Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 96: Ngoại truyện 15


Trong lúc đang bó tay hết cách, Vân Vụ Lai thậm chí còn định dùng đồng phục để quấn quanh mặt mình, rồi xông vào lấy điện thoại ra.


Như vậy thì người khác chắc sẽ không biết cô là ai, cũng không thể chuyện bé xé ra to mà đi kiểm tra camera xem là ai đã làm chuyện tốt này.


Nói là làm, cô kéo cổ áo đồng phục lên, che kín cả khuôn mặt bên dưới mắt, nhắm chuẩn mục tiêu, định thực hiện một kế hoạch giải cứu điện thoại độc-chuẩn-chắc —


Đang chuẩn bị xông lên, khóe mắt Vân Vụ Lai chợt để ý thấy có hai bóng người đang sóng vai đi tới ở phía xa, cô phanh gấp, cứng ngắc liếc nhìn qua, thì thấy Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử đang cùng nhau đi đến. Từ xa họ đã phát hiện ra bộ dạng kỳ quái này của cô, nên ánh mắt đều đổ dồn về phía cô.


Vân Vụ Lai: “…”


Nhìn họ hai giây, cô buông tay, áo đồng phục tụt xuống vị trí bình thường, rồi cô thản nhiên bỏ đi. Đây là một hành động tự bảo vệ theo tiềm thức, đợi đến khi lên tầng hai, cô mới muộn màng nhận ra mình đã hoàn toàn bỏ lỡ cơ hội lấy lại điện thoại.


Lần này, Vân Vụ Lai hoàn toàn ngớ người.


Điện thoại của cô mãi đến khi lên cấp ba mới mua, bố cô mặc kệ sự phản đối của mẹ mà mua cho cô mẫu máy mới nhất và thời thượng nhất lúc bấy giờ. Đã là mới nhất và thời thượng nhất thì giá cả đương nhiên không cần phải nói, tóm lại là một thứ vượt quá tình hình tài chính hiện tại của nhà họ Vân. Cô mới dùng chưa đầy bốn tháng, có đánh chết cũng không có lý do gì lại vứt nó ở chỗ Chúc Khải Toàn mà không lấy về.


Dù thế nào đi nữa, cô cũng phải mặt dày đi đòi lại điện thoại.


Vân Vụ Lai đã dành cả một tiết tự học để vắt óc suy nghĩ. Cô đặt mình vào vị trí của Chúc Khải Toàn, nếu phát hiện trên bàn có thêm một chiếc điện thoại không phải của mình, phản ứng đầu tiên chắc chắn là hỏi các bạn trong lớp xem có ai làm mất điện thoại không. Nếu không ai nhận, cô sẽ giao điện thoại cho giáo viên xử lý.


Bây giờ chỉ cầu mong Chúc Khải Toàn chưa giao điện thoại cho thầy Lý Quang Huy.


Nếu không thì, toang rồi.


Hết tiết này là tan học, hôm nay là thứ sáu, Vân Vụ Lai là học sinh trực nhật. Trước khi tan học, cô chuyển cho Cừu Vũ một mẩu giấy: “Tiểu Vũ, lát nữa cậu giúp tớ dọn dẹp vệ sinh lớp học được không? Tớ có việc gấp phải đi trước, lần sau đến lượt cậu trực nhật tớ sẽ làm giúp.”


Cừu Vũ vui vẻ đồng ý: “Không vấn đề.”


Chuông tan học vừa vang lên, Vân Vụ Lai đeo cặp sách rồi lao xuống lầu.


Nhưng cô vẫn đến muộn một bước, chỗ ngồi của Chúc Khải Toàn đã trống trơn.


Vân Vụ Lai nhớ cậu cũng là học sinh trực nhật thứ sáu, đoán rằng cậu có thể đã đi dọn dẹp khu vực được phân công, nhưng cô nhanh chóng phát hiện ra ngăn bàn của cậu cũng trống rỗng, cặp sách đã biến mất!


Cậu đã đi rồi.


Mặt bàn của cậu khá giống với lúc cô rời đi, có đặt vài quyển sách, độ cong của bìa sách hơi kỳ lạ, bên dưới dường như có đè thứ gì đó.


Chẳng lẽ là điện thoại? Vân Vụ Lai thở phào nhẹ nhõm.


Lớp 4 vẫn còn rất nhiều người, cô không dám vào xem điện thoại của mình có còn ở đó không. Cô lượn lờ xung quanh hai vòng, đợi khi lớp 4 vắng người hơn, cô lại lặp lại chiêu cũ, dùng đồng phục che nửa mặt, rồi thò người qua cửa sau, lật sách của cậu lên.


Nhưng cô đã thất vọng, dưới quyển sách không phải là điện thoại, mà là một cục giấy vo tròn, cô ngẩn ra một chút, trong lòng dấy lên một suy đoán, nhanh chóng cầm lấy cục giấy, đi đến một nơi không có người rồi mở ra xem.


Quả nhiên là viết cho cô: “Điện thoại của ai? Liên hệ qua số điện thoại.”


Vân Vụ Lai: “…”


Trên đường tan học về nhà, Vân Vụ Lai mua một đống đồ ăn vặt mà Vân Sương thích.


Về đến nhà, cô liền hối lộ Vân Sương.


Chị gái hiếm khi tốt bụng như vậy, Vân Sương không nói hai lời đã đồng ý, dùng điện thoại bàn ở nhà gọi vào số máy của cô.


Chúc Khải Toàn nhanh chóng bắt máy: “A lô.”


Vân Sương nói: “Chào anh, có phải anh nhặt được điện thoại của em không ạ?”



“Đây là điện thoại của em à?” Chúc Khải Toàn im lặng một lúc, không trả lời mà hỏi ngược lại.


Điện thoại đang bật loa ngoài, Vân Sương theo chỉ dẫn của Vân Vụ Lai, bình tĩnh đáp: “Vâng ạ.”


Chúc Khải Toàn lại im lặng một lúc rồi nói: “Vậy thứ ba tuần sau em đến lớp anh tìm anh nhé, anh là Chúc Khải Toàn lớp 10/4.”


Cuối tuần này trùng với kỳ nghỉ Tết Dương lịch, được nghỉ ba ngày, thứ ba mới đi học lại. Vân Vụ Lai không thể đợi lâu đến ba ngày như vậy, hơn nữa đến trường tìm cậu để lấy thì khó tránh khỏi phải gặp mặt trực tiếp.


Vân Sương nói theo lời thoại mà chị gái đã dạy mình: “Nhưng hai ngày này em cần dùng điện thoại ạ.”


“Ngày mai anh phải đến trung tâm thương mại Hằng Long, hay là em qua đó tìm anh lấy.” Chúc Khải Toàn nói.


Vân Sương nói: “Cũng được ạ, nhưng thời gian của em không cố định, anh có thể giúp em để nó vào tủ gửi đồ tạm thời của trung tâm thương mại được không ạ?”


Một lúc lâu sau, Chúc Khải Toàn bình thản đồng ý: “Tùy em, mất thì không liên quan đến anh.”


“Vâng, cảm ơn anh nhiều ạ.” Vân Sương cảm ơn rồi đọc số điện thoại dự phòng của Vân Vụ Lai “Lúc nào để điện thoại xong, anh gửi mã lấy đồ vào số này là được ạ.”


“Ừm.” Chúc Khải Toàn ừ hữ một tiếng cho có lệ, rồi cúp máy.


Vân Sương hoàn thành nhiệm vụ, chìa tay đòi Vân Vụ Lai phần thưởng đồ ăn vặt, Vân Vụ Lai giữ lời hứa, đưa hết đồ cho em gái.


Mọi chuyện dễ dàng đến không ngờ, Chúc Khải Toàn vậy mà không hỏi cô bé là ai, cũng không hỏi tại sao điện thoại của cô bé lại xuất hiện trên bàn cậu, cứ thế mà dễ dàng đồng ý yêu cầu của cô.


Có câu nói rất hay, việc bất thường ắt có yêu ma, điều này khiến Vân Vụ Lai có cảm giác không thật mãnh liệt, sâu thẳm trong lòng, thậm chí còn có một sự bất an mơ hồ đang len lỏi.


Chúc Khải Toàn liệu có biết đây là điện thoại của cô không?


Không đâu, cô tự an ủi mình, chắc chỉ là trùng hợp thôi, cô đâu có để lộ sơ hở nào, làm sao cậu biết được?


Có lẽ cậu chỉ đơn giản là không thích xen vào chuyện của người khác mà thôi.


Chiều ngày hôm sau, Vân Vụ Lai và Vân Sương theo đúng hẹn, cùng Lạc Châu đến trung tâm thương mại Hằng Long xem phim.


Còn hơn hai mươi phút nữa phim mới bắt đầu, ba người ngồi không ở khu vực chờ đợi, chẳng có gì để làm.


Đối diện ngay cửa rạp chiếu phim có một dãy tủ gửi đồ tạm thời, Vân Vụ Lai nghịch chiếc điện thoại cũ của mình, không khỏi thắc mắc không biết bao giờ Chúc Khải Toàn mới gửi tin nhắn cho cô.


Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, khi thấy nhóm người Chúc Khải Toàn từ thang cuốn đi lên, cô suýt nữa tưởng mình hoa mắt.


Nhóm của họ có năm sáu người, có cả nam lẫn nữ, trong đó Phó Hành Thử còn bế một đứa bé chừng một tuổi.


Chúc Khải Toàn đang một lòng một dạ trêu đùa đứa bé, cho đến khi Phó Hành Thử nhìn thấy cô rồi cười với cô một cái, cậu mới thuận theo ánh mắt của Phó Hành Thử mà nhìn sang.


Dựa vào những thứ họ cầm trên tay, không khó để nhận ra họ không phải vừa mới đến trung tâm thương mại, mà đã đi dạo được một lúc rồi.


Vân Vụ Lai có chút buồn bực, không lẽ Chúc Khải Toàn quên mất chuyện trả điện thoại cho cô rồi?


Cô có nên nhắc Chúc Khải Toàn một chút không?


Nhưng ngay sau đó Chúc Khải Toàn đã chứng minh sự lo lắng của cô là thừa, cậu đi thẳng đến tủ gửi đồ, bỏ điện thoại của cô vào trong, sau đó vừa đi vào phía rạp chiếu phim, vừa cúi đầu gõ vài chữ trên điện thoại.


Không lâu sau, điện thoại của Vân Vụ Lai rung lên.


Cuối cùng cô đã hoàn toàn yên tâm, nhưng bây giờ trước mặt cậu, cô không thể đến tủ lấy điện thoại được, nếu không cô sẽ tự bại lộ bí mật mình là chủ nhân của chiếc điện thoại.


Dù sao điện thoại cũng đã ở đó rồi, cô không vội, lát nữa lấy cũng không muộn.


Đợi Chúc Khải Toàn gửi đồ xong, cả nhóm đi lại gần, Phó Hành Thử bắt chuyện với Vân Vụ Lai: “Cậu cũng đến xem phim à?”



“Ừ.” Vân Vụ Lai gật đầu.


Gần đây đến rạp chiếu phim, mười người thì hết chín người là vì bộ phim bom tấn Hollywood kia, nhóm của Phó Hành Thử cũng không ngoại lệ.


Hai người so lại thời gian, phát hiện còn xem cùng một suất chiếu.


Đứa bé trong lòng Phó Hành Thử đang nghịch con búp bê trong tay, đôi mắt to tròn long lanh tò mò nhìn cô không chớp.


“Em bé đáng yêu quá.” Vân Vụ Lai nói.


“Em gái tớ.” Phó Hành Thử cười, cậu ta gọi em gái “Chước Chước, nói cảm ơn chị đi em.”


Phó Minh Chước nói năng rất rõ ràng, theo lời anh trai, nói với Vân Vụ Lai: “Cảm ơn chị ạ.”


Vân Vụ Lai hỏi: “Em bé cũng xem phim sao?”


Thực ra trẻ con không thích hợp để đưa vào rạp chiếu phim, âm thanh và hình ảnh của phim rất lớn, cả về thị giác lẫn thính giác đều dễ làm trẻ con sợ hãi, chỉ là Phó Hành Thử bản thân cũng mới là một đứa trẻ lớn xác, làm sao biết nhiều quy tắc như vậy.


Cậu ta nói: “Ừ.”


Vân Vụ Lai cũng không hiểu, cô đơn thuần chỉ hơi lo lắng rằng buổi xem phim hôm nay e là không thể yên ổn được rồi, mỗi lần gặp trẻ con trong rạp chiếu phim, trải nghiệm đều không mấy tốt đẹp, tuổi càng nhỏ càng quấy.


Tuổi của em gái Phó Hành Thử, uy lực có thể sánh ngang với bom nguyên tử.


Nghĩ vậy, em gái của Phó Hành Thử cũng không còn đáng yêu như vậy nữa.


Chúc Khải Toàn lại nghe hiểu được ẩn ý của cô, mắt cậu không nhìn cô, nhưng lời nói lại hướng về phía cô: “Em ấy ngoan lắm, không khóc quấy đâu.”


Tâm tư bị vạch trần, Vân Vụ Lai có chút xấu hổ sờ mũi, nhưng nói thật, cô không tin cho lắm. Ai cũng nghĩ chó nhà mình không cắn người, ai cũng nghĩ con mình không phải là đứa trẻ hư, nhưng trên thực tế thì sao?


Có đầy rẫy trường hợp thú cưng làm người bị thương, bị trẻ hư làm cho mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần lại càng là chuyện thường ngày ở huyện.


Còn mười phút nữa phim bắt đầu thì người ta bắt đầu soát vé.


Ngày lễ người xem phim đông, lúc Lạc Châu mua vé, những ghế có tầm nhìn đẹp đã bán hết, chỉ còn lại những ghế ở bên cạnh và hàng đầu, so với việc chóng mặt ở hàng đầu, Lạc Châu đã chọn ba ghế liền nhau ở hàng cuối cùng, rìa nhất.


Vé của nhóm Chúc Khải Toàn toàn là vị trí vàng.


Chắc hẳn họ đã đến trung tâm thương mại từ rất sớm mới có thể mua được những vị trí tốt nhất từ trước.


Vân Vụ Lai lại dấy lên nghi ngờ, Chúc Khải Toàn ở trung tâm thương mại lâu như vậy mà không cất điện thoại của cô, tại sao vừa thấy cô, cậu liền đi cất điện thoại?


Cô ngày càng nghi ngờ rằng thực ra cậu biết đây là điện thoại của cô.


Nhận thức này khiến da đầu cô tê rần.


Phim sắp bắt đầu, trong rạp tối dần. Vân Vụ Lai đè nén sự bất an trong lòng, ép mình tập trung vào màn hình lớn.


Như Chúc Khải Toàn đã nói, Phó Minh Chước rất ngoan, chỉ mải mê chơi đồ chơi của mình, phim bắt đầu không lâu, cô bé đã nằm gục trên vai Phó Hành Thử ngủ thiếp đi.


Nhịp phim rất nhanh, tình tiết kịch tính, qua nửa phim, trong phim xảy ra một vụ nổ, âm thanh rất lớn, làm Phó Minh Chước tỉnh giấc, cô bé rên hừ hừ, có dấu hiệu sắp khóc.


Vân Vụ Lai thấy Phó Hành Thử định ra ngoài dỗ Phó Minh Chước, vừa đứng lên được nửa chừng thì bị Chúc Khải Toàn cản lại, cậu một tay bế Phó Minh Chước từ lòng Phó Hành Thử, tay kia đỡ sau gáy cô bé, vội vàng đi xuyên qua đám đông bên cạnh.


Khoảng hai mươi phút sau, hai người quay lại.


Chúc Khải Toàn một tay cầm một món đồ chơi mới, một tay dắt Phó Minh Chước vào.


Họ không trở về chỗ ngồi của mình, mà đi về phía sau.



Bậc thang dưới đất tuy có đèn chỉ dẫn, nhưng đối với một đứa trẻ chưa đầy một tuổi rưỡi thì vẫn hơi khó, Phó Minh Chước đi rất khó khăn, về cơ bản là phải dựa vào Chúc Khải Toàn nhấc lên mới đi được.


Cuối cùng khi đến trước mặt Vân Vụ Lai, Chúc Khải Toàn không biết đã nói gì với Phó Minh Chước, Phó Minh Chước lảo đảo, lao thẳng vào lòng Vân Vụ Lai.


Vân Vụ Lai giật mình, theo phản xạ đỡ lấy cô bé, cúi người quan tâm: “Bé cưng, em có sao không?”


Phó Minh Chước thấy vui, cười khanh khách.


Vân Vụ Lai ôm thân hình mềm mại của cô bé vào lòng, kỳ lạ ngẩng đầu nhìn Chúc Khải Toàn, cậu khoanh tay đứng dựa vào tường, không có ý định bế Phó Minh Chước đi.


Vân Vụ Lai nhanh chóng hiểu ra tại sao một lớn một nhỏ này lại đến đây, năm ngón tay nhỏ bé của Phó Minh Chước đang nắm chặt một thứ gì đó.


Thứ gì vậy?


Điện thoại.


Điện thoại của cô.


Chúc Khải Toàn quả nhiên đã biết.


Không hề khoa trương khi nói rằng đầu óc cô như ong ong, cảm giác như bị sét đánh ngang tai này, nhiều năm sau cô còn trải qua một lần nữa, đó là khi cô phát hiện Chúc Khải Toàn đến sân bay chỉ để đón Đặng Điểm Điểm.


Vân Vụ Lai vẫn luôn khá hài lòng với gia đình mình, tuy không phải là nhà giàu có gì, nhưng ăn mặc không thiếu, muốn mua gì, chỉ cần không phải thứ quá vô lý thì về cơ bản đều mua được, cuộc sống đơn giản, những ngày tháng trôi qua rất thoải mái.


Đây là lần đầu tiên trong đời, cô hận mình không phải là một phú nhị đại.


Nếu cô là con nhà giàu, cô đã có thể thản nhiên vứt bỏ chiếc điện thoại này, chứ không phải ở trong rạp chiếu phim tối đen, đối mặt với ánh mắt trêu chọc, đùa cợt của Chúc Khải Toàn, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.


Trước khi bị Lạc Châu và Vân Sương phát hiện ra điều bất thường, cô nói một câu “Em đi vệ sinh một lát”, rồi vòng qua Phó Minh Chước đứng dậy, lúc đi ngang qua Chúc Khải Toàn, cô nghiến răng, thấp giọng hỏi: “Vui lắm sao?”


Đã biết là cô từ sớm, sao còn phải giả vờ bỏ điện thoại vào tủ gửi đồ, bây giờ lại tại sao phải vạch trần.


Chúc Khải Toàn nghe thấy giọng nói của cô có chút nghẹn ngào.


Cô khóc à?


Cậu sững sờ, lúc phản ứng lại thì Vân Vụ Lai đã chạy đi xa, cậu lập tức bế Phó Minh Chước, đuổi theo.


Bước chân con gái không dài bằng cậu, cậu nhanh chóng đuổi kịp Vân Vụ Lai ở lối ra của rạp chiếu phim.


Cậu một tay bế Phó Minh Chước, tay kia nắm lấy tay cô: “Vân Vụ Lai.”


Vân Vụ Lai không muốn để cậu chạm vào, cô ra sức giãy giụa, trong lúc giằng co, Chúc Khải Toàn thấy mắt cô vẫn bình thường, không có dấu hiệu sắp khóc.


Nếu đã không khóc, cậu liền lớn gan hơn, đánh cược vào sự mềm lòng của cô, uy h**p: “Cậu làm vậy sẽ trúng vào em bé đó.”


Vân Vụ Lai khựng lại một chút, ngừng giãy giụa, chỉ còn lại lời cảnh cáo: “Cậu buông tôi ra.”


Cô không biết rằng, nếu cô tiếp tục giãy giụa, vì sự an toàn của Phó Minh Chước, Chúc Khải Toàn nhất định sẽ buông cô ra, nhưng Chúc Khải Toàn đã cược thắng, cô sợ làm đứa bé bị thương, đành phải dừng lại.


Chúc Khải Toàn được đằng chân lân đằng đầu, nắm chặt cánh tay cô không chịu buông.


Họ cứ thế chạy ra ngoài, Phó Hành Thử không yên tâm về Phó Minh Chước, liền đuổi theo, thấy hai người đối đầu nhau, cậu ta lặng lẽ đến, bế Phó Minh Chước đi, để lại không gian cho họ.


Nào ngờ Chúc Khải Toàn hoàn toàn không cần sự tinh tế của cậu ta, trong lòng đã mắng cậu ta tám trăm lần.


Quả nhiên, Phó Minh Chước đã đi rồi, Vân Vụ Lai không còn điểm yếu, lập tức bất chấp tất cả mà giãy giụa: “Cậu buông tôi ra!”


Về sức lực, cô tất nhiên không phải là đối thủ của cậu, giãy mấy lần không thoát, liền tức đến phát khóc, chất vấn cậu: “Chúc Khải Toàn, cậu rốt cuộc muốn làm gì hả? Điện thoại là của tôi, thì sao chứ?”



Nước mắt lăn dài trên má cô, rơi xuống mu bàn tay Chúc Khải Toàn.


Giọt nước mắt này làm bỏng tay cậu, cậu như bị phỏng, lập tức rụt tay lại.


Quen cô bốn tháng, nói chuyện chưa được mấy câu, vậy mà đã làm cô khóc hai lần rồi.


Hôm qua sau giờ thể dục trở về lớp, cậu lật quyển sách trên bàn mình lên, phát hiện một chiếc điện thoại, phản ứng đầu tiên là định giơ điện thoại lên hỏi các bạn trong lớp, kết quả tay giơ được nửa chừng, cậu lại nhớ đến bộ dạng Vân Vụ Lai với vẻ mặt và hành động kỳ quặc lượn lờ bên cạnh lớp họ.


Bên dưới điện thoại là vở chép Ngữ văn của cậu, hôm trước sau khi thi xong, lúc Vân Vụ Lai đến thu bài của cậu, trong lòng cậu đã có dự cảm không lành, đoán rằng rất có thể cô đã nhận ra nét chữ của mình.


Liên tưởng một chút, tại sao điện thoại của cô lại xuất hiện ở chỗ cậu, nguyên nhân không khó đoán.


Thật buồn cười, trông có vẻ là một cô gái nghiêm túc, vậy mà lại giở trò mèo trộm chó chụp lại vở bài tập của cậu.


Thú vui quái đản của cậu lại trỗi dậy, sau khi tan học liền giao khu vực trực nhật cho người khác, còn mình thì đeo cặp sách rời khỏi trường ngay lập tức, để lại một mẩu giấy cho cô.


Sau khi về nhà, cô nhờ một đứa trẻ gọi điện cho cậu, vừa nghe giọng đã không giống học sinh cấp ba, chắc là cô bé đi cùng cô hôm nay.


Trong điện thoại, cậu đồng ý sẽ để điện thoại vào tủ gửi đồ cho cô, nhưng thực tế không định ngoan ngoãn làm theo, muốn xem cô mãi không nhận được tin nhắn có tìm cậu lần nữa không. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy cô, cậu lại mềm lòng, nghĩ rằng không nên bắt nạt cô nữa, giả vờ như không biết gì, trước mặt cô cất điện thoại vào tủ.


Điều khiến cậu hối hận là cậu bạn nam bên cạnh cô, ban đầu tưởng là anh họ em họ gì đó, nhưng chỉ một lúc sau, cậu đã nhận ra đối phương có ý với cô.


Tại sao có nhiều người thích cô như vậy? Tại sao cô với người khác đều ổn cả, có thể nhờ người khác khiêng sách, cũng có thể cùng người khác đi xem phim, nhưng lại duy nhất không chịu nhìn thẳng vào cậu?


Cậu đã sớm quyết định từ bỏ cô, hai tháng qua cũng đã làm rất tốt, nhiều lúc, cậu thậm chí còn tưởng mình đã buông bỏ được rồi, nhưng ngay vừa rồi, khi cậu bế Phó Minh Chước đi mua đồ chơi về, cậu nhìn vào tủ gửi đồ, trong lòng bắt đầu cuộn sóng, rục rịch muốn hành động.


Vẫn là không cam tâm.


Cậu lại một lần nữa dùng cách ấu trĩ nhất để thu hút sự chú ý của cô.


Rồi lại một lần nữa làm cô khóc.


Nước mắt của cô cũng lại một lần nữa khiến cậu luống cuống.


Lịch sử luôn lặp lại một cách đáng kinh ngạc.


“Vân Vụ Lai, cậu đừng khóc nữa.” Cậu tiến lại gần một bước.


Vân Vụ Lai lập tức cảnh giác lùi lại một bước, cô lườm cậu một cái sắc lẹm, quay đầu định bỏ đi.


Chúc Khải Toàn lại đưa tay ra, cố gắng níu cô lại, nhưng sợ cô lại kích động, nên cuối cùng chỉ giơ tay ra chặn hờ trước mặt cô rồi thu về, cậu nhận lỗi: “Xin lỗi, tôi không cố ý.”


“Lần nào cậu cũng nói không cố ý, nhưng cậu chính là cố ý.” Nước mắt Vân Vụ Lai lã chã rơi xuống, cô tố cáo “Tôi rốt cuộc đã chọc giận gì cậu, mà cậu cứ phải trêu chọc tôi như vậy.”


Cô thật sự đã tự mình đa tình đến một cảnh giới nhất định rồi, mới có thể phát điên lên mà nghi ngờ Chúc Khải Toàn là người viết vở ghi chép Vật lý cho cô.


Chúc Khải Toàn rõ ràng là người không thể nào nhất trên thế giới này.


“Thật sự không cố ý.”


Lời giải thích của cậu thật yếu ớt, đừng nói là Vân Vụ Lai, ngay cả chính cậu cũng biết, không thể thuyết phục được cô.


“Tùy cậu. Tôi cũng phải nói lời xin lỗi, vì đã để điện thoại trên bàn cậu, và cả cảm ơn, cảm ơn cậu đã trả lại nó cho tôi.” Vân Vụ Lai cúi đầu không nhìn “Hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta nói chuyện.”


Nói xong, cô bỏ đi.


Nhìn bóng lưng cô rời đi, Chúc Khải Toàn không còn quan tâm đến điều gì khác nữa: “Vân Vụ Lai.”


Bước chân cô hơi khựng lại, nhưng không quay đầu.


“Vân Vụ Lai, tôi thừa nhận, vở ghi chép Vật lý là tôi viết cho cậu.”


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 96: Ngoại truyện 15
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...