Bệnh Chiếm Hữu
Chương 103: Làm nũng
Editor: Sel
Thời Ôn bị Trần Trì ôm chặt, mỗi khi cô có ý định trở mình cả người lại bị anh ôm lại, phảng phất giống như muốn dính vào trên người của cô.
Đến gần 10 giờ đêm, cô nhận được tin nhắn của Nhạc Cẩm, cô nàng nói ngoài hành lang có tiếng động rất kỳ quái.
Gần đây Nhạc Cẩm xem rất nhiều phim kinh dị nên không dám bước ra khỏi cửa để xem xét, biết được Thời Ôn ở nhà của Trần Trì, cũng không dám bảo cô ra xem, mà là nhắc nhở bọn họ khóa cửa cẩn thận. Đương nhiên còn không quên nhắc nhở mãnh liệt mấy lần rằng bọn họ không được làm chuyện xấu trong phòng, đối với đàn ông chúng ta nên hờ hững một chút mới tốt.
Nhưng mà đêm nay Trần Trì cũng không có chút ý định nào để làm chuyện xấu cả. Đem cô ôm về trên giường, cằm chống trên đầu cô, cả hai cứ im lặng nằm như vậy, không lộn xộn cũng không nói chuyện.
Một giấc ngủ rất an ổn.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thời Ôn bị một trận tiếng chuông đánh thức. Cô cau mày cầm di động, mơ hồ nhớ rõ hôm nay không có tiết học, tắt tiếng chuông đi.
Híp mắt xem màn hình, là Nhạc Cẩm gọi đến.
"Alo ——" Trong giọng nói của Thời Ôn còn mang theo ngái ngủ, chỗ nằm bên cạnh cũng đã trống không, phòng bếp truyền đến động tĩnh rất nhỏ, cô ở trên giường lăn một vòng, lăn đến chỗ mà Trần Trì tối hôm qua.
Nghĩ thầm có phải bản thân mình quá lười hay không, lúc nào người nấu cơm cũng là anh.
"Tiểu Ôn —— ngoài cửa có một người đàn ông rất kỳ quái, cứ dựa vào cửa nhà Trần Trì!" Giọng nói của Nhạc Cẩm lén lút.
Thời Ôn xoa xoa mắt, "Cửa nhà?"
"Đúng rồi! Mình nghi ngờ tiếng động tối hôm qua chính là anh ta tạo ra. Cậu có thể bảo Trần Trì ra ngoài giải quyết một chút được không? Hôm nay mình còn có việc, anh ta cứ ở đây mình không dám đi ra ngoài, cậu nói xem nếu anh ta là fan cuồng gì đó của mình thì phải làm sao bây giờ?"
Thời Ôn nghe vậy cũng tỉnh táo hơn nhiều, buồn cười đáp: "Được rồi, để mình bảo anh ấy đi ra ngoài nhìn xem thế nào."
Tuy rằng cảm thấy biểu hiện của Nhạc Cẩm quá khoa trương, nhưng Thời Ôn vẫn không mấy yên tâm, cố ý nhắc nhở Trần Trì mang theo dụng cụ đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra một chút đã chịu lực cản, sau đó một cánh tay thò vào trong phòng, người nọ đứng lên duỗi eo, quay đầu lại nhìn ——
Là người đàn ông ngày hôm qua có ý định tiếp cận cô.
Trần Trì lập tức nheo mắt lại, khí thế lạnh lẽo.
Người đàn ông tóc lộn xộn, biểu tình tiều tụy, râu qua một đêm cũng bắt đầu dài ra, tinh thần cùng trạng thái giống nhue không phải người hôm qua cô gặp.
"Tôi đã suy nghĩ cả ngày hôm qua, thật ra lúc trước tôi cũng đã quan sát hai người, thật sự mà nói thì tôi cảm thấy anh ta không hợp với cô! Cô nghe tôi đi, hai người không thể kết hôn, quá qua loa!"
Trần Trì lạnh lùng nhếch khóe miệng, dựa vào khung cửa, "Không hợp?"
"Anh là người đứng đầu của một tập đoàn lớn, bên cạnh anh cả trai lẫn gái đều nhiều như vậy, cuộc sống thì ngợp trong vàng son, Thời Ôn không giống anh, cô ấy không phải những người phụ nữ loè loẹt thích phô trương, cũng không đối phó được những người phụ nữ đó, khẳng định sẽ có không ít phụ nữ bám vào người anh, thời gian lâu rồi, việc này sẽ gây ra tổn thương cho Thời Ôn, hơn nữa anh có thể bảo đảm trong tương lai sẽ không phản bội cô ấy?"
Biểu tình của Trần Trì đạm mạc, ánh mắt không nhẹ không nặng, mồm miệng rõ ràng, "Dù mày có phản bội cô ấy một trăm lần, thì tao cũng không bao giờ phản bội cô ấy một lần."
Người đàn ông cười trào phúng, "Đàn ông chúng ta đều thích nói mấy lời dễ nghe thế này, tôi biết anh không có khả năng làm được."
Anh ta quay sang nhìn Thời Ôn, "Thời Ôn, tôi có thể nói chuyện với cô được không?"
Thời Ôn không hiểu vì sao anh ta giọng điệu giống như hai người rất quen thuộc để nói chuyện với cô như vậy?
"Ngại quá, tôi không có gì để nói với anh cả."
"Có phải cô đang trách tôi không? Có phải cô cảm thấy tôi không tôn trọng cô vì ngày hôm qua có ý định đến gần cô?" Người đàn ông cúi đầu, thoạt nhìn tinh thần héo héo, "Xin lỗi, cô đừng giận tôi được không, tôi không phải cố ý, cô nói chuyện với tôi đi, có được không?"
Thời Ôn: "......?!"
Thời Ôn không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt, chỉ là mãnh liệt cảm giác được sau ót Trần Trì đã toát ra khí lạnh.
Làm nũng? Giả bộ tội nghiệp? Giả bộ đáng thương?
Trần Trì tức đến nỗi bật cười, đầu lưỡi đỉnh đỉnh sau răng cấm, nhàn nhạt mở miệng, "Haha, chẳng qua chỉ là bản lậu thôi, nhìn mà học chút đi."
Nói xong, anh đem Thời Ôn đè ở ván cửa, đầu thuận theo tự nhiên mà vùi vào cổ cô.
"Ôn Ôn, anh bây giờ rất không vui, rất rất rất không vui......" Anh vừa lẩm bẩm, cọ xát cô vài cái, "Anh không thích anh ta...... Em đã nói em là của anh mà, nên em không được nhìn người đàn ông khác."
"Sao cứ làm anh lo lắng mãi thế?." Trần Trì ôm lấy eo cô, "Không được vứt bỏ anh, nụ hôn đầu của anh cũng cho em rồi....."
Thời Ôn: "......"
Cô cũng không rảnh lo bị người đàn ông ngoài cửa nhìn chằm chằm mà xấu hổ, lực chú ý đều dành cho người ở trong lồng ngực.
"Có lẽ," anh ngẩng đầu, mắt đào hoa hơi nhếch, sáng như lưu li, "Đêm đầu tiên cũng lập tức trao cho em."
Mặt Thời Ôn đỏ lên, chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống. Hốt hoảng thẹn thùng nhìn anh một cái, nói thầm: "Có rất nhiều người, dù đã làm rất nhiều chuyện nhưng cuối cùng vẫn chia tay."
Vốn dĩ Trần Trì nói như vậy là vì muốn cho người đàn ông kia xấu hổ, biết khó mà lui, nghe cô nói vậy, sắc mặt liền đen xì.
"Em nói cái gì?" Hàm răng của Trần Trì phát ngứa.
Thời Ôn chớp chớp mắt, "Em vừa mới nói cái gì sao? Không nhớ rõ nữa."
Trần Trì cười lạnh, "Em nói em phải rời khỏi anh."
"Hai người thấy đó! Hở một chút là cãi nhau, hai người thật sự không thể kết hôn, đây không phải mối quan hệ bình thường như những đôi người yêu khác. Hai người thật sự không hợp!"
Người đàn ông lúc này mới mở miệng.
Trần Trì cũng không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái, tay chống ở trên ván cửa, "Hôn anh một cái thì anh sẽ tha thứ cho em."
Thời Ôn:?
"Không được......" Cô tiến đến bên tai anh, nhỏ giọng nói: "Đừng đùa nữa Trần Trì, em cảm thấy tinh thần của anh ta có chút dị thường, đừng kích thích anh ta."
Khuôn mặt Trần Trì xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, "Em thương hại anh ta? Giống như lúc trước thương hại anh vậy. Anh ta chính là muốn dựa vào sự thương hại của em mà tiếp tục dây dưa với em đấy ——"
Lúc này người đàn ông kia lại nhảy vào một câu, "Cùng tôi dây dưa thì thế nào? Hai người còn chưa kết hôn, cô ấy vẫn còn quyền tự do lựa chọn, lúc nào cô ấy cũng có thể chia tay với anh để ở bên tôi được hết!"
Ánh mắt Trần Trì trở nên hung ác nham hiểm, âm, hơi thở lạnh lẽo tùy ý phát tán. Đã lâu rồi Thời Ôn chưa nhìn thấy bộ dáng anh như vậy, đột nhiên cố có chút luống cuống.
"Trần Trì......" Cô cầm lấy cánh tay anh, muốn trấn an anh. Đôi mắt Trần Trì vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm người đàn ông.
"Thử xem." Anh từ kẽ răng rít ra một câu, giống như âm thanh của giọt nước phát ra từ vực sâu.
"Thử thì thử." Người đàn ông cũng không chút nào nhượng bộ.
Thời Ôn quả thực không thể hiểu nổi người đàn ông này, trước nay cô chưa từng thấy ai đối diện với trạng thái mất kiểm soát này của Trần Trì mà vẫn có thể bảo trì được bình tĩnh.
Nhưng sự bình tĩnh này của anh ta cũng rất quái dị, không phải xuất phát từ nội tâm không sợ hãi, mà phảng phất giống như chắc chắn Trần Trì sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng đối với anh ta.
Thời Ôn mím chặt môi, ánh mắt nhìn người đàn ông mang theo tia dò xét, bình tĩnh kiên định nói: "Trong tháng này chúng tôi sẽ kết hôn, nếu anh lại đến quấy rầy nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy."
Kết hôn......
Nghe Thời Ôn nhắc lại chuyện này, Trần Trì rốt cuộc không có cách nào để làm lơ nữa.
Hai câu nói ở cứ quanh quẩn ở bên tai anh, khiến anh tâm thần không yên.
Cứ thế kéo dài đến khi Trần Trì tới công ty.
"Tống Đằng."
Trần Trì đánh gãy lời nói của Tống Đằng, hỏi: "Cậu chuẩn bị hôn lễ thế nào?"
Tống Đằng suy đến một chút, sắc mặt biến đổi nhanh hơn tắc kè, cuối cùng vẫn bình tĩnh trả lời: "Đặt khách sạn, chuẩn bị khoảng hơn mười bàn cho bạn bè người quen, còn......"
"Không mời bạn bè người quen được không?" Trần Trì hỏi.
Tống Đằng chần chờ, "Chuyện này, kết hôn thì đương nhiên phải mời người quen hoặc họ hàng chứ ạ."
"Chuyện của hai ngườu, hai người kết hôn, cho nhiều người không liên quan như vậy vào làm cái gì?"
Tống Đằng choáng váng hai giây, cuối cùng cảm thấy lời mà anh nói cũng có chút hợp lí.
Trần Trì nhíu nhíu mi, hỏi sang chuyện khác, "Điều tra người đàn ông kia thế nào?"
Tống Đằng nhanh chóng trả lời: "Là một kiến trúc sư bình thường, người phụ nữ kia cũng đúng là mẹ ruột của anh ta, ở tiểu khu đó đã hơn ba năm, không phải mới dọn qua."
Trần Trì mở văn kiện ra, nói: "Quan sát tên đó, xem anh ta......" Anh dừng một chút, "Xem anh ta có tiếp xúc với người bên cạnh Thẩm Mạch hay không, đặc biệt là Y Thư."
"Vâng."
Bệnh Chiếm Hữu
Thời Ôn bị Trần Trì ôm chặt, mỗi khi cô có ý định trở mình cả người lại bị anh ôm lại, phảng phất giống như muốn dính vào trên người của cô.
Đến gần 10 giờ đêm, cô nhận được tin nhắn của Nhạc Cẩm, cô nàng nói ngoài hành lang có tiếng động rất kỳ quái.
Gần đây Nhạc Cẩm xem rất nhiều phim kinh dị nên không dám bước ra khỏi cửa để xem xét, biết được Thời Ôn ở nhà của Trần Trì, cũng không dám bảo cô ra xem, mà là nhắc nhở bọn họ khóa cửa cẩn thận. Đương nhiên còn không quên nhắc nhở mãnh liệt mấy lần rằng bọn họ không được làm chuyện xấu trong phòng, đối với đàn ông chúng ta nên hờ hững một chút mới tốt.
Nhưng mà đêm nay Trần Trì cũng không có chút ý định nào để làm chuyện xấu cả. Đem cô ôm về trên giường, cằm chống trên đầu cô, cả hai cứ im lặng nằm như vậy, không lộn xộn cũng không nói chuyện.
Một giấc ngủ rất an ổn.
Buổi sáng ngày hôm sau, Thời Ôn bị một trận tiếng chuông đánh thức. Cô cau mày cầm di động, mơ hồ nhớ rõ hôm nay không có tiết học, tắt tiếng chuông đi.
Híp mắt xem màn hình, là Nhạc Cẩm gọi đến.
"Alo ——" Trong giọng nói của Thời Ôn còn mang theo ngái ngủ, chỗ nằm bên cạnh cũng đã trống không, phòng bếp truyền đến động tĩnh rất nhỏ, cô ở trên giường lăn một vòng, lăn đến chỗ mà Trần Trì tối hôm qua.
Nghĩ thầm có phải bản thân mình quá lười hay không, lúc nào người nấu cơm cũng là anh.
"Tiểu Ôn —— ngoài cửa có một người đàn ông rất kỳ quái, cứ dựa vào cửa nhà Trần Trì!" Giọng nói của Nhạc Cẩm lén lút.
Thời Ôn xoa xoa mắt, "Cửa nhà?"
"Đúng rồi! Mình nghi ngờ tiếng động tối hôm qua chính là anh ta tạo ra. Cậu có thể bảo Trần Trì ra ngoài giải quyết một chút được không? Hôm nay mình còn có việc, anh ta cứ ở đây mình không dám đi ra ngoài, cậu nói xem nếu anh ta là fan cuồng gì đó của mình thì phải làm sao bây giờ?"
Thời Ôn nghe vậy cũng tỉnh táo hơn nhiều, buồn cười đáp: "Được rồi, để mình bảo anh ấy đi ra ngoài nhìn xem thế nào."
Tuy rằng cảm thấy biểu hiện của Nhạc Cẩm quá khoa trương, nhưng Thời Ôn vẫn không mấy yên tâm, cố ý nhắc nhở Trần Trì mang theo dụng cụ đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra một chút đã chịu lực cản, sau đó một cánh tay thò vào trong phòng, người nọ đứng lên duỗi eo, quay đầu lại nhìn ——
Là người đàn ông ngày hôm qua có ý định tiếp cận cô.
Trần Trì lập tức nheo mắt lại, khí thế lạnh lẽo.
Người đàn ông tóc lộn xộn, biểu tình tiều tụy, râu qua một đêm cũng bắt đầu dài ra, tinh thần cùng trạng thái giống nhue không phải người hôm qua cô gặp.
"Tôi đã suy nghĩ cả ngày hôm qua, thật ra lúc trước tôi cũng đã quan sát hai người, thật sự mà nói thì tôi cảm thấy anh ta không hợp với cô! Cô nghe tôi đi, hai người không thể kết hôn, quá qua loa!"
Trần Trì lạnh lùng nhếch khóe miệng, dựa vào khung cửa, "Không hợp?"
"Anh là người đứng đầu của một tập đoàn lớn, bên cạnh anh cả trai lẫn gái đều nhiều như vậy, cuộc sống thì ngợp trong vàng son, Thời Ôn không giống anh, cô ấy không phải những người phụ nữ loè loẹt thích phô trương, cũng không đối phó được những người phụ nữ đó, khẳng định sẽ có không ít phụ nữ bám vào người anh, thời gian lâu rồi, việc này sẽ gây ra tổn thương cho Thời Ôn, hơn nữa anh có thể bảo đảm trong tương lai sẽ không phản bội cô ấy?"
Biểu tình của Trần Trì đạm mạc, ánh mắt không nhẹ không nặng, mồm miệng rõ ràng, "Dù mày có phản bội cô ấy một trăm lần, thì tao cũng không bao giờ phản bội cô ấy một lần."
Người đàn ông cười trào phúng, "Đàn ông chúng ta đều thích nói mấy lời dễ nghe thế này, tôi biết anh không có khả năng làm được."
Anh ta quay sang nhìn Thời Ôn, "Thời Ôn, tôi có thể nói chuyện với cô được không?"
Thời Ôn không hiểu vì sao anh ta giọng điệu giống như hai người rất quen thuộc để nói chuyện với cô như vậy?
"Ngại quá, tôi không có gì để nói với anh cả."
"Có phải cô đang trách tôi không? Có phải cô cảm thấy tôi không tôn trọng cô vì ngày hôm qua có ý định đến gần cô?" Người đàn ông cúi đầu, thoạt nhìn tinh thần héo héo, "Xin lỗi, cô đừng giận tôi được không, tôi không phải cố ý, cô nói chuyện với tôi đi, có được không?"
Thời Ôn: "......?!"
Thời Ôn không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt, chỉ là mãnh liệt cảm giác được sau ót Trần Trì đã toát ra khí lạnh.
Làm nũng? Giả bộ tội nghiệp? Giả bộ đáng thương?
Trần Trì tức đến nỗi bật cười, đầu lưỡi đỉnh đỉnh sau răng cấm, nhàn nhạt mở miệng, "Haha, chẳng qua chỉ là bản lậu thôi, nhìn mà học chút đi."
Nói xong, anh đem Thời Ôn đè ở ván cửa, đầu thuận theo tự nhiên mà vùi vào cổ cô.
"Ôn Ôn, anh bây giờ rất không vui, rất rất rất không vui......" Anh vừa lẩm bẩm, cọ xát cô vài cái, "Anh không thích anh ta...... Em đã nói em là của anh mà, nên em không được nhìn người đàn ông khác."
"Sao cứ làm anh lo lắng mãi thế?." Trần Trì ôm lấy eo cô, "Không được vứt bỏ anh, nụ hôn đầu của anh cũng cho em rồi....."
Thời Ôn: "......"
Cô cũng không rảnh lo bị người đàn ông ngoài cửa nhìn chằm chằm mà xấu hổ, lực chú ý đều dành cho người ở trong lồng ngực.
"Có lẽ," anh ngẩng đầu, mắt đào hoa hơi nhếch, sáng như lưu li, "Đêm đầu tiên cũng lập tức trao cho em."
Mặt Thời Ôn đỏ lên, chỉ muốn đào cái lỗ chui xuống. Hốt hoảng thẹn thùng nhìn anh một cái, nói thầm: "Có rất nhiều người, dù đã làm rất nhiều chuyện nhưng cuối cùng vẫn chia tay."
Vốn dĩ Trần Trì nói như vậy là vì muốn cho người đàn ông kia xấu hổ, biết khó mà lui, nghe cô nói vậy, sắc mặt liền đen xì.
"Em nói cái gì?" Hàm răng của Trần Trì phát ngứa.
Thời Ôn chớp chớp mắt, "Em vừa mới nói cái gì sao? Không nhớ rõ nữa."
Trần Trì cười lạnh, "Em nói em phải rời khỏi anh."
"Hai người thấy đó! Hở một chút là cãi nhau, hai người thật sự không thể kết hôn, đây không phải mối quan hệ bình thường như những đôi người yêu khác. Hai người thật sự không hợp!"
Người đàn ông lúc này mới mở miệng.
Trần Trì cũng không thèm liếc mắt nhìn anh ta một cái, tay chống ở trên ván cửa, "Hôn anh một cái thì anh sẽ tha thứ cho em."
Thời Ôn:?
"Không được......" Cô tiến đến bên tai anh, nhỏ giọng nói: "Đừng đùa nữa Trần Trì, em cảm thấy tinh thần của anh ta có chút dị thường, đừng kích thích anh ta."
Khuôn mặt Trần Trì xanh mét, nghiến răng nghiến lợi, "Em thương hại anh ta? Giống như lúc trước thương hại anh vậy. Anh ta chính là muốn dựa vào sự thương hại của em mà tiếp tục dây dưa với em đấy ——"
Lúc này người đàn ông kia lại nhảy vào một câu, "Cùng tôi dây dưa thì thế nào? Hai người còn chưa kết hôn, cô ấy vẫn còn quyền tự do lựa chọn, lúc nào cô ấy cũng có thể chia tay với anh để ở bên tôi được hết!"
Ánh mắt Trần Trì trở nên hung ác nham hiểm, âm, hơi thở lạnh lẽo tùy ý phát tán. Đã lâu rồi Thời Ôn chưa nhìn thấy bộ dáng anh như vậy, đột nhiên cố có chút luống cuống.
"Trần Trì......" Cô cầm lấy cánh tay anh, muốn trấn an anh. Đôi mắt Trần Trì vẫn thẳng tắp nhìn chằm chằm người đàn ông.
"Thử xem." Anh từ kẽ răng rít ra một câu, giống như âm thanh của giọt nước phát ra từ vực sâu.
"Thử thì thử." Người đàn ông cũng không chút nào nhượng bộ.
Thời Ôn quả thực không thể hiểu nổi người đàn ông này, trước nay cô chưa từng thấy ai đối diện với trạng thái mất kiểm soát này của Trần Trì mà vẫn có thể bảo trì được bình tĩnh.
Nhưng sự bình tĩnh này của anh ta cũng rất quái dị, không phải xuất phát từ nội tâm không sợ hãi, mà phảng phất giống như chắc chắn Trần Trì sẽ không làm chuyện gì ảnh hưởng đối với anh ta.
Thời Ôn mím chặt môi, ánh mắt nhìn người đàn ông mang theo tia dò xét, bình tĩnh kiên định nói: "Trong tháng này chúng tôi sẽ kết hôn, nếu anh lại đến quấy rầy nữa, tôi sẽ báo cảnh sát đấy."
Kết hôn......
Nghe Thời Ôn nhắc lại chuyện này, Trần Trì rốt cuộc không có cách nào để làm lơ nữa.
Hai câu nói ở cứ quanh quẩn ở bên tai anh, khiến anh tâm thần không yên.
Cứ thế kéo dài đến khi Trần Trì tới công ty.
"Tống Đằng."
Trần Trì đánh gãy lời nói của Tống Đằng, hỏi: "Cậu chuẩn bị hôn lễ thế nào?"
Tống Đằng suy đến một chút, sắc mặt biến đổi nhanh hơn tắc kè, cuối cùng vẫn bình tĩnh trả lời: "Đặt khách sạn, chuẩn bị khoảng hơn mười bàn cho bạn bè người quen, còn......"
"Không mời bạn bè người quen được không?" Trần Trì hỏi.
Tống Đằng chần chờ, "Chuyện này, kết hôn thì đương nhiên phải mời người quen hoặc họ hàng chứ ạ."
"Chuyện của hai ngườu, hai người kết hôn, cho nhiều người không liên quan như vậy vào làm cái gì?"
Tống Đằng choáng váng hai giây, cuối cùng cảm thấy lời mà anh nói cũng có chút hợp lí.
Trần Trì nhíu nhíu mi, hỏi sang chuyện khác, "Điều tra người đàn ông kia thế nào?"
Tống Đằng nhanh chóng trả lời: "Là một kiến trúc sư bình thường, người phụ nữ kia cũng đúng là mẹ ruột của anh ta, ở tiểu khu đó đã hơn ba năm, không phải mới dọn qua."
Trần Trì mở văn kiện ra, nói: "Quan sát tên đó, xem anh ta......" Anh dừng một chút, "Xem anh ta có tiếp xúc với người bên cạnh Thẩm Mạch hay không, đặc biệt là Y Thư."
"Vâng."
Bệnh Chiếm Hữu
Đánh giá:
Truyện Bệnh Chiếm Hữu
Story
Chương 103: Làm nũng
10.0/10 từ 13 lượt.