Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?

Chương 12

90@-

Chương 12

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan


Chung Khuynh và những người khác đã sắp ra khỏi sân bóng rổ, nhưng việc Trì Cẩn Hiến có đưa nước hay không là điều mà các bạn học trong lớp của họ luôn quan tâm, suy cho cùng, Lục Chấp còn đưa cả thẻ ăn, ngày nhận quà còn xa sao?


Với tâm trạng hóng chuyện tình cảm giữa Lục Thần và Tiểu Hiện Kim, Chung Khuynh quay đầu lại, còn chưa kịp tìm thấy Trì Cẩn Hiến bên cạnh, thì đã thấy Lục Chấp vẫy tay với họ.


Mã Đạt nghi hoặc, nói: “Học ủy, có phải lớp trưởng đang chào chúng ta không?”


Bản năng phục tùng mệnh lệnh của lớp trưởng khiến Chung Khuynh vô thức dừng bước, giọng điệu có chút mơ hồ: “…Không biết nữa.”


Trong khi Hạ Tuế bên cạnh còn hơn thế, trực tiếp quay người đi ngược lại.


Số lượng thành viên đội đối phương đã đủ trong nháy mắt, Giang Tiến đành chịu, sợ bên mình không có ai, Lục Chấp vẫn sẽ khăng khăng muốn đánh một trận như vậy, thì mình chắc chắn sẽ bị hành thảm.


Cậu ta vội vàng chụm tay thành loa đặt trước miệng, gọi lớn những người bạn học vừa ra khỏi sân bóng rổ mà lúc nãy là đồng đội của mình, cuối cùng cũng gọi được họ quay lại trước khi thanh quản nứt ra.


Trong thời học sinh, dường như chỉ cần không phải lên lớp, làm gì cũng vui. Chuông tan học đã reo, một giờ sau bắt đầu tiết tự học buổi tối, nhân lúc mọi người vẫn còn đầy mồ hôi, “tình yêu” với bóng rổ cũng không cần phải làm quen lại, mấy người hẹn nhau chơi thêm nửa tiếng, thời gian còn lại sẽ mượn phòng thay đồ của học sinh thể thao để tắm rửa – dù sao khi họ chơi bóng cũng mượn phòng thay đồ của người khác để thay đồ bóng rổ – những bộ đồ đó được chuẩn bị riêng cho các tiết thể dục trước đây.


Trì Cẩn Hiến không biết họ sắp trải qua một trận chiến khốc liệt chưa từng có, Lục Chấp muốn chơi bóng xong, tắm rửa xong mới đi ăn cơm, nên cậu định đợi ở bên cạnh.


Nhưng còn chưa kịp đến chỗ mình vừa ngồi trên bãi cỏ, Lục Chấp đã quay đầu hỏi cậu: “Mang thẻ ăn chưa?”


Nghe vậy, Trì Cẩn Hiến lập tức lấy thẻ từ túi ra, nói: “Mang rồi.”


Lục Chấp “ừ” một tiếng, xoay quả bóng rổ trong tay, lơ đễnh nói: “Tự đi căn tin đi. Tôi với Giang Tiến không đi, đừng đi theo.”


“Hả? Cái gì?” Trì Cẩn Hiến còn chưa lên tiếng, Giang Tiến đãvvoo ngữ nói: “Ai nói tôi không đi? Chỉ chơi nửa tiếng thôi mà, không có thời gian ăn cơm sao?”


Lục Chấp không thèm để ý đến cậu ta, chỉ quay người về phía sân, đi được hai bước lại dừng lại. Cậu như đang trầm tư, cụp mắt, một lúc lâu sau mới nói với Trì Cẩn Hiến vẫn chưa đi: “Về lớp mang nước đến, khát.” Rồi còn khá lịch sự nói lời cảm ơn.


Không hiểu sao, Giang Tiến đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Sao Lục Chấp lại có vẻ bạn trai ghen tuông nhỏ nhen như vậy?


Nhưng không phải vậy, đến bây giờ cậu ta nghe Trì Cẩn Hiến nói thích mình còn nhíu mày, vẻ mặt đầy sự khó chịu.


Giang Tiến nghĩ thầm, Lục Chấp không thể trở thành người phàm, vậy thì không còn khả năng nào khác, chắc chắn là cậu ta nghĩ sai rồi.



Nhắc đến chuyện khát nước, Trì Cẩn Hiến lại nhớ đến dáng vẻ Lục Chấp vén áo lên lau mồ hôi sau khi chơi bóng, y hệt vóc dáng trong giấc mơ đêm qua. Xem ra là cậu đã thấy Lục Chấp chơi bóng quá nhiều đến mức quen thuộc đến nỗi đưa anh ấy vào giấc mơ của mình và đã làm chuyện không phải phép với anh ấy.


Không hiểu sao, Trì Cẩn Hiến cũng thấy khát.


Như thể sợ người khác nhìn ra điều gì đó, cậu gật đầu như gà mổ thóc, giơ tay vẫy rồi chạy đi: “Anh Lục, em đi đây. Các anh cứ chơi vui vẻ nhé.”


Đợi người chạy khuất bóng, đột nhiên Giang Tiến lại có một linh cảm không thể diễn tả được… có lẽ cậu ta sẽ không thể chơi vui vẻ được nữa.


Trừ lúc mới quen nhau khi mới vào trường trung học Liên minh Thiên Hà Số 1, Trì Cẩn Hiến và Lục Chấp không học cùng lớp, Trì Cẩn Hiến bị gọi phụ huynh về nhà kiểm điểm nửa ngày, sau khi quay lại thì bắt đầu công cuộc tỏ tình của mình.


Hễ tan học, trước cửa lớp Lục Chấp nhất định sẽ có bóng dáng Trì Cẩn Hiến, và đi kèm với bóng dáng đó là những phong thư tinh xảo, những bông hồng đỏ rực, những ly trà sữa đậm đà trong tay cậu.


Đều không có ngoại lệ, những thứ đó được mang đến thế nào thì được trả lại y như vậy.


Trong mười ngày nửa tháng đó, dù là học sinh cùng khối hay khối trên, đều cực kỳ quen thuộc với cái tên Trì Cẩn Hiến. Một mặt họ cảm thán đứa nhỏ này thật xinh đẹp, một mặt lại cười nhạo bạn học này mặt thật dày.


Đuổi cũng không đi, không thấy Lục Chấp còn không thèm nhìn cậu ấy sao.


Nhưng sau này qua so sánh, mọi người lại phát hiện ra, cách đối xử mà Trì Cẩn Hiến nhận được thực ra đã là tốt rồi.


Lục Chấp đối với những người theo đuổi khác của mình chỉ có hai thái độ. Một loại là trực tiếp nói “không hợp, đừng làm phiền cuộc sống của tôi”, thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi đang ở thời điểm lòng tự trọng mạnh nhất, bị đối xử một cách chính đáng như vậy, dù Lục Chấp có là thần tiên đi chăng nữa, cũng không muốn bước bước thứ hai. Loại khác là trực tiếp nói một câu “cảm ơn đã thích, xin hãy tránh ra để tôi đi qua”, trong một cảnh tỏ tình quan trọng, việc trực tiếp yêu cầu người khác tránh ra còn khó chịu hơn cả việc trực tiếp từ chối, ai cũng có lý do để tức giận, người kiêu ngạo tự đại đương nhiên sẽ không bị theo đuổi lần thứ hai.


Chỉ đối với Trì Cẩn Hiến – đã từ chối rồi, không có tác dụng, đã bảo đi rồi, không có tác dụng. Không biết có phải Lục Chấp muốn hoàn toàn phớt lờ hay không, hai thái độ nói trên kia, cậu ấy không còn nói với Trì Cẩn Hiến nữa.


Cùng lắm là bảo cậu ấy cất đồ đi và nói trước “tôi không thích” khi đối phương tỏ tình.


Sau này có người bắt chước – thấy Trì Cẩn Hiến kiên trì lâu thì không bị từ chối gay gắt như vậy, vậy họ cũng có thể.


Sự thật chứng minh, không phải vậy. Lục Chấp vẫn như cũ.


Vì vậy, việc không ưa có, trong lòng ghen tị cũng có, điều này không ngăn được các bạn học chế giễu Trì Cẩn Hiến. Mọi người đều nói người này thật thú vị, nói dễ nghe thì là không thấy quan tài không đổ lệ, kiên trì, nói khó nghe thì vẫn là chuyện mặt dày.


Nhưng khi tình hình ngày càng nghiêm trọng, có thể phát triển thành bạo lực học đường, mọi người bỗng nhiên im bặt.


Khi đó Trì Cẩn Hiến vừa mới siêng năng tỏ tình chưa đầy hai tháng, Lục Chấp vẫn như mọi khi không thèm để ý đến cậu ấy, nhưng không biết Trì Cẩn Hiến đã dùng cách gì, đột nhiên một ngày, cậu ấy bắt đầu lẽo đẽo theo sau Lục Chấp để xin ăn ké… ăn ké cháo!



Mặc dù chỉ là lẳng lặng đi theo mà không nói lời nào, nhưng vẫn khiến tất cả học sinh trong trường ngạc nhiên tột độ – có Lục Chấp bảo kê, không ai dám làm gì thật.


Vì vậy, từ đó về sau, hôm nay là lần đầu tiên Trì Cẩn Hiến không đi theo Lục Chấp đi ăn cơm.


Trì Cẩn Hiến chán nản khi đi một mình, cậu kéo Giang Bách Hiểu chen vào căn tin, tự quẹt thẻ ăn của mình.


“Cậu chưa no à? Sao lại mua thêm một phần nữa?” Giang Bách Hiểu xoa bụng đợi cậu ở quầy bán cơm, thấy dì lấy hộp đóng gói cơm lại, tò mò hỏi thêm một câu.


Nhưng vừa hỏi xong cậu ta đã thấy hối hận, hỏi làm gì chứ! Cái gì mà “lại mua thêm một phần nữa”! Anh Lục nhà cậu ấy còn ở sân chưa ăn cơm kia mà!


Quả nhiên, Trì Cẩn Hiến nói: “Tôi no rồi. Tôi mua cho anh Lục đó.”


Giang Bách Hiểu thở dài thườn thượt, cảm thấy bữa cơm vừa ăn no nê đã tiêu hóa thành khí trong nháy mắt, càng no hơn.


Ra khỏi nhà ăn, Trì Cẩn Hiến lại mua thêm một chai nước ở máy bán hàng tự động, cậu giao cơm cho Giang Bách Hiểu nhờ cậu ta mang về lớp, chỉ mang chai nước rồi nói: “Bách Hiểu cậu về trước đi, nhớ đặt cơm lên bàn anh Lục nhé, tôi ra sân bóng tìm anh ấy. Cảm ơn chị em nhé, moa moa!”


Những lời này đều được nói ra khi cậu đã bỏ lại Giang Bách Hiểu và đi thẳng không quay đầu lại.


Giang. Công cụ hình người. Bách Hiểu: “…”


Còn hai mươi phút nữa là đến tiết tự học buổi tối, khi Trì Cẩn Hiến đến, cậu thấy Lục Chấp đã tắm xong và thay quần áo từ phòng thay đồ ra, tóc vẫn còn ướt sũng nhỏ nước xuống.


Những giọt nước dính vào thái dương cậu ấy, rồi trượt xuống theo đường nét khuôn mặt, lan từ cổ vào trong cổ áo, tạo nên một vẻ gợi cảm.


Có lẽ vì thấy nước nhỏ khó chịu, Lục Chấp luồn ngón tay vào tóc vuốt loạn xạ vài cái, muốn nước nhỏ xuống đất cho nhanh khô. Nhưng những giọt nước không nghe lời, vài giọt bị văng lên yết hầu nhô ra của cậu ấy, làn da trắng nõn lập tức được làm nổi bật thêm sự… ngon mắt.


Yết hầu của Trì Cẩn Hiến khô khốc, nhưng nó lại vô thức cuộn một vòng, cậu không dám ngẩng đầu nhìn Lục Chấp, chỉ chạy đến trước mặt người đó cúi đầu nói: “Anh Lục, nước của anh.”


Lục Chấp như thể mới phát hiện ra cậu, đặt ánh mắt vừa rồi trở lại đúng vị trí, nhìn thẳng vào Trì Cẩn Hiến, không nghịch tóc nữa.


Cậu ấy nói “cảm ơn”, nhận lấy chai nước vặn nắp uống cạn một hơi, ánh mắt vô tình nhìn chằm chằm vào nửa chai nước nhỏ còn lại trong tay kia của đối phương – chai của Giang Tiến đã uống qua.


Lục Chấp ném chai rỗng vào thùng rác, sải bước dài đi ra khỏi sân bóng. Trì Cẩn Hiến nhìn quanh một lượt, không thấy học ủy và các bạn, cũng không thấy Giang Tiến, liền tiện miệng hỏi: “Anh Giang đâu rồi? Không đợi cậu ấy à?”


Bên cạnh im lặng một lát, Trì Cẩn Hiến quay đầu nhìn.



“Phòng thay đồ.” Lục Chấp nói, “Không cần đợi.”


Trì Cẩn Hiến “ồ” một tiếng, nhìn chai nước trong tay mình, hơi lo lắng: “Vậy nước của cậu ấy, cậu ấy có cần nữa không? Lát nữa em có phải mang đến lớp cho cậu ấy không? Mặc dù chỉ còn một ít.”


Bên cạnh vẫn không lên tiếng ngay, nhưng lại dừng bước.


Lục Chấp hơi cúi đầu, nhìn bàn tay Trì Cẩn Hiến đang cầm chai nước, đột nhiên ông nói gà bà nói vịt hờ hững một câu: “Cậu cứ cầm nó đến nhà ăn, rồi lại mang từ nhà ăn về?”


“…Hả?” Trì Cẩn Hiến hầu như chưa bao giờ nghe Lục Chấp nói một câu dài như vậy với mình, vô thức muốn ngẩng đầu, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt đó, đầu óc lại không kiểm soát được, cái đầu vừa mới ngẩng lên một chút lại lập tức cúi xuống, trông khá giống đang chơi trò gật đầu. Cậu lí nhí giải thích: “Cậu ấy uống xong rồi nhét cho em, em không biết để đâu, nên…”


“Tôi bảo cậu vứt đi.” Giọng Lục Chấp gần như mang theo chút cứng rắn, không được tốt cho lắm.


Trì Cẩn Hiến cả thấy hơi lạ, nhưng cậu không để mình nghĩ nhiều về sự lạ lùng đó, rất ngoan ngoãn chạy đến bên thùng rác vứt nửa chai nước đó vào.


“Anh Lục, em mua cơm cho anh rồi, anh về ăn nhanh đi.” Sau khi đi lại bên cạnh người đó, Trì Cẩn Hiến nói.


Lục Chấp không đáp lời, hai người vai kề vai đi về phía tòa nhà giảng đường, sắp đến dưới lầu, Trì Cẩn Hiến vẫn luôn hơi cúi đầu, cả ngày không hề nhìn thẳng vào Lục Chấp.


Khác hẳn mọi khi, hai người im lặng, tóc mái hơi dài của Lục Chấp vì vừa gội xong, lúc này đã hơi khô, rủ xuống che đi một phần lông mày và mắt, cũng che đi ánh sáng dần trở nên u tối trong sâu thẳm con ngươi phía sau mái tóc, mờ mịt khó hiểu.


Vừa bước vào khu vực tòa nhà giảng đường, xung quanh đã ồn ào, toàn là tiếng đùa giỡn của bạn bè, Lục Chấp chỉ thấy ồn ào, lông mày nhíu lại khó chịu, hơi thở cũng theo đó trở nên nặng nề và bị kìm nén hơn một chút.


Cậu ấy muốn Trì Cẩn Hiến đừng đi theo mình nữa, thì nghe thấy người bên cạnh đột nhiên lên tiếng nói: “Anh Lục, anh sao vậy?”


Lục Chấp hơi sững lại, như thể không ngờ mình sẽ bị hỏi, nghiêng đầu: “Cái gì?”


“Cảm giác anh không vui lắm.” Trì Cẩn Hiến khẽ đoán.


Lục Chấp liền không nói nữa, một lúc sau mới đáp: “Chơi bóng mệt.”


Nghe vậy, Trì Cẩn Hiến vừa bị khí chất của Lục Chấp ảnh hưởng, liền vội vàng gật đầu, thở phào nhẹ nhõm.


Cậu thà mình không vui còn hơn để anh Lục không vui, nghe nói chỉ là chơi bóng mệt, đương nhiên cậu yên tâm hơn nhiều.


“Trì Cẩn Hiến.” Lục Chấp bỗng nhiên gọi cậu một tiếng.



“A.” Trì Cẩn Hiến đáp: “Sao thế?”


Cầu thang tầng một đã ở ngay trước mắt, còn khoảng mười lăm phút nữa là đến tiết tự học buổi tối, đa số học sinh đều đang đứng ở cửa lớp, dưới lầu hầu như không còn ai.


Lục Chấp dừng bước, hỏi: “Tại sao hôm nay cứ một mực cúi đầu đi đường?”


Đôi mắt của Trì Cẩn Hiến sắp có thể cúi xuống nhìn đất lập tức mở to, hơi thở nín lại. Suy nghĩ của mình bị nhìn thấu giống như một chiếc máy khoan điện hung hãn và nhanh chóng xuyên thẳng vào tim, không làm cho cậu cảm thấy đau đớn, chỉ là tê dại “ù ù ù ù”.


Dưới sự tê dại đó, rõ ràng hơn là sự xấu hổ thầm kín và… k*ch th*ch.


“Em, em em không có mà…” Cậu lên tiếng nói, những câu ngắt quãng lắp ba lắp bắp gần như khiến cậu không thể che giấu được gì.


Trì Cẩn Hiến không nhìn thấy khuôn mặt mình, nhưng cậu cảm thấy tai mình bắt đầu nóng lên, và nóng lắm!


Trong khi người khác không có mắt trên đỉnh đầu, ánh mắt của Lục Chấp đã dán chặt vào vành tai của Trì Cẩn Hiến.


“Tại sao hôm nay cứ không mãi dám ngẩng đầu nhìn tôi?” Cậu ấy đổi cách hỏi, giọng điệu rất lạnh nhạt, như thể thực sự chỉ đang hỏi một câu hỏi đơn thuần.


“Em…” Trì Cẩn Hiến chưa từng bị ai chất vấn kiểu này bao giờ, không có chút kinh nghiệm nào. Từ trước đến nay cậu theo đuổi ai cũng luôn quang minh chính đại, chẳng bao giờ giấu diếm ai điều gì, thế nên cũng chẳng có chuyện bị tra hỏi. Nhưng cậu thực sự không ngờ là cái sự “mặt mỏng” lại phát huy tác dụng vào lúc này. Tai thì chắc chắn đã sớm tố cáo phản ứng của cậu, đầu óc thì như thành cháo, muốn bịa ra lý do tại chỗ mà cũng không bịa nổi. Chẳng đấu tranh lâu gì cho cam, mới sáng nay còn nghĩ chỉ cần mình không nói thì sẽ không ai biết, Trì Cẩn Hiến cắn môi, lí nhí nói: “Em… hôm qua… buổi đêm, cái đó… nằm mơ thấy, thấy mình hôn anh Lục… nên, em không dám nhìn anh… em ngại.”


Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, bộ não của Trì Cẩn Hiến kịp nhắc nhở cậu phải giữ lại chút thể diện! Vậy nên cậu lựa lời, cắt xén, sửa đổi, chủ động thú nhận cái chuyện mình đã xúc phạm Lục Thần… một phần.


Lục Chấp nhìn đôi tai đã đỏ rực của cậu, không biết trong mắt đã ánh lên một tia sáng lấp lánh đầy tỉnh táo từ khi nào, đôi mày cũng đã giãn ra từ lúc nào chẳng hay.


Trên đầu vẫn không có ai lên tiếng, Trì Cẩn Hiến còn tưởng là vì giọng mình nói quá nhỏ, đối phương không nghe thấy, và chắc Lục Chấp cũng chẳng muốn hỏi nữa.


Càng nghĩ càng thấy có lý, Trì Cẩn Hiến vừa định hít một hơi sâu rồi thở ra, thì nghe thấy Lục Chấp thản nhiên mở miệng:


Cậu ấy hỏi:


“Chỉ là hôn?”


**


Chan: Đứa nào suốt một năm viết thư tình gào mồm muốn lăn giường với con nhà người ta? Đứa nào??? Sao phải ngại? Sao lại đỏ mặt? Tại sao?

Hết chương 12


Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Story Chương 12
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...