Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?

Chương 10

91@-

Chương 10

Tác giả: Bất Kiến Tiên Tung | Editor: Chan


Trì Cẩn Hiến ngồi trước bàn học trong phòng, lưng thẳng tắp, hệt như một học sinh ngoan ngoãn chăm chỉ học hành. Nhưng với tư thế thành kính việc học đó, cậu lại chống khuỷu tay lên bàn, trong tay chỉ cầm điện thoại.


Cậu chăm chú nhìn giao diện trò chuyện với Lục Chấp, trên cùng vẫn không hiện lên dòng chữ “đối phương đang nhập…”. Hai năm nay, cứ mỗi khi cậu gửi lời đề nghị hẹn hò, cậu sẽ dán mắt vào điện thoại, nhưng quả nhiên, không khác gì những ngày trước, đối phương vẫn không có động tĩnh gì. Lời “Cho em cơ hội yêu đương đi mà” của cậu cứ thế chìm vào im lặng, không khuấy lên chút sóng gợn nào.


Nhưng Trì Cẩn Hiến lại chắc chắn Lục Chấp đã thấy, vì…


Bể Tiền Mặt: [Anh ơi, anh có thấy em phiền không [nói nhỏ]]


Năm phút sau, điện thoại có tin nhắn mới.


Lục Chấp: [?]


Thấy chưa, đã bảo là anh ấy thấy rồi mà, chỉ là không trả lời mình mà thôi.


Nhưng Trì Cẩn Hiến rất dễ hài lòng, đối phương chỉ cần trả lời tin nhắn của cậu là được.


Không còn xoắn xuýt chuyện yêu đương gì nữa, trong đầu Trì Cẩn Hiến thực sự vẫn luôn nhớ chuyện đã xảy ra hôm nay, đối với người như Lục Vịnh, chỉ nói một câu đối lại cậu ta như vậy là còn nhẹ.


Sau đó bị Giang Tiến trêu chọc, và việc Lục Chấp im lặng suốt cả quá trình mới là nguồn gốc khiến Trì Cẩn Hiến cảm thấy bất an, tất nhiên không phải vì thái độ của mình đối với Lục Vịnh mà bất an, mà là cậu đã nghe lọt tai lời của Lục Vịnh, sợ Lục Chấp chê cậu phiền.


Dù sao thì hình như Lục Vịnh nói cũng không sai.


Trì Cẩn Hiến xóa xóa sửa sửa những lời trong khung chat, còn chưa kịp soạn một bài văn nhỏ mới để làm nũng như kiểu đâm đầu vào tường vẫn tiếp tục đi, khung đối thoại bên kia đã lại gửi tin nhắn mới đến.


Lục Chấp: [Lục Vịnh?]


Trì Cẩn Hiến liền xóa từng chữ trong khung, chỉ gửi một biểu cảm nhút nhát qua.


Bể Tiền Mặt: [[Nằm bò dưới đất không dám hó hé.JPG]]


Lục Chấp: [Cậu sẽ không gặp nó mấy lần đâu]


Không hiểu rõ ý của Lục Chấp cụ thể là gì, Trì Cẩn Hiến cũng không hỏi nhiều, dù sao anh Lục cũng sẽ không nói cho cậu biết. Chỉ là nhìn thấy câu này, trong lòng Trì Cẩn Hiến lại có chút thoải mái lạ thường.



Bóng đêm bên ngoài cửa sổ đã hoàn toàn buông xuống, ánh sáng trong phòng không xuyên qua được bóng tối dày đặc bên ngoài, nhưng lại phản chiếu ánh sáng trong mắt Trì Cẩn Hiến càng rạng rỡ hơn.


Lời tỏ tình giống như mặt trời và mặt trăng hàng ngày, một hai ngày không thấy thì còn tạm chấp nhận được, nhưng nếu kéo dài hàng năm trời sẽ khiến nhiều người mắc bệnh – về tâm lý là điều không thể tránh khỏi. Trì Cẩn Hiến cảm thấy việc truyền tải tình cảm của cậu nên giống như mặt trời, mặt trăng và các vì sao trong tự nhiên, nếu thiếu đi thì ngay cả cậu cũng cảm thấy không đúng.


Hơn nữa, không nhất thiết phải bày tỏ tấm lòng một lần mỗi ngày, mà có thể bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu.


Bể Tiền Mặt: [Anh ơi em thích anh!]


Lục Chấp: [Tôi không thích.]


Lục Chấp luôn nói câu này trước khi từ chối thư tình và hoa hồng hàng ngày. Trì Cẩn Hiến cong mắt cười thành tiếng, cầm điện thoại gõ lách cách.


Bể Tiền Mặt: [Em biết mà, em chỉ muốn nói thôi]


Bể Tiền Mặt: [Hẹ hẹ [Thỏ con vểnh tai.JPG.]]


“An An” Giọng Nguyên Tư Bạch từ dưới lầu vọng lên, Trì Cẩn Hiến vặn cổ đáp lại về phía cửa, ra hiệu mình đã nghe thấy. Nguyên Tư Bạch nói: “Xuống ăn khuya đi, không thì sẽ đói đấy.”


“Nghe rồi ạ, ba nhỏ.” Trì Cẩn Hiến chào tạm biệt Lục Chấp trước, rồi đặt điện thoại xuống và đi xuống lầu.


Đã gần chín giờ tối, có lẽ cũng hơi đói, dưới lầu Trì Tuy vây quanh Nguyên Tư Bạch, hết nhìn đông lại chạm tây, dường như cứ ở gần người là có thể no được vậy.


“… Trì Tuy, em có thể tránh xa anh một chút được không.” Nguyên Tư Bạch bưng một đĩa đồ ăn từ nhà bếp vào phòng ăn, vừa quay người suýt chút nữa đâm vào người, rất bất lực.


Trì Tuy ngước mắt nhìn người đang từ cầu thang đi xuống, bước chân thực sự lùi lại một chút, còn “ồ” một tiếng vừa ấm ức vừa tiếc nuối. Trì Cẩn Hiến ghét nhất hành động của cha cậu, rõ ràng là ở chỗ ba nhỏ không được như ý, lại trút cảm xúc lên người cậu – ví dụ như bây giờ, Trì Tuy cứ dùng ánh mắt rất không thân thiện nhìn chằm chằm cậu.


Trì Cẩn Hiến nghĩ nghĩ, nói: “Cha a, thực ra cha hoàn toàn không cần bận tâm việc con có mặt hay không, dù sao con cũng 18 tuổi rồi, không cần kiêng kỵ quá.”


Nguyên Tư Bạch hơi sững sờ: “18 tuổi?”


Con mình sinh ra mà sao mình lại không biết nó đã 18 tuổi rồi nhỉ.


Và đây có phải là vấn đề 18 hay không 18 đâu? Ngay cả khi Trì Cẩn Hiến thực sự đã trưởng thành, ông cũng sẽ không cho phép Trì Tuy quá thân mật với mình trước mặt con cái.


Trì Tuy rõ ràng đang được nói giúp, lại không chấp nhận sự nhiệt tình của Trì Cẩn Hiến, “hừ” một tiếng đầy mỉa mai: “Mấy hôm trước ai là người đón sinh nhật 17 tuổi vậy, là con chó của ta và ba nhỏ con à?”



Trì Cẩn Hiến: “…”


Nguyên Tư Bạch giơ tay véo Trì Tuy: “Mắng ai đấy?”


Trì Tuy nắm lấy tay Nguyên Tư Bạch nghịch trong lòng bàn tay, “ồ” một tiếng, nhớ ra rồi: “Tiểu An nhà mình là người phải gọi phụ huynh ngay trong buổi lễ chào cờ đầu tiên của năm nhất cấp ba, còn lúc 15 tuổi thì nói mình 16, 16 thì nói mình 17, chỉ để cố gắng đuổi kịp cái đuôi của tuổi trưởng thành, phải không?”


Trì Cẩn Hiến: “…”


Hình như đúng là chuyện cậu đã làm.


Trì Tuy giơ tay vuốt tóc Nguyên Tư Bạch, liếc nhìn Trì Cẩn Hiến bằng khóe mắt, nói: “Năm nay cuối cùng cũng ’18’ rồi, vui chứ?”


“…” Trì Cẩn Hiến hít một hơi thật sâu đầy bất mãn, trông có vẻ rất muốn phản bác, nhưng quả thật là chuyện mình đã làm, cũng không thể không thừa nhận, đành suy nghĩ một lát, nói: “Vậy con nói tuổi mụ thì sao, tuổi mụ vốn dĩ lớn hơn tuổi thật một năm mà.”


“Ừ.” Trì Tuy đồng tình với cậu, trên mặt không có ý đùa giỡn, “Mặc kệ con tuổi mụ hay tuổi thật, trước khi trưởng thành hoàn toàn mà không nghe lời, ta nhất định sẽ đánh con, ba nhỏ con cũng không cản được.”


Nguyên Tư Bạch thản nhiên: “Yên tâm đi, anh không cản đâu.”


Trì Cẩn Hiến: “…”


Trì Cẩn Hiến đương nhiên biết làm người không những không thể làm bậy, mà còn phải có tự trọng tự ái. Nhưng đột nhiên nghe ba nhỏ mình nói sẽ không che chở cho mình nữa, vẫn có tác dụng đáng kể khiến cậu sợ hãi, cổ rụt lại vô cùng ngoan ngoãn.


“Con biết rồi.” Trì Cẩn Hiến kéo ghế ra ngồi xuống, tâm trạng khá tốt ăn bữa khuya, vừa ăn vừa khen Nguyên Tư Bạch, “Ba nhỏ, ngon quá đi mất.”


Nguyên Tư Bạch cười nói: “Vậy thì phần của cha con cũng cho con luôn.” Vừa nói xong liền nhận được một lời phản đối.


“Quá đáng rồi đấy, ở nhà em không có nhân quyền nữa hả.” Trì Tuy vội vàng bê bát của mình về phía trước, sợ Trì Cẩn Hiến thật sự sẽ giành đồ ăn với mình.


Nguyên Tư Bạch nói: “Em có thường xuyên ở nhà đâu, ngay cả bữa trưa cũng ăn ở công ty, cần gì nhân quyền.”


“Vậy bữa sáng và bữa tối của em không phải đều phải ăn ở nhà sao, ba bữa một ngày thì có hai bữa đều sớm tối ở bên anh, anh đã chê em rồi à?” Trì Tuy cảm thấy vô cùng khó tin, còn có chút buồn, “An, ba nhỏ của con hình như không thích ta nữa rồi.”


Trì Cẩn Hiến nói: “Cha vừa mới mắng con xong, con sẽ không nói giúp cha đâu.”


Nguyên Tư Bạch cười khẽ.



Trì Tuy: “…”


Nhưng hình như có gì đó không đúng, Trì Cẩn Hiến nghĩ, từ ngày sinh nhật trở đi, cha cậu cứ ở nhà suốt. Tính nhẩm một chút, còn chưa được một năm ông ấy quản lý công ty mà sao đã bắt đầu ở nhà nghỉ ngơi rồi.


Trì Cẩn Hiến ngẩng đầu từ bát lên, nuốt mì trong miệng xuống và hỏi: “Cha, mấy ngày nay có vẻ như cha không đi làm mấy nhỉ?”


Ở nhà thì luôn như vậy, lúc nào cũng phải có một người bị cả nhà nhắm vào để trút giận – may mà trong nhà chỉ có ba người họ, nếu có thêm hai đứa trẻ nghịch ngợm đến gây rối, Trì Tuy nghĩ mình nhất định sẽ tức chết. Trì Tuy vừa mới bị mắng, hiểu chuyện định chuyên tâm ăn bữa khuya, nghe vậy lại “ê” một tiếng, cười, ông cũng ngẩng đầu, chuyên tâm giải thích: “Sau khi toàn thể cấp trên công ty thảo luận, các cổ đông quyết định, vị trí giám đốc công ty của nhà họ Trì được thay đổi từ mỗi người một năm quản lý thành mỗi người nửa năm – nửa năm tới ta sẽ nghỉ ngơi.”


Giọng điệu sung sướng đắc ý, nụ cười tươi rói, Trì Tuy vui đến nỗi khóe miệng muốn ngoác đến tận mang tai.


Trì Cẩn Hiến: “…”


Nói đến nhà họ Trì của họ, đừng nói người ngoài, ngay cả cậu với tư cách là “thái tử gia” trực hệ bên dưới, cũng cảm thấy việc quản lý công ty của nhà họ Trì rất kỳ lạ.


Từ thời xa xưa dần dần tiến hóa, cho đến Liên minh Liên hành tinh ngày nay, tuổi thọ trung bình của con người đã đạt đến 180, tương ứng, tuổi nghỉ hưu cũng kéo dài đến 120.


Ông nội của Trì Cẩn Hiến, Trì Viễn Thân, năm nay 90 tuổi, nếu không nói tuổi tác thì không ai có thể nhìn ra bao nhiêu dấu vết thời gian trên khuôn mặt ông. Nhưng từ khi các con trai ông lớn lên, ông nội Trì hoàn toàn không muốn quản lý công ty nữa, không ít lần công khai lẫn lén lút “khóc lóc om sòm lăn lộn”.


Tiếp đó, con trai cả không muốn quản lý vì ngại mệt; con trai thứ hai, từ nhỏ khi học nhạc đã không thể hát đúng nốt, lớn lên lại trở thành một ca sĩ nổi tiếng; con trai thứ ba là Trì Tuy, ông cũng không muốn quản lý vì ngại phiền; con trai thứ tư, Thích Tùy Diệc, vẫn còn đang đi học, và từ ID chat thông thường của cậu ấy, Trì Cẩn Hiến đã nhìn ra cuộc đời cậu ấy – một đại minh tinh chắc chắn sẽ không vào công ty.


Có một thời gian, Trì Cẩn Hiến còn nghĩ rằng ông nội cậu sinh mấy người con trai này chỉ để mình được lười biếng, nhưng không ngờ các con trai ông lại đứa nào cũng vô dụng hơn ông, lười biếng hơn ông, không có chút ý chí chiến đấu nào. Có trời biết Trì Viễn Thân khi chỉ có hai người con còn lo lắng họ sẽ tranh giành tài sản gia đình, cuối cùng phát hiện ra đúng là bùn nhão không thể trát tường…


Con trai có bốn người – mặc dù chỉ có hai người chịu quản lý công ty, nhưng cha thì chỉ có một, Trì Viễn Thân định sẵn không thể đấu lại họ, công ty vẫn là của ông. Lúc đó, Trì Viễn Thân bị phiền đến mấy tháng không ngủ ngon, cuối cùng ông nảy ra một kế, lập ra một bộ phương pháp quản lý mà cả mấy người đều áp dụng được, mỗi người quản lý một năm, năm sau đổi người khác, ông cũng sẽ không quá xa lạ với công ty – thực ra đều là nói dối, những người không đến công ty trong năm đó cũng thường xuyên theo dõi những thay đổi động thái của công ty.


Trì Cẩn Hiến vạn vạn lần không ngờ họ lại có thể thay đổi thời gian quản lý từ một năm thành nửa năm, bây giờ cậu cảm thấy nhà họ Trì không những không phá sản mà còn ngày càng phát triển lớn mạnh, đều là vì những người quản lý này có thực tài, quá mạnh.


“Cấp trên công ty quyết định, thực ra là quyết định của cha và ông nội và bác cả thôi chứ gì.” Trì Cẩn Hiến vạch trần.


Trì Tuy ăn xong, tâm trạng tốt: “Ừ hứ. Đợi con nghỉ đông là ta với ba nhỏ của con sẽ đi du lịch.”


“…” Trì Cẩn Hiến không hiểu, hỏi một cách khiêm tốn: “Bây giờ hai người không đi được ạ?”


“Con đi học, ba không yên tâm.” Nguyên Tư Bạch giúp họ dọn bát đĩa, đẩy hết cho Trì Tuy, bảo ông mang vào bếp. Trì Tuy bưng bát đứng dậy, nói: “Hơn nữa, lúc này con suốt ngày ở trường, không cản trở thế giới riêng của hai ta, không cần thiết.”


Nguyên Tư Bạch lườm ông: “Cha của Tiểu An, đừng nói bậy.”



Trì Cẩn Hiến: “…”


Vậy thì thực ra ý của cha cậu là, khi cậu không ở nhà thì họ không đi ra ngoài, đợi đến khi cậu nghỉ đông ở nhà thì họ sẽ vội vàng đi sao?


Trì Cẩn Hiến chưa từng yêu đương, bị chua đến nỗi trong bụng đầy nước chanh, nhưng cũng chính vì cách chung sống nhất quán của Trì Tuy và Nguyên Tư Bạch như vậy, khiến cậu đã nhiều lần tưởng tượng cảnh mình và Lục Chấp ở bên nhau. Không biết Lục Chấp có phải là vẫn luôn ít nói như vậy không, và hình như cũng chẳng quan tâm điều gì.


Anh ấy sẽ nói thích mình sao? Sẽ không kìm lòng được mà muốn hôn mình sao? Sẽ muốn cắn tuyến thể của mình sao? Sẽ muốn đánh dấu mình sao?


Không biết đánh dấu trọn đời là như thế nào, đời này có lẽ cũng sẽ không biết được, Beta không thể bị đánh dấu, giống như Beta không thể sản sinh ra pheromone và cũng không thể ngửi thấy pheromone vậy. Nhưng Trì Cẩn Hiến đã xem không ít tiểu thuyết và video ngắn – vì bản thân và Lục Chấp, cậu hầu như chỉ xem truyện AB. Trong đó, sau khi Beta có Alpha, sự chiếm hữu bẩm sinh của Alpha đối với bạn đời sẽ khiến họ hết lần này đến lần khác cắn tuyến thể của Beta, đến khi phát hiện không thể đánh dấu bạn đời, họ còn sẽ rất hung dữ, hết lần này đến lần khác chiếm hữu…


“… An An.”


Có người đang nói chuyện, hình như đã đẩy cửa phòng. Trì Cẩn Hiến kẹp chặt chăn bằng hai chân, vô thức cựa quậy, hai tay nắm chặt một góc chăn, đặt lên miệng cọ xát đôi môi đỏ mọng, như thể giây tiếp theo có thể cắn vào đôi môi hồng răng trắng đó.


Cậu khẽ nhíu mày, nhưng không giống như sợ hãi vì gặp ác mộng, mà càng giống như…


Tay Trì Cẩn Hiến bị Lục Chấp giữ chặt, người đó đè cậu từ phía sau, nhất định phải nghe cậu khóc, còn không cho cậu cử đậy, vì luôn không thể đánh dấu trọn đời cậu, Lục Chấp rất hung dữ, dáng vẻ hoàn toàn mất đi lý trí.


“An An.”


“Rầm-!” Trì Cẩn Hiến bật dậy khỏi giường, suýt chút nữa ngã xuống gầm giường. Nguyên Tư Bạch giật mình, vội vàng đưa tay đỡ cậu, để cậu lăn một vòng ra giữa giường, chăn cũng quấn chặt lấy người chủ nhân, giống như một người nào đó trong giấc mơ.


“… ba nhỏ?” Trì Cẩn Hiến vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, có chút mơ hồ, giọng nói cũng khàn đặc.


Nguyên Tư Bạch lộ vẻ lo lắng, vội vàng tiến lên sờ trán cậu: “Sao mặt đỏ thế, còn khóc nữa, bị ốm sao?”


Vừa dứt lời, nguyên nhân thực sự tại sao mình lại có vẻ mặt như Nguyên Tư Bạch miêu tả khiến Trì Cẩn Hiến cảm thấy “bùm” một tiếng nóng bừng cả trán, cậu luống cuống xoa mặt, ánh mắt lảng tránh, vội vàng nắm lấy tay Nguyên Tư Bạch để tránh đi, ấp úng nói: “Không, không bị ốm. Sao ba nhỏ lại lên đây.”


“Ba thấy con hôm nay không dậy sớm như mọi khi, đợi con mười phút vẫn không thấy con xuống, nên lên xem con thế nào.” Nguyên Tư Bạch vẫn đầy vẻ lo lắng: “Thật sự không có chỗ nào khó chịu sao?”


“… Không có.” Trì Cẩn Hiến vẫn không nhìn người, ho khan một tiếng hắng giọng, vén chăn xuống giường đi giày: “Có thể hôm qua ăn xong lại làm bài tập một lúc nên ngủ hơi muộn, không cảm nhận được vòng tay thông minh rung… Ba nhỏ đi ăn sáng trước đi, con thay đồ xong sẽ xuống ngay.”


“Ồ, được.” Không biết từ lúc nào, giọng Nguyên Tư Bạch không còn lo lắng nữa, còn pha chút ý cười trêu chọc. Trì Cẩn Hiến nghe ra, kỳ lạ quay đầu nhìn Nguyên Tư Bạch, liền nghe ba nhỏ của mình nói: “Tiểu An, quần ngủ bẩn rồi.”


**


Chan: Nội tâm của Trì Cẩn Hiến khi nghĩ về Lục Chấp luôn gọi là anh. Không phải bug. Cảm ơn!

Hết chương 10


Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Truyện Beta Không Thể Bị Đánh Dấu Thì Phải Làm Sao? Story Chương 10
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...