Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 35


Thức trắng cả đêm, cả hai đều mệt rã rời.


Lúc đi vì có uống rượu nên không lái xe, lúc về cũng gọi taxi. Vân Vụ Lai ngồi ở ghế sau, hai mí mắt cứ díp lại, nhưng lại ghét bỏ cửa sổ xe taxi đã có quá nhiều người chạm vào nên không chịu tựa đầu lên, thà ngáp liên tục chứ nhất quyết không dựa.


Chúc Khải Toàn khẽ cười thầm.


Vẫn còn tâm trạng cầu kỳ khó tính, xem ra tâm trạng cũng ổn định, ít nhất không đến mức đau buồn không thể kiềm chế.


Nhưng anh không chủ động đề nghị cho cô mượn bờ vai, mà chọn cách đứng ngoài quan sát.


Vân Vụ Lai thật sự buồn ngủ không chịu nổi, đành dùng tay chống cằm, khuỷu tay dò dẫm trên người vài lần, cuối cùng cũng tìm được điểm tựa cứng rắn là xương hông, định bụng chợp mắt một lát.


Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, vừa mới thiu thiu ngủ thì khuỷu tay đã trượt khỏi xương hông, kéo theo cả đầu cô chúi mạnh xuống, làm cô giật mình tỉnh giấc.


Sau hai lần như vậy, cô bắt đầu để ý đến Chúc Khải Toàn.


Chúc Khải Toàn đang cúi đầu xem điện thoại, chẳng thèm liếc nhìn cô, hoàn toàn không có ý định cho cô dựa vào.


“Trong phim, thấy người phụ nữ bên cạnh ngủ gật, người đàn ông bình thường sẽ chủ động kéo đầu cô ấy tựa vào vai mình mới phải chứ?”


Vân Vụ Lai do dự một lúc.


Cô nhanh chóng có câu trả lời, trước khi ra ngoài suýt chút nữa đã để anh ngủ cùng rồi, giờ mượn bờ vai của anh một chút cũng đâu có quá đáng.


Nghĩ vậy, cô yên tâm dịch lại gần anh hơn một chút, chẳng thèm hỏi ý kiến, trực tiếp gối đầu lên vai anh.


Chúc Khải Toàn không phản kháng.


Vân Vụ Lai hài lòng, nhắm mắt lại.


Đầu có chỗ dựa, thoải mái hơn nhiều, nhưng mãi cho đến khi taxi đến khách sạn Yến Sâm cô vẫn không tài nào ngủ được, trong đầu không kiểm soát được mà hiện về những kỷ niệm xưa cũ với bố nuôi mẹ nuôi.


Sao cô và mẹ nuôi lại đi đến bước đường này chứ.


Lạc Châu rất tốt, tốt đến mức không thể chê vào đâu được, ngoại hình sáng sủa, thành tích học tập luôn đứng đầu, hiếu thuận, có chí tiến thủ, từ nhỏ đã được các bạn nữ yêu mến.


Mẹ nuôi không từng trải, tư tưởng cũ kỹ, bản thân bà là sản phẩm của thời đại “cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy”, sống cả đời một cách mơ hồ, không thể nào hiểu được quan điểm tình yêu của giới trẻ “anh ấy rất tốt, nhưng em không có cảm giác với anh ấy”.


Đã tốt rồi, tại sao lại không thể thích?


Trừ khi cái “rất tốt” đó chỉ là lời nói khách sáo để an ủi người khác.


Lạc Châu có một khuyết điểm rất lớn, đó là gia cảnh không tốt lắm, nhưng gia cảnh không tốt cũng là vì nhà họ Lạc đã nuôi nấng Vân Vụ Lai và Vân Sương.


Và trớ trêu thay, người Vân Vụ Lai thích lại là con trai độc nhất của nhà họ Chúc thuộc tập đoàn Duy Phong, ngậm thìa vàng chào đời ở vạch đích.


Kỷ Thu Nguyệt bừng tỉnh ngộ.



Kỷ Thu Nguyệt luôn nói: “Lạc Châu vài năm nữa nhất định cũng sẽ kiếm được nhiều tiền.”


Lúc đó, Lạc Châu đã đi làm, được sếp rất coi trọng, chất lượng cuộc sống của nhà họ Lạc cải thiện rất nhanh.


Kỷ Thu Nguyệt không nói rõ, nhưng Vân Vụ Lai hiểu ý của bà, mẹ nuôi cho rằng cô ham vật chất, hư vinh, nghĩ cô thích Chúc Khải Toàn mà không thích Lạc Châu là vì tiền.


Lúc ấy Vân Vụ Lai đang học năm nhất cao học, yêu xa với Chúc Khải Toàn nên cãi vã liên miên, khó khăn lắm mới về nước một chuyến thì hai người cũng vẫn cãi nhau. Tâm trạng cô vốn đã không vui, mẹ nuôi lại không biết là lần thứ bao nhiêu lặp lại bài ca này, cô thật sự không thể nhịn được nữa, bèn nói thẳng: “Nhưng con không còn là con gái trinh trắng nữa, mẹ có chấp nhận được không?”


Vẻ mặt Kỷ Thu Nguyệt lúc đó quả thực muôn màu muôn vẻ, sau khi hoàn hồn, cả người bà run rẩy, chỉ tay vào cô mắng không thành câu: “Con nói cái gì? Sao con có thể không biết giữ mình như vậy?! Mẹ biết ăn nói sao với bố mẹ con, với bố nuôi con đây, con làm mẹ quá thất vọng rồi.”


Sự tức giận của Kỷ Thu Nguyệt không phải xuất phát từ việc Vân Vụ Lai đã “không xứng” với Lạc Châu nữa, mà phần nhiều là sự phẫn nộ của một người mẹ khi đối mặt với lỗi lầm của con gái.


Trong nhận thức bảo thủ của Kỷ Thu Nguyệt, nam nữ chỉ sau khi kết hôn mới được phép quan hệ, nếu không chính là thương phong bại tục, làm ô nhục gia môn. Bà chưa bao giờ nghĩ rằng Vân Vụ Lai sẽ làm ra chuyện như vậy.


Vân Vụ Lai nghĩ, có lẽ năm đó mình thật sự quá bốc đồng, rõ ràng không cần phải tuyệt tình đến thế, rõ ràng có thể có đường lui, nhưng cô lại chọn cách làm tổn thương cả hai bên nhất, cuối cùng dứt khoát rời khỏi nhà họ Lạc, nhiều năm qua hiếm khi quan tâm đến mẹ nuôi, cứ thế làm cho tình cảm phai nhạt dần.


Taxi đến khách sạn Yến Sâm, Chúc Khải Toàn cúi đầu nhìn Vân Vụ Lai, cô nhắm nghiền mắt, nhưng lông mi khẽ run rẩy. Đợi anh trả tiền xe xong, cô mới từ từ ngẩng đầu dậy.


Cô mệt quá rồi, lười được giây nào hay giây ấy.


Chúc Khải Toàn đi cùng cô vào khách sạn.


Vân Vụ Lai lười biếng quay đầu nhìn anh, nói: “Nói trước nhé, em không có sức hầu hạ anh đâu.”


Bây giờ cô không có tâm trạng để thực hiện nghĩa vụ vợ chồng gì hết, chỉ muốn nằm lên giường ngủ một giấc cho thật ngon.


Chúc Khải Toàn bị cô chọc cho tức cười: “Không thèm, lát nữa anh còn phải đến công ty, chỉ tìm một chỗ gần đây để ngủ thôi.” Nói xong anh còn châm chọc cô một câu “Với lại, có hầu hạ thì cũng là anh hầu hạ em chứ nhỉ.”


“Xì.” Miệng thì coi thường, nhưng trong lòng Vân Vụ Lai thừa nhận anh nói đúng.


Cô vốn định đáp lại anh “đã là đến tìm chỗ ngủ thì anh tự đi mà mở phòng khác đi, nhưng nghĩ đến việc mình nói câu này chắc chắn sẽ bị anh chế giễu là “làm màu”, cô đành nuốt lời lại.


Nói thật, cô sắp bị PTSD* với hai từ “giả tạo” rồi.


(*) PTSD*: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn


Về đến khách sạn, lần này không vội vã, Vân Vụ Lai lại không nhịn được mà cầu kỳ một phen, vào phòng tắm tắm rửa thay đồ ngủ xong mới ra. Ra ngoài thấy Chúc Khải Toàn đang mặc nguyên áo khoác nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, dường như đã ngủ.


Vân Vụ Lai lúc đó liền nổi điên, cơn buồn ngủ cũng bay biến mất: “Chúc Khải Toàn, tại sao anh lại mặc nguyên quần áo mà lên giường?”


Anh đã ngồi trên ghế bệnh viện, ngồi trên xe taxi, cả người đầy vi khuẩn, sao có thể cứ thế mà ngủ trên giường được?


Cô muốn chiếc giường phải sạch sẽ tuyệt đối, hành động lúc này của anh chắc chắn có thể lọt vào top 3 những khoảnh khắc khiến cô phát điên nhất.


“…” Chúc Khải Toàn ngái ngủ nhìn cô, rõ ràng anh đã quá lâu không ở cùng cô, nhất thời quên mất những quy tắc cầu kỳ của cô, nên lúc này đã hiểu sai ý câu “tại sao anh lại mặc nguyên quần áo mà lên giường”. Anh nhắm mắt lại, lấy lời của cô để chặn họng cô: “Không phải nói không có sức hầu hạ anh sao?”


Không đợi cô nói gì, Chúc Khải Toàn nói tiếp: “Lại có sức rồi à?”


Vân Vụ Lai: “…”



Chúc Khải Toàn xoay người, lạnh lùng vô tình nói: “Xin lỗi, anh thì hết sức rồi.”


Vân Vụ Lai: “…”


Cuối cùng, Chúc Khải Toàn vẫn bị Vân Vụ Lai ép phải vào phòng tắm tắm rửa.


Phòng tắm của khách sạn Yến Sâm có lắp thiết bị riêng tư, nhưng một khi trong phòng không có người, tấm kính sẽ trở lại trong suốt sau năm phút để đảm bảo sự sáng sủa cho khách sạn, trông căn phòng cũng rộng rãi và sang trọng hơn.


Vân Vụ Lai nằm một lúc ở nửa giường bên mà anh chưa nằm qua, lật người định đổi tư thế ngủ, kết quả vừa mở mắt ra đã thấy phòng tắm hiện ra lồ lộ.


May mà tấm kính của phòng tắm vòi sen phủ một lớp hơi nước dày đặc, chỉ có thể thấy lờ mờ bóng dáng cơ thể anh đang chuyển động bên trong.


“Đồ b**n th**, tắm mà không biết bật chế độ riêng tư.” Vân Vụ Lai thầm oán.


Nhưng đầu óc cô dường như có chút mụ mị, không biết nghĩ thế nào mà lại không quay đi, cũng không nhắm mắt lại, mà cứ trơ mắt nhìn chờ anh ra.


Chúc Khải Toàn ra rất nhanh, chỉ mất ba phút để tắm xong.


Lúc anh đẩy cửa phòng tắm bước ra, Vân Vụ Lai mới như bừng tỉnh khỏi cơn mê, cô vội vàng nhắm mắt giả vờ ngủ, tim đập loạn xạ, không biết anh có thấy không.


Chắc là anh thấy rồi, anh nhất định nghĩ cô là một người phụ nữ khẩu thị tâm phi, miệng thì nói không cần, thực tế lại thèm muốn cơ thể anh đến mức phải nhìn trộm anh tắm.


Chết tiệt!


Một đời lẫy lừng hủy trong phút chốc.


Chúc Khải Toàn mặc áo choàng tắm của khách sạn đi đến bên giường, vén chăn chui vào, tắt đèn, không nói một lời nào.


Xem ra anh không thấy.


Vân Vụ Lai thầm thở phào nhẹ nhõm.


Trong phòng trở nên rất yên tĩnh, tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau và tiếng kim đồng hồ trên cổ tay anh chuyển động.


Vân Vụ Lai lén hé một mắt, muốn xác nhận xem Chúc Khải Toàn đã ngủ chưa.


Và rồi ba mắt nhìn nhau.


Cô một, anh hai.


Một lúc lâu sau, Chúc Khải Toàn nói: “Vẫn chưa nhìn đủ à?”


Vân Vụ Lai: “…”


Cô cực kỳ chắc chắn là anh đang nói đến chuyện cô nhìn trộm anh tắm.


Có sét đánh chết cô đi cho rồi.


Cô xoay người, quay lưng về phía anh, dùng giọng điệu thiếu kiên nhẫn để che giấu sự tức giận và xấu hổ của mình: “Ngủ hay không đây, em buồn ngủ chết đi được.”



Vân Vụ Lai vốn nghĩ mình trải qua chuyện của mẹ nuôi sẽ mất ngủ, cuối cùng không tránh khỏi phải dậy uống hai viên thuốc hỗ trợ giấc ngủ. Cô cũng biết dựa vào thuốc để ngủ không tốt, nên bình thường vẫn có ý thức kiềm chế tần suất uống thuốc của mình, có thể ngủ tự nhiên thì sẽ ngủ tự nhiên, thực sự không được mới uống thuốc.


Nhưng lần này, cô lại nhanh chóng mơ màng.


Chỉ là trong lúc nửa mê nửa tỉnh, cô cảm thấy mình rất lạnh, trong cái lạnh đó, cả người cô càng lúc càng co lại, gần như cuộn thành một cục, sau lưng lờ mờ cảm nhận được hơi ấm từ người Chúc Khải Toàn truyền đến. Cô vô thức dịch người về phía sau để tìm hơi ấm, nhưng lý trí vẫn còn, kìm nén bản thân không được đến quá gần anh.


Ngay lúc đang ở giữa hai thái cực nóng lạnh, tấm nệm phía sau lún xuống, Chúc Khải Toàn xích lại gần, áp sát vào lưng cô, ôm cô từ phía sau.


Một cảm giác ấm áp dễ chịu.


Tay chân cứng đờ của Vân Vụ Lai thả lỏng, nhưng tính cầu kỳ lại không đổi được, cô càu nhàu: “Anh bẩn chết đi được…”


Anh mặc áo khoác ngoài nằm lên giường, giường bẩn rồi, sau đó mặc đồ sạch nằm lên, đồ sạch cũng bẩn rồi, bây giờ lại ôm cô, cô cũng bẩn rồi.


Giờ thì hay rồi, cả cái giường đều bẩn hết.


Chúc Khải Toàn vùi mặt vào mái tóc dày sau gáy cô, ngắt lời: “Sao em lắm chuyện thế?”


Vân Vụ Lai không còn sức để phản bác, cơn buồn ngủ đang kéo cô chìm xuống.


Chúc Khải Toàn ôm cô một lúc, cảm thấy có gì đó không ổn, tay vén áo ngủ của cô lên, luồn vào từ vạt áo, sờ lưng cô, da cô dường như nóng một cách bất thường.


“Em có thấy trong người khó chịu không?” Anh hỏi, anh không giỏi phán đoán nhiệt độ cơ thể một người có bình thường hay không chỉ qua sự chênh lệch nhiệt độ nhỏ.


Vân Vụ Lai nói lí nhí: “Đừng ồn.”


Chúc Khải Toàn mặc kệ sự phản đối của cô, kéo mặt cô về phía mình một chút, trán kề trán.


Lần này thì anh chắc chắn cô bị sốt rồi. Nửa đêm gội đầu, nhận được điện thoại của Lạc Châu, chưa sấy khô đã chạy ra ngoài, có lẽ là bị nhiễm lạnh lúc đó.


Vân Vụ Lai mơ màng nghe anh gọi dịch vụ phòng xin nhiệt kế và thuốc hạ sốt. Cô ngủ chưa được bao lâu, miệng bị nhét vào một vật thủy tinh mỏng, lạnh, là nhiệt kế.


“Sốt thật rồi, 38.8.” Anh nói.


Sau đó Vân Vụ Lai lại bị anh vòng tay qua cổ đỡ ngồi dậy. Ngủ mà cứ bị làm phiền hết lần này đến lần khác, cô bực mình muốn chết, không nhịn được mà phát cáu.


“Uống thuốc xong rồi ngủ.” Chúc Khải Toàn dỗ dành, hoàn toàn không có vẻ mất kiên nhẫn.


Vân Vụ Lai làm theo, nằm xuống lại, đợi anh cất cốc nước và thuốc rồi chui lại vào chăn, cô chủ động dựa vào người anh, nép vào lòng anh, tham lam hít lấy hơi ấm từ cơ thể anh.


Chúc Khải Toàn quay mặt về phía cô, ôm cô vào lòng.


Giấc ngủ này không được yên ổn cho lắm, Vân Vụ Lai tỉnh dậy liên tục, rồi lại nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mê mệt, có thể cảm nhận được cơ thể mình nóng hầm hập, còn cảm nhận được mình đang nằm trong vòng tay của Chúc Khải Toàn, thỉnh thoảng anh lại kề trán vào trán cô để đo nhiệt độ.


Cô mơ màng nghĩ, không phải anh nói phải đến công ty sao, sao lại không đi, chắc đã đến giờ làm việc bình thường rồi.


Lúc hoàn toàn tỉnh táo lại, cô toát ra một thân mồ hôi, người nhớp nháp, cơn nóng trong người đã lui đi.


Chúc Khải Toàn cũng đã tỉnh, vừa ôm cô vừa nghịch điện thoại.



“Mấy giờ rồi?” Vân Vụ Lai hỏi.


Chúc Khải Toàn liếc nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại: “Gần bốn giờ rồi.”


Vân Vụ Lai đầu óc không được minh mẫn lắm: “Sáng hay chiều?”


Chúc Khải Toàn nói: “Chiều, chiều của ba ngày sau, em hôn mê ba ngày rồi.”


Vân Vụ Lai: “…” Một lúc sau, cô tự mình nghĩ thông suốt, mình không thể nào ngủ cả một ngày một đêm được, chắc chắn là bốn giờ chiều hôm đó, bèn mắng: “Cút đi.”


Chúc Khải Toàn bật cười: “Vân Vụ Lai, em có biết em làm anh nghĩ đến cái gì không?”


Vân Vụ Lai không thèm để ý đến anh, linh tính mách bảo anh chẳng có lời nào hay ho.


Quả nhiên, Chúc Khải Toàn nói: “Em còn nhớ bài văn ‘Người nông phu và con rắn’ trong sách Ngữ văn không? Kể về một người nông phu ngoài đồng thấy một con rắn sắp chết cóng, tốt bụng đem con rắn bỏ vào lòng mình…”


Vân Vụ Lai có ngốc đến mấy cũng nghe ra, ý của Chúc Khải Toàn là cô chính là con rắn vong ơn bội nghĩa đó. Ai thèm anh ôn lại bài học Ngữ văn tiểu học cho cô chứ.


Cô đẩy anh một cái, nhưng không đẩy ra được.


Hành động này rất mờ ám, mặt Vân Vụ Lai hơi nóng lên, cô lảng sang chuyện khác: “Anh không đi làm à?”


“Dù sao thì anh cũng là Tổng giám đốc của tập đoàn Duy Phong.” Chúc Khải Toàn không quên lần trước cô đã bóng gió hạ thấp anh trước mặt trợ lý Tiểu An là một tên công tử bột vô dụng, “…à không, là con trai của Tổng giám đốc, đi làm hay không cũng không khác biệt mấy.”


Cho dù công ty có việc quan trọng, nhưng anh không thể để mặc cô vợ trên danh nghĩa một mình sốt chết trong phòng khách sạn được.


Mặc dù chỉ là một cô vợ trên danh nghĩa.


Vân Vụ Lai không nói nên lời, cô lại rúc vào lòng anh một lúc, càng rúc càng cảm thấy trạng thái này có chút gì đó không rõ ràng, khiến cả người cô không được tự nhiên. Cô cựa quậy người, nói: “Em muốn đi tắm.”


“Vừa mới hạ sốt tắm cái gì mà tắm, còn muốn sốt lại lần nữa à?” Chúc Khải Toàn lạnh nhạt bác bỏ yêu cầu của cô, khẽ siết chặt eo cô hơn, để cô áp sát vào người mình hơn.


Vân Vụ Lai nhận ra hành động nhỏ của anh, khựng lại một chút, rồi tiếp tục giãy giụa: “Em ra mồ hôi, nhớp nháp khó chịu lắm.”


“Đừng động đậy.” Chúc Khải Toàn bất mãn nói.


Giọng điệu có phần nghiêm khắc.


Vân Vụ Lai nhất thời bị anh trấn áp, thật sự không động đậy nữa. Sau khi hoàn hồn, cô thầm mắng mình lại mang dáng vẻ cô vợ nhỏ, tiếp tục tranh thủ cơ hội được tự do đi tắm cho mình: “Em ra mồ hôi, nhớp nháp khó chịu lắm.”


“Vậy thì làm chuyện khác đi.” Chúc Khải Toàn nói.


Vân Vụ Lai: “…”


Cho dù có làm chuyện khác thì cũng phải tắm rửa trước đã chứ, nhớp nháp bẩn thỉu thế này, cô sao có thể không biết xấu hổ mà cùng anh làm chuyện khác.


Hơn nữa bây giờ cô rất mệt, tay chân ê ẩm, thực ra không muốn liều mình hầu hạ quân tử cùng anh làm chuyện khác.


Ngay lúc cô đang suy nghĩ miên man, Chúc Khải Toàn đã đưa điện thoại của mình đến trước mặt cô, chứng minh anh là chính nhân quân tử còn cô thì suy nghĩ quá bẩn thỉu:


“Em lên hot search rồi.”


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 35
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...