Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?

Chương 25

195@-

Chương 25

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan


Trì Cẩn Hiến không biết mình có nghe nhầm không, hay là vì khó chịu quá nên bị ảo giác, nhưng ngay khoảnh khắc lời Lục Chấp vừa dứt, cậu đã cúi đầu mở to mắt nhìn xuống đất, bị dọa đến mức nước mắt cũng ngừng rơi.


Cậu đột ngột buông lỏng năm ngón tay đang nắm lấy áo của Lục Chấp, cố gắng vịn vào tường, cái đầu vừa nãy vì đau mà định tựa vào người Lục Chấp cũng lập tức rụt lại.


“Em không…” Một cảm giác khát khô cháy dữ dội hơn như một cơn bão lướt qua phổi, đôi môi Trì Cẩn Hiến đã bị cắn đến rớm máu trong chốc lát trở nên trắng bệch.


“Bộp” một tiếng, chiếc điện thoại không nặng lắm rơi xuống đất trước cậu, dường như phát ra âm thanh chói tai, Trì Cẩn Hiến không thể ngồi vững nữa, cả cơ thể đều ngã nhào từ bệ bồn cầu xuống!


Khi cậu sắp ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo, một đôi tay mạnh mẽ và khỏe khoắn nhanh chóng ôm lấy cậu, Trì Cẩn Hiến dường như còn nghe thấy một tiếng “bụp” rất đau, đầu gối của ai đó đã va mạnh vào sàn nhà.


Cậu không cảm thấy đau.


Thực tế, cậu không cảm thấy gì nữa.


“— Tiểu Trì… Tiểu Trì!” Lục Chấp nửa ôm lấy vai cậu, cúi đầu nhìn khuôn mặt đã mất đi tri giác và không còn sức sống của Trì Cẩn Hiến, giọng nói đầy bối rối và hoảng loạn.


“An An—”


Trong không gian tĩnh lặng đột nhiên vang lên một giọng nói đầy lo lắng và khàn khàn hơn bất cứ ai, giọng nói rất yếu, như thể truyền ra từ đâu đó.


Trên màn hình điện thoại rơi trên đất hiển thị rõ ràng “Đang trong cuộc gọi”.


Lục Chấp nhanh chóng nhặt điện thoại lên, không quan tâm cuộc gọi này bắt đầu từ khi nào, cũng không có thời gian để lịch sự, cậu nói cực kỳ nhanh chóng và rõ ràng: “Chú, cháu đưa cậu ấy đi cầu thang phía đông, ra khỏi tòa nhà học đường thì đi theo con đường phía nam, con đường này gần hơn. Chú đừng đi nhầm, tránh cho chúng ta không thể gặp nhau ngay lập tức.”


Sau đó cậu chỉ nghe thấy đối phương vừa nói một chữ “được”, liền dứt khoát nhét điện thoại vào túi, một tay bế Trì Cẩn Hiến lên.


Vẫn chưa tan học, mỗi góc trong trường đều im ắng, khi có một tiếng bước chân hơi nặng, nhanh chóng và lo lắng vang lên trên hành lang, bất cứ ai có thể nhìn thấy, gần như tất cả học sinh đều quay đầu nhìn về phía hành lang.


Thích Tùy Diệc đang ngủ gật, bị một bóng người lướt qua trong tầm mắt làm giật mình tỉnh dậy.


Đợi tiếng bước chân đó đi về phía cầu thang, cậu ta mới chớp chớp mắt, quay đầu hỏi nhỏ bạn cùng bàn: “Vừa nãy có một người chạy qua phải không?”


Bạn cùng bàn dường như vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngác đáp: “Phải đấy.”


Thích Tùy Diệc nhíu mày, hít một hơi: “Sao tôi còn thấy cậu ta bế một người theo kiểu công chúa nữa nhỉ. Tôi bị hoa mắt à?”


Hơn nữa… mẹ nó có hơi quen quen.


“Là Lục Chấp.” Đột nhiên, phía sau truyền đến một giọng nói giải đáp. Thích Tùy Diệc quay đầu nhìn, lông mày của Nam Mạnh Bạch cũng nhíu lại, thấy cậu ta nhìn sang, nói: “Bế bạn thân cậu đấy. Không biết Cẩn Hiến bị làm sao, hình như không còn ý thức.”


“Cậu nói ai cơ?!” Thích Tùy Diệc đứng bật dậy, trợn tròn mắt, hành động này làm giật mình một đám người trong lớp.


Giáo viên trên bục giảng cũng bị cậu ta dọa cho giật mình, nghiêm túc hỏi: “Thích Tùy Diệc, làm gì đấy?”


Giọng Thích Tùy Diệc có chút run, cậu ta vịn vào vai bạn cùng bàn rồi định đi ra ngoài, nói: “Xin lỗi thầy, sau khi về em sẽ giải thích với thầy, viết bản kiểm điểm cũng được, bây giờ em phải xin nghỉ đi bệnh viện ngay lập tức.”


Nói xong không đợi thầy phản ứng, kéo cửa ra rồi chạy đi.


**


Lục Chấp trên con đường phía nam chưa chạy được mười mét, phía trước đã có một chiếc xe chạy tới – trước khi đến, Trì Tuy đã gọi điện trước cho giáo viên chủ nhiệm của Trì Cẩn Hiến, nói qua vài tình huống đơn giản, giáo viên chủ nhiệm lại vội vàng giải thích với bảo vệ cổng trường, cho nên xe của họ không cần đăng ký, thuận lợi đi vào khuôn viên trường.


Xe dừng lại, Lục Chấp vẫn không dám chậm trễ một giây, nhanh chóng bế người chạy đến trước cửa phụ đã mở.


Nguyên Tư Bạch chân vừa chạm đất liền vội vàng đưa tay đón lấy Trì Cẩn Hiến, tay run rẩy: “An An.”


Không có ai lên tiếng đáp lại.


Trì Tuy mở cửa ghế sau, để Nguyên Tư Bạch bế người vào.


Lục Chấp lấy điện thoại của Trì Cẩn Hiến ra, đưa cho Trì Tuy. Hơi thở của cậu nặng nề, chạy quá nhanh, mái tóc đen hơi dài phía trước che nửa khuôn mặt, không nhìn ra được cậu lúc này đang có cảm xúc gì.


Lúc này cũng không có ai có thời gian để ý, Trì Tuy đưa tay nhận lấy điện thoại, nói một tiếng cảm ơn, rồi không chút chậm trễ chui vào ghế lái, lùi xe như kiểu drift.


Lục Chấp đứng bên đường, nhìn chiếc xe quay đầu về phía cổng trường, dường như không có ý định quay về lớp học.


Bánh xe đã chạy về phía trước, cửa kính phía sau đối diện với Lục Chấp đột nhiên hạ xuống. Nguyên Tư Bạch nhìn cahay, mắt đỏ hoe: “Tiểu Chấp, cảm ơn con.”


Khoảng cách giữa xe và người đột nhiên kéo rất xa, giọng nói đó cũng bị kéo đi không còn chân thật nữa. Lục Chấp đứng tại chỗ, dường như đang suy nghĩ về cơn gió buổi chiều.


“Lục Chấp!”


Một tiếng gọi lo lắng truyền đến từ không xa.


Lục Chấp ngước mắt, thấy Thích Tùy Diệc đang thở hổn hển chạy về phía mình.



“Tiểu An… không phải, Trì, Trì Cẩn Hiến đâu rồi?” Đến trước mặt, cậu ta mở to mắt hỏi, lời nói đều không thể mạch lạc được.


Lục Chấp im lặng nhìn cậu ta, không lên tiếng trả lời.


Thích Tùy Diệc lo lắng muốn chết, hỏi: “Người đâu rồi?!”


Suy nghĩ một lúc, Lục Chấp mới cụp mắt xuống, nói: “Chú Trì đón đi rồi.”


“Bệnh viện!” Thích Tùy Diệc nói, “Cậu có biết là bệnh viện nào không?”


Lục Chấp: “Không biết.” Nói xong quay người bỏ đi, như thể không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa.


Thích Tùy Diệc bực bội “xì” một tiếng, nhưng cậu ta cũng không hỏi nữa, chỉ vừa lấy điện thoại ra gọi vừa chạy về phía cổng chính.


Nhưng đợi cậu ta chạy đi mà không quay đầu lại, Lục Chấp ngược lại dừng bước quay đầu nhìn một lúc.


Trì Cẩn Hiến ba ngày đều không đến lớp, cũng không liên lạc với bất kỳ ai, Thích Tùy Diệc ở giữa chỉ đến trường một lần – hình như còn bị đuổi về, sau đó lại tiếp tục xin nghỉ, cho đến ngày thứ tư mới đến.


Mà Trì Cẩn Hiến vẫn chưa đến.


Lúc cậu vừa hôn mê bất tỉnh, trong bệnh viện không chỉ có Nguyên Tư Bạch và Trì Tuy, mà cả bác cả, bác hai, ông bà bình thường ít xuất hiện đều đến.


Nhưng để không quá rầm rộ gây chú ý, họ chỉ ở trong bệnh viện một lúc, sau đó thỉnh thoảng mới đến một lần, cũng là đi một mình chứ không đi cùng nhau.


Nguyên Tư Bạch và Trì Tuy đương nhiên là luôn túc trực tại bệnh viện Liên minh.


“Thế nào rồi bác sĩ Dương.” Ngày thứ hai sau khi Trì Cẩn Hiến chưa tỉnh, Nguyên Tư Bạch buổi tối chỉ ngủ được hai tiếng, lúc đó mắt trắng đã hơi đỏ.


Biểu cảm trên mặt bác sĩ Dương không có gì thay đổi cụ thể: “Vào phòng rồi nói.”


Trì Tuy vòng tay qua vai Nguyên Tư Bạch, cùng bác sĩ Dương đi vào phòng của ông.


Cửa vừa đóng lại, bác sĩ Dương liền đẩy chiếc kính trên sống mũi, quay người đi thẳng vào vấn đề: “Vòng tay thông minh kiểm tra xem trong cơ thể cậu bé còn thuốc năm đó hay không, nếu không phải lần này, có lẽ chúng ta đều sẽ cho rằng cậu bé không sao. Nhưng ngài Nguyên và ngài Trì cũng đừng quá lo lắng, ba lần trước vòng tay thông minh sáng lên, nhưng vẫn không kiểm tra được sự bất thường, điều này ngoài việc chứng minh thuốc năm đó thực sự không thể làm sạch hoàn toàn, còn cho thấy lượng chất đó còn lại không nhiều, hoàn toàn không cần phải lo lắng như khi nó phát huy hết tác dụng.”


Trì Tuy nói: “Ừm. Chuyện này đã hiểu sơ qua rồi.”


“Hai vị đã đầu tư vô số thời gian và tiền bạc vào loại thuốc đó ở bệnh viện chúng tôi từ mười năm trước,” bác sĩ Dương nói, “Chúng tôi cũng đã làm rất nhiều nghiên cứu, nhưng tình huống hôm qua thực sự có chút nguy hiểm, đừng nói là dọa các vị, tôi cũng bị dọa sợ.”


Chiều hôm qua khi Trì Cẩn Hiến vừa được đưa đến bệnh viện, không hề nói quá, thiết bị hiển thị và phán đoán của bác sĩ đều đã có thể đưa ra thông báo bệnh nguy kịch.


Vì cơ thể cậu đang cực kỳ thiếu hụt pheromone.


Khác với Omega trong kỳ ph*t t*nh, Alpha trong kỳ nhạy cảm cần pheromone để cân bằng, hai trường hợp trên trước khi nhận được pheromone sẽ bị thiêu đốt, dần mất đi lý trí.


Nếu thực sự không được kìm hãm – ví dụ như không có người yêu, xung quanh cũng không có thuốc ức chế, thuốc ngăn chặn, pheromone của họ sẽ tràn ra ngoài, mặc dù cần, nhưng không thiếu.


Nhưng sự thiếu hụt của Trì Cẩn Hiến lại khác, có lẽ là lần đầu tiên xuất hiện triệu chứng này, nên bệnh trạng đến rất dữ dội. Cơ thể của cậu cần pheromone giống như một người cần máu, có máu tươi mới sống được.


Thiếu hụt thì khả năng cao sẽ mất mạng.


Vì vậy khi Trì Cẩn Hiến được đưa vào bệnh viện, khi kiểm tra xem cơ thể cậu đang có chuyện gì, gần như không có thời gian để suy nghĩ kỹ, bác sĩ Dương chỉ vội vàng nói với Nguyên Tư Bạch rằng cần tiêm cho Trì Cẩn Hiến một liều thuốc đã được nghiên cứu từ lâu.


Như ông đã nói, nghiên cứu này đã được Trì Tuy đầu tư vô số tiền để làm dự án theo dõi từ mười năm trước. Bác sĩ Dương đã làm vô số thí nghiệm nghiên cứu trên chuột bạch với loại thuốc trong cơ thể Trì Cẩn Hiến, nhưng thử nghiệm lâm sàng trên người thì chưa có, lý do là – theo điều tra không sai, toàn bộ Liên minh chỉ có Trì Cẩn Hiến trong cơ thể bị tiêm loại thuốc này, trước đây dù có người khác thì bây giờ cũng không còn trên đời nữa – một loại thuốc chưa ra mắt mười năm trước được đặt tên là “Giới tính thứ hai”.


Lúc đó tình hình khẩn cấp, hoàn toàn không cho phép Nguyên Tư Bạch và Trì Tuy nói không, chất lỏng trong suốt cứ thế được tiêm vào cơ thể Trì Cẩn Hiến.


“Tất cả các chỉ số sinh tồn của Cẩn Hiến bây giờ đều rất bình thường và ổn định, đã không còn bất kỳ nguy hiểm đến tính mạng nào nữa.” Nghiên cứu nhiều năm không lừa người, bác sĩ Dương đã quan sát một ngày một đêm, với quầng thâm mắt, cười một cách an ủi.


Nghe ông nói vậy, Nguyên Tư Bạch lập tức thở phào nhẹ nhõm, gật đầu: “Tốt.”


Giọng nói của anh cực kỳ khàn, còn mang theo một chút nghẹn ngào khó nhận ra, chuyện hôm qua gần như đã dọa anh sợ đến hồn bay phách lạc.


Bác sĩ Dương dùng giọng điệu an ủi hơn nói: “Hơn nữa chuyện này cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, Cẩn Hiến đã phân hóa lần thứ hai, là Beta, không bị ảnh hưởng bởi thuốc để định giới tính. Sau này các vị cũng không cần lo lắng về giới tính thứ hai của cậu bé nữa.”


“Cho nên tôi nghĩ những tàn dư của thuốc đó cũng chỉ trong lần đầu bùng phát mới khủng khiếp, vì Beta không thể sản sinh pheromone, trong cơ thể Cẩn Hiến không có một chút pheromone nào, trong một ngày đột nhiên thiếu hụt rất nhiều, cơ thể không chịu đựng được ngay lập tức là chuyện tự nhiên.”


Trì Tuy nói: “Ý của ông là, triệu chứng này của thằng bé có thể được giải quyết triệt để?”


Bác sĩ Dương “ừm” một tiếng, suy nghĩ một lát: “Chưa trải qua lần thứ hai, chức năng cơ thể cũng không thể dự đoán chính xác hoàn toàn, nên vẫn chưa thể xác định. Nhưng sau khi tiêm thuốc cho cậu bé ngày hôm qua, thiết bị kiểm tra cho thấy cơ thể cậu ấy đầu tiên là nhanh chóng chống lại pheromone hữu cơ – có thể gọi đơn giản và rõ ràng như vậy – rất dữ dội, sau một thời gian lại kết hợp và hòa nhập. Và hôm nay cơ thể cậu ấy dường như đã quen với một chút pheromone hữu cơ, mặc dù vẫn chống lại trước, nhưng không còn dữ dội như lúc đầu, nên tôi mới cảm thấy có khả năng này. Sau đó có thể quan sát cụ thể hơn.”


“Tốt. Cảm ơn bác sĩ Dương.” Trì Tuy nói, dây thần kinh căng thẳng bấy lâu nay lúc này cũng được giải tỏa một chút, anh khẽ cười, nói, “Nếu thật sự là như vậy thì quá tốt rồi.”


Dù sao thì đã biết Trì Cẩn Hiến có khả năng sẽ không phải chịu đựng nỗi đau này mãi mãi – họ cũng không muốn trải qua nỗi sợ hãi như hôm qua nữa. Hơn nữa nghe có vẻ khả năng rất cao, họ đương nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.


Bác sĩ Dương xua tay, nói: “Mấy lần vòng tay thông minh sáng lên này, tôi đều đã gặp đứa trẻ này mấy lần rồi. Ngay cả trước đây khi vòng tay thông minh chưa có gì bất thường, những thứ tôi nghiên cứu cũng là nhằm vào đứa trẻ này, nên tôi sớm đã coi cậu bé như con cháu trong nhà rồi. Cậu bé có thể không sao thì tốt hơn tất cả.” Nói xong ông nhìn Nguyên Tư Bạch và Trì Tuy khuyên nhủ, “Hai người mau đi nghỉ ngơi một chút đi, có gì bất thường tôi nhất định sẽ thông báo cho hai người ngay lập tức.”


Trì Tuy liền để Nguyên Tư Bạch nghỉ ngơi trong phòng bệnh đơn mới được chuyển đến của Trì Cẩn Hiến, và hứa đợi khi con tỉnh lại thì đến lượt mình nghỉ ngơi.



Nguyên Tư Bạch lúc này mới gật đầu.


“À ngài Trì,” khi sắp rời đi, bác sĩ Dương lại gọi họ lại, giải thích trước tình hình của hai ngày tới, “Vì giới tính thứ hai là Beta không thể sản sinh pheromone, nên mặc dù cơ thể Cẩn Hiến đang dần hòa nhập với pheromone hữu cơ, nhưng cần thời gian để thuốc thực sự hòa tan vào cơ thể, nên cậu ấy có thể sẽ không tỉnh lại trong hai ngày. Gặp phải tình huống này các vị không cần quá lo lắng.”


Trì Tuy nói đã biết, cuối cùng nói một tiếng cảm ơn.


Đúng như bác sĩ Dương đã nói, vào buổi tối ngày thứ ba, Trì Cẩn Hiến mới từ từ tỉnh lại.


Bên ngoài bệnh viện, cách vài mét lại có một ngọn đèn đường, chiếu sáng những chiếc lá bắt đầu rơi xuống đất trong mùa thu, dường như có thể phát sáng.


Sau bữa tối, vẫn chưa đến giờ đi ngủ nghỉ ngơi, nhìn ra ngoài qua cửa sổ tầng ba, có thể thấy trên những chiếc ghế dài của bệnh viện có lác đác vài bệnh nhân mặc quần áo bệnh nhân và người nhà của họ ngồi bên cạnh.


Nguyên Tư Bạch nhìn vài lần rồi thu lại tầm mắt, lại nhìn vào Trì Cẩn Hiến trên giường bệnh, thầm nghĩ, không biết ngày mai có thể đưa Tiểu An ra ngoài đi dạo một chút không… nó vẫn chưa tỉnh.


Ba ngày rồi, Nguyên Tư Bạch nhíu mày, đưa tay nắm lấy cánh tay của Trì Tuy luôn ở bên cạnh mình, Trì Tuy lập tức nửa ôm lấy ông, “Nguyên Nguyên.”


“…Trì Tuy.” Nguyên Tư Bạch nghiêng người về phía trước một chút, tựa trán vào ngực Trì Tuy, nói cực kỳ khẽ, “Anh không muốn trải qua lần thứ ba nữa.”


“Sẽ không, sẽ không nữa.” Trì Tuy dùng cằm cọ cọ lên tóc ông, nói, “Bác sĩ Dương đã nói, giai đoạn ủ bệnh đáng lo sợ nhất đã qua, bùng phát ra lại dễ giải quyết hơn. Ông ấy còn nói, thứ năm đó sau khi được làm sạch, vốn đã không còn đáng sợ nữa, quan trọng nhất là Tiểu An sẽ không phải chịu đựng nỗi đau này mãi, hòa hợp với pheromone hữu cơ nhiều hơn, nhiều nhất bốn năm năm, nó sẽ hoàn toàn khỏe lại.”


Nguyên Tư Bạch siết chặt tay đang nắm lấy áo của Trì Tuy, nghẹn ngào đáp: “Ừm.”


Im lặng một lúc lâu, Trì Tuy hôn lên tóc Nguyên Tư Bạch, giọng nói có chút run rẩy: “Nguyên Nguyên, xin lỗi.”


Ông nói: “…Xin lỗi.”


Nguyên Tư Bạch lắc lắc cái đầu đang cọ vào ngực chồng mình, nói: “Không liên quan đến em.” Một lát sau lại bổ sung một cách hơi cứng rắn, “Chúng ta không có lý do gì phải tự trách mình vì một tên khốn cả.”


Trì Tuy biết ông không muốn mình rơi vào vòng luẩn quẩn tự trách, lại đầy thương xót hôn lên tóc ông.


Thiết bị chính vào lúc này phát ra tiếng động báo hiệu bệnh nhân đã tỉnh lại.


Vài tiếng “tít tít”, đột ngột vang lên trong phòng bệnh khá vắng vẻ vào ban đêm, lập tức làm giật mình hai người kia.


Trì Cẩn Hiến cảm thấy căn phòng quá trắng, trắng đến mức hơi chói mắt. Cậu nheo mắt mở ra mở vào mấy lần vẫn cảm thấy nhãn cầu hơi đau, đành phải nhắm mắt lại để thích nghi một lúc, chỉ có nhãn cầu dưới mí mắt là động đậy lung tung.


Mất đến mấy chục giây, cậu cảm thấy ổn hơn rồi, mới từ từ từ từ mở mắt ra một khe hở, khuôn mặt lo lắng của Nguyên Tư Bạch ngay lập tức xuất hiện phía trên đầu.


“An An.” Ông nói, “Cuối cùng con cũng tỉnh rồi, bây giờ cảm thấy thế nào?”


Có lẽ là đại não mấy ngày không hoạt động, Trì Cẩn Hiến vẫn còn hơi mơ hồ, một lúc lâu không nói gì.


Nhưng trong lòng đã bắt đầu tự suy ngẫm lời nói của Nguyên Tư Bạch. Cậu cảm nhận kỹ một chút… hình như ngoài bụng rất trống, tay chân mềm nhũn vô lực, rất yếu, còn lại thì không có gì.


“An An?” Thấy cậu không phản ứng, Nguyên Tư Bạch lại gọi một tiếng.


“…Ba nhỏ.” Mấy ngày không nói chuyện, giọng Trì Cẩn Hiến rất khàn, tốc độ nói cũng chậm, nhưng trong giọng nói lại rõ ràng mang theo nụ cười, “Ơ, con không chết ạ.”


Lời vừa dứt, sắc mặt Nguyên Tư Bạch rõ ràng thay đổi.


“Trì Cẩn Hiến,” Ông thẳng người dậy, tay hơi giơ lên, đối diện với người trên giường bệnh, giọng nói run rẩy đầy giận dữ, “Con mà nói linh tinh nữa.”


Trì Tuy khẽ mắng cậu: “Nhóc con nói gì đấy, xin lỗi ngay.”


Trì Cẩn Hiến liền vội vàng đưa tay ra nắm lấy bàn tay hơi giơ lên của Nguyên Tư Bạch, nói: “Ba nhỏ, con sai rồi, đừng buồn, con chỉ nói đùa thôi. Con vừa nhìn thấy hai người vui quá mà, con sẽ khỏe lại thôi.” Vừa nói cậu còn kéo tay Nguyên Tư Bạch, áp lên mặt mình, giống như những lần trước đây khi còn nhỏ để Nguyên Tư Bạch dỗ dành, “Ba nhỏ thương con.”


Trì Tuy ấn chuông gọi, hỏi Trì Cẩn Hiến cảm thấy thế nào, Trì Cẩn Hiến liền nói cảm nhận của mình vừa rồi. Nghe xong Trì Tuy mới lại ấn một nút khác ở đầu giường, phần trên của giường từ từ nâng lên, Trì Tuy chỉnh lại gối cho cậu, để Trì Cẩn Hiến có thể tựa vào thoải mái hơn.


Nguyên Tư Bạch ngồi trên ghế bên giường, nắm chặt tay Trì Cẩn Hiến đặt lên trán mình, cúi đầu nhìn mặt giường, không lâu sau vai đã run lên.


Nước mắt “tí tách” một tiếng rơi trên ga trải giường màu trắng, âm thanh đó thật sự trong trẻo như ly thủy tinh vỡ trên mặt đất.


“Ba nhỏ…” Trì Cẩn Hiến lần này thật sự hoảng rồi, vội vàng đưa tay kia ra với lấy vai ông, nói, “Con, con con không sao, con bây giờ ngoài cảm thấy hơi đói, không đau không ngứa gì cả, ba đừng…”


Trì Tuy lại khẽ giáo huấn cậu: “Xem sau này con còn dám nói linh tinh nữa không.”


“Không dám nữa không dám nữa.” Trì Cẩn Hiến cầu cứu nhìn Trì Tuy, gọi, “Cha.”


Trì Tuy thở dài một tiếng, cam chịu.


Trì Cẩn Hiến lại nói với Nguyên Tư Bạch: “Con yêu hai người nhiều như vậy, làm sao có thể… Con không muốn, ý thức cầu sinh của con rất cao, nếu không cũng sẽ không sợ đến mức khóc đâu.” Nói xong trong giọng nói của cậu còn xen lẫn một chút ý cười nhẹ nhõm, như muốn làm người khác vui vẻ vậy, “Ba nhỏ cũng đừng sợ nữa nhé.”


Nguyên Tư Bạch không mất bình tĩnh quá lâu, trước mặt con cái không thể như vậy, hơn nữa bác sĩ Dương cũng đã đến.


Bác sĩ Dương đẩy cửa vào, thấy mấy người họ đang trò chuyện, Trì Tuy và Nguyên Tư Bạch quay đầu nhìn thấy ông, vội vàng nhường chỗ.


Ba phút sau, ông cười nói: “Hồi phục rất tốt.”



Nguyên Tư Bạch đưa điện thoại của Trì Cẩn Hiến cho cậu, nói mấy ngày nay luôn có bạn cùng lớp nhắn tin cho cậu, bảo cậu trả lời một chút.


Ông và Trì Tuy thì đi theo bác sĩ Dương ra ngoài nói chuyện.


Cửa phòng bệnh vừa đóng lại, sự yên tĩnh chỉ còn một mình Trì Cẩn Hiến trong phòng được phóng đại lên.


Và không biết sao lại trùng hợp như vậy, điện thoại ngay lúc này rung lên một tiếng, báo hiệu lại có tin nhắn hỏi thăm mới.


Trì Cẩn Hiến còn không biết mình bị làm sao, cũng không biết nói thế nào, hơn nữa vừa tỉnh, cậu cũng không muốn xem điện thoại lắm.


Quan trọng nhất là… cậu muốn đi tè.


Dựa vào lời Nguyên Tư Bạch nói mấy ngày nay luôn có bạn học nhắn tin cho cậu, Trì Cẩn Hiến biết mình ở bệnh viện tuyệt đối không chỉ là một ngày đơn giản như vậy, nếu không cậu sẽ không đến bây giờ vẫn cảm thấy tay chân mềm nhũn.


Hoạt động chân tay một chút, Trì Cẩn Hiến vén chăn ra, ngồi bên giường một lúc, sau đó cúi đầu dùng ngón chân thăm dò chạm vào đôi giày, rồi xỏ vào, dùng lòng bàn chân thử chống đỡ trọng lượng của mình, rồi dồn sức vào cả chân.


Cậu vịn vào thành giường đứng lên.


Hình như cũng ổn, Trì Cẩn Hiến lại đứng tại chỗ một lúc, ngoài chân có cảm giác yếu ớt rõ ràng, có thể đứng vững.


Đợi xác định không còn choáng váng, mình cũng sẽ không ngã, Trì Cẩn Hiến vịn vào thành giường, tường rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh.


May mà phòng bệnh đơn có đầy đủ tiện nghi, nếu không sẽ bị nhịn chết mất.


Cậu vừa vào được một lúc, chiếc điện thoại trong phòng bệnh đột nhiên kêu réo lên ầm ĩ. Mấy ngày không nghe thấy âm thanh dữ dội như vậy, Trì Cẩn Hiến giật mình, quá trình đi vệ sinh bị buộc phải dừng giữa chừng.


Phải mất một lúc lâu, nhà vệ sinh mới lại vang lên tiếng động.


Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên, Trì Cẩn Hiến nghĩ không biết là ai tan học rồi gọi điện cho mình, lát nữa ra ngoài gọi lại cho họ.


Đợi khi thực sự ra khỏi nhà vệ sinh, từ xa đã thấy ba chữ to “Chồng tương lai” rõ ràng trên màn hình điện thoại đặt trên giường, Trì Cẩn Hiến lại bị dọa, đến cả đi đến bên giường cũng không dám!


Cho đến khi tiếng chuông điện thoại ngừng lại, cậu chớp mắt mấy lần, mới từ từ di chuyển lại gần, từ từ cầm lấy điện thoại, từ từ mở ra.


Tin nhắn ghim trên cùng trong ứng dụng chat hiện ra đầu tiên.


Lục Chấp: [Cơ thể thế nào rồi? Khi nào có thể quay lại trường học?]


Tin nhắn này đã qua nửa tiếng, phía sau còn thêm một tin nữa: [Thầy chủ nhiệm bảo tôi đến hỏi.]


Tin nhắn mới nhất chính là cuộc gọi vừa nãy.


Ngón tay Trì Cẩn Hiến đặt trên bàn phím, rất muốn gọi lại, nhưng không dám, rất muốn trả lời tin nhắn, cũng không dám.


Lông mày cậu hơi cụp xuống, trong lòng nghĩ, kiếp trước rốt cuộc đã phạm lỗi gì, mà có thể để anh Lục buổi sáng nói anh ấy rất ghét Beta, buổi chiều Lục Chấp đã biết cậu là Beta rồi.


Nhìn xem, Lục Chấp còn nói rõ là thầy chủ nhiệm bảo anh ấy đến hỏi, dù sao anh ấy cũng là lớp trưởng lớp 12/10, có trách nhiệm hỏi thăm những tình huống cơ bản nhất này của bạn cùng lớp.


Không có sự chỉ đạo của thầy chủ nhiệm, anh Lục có lẽ còn không muốn để ý đến cậu.


Trì Cẩn Hiến sợ rằng cậu vừa trả lời tin nhắn, Lục Chấp dù có hoàn thành nhiệm vụ của thầy giáo, sau đó anh có thể nghiêm khắc nói với cậu là sau này đừng đi theo anh nữa.


Thái độ và phản ứng khi Lục Chấp nói ghét Beta vẫn còn sống động, cảnh Lục Chấp chỉ rõ giới tính Beta của cậu cũng rõ ràng, Trì Cẩn Hiến thực sự không muốn bị anh Lục ghét.


Suy nghĩ kỹ một chút, Trì Cẩn Hiến quyết định kéo dài ngày nào hay ngày đó, cậu tuyệt đối không muốn vội vàng để Lục Chấp nói ghét mình.


Vội vàng để anh thích thì có thể – nhưng bây giờ không biết còn có thể được không. Trì Cẩn Hiến đầy tâm trạng chán nản, buồn bã đến mức không còn đói nữa.


Trong cùng một khung cảnh đó, Lục Chấp nhìn một bài toán trước mặt, mười phút rồi chỉ viết ra được bước đầu tiên, phần còn lại hoàn toàn trống không.


Mà chiếc điện thoại bên cạnh vẫn không có động tĩnh, không có cuộc gọi, cũng không có tin nhắn.


Cậu vô thức xoay chiếc bút trong tay, xung quanh yên tĩnh như đêm.


**


Ngày hôm sau là thứ Năm, Thích Tùy Diệc không xin nghỉ nữa, hoàn toàn đến trường học.


Lục Chấp ngồi ở hàng ghế sau, nhìn cậu ta lướt qua cửa sổ lớp 12/10, bị Giang Bách Hiểu gọi lại.


“Có chuyện gì không, bạn cùng bàn của Hiện Kim.” Thích Tùy Diệc lùi lại, đứng ở vị trí cửa sổ cuối cùng, hỏi.


Giang Bách Hiểu ngồi vào chỗ của Trì Cẩn Hiến, bám vào bệ cửa sổ hỏi: “Tiểu Hiện Kim thế nào rồi, tôi nhắn tin cho cậu ấy rất nhiều, mặc dù hôm qua cậu ấy trả lời là không sao, nhưng những thứ khác thì không nói gì cả, tôi hỏi bệnh viện nào cậu ấy cũng không nói, không cho tôi đi thăm. Cậu là bạn thân của cậu ấy, còn xin nghỉ mấy ngày để đi bệnh viện, nên tôi muốn hỏi cậu ấy thực sự không sao chứ.”


Trên diễn đàn đã truyền tin không thể lan truyền hơn được nữa, cả trường đều biết Trì Cẩn Hiến bị ốm, bây giờ vẫn chưa trở lại.


Vì vậy khi hỏi câu này, giọng Giang Bách Hiểu không to không nhỏ, mọi người trong lớp đều nghe thấy.



Nghe vậy, Chung Khuynh chạy đến bên cửa sổ, cùng Giang Bách Hiểu nhìn Thích Tùy Diệc: “Cậu ấy cũng chỉ nói với tôi là không sao.”


Còn mười mấy giọng nói khác trả lời cùng một đáp án.


Họ đều rất quan tâm đến cậu bạn Tiểu Hiện Kim trong lớp. Ngay cả Lục Chấp cũng tháo hai chiếc tai nghe ra, như thể đang nghe họ nói chuyện vậy, chỉ là ánh mắt cậu không ngước lên, vẫn nửa cúi xuống, đôi mắt quá đen không biết vì sao lại rất sâu lắng.


Thích Tùy Diệc không có thời gian để ý đến chi tiết, nhìn họ như lần đầu tiên nhận ra mối quan hệ của đứa cháu nhỏ của mình.


Và nghe xong, dường như đã nghĩ ra điều gì đó, Chung Khuynh đột nhiên “hả?” một tiếng, vỗ vai Giang Bách Hiểu, cúi đầu hỏi: “Hiện Kim trả lời cậu là ‘không sao’ à?”


Giang Bách Hiểu đang ngồi, nghe vậy ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Ừ.”


Chung Khuynh lại đi hỏi một người khác: “Với cậu cũng vậy à?”


“Đúng thế.”


“…” Chung Khuynh trên mặt xuất hiện chút khó tả, nói, “Đừng nói cậu ấy trả lời tự động hàng loạt đấy nhé?”


Lời này vừa nói ra, cả lớp im lặng.


Giang Bách Hiểu là người đầu tiên phản ứng, giả vờ bất bình: “Không có lương tâm.”


Chung Khuynh: “Về đây tẩn cậu ta!”


“Nhất định rồi!”


Thích Tùy Diệc: “…”


Thấy họ đang bàn bạc xem làm thế nào để xử lý đứa cháu nhỏ của mình, Thích Tùy Diệc vội vàng lên tiếng nói: “Hôm qua cậu ta vừa mới tỉnh, không có nhiều sức lực, không phải cố ý trả lời tự động, nhưng cậu ta thực sự không có chuyện gì lớn, chỉ là thiếu dinh dưỡng – bác sĩ nói không sao rồi. Ngày mai là Chủ nhật* rồi, cậu ấy sẽ trở lại trường vào tuần sau.”


(Tác giả bug nhé, phía trên nói thứ 5)


Nói xong thấy mọi người yên tâm, Thích Tùy Diệc liền đi, mỗi người đều trở về chỗ ngồi của mình, trong chốc lát phòng học có chút ồn ào.


Lục Chấp cúi đầu nhìn chằm chằm mặt bàn, tay lại bắt đầu xoay bút.


Hai phút sau, cậu lấy điện thoại ra, mở một tài khoản khác.


Tiến đến gần: [Tiểu Trì, mấy ngày nay cậu không liên lạc với tôi, có chuyện gì vậy?]


Tiến đến gần: [Cậu có ở đó không?]


Tiến đến gần: [Chúng ta trước đây luôn thích chia sẻ những chuyện hàng ngày, nhưng mấy ngày nay cậu đột nhiên biến mất, tôi có chút lo lắng cho cậu.]


Tin nhắn vừa gửi đi mười giây, điện thoại đã rung lên.


Bể Tiền Mặt: [Tiểu Lộc [mặt khóc thút thít JPG.]]


Bể Tiền Mặt: [Xin lỗi nhé, mấy ngày nay đột nhiên biến mất không nói cho cậu một tiếng, mấy ngày nay tôi không được khỏe lắm, định đợi sau này khỏe lại rồi mới nói với cậu.]


Lục Chấp nhìn tin nhắn trong khung chat, ánh mắt u ám chưa từng có.


Trả lời tin nhắn của Tiểu Lộc, không trả lời Lục Chấp.


Ý nghĩ đột ngột xông vào đầu, Lục Chấp khó chịu nhíu mày, nhưng tay thì không ngừng.


Tiến đến gần: [Chuyện gì thế?]


Tiến đến gần: [Bây giờ thế nào rồi?]


Tiến đến gần: [Có sao không?]


Bể Tiền Mặt: [Tiểu Lộc đừng lo lắng, đã không sao rồi nha~]


Bể Tiền Mặt: [[chớp mắt ngoan ngoãn nghiêng đầu JPG.]]


Lục Chấp mím môi, một tay cầm điện thoại, đầu ngón tay của bàn tay kia vô thức gõ nhẹ vài cái lên mặt bàn.


Ý nghĩ khi nãy lại càng dữ dội hơn.


Trả lời tin nhắn của Giang Bách Hiểu, không trả lời Lục Chấp.


Trả lời tin nhắn hỏi thăm của tất cả bạn bè, không trả lời Lục Chấp.


Trả lời tin nhắn của Tiểu Lộc ngay lập tức, hơn nữa không phải là câu trả lời tự động “không sao”.


– Nhưng không trả lời Lục Chấp.

Hết chương 25


Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Story Chương 25
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...