Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 28


Ba năm qua Vân Vụ Lai chưa từng công khai lộ diện, đương nhiên không phải vì muốn khiêm tốn.


Sở hữu tài năng hơn người và vận may trời ban, đồng thời cũng đã bỏ ra vô số nỗ lực, cô chiếm hết cả thiên thời địa lợi nhân hòa để có được ngày hôm nay. Nếu nói cô đơn thuần chỉ muốn thiết kế vài bộ quần áo mình thích thì thật quá giả tạo.


Cô không thanh tâm quả dục đến thế. Tiền tài, danh vọng, là những cám dỗ có thể sánh ngang với ước mơ.


Giới thời trang đã rất tò mò về nhà thiết kế đứng sau MyBride. Vân Vụ Lai vô cùng rõ ràng, cũng vô cùng tự tin, đợi sau khi tác phẩm mới ra mắt vào ngày mai, sự tò mò của giới bên ngoài đối với cô sẽ leo lên một đỉnh cao mới.


Lần đầu lộ diện, quy mô càng lớn càng tốt, chiêu trò càng nhiều càng tốt, độ quan tâm càng cao càng tốt.


Cô không cần lo người khác nghi ngờ cô chiêu trò hay bán rẻ ước mơ, bởi vì cô có trong tay số lượng lớn những tác phẩm tiêu biểu với chất lượng vượt trội, nên cô có đủ tự tin để bước ra ánh đèn sân khấu, muốn thản nhiên ung dung bao nhiêu thì có bấy nhiêu, có thể chịu được mọi áp lực đến từ sự quan tâm của bên ngoài.


Cô chủ động đề xuất ý định công khai, Chúc Khải Toàn rất bất ngờ, một lúc sau, anh gửi cho cô một tin: Nếu là vì bố tôi thì không cần đâu.


Rất nhanh lại là một tin khác: Ông ấy nhiều tiền lắm, không thiếu chút đó của em đâu, không cần để ý đến ông ấy.


Chúc Khải Toàn hiểu lầm rằng cô muốn công khai là vì áy náy với bố mẹ anh, hoặc ngại từ chối yêu cầu của bố chồng.


Vân Vụ Lai đúng là vì những lời nói của bố chồng mới cân nhắc đến việc công khai hôn nhân, bởi vì trước đó cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này.


Nói chính xác hơn, phần lớn thời gian, cô hoàn toàn không nhớ mình là người đã kết hôn, không nhớ mình có một người đàn ông gọi là chồng.


Tỷ lệ “phần lớn thời gian” này, ít nhất cũng phải chiếm 95%.


Vừa nghe xong cô còn cảm thấy việc công khai này hoang đường đến cực điểm, nhưng hai ngày nay bình tĩnh suy nghĩ lại, đây quả thực là một vụ làm ăn chỉ có lời không có lỗ.


Phải công nhận, bố chồng cô đúng là có đầu óc kinh doanh hơn cô nhiều, nhìn cái gì cũng ra được cơ hội và giá trị thương mại, thảo nào có thể làm sếp lớn của Duy Phong.


Điều duy nhất có lỗi chính là Chúc Khải Toàn, lỡ như cuối cùng ly hôn, anh muốn cưới vợ khác, thân phận người đàn ông đã qua một đời vợ chẳng phải sẽ bị thiên hạ biết hết sao.


Cô sống ở nước ngoài, độ bao dung của nước ngoài đối với việc ly hôn cao hơn trong nước không chỉ một hai bậc.


Vân Vụ Lai đã phải tự mình làm công tác tư tưởng một hồi lâu, ví dụ như “chuyện đôi bên cùng có lợi nhà họ cũng là người hưởng lợi”, hay là “anh giàu như vậy, có ly hôn chắc cũng không ảnh hưởng đến việc cưới vợ sau”, lạc quan hơn nữa thì nghĩ “dù sao cũng không có con, cũng chưa tổ chức đám cưới, đến lúc đó anh vẫn có thể theo tiêu chuẩn cưới lần đầu mà rước vợ mới”, cô mới dám mặt dày mở lời với anh.


Nếu anh không đồng ý, cô tuyệt đối sẽ không miễn cưỡng, càng không cố gắng thuyết phục anh.


Lúc này, Vân Vụ Lai đối diện với hai tin nhắn Wechat của Chúc Khải Toàn, lặp đi lặp lại nhai nuốt từng chữ, bắt đầu làm bài tập đọc hiểu.


Không cần đâu?


Ngữ khí này, có hơi nghiêm trọng, hình như là không muốn thì phải?


Nhiều tiền lắm? Không thiếu chút đó?


Rốt cuộc là đang nói bố anh hay chính anh?


Tóm lại ý của anh chắc là nhà họ hoàn toàn coi thường chút giá trị thương mại đó của cô.


Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, Vân Vụ Lai đi đến kết luận, Chúc Khải Toàn không vui vẻ phối hợp với cô để chiêu trò.


Cô đau lòng từ bỏ, giả vờ như mình đúng là vì muốn dỗ dành bố chồng nên mới ra hạ sách này, gửi cho anh một tin: Vậy thì tốt quá rồi, nhưng phải nhờ anh giải thích với bố giúp tôi.



Ai ngờ, cô vừa gửi đi, Chúc Khải Toàn đã gửi tới một tin: Nếu là ý của riêng em, tôi không có vấn đề gì, em cứ tự do phát huy.


Vân Vụ Lai dùng tốc độ nhanh nhất thu hồi tin nhắn của mình, cô nghiêm túc suy nghĩ xem xác suất Chúc Khải Toàn không thấy tin nhắn của cô là bao nhiêu.


Xấp xỉ bằng 0.


Vân Vụ Lai là một người rất lạc quan, cô lại bắt đầu suy nghĩ xem khả năng Chúc Khải Toàn chưa đọc hết tin nhắn là bao nhiêu.


Cô cảm thấy khả năng này khá lớn.


Thế là cô như không có chuyện gì xảy ra mà gửi đi một tin khác: Được.


Giây tiếp theo, Chúc Khải Toàn đã ném qua một tấm ảnh chụp màn hình, trong ảnh, hiện ra rành rành câu nói của cô Vậy thì tốt quá rồi, nhưng phải nhờ anh giải thích với bố giúp tôi.


Hơn nữa, anh còn hỏi cô hai câu:


Cái gì được?


Rốt cuộc là ý của ai?


Mặt Vân Vụ Lai nóng bừng lên trong nháy mắt, cô sắp bốc khói đến nơi rồi.


Sao anh lại nghĩ đến chuyện chụp màn hình chứ?


Một lúc sau, cô cố nén sự ngượng ngùng, trả lời: Vừa nãy gửi nhầm người.


Thế nhưng, gửi xong cô liền hối hận.


Gửi nhầm người, lừa ai chứ?


Đêm hôm khuya khoắt, vừa hay có một người khác đang nói chuyện với cô và cũng nhắc đến vấn đề về bố, trên đời này có chuyện trùng hợp đến vậy sao?


Lừa kẻ ngốc chắc kẻ ngốc cũng không tin.


Huống hồ là lừa một người tinh tường đến từng chân tơ kẽ tóc, bậc thầy soi xét.


Đấu trí với Chúc Khải Toàn, đúng là múa rìu qua mắt thợ.


Lần này cô thật sự không lạc quan nổi nữa.


Vân Vụ Lai tuyệt vọng vùi mặt vào gối, nếu không phải sợ đánh thức Vân Sương, cô thật sự rất muốn hét lên để giải tỏa.


Trong lúc đó điện thoại lại rung hai lần, mỗi lần rung tim cô lại co rúm lại một lần.


Vân Vụ Lai vùi mình trong gối đến sắp ngạt thở mới ngẩng đầu lên, chưa kịp nhìn điện thoại đã thấy Vân Sương bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm trong bóng tối.


Vân Vụ Lai: “…”


Vân Sương khẽ khàng chất vấn: “Chị còn dám nói chị không yêu đương à?”


Trước mặt Vân Sương, Vân Vụ Lai tự động biến thành hình tượng người chị cả điềm tĩnh, cô thu lại biểu cảm, giọng điệu bình tĩnh: “Sao em chưa ngủ?”


Vân Sương cũng rất bất đắc dĩ: “Em cũng muốn ngủ chứ, nhưng bị chị làm ồn ào đánh thức còn gì.”



“Em mau ngủ đi, không phải nói mai phải dậy sớm sao.” Vân Sương lật người, lầm bầm “Ai vậy, có thể khiến chị còn khoa trương hơn cả hồi cấp ba.”


Làm gì có khoa trương hơn hồi cấp ba. Vân Vụ Lai thầm nghĩ.


Hồi cấp ba là dáng vẻ gì nhỉ?


Lâu quá rồi, không nhớ nổi.


Điện thoại đã qua thời gian tự động khóa màn hình, đã tối đen, cô mở lại, xem tin nhắn Chúc Khải Toàn gửi đến.


Biết rồi.


Không cần ngại, ngủ đi.


“…” Vân Vụ Lai không muốn trả lời nữa, cô quyết định giả vờ ngủ.


Nhưng một loạt sự cố tai nạn khiến cô mất ngủ, xét thấy ngày mai còn có một ngày làm việc cường độ cao đang chờ, hơn nữa lần đầu công khai lộ diện không thể ủ rũ bơ phờ được, cô bèn dậy tìm hai viên thuốc hỗ trợ giấc ngủ để uống.


Nằm lại lên giường, chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ đã ập đến.


Trong mơ cô trở về những năm tháng cấp ba.


Cô mơ thấy mình trở thành bạn cùng lớp của Chúc Khải Toàn, giáo viên chủ nhiệm xếp chỗ theo kiểu tiểu học, sợ học sinh nói chuyện riêng nên xếp nam nữ ngồi lẫn lộn, cô và Chúc Khải Toàn được xếp cùng bàn. Cô rất vui, nhưng một ngày nọ có một bạn nữ xinh đẹp chuyển đến lớp, Chúc Khải Toàn vậy mà lại lấy lý do không nhìn rõ bảng để chuyển lên ngồi hàng trên, ngồi cùng với bạn nữ xinh đẹp đó.


Phải biết rằng hai mắt anh thị lực đều là 5.2, ngồi hàng cuối cùng cũng có thể nhìn rõ thời khóa biểu dán bên cạnh bảng đen.


Sau khi chuyển lên, anh và bạn nữ xinh đẹp đó ngồi cùng nhau ghé tai thì thầm, nói cười không ngớt.


Cô vừa tức giận vừa đau lòng.


Đến lúc tan học về nhà, Chúc Khải Toàn ngày nào cũng nhắn tin cho cô cũng phá lệ không gửi tin nhắn.


Cô nhịn hai ngày, cuối cùng vào tối ngày thứ ba không kìm được đã chủ động nhắn tin cho anh, còn tìm một cái cớ vô cùng vụng về: Tớ không tìm thấy bài kiểm tra toán, có ở chỗ cậu không?


Họ đã hai ngày không ngồi cùng bàn, bài kiểm tra vừa phát làm sao có thể ở chỗ anh được?


Cô chỉ là thực sự hết cách rồi.


Sau đó là sự chờ đợi đằng đẵng. Điện thoại im phăng phắc, cô sợ bị hết tiền ngưng dịch vụ, còn lấy điện thoại bàn trong nhà gọi vào di động của mình, đúng là không bị ngưng.


Cô lại tìm cớ cho anh, nghĩ muộn thế này rồi, có lẽ anh đã ngủ.


Kết quả vừa lên mạng xã hội, cô gái kia đã đăng trạng thái, chính là ảnh chụp màn hình cuộc trò chuyện với anh, nội dung vô cùng mập mờ.


Anh không ngủ, anh chỉ bận ở bên người khác.


Cô cảm thấy mất mặt, gửi cho Chúc Khải Toàn một tin: Vừa nãy tớ gửi nhầm người, định gửi cho bạn cùng bàn mới.


Chúc Khải Toàn cuối cùng cũng trả lời:


Cậu làm gì có bạn cùng bàn mới.


Không cần ngại, ngủ đi.



Một trái tim chỉ còn lại niềm vui sướng.


Bảy giờ sáng, Vân Vụ Lai bị đồng hồ báo thức đánh thức khỏi giấc ngủ, cô đỡ cái đầu choáng váng ngồi dậy, cảnh trong giấc mơ đêm qua từng chút một ùa về trong tâm trí.


Trong mơ có rất nhiều lỗ hổng.


Ví dụ như cô và Chúc Khải Toàn vốn không học cùng lớp.


Ví dụ như ở độ tuổi nhạy cảm như cấp ba, trừ một cặp lẻ ra, giáo viên không thể nào xếp nam nữ ngồi cùng nhau.


Ví dụ như cô gái xinh đẹp kia thực ra là bạn học thời đại học của cô, vốn không phải người Cẩm Thành, thậm chí không phải người trong tỉnh.


Hơn nữa trong đời thực cô chưa bao giờ hèn mọn như vậy trước mặt Chúc Khải Toàn, nếu anh thay lòng đổi dạ, cô tuyệt đối không thể nào đeo bám dai dẳng, còn tìm cái cớ vớ vẩn như vậy để chủ động tìm anh.


Cô sẽ bảo anh cút đi càng xa càng tốt.


Nhưng những tâm tư thiếu nữ ngọt ngào chua xót trong mơ, những nhịp tim rối loạn, sự mong chờ và thấp thỏm khi đối diện với anh, cùng với nỗi buồn và xấu hổ sau khi bị tổn thương, lại chân thực vô cùng, mãnh liệt và cuộn trào, đến nỗi người đã tỉnh rồi mà cảm xúc vẫn còn vương vấn trong lòng.


Cô gái trong mơ, thật sự rất thích Chúc Khải Toàn.


Giống hệt như trước đây, khi đó, cô đã yêu anh nồng nhiệt như vậy, thấy anh cười, thế giới của cô liền trở nên tươi sáng.


Bị anh thao túng hỉ nộ ái ố, tước đoạt tâm tư ý niệm, vì anh mà rung động, vì anh mà vui mừng sầu lo, một hành động vô tình của anh cũng có thể gây nên sóng to gió lớn trong thế giới của cô.


Cảm giác này vừa xa xôi lại vừa quen thuộc.


Cô nhớ ra rồi, mình đã từng yêu anh đến vô phương cứu chữa như thế nào.


Đồng hồ báo thức lần thứ hai vang lên, có nghĩa là đã đến hạn chót phải thức dậy, cô thật sự không có thời gian để lãng phí nữa.


Vân Vụ Lai vén chăn lên, xỏ dép lê, đầu nặng chân nhẹ bước vào nhà vệ sinh, nhanh chóng thu dọn bản thân.


Lúc cô từ nhà vệ sinh đi ra, Vân Sương đã bị động tác của cô làm cho tỉnh giấc, đội một mái tóc rối bù thò đầu ra khỏi giường nhìn cô.


“Em cứ ngủ tiếp đi, muốn mặc đồ gì thì tự lật trong vali của chị” Vân Vụ Lai nhanh chóng mang giày cầm túi, có chút không yên tâm dặn dò, “Đừng mặc đồ quá lố, cứ gọn gàng thanh lịch là được.”


Nhưng nói xong cô lại thấy mình nói thừa, cô có phải Đặng Điểm Điểm đâu, cô vốn chẳng có bộ đồ lố lăng nào.


“Biết rồi ạ.” Vân Sương ngái ngủ đáp một tiếng, rồi lại nằm xuống.


Hậu trường buổi biểu diễn đã bận rộn không ngơi tay, khắp nơi đều là những người đi lại vội vã, tiếng bộ đàm ồn ào và hỗn loạn.


Tiểu An bưng lên một ly cà phê nóng hổi: “Chị Vụ Lai, của chị đây.”


Vân Vụ Lai quả thực rất cần cà phê để tỉnh táo, cô nếm một ngụm, Tiểu An cho rất nhiều sữa và đường vào, vị đắng của cà phê gần như biến mất hoàn toàn, nhưng sữa và đường hơi nhiều quá, vừa ngấy vừa gắt.


Nhưng bây giờ không phải là lúc để ý chi tiết, cô không nói gì, cầm ly cà phê đi lại trong hậu trường, xác nhận trang phục và phụ kiện, nhấn mạnh những điều cần lưu ý với người mẫu, và tiến hành những điều chỉnh nhỏ.


Nhậm Ngân Dao cũng ở đó.


Lúc chạm mặt, Vân Vụ Lai rất bình tĩnh chào cô ta một tiếng: “Hi.”


Nhậm Ngân Dao rất miễn cưỡng nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.



“Gì cơ?” Vân Vụ Lai quay đầu nhìn, ngây thơ mở to mắt.


Nhậm Ngân Dao nói thẳng: “Không cần giả vờ, người cầm súng nước bắn tôi, là cô đúng không?”


“Ồ, cô nói chuyện súng nước à, tôi cũng có nghe nói, giữa ban ngày ban mặt sao lại có chuyện như vậy xảy ra được, thật không thể tin nổi, nhưng sao cô lại nghĩ là tôi làm chứ?” Vân Vụ Lai tiếp tục giả vờ vô tội, “Chúng ta không thù không oán, sao tôi có thể cầm súng nước bắn cô được?” Cô chuyển giọng “Cô lại chẳng làm gì có lỗi với tôi, đúng không?”


Nhậm Ngân Dao đương nhiên không thể thừa nhận là mình ra tay trước, nửa ngày trời không nói được câu nào.


Vân Vụ Lai đại thắng, tâm trạng cũng tươi sáng lên không ít, cô vỗ vỗ tay Nhậm Ngân Dao: “Tâm lý của cô vẫn cần phải rèn luyện thêm, tối qua không ngủ ngon à, quầng thâm mắt nặng quá, hay là tìm chuyên gia trang điểm che giúp đi.”


Nói xong cô bỏ đi, để lại Nhậm Ngân Dao ở phía sau nghiến răng nghiến lợi.


Vân Vụ Lai không có thời gian để ý đến cô ta, đang bận tối tăm mặt mũi thì đột nhiên có một giọng nói cắt ngang: “Vụ Lai?”


Cô nhìn theo hướng âm thanh, phát hiện là bạn trai của Vạn Hựu.


“Này, Đới Dương. Sao anh cũng ở đây?” Vân Vụ Lai tò mò hỏi.


Đới Dương làm việc cho một người nổi tiếng trên mạng xã hội, người này những năm đầu bắt đầu đăng bài liên quan đến giới giải trí và thời trang trên Weibo, tài khoản công chúng Wechat, năng lực chuyên môn không tồi, hơn nữa thủ đoạn marketing và giữ fan đều rất cao tay, tích lũy được một lượng fan khá lớn, sức ảnh hưởng rất rộng, hiện tại đã hình thành một đội ngũ trưởng thành.


Lần này họ được cho phép vào hậu trường của QC để quay cảnh hậu trường.


Trước đây thân phận của Vân Vụ Lai không được công khai, Vạn Hựu ngay cả bạn trai cũng không nói, lần này biết Vân Vụ Lai sắp lộ diện, mới nói cho Đới Dương biết.


“Vụ Lai cô có bận không?” Đới Dương làm thân “Nếu không bận, tôi có thể làm một cuộc phỏng vấn độc quyền với cô được không?”


Phỏng vấn độc quyền, hơn nữa là phỏng vấn hậu trường trước khi thân phận Vân Vụ Lai được công khai, sức nặng không hề nhẹ, chắc chắn có thể giúp anh ta được lãnh đạo nhìn bằng con mắt khác.


Vân Vụ Lai khá bận, vì liên quan đến thời gian thay đồ của người mẫu, để đảm bảo an toàn, chỉ huy sân khấu gọi cô qua để bàn bạc về thứ tự của hai bộ váy cưới.


Vừa hay Bùi Cao Trác đi qua, liếc nhìn họ một cách dửng dưng.


Vân Vụ Lai vừa đối mặt với Bùi Cao Trác liền nhớ ra một số chuyện, cô cảm thấy một trận cắn rứt lương tâm, cảm thấy mình vẫn nên thay bạn thân chuộc chút lỗi, vì vậy cô lập tức thỏa hiệp với Đới Dương: “Được, nhưng không có nhiều thời gian, hơn nữa anh phải đợi tôi một lát.”


“Không vấn đề gì.” Đới Dương vô cùng biết ơn, đi theo Vân Vụ Lai mấy bước.


Anh ta đi qua cửa sổ, ánh nắng chiếu l*n đ*nh đầu, làm cho tóc anh ta có chút ánh xanh lục.


Ánh sáng xanh lóe lên rồi biến mất.


(*) Ở Trung Quốc, thường hay dùng từ đội mũ xanh để chỉ người bị cắm sừng


Vân Vụ Lai nghi ngờ mình nhìn nhầm, đồng thời, cô cảm nhận được ánh mắt của Bùi Cao Trác dường như cũng đông cứng lại, điều này khiến cô cảm thấy mình chắc là không nhìn nhầm, thật sự không nhịn được hỏi một câu: “Tóc anh… là màu xanh lục à?”


“Bị cô nhìn ra rồi à?” Đới Dương vuốt một vốc tóc.


Bùi Cao Trác đứng bên cạnh nghe thấy, cuối cùng cũng rửa sạch được nỗi nhục mấy tháng trước nửa đêm đang làm chuyện tốt bị ngắt quãng rồi nhét vào phòng một người phụ nữ khác, thật sự không nhịn được, bật cười thành tiếng.


Vân Vụ Lai nhìn người đàn ông xanh biếc trước mặt, trong lòng một vạn con ngựa cỏ bùn chạy qua, cô thật sự không thể hiểu được suy nghĩ của Đới Dương: “Không phải, sao anh lại nhuộm màu này chứ? Màu này không tốt lắm đâu.”


“Cô cũng kiêng kỵ nhiều nhỉ, đừng có mê tín như vậy, màu này năm nay đang là mốt đấy. Màu của tôi gọi là xám rêu ánh xanh, bình thường không nhìn ra, dưới ánh nắng mới rõ thôi.” Xem ra Đới Dương rất hài lòng với kiểu tóc mới của mình, còn đang tự luyến vuốt tóc “Thế nào, ngầu không?”


Trong ánh mắt mong chờ của anh ta, Vân Vụ Lai cứng ngắc gật đầu, đồng thời, thầm thở dài một hơi.


Thế giới ảo diệu này.


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 28
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...