọng điệu khoa trương, “Anh ấy giống như hoàng tử Bạch Tuyết mà ba kể cho con nghe á, tóc thật đen, mắt thật sáng. Đẹp trai quá!”
Người lớn nhìn theo bàn tay nhỏ của cậu bé, rồi gạt tay cậu xuống, cúi người xuống nhẹ nhàng nói với cậu: “An An, chỉ trỏ người khác như vậy là không lịch sự.” Nói xong, anh ấy cười và nói, “Ba đã kể chuyện hoàng tử Bạch Tuyết cho con lúc nào vậy, đó là công chúa Bạch Tuyết mà.”
“Đúng a, vậy có lẽ con nhớ nhầm rồi.”
Trì Cẩn Hiến trong tiềm thức biết mình đang mơ, nhưng cậu lại cảm thấy rất xa lạ với khung cảnh được phác họa ra này.
Cậu thấy mình hồi nhỏ thoát khỏi bàn tay lớn của Nguyên Tư Bạch, tự mình chạy về phía hoàng tử Bạch Tuyết mà cậu nghĩ. Vừa chạy, cậu vừa quay đầu lại cười với Nguyên Tư Bạch, vui vẻ nói: “Ba nhỏ, con muốn kết bạn với anh ấy—”
Nguyên Tư Bạch sợ cậu quá l* m*ng, vội vàng đuổi theo, hét lên phía sau: “An An.”
Trì Cẩn Hiến muốn đi theo mình để nhìn một đứa trẻ khác, nhưng lại phát hiện mình không thể nhìn rõ. Và khi Trì Cẩn Hiến nhỏ chạy đến trước mặt cậu bé kia, cậu ta lại có vẻ rất kháng cự, bước chân dịch sang một bên vài bước.
Và Trì Cẩn Hiến dường như vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ cậu ta mím môi cảnh giác nhìn Trì Cẩn Hiến nhỏ.
“Trong vườn nhà cha em trồng rất nhiều hoa hồng lửa vừa to vừa đẹp,” Bước đầu tiên để kết bạn có vẻ không mấy thuận lợi, nhưng Trì Cẩn Hiến nhỏ không hề nản lòng. Cậu hào hứng vừa nói vừa ra dấu mô tả hình dáng những bông hồng trong vườn của cha mình, đôi mắt to sáng lấp lánh, “Anh trai, ngày mai anh có ở đây không, em hái bông đẹp nhất tặng anh nhé?”
Trì Cẩn Hiến đang ngủ nhíu mày khó chịu. Tiềm thức sâu nhất trong đầu còn thầm nghĩ, sao hồi nhỏ mình lại bạo dạn thế. Người trước mặt đâu phải Lục Chấp, tặng hoa hồng làm gì, không được tặng!
Nhưng cậu không phải là bậc thầy điều khiển giấc mơ, không thể kiểm soát sự phát triển của giấc mơ của mình.
Cậu thấy đứa trẻ luôn mờ ảo đó, vào ngày thứ hai, đưa bàn tay nhỏ ra, suy nghĩ rất lâu mới nhận lấy bông hồng mà Trì Cẩn Hiến nhỏ đưa cho.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư… ngày thứ không thể đếm được, vẫn luôn như vậy.
Trì Cẩn Hiến nhỏ đã tặng vô số bông hồng đỏ rực, và đối phương đã nhận tất cả— chưa bao giờ do dự nữa.
Cứ như vậy ngày qua ngày, mười mấy năm trôi qua. Đứa trẻ thành người lớn, Trì Cẩn Hiến cầm hoa hồng hào hứng chạy đến trường, một lần nữa đứng trước mặt cậu con trai đó, đưa bông hồng ra.
“Bông hồng đẹp nhất trong vườn nở hôm nay,” Trì Cẩn Hiến nở nụ cười rạng rỡ, “Tặng anh.”
Không ngoài dự đoán, bông hoa rực rỡ vẫn được nhận, và người đưa tay ra cũng được nhìn rõ—
Lục Chấp.
**
Hôm nay là thứ Năm, ngày mai còn phải đi học tiếp, Lục Chấp đang làm bài tập giáo viên giao hôm nay trong phòng.
Gõ vài chữ, cậu lại nhìn về phía chiếc điện thoại bên cạnh, lặp đi lặp lại như vậy, nhưng trong tai vẫn không có tiếng động nào.
Không có tin nhắn nào đến, càng không có cuộc gọi.
Chỉ có tiếng động từ tầng dưới mơ hồ truyền đến.
“Lục Từ Thanh, anh đã phát sinh quan hệ với ai?” Ngải Đa Nhan chất vấn, giọng điệu còn mang theo tiếng khóc.
Cách một tầng lầu và một cánh cửa, giọng điệu lạnh lùng của Lục Từ Thanh càng nghe không rõ. “Em ngửi thấy mùi gì trên người tôi sao?”
“Tôi chính là không ngửi thấy nên mới phải hỏi anh!” Ngải Đa Nhan gầm lên, như thể phát điên, “Anh cứ coi tôi là Beta nên mới luôn hành động vô liêm sỉ như vậy phải không?!”
Lục Từ Thanh im lặng rất lâu, khi nói lại thì càng lạnh nhạt hơn: “Đa Nhan, ban đầu cũng chính vì em không có pheromone, Nhan Nhan sẽ không phát hiện ra mùi trên người tôi, nên tôi mới cho em ở bên cạnh tôi lâu hơn những người khác.”
Ngải Đa Nhan nghẹn lại.
“Con của tôi phải trở về nhà họ Lục, vì vậy em cũng ở đây.”
Ý ngoài lời là, một Beta như ông không nên sinh con, nhưng ông đã sinh—dù là bằng cách không chính đáng. Danh tiếng chính trực và vô tư của Thượng tướng Lục lừng lẫy bên ngoài, sẽ không cho phép có quá nhiều vết nhơ tồn tại.
Vì vậy ông ấy đang cảnh cáo Ngải Đa Nhan, cảnh cáo hắn đã mượn Lục Vịnh để vào nhà họ Lục thì đừng nên có bất kỳ ảo tưởng nào khác.
Lúc này, Lục Từ Thanh lại nói: “Nhan Duyệt là người chồng duy nhất của tôi.”
Nghe thấy câu này, Ngải Đa Nhan đang định im lặng đột nhiên bật cười lạnh lùng.
Hắn dùng giọng điệu cực kỳ mỉa mai nói: “Đã có ý thức như vậy, sao Thượng tướng Lục còn lên giường với người khác chứ?”
Lục Từ Thanh: “Điều đó không mâu thuẫn với việc tôi yêu em ấy.”
“Rầm—!”
Cửa một phòng ngủ trên tầng hai đóng lại với một tiếng động kinh thiên động địa, ngay lập tức khiến hai người dưới tầng dừng lời. Tiếng khóc nức nở của Ngải Đa Nhan bị dọa đến mức im bặt.
Thực ra Lục Chấp không nghe rõ họ đã nói gì cụ thể, nhưng dựa vào những cuộc đối thoại đã nghe thấy nhiều lần trước đây, tên của ba cậu chắc chắn đã xuất hiện trong cuộc nói chuyện.
Và không cần nghĩ, cậu cũng biết Ngải Đa Nhan lại đang nổi giận vì chuyện gì.
Lục Chấp ra khỏi phòng, đi đến hành lang tầng hai và đứng lại, nhìn xuống hai người trong phòng khách. Ánh đèn trên trần rất sáng, nhưng không chiếu được vào đôi mắt quá mức đen tối của cậu.
“Sao cha lại về?” Cậu hỏi với giọng nói lạnh lùng, trầm tĩnh.
Lục Từ Thanh vẫn chưa thay bộ quân phục, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cậu, nói: “Về lấy một vài thứ.”
“Ừm.” Lục Chấp nói, “Không đi căn cứ nữa sao?”
“Đi. Đi ngay đây.”
Lục Chấp lại “ừ” một tiếng, cũng không nói những lời cơ bản như “tạm biệt” hay “hẹn gặp lại”, chỉ nhìn họ với vẻ mặt vô cảm. Cậu không hề quan tâm họ vừa nói gì, cũng không bận tâm.
Lục Từ Thanh thu hồi ánh mắt, đi qua phòng khách, mở cửa rồi rời đi. Cánh cửa đóng lại phát ra một tiếng “cạch” rất giòn.
Người liên quan khác đã không còn ở đó, Ngải Đa Nhan đã bình tĩnh hơn nhiều. Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, dù sao trong nhà cũng không còn ai khác, hắn lười phải đối phó với Lục Chấp, nhấc chân định về phòng mình.
Quản gia vẫn luôn đứng ở góc, như một người vô hình.
Vừa rồi hai người trước mặt quản gia cãi nhau, ông ta còn không hề ngăn cản—dù chỉ là mang tính tượng trưng.
Trước khi lên lầu, Ngải Đa Nhan có thể nghĩ rằng Lục Chấp vẫn còn đứng ở đó chưa động, nên hắn vô thức ngước mắt liếc nhìn một cái.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt, bước chân của hắn đã khựng lại ngay lập tức.
Lục Chấp cụp mắt, tay thong thả tháo bao bì của một thứ đồ vật thon dài. Sau khi lấy đồ vật ra, cậu nhẹ nhàng cắm đầu nhọn hoắt vào tĩnh mạch của mình, bình tĩnh như thể không phải đang tiêm vào chính mình. Chất lỏng trong suốt trong ống thủy tinh mỏng theo ngón tay cái của cậu đẩy dần dần biến mất.
Và hòa vào máu dưới da thịt của Lục Chấp.
—Thuốc an thần.
Ngải Đa Nhan đã thấy không chỉ một lần, và còn đã từng giao tiếp—một chiều, với Lục Chấp trong trạng thái như vậy. Lục Chấp bây giờ đang trong trạng thái rất tệ, sẽ trở thành một kẻ điên thực sự.
Bước chân vừa lên một bậc cầu thang của hắn thu về, quay lại phòng khách, ngồi xuống sofa không lên tiếng.
Lục Chấp rút ống tiêm ra với vẻ mặt vô cảm, không liếc nhìn Ngải Đa Nhan, quay người đi đến phòng thiết bị.
Cùng lúc đó, tại biệt thự của mình, Trì Cẩn Hiến trên giường phòng ngủ đột nhiên mở mắt.
Tỉnh rồi.
Cậu chớp mắt mông lung nhìn màn đêm trước mặt, cảm thấy có chút ngột ngạt. Hơi thở ở mũi còn mang theo một làn hơi ấm phả ngược vào mặt. Sau một lúc lâu thích nghi, cậu mới nhận ra mình vẫn còn đang chui trong chăn. Cậu đưa tay vén chăn lên để đầu mình lộ ra ngoài.
Trong phòng bật đèn ngủ nhỏ, không chói mắt cũng không tối. Không khí trong lành tràn vào phổi, Trì Cẩn Hiến cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Đôi mắt phản chiếu ánh đèn ngủ vẫn còn mang theo chút mơ màng.
Trì Cẩn Hiến với lấy điện thoại xem, mới chỉ ngủ được một tiếng.
Nhưng cậu lại như đã mơ cả một đêm, cảm thấy hơi mệt, hơi chua xót, và còn thấy mình có chút đáng thương.
Cậu lại mơ thấy Lục Chấp! Hơn nữa còn là từ hồi còn bé!
Một tiếng ở thực tại, mười một năm trong mơ. Hai người họ đã trở thành “trúc mã trúc mã” rồi.
Nhưng giấc mơ này một chút cũng không thực tế, chưa kể hồi nhỏ họ căn bản không quen biết nhau, ở trường cấp ba Lục Chấp cũng chưa bao giờ nhận hoa hồng của cậu.
Đúng là sắp bị cái hội chứng rối loạn thiếu hụt pheromone này làm cho phát điên rồi. Nếu không phải đột nhiên bị bệnh, cậu cũng sẽ không phiền muộn như vậy…
Nhưng chuyện này cũng không có cách nào khác.
Càng nghĩ, Trì Cẩn Hiến càng chán nản. Cậu nhăn nhó nằm ngửa trên giường, ôm chăn nhìn chằm chằm vào trần nhà, mắt không chớp, như thể trên đó có viết câu trả lời về cách “gương vỡ lại lành” với Lục Chấp vậy.
Nhưng đã theo đuổi người ta hai năm, thất bại nhỏ này cũng không đến mức thực sự làm khó Trì Cẩn Hiến. Chỉ chán nản chưa đến ba phút, cậu đã đột nhiên ngồi bật dậy, tự tìm niềm vui trong nỗi buồn mà nghĩ, lúc đó Lục Chấp đã nói toẹt ra cậu là Beta thì đúng, nhưng cậu đã không thừa nhận mà!
Hơn nữa, nhờ sự ngụy trang cẩn thận của cậu, cả trường đều biết cậu là Omega, chứ không phải Beta. Đến thứ Hai đi học, cậu không thừa nhận là được chứ gì?
Đợi khi Lục Chấp hỏi, cứ nói anh ấy đoán sai rồi.
Nghĩ đến đây, Trì Cẩn Hiến lại một lần nữa khen ngợi sự thông minh của mình, lập tức mắt không hoa, tim không loạn, đầu óc không rối nữa, vui vẻ xuống giường bật đèn đi viết thư tình sẽ dùng vào thứ Hai.
Một tuần không đi học, cậu phải bù lại phần thiếu!
Ba ngày trôi qua chớp nhoáng, thứ Hai đến như đã hẹn. Trì Cẩn Hiến chưa bao giờ đi học mà lại căng thẳng như thế này.
Cậu đã chuẩn bị sẵn sáu bức thư tình—tỏ tình cũng cần nghỉ ngơi, thứ Bảy Chủ Nhật không gặp được Lục Chấp, Trì Cẩn Hiến sẽ không chuẩn bị, chỉ trò chuyện và tỏ tình với Lục Chấp trên điện thoại—mà gần đây, đừng nói đến việc đối mặt, cậu đã một tuần chưa nói chuyện với Lục Chấp.
Trì Cẩn Hiến đã cẩn thận chọn sáu bông hồng đỏ rực đẹp nhất nở hôm nay, cẩn thận cắt một đoạn nhỏ ở phần thân chính, sau đó bọc cẩn thận rễ bằng đất ẩm, rồi cho mấy bông hoa tươi tắn vào cặp sách—ngày đầu tiên trở lại trường, trong cặp sách của cậu không có một quyển sách nào, toàn là thư tình và hoa hồng.
Dẫn đến việc Trì Cẩn Hiến, trên đường đến trường, trong đầu không hề có kiến thức, chỉ toàn là tình yêu.
Suy nghĩ lúc tự tìm niềm vui trong nỗi buồn rất hoàn hảo, dường như không có sơ hở nào. Nhưng Trì Cẩn Hiến vẫn sợ rằng vừa vào lớp đã thấy Lục Chấp, cậu có thể sẽ không dám mở lời nói câu đầu tiên. Vì vậy hôm nay cậu đã đi rất sớm.
Sớm đến mức khi đến lớp, cả lớp vẫn chưa có một ai.
Thực sự đến thánh địa học tập, phẩm chất của một học sinh giỏi cuối cùng vẫn không rời bỏ bạn học họ Trì. Nó lơ lửng, chậm rãi trở về.
Nghỉ học một tuần, dù toàn là ôn tập nhưng cậu vẫn sợ không theo kịp. Trước khi đến, Trì Cẩn Hiến đã nói với Giang Bách Hiểu rằng cần mượn vở ghi các môn để xem, bù lại bài học. Giang Bách Hiểu bảo cậu tự lấy trong ngăn bàn.
Tự mình bù lại vở ghi một lúc, lớp cũng bắt đầu có người vào. Mỗi khi có người vào, nhìn thấy Trì Cẩn Hiến, họ đều bất ngờ đến gần hỏi thăm.
“Ừm.”
“Nhớ cậu chết đi được.”
“Haha, tôi cũng thế.”
“Nhanh nhanh, dang tay ra cho tôi ôm một cái.” Vừa nói, cậu nam sinh kia thực sự dang tay ra cười muốn ôm cậu.
Trì Cẩn Hiến làm bộ giơ tay lên muốn đánh người ta, cười nói: “Ôm đi ôm đi, nhưng đừng siết tôi nha, tôi yếu lắm đấy.”
Cậu chỉ nói đùa thôi. Dù sao lát nữa mọi người cũng sẽ hỏi, chi bằng mình nói trước, thống nhất trả lời là không sao.
Nghe vậy, khi mọi người quả nhiên định hỏi cậu sức khỏe thế nào, Trì Cẩn Hiến vội vàng nói: “Không sao rồi, nếu không thì cũng đâu có đến trường.”
Chung Khuynh, Mã Đạt và Giang Bách Hiểu vừa đẩy cửa vào đã thấy Trì Cẩn Hiến bị vây kín giữa các chỗ ngồi, toàn là những người đến hỏi thăm và trò chuyện với cậu.
Mấy người họ lập tức cũng đi đến, tham gia “cuộc hỗn chiến”.
Cuối cùng vẫn là Giang Bách Hiểu đứng ở lối đi phản đối: “Mấy cậu có để tôi về chỗ không vậy? Nhanh rời xa chị em hoa hoa của tôi!”
Cứ như vậy, mọi người bị đuổi đi.
Khi mọi người đã đi hết, Giang Bách Hiểu cuối cùng cũng trở về ngôi nhà nhỏ ấm áp của mình. Sau khi ngồi xuống, cậu ấy vòng tay qua cổ Trì Cẩn Hiến, nhất quyết phải dính mặt vào cậu.
“Hai chị em mình dính nhau trước đi.”
Trì Cẩn Hiến bật cười, nói: “Nào nào, dính nhau.”
“Sức khỏe thật sự không sao nữa rồi chứ?”
“Không sao.”
“Vậy thì tốt rồi vậy thì tốt rồi. Thật, lúc đó chúng tôi thấy lớp trưởng ôm cậu chạy một mạch từ hành lang đi, ai cũng giật mình, vì cậu rõ ràng là không còn ý thức.” Giang Bách Hiểu nghiêm túc hơn một chút, kể lại cảm xúc của mình vào thứ Hai tuần trước, “Sau đó cậu lại nghỉ học cả tuần, chúng tôi thực sự rất lo cho cậu.”
Trì Cẩn Hiến cười dùng vai khẽ va vào vai cậu ấy, nói: “Không sao đâu, đừng lo. Mạng tôi lớn lắm.” Nói xong, cậu thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, có chút do dự hỏi, “Anh Lục bế tôi xuống lầu à?”
“Chứ còn ai.” Giang Bách Hiểu ngay lập tức kể lại chi tiết khung cảnh hôm đó.
“Mà nhắc đến chuyện này, Hiện Kim, cậu thật là không ra gì.” Giang Bách Hiểu dùng tay chọc chọc vào vai Trì Cẩn Hiến, ra vẻ giáo huấn.
Trì Cẩn Hiến mờ mịt: “Cái gì?”
Giang Bách Hiểu nghiêm mặt, nói: “Cậu rõ ràng là Beta, vậy mà nói dối suốt hai năm rằng mình là Omega. Không nói cho tôi biết, có phải là quá đáng không hả?”
Vừa dứt lời, một cảm giác tê dại gần như bao trùm cả đỉnh đầu ập đến. Trì Cẩn Hiến sững sờ tại chỗ, nhìn thẳng vào Giang Bách Hiểu một lúc lâu, rồi lắp bắp hỏi: “Mấy cậu biết… biết tôi là Beta rồi sao?”
“Ừm.” Giang Bách Hiểu nói, “Lúc cậu đi vệ sinh, dù là đang trong giờ học, nhưng bên trong cũng có người khác. Lớp trưởng đã xin phép thầy giáo xem cậu bị làm sao, nếu không khỏe thì sẽ báo lại với giáo viên chủ nhiệm, sau đó…”
Trì Cẩn Hiến đã không còn nghe rõ lời của Giang Bách Hiểu nữa, tay chân đã lạnh đi trước.
Đợi một lúc lâu sau, cậu mới hỏi nhỏ với một chút may mắn: “Nhiều người biết rồi sao?”
“Chị em, không phải nhiều người,” Giang Bách Hiểu nói, “Mà là cả trường.”
Lúc đó, trong một buồng vệ sinh nào đó còn có những bạn học khác. Không biết là ai, cậu ấy đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa Trì Cẩn Hiến và Lục Chấp, biết Trì Cẩn Hiến bị ốm, và cũng nghe thấy câu nói kia của Lục Chấp.
Chiều hôm đó, một người ẩn danh trên diễn đàn đã lan truyền chuyện này ra.
**
“Cạch.”
Cửa sau vang lên một tiếng động.
Lục Chấp đến.
Ban đầu Trì Cẩn Hiến vẫn đang nhìn về phía Giang Bách Hiểu. Khi một bóng dáng quen thuộc lọt vào khóe mắt, cậu giật mình, gần như là phản ứng theo bản năng, lập tức quay mặt lại, cúi đầu nhìn vở ghi trên bàn học.
Có thể thấy được cậu rất nhát gan.
Lục Chấp đóng cửa lại, dọn dẹp chỗ ngồi một chút, rồi ngồi xuống không gây tiếng động. Ánh mắt cậu thu lại khỏi người Trì Cẩn Hiến.
Một người liên quan khác đã đến, Giang Bách Hiểu cũng lập tức im lặng và ngồi thẳng người.
Còn không lâu nữa là đến giờ học, lớp học đã yên tĩnh hơn lúc nãy nhiều.
Trong sự tĩnh lặng này, Trì Cẩn Hiến dùng ngón tay chơi đùa với trang sách một cách không theo quy luật, suy nghĩ bay bổng, vẫn không thể tin được bây giờ cả trường đều biết cậu là Beta.
Trì Cẩn Hiến, người chưa từng vào diễn đàn quá ba lần, suy nghĩ chưa đầy ba phút, liền lấy điện thoại ra vào diễn đàn của trường.
Quả nhiên, Giang Bách Hiểu hoàn toàn không nói quá. Cả trường thực sự đều biết rồi, bài viết đó còn được đẩy lên rất cao.
Click vào xem, mỗi người trong bài viết đều chúc cậu sức khỏe—lịch sự. Sau khi chúc phúc, chuyện Trì Cẩn Hiến theo đuổi Lục Chấp hai năm mà không thành công được lôi ra nói lại. Họ cũng đã nói rõ là sẽ tiếp tục xem trò cười. Và bây giờ, mọi người không chỉ xem trò cười nữa, mà là biết Lục Chấp sẽ vô cùng ghét Trì Cẩn Hiến—vì cậu là Beta.
Từ đó, trong bài viết bắt đầu có người cá cược.
Một bên cá Trì Cẩn Hiến sẽ tiếp tục theo đuổi Lục Chấp sau khi thân phận Beta bị lộ, một bên cá Lục Chấp có dám nói thẳng vào mặt Trì Cẩn Hiến rằng anh ấy rất ghét cậu không.
Dù là bên nào, mọi người dường như đều rất thích thú.
Chuông báo hiệu giờ học vang lên, Trì Cẩn Hiến cất điện thoại, lần đầu tiên ánh mắt cậu không còn sáng rực nữa.
Cậu cúi đầu, thầm nghĩ, lần này thì thật sự hết cách rồi. Mọi người đều biết, không thừa nhận cũng vô ích, không lừa được anh Lục nữa rồi.
Tiếp tục đi theo chắc chắn sẽ nhận được sự ghét bỏ, thậm chí là căm ghét… điều đó thật sự rất đau lòng.
Một ngày thứ Hai mới, Trì Cẩn Hiến lại không thể vui vẻ lên được, gần như không nói một lời nào.
Bây giờ trong đầu cậu hoàn toàn không có cách nào, có thể nói là bó tay.
Cậu chỉ nghĩ, tuần trước mình không có ở đây, Lục Chấp không có thẻ ăn, chắc chắn chỉ có thể ăn ké của Giang Tiến.
**
Tiết thứ ba buổi sáng sắp bắt đầu, Lục Chấp từ nhà vệ sinh trở về. Sau khi đóng cửa sau lại, cậu vừa quay người lại, chưa kịp ngồi xuống thì động tác đã hơi khựng lại.
Chính giữa bàn của cậu có một tấm thẻ được đặt rất ngay ngắn—thẻ ăn của Lục Chấp—Trì Cẩn Hiến đã trả lại.
Lục Chấp cụp mắt, đôi mắt bị hàng mi che nửa nhìn chằm chằm vào tấm thẻ ăn một lúc, sau đó lại đưa ánh mắt lạnh lùng về phía lưng của Trì Cẩn Hiến.
Người sau đang điên cuồng bù lại bài vở của tuần trước bằng vở ghi của Giang Bách Hiểu. Khoảnh khắc ánh mắt của Lục Chấp chiếu tới, như thể cảm nhận được, lưng của Trì Cẩn Hiến từ từ ngồi thẳng hơn.
Nhìn kỹ có vẻ hơi cứng ngắc.
Rõ ràng ánh mắt đó khiến cậu như bị kim châm sau lưng, nhưng cậu vẫn không dám quay đầu lại nhìn một cái.
Trạng thái này kéo dài cho đến khi chuông vào lớp vang lên, Lục Chấp mới cụp mắt xuống thu lại ánh mắt, ngồi xuống và cất thẻ ăn đi.
Bờ vai đang căng cứng của Trì Cẩn Hiến hơi thả lỏng, rõ ràng đã âm thầm thở phào một hơi.
Cũng may là tuần trước không có tiết học, tuần này có việc để làm, Trì Cẩn Hiến không để mình nghĩ quá nhiều chuyện khác, chuyên tâm bù lại vở ghi.
Hơn nữa, đợi vài ngày nữa trôi qua, biết đâu cậu lại nghĩ ra cách mới thì sao!
Nhưng hiện tại Trì Cẩn Hiến không dám. Sáu bông hồng của ngày hôm đó được mang đến thế nào thì cũng được mang về như vậy.
Về đến nhà, Trì Cẩn Hiến còn cắm lại sáu bông hoa đó. Và tuần này, để không bị người ta ghét, cậu không định chuẩn bị nữa.
Một tuần trôi qua chớp nhoáng. Thứ Sáu đến trong sự an phận của Trì Cẩn Hiến.
Suốt năm ngày, đừng nói đến việc đi theo sau Lục Chấp ăn ké, Trì Cẩn Hiến thậm chí còn chưa dám nói một câu nào với Lục Chấp.
Nhớ lại kỹ thì, ánh mắt của hai người họ dường như cũng chưa từng chạm nhau!
Giang Bách Hiểu rất tò mò, cũng thấy bứt rứt không yên.
Buổi trưa ăn cơm xong trở về, cậu ấy cuối cùng cũng không nhịn được, sáp lại gần Trì Cẩn Hiến đang ăn một mình trở về, nói: “Hiện Kim, cậu và lớp trưởng có chuyện gì à?”
“Hả?” Tay Trì Cẩn Hiến đang bù vở ghi khựng lại, khóe mắt vô thức liếc nhìn ra sau. Lục Chấp vẫn chưa về.
Cậu quay đầu nhìn Giang Bách Hiểu, rồi lại nhanh chóng dời tầm mắt đi, ấp a ấp úng nói: “Không, không có gì cả.”
“Chậc.” Giang Bách Hiểu rõ ràng không tin, vẻ mặt nghi ngờ, “Sao cậu không đi ăn với lớp trưởng nữa? Lớp trưởng không phải đã đưa thẻ cho cậu sao? Cậu không đi thì cậu ấy ăn bằng gì? Tuần trước cậu ấy toàn ăn với Giang Tiến lớp bên cạnh.”
“…” Trì Cẩn Hiến cụp mắt, không giải thích, tự nhiên cũng không lên tiếng.
Một lát sau, dường như Giang Bách Hiểu đã hiểu ra: “Vì Lục thần ghét Beta à?”
Bên cạnh càng không tiếp lời.
Biết ngay mà. Giang Bách Hiểu không hỏi nữa, còn thở dài một tiếng.
Nhưng một lúc sau, Trì Cẩn Hiến lại lên tiếng.
c** nh* giọng nói: “Bách Hiểu, cậu nói cậu và anh Lục học cùng trường cấp hai…tại sao anh Lục lại ghét Beta vậy?”
Hầy, Bách Khoa Toàn Thư của Liên minh vậy mà lại có đất dụng võ rồi. Nghe vậy, Giang Bách Hiểu lập tức sáp lại gần, nói như đang thủ thỉ: “Hình như là vì người chồng hiện tại của cha cậu ấy—chính là ba nhỏ của Lục Vịnh ấy. Vị tiên sinh đó là Beta đúng không, không có buồng sinh sản, nhưng lại có Lục Vịnh—hình như là dùng thuốc. Dù sao bây giờ công nghệ gì cũng có.”
Lần đầu tiên Trì Cẩn Hiến lắng nghe những lời đồn đại này một cách nghiêm túc, dù sao cậu cũng không dám hỏi chính chủ. Giang Bách Hiểu thấy cậu nghe rất say sưa, kể lại càng sinh động hơn: “Hồi lớp trưởng học lớp tám, cậu ấy đã đánh vị tiên sinh đó trước cổng trường, không biết cụ thể là vì lý do gì. Gần như đánh người ta nửa sống nửa chết—không thể tin được đúng không, một đứa trẻ lại đánh một người trưởng thành đến mức phải nhập viện. Cậu biết lớp trưởng hung dữ thế nào rồi đấy. Vì chuyện này mà lớp trưởng còn bị ghi lỗi. Cuối cùng là đích thân Thượng tướng Lục đến trường mới dập tắt được, nhưng chuyện này cả trường cấp hai của tôi đều biết.”
“…Thật hay giả vậy?” Trì Cẩn Hiến đầy vẻ nghi ngờ. Dù cậu không tin lắm, nhưng Lục Chấp ghét Beta vì lý do này thì cũng có thể hiểu được, dù sao cũng là một nguyên nhân.
“Ê, Trì Hiện Kim, cậu xem cậu kìa, tôi nói cho cậu nghe mà cậu lại không tin.” Giang Bách Hiểu đẩy đầu Trì Cẩn Hiến đang nghe lén trở lại chỗ ngồi của mình, nói, “Viết vở ghi của cậu đi, tôi không nói với cậu nữa.”
Trì Cẩn Hiến cả buổi chiều đều suy nghĩ về chuyện này, đến tiết thứ ba đi vệ sinh vẫn còn nghĩ.
Cậu thầm nghĩ, cho dù Lục Chấp ghét Beta vì lý do đó, thì cũng chẳng liên quan gì đến cậu, cậu đâu phải ba của Lục Vịnh.
Nhưng mọi người đều nói, Lục Chấp ghét giới tính này là ghét liên đới — Chỉ cần là Beta mà không liên quan gì đến anh ấy thì anh ấy đối xử cũng không khác gì với người khác. Nhưng một khi Beta đó có duyên nợ với anh ấy, thì thái độ của Lục Chấp nhất định sẽ có sự chán ghét.
Đề bài này hình như không có lời giải. Chút tự tin vừa mới nhen nhóm lại vụt tắt khi nghĩ đến đây. Trì Cẩn Hiến rửa tay ở bồn rửa mặt, suy nghĩ quá nhập tâm, có người gọi cậu cũng không nghe thấy.
Cho đến khi cánh tay cậu bị ai đó dùng ngón tay chọc một cái.
Trì Cẩn Hiến vô thức quay đầu lại, trước tiên nhìn cánh tay, rồi nhìn người đến.
Nam Mạnh Bạch cười nói: “Nghĩ gì mà chú tâm thế, tôi gọi cậu mấy lần rồi đấy.”
“À, là cậu à.” Trì Cẩn Hiến tắt vòi nước, vẩy vẩy tay, nói, “Có lẽ là bù vở ghi đến ngốc rồi.”
Bị sự hài hước của cậu chọc cười, Nam Mạnh Bạch cười nói: “Tôi thấy không phải vậy đâu.”
“Mà có lẽ cũng có lý do là dạo này cậu bù vở ghi. Tuần này đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu đấy.”
Trì Cẩn Hiến gật đầu: “Bài tập thật sự rất nhiều.” Nói xong, cậu nhìn chân của Nam Mạnh Bạch một cái, trên mặt hiện lên chút an ủi, “Chân cuối cùng cũng khỏi rồi.”
Nam Mạnh Bạch cúi đầu cũng nhìn, cười một tiếng, nói: “Ừm. Khỏi rồi. Vốn dĩ chỉ là bong gân thôi, lại còn bó bột nữa, khỏi nhanh lắm.”
Cả hai người đã rửa tay xong, bắt đầu đi ra ngoài. Nam Mạnh Bạch như lần đầu tiên quen biết Trì Cẩn Hiến, đánh giá cậu một lúc, nói: “Cẩn Hiến, tôi thực sự không ngờ cậu lại là Beta đấy.”
“…A.” Trì Cẩn Hiến hơi ngước cổ lên, như muốn trút ra gì đó, nhưng giọng cậu rất nhỏ, như đang cầu xin một cách bất lực, “Đừng nhắc lại chuyện này nữa, tôi đang rất phiền muộn đây.”
Nam Mạnh Bạch lại bị chọc cười, hỏi: “Phiền muộn chuyện gì?”
Trì Cẩn Hiến ủ rũ: “Phiền muộn chuyện anh Lục ghét tôi.”
“…Thảo nào dạo này mọi người cứ nói cậu và Lục Chấp như thể đã tuyệt giao vậy.”
“Không có tuyệt giao.” Trì Cẩn Hiến nhìn cậu ấy một cách oán trách.
Nếu không thì làm sao một mặt trời nhỏ từng vui vẻ xoay quanh một người như vậy, bây giờ lại không dám nói một câu nào với người ta.
Nhưng Trì Cẩn Hiến lập tức nói: “Tất nhiên là vẫn theo đuổi!”
Sau khi bày tỏ thái độ, cậu lại chán nản trở lại, tự an ủi: “Đợi vài ngày nữa.”
Nam Mạnh Bạch: “Tại sao?”
Trì Cẩn Hiến trong sự chán nản lại nói ra những lời hùng hồn: “Đợi anh Lục tiêu hóa xong chuyện tôi là Beta rồi tôi sẽ theo đuổi tiếp.”
“Trên đời không có việc gì khó mà.”
Nam Mạnh Bạch không nói gì, dường như đang chìm vào suy tư.
Trong lúc ngẩn người, cậu đã đi theo Trì Cẩn Hiến, đi đến chỗ lớp 12/10.
Khi tỉnh lại, Trì Cẩn Hiến đã đi đến cửa sau rồi.
“Cẩn Hiến.” Đột nhiên, Nam Mạnh Bạch gọi tên này. Đợi cậu quay lại, cậu ta nói, “Tôi rất thích cậu.”
“…” Trì Cẩn Hiến nhăn nhó, nói, “Thích kiểu gì? Nếu là kiểu đó, tôi đã nói rồi đừng thích tôi, tôi thích…”
Cậu vô thức nhìn qua cửa sổ về phía hàng ghế sau, nhưng lại phát hiện Lục Chấp lúc này đang nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt nặng nề!
Trì Cẩn Hiến sợ hãi vội vàng cụp mắt xuống, nhấc chân quay người, không đi cửa sau nữa, định đi về từ cửa trước.
Nam Mạnh Bạch thấy hành động của cậu kỳ lạ, lúc này mới phát hiện mình đã đi qua lớp từ lâu rồi. Cậu ta cũng vội vàng quay người lại, hỏi Trì Cẩn Hiến tại sao không đi từ cửa sau.
Trì Cẩn Hiến đẩy cửa trước bước vào, nhỏ giọng nói: “Tôi sợ anh Lục đột nhiên túm lấy tôi nói ghét tôi. Gần đây vẫn nên cố gắng trốn xa một chút thì tốt hơn.”
Nói xong, cậu đóng cửa lại, đưa tay dựng cổ áo đồng phục lên. Lần này, khóa kéo thực sự được kéo lên tận cùng.
Trì Cẩn Hiến khẽ cắn một chút vào khóa kéo, vùi cằm và chóp mũi vào cổ áo dựng lên, như thể làm vậy là có thể tàng hình.
Cậu cúi đầu nhìn mặt đất, nhanh chóng trở về chỗ ngồi, tiếp tục bù vở ghi. Rất ngoan ngoãn, ngoan đến mức không có một chút động tĩnh nào.
Tuần này lại là một tuần mà tất cả các bạn học đều có thể về nhà.
Tiết học thứ tư trôi qua rất nhanh, như thể chỉ một lát đã đến giờ tan học.
Giang Bách Hiểu đã bắt đầu dọn đồ từ hai phút trước. Chuông vừa vang lên, cậu ấy lập tức đeo cặp sách lên, nói: “Hiện Kim, tuần sau gặp lại nhé.”
“Được.” Trì Cẩn Hiến tạm biệt cậu ấy. Đồ của cậu cũng đã dọn xong. Nói xong, cậu đứng dậy muốn đi ngay, dù sao thì trong tuần này cậu đã có kinh nghiệm và thói quen trốn Lục Chấp rồi.
Chỉ là lần này, kinh nghiệm và thói quen của cậu đều không có tác dụng.
Trì Cẩn Hiến đừng nói là bước được một bước, cậu còn chưa kịp đứng dậy, trong tai đã đột nhiên nghe thấy một tiếng ồn “xoẹt—”.
Cậu ôm cặp sách trong lòng, động tác đột nhiên khựng lại.
Ngay khi Giang Bách Hiểu vừa rời khỏi chỗ ngồi, Lục Chấp đã dùng một tay đẩy bàn của mình, đẩy chiếc bàn đôi dài đó chiếm luôn chỗ của Giang Bách Hiểu, va chạm với chiếc bàn phía trước.
Và đầu còn lại của chiếc bàn thì tựa vào tường, vừa đủ để chắn Trì Cẩn Hiến lại ở chỗ ngồi của cậu.
Các bạn học khác trong lớp vì tiếng động này mà đều làm chậm lại động tác, thậm chí dừng lại động tác của mình—ngay cả Giang Bách Hiểu cũng đứng sững tại chỗ, nín thở nhìn về phía họ.
Lục Chấp vẫn ngồi trên ghế, thong thả dọn đồ.
Có lẽ vì xung quanh quá yên tĩnh, Lục Chấp khẽ ngước mắt lên một cách hờ hững. Nút tạm dừng lập tức được gỡ bỏ, mọi người với tốc độ nhanh hơn lúc nãy rất nhiều nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc của mình rồi bỏ chạy.
Trong một lớp học có nhiều người như vậy, dù tốc độ có nhanh đến đâu cũng phải mất vài phút náo nhiệt.
Trì Cẩn Hiến như một phu nhân bị cướp lên núi, cảnh giác ôm chặt cặp sách trong lòng, bị nhốt trong một không gian nhỏ hẹp.
Nếu trong lòng có thể đổ mồ hôi lạnh, thì bây giờ cậu chắc chắn đã đổ vài bát rồi! Dù sao thì lưng bây giờ cũng lạnh toát. Cậu thầm nghĩ, đến rồi, đến rồi, dù có trốn, Lục Chấp cũng định nói rõ ràng với mình chuyện anh ấy rất ghét mình rồi.
Trì Cẩn Hiến không muốn nghe!
Cậu không để ý các bạn học trong lớp đã đi hết từ lúc nào. Dù sao Trì Cẩn Hiến cũng không suy nghĩ nhiều, khi phản ứng lại, bản năng đã khiến cậu âm thầm khom người ngồi xuống, chui ra từ gầm bàn đang nhốt mình. Sau khi ra ngoài, cậu còn khom lưng đưa tay về phía cửa sau.
Chỉ là cửa vừa hé ra một khe hở, đã nghe thấy một tiếng “rầm” trầm đục! Trì Cẩn Hiến vẫn còn hơi ngơ ngác không hiểu tại sao cửa lại đóng lại, thì chỉ cảm thấy cổ áo phía sau đột nhiên nặng trĩu, sau đó lại nghe thấy một tiếng “cạch” không nặng không nhẹ—
Cậu bị kéo lên và đè vào cánh cửa—nửa bên mặt gần như dán vào cửa!
Lục Chấp ở phía sau cậu, kiềm chế cậu chặt chẽ, không cho cậu cử động.
Mắt Lục Chấp rất sâu, cậu gần như nhìn xuống Trì Cẩn Hiến, như muốn hút người này vào sâu trong đồng tử của mình—Trì Cẩn Hiến không dám quay đầu lại, cũng không dám liếc nhìn, vì vậy không nhìn thấy.
Nhưng tim cậu đập rất nhanh, nhất thời không biết là do căng thẳng hay phấn khích, hay có chút sợ hãi, ngón tay vô thức cứ cào vào mép cặp sách.
Một lúc lâu đã trôi qua, giữa hai người vẫn chưa có ai nói gì. Trì Cẩn Hiến cảm nhận được sự lạnh lẽo đang bao trùm từ người phía sau.
Cậu nuốt nước miếng, run rẩy nhỏ giọng gọi: “Anh Lục, anh buông…”
“Còn chạy nữa không?” Lục Chấp cắt ngang cậu với giọng nói lạnh lùng, đồng thời lực ở tay còn tăng thêm một phần.
Trì Cẩn Hiến bị đè có hơi đau, nghe vậy vội vàng lắc đầu, trả lời: “Không, không chạy.”
“Còn trốn không?” Lục Chấp lại hỏi.
Trì Cẩn Hiến vẫn lắc đầu, nghiêm túc thể hiện thái độ: “Không, không trốn.”
Lục Chấp lại kiềm chế cậu ấy một lúc nữa, dường như định tin lời Trì Cẩn Hiến, nhưng cậu vẫn lạnh lùng cảnh cáo: “Bây giờ tôi thả cậu ra, cậu ngoan ngoãn một chút. Nếu cậu dám chạy, trừ khi sau này cậu không đến trường nữa, bằng không tôi gặp cậu một lần sẽ làm cho cậu khóc một lần.”
“Nghe rõ?”
**
Chan: Làm gì? Làm gì để khóc??? Là xxx đến khóc?????
P/s: Tui không cổ súy cho việc ngoại tình hay ca tụng việc đó. Nhưng trong bộ này, phải nói là tui rất khâm phục tư tưởng của Thượng tướng Lục. Nói sao nhỉ? Bình thường người ta ngoại tình sẽ hay lấy lý do gì đó, ví dụ như tình cảm hay lấp l**m gì đó. Nhưng ông ấy thẳng thắn với thói trăng hoa của mình. Và cũng luôn luôn dành 1 vị trí ưu tiên với người chồng quá cố. Tiểu tam vẫn chỉ là tiểu tam, ông ấy không có tình cảm, chỉ là trách nhiệm với đứa con. Ổng ngoại tình là sai, là cặn bã, điều này không thể tẩy trắng. Nhưng tui thấy thằng tiểu tam kia bị phản dame mà tui sướng vl =)))))) chọn nó vì nó là beta nên ko sợ bị chồng phát hiện =)))))
Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Chương 27
Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan
Trì Cẩn Hiến thực sự muốn trả lời, tay cậu gần như không thể kìm nén việc gõ chữ! Nhưng cậu lại rất sợ một khi trả lời, Lục Chấp sẽ lôi chuyện cậu là Beta ra nói.
Cậu không muốn chấp nhận sự thật.
Và từ lúc bắt đầu cho đến bây giờ, mỗi ngày Trì Cẩn Hiến theo đuổi Lục Chấp, cậu đều rất dốc lòng, dốc lòng đến mức việc che giấu giới tính của mình cũng rất nhập tâm.
Về chuyện cậu là Beta, ngoài người thân ra, cậu thậm chí còn chưa từng nói với Tiểu Lộc—dù họ chỉ là bạn thân nhất trên mạng và chưa từng gặp mặt. Nhưng cậu vẫn chưa bao giờ nói về chuyện này.
Cứ như vậy, Lục Chấp sẽ không bao giờ biết được.
Nhưng mà…
“Cậu không phải là Beta sao, tại sao lại ph*t t*nh.” Vài ngày trước, một câu hỏi lạnh nhạt nào đó vừa đúng lúc hiện lên trong đầu Trì Cẩn Hiến.
Bây giờ nghĩ lại, cậu vẫn cảm thấy da đầu tê dại.
Rốt cuộc Lục Chấp đã biết từ khi nào? Không lẽ đúng là vừa nói với mình rằng anh ấy ghét Beta vào buổi sáng, buổi chiều đã biết rồi sao?
Nếu thật sự là vậy, thì quá bi thảm rồi.
Trì Cẩn Hiến nhăn mặt “ư ử” một tiếng, đột nhiên giũ chăn ra và giấu mình dưới đó, mặt vùi sâu vào gối, như thể làm vậy là có thể trốn thoát khỏi vực sâu ngăn cách giữa cậu và Lục Chấp.
Trong lòng, cậu lẩm bẩm cảnh báo mình hết lần này đến lần khác, Trì Cẩn Hiến, nhịn đi, nhịn đi, không được trả lời tin nhắn. Trả lời tin nhắn chỉ mang lại niềm vui nhất thời, giây tiếp theo anh Lục có thể sẽ nói ghét cậu, sau này không thể ăn ké, không thể đi theo anh Lục nữa, cậu có khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc đâu!
Với suy nghĩ kiên quyết như vậy, Trì không tim không phổi vậy mà lại ngủ thiếp đi!
Nhưng không biết có phải vì sau khi từ bệnh viện về, cậu đã trò chuyện quá nhiều với Trì Tuy không. Những chuyện ba cậu nói cậu không có chút ấn tượng nào, nhưng đại não cậu lại tự động chú ý đến những thứ đó, khiến cậu nằm mơ. Ngay sau khi ngủ, cậu đã mơ thấy một giấc mơ.
**
“Ba nhỏ, anh trai kia trông đẹp trai quá.” Một đứa trẻ mặc quần áo màu sắc sặc sỡ, đội mũ vàng nhỏ, một tay nắm tay người lớn, một tay giơ lên chỉ vào một bóng dáng nhỏ bé đang đứng yên lặng trước cổng trường nào đó, giọng điệu khoa trương, “Anh ấy giống như hoàng tử Bạch Tuyết mà ba kể cho con nghe á, tóc thật đen, mắt thật sáng. Đẹp trai quá!”
Người lớn nhìn theo bàn tay nhỏ của cậu bé, rồi gạt tay cậu xuống, cúi người xuống nhẹ nhàng nói với cậu: “An An, chỉ trỏ người khác như vậy là không lịch sự.” Nói xong, anh ấy cười và nói, “Ba đã kể chuyện hoàng tử Bạch Tuyết cho con lúc nào vậy, đó là công chúa Bạch Tuyết mà.”
“Đúng a, vậy có lẽ con nhớ nhầm rồi.”
Trì Cẩn Hiến trong tiềm thức biết mình đang mơ, nhưng cậu lại cảm thấy rất xa lạ với khung cảnh được phác họa ra này.
Cậu thấy mình hồi nhỏ thoát khỏi bàn tay lớn của Nguyên Tư Bạch, tự mình chạy về phía hoàng tử Bạch Tuyết mà cậu nghĩ. Vừa chạy, cậu vừa quay đầu lại cười với Nguyên Tư Bạch, vui vẻ nói: “Ba nhỏ, con muốn kết bạn với anh ấy—”
Nguyên Tư Bạch sợ cậu quá l* m*ng, vội vàng đuổi theo, hét lên phía sau: “An An.”
Trì Cẩn Hiến muốn đi theo mình để nhìn một đứa trẻ khác, nhưng lại phát hiện mình không thể nhìn rõ. Và khi Trì Cẩn Hiến nhỏ chạy đến trước mặt cậu bé kia, cậu ta lại có vẻ rất kháng cự, bước chân dịch sang một bên vài bước.
Và Trì Cẩn Hiến dường như vẫn có thể tưởng tượng ra vẻ cậu ta mím môi cảnh giác nhìn Trì Cẩn Hiến nhỏ.
“Trong vườn nhà cha em trồng rất nhiều hoa hồng lửa vừa to vừa đẹp,” Bước đầu tiên để kết bạn có vẻ không mấy thuận lợi, nhưng Trì Cẩn Hiến nhỏ không hề nản lòng. Cậu hào hứng vừa nói vừa ra dấu mô tả hình dáng những bông hồng trong vườn của cha mình, đôi mắt to sáng lấp lánh, “Anh trai, ngày mai anh có ở đây không, em hái bông đẹp nhất tặng anh nhé?”
Trì Cẩn Hiến đang ngủ nhíu mày khó chịu. Tiềm thức sâu nhất trong đầu còn thầm nghĩ, sao hồi nhỏ mình lại bạo dạn thế. Người trước mặt đâu phải Lục Chấp, tặng hoa hồng làm gì, không được tặng!
Nhưng cậu không phải là bậc thầy điều khiển giấc mơ, không thể kiểm soát sự phát triển của giấc mơ của mình.
Cậu thấy đứa trẻ luôn mờ ảo đó, vào ngày thứ hai, đưa bàn tay nhỏ ra, suy nghĩ rất lâu mới nhận lấy bông hồng mà Trì Cẩn Hiến nhỏ đưa cho.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư… ngày thứ không thể đếm được, vẫn luôn như vậy.
Trì Cẩn Hiến nhỏ đã tặng vô số bông hồng đỏ rực, và đối phương đã nhận tất cả— chưa bao giờ do dự nữa.
Cứ như vậy ngày qua ngày, mười mấy năm trôi qua. Đứa trẻ thành người lớn, Trì Cẩn Hiến cầm hoa hồng hào hứng chạy đến trường, một lần nữa đứng trước mặt cậu con trai đó, đưa bông hồng ra.
“Bông hồng đẹp nhất trong vườn nở hôm nay,” Trì Cẩn Hiến nở nụ cười rạng rỡ, “Tặng anh.”
Không ngoài dự đoán, bông hoa rực rỡ vẫn được nhận, và người đưa tay ra cũng được nhìn rõ—
Lục Chấp.
**
Hôm nay là thứ Năm, ngày mai còn phải đi học tiếp, Lục Chấp đang làm bài tập giáo viên giao hôm nay trong phòng.
Gõ vài chữ, cậu lại nhìn về phía chiếc điện thoại bên cạnh, lặp đi lặp lại như vậy, nhưng trong tai vẫn không có tiếng động nào.
Không có tin nhắn nào đến, càng không có cuộc gọi.
Chỉ có tiếng động từ tầng dưới mơ hồ truyền đến.
“Lục Từ Thanh, anh đã phát sinh quan hệ với ai?” Ngải Đa Nhan chất vấn, giọng điệu còn mang theo tiếng khóc.
Cách một tầng lầu và một cánh cửa, giọng điệu lạnh lùng của Lục Từ Thanh càng nghe không rõ. “Em ngửi thấy mùi gì trên người tôi sao?”
“Tôi chính là không ngửi thấy nên mới phải hỏi anh!” Ngải Đa Nhan gầm lên, như thể phát điên, “Anh cứ coi tôi là Beta nên mới luôn hành động vô liêm sỉ như vậy phải không?!”
Lục Từ Thanh im lặng rất lâu, khi nói lại thì càng lạnh nhạt hơn: “Đa Nhan, ban đầu cũng chính vì em không có pheromone, Nhan Nhan sẽ không phát hiện ra mùi trên người tôi, nên tôi mới cho em ở bên cạnh tôi lâu hơn những người khác.”
Ngải Đa Nhan nghẹn lại.
“Con của tôi phải trở về nhà họ Lục, vì vậy em cũng ở đây.”
Ý ngoài lời là, một Beta như ông không nên sinh con, nhưng ông đã sinh—dù là bằng cách không chính đáng. Danh tiếng chính trực và vô tư của Thượng tướng Lục lừng lẫy bên ngoài, sẽ không cho phép có quá nhiều vết nhơ tồn tại.
Vì vậy ông ấy đang cảnh cáo Ngải Đa Nhan, cảnh cáo hắn đã mượn Lục Vịnh để vào nhà họ Lục thì đừng nên có bất kỳ ảo tưởng nào khác.
Lúc này, Lục Từ Thanh lại nói: “Nhan Duyệt là người chồng duy nhất của tôi.”
Nghe thấy câu này, Ngải Đa Nhan đang định im lặng đột nhiên bật cười lạnh lùng.
Hắn dùng giọng điệu cực kỳ mỉa mai nói: “Đã có ý thức như vậy, sao Thượng tướng Lục còn lên giường với người khác chứ?”
Lục Từ Thanh: “Điều đó không mâu thuẫn với việc tôi yêu em ấy.”
“Rầm—!”
Cửa một phòng ngủ trên tầng hai đóng lại với một tiếng động kinh thiên động địa, ngay lập tức khiến hai người dưới tầng dừng lời. Tiếng khóc nức nở của Ngải Đa Nhan bị dọa đến mức im bặt.
Thực ra Lục Chấp không nghe rõ họ đã nói gì cụ thể, nhưng dựa vào những cuộc đối thoại đã nghe thấy nhiều lần trước đây, tên của ba cậu chắc chắn đã xuất hiện trong cuộc nói chuyện.
Và không cần nghĩ, cậu cũng biết Ngải Đa Nhan lại đang nổi giận vì chuyện gì.
Lục Chấp ra khỏi phòng, đi đến hành lang tầng hai và đứng lại, nhìn xuống hai người trong phòng khách. Ánh đèn trên trần rất sáng, nhưng không chiếu được vào đôi mắt quá mức đen tối của cậu.
“Sao cha lại về?” Cậu hỏi với giọng nói lạnh lùng, trầm tĩnh.
Lục Từ Thanh vẫn chưa thay bộ quân phục, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cậu, nói: “Về lấy một vài thứ.”
“Ừm.” Lục Chấp nói, “Không đi căn cứ nữa sao?”
“Đi. Đi ngay đây.”
Lục Chấp lại “ừ” một tiếng, cũng không nói những lời cơ bản như “tạm biệt” hay “hẹn gặp lại”, chỉ nhìn họ với vẻ mặt vô cảm. Cậu không hề quan tâm họ vừa nói gì, cũng không bận tâm.
Lục Từ Thanh thu hồi ánh mắt, đi qua phòng khách, mở cửa rồi rời đi. Cánh cửa đóng lại phát ra một tiếng “cạch” rất giòn.
Người liên quan khác đã không còn ở đó, Ngải Đa Nhan đã bình tĩnh hơn nhiều. Hắn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, dù sao trong nhà cũng không còn ai khác, hắn lười phải đối phó với Lục Chấp, nhấc chân định về phòng mình.
Quản gia vẫn luôn đứng ở góc, như một người vô hình.
Vừa rồi hai người trước mặt quản gia cãi nhau, ông ta còn không hề ngăn cản—dù chỉ là mang tính tượng trưng.
Trước khi lên lầu, Ngải Đa Nhan có thể nghĩ rằng Lục Chấp vẫn còn đứng ở đó chưa động, nên hắn vô thức ngước mắt liếc nhìn một cái.
Nhưng chỉ một cái liếc mắt, bước chân của hắn đã khựng lại ngay lập tức.
Lục Chấp cụp mắt, tay thong thả tháo bao bì của một thứ đồ vật thon dài. Sau khi lấy đồ vật ra, cậu nhẹ nhàng cắm đầu nhọn hoắt vào tĩnh mạch của mình, bình tĩnh như thể không phải đang tiêm vào chính mình. Chất lỏng trong suốt trong ống thủy tinh mỏng theo ngón tay cái của cậu đẩy dần dần biến mất.
Và hòa vào máu dưới da thịt của Lục Chấp.
—Thuốc an thần.
Ngải Đa Nhan đã thấy không chỉ một lần, và còn đã từng giao tiếp—một chiều, với Lục Chấp trong trạng thái như vậy. Lục Chấp bây giờ đang trong trạng thái rất tệ, sẽ trở thành một kẻ điên thực sự.
Bước chân vừa lên một bậc cầu thang của hắn thu về, quay lại phòng khách, ngồi xuống sofa không lên tiếng.
Lục Chấp rút ống tiêm ra với vẻ mặt vô cảm, không liếc nhìn Ngải Đa Nhan, quay người đi đến phòng thiết bị.
Cùng lúc đó, tại biệt thự của mình, Trì Cẩn Hiến trên giường phòng ngủ đột nhiên mở mắt.
Tỉnh rồi.
Cậu chớp mắt mông lung nhìn màn đêm trước mặt, cảm thấy có chút ngột ngạt. Hơi thở ở mũi còn mang theo một làn hơi ấm phả ngược vào mặt. Sau một lúc lâu thích nghi, cậu mới nhận ra mình vẫn còn đang chui trong chăn. Cậu đưa tay vén chăn lên để đầu mình lộ ra ngoài.
Trong phòng bật đèn ngủ nhỏ, không chói mắt cũng không tối. Không khí trong lành tràn vào phổi, Trì Cẩn Hiến cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Đôi mắt phản chiếu ánh đèn ngủ vẫn còn mang theo chút mơ màng.
Trì Cẩn Hiến với lấy điện thoại xem, mới chỉ ngủ được một tiếng.
Nhưng cậu lại như đã mơ cả một đêm, cảm thấy hơi mệt, hơi chua xót, và còn thấy mình có chút đáng thương.
Cậu lại mơ thấy Lục Chấp! Hơn nữa còn là từ hồi còn bé!
Một tiếng ở thực tại, mười một năm trong mơ. Hai người họ đã trở thành “trúc mã trúc mã” rồi.
Nhưng giấc mơ này một chút cũng không thực tế, chưa kể hồi nhỏ họ căn bản không quen biết nhau, ở trường cấp ba Lục Chấp cũng chưa bao giờ nhận hoa hồng của cậu.
Đúng là sắp bị cái hội chứng rối loạn thiếu hụt pheromone này làm cho phát điên rồi. Nếu không phải đột nhiên bị bệnh, cậu cũng sẽ không phiền muộn như vậy…
Nhưng chuyện này cũng không có cách nào khác.
Càng nghĩ, Trì Cẩn Hiến càng chán nản. Cậu nhăn nhó nằm ngửa trên giường, ôm chăn nhìn chằm chằm vào trần nhà, mắt không chớp, như thể trên đó có viết câu trả lời về cách “gương vỡ lại lành” với Lục Chấp vậy.
Nhưng đã theo đuổi người ta hai năm, thất bại nhỏ này cũng không đến mức thực sự làm khó Trì Cẩn Hiến. Chỉ chán nản chưa đến ba phút, cậu đã đột nhiên ngồi bật dậy, tự tìm niềm vui trong nỗi buồn mà nghĩ, lúc đó Lục Chấp đã nói toẹt ra cậu là Beta thì đúng, nhưng cậu đã không thừa nhận mà!
Hơn nữa, nhờ sự ngụy trang cẩn thận của cậu, cả trường đều biết cậu là Omega, chứ không phải Beta. Đến thứ Hai đi học, cậu không thừa nhận là được chứ gì?
Đợi khi Lục Chấp hỏi, cứ nói anh ấy đoán sai rồi.
Nghĩ đến đây, Trì Cẩn Hiến lại một lần nữa khen ngợi sự thông minh của mình, lập tức mắt không hoa, tim không loạn, đầu óc không rối nữa, vui vẻ xuống giường bật đèn đi viết thư tình sẽ dùng vào thứ Hai.
Một tuần không đi học, cậu phải bù lại phần thiếu!
Ba ngày trôi qua chớp nhoáng, thứ Hai đến như đã hẹn. Trì Cẩn Hiến chưa bao giờ đi học mà lại căng thẳng như thế này.
Cậu đã chuẩn bị sẵn sáu bức thư tình—tỏ tình cũng cần nghỉ ngơi, thứ Bảy Chủ Nhật không gặp được Lục Chấp, Trì Cẩn Hiến sẽ không chuẩn bị, chỉ trò chuyện và tỏ tình với Lục Chấp trên điện thoại—mà gần đây, đừng nói đến việc đối mặt, cậu đã một tuần chưa nói chuyện với Lục Chấp.
Trì Cẩn Hiến đã cẩn thận chọn sáu bông hồng đỏ rực đẹp nhất nở hôm nay, cẩn thận cắt một đoạn nhỏ ở phần thân chính, sau đó bọc cẩn thận rễ bằng đất ẩm, rồi cho mấy bông hoa tươi tắn vào cặp sách—ngày đầu tiên trở lại trường, trong cặp sách của cậu không có một quyển sách nào, toàn là thư tình và hoa hồng.
Dẫn đến việc Trì Cẩn Hiến, trên đường đến trường, trong đầu không hề có kiến thức, chỉ toàn là tình yêu.
Suy nghĩ lúc tự tìm niềm vui trong nỗi buồn rất hoàn hảo, dường như không có sơ hở nào. Nhưng Trì Cẩn Hiến vẫn sợ rằng vừa vào lớp đã thấy Lục Chấp, cậu có thể sẽ không dám mở lời nói câu đầu tiên. Vì vậy hôm nay cậu đã đi rất sớm.
Sớm đến mức khi đến lớp, cả lớp vẫn chưa có một ai.
Thực sự đến thánh địa học tập, phẩm chất của một học sinh giỏi cuối cùng vẫn không rời bỏ bạn học họ Trì. Nó lơ lửng, chậm rãi trở về.
Nghỉ học một tuần, dù toàn là ôn tập nhưng cậu vẫn sợ không theo kịp. Trước khi đến, Trì Cẩn Hiến đã nói với Giang Bách Hiểu rằng cần mượn vở ghi các môn để xem, bù lại bài học. Giang Bách Hiểu bảo cậu tự lấy trong ngăn bàn.
Tự mình bù lại vở ghi một lúc, lớp cũng bắt đầu có người vào. Mỗi khi có người vào, nhìn thấy Trì Cẩn Hiến, họ đều bất ngờ đến gần hỏi thăm.
“Ừm.”
“Nhớ cậu chết đi được.”
“Haha, tôi cũng thế.”
“Nhanh nhanh, dang tay ra cho tôi ôm một cái.” Vừa nói, cậu nam sinh kia thực sự dang tay ra cười muốn ôm cậu.
Trì Cẩn Hiến làm bộ giơ tay lên muốn đánh người ta, cười nói: “Ôm đi ôm đi, nhưng đừng siết tôi nha, tôi yếu lắm đấy.”
Cậu chỉ nói đùa thôi. Dù sao lát nữa mọi người cũng sẽ hỏi, chi bằng mình nói trước, thống nhất trả lời là không sao.
Nghe vậy, khi mọi người quả nhiên định hỏi cậu sức khỏe thế nào, Trì Cẩn Hiến vội vàng nói: “Không sao rồi, nếu không thì cũng đâu có đến trường.”
Chung Khuynh, Mã Đạt và Giang Bách Hiểu vừa đẩy cửa vào đã thấy Trì Cẩn Hiến bị vây kín giữa các chỗ ngồi, toàn là những người đến hỏi thăm và trò chuyện với cậu.
Mấy người họ lập tức cũng đi đến, tham gia “cuộc hỗn chiến”.
Cuối cùng vẫn là Giang Bách Hiểu đứng ở lối đi phản đối: “Mấy cậu có để tôi về chỗ không vậy? Nhanh rời xa chị em hoa hoa của tôi!”
Cứ như vậy, mọi người bị đuổi đi.
Khi mọi người đã đi hết, Giang Bách Hiểu cuối cùng cũng trở về ngôi nhà nhỏ ấm áp của mình. Sau khi ngồi xuống, cậu ấy vòng tay qua cổ Trì Cẩn Hiến, nhất quyết phải dính mặt vào cậu.
“Hai chị em mình dính nhau trước đi.”
Trì Cẩn Hiến bật cười, nói: “Nào nào, dính nhau.”
“Sức khỏe thật sự không sao nữa rồi chứ?”
“Không sao.”
“Vậy thì tốt rồi vậy thì tốt rồi. Thật, lúc đó chúng tôi thấy lớp trưởng ôm cậu chạy một mạch từ hành lang đi, ai cũng giật mình, vì cậu rõ ràng là không còn ý thức.” Giang Bách Hiểu nghiêm túc hơn một chút, kể lại cảm xúc của mình vào thứ Hai tuần trước, “Sau đó cậu lại nghỉ học cả tuần, chúng tôi thực sự rất lo cho cậu.”
Trì Cẩn Hiến cười dùng vai khẽ va vào vai cậu ấy, nói: “Không sao đâu, đừng lo. Mạng tôi lớn lắm.” Nói xong, cậu thu lại nụ cười trên mặt, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, có chút do dự hỏi, “Anh Lục bế tôi xuống lầu à?”
“Chứ còn ai.” Giang Bách Hiểu ngay lập tức kể lại chi tiết khung cảnh hôm đó.
“Mà nhắc đến chuyện này, Hiện Kim, cậu thật là không ra gì.” Giang Bách Hiểu dùng tay chọc chọc vào vai Trì Cẩn Hiến, ra vẻ giáo huấn.
Trì Cẩn Hiến mờ mịt: “Cái gì?”
Giang Bách Hiểu nghiêm mặt, nói: “Cậu rõ ràng là Beta, vậy mà nói dối suốt hai năm rằng mình là Omega. Không nói cho tôi biết, có phải là quá đáng không hả?”
Vừa dứt lời, một cảm giác tê dại gần như bao trùm cả đỉnh đầu ập đến. Trì Cẩn Hiến sững sờ tại chỗ, nhìn thẳng vào Giang Bách Hiểu một lúc lâu, rồi lắp bắp hỏi: “Mấy cậu biết… biết tôi là Beta rồi sao?”
“Ừm.” Giang Bách Hiểu nói, “Lúc cậu đi vệ sinh, dù là đang trong giờ học, nhưng bên trong cũng có người khác. Lớp trưởng đã xin phép thầy giáo xem cậu bị làm sao, nếu không khỏe thì sẽ báo lại với giáo viên chủ nhiệm, sau đó…”
Trì Cẩn Hiến đã không còn nghe rõ lời của Giang Bách Hiểu nữa, tay chân đã lạnh đi trước.
Đợi một lúc lâu sau, cậu mới hỏi nhỏ với một chút may mắn: “Nhiều người biết rồi sao?”
“Chị em, không phải nhiều người,” Giang Bách Hiểu nói, “Mà là cả trường.”
Lúc đó, trong một buồng vệ sinh nào đó còn có những bạn học khác. Không biết là ai, cậu ấy đã nghe thấy cuộc đối thoại giữa Trì Cẩn Hiến và Lục Chấp, biết Trì Cẩn Hiến bị ốm, và cũng nghe thấy câu nói kia của Lục Chấp.
Chiều hôm đó, một người ẩn danh trên diễn đàn đã lan truyền chuyện này ra.
**
“Cạch.”
Cửa sau vang lên một tiếng động.
Lục Chấp đến.
Ban đầu Trì Cẩn Hiến vẫn đang nhìn về phía Giang Bách Hiểu. Khi một bóng dáng quen thuộc lọt vào khóe mắt, cậu giật mình, gần như là phản ứng theo bản năng, lập tức quay mặt lại, cúi đầu nhìn vở ghi trên bàn học.
Có thể thấy được cậu rất nhát gan.
Lục Chấp đóng cửa lại, dọn dẹp chỗ ngồi một chút, rồi ngồi xuống không gây tiếng động. Ánh mắt cậu thu lại khỏi người Trì Cẩn Hiến.
Một người liên quan khác đã đến, Giang Bách Hiểu cũng lập tức im lặng và ngồi thẳng người.
Còn không lâu nữa là đến giờ học, lớp học đã yên tĩnh hơn lúc nãy nhiều.
Trong sự tĩnh lặng này, Trì Cẩn Hiến dùng ngón tay chơi đùa với trang sách một cách không theo quy luật, suy nghĩ bay bổng, vẫn không thể tin được bây giờ cả trường đều biết cậu là Beta.
Trì Cẩn Hiến, người chưa từng vào diễn đàn quá ba lần, suy nghĩ chưa đầy ba phút, liền lấy điện thoại ra vào diễn đàn của trường.
Quả nhiên, Giang Bách Hiểu hoàn toàn không nói quá. Cả trường thực sự đều biết rồi, bài viết đó còn được đẩy lên rất cao.
Click vào xem, mỗi người trong bài viết đều chúc cậu sức khỏe—lịch sự. Sau khi chúc phúc, chuyện Trì Cẩn Hiến theo đuổi Lục Chấp hai năm mà không thành công được lôi ra nói lại. Họ cũng đã nói rõ là sẽ tiếp tục xem trò cười. Và bây giờ, mọi người không chỉ xem trò cười nữa, mà là biết Lục Chấp sẽ vô cùng ghét Trì Cẩn Hiến—vì cậu là Beta.
Từ đó, trong bài viết bắt đầu có người cá cược.
Một bên cá Trì Cẩn Hiến sẽ tiếp tục theo đuổi Lục Chấp sau khi thân phận Beta bị lộ, một bên cá Lục Chấp có dám nói thẳng vào mặt Trì Cẩn Hiến rằng anh ấy rất ghét cậu không.
Dù là bên nào, mọi người dường như đều rất thích thú.
Chuông báo hiệu giờ học vang lên, Trì Cẩn Hiến cất điện thoại, lần đầu tiên ánh mắt cậu không còn sáng rực nữa.
Cậu cúi đầu, thầm nghĩ, lần này thì thật sự hết cách rồi. Mọi người đều biết, không thừa nhận cũng vô ích, không lừa được anh Lục nữa rồi.
Tiếp tục đi theo chắc chắn sẽ nhận được sự ghét bỏ, thậm chí là căm ghét… điều đó thật sự rất đau lòng.
Một ngày thứ Hai mới, Trì Cẩn Hiến lại không thể vui vẻ lên được, gần như không nói một lời nào.
Bây giờ trong đầu cậu hoàn toàn không có cách nào, có thể nói là bó tay.
Cậu chỉ nghĩ, tuần trước mình không có ở đây, Lục Chấp không có thẻ ăn, chắc chắn chỉ có thể ăn ké của Giang Tiến.
**
Tiết thứ ba buổi sáng sắp bắt đầu, Lục Chấp từ nhà vệ sinh trở về. Sau khi đóng cửa sau lại, cậu vừa quay người lại, chưa kịp ngồi xuống thì động tác đã hơi khựng lại.
Chính giữa bàn của cậu có một tấm thẻ được đặt rất ngay ngắn—thẻ ăn của Lục Chấp—Trì Cẩn Hiến đã trả lại.
Lục Chấp cụp mắt, đôi mắt bị hàng mi che nửa nhìn chằm chằm vào tấm thẻ ăn một lúc, sau đó lại đưa ánh mắt lạnh lùng về phía lưng của Trì Cẩn Hiến.
Người sau đang điên cuồng bù lại bài vở của tuần trước bằng vở ghi của Giang Bách Hiểu. Khoảnh khắc ánh mắt của Lục Chấp chiếu tới, như thể cảm nhận được, lưng của Trì Cẩn Hiến từ từ ngồi thẳng hơn.
Nhìn kỹ có vẻ hơi cứng ngắc.
Rõ ràng ánh mắt đó khiến cậu như bị kim châm sau lưng, nhưng cậu vẫn không dám quay đầu lại nhìn một cái.
Trạng thái này kéo dài cho đến khi chuông vào lớp vang lên, Lục Chấp mới cụp mắt xuống thu lại ánh mắt, ngồi xuống và cất thẻ ăn đi.
Bờ vai đang căng cứng của Trì Cẩn Hiến hơi thả lỏng, rõ ràng đã âm thầm thở phào một hơi.
Cũng may là tuần trước không có tiết học, tuần này có việc để làm, Trì Cẩn Hiến không để mình nghĩ quá nhiều chuyện khác, chuyên tâm bù lại vở ghi.
Hơn nữa, đợi vài ngày nữa trôi qua, biết đâu cậu lại nghĩ ra cách mới thì sao!
Nhưng hiện tại Trì Cẩn Hiến không dám. Sáu bông hồng của ngày hôm đó được mang đến thế nào thì cũng được mang về như vậy.
Về đến nhà, Trì Cẩn Hiến còn cắm lại sáu bông hoa đó. Và tuần này, để không bị người ta ghét, cậu không định chuẩn bị nữa.
Một tuần trôi qua chớp nhoáng. Thứ Sáu đến trong sự an phận của Trì Cẩn Hiến.
Suốt năm ngày, đừng nói đến việc đi theo sau Lục Chấp ăn ké, Trì Cẩn Hiến thậm chí còn chưa dám nói một câu nào với Lục Chấp.
Nhớ lại kỹ thì, ánh mắt của hai người họ dường như cũng chưa từng chạm nhau!
Giang Bách Hiểu rất tò mò, cũng thấy bứt rứt không yên.
Buổi trưa ăn cơm xong trở về, cậu ấy cuối cùng cũng không nhịn được, sáp lại gần Trì Cẩn Hiến đang ăn một mình trở về, nói: “Hiện Kim, cậu và lớp trưởng có chuyện gì à?”
“Hả?” Tay Trì Cẩn Hiến đang bù vở ghi khựng lại, khóe mắt vô thức liếc nhìn ra sau. Lục Chấp vẫn chưa về.
Cậu quay đầu nhìn Giang Bách Hiểu, rồi lại nhanh chóng dời tầm mắt đi, ấp a ấp úng nói: “Không, không có gì cả.”
“Chậc.” Giang Bách Hiểu rõ ràng không tin, vẻ mặt nghi ngờ, “Sao cậu không đi ăn với lớp trưởng nữa? Lớp trưởng không phải đã đưa thẻ cho cậu sao? Cậu không đi thì cậu ấy ăn bằng gì? Tuần trước cậu ấy toàn ăn với Giang Tiến lớp bên cạnh.”
“…” Trì Cẩn Hiến cụp mắt, không giải thích, tự nhiên cũng không lên tiếng.
Một lát sau, dường như Giang Bách Hiểu đã hiểu ra: “Vì Lục thần ghét Beta à?”
Bên cạnh càng không tiếp lời.
Biết ngay mà. Giang Bách Hiểu không hỏi nữa, còn thở dài một tiếng.
Nhưng một lúc sau, Trì Cẩn Hiến lại lên tiếng.
c** nh* giọng nói: “Bách Hiểu, cậu nói cậu và anh Lục học cùng trường cấp hai…tại sao anh Lục lại ghét Beta vậy?”
Hầy, Bách Khoa Toàn Thư của Liên minh vậy mà lại có đất dụng võ rồi. Nghe vậy, Giang Bách Hiểu lập tức sáp lại gần, nói như đang thủ thỉ: “Hình như là vì người chồng hiện tại của cha cậu ấy—chính là ba nhỏ của Lục Vịnh ấy. Vị tiên sinh đó là Beta đúng không, không có buồng sinh sản, nhưng lại có Lục Vịnh—hình như là dùng thuốc. Dù sao bây giờ công nghệ gì cũng có.”
Lần đầu tiên Trì Cẩn Hiến lắng nghe những lời đồn đại này một cách nghiêm túc, dù sao cậu cũng không dám hỏi chính chủ. Giang Bách Hiểu thấy cậu nghe rất say sưa, kể lại càng sinh động hơn: “Hồi lớp trưởng học lớp tám, cậu ấy đã đánh vị tiên sinh đó trước cổng trường, không biết cụ thể là vì lý do gì. Gần như đánh người ta nửa sống nửa chết—không thể tin được đúng không, một đứa trẻ lại đánh một người trưởng thành đến mức phải nhập viện. Cậu biết lớp trưởng hung dữ thế nào rồi đấy. Vì chuyện này mà lớp trưởng còn bị ghi lỗi. Cuối cùng là đích thân Thượng tướng Lục đến trường mới dập tắt được, nhưng chuyện này cả trường cấp hai của tôi đều biết.”
“…Thật hay giả vậy?” Trì Cẩn Hiến đầy vẻ nghi ngờ. Dù cậu không tin lắm, nhưng Lục Chấp ghét Beta vì lý do này thì cũng có thể hiểu được, dù sao cũng là một nguyên nhân.
“Ê, Trì Hiện Kim, cậu xem cậu kìa, tôi nói cho cậu nghe mà cậu lại không tin.” Giang Bách Hiểu đẩy đầu Trì Cẩn Hiến đang nghe lén trở lại chỗ ngồi của mình, nói, “Viết vở ghi của cậu đi, tôi không nói với cậu nữa.”
Trì Cẩn Hiến cả buổi chiều đều suy nghĩ về chuyện này, đến tiết thứ ba đi vệ sinh vẫn còn nghĩ.
Cậu thầm nghĩ, cho dù Lục Chấp ghét Beta vì lý do đó, thì cũng chẳng liên quan gì đến cậu, cậu đâu phải ba của Lục Vịnh.
Nhưng mọi người đều nói, Lục Chấp ghét giới tính này là ghét liên đới — Chỉ cần là Beta mà không liên quan gì đến anh ấy thì anh ấy đối xử cũng không khác gì với người khác. Nhưng một khi Beta đó có duyên nợ với anh ấy, thì thái độ của Lục Chấp nhất định sẽ có sự chán ghét.
Đề bài này hình như không có lời giải. Chút tự tin vừa mới nhen nhóm lại vụt tắt khi nghĩ đến đây. Trì Cẩn Hiến rửa tay ở bồn rửa mặt, suy nghĩ quá nhập tâm, có người gọi cậu cũng không nghe thấy.
Cho đến khi cánh tay cậu bị ai đó dùng ngón tay chọc một cái.
Trì Cẩn Hiến vô thức quay đầu lại, trước tiên nhìn cánh tay, rồi nhìn người đến.
Nam Mạnh Bạch cười nói: “Nghĩ gì mà chú tâm thế, tôi gọi cậu mấy lần rồi đấy.”
“À, là cậu à.” Trì Cẩn Hiến tắt vòi nước, vẩy vẩy tay, nói, “Có lẽ là bù vở ghi đến ngốc rồi.”
Bị sự hài hước của cậu chọc cười, Nam Mạnh Bạch cười nói: “Tôi thấy không phải vậy đâu.”
“Mà có lẽ cũng có lý do là dạo này cậu bù vở ghi. Tuần này đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu đấy.”
Trì Cẩn Hiến gật đầu: “Bài tập thật sự rất nhiều.” Nói xong, cậu nhìn chân của Nam Mạnh Bạch một cái, trên mặt hiện lên chút an ủi, “Chân cuối cùng cũng khỏi rồi.”
Nam Mạnh Bạch cúi đầu cũng nhìn, cười một tiếng, nói: “Ừm. Khỏi rồi. Vốn dĩ chỉ là bong gân thôi, lại còn bó bột nữa, khỏi nhanh lắm.”
Cả hai người đã rửa tay xong, bắt đầu đi ra ngoài. Nam Mạnh Bạch như lần đầu tiên quen biết Trì Cẩn Hiến, đánh giá cậu một lúc, nói: “Cẩn Hiến, tôi thực sự không ngờ cậu lại là Beta đấy.”
“…A.” Trì Cẩn Hiến hơi ngước cổ lên, như muốn trút ra gì đó, nhưng giọng cậu rất nhỏ, như đang cầu xin một cách bất lực, “Đừng nhắc lại chuyện này nữa, tôi đang rất phiền muộn đây.”
Nam Mạnh Bạch lại bị chọc cười, hỏi: “Phiền muộn chuyện gì?”
Trì Cẩn Hiến ủ rũ: “Phiền muộn chuyện anh Lục ghét tôi.”
“…Thảo nào dạo này mọi người cứ nói cậu và Lục Chấp như thể đã tuyệt giao vậy.”
“Không có tuyệt giao.” Trì Cẩn Hiến nhìn cậu ấy một cách oán trách.
Nếu không thì làm sao một mặt trời nhỏ từng vui vẻ xoay quanh một người như vậy, bây giờ lại không dám nói một câu nào với người ta.
Nhưng Trì Cẩn Hiến lập tức nói: “Tất nhiên là vẫn theo đuổi!”
Sau khi bày tỏ thái độ, cậu lại chán nản trở lại, tự an ủi: “Đợi vài ngày nữa.”
Nam Mạnh Bạch: “Tại sao?”
Trì Cẩn Hiến trong sự chán nản lại nói ra những lời hùng hồn: “Đợi anh Lục tiêu hóa xong chuyện tôi là Beta rồi tôi sẽ theo đuổi tiếp.”
“Trên đời không có việc gì khó mà.”
Nam Mạnh Bạch không nói gì, dường như đang chìm vào suy tư.
Trong lúc ngẩn người, cậu đã đi theo Trì Cẩn Hiến, đi đến chỗ lớp 12/10.
Khi tỉnh lại, Trì Cẩn Hiến đã đi đến cửa sau rồi.
“Cẩn Hiến.” Đột nhiên, Nam Mạnh Bạch gọi tên này. Đợi cậu quay lại, cậu ta nói, “Tôi rất thích cậu.”
“…” Trì Cẩn Hiến nhăn nhó, nói, “Thích kiểu gì? Nếu là kiểu đó, tôi đã nói rồi đừng thích tôi, tôi thích…”
Cậu vô thức nhìn qua cửa sổ về phía hàng ghế sau, nhưng lại phát hiện Lục Chấp lúc này đang nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt nặng nề!
Trì Cẩn Hiến sợ hãi vội vàng cụp mắt xuống, nhấc chân quay người, không đi cửa sau nữa, định đi về từ cửa trước.
Nam Mạnh Bạch thấy hành động của cậu kỳ lạ, lúc này mới phát hiện mình đã đi qua lớp từ lâu rồi. Cậu ta cũng vội vàng quay người lại, hỏi Trì Cẩn Hiến tại sao không đi từ cửa sau.
Trì Cẩn Hiến đẩy cửa trước bước vào, nhỏ giọng nói: “Tôi sợ anh Lục đột nhiên túm lấy tôi nói ghét tôi. Gần đây vẫn nên cố gắng trốn xa một chút thì tốt hơn.”
Nói xong, cậu đóng cửa lại, đưa tay dựng cổ áo đồng phục lên. Lần này, khóa kéo thực sự được kéo lên tận cùng.
Trì Cẩn Hiến khẽ cắn một chút vào khóa kéo, vùi cằm và chóp mũi vào cổ áo dựng lên, như thể làm vậy là có thể tàng hình.
Cậu cúi đầu nhìn mặt đất, nhanh chóng trở về chỗ ngồi, tiếp tục bù vở ghi. Rất ngoan ngoãn, ngoan đến mức không có một chút động tĩnh nào.
Tuần này lại là một tuần mà tất cả các bạn học đều có thể về nhà.
Tiết học thứ tư trôi qua rất nhanh, như thể chỉ một lát đã đến giờ tan học.
Giang Bách Hiểu đã bắt đầu dọn đồ từ hai phút trước. Chuông vừa vang lên, cậu ấy lập tức đeo cặp sách lên, nói: “Hiện Kim, tuần sau gặp lại nhé.”
“Được.” Trì Cẩn Hiến tạm biệt cậu ấy. Đồ của cậu cũng đã dọn xong. Nói xong, cậu đứng dậy muốn đi ngay, dù sao thì trong tuần này cậu đã có kinh nghiệm và thói quen trốn Lục Chấp rồi.
Chỉ là lần này, kinh nghiệm và thói quen của cậu đều không có tác dụng.
Trì Cẩn Hiến đừng nói là bước được một bước, cậu còn chưa kịp đứng dậy, trong tai đã đột nhiên nghe thấy một tiếng ồn “xoẹt—”.
Cậu ôm cặp sách trong lòng, động tác đột nhiên khựng lại.
Ngay khi Giang Bách Hiểu vừa rời khỏi chỗ ngồi, Lục Chấp đã dùng một tay đẩy bàn của mình, đẩy chiếc bàn đôi dài đó chiếm luôn chỗ của Giang Bách Hiểu, va chạm với chiếc bàn phía trước.
Và đầu còn lại của chiếc bàn thì tựa vào tường, vừa đủ để chắn Trì Cẩn Hiến lại ở chỗ ngồi của cậu.
Các bạn học khác trong lớp vì tiếng động này mà đều làm chậm lại động tác, thậm chí dừng lại động tác của mình—ngay cả Giang Bách Hiểu cũng đứng sững tại chỗ, nín thở nhìn về phía họ.
Lục Chấp vẫn ngồi trên ghế, thong thả dọn đồ.
Có lẽ vì xung quanh quá yên tĩnh, Lục Chấp khẽ ngước mắt lên một cách hờ hững. Nút tạm dừng lập tức được gỡ bỏ, mọi người với tốc độ nhanh hơn lúc nãy rất nhiều nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc của mình rồi bỏ chạy.
Trong một lớp học có nhiều người như vậy, dù tốc độ có nhanh đến đâu cũng phải mất vài phút náo nhiệt.
Trì Cẩn Hiến như một phu nhân bị cướp lên núi, cảnh giác ôm chặt cặp sách trong lòng, bị nhốt trong một không gian nhỏ hẹp.
Nếu trong lòng có thể đổ mồ hôi lạnh, thì bây giờ cậu chắc chắn đã đổ vài bát rồi! Dù sao thì lưng bây giờ cũng lạnh toát. Cậu thầm nghĩ, đến rồi, đến rồi, dù có trốn, Lục Chấp cũng định nói rõ ràng với mình chuyện anh ấy rất ghét mình rồi.
Trì Cẩn Hiến không muốn nghe!
Cậu không để ý các bạn học trong lớp đã đi hết từ lúc nào. Dù sao Trì Cẩn Hiến cũng không suy nghĩ nhiều, khi phản ứng lại, bản năng đã khiến cậu âm thầm khom người ngồi xuống, chui ra từ gầm bàn đang nhốt mình. Sau khi ra ngoài, cậu còn khom lưng đưa tay về phía cửa sau.
Chỉ là cửa vừa hé ra một khe hở, đã nghe thấy một tiếng “rầm” trầm đục! Trì Cẩn Hiến vẫn còn hơi ngơ ngác không hiểu tại sao cửa lại đóng lại, thì chỉ cảm thấy cổ áo phía sau đột nhiên nặng trĩu, sau đó lại nghe thấy một tiếng “cạch” không nặng không nhẹ—
Cậu bị kéo lên và đè vào cánh cửa—nửa bên mặt gần như dán vào cửa!
Lục Chấp ở phía sau cậu, kiềm chế cậu chặt chẽ, không cho cậu cử động.
Mắt Lục Chấp rất sâu, cậu gần như nhìn xuống Trì Cẩn Hiến, như muốn hút người này vào sâu trong đồng tử của mình—Trì Cẩn Hiến không dám quay đầu lại, cũng không dám liếc nhìn, vì vậy không nhìn thấy.
Nhưng tim cậu đập rất nhanh, nhất thời không biết là do căng thẳng hay phấn khích, hay có chút sợ hãi, ngón tay vô thức cứ cào vào mép cặp sách.
Một lúc lâu đã trôi qua, giữa hai người vẫn chưa có ai nói gì. Trì Cẩn Hiến cảm nhận được sự lạnh lẽo đang bao trùm từ người phía sau.
Cậu nuốt nước miếng, run rẩy nhỏ giọng gọi: “Anh Lục, anh buông…”
“Còn chạy nữa không?” Lục Chấp cắt ngang cậu với giọng nói lạnh lùng, đồng thời lực ở tay còn tăng thêm một phần.
Trì Cẩn Hiến bị đè có hơi đau, nghe vậy vội vàng lắc đầu, trả lời: “Không, không chạy.”
“Còn trốn không?” Lục Chấp lại hỏi.
Trì Cẩn Hiến vẫn lắc đầu, nghiêm túc thể hiện thái độ: “Không, không trốn.”
Lục Chấp lại kiềm chế cậu ấy một lúc nữa, dường như định tin lời Trì Cẩn Hiến, nhưng cậu vẫn lạnh lùng cảnh cáo: “Bây giờ tôi thả cậu ra, cậu ngoan ngoãn một chút. Nếu cậu dám chạy, trừ khi sau này cậu không đến trường nữa, bằng không tôi gặp cậu một lần sẽ làm cho cậu khóc một lần.”
“Nghe rõ?”
**
Chan: Làm gì? Làm gì để khóc??? Là xxx đến khóc?????
P/s: Tui không cổ súy cho việc ngoại tình hay ca tụng việc đó. Nhưng trong bộ này, phải nói là tui rất khâm phục tư tưởng của Thượng tướng Lục. Nói sao nhỉ? Bình thường người ta ngoại tình sẽ hay lấy lý do gì đó, ví dụ như tình cảm hay lấp l**m gì đó. Nhưng ông ấy thẳng thắn với thói trăng hoa của mình. Và cũng luôn luôn dành 1 vị trí ưu tiên với người chồng quá cố. Tiểu tam vẫn chỉ là tiểu tam, ông ấy không có tình cảm, chỉ là trách nhiệm với đứa con. Ổng ngoại tình là sai, là cặn bã, điều này không thể tẩy trắng. Nhưng tui thấy thằng tiểu tam kia bị phản dame mà tui sướng vl =)))))) chọn nó vì nó là beta nên ko sợ bị chồng phát hiện =)))))
Hết chương 27
Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Story
Chương 27
10.0/10 từ 12 lượt.