Bên Lề Sự Cố Ngoài Ý Muốn
Chương 109: C109: Chương 109
Cố Cảnh Hàm nhất quyết muốn đưa chiếc xe mới cho Hàn Bùi Vân, để cô ấy nhận lấy, cô không chê mà lái chiếc BMW nhỏ đi mất, trên đường về nhà bản thân nghĩ mãi không ra, sao lúc trước lại đi nói tìm vịt làm gì?
Ngày mùng một Tết, ít có ai đi ra cửa, tối hôm qua tuyết rơi suốt đêm, trên đường đầy tuyết khiến đường phố càng thêm vắng vẻ.
Cố Cảnh Hàm đi xe hơi với tốc độ của xe đạp, bị mấy chiếc xe phía sau lái vượt qua, cô không suy nghĩ về biểu cảm lúc đó của Khóc Nhè, bản thân cũng đã giải thích rồi, vậy rốt cuộc có tin không?
Cái biểu cảm kia, rốt cuộc thể hiện cho "em hiểu rồi", hay là "chị bẩn"?
Cố Chỉ Lịch nhìn tuyết trắng dọc đường, tuyết bị những người công nhân quét dọn sang hai bên đường, chất thành những ngọn đồi cao, cô bé bắt đầu tưởng tượng đến cảnh bản thân tháo chiếc khẩu trang, cùng với An Ca lăn từ đồi núi tuyết này sang đồi núi tuyết khác.
Sau đó, cô bé nhớ đến Tuyết Bảo bị hỏng kia, mẹ Hàn nói là do bột khô lại, nhưng cô cảm thấy, Tuyết Bảo chắc cũng giống bản thân cô bé, đều sinh bệnh.
An Ca nói Tuyết Bảo hỏng rồi, sau đó tức giận ném nó vào thùng rác.
Chóp mũi Cố Chỉ Lịch đau nhức, cô bé vẫn hối hận vì không nhặt Tuyết Bảo, lỡ như Tuyết Bảo không được uống thuốc thì sao đây?
Nhưng......
Cô chút thất vọng mà lắc đầu, bản thân đã uống không biết bao nhiêu thuốc, sao vẫn còn bệnh.
Nhấn phanh trước đèn đỏ, Cố Cảnh Hàm không để bản thân đi rối rắm chuyện đó nữa, liếc nhìn sang Lịch Lịch, nhóc con sau khi lên xe không nói lời nào, cô tự nhiên hỏi: "Lịch Lịch đang nghĩ An Ca hả?"
Cố Chỉ Lịch gật đầu, dừng lại rồi lắc đầu.
"Vậy con nói mẹ nghe xem, đang nghĩ gì thế?"
"Con đang nghĩ tới em bé." Cố Chỉ Lịch thẳng thắn trả lời.
Cố Cảnh Hàm tăng tốc độ lái xe, nghe Lịch Lịch nói, tuổi còn trẻ rất lý trí: "Mẹ nói sau khi sinh em bé, bệnh của con sẽ tốt lên, đợi con hết bệnh thì có thể làm nhiều việc với An Ca, chúng ta cũng có thể sống chung với mẹ Hàn."
Nhóc con nói xong, đôi mắt to chớp chớp, hỏi ý kiến mẹ: "Có đúng không ạ?"
"Đúng rồi." Cố Cảnh Hàm đáp lại.
"Mẹ Hàn nói, mỗi đứa trẻ vốn là một quả trứng, khi mẹ nhận được quả trứng thì phải cho vào bụng để ấp trứng." Cố Chỉ lịch còn biết mẹ nhận được mấy quả trứng, sau này cô bé sẽ có thêm em gái, hoặc cũng có thể là em trai.
"Vậy mẹ...." Cố Chỉ Lịch tha thiết nhìn mẹ, "Mẹ có thể nói với em bé, mau nở ra được không."
Mang thai 10 tháng, làm gì đơn giản như bạn nhỏ nghĩ chứ?
Cố Cảnh Hàm không đành lòng hất nước lạnh vào con gái, cười gật đầu: "Được, mẹ sẽ đi thương lượng với em nhé."
Cố Chỉ Lịch cảm thấy thoải mái hơn, nhẹ nhàng ngâm nga một bài hát, đó là bài "Đếm Vịt" mà cô bé và An Ca hát ở nhà.
Cố Cảnh Hàm chăm chú lắng nghe.
"Không thể đếm được có bao nhiêu con vịt..."
Cô không khỏi thở dài, có ông trời chứng giám, một con vịt cũng không có.
Thẩm Thấm đang ngồi trong phòng khách vui vẻ chúc Tết mấy vị phu nhân nhà khác, bà nhìn đồng hồ, cau mày lại, nhưng lời nói chúc mừng không giảm đi một nửa.
Cả nhà người ta quây quần bên nhau bên cái bàn lớn, gia đình hạnh phúc vui vẻ hài hoà. Còn nhà mình có giống ăn Tết không? Ông già nhà này từ sáng đã vào phòng làm việc đóng cửa chặt lại, còn người nhỏ thì đến 11 giờ vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Sau khi cúp điện thoại, trong căn nhà rộng lớn không còn một bóng người, vắng tanh.
"Bà Vương." Bà gọi lớn, nhưng không thấy ai trả lời, bà lại gọi thêm mấy lần nữa.
Dì Vương đeo tạp dề lề mề đi tới, biết Thẩm Thấm buồn miệng lại muốn bắt đầu lảm nhảm với bà.
Thẩm Thấm khoanh tay, giọng điệu thản nhiên nói: "Hình như bà có đứa con gái phải không?"
Dì Vương đứng sang một bên: "Là con trai."
"Kết hôn chưa?"
Dì Vương gật đầu: "Rồi ạ."
"Có con chứ?"
"Có ạ." Dì Vương tự nói thầm trong lòng, có cũng chả liên quan tới bà, cũng đâu có lì xì cho cháu đâu.
Thẩm Thấm lại hỏi: "Mấy đứa?"
Dì Vương đưa tay ra: "Hai."
Trong mắt Thẩm Thấm trống rỗng, thở dài nói: "Tốt thật."
Nhìn thấy biểu cảm của bà, dì Vương mấp máy môi, xém nữa buột miệng nói: Bà cũng đâu thua gì.
Cố Chỉ Lịch bước vào nhà cởi giày, lịch sự đặt ủng lên giá giày, mẹ đưa dép cho cô bé, cô cầm lấy mang vào rồi nói cảm ơn.
Thẩm Thấm đi tới, bế cháu gái lên rồi nhìn trái nhìn phải, sợ đi ra ngoại bị va vào cái này cái kia.
"Bà ngoại." Cố Chỉ Lịch học được rất nhiều điều từ An Ca, cô ôm mặt bà ngoại hôn một cái.
Thẩm Thấm sửng sốt một chút, hiển nhiên không ngờ là Lịch Lịch nhà bà sẽ làm ra hành động thế, trong lòng mềm nhũn, ôm Lịch Lịch vào lòng hôn lên cục cưng nhỏ của mình.
Trước kia bà thấy Lịch Lịch cái gì cũng tốt, chỉ là thiếu cái gì đó khó nói được.
Giờ thì đã hiểu, trước đây thiếu cái hoạt bát mà trẻ con nên có.
"Đi với mẹ ra ngoài chơi gì thế?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Chỉ Lịch đỏ bừng, cô cười khúc khích: "Làm sủi cảo ạ."
"Mẹ." Cố Cảnh Hàm cắt ngang cuộc trò chuyện của hai bà cháu, đặt túi giữ nhiệt Hàn Bùi Vân đưa cho cô sang một bên, cúi người cởi khóa áo khoác của Lịch Lịch.
"Trong nhà rất nóng, chúng ta lên thay quần áo trước đi, nếu không mặc lâu sẽ bị nóng rồi bệnh." Lịch Lịch nghe mẹ nói thế, ngoan ngoãn "Vâng" một tiếng.
Thẩm Thấm đặt cháu gái xuống, nhìn Lịch Lịch nắm tay mẹ đi lên cầu thang.
Làm sủi cảo? Chương trình giải trí Tết đặc sắc tại câu lạc bộ?
Dì Vương tưởng đâu bản thân đã hết chuyện, đang muốn quay lại nhà bếp, thì bị Thẩm Thấm gọi lại.
"Bà Vương." Bà nhỏ giọng nói, cố ý không để Cố Cảnh Hàm ở trên cầu thang nghe thấy, "Bà có phát hiện không?"
"Mấy ngày trước, tôi phát hiện..." Thấm Thẩm chỉ vào bóng lưng của Cố Cảnh Hàm, "Hình như có chút dáng vẻ của người mẹ."
Dì Vương gật đầu, hiển nhiên rồi, là công cô Hàn dạy dỗ đấy.
"Sau khi Lịch Lịch bệnh thì thành như vậy?" Thẩm Thấm có chút vui mừng, nhưng nhớ đến chuyện cháu gái bị bệnh, thì vui hết nổi.
Dì Vương nói phải, bà cũng nói thật, thì đúng là sau khi Lịch Lịch bệnh Cố Cảnh Hàm mới gặp được cô Hàn, từ khi đó bắt đầu thay đổi.
Nói dông nói dài thành nói dại, dì Vương không đọc nhiều sách nhưng biết cái đạo lý này nên tìm cớ trong bếp còn việc mà né.
Trong phòng khách chỉ còn lại một mình Thẩm Thấm, bà đừng ở ngay cửa ra vào, trầm ngâm nhìn đôi giày thể thao trên kệ giày, trông không giống phong cách của Cố Cảnh Hàm, bà cầm lên xem lại đúng size giày của con gái.
Đến đây, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhìn lên kệ tủ ở trên, mở cửa tủ, kiểm tra tủ giày.
Giày trong tủ này của Cố Cảnh Hàm, bên trong đó có hai đôi dép lê mà bà chưa từng nhìn thấy, một đôi là của trẻ con, chắc là của Lịch Lịch, nhưng đôi khác lại là dép nữ, size 37.
Khách tới trong nhà đều mang dép dùng một lần, đôi dép này không phải size của Cố Cảnh Hàm, vậy mà được đặt trong tủ giày riêng, vậy đôi này dành cho ai?
Thẩm Tần liếc mắt hai cái, tức giận đóng cửa tủ lại.
Chỉ là dép nữ thôi, có cái gì hay ho đâu, có nhìn nữa cũng chẳng ra được đứa con rể.
Bà đứng dậy, nhìn thấy túi giữ nhiệt trên tủ, tưởng là đồ ăn Cố Cảnh Hàm từ khách sạn mang về nên liền cầm túi đưa cho dì Vương.
Trên cầu thang vang lên tiếng bước chân vội vã, Thẩm Thấm ngẩng đầu liền thấy người tới chính là Cố Cảnh Hàm, trên người đã thay áo hoodie và quần, loại kiểu dáng này bà chưa từng nhìn thấy, đi vội đến ngay chỗ bà, giật lấy cái túi trong tay bà.
"Con làm gì vậy?" Thẩm Thấm khó hiểu, bên trong quá lắm là đồ ăn thôi, giật cái gì mà giật?
"Con..." Cố Cảnh Hàm ý thức được hành vi của mình có chút không lễ phép, lúc lên lầu mới phát hiện đã quên túi cháo mà Khóc Nhè đưa, thế là lại lội xuống dưới, khi thấy mẹ cô cầm cái túi thì có chút sốt ruột.
"Con đói." Đem cái túi ôm trong ngực, sau đó mím môi ngoi lên lầu lại. ?ha?h mà khô?g có q?ả?g cáo, chờ gì tìm ?ga? ( t??mt??? ??.?? )
"Con không ăn cơm với ba mẹ à?" Thẩm Thấm đứng phía sau lưng cô, chống tay lên hông.
Cố Cảnh Hàm tiếp tục đi, không nói chuyện.
"Tết nhất, đêm giao thừa thì chạy ra ngoài ăn, hôm nay định ăn gì một mình trong phòng?" Thẩm Thấm trách móc, "Ba con cả buổi sáng trốn trong phòng sách, giờ đến lượt con nữa hả?"
"Mẹ đi lên mà nói với ba, đừng kéo con theo." Cố Cảnh Hàm dừng lại, xoay người lại với vẻ mặt bất đắc dĩ, thứ khiến cô khó chịu nhất chính là luôn đem cô ra so sánh với ba cô.
Thẩm Thấm nhìn mặt Cố Cảnh Hàm, nhớ lại nhiều năm về trước, lúc mới biết nói, ngồi dưới đất khóc lóc la hét đòi mẹ ôm. Rồi lại lớn lên một chút, hình như cỡ tầm Lịch Lịch bây giờ, không quấy khóc đòi, cũng không nói lời dễ nghe.
Bà chỉ nhớ được những cái này, mà quên mất bản tính hiện tại của Cố Cảnh Hàm là lạnh lùng.
Cố Cảnh Hàm và mẹ nhìn nhau cả buổi, thấy mẹ không nói gì, chắc chắn là đang nghĩ chuyện khác nên vô hình cau mày: "Con không đi tìm vịt."
Thẩm Thấm trong lòng có chút tiếc nuối, nghe Cố Cảnh Hàm nói, giật mình, gật đầu nói: "Có Lịch Lịch ở đó, mẹ biết con sẽ không tìm."
Vốn dĩ Cố Cảnh Hàm còn muốn giải thích nữa, nhưng nghĩ lại cũng chẳng mấy ý nghĩa, một hồi lại nói đến chuyện kết hôn, vẫn không nên nói.
Cố Cảnh Hàm ôm túi giữ nhiệt đi trở lại, cháo hải sản trong hộp cơm vẫn còn ấm.
Đôi mắt Thẩm Thấm không chớp mắt nhìn Cố Cảnh Hàm bước tới phòng làm việc riêng của cô, nhẹ nhàng ấn nắm cửa, mở cửa bước vào phòng, sau đó không thấy bóng dáng nữa.
Tết nhất, Tết nhất.
Bà nhẩm đi nhẩm lại mấy chữ này, đọc đi đọc lại nhưng vẫn không thể nói một lời dịu dàng nào với Cố Cảnh Hàm.
Hàn Bùi Vân tìm trên mạng giá niêm yết chiếc xe Cố Cảnh Hàm đưa tới, tổng hợp số dư hiện tại trong một số tài khoản của mình, miễn cưỡng coi như thanh toán bản thấp nhất, cô nhắn tin bảo Cố Cảnh Hàm gửi số tài khoản, không thì đến mà lái chiếc xe này về, cô muốn lấy lại tiểu BMW của cô.
Trong đầu đã soạn ra sẵn phần kịch bản chiến với Cố Cảnh Hàm, không nghĩ tới người này lại trực tiếp gửi một dãy số qua, là số tài khoản cá nhân của Cố Cảnh Hàm, rất dứt khoát.
Hàn Bùi Vân trước tiên gửi dấu chấm hỏi qua, để xác định bên kia là Cố Cảnh Hàm, chứ không phải lừa đảo.
Cố Cảnh Hàm: [Em muốn chuyển bao nhiêu thì chuyển, coi như em đầu tư, sang năm sau chị chia hoa hồng gấp đôi cho em.]
Hàn Bùi Vân: [Đầu tư cái gì mà ngon thế? Nói ra để em né boom.]
Cố Cảnh Hàm gửi icon thẹn thùng màu vàng: [Đầu tư vào đời sống của Cố Cảnh Hàm, lợi nhuận cao, đảm bảo không thua lỗ.]
Hàn Bùi Vân ở trên màn hình gửi qua ngón tay cái: [Cảm ơn, đã bị hấp dẫn.]
[Chị nói thật mà, nếu em có tiền nhàn rỗi thì đưa chị đi, chị giúp em quản lý tài chính, tiền thu về còn nhiều hơn tiền em viết tiểu thuyết.] Khép lại hồ sơ đặt trên máy tính, đem hộp cơm trống rỗng đặt sang một bên, Cố Cảnh Hàm chuẩn bị video call với Khóc Nhè.
Trước khi cô nhấp vào biểu tượng video call, điện thoại reo và ID người gọi hiển thị - Người mẹ xấu của Khóc Nhè.
Lúc đó cô vừa mới có được số điện thoại của Bùi Nhã Thục, vẫn còn tức giận về chuyện Khóc Nhè bị đánh trong phòng bên, nên cắn răng lưu lại ghi chú này.
Bây giờ nhìn lại, cả người hoá đá.
Cuộc gọi này chắc chắn là gọi đến hỏi tội, hôm qua làm Khóc Nhè chịu ấm ức, hôm nay lại tìm đến cô à.
Tâm trạng Cố Cảnh Hàm phức tạp, vốn dĩ cô không phải là người dễ bị ức hiếp, không nghe được nửa câu châm chọc, người nào mà tạt cô chậu nước lạnh, cô sẽ tạt lại nguyên thùng axit.
Nhưng người này là mẹ của Khóc Nhè, đương nhiên cô hiểu, nếu bản thân cư xử không tốt, sẽ làm quan hệ của hai mẹ con Khóc Nhè càng tệ hơn.
Điện thoại rung liên hồi nhưng bà ấy rất kiên nhẫn.
Cố Cảnh Hàm bình tĩnh lại, nhấc điện thoại lên, cười nói: "Dì, năm mới vui vẻ."
"Họ Cố." Khi Hàn Bùi Vân mở miệng, giọng nói khàn khàn, giọng điệu không mấy thiện cảm.
Cố Cảnh Hàm đáp lại: "Vâng."
Phải nịnh nọt, phải lấy lòng, phải luôn nhớ đây là mẹ vợ mình.
"Cô và Tiểu Vân...." Nhắc đến nhũ danh của con gái, Bùi Nhã Thục lúng túng, "Chuyện hai đứa, ba mẹ cô có biết không?"
Thái độ của Cố Cảnh Hàm rất tốt: "Ba mẹ cháu không có quyền can thiệp vào đời sống tình cảm của cháu."
"Vậy là không biết?"
Cố Cảnh Ham xem như cam chịu.
Giọng nói của Hàn Hoè từ bên cạnh nhàn nhạt truyền đến, Bùi Nhã Thục lại hỏi: "Còn chuyện con cái, có biết không?"
Cô không chút do dự: "Không biết ạ."
Cố Cảnh Hàm không để Bùi Nhã Thục nói, đã giành nói trước bày tỏ quan điểm của bản thân: "Chuyện thân phận của hai đứa nhỏ, cháu và Tiểu Vân đã thống nhất với nhau, đợi đến khi Lịch Lịch khỏi bệnh, đến lúc thích hợp sẽ nói cho bọn nhỏ biết, hoặc chờ hai đứa trưởng thành sẽ càng dễ hiểu chuyện này hơn."
Bên kia điện thoại im lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ, sau đó chậm rãi nói: "Tôi và ba của Tiểu Vân... muốn gặp ba mẹ cô."
Bên Lề Sự Cố Ngoài Ý Muốn