Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 53


Vân Vụ Lai nói ra câu này, suýt chút nữa đã tự cắn phải lưỡi mình.


Bên này, cô đã chênh vênh bên bờ vực của sự xấu hổ và tức giận đến chết đi được, thế mà bên kia, Chúc Khải Toàn chỉ chống một khuỷu tay lên giường, hơi nhổm người dậy, ánh mắt dò xét chẳng hề có dấu hiệu lắng xuống vì sự nhượng bộ cắt đất cầu hòa của cô, cả người trông vẫn trong giai đoạn dầu muối không ngấm.


Vân Vụ Lai bó tay hết cách.


Cô không nhịn được mà tự kiểm điểm lại, rõ ràng mười phút trước, cô vẫn còn đang khóc, còn đang dỗi hờn, thậm chí còn nắm trong tay quyền quyết định có đưa Chúc Khải Toàn đến đồn cảnh sát để anh tự kiểm điểm hay không. Mà Chúc Khải Toàn thì lặn lội ngàn dặm xa xôi chạy đến đây, nhận hết mọi tội lỗi về mình, khúm núm dỗ dành cô.


Rõ ràng cô mới là người nắm thế chủ động tuyệt đối, sao bây giờ vai vế lại hoán đổi rồi?


Trước kia Chúc Khải Toàn cầu xin cô mà cô còn không chịu, chê mệt, chê không thoải mái, hơn nữa da mặt cô lại mỏng, bảo cô ở trên cao nhìn xuống ánh mắt tr*n tr** của anh, cô đã thấy toàn thân không thoải mái.


Bây giờ thì hay rồi, cô chủ động đề nghị, còn phải nhìn sắc mặt anh mà hành động.


Thế gian này rốt cuộc đã biến thành thế này từ bao giờ?


Tất cả là tại cái đồ thọc gậy bánh xe Vạn Hựu.


Vân Vụ Lai thầm mắng Vạn Hựu và Chúc Khải Toàn một lượt, thế là nghĩ thông suốt.


Cô chỉ đồng ý đi dự tiệc cùng Vạn Hựu, còn chuyện sờ cơ bụng tám múi của mấy em tiểu lang cẩu để quên đi người chồng trên danh nghĩa thì hoàn toàn là do Vạn Hựu tự tưởng tượng ra, trong đó có chữ nào là do chính miệng cô nói không?


Không hề.


Vậy thì có liên quan gì đến cô? Không phải lỗi của cô, mà cô lại ngốc nghếch tự mình gánh lấy, đúng là dâm trùng lên não làm suy giảm trí tuệ.


Tại sao cô phải tươi cười phục vụ Chúc Khải Toàn chứ?


Ai thích hầu thì cứ hầu.


Ngay lúc cô định rút lui, Chúc Khải Toàn cuối cùng cũng có động tĩnh, anh nhấc cánh tay còn lại lên, ngoắc ngón trỏ về phía cô.


Vân Vụ Lai: “…”


Do dự một lát, cuối cùng cô vẫn như một cô vợ nhỏ, lề mề quỳ gối bò qua.


May mà lúc nãy sợ Vạn Hựu vào nên cô đã mặc váy ngủ vào rồi, chiếc váy che kín người cô, giờ phút này không nghi ngờ gì đã trở thành tấm vải che thân, không để cô xấu hổ chết ngay tại chỗ.


Nhưng vấn đề nghiêm trọng hơn đã đến, cô không làm được.



Bên ngoài trời lại tối đi nhiều, như một tờ giấy thấm mực ẩm ướt, mây đen chồng chất từng lớp, sắp không chịu nổi mà đổ sập xuống.


Trời bắt đầu mưa, mưa theo gió lớn, ngày càng dữ dội, ngày càng dày đặc, trút xuống từ mái hiên, bờ tường và ngọn cây, những hạt mưa rơi loạn xạ lên cửa kính, quét ngang lan can ban công, tạo ra những tiếng sột soạt.


Trong phòng gần như không còn chút ánh sáng nào, áp suất không khí thấp dường như cũng mang theo hơi nước ẩm ướt, tạo thành một không gian kín, ẩm ướt, chật chội, khiến người ta bồn chồn không yên.


Trán và chóp mũi Vân Vụ Lai lấm tấm mồ hôi, vừa vội, vừa sợ, vừa nóng.


Chúc Khải Toàn từ đầu đến cuối chỉ lạnh lùng đứng nhìn.


Sau không biết bao nhiêu lần thử, Vân Vụ Lai dở trò ăn vạ, cúi người xuống, đầu gục lên vai anh, anh không chịu nổi sức nặng, bèn thả lỏng khuỷu tay đang chống trên giường ra, nằm thẳng lại.


“Em không biết làm.” Cô nói rất nhỏ.


Giọng nói chìm trong tiếng mưa, gần như không nghe thấy được.


“Sao lại không biết.” Yết hầu Chúc Khải Toàn trượt lên xuống mấy lần, cố gắng đỡ cô dậy “Dạy em bao nhiêu lần rồi.”


Vân Vụ Lai đã quyết tâm ăn vạ, tay cô vịn vào vai anh, không chịu ngồi thẳng dậy, cô nói: “Em sợ.”


Chúc Khải Toàn chế nhạo: “Bao nhiêu lần rồi, em sợ cái gì?”


Người không biết còn tưởng anh đang lừa gạt cô gái nhỏ ngây thơ trong sáng nào đó.


Giọng Vân Vụ Lai nhỏ đến mức phải nín thở mới miễn cưỡng nghe được, cô khăng khăng: “Nhưng em không biết, em chính là không biết.”


Ngoài ban công không biết có thứ gì bị gió thổi rơi, gây ra một vụ tai nạn liên hoàn, một loạt tiếng loảng xoảng vang lên, một lúc sau mới yên tĩnh trở lại.


Trời tối đen như mực cũng chẳng nhìn rõ gì, nghĩ chắc bên ngoài không có đồ gì quan trọng, Vân Vụ Lai liếc mắt một cái rồi thu lại, không quan tâm nữa.


Chúc Khải Toàn vẫn không có phản ứng, xem ra định cù nhây đến cùng.


Vân Vụ Lai hơi bực, cao giọng hơn: “Nói cho cùng thì người đau cũng đâu phải anh.”


Nghe cô nói đau, giọng điệu của anh cuối cùng cũng có chút dư địa để thương lượng: “Đau lắm sao?”


“Tất nhiên rồi.” Vân Vụ Lai ngẩng đầu lên “Anh chưa nghe câu ‘ba tháng không sinh hoạt vợ chồng, màng trinh tự động lành lại’ ’ à?”


Chúc Khải Toàn không nhịn được mà bật cười.


Bốn tháng trước, khi Phó Hành Thử và Yến Tùy kết hôn, Vân Vụ Lai về Cẩm Thành dự đám cưới, cái đêm mà anh mang vali đến cho cô rồi suýt ngủ lại khách sạn, anh đã hỏi cô những năm qua có người đàn ông nào khác không, cô không cho anh câu trả lời.



Đến giờ anh vẫn không biết đáp án chính xác.


Nếu có, anh chấp nhận và thấu hiểu, nhưng anh không muốn biết.


Dù sao thì ít nhất trong ba tháng gần đây, là không có.


Anh lật người đè cô xuống, dễ dàng ném chiếc váy ngủ rộng thùng thình của cô ra ngoài như một miếng giẻ rách, cười nói: “Vậy em ráng chịu một chút, để anh phá thêm lần nữa.”


Vân Vụ Lai úp lòng bàn tay lên che mắt, cười mắng: “Đồ thần kinh.”


Điều khiến cô bất ngờ là Chúc Khải Toàn không đi thẳng vào chủ đề, anh cúi người xuống.


Một sự đối đãi dịu dàng ngoài dự kiến.


Cơn mưa ngoài cửa sổ đã hoàn toàn mất kiểm soát, mây cuộn theo gió, gió xua đuổi gió, tiếng mưa xối xả như có ngàn quân vạn mã đang gào thét xung trận.


Trời cũng tối hơn, không chỉ vì mưa gió, mà thời gian cũng đã đến lúc phải tối, đèn đuốc vạn nhà bắt đầu lần lượt sáng lên, đèn đường, khu dân cư… mang theo hơi thở của khói lửa nhân gian, ánh sáng nhòe đi trong màn mưa mờ mịt, không rõ ràng, trong sự tiêu điều lại có vài phần dịu dàng bất ngờ.


Vân Vụ Lai gần như tan chảy trong đêm mưa này.


Trước đây, kiểu phục vụ này không phải là không có, Chúc Khải Toàn rất sẵn lòng cung cấp cho cô, nhưng cô lại không bỏ được sĩ diện, luôn tỏ ra kháng cự.


Nhưng lần này, cô biết anh đã khó chịu đến mức nào, trên trán anh thậm chí còn nổi cả gân xanh, nhưng anh vẫn bằng lòng dành thời gian để quan tâm đến cảm nhận của cô.


Lòng bàn tay cô ướt đẫm mồ hôi, ga giường cũng sắp nắm không vững, trong cơn khoái lạc gần như nhấn chìm tất cả, cô bất an đạp chân một cái, gọi tên anh như cầu cứu: “Chúc Khải Toàn…”


Lực tay đang giữ hai đầu gối cô siết chặt hơn, thậm chí khiến cô hơi đau.


“Đừng động đậy.” Giọng anh rất mơ hồ.


Lần nữa có được cô, anh mất vài giây để từ từ cảm nhận, đưa tay gạt những sợi tóc ướt đẫm mồ hôi trên mặt cô, nhìn ánh mắt hoàn toàn mất đi tiêu cự của cô, sinh lý và tâm lý của anh đều đạt được sự thỏa mãn tột cùng.


Anh hỏi: “Còn đau không?”


Hệ thống thính giác, khả năng tư duy và chức năng ngôn ngữ của Vân Vụ Lai đều rối loạn cả lên, đâu còn sức lực mà trả lời anh, cô hé đôi môi đỏ mọng, thở không ra hơi.


Anh rất có cảm giác thành tựu, hôn lên khóe môi cô: “Đau thì anh cũng mặc kệ, tự mình ráng chịu đi.”


Cơn mưa ngoài cửa sổ mãi không ngớt, dồn dập và cuồng loạn tưới mát mặt đất, mang theo thế hủy thiên diệt địa, thỉnh thoảng có dịu đi một chút, như một tấm mạng nhện khổng lồ giăng kín, chầm chậm lướt qua, nhưng không lâu sau lại quay trở lại, phát động một trận cuồng phong bão táp mới. Mấy chậu cây xanh tốt quanh năm ngoài ban công không ai đoái hoài, bị tàn phá đến gãy cành rụng lá, nhưng lá cây lại được mưa gột rửa đến xanh bóng, phiến lá sạch bong bụi bặm, dòng nhựa tươi non bên dưới như chực trào ra, chỉ cần bấm nhẹ là có thể ra nước.


—— Mưa rơi suốt đêm, tình yêu của anh tràn đầy như nước mưa.



Nhưng may mà đêm nay mưa rất lớn, cô thậm chí còn không nghe thấy tiếng Vạn Hựu trở về – hoặc có lẽ Vạn Hựu hoàn toàn không về.


Chỉ là Chúc Khải Toàn cũng quá điên cuồng rồi.


Tắm xong rồi, lại đến nữa.


Anh không sợ chết sao?


À đúng rồi, anh thật sự không sợ, từ lâu đã báo trước cho cô rồi: Không phải anh chết, thì là em chết.


Vân Vụ Lai hoàn toàn không biết mình đã ngủ thiếp đi lúc nào, cô chỉ biết mình giống như một con thuyền nhỏ, trôi nổi bập bềnh trên sóng biển, hướng đi hoàn toàn bị thủy triều khống chế, bản thân không có chút quyền tự chủ nào để cầm lái.


Thời gian trôi đi vùn vụt, lúc tỉnh lại lần nữa, là bị một tiếng hét kinh thiên động địa bên ngoài đánh thức.


Là giọng của Vạn Hựu.


Trong một khoảnh khắc, Vân Vụ Lai không phân biệt được mình đang ở năm nào tháng nào, một lúc sau cô mới nhớ ra mình đang ở Paris, cùng với Chúc Khải Toàn.


Cô sờ bên cạnh, một khoảng trống không.


Cơn mưa bên ngoài không biết đã tạnh từ lúc nào, rèm cửa hắt vào một chút ánh sáng yếu ớt, lờ mờ soi rõ đường nét trong phòng.


Toàn thân như bị bánh xe nghiền qua, mắt cũng cay xè không mở nổi, Vân Vụ Lai cố nén sự khó chịu xuống giường, đi ra ngoài xem có chuyện gì.


Vạn Hựu thức dậy đi vệ sinh, vừa mở cửa phòng ngủ đã thấy một bóng người đàn ông lạ trong phòng khách, sợ đến hồn bay phách lạc, tiện tay vớ lấy bình hoa bên cạnh làm vũ khí phòng thân, hét toáng lên.


Vân Vụ Lai bật đèn phòng khách, ngay khoảnh khắc đèn sáng, cô suýt nữa đã nghĩ mình bị mù.


“Đừng hét nữa.” Cô mệt mỏi phẩy tay, ngăn Vạn Hựu lại.


Cô chưa kịp báo cho Vạn Hựu tin Chúc Khải Toàn đến.


Vạn Hựu trong cơn hoảng sợ vẫn chưa định thần đã nhận ra Chúc Khải Toàn, cũng hiểu ra ngọn nguồn sự việc, cô ấy đặt bình hoa về chỗ cũ, chửi một câu “Mẹ kiếp”.


Sau đó cô ta giơ tay, lịch sự chào Chúc Khải Toàn: “Hi.”


Đồ ngủ của Vạn Hựu cũng khá kín đáo, không hở hang gì, nhưng đối với Chúc Khải Toàn vẫn là không hợp lễ thì không nhìn, anh quay mặt đi, tỏ ra lạnh nhạt thấy rõ, không đáp lời Vạn Hựu mà nói với Vân Vụ Lai: “Anh vào phòng trước đây.”


Chúc Khải Toàn hiếm khi làm mất mặt người khác như vậy.


Phòng khách chỉ còn lại hai người phụ nữ.



Vân Vụ Lai ngượng ngùng sờ mũi, hạ giọng, vuốt đuôi giới thiệu thân phận của Chúc Khải Toàn: “Người lúc nãy là chồng tớ.”


“Tớ nhận ra rồi, khổ thân tớ quen cậu ba năm cuối cùng cũng lần đầu tiên thấy cậu dắt trai về nhà.” Vạn Hựu bực bội nói “Nhưng lần sau cậu có thể báo trước cho tớ một tiếng được không? Để tớ còn có chuẩn bị tâm lý.”


Không báo trước cho bạn cùng phòng đúng là lỗi của Vân Vụ Lai, cô cúi đầu nhận lỗi: “Lỗi của tớ, lỗi của tớ.”


Bây giờ cô chỉ có một nguyện vọng, là Vạn Hựu đừng nhắc đến chuyện hôm qua rủ cô đi dự tiệc, cô đã nói dối Vạn Hựu là mình bị đau bụng kinh.


Nhưng chuyện đời mười phần thì tám chín phần không như ý, Vạn Hựu cứ chọc đúng vào tổ kiến lửa: “Thế nên hôm qua lúc tớ gõ cửa phòng cậu là hai người đang bận tối tăm mặt mũi à?”


Vân Vụ Lai: “…”


Vạn Hựu chịu thua, cô ấy mệt mỏi xua tay, nói: “Chúc mừng làm lành, nhưng chồng cậu có vẻ không ưa tớ cho lắm nhỉ.”


“Cậu nói thừa.” Vân Vụ Lai bảo Vạn Hựu nhớ lại cho kỹ “Hôm qua lúc cậu rủ tớ đi tiệc, cậu đã nói những gì, anh ấy nghe không sót một chữ, phải thiếu não lắm mới thích cậu nổi đúng không?”


Vạn Hựu nhớ lại sơ qua, cũng có chút rùng mình, cô ấy không dám nghĩ kỹ nữa, nhảy dựng lên tự bào chữa: “Thì chẳng phải tớ không nỡ nhìn cậu đau lòng, mới muốn dùng da thịt của trai trẻ để an ủi cậu sao, với lại cậu cũng đâu phải loại người đó, tớ chỉ đùa hai câu thôi mà, ai biết hai người sau đó lại làm lành ngay được chứ. Haiz, sau này cứ mặc kệ cậu khóc thầm trong đêm, không xía vào chuyện người khác nữa.”


“Tớ sẽ không khóc thầm trong đêm nữa.” Nói xong, Vân Vụ Lai lại bổ sung “Tất nhiên, trước đây tớ cũng không có.”


“Xì.” Vạn Hựu bĩu môi, đi về phía nhà vệ sinh “Cậu vào ngủ tiếp đi, mệt lắm rồi nhỉ.”


Vân Vụ Lai: “…” Đúng là mệt thật.


Trở về phòng, Chúc Khải Toàn đã ngủ rồi, đang nằm quay lưng về phía cô.


Vân Vụ Lai vén chăn lên nằm xuống, đợi vài giây mà không thấy anh có phản ứng gì.


Xong rồi, chắc chắn lại để anh nhớ tới những lời đại nghịch bất đạo của Vạn Hựu rồi, nào là “sờ cơ bụng tám múi của tiểu lang cẩu”, nào là “người chồng vừa cặn bã vừa rẻ mạt”.


Vân Vụ Lai chọc chọc vào lưng Chúc Khải Toàn, giải thích: “Bạn cùng phòng của em ăn nói bỗ bã, thích đùa giỡn, anh đừng để bụng.”


Chúc Khải Toàn không động đậy.


Vân Vụ Lai tiếp tục chọc anh: “Chúc Khải Toàn.”


Anh vẫn không thèm để ý.


Xem ra chỉ có thể dùng tuyệt chiêu cuối.


Vân Vụ Lai áp trán lên lưng anh, cọ cọ hai cái.


“Chồng ơi, em muốn ôm.”


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 53
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...