Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Chương 17
104@-
“Đứng dậy.” Lớp trưởng thể dục hô một tiếng, tất cả học sinh đều đứng lên và nói “Chào cô giáo” với giáo viên tiếng Anh vừa vào lớp.
Trì Cẩn Hiến xoay người lại, đứng thẳng mặt về phía bảng, rõ ràng là đang nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng ánh mắt của cậu dường như vẫn còn dừng lại ở hàng cuối cùng của giây cuối cùng trước khi vào lớp, trong sự hoang mang sâu thẳm của đồng tử mang theo chút kinh ngạc.
Sau khi giáo viên cho phép ngồi xuống, Trì Cẩn Hiến không muốn trì hoãn một giây nào, lập tức xoay người ra sau, mắt sáng rực, giọng nói khi gọi người cũng đầy phấn khởi: “Anh Lục.”
Lục Chấp mở sách giáo khoa, vẻ mặt vẫn như cũ, không kiên nhẫn, bực bội, nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn đối phương, dường như muốn nghe xem người trước mặt sẽ nói gì.
Trì Cẩn Hiến nói: “Có phải anh không thích người khác theo đuổi mình không?”
Theo như cậu biết, trong ba năm cấp ba, mặc dù không cố chấp như cậu, nhưng số người theo đuổi Lục Chấp nhiều không đếm xuể, cách anh từ chối người khác cậu cũng biết, thậm chí còn từng chứng kiến. Nhưng cậu không hiểu lời Lục Chấp nói trước khi vào học khi nãy là có ý gì, đây là đang cho cậu đặc quyền để cậu giúp anh chắn vận đào hoa sao?
Lục Chấp giãn lông mày ra, nhưng vẻ mặt lại càng lạnh lùng hơn.
Trì Cẩn Hiến nghẹn lại, vội vàng nói ra suy nghĩ “Lục Chấp muốn mình giúp anh ấy chắn vận đào hoa”. Vừa dứt lời, Lục Chấp không mấp máy môi, chỉ có giọng nói truyền ra: “Cậu nói xem?”
Sau khi hỏi xong, dường như Lục Chấp đột nhiên nhớ ra thân phận lớp trưởng của mình, lại nói: “Cậu lớp mấy rồi, không học à?”
Không hiểu sao, Trì Cẩn Hiến cảm thấy anh Lục của mình có chút tức giận. Nhưng đây chỉ là một loại ảo giác, trên mặt Lục Chấp không hề có bất kỳ biểu cảm nào có thể dò xét được, ngay cả ánh mắt cũng là sự chính trực hoàn toàn của một lớp trưởng và sự lạnh lùng công tư phân minh.
Với tư cách là nam sinh có thể ăn ké cơm sau lưng Lục Chấp – bây giờ cậu còn nắm giữ thẻ ăn của Lục Chấp – bên trong có đến 20.000 liên minh tệ! Lòng Trì Cẩn Hiến phấn khởi từ ngày cầm thẻ ăn chưa bao giờ lắng xuống, chỉ là vừa nãy khi tan học gặp được cậu em khóa dưới kia mới khiến Trì Cẩn Hiến tỉnh táo hơn một chút – đừng nói thẻ ăn, dù cậu có cầm thẻ ngân hàng của Lục Chấp, Lục Chấp không thích cậu là không thích cậu, đời tư của anh không ai có thể can thiệp, Trì Cẩn Hiến cũng không muốn trước khi yêu đương đã phải đối đầu với rất nhiều tình địch.
Mất đi phong độ, cậu cũng không làm được chuyện đó.
Mặc dù chỉ mới xác nhận Lục Chấp muốn cậu chắn vận đào hoa, nhưng Trì Cẩn Hiến vẫn không thể kiềm chế được khóe môi cố gắng nhếch lên, nụ cười rạng rỡ gần như hóa thành thực chất và biến thành âm thanh tuôn ra từ miệng, nhưng phòng học là nơi linh thiêng để học tập, tuyệt đối không được khinh nhờn – chủ yếu là trên bục giảng có giáo viên đứng. Vì vậy cậu cố gắng nhịn, chỉ để nụ cười dồn hết vào trong ánh mắt, và dồn vào lồng ngực, tạo thành một rung động mạnh mẽ hơn bình thường rất nhiều, tim đập như trống.
Khóe mắt Giang Bách Hiểu liếc nhìn bạn cùng bàn của mình, trong lòng khẽ thở dài, Tiểu Hiện Kim của lớp 12/10 bọn họ thật dễ thỏa mãn.
“Em lớp 12 mà! Em học mà!” Trì Cẩn Hiến cười, nói, “Em biết…”
“Bạn Trì Cẩn Hiến ở hàng thứ hai từ dưới lên, bên cạnh cửa sổ.” Cô giáo tiếng Anh với đôi giày cao gót nhọn đứng thẳng trên bục giảng, chống tay lên bàn, nhìn vào giáo án trên bàn, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Nhưng trên đỉnh đầu cô như mọc ra một con mắt, ngay lập tức khóa chặt mục tiêu cực nhanh như chim ưng.
Trì Cẩn Hiến lập tức ngồi thẳng, vừa ngoan ngoãn vừa nói rất nhỏ: “Thưa cô.” Đáp xong cậu dùng chân đẩy ghế, muốn đứng lên, bị cô giáo tiếng Anh giơ tay ngăn lại mà không ngẩng đầu. Nửa người Trì Cẩn Hiến vừa đứng lên ngay lập tức lại ngồi xuống, mắt còn có chút sợ sệt nhìn chằm chằm vào bục giảng.
Sau vài giây im lặng, dường như áp lực không lời dành cho Trì Cẩn Hiến đã đủ, cô giáo tiếng Anh ngẩng đầu lên, tay vẫn chống trên bục giảng, nhìn Trì Cẩn Hiến nói: “Chuyện đại sự cả đời thì để tan học rồi nói, thời gian lên lớp thì thu tâm lại học hành cho tốt.”
Sự nổi tiếng của Trì Cẩn Hiến và Lục Chấp là thật, đặc biệt là Trì Cẩn Hiến, toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường đều biết cậu bám theo sau Lục Chấp mỗi ngày như một cái đuôi nhỏ của cậu ấy. Với tư cách là giáo viên dạy Trì Cẩn Hiến thì càng hiểu rõ hơn, dù sao bạn học này bây giờ vẫn còn muốn làm bạn cùng bàn với Lục Chấp, chỉ để được ở bên cạnh anh Lục của mình mọi lúc mọi nơi – Lục Chấp đã từ chối. Cậu mới lùi lại một bước ngồi vào vị trí rất gần Lục Chấp.
Xử quyểt tại chỗ, các học sinh khác trong lớp không cần phải nhìn ra sau, đã bắt đầu nhịn cười – đều hiểu cả.
Tai Trì Cẩn Hiến đỏ bừng, cậu cúi đầu đưa tay xoa xoa, khi nói lại, giọng nói gần như không thể nghe thấy: “Em xin lỗi cô. Em biết rồi ạ.”
“Nếu không phải thấy em không lơ là việc học, còn luôn đứng đầu, thì bây giờ em đã phải ra ngoài đứng phạt rồi.” Cô giáo tiếng Anh lại nói.
Lễ chào cờ đầu tiên hai năm trước vẫn còn in đậm trong ký ức, vừa mới bắt đầu đã gặp phải một học sinh táo bạo và không biết xấu hổ như vậy, hiệu trưởng là người đầu tiên bị dọa đến cao huyết áp, cho đến tận bây giờ Trì Tuy vẫn luôn lấy chuyện này ra để trêu Trì Cẩn Hiến.
Và từ đó về sau, hiệu trưởng và các giáo viên dạy Trì Cẩn Hiến đều bày tỏ sự quan tâm cao độ đến cậu, chỉ sợ một đứa trẻ như hoa như ngọc đi vào con đường sai trái. Sau khi quan sát, tất cả mọi người đều phát hiện Trì Cẩn Hiến có chính kiến và chừng mực, lại còn thông minh ngoan ngoãn, chưa bao giờ để những chuyện không quan trọng này làm ảnh hưởng đến việc học, thực sự rất đáng yêu.
Trì Cẩn Hiến thường xuyên được ưu ái cúi đầu thấp hơn, cậu ngại ngùng nói nhỏ hơn nữa: “Em biết rồi ạ, em xin lỗi cô. Sẽ không thế nữa đâu ạ.”
Cô giáo tiếng Anh hơi hếch cằm nói: “Lục Chấp, với tư cách là lớp trưởng, sau này phải nghiêm khắc hơn trong việc quản lý kỷ luật trong lớp.”
Dường như đã biết mình sẽ được gọi tên, Lục Chấp không bất ngờ, nói: “Vâng.”
Một Trì một Lục, đủ.
Có vài góc trong lớp đã không nhịn được mà cười “hì hì” rất nhỏ, Trì Cẩn Hiến nghe thấy liền khóa chặt nguồn âm thanh, bắt đầu giả vờ giận dữ lườm họ. Chung Khuynh nhận ra, không thể nhịn được nữa mà “phụt” một tiếng, nụ cười nhịn bỗng chốc biến thành cười lớn.
Âm thanh này trực tiếp lây nhiễm cho tất cả học sinh trong lớp, đặc biệt là Giang Bách Hiểu, Trì Cẩn Hiến ngồi gần cậu ta, thậm chí có thể cảm nhận được lồng ngực cậu ta rung lên từng đợt từ trên bàn. Trì Cẩn Hiến không còn đỏ mặt nữa, ở dưới gầm bàn đưa tay véo Giang Bách Hiểu.
Trì Cẩn Hiến giả vờ tức giận, lẩm bẩm không quá nhỏ: “Một đám người không có chút tình bạn nào.”
Cả lớp lập tức cười càng vui hơn.
Cô giáo tiếng Anh để họ ồn ào một lúc, một phút sau mới khẽ cười lắc đầu nói: “Thôi được rồi, đừng ồn ào nữa, tiếp tục học bài.”
Chuông tan học vừa vang lên, Giang Bách Hiểu liền đột ngột đứng dậy đè Trì Cẩn Hiến lại, mối thù bị véo trên lớp của cậu ta có lẽ bây giờ trên cánh tay vẫn còn để lại dấu vân tay.
“Chị em, cậu ác thật đấy, sao cậu không véo chết tôi luôn đi?” Giang Bách Hiểu áp sát lại, cười hỏi cậu.
Trì Cẩn Hiến phản công, nhưng lại không dám dùng sức quá mạnh, nếu không từ nay về sau bị dán nhãn Omega kim cương lực sĩ thì sao.
Cậu gần như ngang sức với Giang Bách Hiểu, nói: “Không phải cậu cười tôi trước à?”
“Tôi cười cậu, là vì cô giáo cho phép chúng ta cười được chưa.” Giang Bách Hiểu nói hùng hồn, nói xong nhớ lại cảnh trên lớp, lại không nhịn được cười lớn, cậu ta bắt chước giọng điệu thẳng thừng của cô giáo tiếng Anh nói: “Chuyện đại sự cả đời thì để tan học rồi nói, thời gian lên lớp thì thu tâm lại học hành cho tốt – ha ha ha ha ha ha Tiền Mặt, cô giáo cũng biết chuyện đại sự cả đời của cậu đấy.”
“Hiện Kim Hiện Kim!”
“Cố lên cố lên!”
Khí thế còn mạnh hơn cả cổ vũ trong lễ hội thể thao.
Trì Cẩn Hiến: “…”
Giờ tan học thứ hai, lớp 12/10 đặc biệt náo nhiệt, tiếng cười gần như làm rung cả mái nhà, các học sinh lớp bên cạnh còn chưa kịp qua xem lớp họ xảy ra chuyện gì, thì trong chớp mắt đã nhận ra lớp họ đột nhiên im lặng trở lại.
Im lặng đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Trình Phi vừa đến hành lang cửa sau, đã thấy các thành viên trong lớp 12/10 đều gãi đầu, quay lưng, làm bài tập.
Đàn anh bên cạnh Trì Cẩn Hiến ngại ngùng ho một tiếng, nói: “Vô tình đùa quá trớn rồi, xin lỗi Lục thần!” Sau đó vội vàng thu hồi ánh mắt ở hàng cuối cùng, ngồi thẳng tắp như thể trong lớp có giáo viên, Trì Cẩn Hiến ở bên cạnh ra hiệu cho cậu ta, trên mặt dường như mang theo nụ cười xấu xa, vừa dùng khuỷu tay đẩy cậu ta vừa nói: “Cậu cười đi, cậu còn cười nữa không.”
Giang Bách Hiểu đưa tay định đánh cậu, khóe mắt lại chú ý đến Lục Chấp vẫn chưa thu hồi ánh mắt tuần tra lớp học, lại chỉnh lại thái độ và tư thế ngồi.
Chỉ là giây tiếp theo, cậu ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thật sự cười rồi.
Trì Cẩn Hiến nhận thấy ánh mắt của cậu ta, không còn đùa cợt nữa, trực giác mách bảo có điều không đúng, nghi ngờ quay đầu lại.
Trình Phi cầm một ly trà sữa trong tay, đang đứng trước cửa sổ của cậu, như thể cửa sổ này đang bán đồ, mà hàng hóa lại là Lục Chấp.
Mình gánh vác trách nhiệm chắn đào hoa, cảm giác sứ mệnh bỗng nhiên dâng trào, Trì Cẩn Hiến đầy tự tin nói với người ở bên ngoài cửa sổ: “Em trai, em lớp mấy vậy? – Ồ lớp 11 à. Em đến không đúng lúc rồi, anh Lục – Lục Chấp không có ở đây.”
Giang Bách Hiểu: “…”
Trình Phi: “…”
Lục Chấp: “…”
Giang Bách Hiểu kỳ lạ nhìn chằm chằm Trì Cẩn Hiến, trông có vẻ rất muốn xem rốt cuộc bạn cùng bàn của mình là giống loài gì, Trình Phi qua cửa sổ nhìn Lục Chấp ở hàng cuối, trong mắt đã rõ ràng mang theo sự không vui, cái người Trì Cẩn Hiến này coi mình là thằng ngu sao?
Còn Lục Chấp thì nhìn bạn học họ Trì một cái cực kỳ kỳ lạ, sau đó suy nghĩ một chút, cậu ta mở sách tiếng Anh của tiết trước ra giữa, tùy ý nằm sấp trên bàn lấy sách che mặt lại.
Ngủ.
Xung quanh im lặng không một tiếng động, Trì Cẩn Hiến mặt không đổi sắc sửa lời: “Xin lỗi, nhầm rồi, Lục Chấp ngủ rồi. Anh ấy rất dễ cáu kỉnh khi mới ngủ dậy, tốt nhất là đừng gọi anh ấy dậy.”
Không có lời từ chối nào dứt khoát hơn thế này, dù sao cũng là chàng trai mười sáu mười bảy tuổi, lòng tự trọng đang ở thời kỳ mạnh nhất, Trình Phi cảm thấy hơi mất mặt, miễn cưỡng nói: “Vậy đàn anh Trì, anh có thể giúp em đưa thứ này cho đàn anh Lục không?”
Trì Cẩn Hiến: “Không được.”
“…” Trình Phi xoay xoay ly trà sữa trong tay, nói, “Đàn anh, có phải anh hơi bá đạo quá rồi không?”
Ở trường này không ai là không biết Trì Cẩn Hiến, cậu ta biết họ là tình địch, nhưng cũng không nên làm mất mặt như vậy chứ?
Trì Cẩn Hiến nghiêm túc: “Chú hiệu trưởng cũng biết anh bá đạo mà.”
Trình Phi: “…”
Quả thật, hiệu trưởng đối với kẻ cuồng theo đuổi Trì Cẩn Hiến đều nhắm một mắt mở một mắt, vì cậu không làm ảnh hưởng đến việc học.
Để tránh việc người đó lại ném đồ vào như tiết trước, Trì Cẩn Hiến ra tay đóng cửa sổ lại trước, trước khi đóng còn rất thân thiện nói với Trình Phi: “Đàn em học hành cho tốt nhé. Chuyện yêu đương lên đại học cũng chưa muộn đâu!”
Lục Chấp chắc là ngủ thật rồi, cứ giữ nguyên tư thế đó suốt nửa tiếng – giờ tan học thứ hai là giờ lớn, có nửa tiếng nghỉ ngơi.
Đợi đến lúc gần vào lớp, vẫn là Trì Cẩn Hiến đưa tay chạm vào cánh tay Lục Chấp, đối phương mất một lúc sau mới gạt sách tiếng Anh trên mặt ra, lông mày nhíu lại đầy hung dữ, sự u ám và bực bội trong mắt ngay cả hàng mi cụp xuống cũng không che hết được. Sau khi vừa tỉnh dậy, toàn thân cậu ấy dường như tỏa ra một luồng khí u ám, khiến Trì Cẩn Hiến theo phản xạ rụt tay đang còn đặt trên bàn cậu ấy về.
Lục Chấp không cử động, ánh mắt chỉ theo bản năng nhìn về phía chủ nhân của bàn tay đó, lập tức đối diện với khuôn mặt hơi sợ hãi của Trì Cẩn Hiến.
Cậu chớp mắt một cái, lông mày vô thức giãn ra, sự hung dữ và u ám trong mắt dường như cũng bị cái chớp đó cuốn đi mất.
“Sao vậy?” Giọng cậu hơi khàn, đứng dậy gãi đầu, hỏi.
Trì Cẩn Hiến hoàn hồn nói: “Ờm, anh Lục, sắp vào lớp rồi, em… em gọi anh thôi.”
Lục Chấp: “Ừ.”
Sau khi vào lớp, Trì Cẩn Hiến dường như vẫn còn sợ hãi với biểu hiện khi nãy của Lục Chấp, nhưng không còn sợ nữa – chỉ là khoảnh khắc đó hơi giật mình, vì chưa từng thấy, bây giờ thì có chút cảm khái.
Cậu khẽ huých khuỷu tay Giang Bách Hiểu, như thể đã nhìn thấu mọi chuyện mà thần thần bí bí nói: “Thấy chưa, tôi đã bảo anh Lục rất dễ cáu kỉnh khi mới ngủ dậy mà.”
Giọng điệu chắc chắn, thái độ kiên quyết, lần này không phải đoán nữa, cậu đã tận mắt chứng kiến!
Giang Bách Hiểu đã lười để ý đến cậu.
Trình Phi không biết có học được cách biết khó mà lui không, để đề phòng vạn nhất, Trì Cẩn Hiến vừa tan học đã lập tức đứng dậy nói: “Anh Lục, sợ đào hoa của anh đến chặn anh, chúng ta mau đi ăn cơm thôi.”
Vừa lúc, Giang Tiến nghe thấy tiếng lòng của Trì Cẩn Hiến, lập tức xuất hiện.
“Lục Chấp.”
Lục Chấp đáp: “Ừ.”
Vài người đi sóng vai nhau đi trên đường, đầu tiên Giang Tiến nhìn Trì Cẩn Hiến một cách đầy ẩn ý, Lục Chấp không hiểu vì sao cậu ta lại có biểu cảm này, lông mày khẽ nhíu lại, còn người kia trong tích tắc đã thu ánh mắt về đặt lên người cậu, vẻ mặt vẫn đầy ẩn ý.
Lục Chấp lạnh nhạt nhìn thẳng vào cậu ta, Giang Tiến khẽ cười, dùng khuỷu tay huých cậu một cái nói: “Toàn trường đã đồn ầm lên rồi đấy, hôm qua tôi đã định nhắn tin hỏi cậu rồi, nhưng nghĩ dù sao hôm nay cũng gặp mặt nói chuyện được, nên mới nhịn.”
Ngay khoảnh khắc lời nói vừa cất lên, Trì Cẩn Hiến đã có một trực giác rằng chuyện này có liên quan đến mình, khi nói xong, quả nhiên là vậy! Cậu vô thức hơi mở to mắt, bước chân cũng chậm lại.
Trì Cẩn Hiến chưa bao giờ biết Giang Tiến lại có thể nhiều chuyện đến thế!
Lục Chấp khó hiểu: “Chuyện gì?”
Giang Tiến khẽ ho, giọng cực thấp nhưng đầy tình cảm: “Tiểu Tiền Mặt đè Lục Thần lên tường và hôn nhau thắm thiết.”
“…”
Rõ ràng mọi người tan học cùng nhau, nhưng tiếng ồn ào xung quanh như bị miếng bọt biển hút hết, chỉ còn lại vài giọt nước nhỏ là họ đang bị phơi bày dưới ánh mặt trời, không biết giấu mặt vào đâu.
Trì Cẩn Hiến “xì” một tiếng, cúi đầu tụt lại sau vài bước, một tay xoa xoa tai.
Lục Chấp dừng bước, có vẻ rất khó tin.
Cậu lại hỏi: “Cái gì?”
Vừa nhìn thấy biểu cảm này, Giang Tiến liền biết là giả rồi. Vẻ mặt cậu ta không còn vẻ ẩn ý nữa, còn tiếc nuối “chậc” một tiếng: “Hai người không hôn nhau à?”
Lục Chấp đại khái biết cậu ta đang nói về chuyện gì, vẻ mặt lạnh nhạt. Một lúc sau quay đầu nhìn Trì Cẩn Hiến đang dừng lại cách họ vài bước, thấy cậu cúi đầu gần như đã chạm ngực, còn liên tục xoa tai, một vẻ cực kỳ chột dạ.
Không biết vì sao, cậu nhìn thẳng vào Trì Cẩn Hiến, nói: “Cậu ta dám hôn sao?”
“…”
Giữa ba người như không có ai khác, yên tĩnh đến lạ thường, Giang Tiến nhìn đi nhìn lại giữa hai người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ Lục Chấp, tò mò và bất ngờ hỏi: “Cậu dám để cậu ta hôn sao?”
**
Chan: Một đứa dám để, một đứa dám hôn! Lăn giường cho chị!!!
Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Chương 17
Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan
“Đứng dậy.” Lớp trưởng thể dục hô một tiếng, tất cả học sinh đều đứng lên và nói “Chào cô giáo” với giáo viên tiếng Anh vừa vào lớp.
Trì Cẩn Hiến xoay người lại, đứng thẳng mặt về phía bảng, rõ ràng là đang nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng ánh mắt của cậu dường như vẫn còn dừng lại ở hàng cuối cùng của giây cuối cùng trước khi vào lớp, trong sự hoang mang sâu thẳm của đồng tử mang theo chút kinh ngạc.
Sau khi giáo viên cho phép ngồi xuống, Trì Cẩn Hiến không muốn trì hoãn một giây nào, lập tức xoay người ra sau, mắt sáng rực, giọng nói khi gọi người cũng đầy phấn khởi: “Anh Lục.”
Lục Chấp mở sách giáo khoa, vẻ mặt vẫn như cũ, không kiên nhẫn, bực bội, nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu lên, lẳng lặng nhìn đối phương, dường như muốn nghe xem người trước mặt sẽ nói gì.
Trì Cẩn Hiến nói: “Có phải anh không thích người khác theo đuổi mình không?”
Theo như cậu biết, trong ba năm cấp ba, mặc dù không cố chấp như cậu, nhưng số người theo đuổi Lục Chấp nhiều không đếm xuể, cách anh từ chối người khác cậu cũng biết, thậm chí còn từng chứng kiến. Nhưng cậu không hiểu lời Lục Chấp nói trước khi vào học khi nãy là có ý gì, đây là đang cho cậu đặc quyền để cậu giúp anh chắn vận đào hoa sao?
Lục Chấp giãn lông mày ra, nhưng vẻ mặt lại càng lạnh lùng hơn.
Trì Cẩn Hiến nghẹn lại, vội vàng nói ra suy nghĩ “Lục Chấp muốn mình giúp anh ấy chắn vận đào hoa”. Vừa dứt lời, Lục Chấp không mấp máy môi, chỉ có giọng nói truyền ra: “Cậu nói xem?”
Sau khi hỏi xong, dường như Lục Chấp đột nhiên nhớ ra thân phận lớp trưởng của mình, lại nói: “Cậu lớp mấy rồi, không học à?”
Không hiểu sao, Trì Cẩn Hiến cảm thấy anh Lục của mình có chút tức giận. Nhưng đây chỉ là một loại ảo giác, trên mặt Lục Chấp không hề có bất kỳ biểu cảm nào có thể dò xét được, ngay cả ánh mắt cũng là sự chính trực hoàn toàn của một lớp trưởng và sự lạnh lùng công tư phân minh.
Với tư cách là nam sinh có thể ăn ké cơm sau lưng Lục Chấp – bây giờ cậu còn nắm giữ thẻ ăn của Lục Chấp – bên trong có đến 20.000 liên minh tệ! Lòng Trì Cẩn Hiến phấn khởi từ ngày cầm thẻ ăn chưa bao giờ lắng xuống, chỉ là vừa nãy khi tan học gặp được cậu em khóa dưới kia mới khiến Trì Cẩn Hiến tỉnh táo hơn một chút – đừng nói thẻ ăn, dù cậu có cầm thẻ ngân hàng của Lục Chấp, Lục Chấp không thích cậu là không thích cậu, đời tư của anh không ai có thể can thiệp, Trì Cẩn Hiến cũng không muốn trước khi yêu đương đã phải đối đầu với rất nhiều tình địch.
Mất đi phong độ, cậu cũng không làm được chuyện đó.
Mặc dù chỉ mới xác nhận Lục Chấp muốn cậu chắn vận đào hoa, nhưng Trì Cẩn Hiến vẫn không thể kiềm chế được khóe môi cố gắng nhếch lên, nụ cười rạng rỡ gần như hóa thành thực chất và biến thành âm thanh tuôn ra từ miệng, nhưng phòng học là nơi linh thiêng để học tập, tuyệt đối không được khinh nhờn – chủ yếu là trên bục giảng có giáo viên đứng. Vì vậy cậu cố gắng nhịn, chỉ để nụ cười dồn hết vào trong ánh mắt, và dồn vào lồng ngực, tạo thành một rung động mạnh mẽ hơn bình thường rất nhiều, tim đập như trống.
Khóe mắt Giang Bách Hiểu liếc nhìn bạn cùng bàn của mình, trong lòng khẽ thở dài, Tiểu Hiện Kim của lớp 12/10 bọn họ thật dễ thỏa mãn.
“Em lớp 12 mà! Em học mà!” Trì Cẩn Hiến cười, nói, “Em biết…”
“Bạn Trì Cẩn Hiến ở hàng thứ hai từ dưới lên, bên cạnh cửa sổ.” Cô giáo tiếng Anh với đôi giày cao gót nhọn đứng thẳng trên bục giảng, chống tay lên bàn, nhìn vào giáo án trên bàn, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Nhưng trên đỉnh đầu cô như mọc ra một con mắt, ngay lập tức khóa chặt mục tiêu cực nhanh như chim ưng.
Trì Cẩn Hiến lập tức ngồi thẳng, vừa ngoan ngoãn vừa nói rất nhỏ: “Thưa cô.” Đáp xong cậu dùng chân đẩy ghế, muốn đứng lên, bị cô giáo tiếng Anh giơ tay ngăn lại mà không ngẩng đầu. Nửa người Trì Cẩn Hiến vừa đứng lên ngay lập tức lại ngồi xuống, mắt còn có chút sợ sệt nhìn chằm chằm vào bục giảng.
Sau vài giây im lặng, dường như áp lực không lời dành cho Trì Cẩn Hiến đã đủ, cô giáo tiếng Anh ngẩng đầu lên, tay vẫn chống trên bục giảng, nhìn Trì Cẩn Hiến nói: “Chuyện đại sự cả đời thì để tan học rồi nói, thời gian lên lớp thì thu tâm lại học hành cho tốt.”
Sự nổi tiếng của Trì Cẩn Hiến và Lục Chấp là thật, đặc biệt là Trì Cẩn Hiến, toàn bộ giáo viên và học sinh trong trường đều biết cậu bám theo sau Lục Chấp mỗi ngày như một cái đuôi nhỏ của cậu ấy. Với tư cách là giáo viên dạy Trì Cẩn Hiến thì càng hiểu rõ hơn, dù sao bạn học này bây giờ vẫn còn muốn làm bạn cùng bàn với Lục Chấp, chỉ để được ở bên cạnh anh Lục của mình mọi lúc mọi nơi – Lục Chấp đã từ chối. Cậu mới lùi lại một bước ngồi vào vị trí rất gần Lục Chấp.
Xử quyểt tại chỗ, các học sinh khác trong lớp không cần phải nhìn ra sau, đã bắt đầu nhịn cười – đều hiểu cả.
Tai Trì Cẩn Hiến đỏ bừng, cậu cúi đầu đưa tay xoa xoa, khi nói lại, giọng nói gần như không thể nghe thấy: “Em xin lỗi cô. Em biết rồi ạ.”
“Nếu không phải thấy em không lơ là việc học, còn luôn đứng đầu, thì bây giờ em đã phải ra ngoài đứng phạt rồi.” Cô giáo tiếng Anh lại nói.
Lễ chào cờ đầu tiên hai năm trước vẫn còn in đậm trong ký ức, vừa mới bắt đầu đã gặp phải một học sinh táo bạo và không biết xấu hổ như vậy, hiệu trưởng là người đầu tiên bị dọa đến cao huyết áp, cho đến tận bây giờ Trì Tuy vẫn luôn lấy chuyện này ra để trêu Trì Cẩn Hiến.
Và từ đó về sau, hiệu trưởng và các giáo viên dạy Trì Cẩn Hiến đều bày tỏ sự quan tâm cao độ đến cậu, chỉ sợ một đứa trẻ như hoa như ngọc đi vào con đường sai trái. Sau khi quan sát, tất cả mọi người đều phát hiện Trì Cẩn Hiến có chính kiến và chừng mực, lại còn thông minh ngoan ngoãn, chưa bao giờ để những chuyện không quan trọng này làm ảnh hưởng đến việc học, thực sự rất đáng yêu.
Trì Cẩn Hiến thường xuyên được ưu ái cúi đầu thấp hơn, cậu ngại ngùng nói nhỏ hơn nữa: “Em biết rồi ạ, em xin lỗi cô. Sẽ không thế nữa đâu ạ.”
Cô giáo tiếng Anh hơi hếch cằm nói: “Lục Chấp, với tư cách là lớp trưởng, sau này phải nghiêm khắc hơn trong việc quản lý kỷ luật trong lớp.”
Dường như đã biết mình sẽ được gọi tên, Lục Chấp không bất ngờ, nói: “Vâng.”
Một Trì một Lục, đủ.
Có vài góc trong lớp đã không nhịn được mà cười “hì hì” rất nhỏ, Trì Cẩn Hiến nghe thấy liền khóa chặt nguồn âm thanh, bắt đầu giả vờ giận dữ lườm họ. Chung Khuynh nhận ra, không thể nhịn được nữa mà “phụt” một tiếng, nụ cười nhịn bỗng chốc biến thành cười lớn.
Âm thanh này trực tiếp lây nhiễm cho tất cả học sinh trong lớp, đặc biệt là Giang Bách Hiểu, Trì Cẩn Hiến ngồi gần cậu ta, thậm chí có thể cảm nhận được lồng ngực cậu ta rung lên từng đợt từ trên bàn. Trì Cẩn Hiến không còn đỏ mặt nữa, ở dưới gầm bàn đưa tay véo Giang Bách Hiểu.
Trì Cẩn Hiến giả vờ tức giận, lẩm bẩm không quá nhỏ: “Một đám người không có chút tình bạn nào.”
Cả lớp lập tức cười càng vui hơn.
Cô giáo tiếng Anh để họ ồn ào một lúc, một phút sau mới khẽ cười lắc đầu nói: “Thôi được rồi, đừng ồn ào nữa, tiếp tục học bài.”
Chuông tan học vừa vang lên, Giang Bách Hiểu liền đột ngột đứng dậy đè Trì Cẩn Hiến lại, mối thù bị véo trên lớp của cậu ta có lẽ bây giờ trên cánh tay vẫn còn để lại dấu vân tay.
“Chị em, cậu ác thật đấy, sao cậu không véo chết tôi luôn đi?” Giang Bách Hiểu áp sát lại, cười hỏi cậu.
Trì Cẩn Hiến phản công, nhưng lại không dám dùng sức quá mạnh, nếu không từ nay về sau bị dán nhãn Omega kim cương lực sĩ thì sao.
Cậu gần như ngang sức với Giang Bách Hiểu, nói: “Không phải cậu cười tôi trước à?”
“Tôi cười cậu, là vì cô giáo cho phép chúng ta cười được chưa.” Giang Bách Hiểu nói hùng hồn, nói xong nhớ lại cảnh trên lớp, lại không nhịn được cười lớn, cậu ta bắt chước giọng điệu thẳng thừng của cô giáo tiếng Anh nói: “Chuyện đại sự cả đời thì để tan học rồi nói, thời gian lên lớp thì thu tâm lại học hành cho tốt – ha ha ha ha ha ha Tiền Mặt, cô giáo cũng biết chuyện đại sự cả đời của cậu đấy.”
“Hiện Kim Hiện Kim!”
“Cố lên cố lên!”
Khí thế còn mạnh hơn cả cổ vũ trong lễ hội thể thao.
Trì Cẩn Hiến: “…”
Giờ tan học thứ hai, lớp 12/10 đặc biệt náo nhiệt, tiếng cười gần như làm rung cả mái nhà, các học sinh lớp bên cạnh còn chưa kịp qua xem lớp họ xảy ra chuyện gì, thì trong chớp mắt đã nhận ra lớp họ đột nhiên im lặng trở lại.
Im lặng đến mức nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Trình Phi vừa đến hành lang cửa sau, đã thấy các thành viên trong lớp 12/10 đều gãi đầu, quay lưng, làm bài tập.
Đàn anh bên cạnh Trì Cẩn Hiến ngại ngùng ho một tiếng, nói: “Vô tình đùa quá trớn rồi, xin lỗi Lục thần!” Sau đó vội vàng thu hồi ánh mắt ở hàng cuối cùng, ngồi thẳng tắp như thể trong lớp có giáo viên, Trì Cẩn Hiến ở bên cạnh ra hiệu cho cậu ta, trên mặt dường như mang theo nụ cười xấu xa, vừa dùng khuỷu tay đẩy cậu ta vừa nói: “Cậu cười đi, cậu còn cười nữa không.”
Giang Bách Hiểu đưa tay định đánh cậu, khóe mắt lại chú ý đến Lục Chấp vẫn chưa thu hồi ánh mắt tuần tra lớp học, lại chỉnh lại thái độ và tư thế ngồi.
Chỉ là giây tiếp theo, cậu ta quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thật sự cười rồi.
Trì Cẩn Hiến nhận thấy ánh mắt của cậu ta, không còn đùa cợt nữa, trực giác mách bảo có điều không đúng, nghi ngờ quay đầu lại.
Trình Phi cầm một ly trà sữa trong tay, đang đứng trước cửa sổ của cậu, như thể cửa sổ này đang bán đồ, mà hàng hóa lại là Lục Chấp.
Mình gánh vác trách nhiệm chắn đào hoa, cảm giác sứ mệnh bỗng nhiên dâng trào, Trì Cẩn Hiến đầy tự tin nói với người ở bên ngoài cửa sổ: “Em trai, em lớp mấy vậy? – Ồ lớp 11 à. Em đến không đúng lúc rồi, anh Lục – Lục Chấp không có ở đây.”
Giang Bách Hiểu: “…”
Trình Phi: “…”
Lục Chấp: “…”
Giang Bách Hiểu kỳ lạ nhìn chằm chằm Trì Cẩn Hiến, trông có vẻ rất muốn xem rốt cuộc bạn cùng bàn của mình là giống loài gì, Trình Phi qua cửa sổ nhìn Lục Chấp ở hàng cuối, trong mắt đã rõ ràng mang theo sự không vui, cái người Trì Cẩn Hiến này coi mình là thằng ngu sao?
Còn Lục Chấp thì nhìn bạn học họ Trì một cái cực kỳ kỳ lạ, sau đó suy nghĩ một chút, cậu ta mở sách tiếng Anh của tiết trước ra giữa, tùy ý nằm sấp trên bàn lấy sách che mặt lại.
Ngủ.
Xung quanh im lặng không một tiếng động, Trì Cẩn Hiến mặt không đổi sắc sửa lời: “Xin lỗi, nhầm rồi, Lục Chấp ngủ rồi. Anh ấy rất dễ cáu kỉnh khi mới ngủ dậy, tốt nhất là đừng gọi anh ấy dậy.”
Không có lời từ chối nào dứt khoát hơn thế này, dù sao cũng là chàng trai mười sáu mười bảy tuổi, lòng tự trọng đang ở thời kỳ mạnh nhất, Trình Phi cảm thấy hơi mất mặt, miễn cưỡng nói: “Vậy đàn anh Trì, anh có thể giúp em đưa thứ này cho đàn anh Lục không?”
Trì Cẩn Hiến: “Không được.”
“…” Trình Phi xoay xoay ly trà sữa trong tay, nói, “Đàn anh, có phải anh hơi bá đạo quá rồi không?”
Ở trường này không ai là không biết Trì Cẩn Hiến, cậu ta biết họ là tình địch, nhưng cũng không nên làm mất mặt như vậy chứ?
Trì Cẩn Hiến nghiêm túc: “Chú hiệu trưởng cũng biết anh bá đạo mà.”
Trình Phi: “…”
Quả thật, hiệu trưởng đối với kẻ cuồng theo đuổi Trì Cẩn Hiến đều nhắm một mắt mở một mắt, vì cậu không làm ảnh hưởng đến việc học.
Để tránh việc người đó lại ném đồ vào như tiết trước, Trì Cẩn Hiến ra tay đóng cửa sổ lại trước, trước khi đóng còn rất thân thiện nói với Trình Phi: “Đàn em học hành cho tốt nhé. Chuyện yêu đương lên đại học cũng chưa muộn đâu!”
Lục Chấp chắc là ngủ thật rồi, cứ giữ nguyên tư thế đó suốt nửa tiếng – giờ tan học thứ hai là giờ lớn, có nửa tiếng nghỉ ngơi.
Đợi đến lúc gần vào lớp, vẫn là Trì Cẩn Hiến đưa tay chạm vào cánh tay Lục Chấp, đối phương mất một lúc sau mới gạt sách tiếng Anh trên mặt ra, lông mày nhíu lại đầy hung dữ, sự u ám và bực bội trong mắt ngay cả hàng mi cụp xuống cũng không che hết được. Sau khi vừa tỉnh dậy, toàn thân cậu ấy dường như tỏa ra một luồng khí u ám, khiến Trì Cẩn Hiến theo phản xạ rụt tay đang còn đặt trên bàn cậu ấy về.
Lục Chấp không cử động, ánh mắt chỉ theo bản năng nhìn về phía chủ nhân của bàn tay đó, lập tức đối diện với khuôn mặt hơi sợ hãi của Trì Cẩn Hiến.
Cậu chớp mắt một cái, lông mày vô thức giãn ra, sự hung dữ và u ám trong mắt dường như cũng bị cái chớp đó cuốn đi mất.
“Sao vậy?” Giọng cậu hơi khàn, đứng dậy gãi đầu, hỏi.
Trì Cẩn Hiến hoàn hồn nói: “Ờm, anh Lục, sắp vào lớp rồi, em… em gọi anh thôi.”
Lục Chấp: “Ừ.”
Sau khi vào lớp, Trì Cẩn Hiến dường như vẫn còn sợ hãi với biểu hiện khi nãy của Lục Chấp, nhưng không còn sợ nữa – chỉ là khoảnh khắc đó hơi giật mình, vì chưa từng thấy, bây giờ thì có chút cảm khái.
Cậu khẽ huých khuỷu tay Giang Bách Hiểu, như thể đã nhìn thấu mọi chuyện mà thần thần bí bí nói: “Thấy chưa, tôi đã bảo anh Lục rất dễ cáu kỉnh khi mới ngủ dậy mà.”
Giọng điệu chắc chắn, thái độ kiên quyết, lần này không phải đoán nữa, cậu đã tận mắt chứng kiến!
Giang Bách Hiểu đã lười để ý đến cậu.
Trình Phi không biết có học được cách biết khó mà lui không, để đề phòng vạn nhất, Trì Cẩn Hiến vừa tan học đã lập tức đứng dậy nói: “Anh Lục, sợ đào hoa của anh đến chặn anh, chúng ta mau đi ăn cơm thôi.”
Vừa lúc, Giang Tiến nghe thấy tiếng lòng của Trì Cẩn Hiến, lập tức xuất hiện.
“Lục Chấp.”
Lục Chấp đáp: “Ừ.”
Vài người đi sóng vai nhau đi trên đường, đầu tiên Giang Tiến nhìn Trì Cẩn Hiến một cách đầy ẩn ý, Lục Chấp không hiểu vì sao cậu ta lại có biểu cảm này, lông mày khẽ nhíu lại, còn người kia trong tích tắc đã thu ánh mắt về đặt lên người cậu, vẻ mặt vẫn đầy ẩn ý.
Lục Chấp lạnh nhạt nhìn thẳng vào cậu ta, Giang Tiến khẽ cười, dùng khuỷu tay huých cậu một cái nói: “Toàn trường đã đồn ầm lên rồi đấy, hôm qua tôi đã định nhắn tin hỏi cậu rồi, nhưng nghĩ dù sao hôm nay cũng gặp mặt nói chuyện được, nên mới nhịn.”
Ngay khoảnh khắc lời nói vừa cất lên, Trì Cẩn Hiến đã có một trực giác rằng chuyện này có liên quan đến mình, khi nói xong, quả nhiên là vậy! Cậu vô thức hơi mở to mắt, bước chân cũng chậm lại.
Trì Cẩn Hiến chưa bao giờ biết Giang Tiến lại có thể nhiều chuyện đến thế!
Lục Chấp khó hiểu: “Chuyện gì?”
Giang Tiến khẽ ho, giọng cực thấp nhưng đầy tình cảm: “Tiểu Tiền Mặt đè Lục Thần lên tường và hôn nhau thắm thiết.”
“…”
Rõ ràng mọi người tan học cùng nhau, nhưng tiếng ồn ào xung quanh như bị miếng bọt biển hút hết, chỉ còn lại vài giọt nước nhỏ là họ đang bị phơi bày dưới ánh mặt trời, không biết giấu mặt vào đâu.
Trì Cẩn Hiến “xì” một tiếng, cúi đầu tụt lại sau vài bước, một tay xoa xoa tai.
Lục Chấp dừng bước, có vẻ rất khó tin.
Cậu lại hỏi: “Cái gì?”
Vừa nhìn thấy biểu cảm này, Giang Tiến liền biết là giả rồi. Vẻ mặt cậu ta không còn vẻ ẩn ý nữa, còn tiếc nuối “chậc” một tiếng: “Hai người không hôn nhau à?”
Lục Chấp đại khái biết cậu ta đang nói về chuyện gì, vẻ mặt lạnh nhạt. Một lúc sau quay đầu nhìn Trì Cẩn Hiến đang dừng lại cách họ vài bước, thấy cậu cúi đầu gần như đã chạm ngực, còn liên tục xoa tai, một vẻ cực kỳ chột dạ.
Không biết vì sao, cậu nhìn thẳng vào Trì Cẩn Hiến, nói: “Cậu ta dám hôn sao?”
“…”
Giữa ba người như không có ai khác, yên tĩnh đến lạ thường, Giang Tiến nhìn đi nhìn lại giữa hai người, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở chỗ Lục Chấp, tò mò và bất ngờ hỏi: “Cậu dám để cậu ta hôn sao?”
**
Chan: Một đứa dám để, một đứa dám hôn! Lăn giường cho chị!!!
Hết chương 17
Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Story
Chương 17
10.0/10 từ 12 lượt.