Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 25
Anh hoàn toàn không hề hạ thấp giọng mình.
Những người đi ngang qua nghe thấy đều ném tới những ánh nhìn trêu chọc.
Bắn cái đầu anh ấy. Trán Vân Vụ Lai giật giật, cô quay đầu lại thấy xe nhà họ Chúc ở cửa khách sạn đã biến mất, cô nói: “Tài xế nhà anh đi rồi.”
“Thế thì sao?” Chúc Khải Toàn hỏi.
Vân Vụ Lai không chút khách sáo mà ra lệnh đuổi khách: “Thế thì anh cũng đi được rồi đấy.”
Chúc Khải Toàn cười nhẹ: “Cùng ăn một bữa đi.” Không đợi cô nói gì, anh nói thêm: “Tôi đói rồi.”
Trong bữa tiệc có không ít đồ ăn, nhưng về cơ bản không ai ăn uống ở những nơi như vậy, đặc biệt là các quý cô. Trước khi mặc lễ phục, có khi họ phải nhịn đói hai bữa để tránh lộ bụng mỡ dưới lớp váy bó sát. Thứ duy nhất được đưa vào miệng trong bữa tiệc là rượu, mà rượu cũng không dám uống nhiều, chỉ thanh lịch cầm ly sâm panh, rất lâu sau mới nhấp một ngụm nhỏ.
Thành thật mà nói, Vân Vụ Lai cũng đói rồi.
Thế nhưng, cô vẫn nhớ những gì anh đã nói lần trước khi cô trở về.
— Nếu em muốn hẹn tôi ăn cơm, thì nhớ hẹn lịch qua trợ lý của tôi.
“Thôi đi. Chúc tổng trăm công nghìn việc, tôi đâu có hẹn trước với trợ lý của anh.” Cô cười như không cười, lấy gậy ông đập lưng ông.
Chúc Khải Toàn nhớ lại, mình đúng là đã nói những lời như vậy. Anh gặp chiêu phá chiêu: “Tôi phá lệ cho em chen ngang một lần.”
Vân Vụ Lai không hề dao động.
Chúc Khải Toàn đổi hướng, lấy ơn ra để đòi báo đáp: “Tôi đã giúp em, em phải mời tôi ăn cơm.”
Dù sao thì Nghê Đông cũng nhận được một tiếng “cảm ơn”, còn anh, công thần lớn nhất lại chẳng nhận được lấy một lời cảm tạ, mời một bữa cơm thì đã sao.
Vân Vụ Lai không tiếp tục từ chối nữa, chỉ là trước khi ăn, cô cần phải tắm rửa một chút, sâm panh dính nhớp trên người, mặt còn bị anh tưới nước tẩy trang.
Đến tận bây giờ cô mới nghĩ ra một từ thay thế cho “bắn”, đó chính là “tưới”.
Nhưng đã quá muộn, nếu bây giờ cô mới nói ra thì còn kỳ quặc hơn.
Sảnh lớn của khách sạn có khu vực chờ. Vân Vụ Lai phân vân một lúc giữa việc để Chúc Khải Toàn đợi trong phòng hay đợi ở sảnh, cuối cùng vẫn quyết định đưa anh về phòng.
Cô thực sự sợ lại bị anh nói là làm màu.
Thang máy đi lên, phòng cô ở tầng 37. Không gian nhỏ hẹp, kín bưng của thang máy chìm trong tĩnh lặng, từ đầu đến cuối không có người thứ ba bước vào phá vỡ sự cân bằng. Thời gian ở riêng hai người như bị quay chậm, mãi chẳng thấy điểm dừng.
Trạng thái hiện tại của họ khá vi diệu, sau hai ngày tiếp xúc đã có dấu hiệu tan băng, nhưng khoảng cách xa cách nhiều năm vẫn còn chắn ngang giữa hai người, họ còn lâu mới đến mức có thể nói nói cười cười.
Ôn lại chuyện cũ? Quan tâm đến cuộc sống của đối phương trong mấy năm qua? Tiếp tục chủ đề vừa rồi?
Dường như, nói bất cứ điều gì cũng đều tỏ ra rất gượng gạo.
Thế là họ ngầm hiểu chọn cách im lặng.
Như thể đã qua cả một thế kỷ, Vân Vụ Lai không nhịn được ngẩng đầu nhìn số tầng, đếm xem khoảng thời gian tra tấn trong thang máy này còn bao lâu nữa mới kết thúc.
Cô bắt gặp ánh mắt chưa kịp thu lại của anh qua vách thang máy sáng bóng như gương.
Ánh mắt hai người giao nhau trong vách thang máy, rồi đồng thời dời đi. Chúc Khải Toàn nhìn sang bên cạnh, Vân Vụ Lai tiếp tục ngẩng đầu.
Sao mới tầng 22 thôi vậy.
Lát nữa cô phải hỏi cho kỹ Yến Tùy mới được, tại sao nhà họ lại rảnh rỗi không có việc gì làm mà xây khách sạn cao thế không biết.
Lại một thế kỷ nữa trôi qua, tốc độ thang máy cuối cùng cũng chậm lại, sau đó dừng hẳn. Trong tiếng “ting” khe khẽ, thang máy đã đến tầng 37.
Vân Vụ Lai không để lộ cảm xúc mà thở phào một hơi, cô chưa bao giờ cảm thấy không khí bên ngoài thang máy lại trong lành đến thế.
Hành lang rất dài, thoang thoảng mùi hương dễ chịu.
Hai người một trước một sau, bước trên tấm thảm dày mà không gây ra tiếng động.
Trong phòng, vali của Vân Vụ Lai lười biếng nằm sõng soài trên sàn, đồ đạc bên trong bị lục tung lên. Trên tủ, trên sofa, khắp nơi đều chất đống đồ của cô.
Bình thường cô không như vậy, cô thích dọn dẹp nơi ở của mình gọn gàng ngăn nắp. Hôm nay là một ngoại lệ, lúc ra ngoài hơi vội, cô cuống cuồng tìm đồ hồi lâu khiến căn phòng trở nên bừa bộn, sau đó không kịp dọn dẹp.
Ngày trước, nếu Chúc Khải Toàn làm phòng bừa bộn thì sẽ bị cô cằn nhằn.
Vân Vụ Lai cảm thấy như có gai sau lưng, cô không dám tưởng tượng vẻ mặt của Chúc Khải Toàn phía sau khi nhìn thấy căn phòng của mình, có lẽ anh đang rất khinh bỉ người phụ nữ chơi trò tiêu chuẩn kép siêu đẳng như cô.
Biết thế đã để anh đợi ở dưới lầu rồi.
Tại sao cô phải để tâm đến việc anh nói cô “làm màu” chứ.
Trong mắt Chúc Khải Toàn quả thực có cảm xúc khác lạ.
Nhưng hoàn toàn không phải là chuyện cô đang nghĩ.
Bình thường anh không cần phải ở khách sạn tại Cẩm Thành, nên đây là lần thứ hai anh thấy nội thất của khách sạn Yến Sâm. Lần trước không để ý, lần này mới phát hiện, phòng tắm của khách sạn Yến Sâm trong suốt 360 độ không góc chết.
Khách sạn lắp kính trong suốt cho phòng tắm là chuyện bình thường, nhưng vấn đề là cô đã đưa anh lên đây.
Anh nhìn bóng lưng người phụ nữ phía trước, có chút không chắc chắn về mục đích cô đưa anh lên đây.
Vân Vụ Lai vào cửa, giả vờ vô tình đá vali lại nói: “Anh ngồi một lát đi, tôi đi tắm đã.”
Chúc Khải Toàn dọn quần áo của cô trên sofa rồi ngồi xuống, miệng thúc giục: “Nhanh lên…”
Giọng cuối của anh có chút biến đổi khi tay chạm phải một vật gì đó.
Anh hơi nhấc tay lên, đó là miếng dán ngực silicon của cô.
Vân Vụ Lai: “…”
Chúc Khải Toàn gỡ vật màu hồng da nhạt đó ra khỏi tay mình, đặt lên bàn trà, rồi dùng giọng nói bình thường thúc giục lại một lần nữa: “Nhanh lên, đói chết đi được.”
Cô cầm quần áo sạch vào phòng tắm.
Hai người cách một lớp kính nhìn nhau.
Ánh mắt anh hơi khó dò, sau đó quay đầu đi, không nhìn cô nữa.
Vân Vụ Lai đột nhiên muộn màng nhận ra, có phải anh nghĩ cô muốn biểu diễn trực tiếp tiết mục tắm rửa cho anh xem không…?
Có phải anh còn nghĩ rằng việc mình quay đầu đi không nhìn cô tắm là một hành động rất lịch thiệp không?
“Chết tiệt.” Cô dở khóc dở cười, chửi thầm một tiếng, giơ tay lên, nhấn vào công tắc bên cạnh cửa, chấm dứt suy nghĩ không lành mạnh của người đàn ông này.
Tấm kính trong suốt từ từ chuyển sang hiệu ứng mờ, bóng dáng cô nhạt dần đến mức gần như không nhìn thấy, chỉ còn lại một màu da rất nhạt, lờ mờ phản chiếu trên tấm kính.
Không lâu sau, tiếng nước chảy rào rào vang lên trong phòng tắm.
Ánh mắt Chúc Khải Toàn để ý thấy sự thay đổi của tấm kính, anh nhìn thẳng một cái, xác nhận phòng tắm có lắp nút bảo vệ riêng tư.
Anh đã nói mà.
Anh day day thái dương, giọng nhàn nhạt chế giễu: “Làm màu.”
Lần trước cô trở về, anh chỉ khẽ đẩy cửa một cái, cô đã dám buông tay cho anh vào phòng. Anh còn tưởng cô ra nước ngoài mấy năm đã bị phong cách cởi mở của chủ nghĩa tư bản hun đúc.
Hóa ra vẫn làm màu như xưa.
Vân Vụ Lai ra rất nhanh, không quá 10 phút, cô đã gội đầu, tắm rửa, còn tẩy trang xong, đúng kiểu đánh nhanh thắng nhanh.
Không biết có phải do tác dụng tâm lý không, cô cảm thấy vùng da bị bắn… à không, bị tưới nước tẩy trang lên hơi ngứa.
Chúc Khải Toàn đã nới lỏng cà vạt, cúc áo trên cùng cũng đã cởi, anh chống đầu tựa vào tay vịn sofa nghịch điện thoại. Nghe thấy tiếng cửa mở, anh ngước mắt lên nhìn cô.
Một dáng vẻ lười biếng và phóng khoáng.
Khung cảnh rất đẹp mắt.
Bước chân Vân Vụ Lai khựng lại một cách khó nhận ra, sau đó như không có chuyện gì mà tiếp tục đi tới, giấu đầu hở đuôi mà phàn nàn: “Mặt tôi bị dị ứng rồi đây này, cái loại nhãn hiệu vớ vẩn gì cũng dám tưới lên mặt người khác.”
Anh nhìn bên má cô hoàn toàn bình thường, cuối cùng không nhịn được nữa, vừa nói về người vừa nói về việc, ném cho cô hai chữ đã nhịn rất lâu: “Làm màu.”
Thật khó cho cô khi còn nghĩ ra được một từ thay thế.
Vân Vụ Lai nghe thấy hai chữ này là bốc hỏa, lập tức chất vấn: “Tôi làm màu chỗ nào?”
Anh nói đến nghiện rồi à?
Chúc Khải Toàn: “Em cũng bắn vào người tôi đấy thôi, sao tôi không bị dị ứng?”
“Da anh thô ráp thì trách tôi à?” Vân Vụ Lai vặn lại.
Chúc Khải Toàn không quên, ngày xưa có người cứ dăm ba bữa lại ngưỡng mộ cảm thán: “Sao anh chẳng dưỡng da gì cả mà da còn đẹp hơn cả em thế?”
Anh không nhúc nhích: “Đẹp hơn em đấy, không phục thì qua đây so.”
So thế nào?
So bằng mắt thường chắc chắn là không được.
“Ai thèm so với anh.” Vân Vụ Lai đương nhiên cũng biết mình không so được với anh, cô mặc kệ, lục trong vali ra máy sấy tóc rồi vào lại phòng tắm.
Chúc Khải Toàn lại đợi cô thêm nửa tiếng nữa, mới đợi được cô sấy khô tóc, thay xong quần áo.
Cô còn lôi túi trang điểm ra chuẩn bị trang điểm.
Anh không thể nhịn được nữa, bước tới ngăn cô lại: “Đi thôi.”
“Tôi nhanh lắm.” Vân Vụ Lai không muốn ra ngoài với mặt mộc. Lúc còn trẻ ngày nào cũng để mặt mộc không chút áp lực, nhưng bây giờ bảo cô để mặt mộc ra ngoài, đối với cô không khác gì khỏa thân ra đường.
“Lại không phải chưa thấy bao giờ.” Chúc Khải Toàn không muốn tiếp tục đợi. Bộ dạng nào của cô mà anh ta chưa thấy, hồi cấp ba ngày nào cũng mặt mộc, cũng có thấy cô sống không nổi đâu.
Cô thề với trời, nếu anh còn nói cô một câu “làm màu” nữa, cô sẽ liều mạng với anh.
May mà Chúc Khải Toàn cuối cùng cũng làm người, vừa không nói cô làm màu, lại còn hiếm hoi nói một câu: “Mặt mộc cũng đẹp chán, đi thôi.”
Mặc dù, Vân Vụ Lai biết rất có thể anh nói vậy là để được ăn cơm nhanh hơn, nhưng phụ nữ chính là sinh vật không thể từ chối lời ngon tiếng ngọt, cô cảm thấy rất hưởng thụ.
Cuối cùng, cô dùng ba phút để đánh một lớp nền và kẻ lông mày.
Thời gian ba phút vẫn khiến Chúc Khải Toàn không mấy hài lòng, anh cau mày khoanh tay dựa vào bên cạnh chờ đợi.
Vân Vụ Lai đã hy sinh rất lớn, để thể hiện mình không cố tình câu giờ, cô còn không thèm tô son.
Hai người mặc áo khoác vào, bước ra khỏi phòng.
“Nhà hàng sắp đóng cửa hết rồi.” Chúc Khải Toàn bất mãn phàn nàn.
Vân Vụ Lai ghét anh lắm chuyện: “Chỗ ăn thì ở đâu chẳng có.”
Cùng lắm thì đi ăn Haidilao, cô đã thèm lẩu từ lâu rồi.
Lúc này, cô cuối cùng cũng có thể danh chính ngôn thuận trả lại hai chữ như xương cá mắc trong họng: “Làm màu.”
Chúc Khải Toàn dở khóc dở cười cúi đầu nhìn cô.
Trên hành lang có người đi tới từ phía đối diện.
Đó là Bùi Cao Trác vừa từ bữa tiệc trở về, đang trò chuyện vui vẻ với một nữ người mẫu đi cùng. Khóe mắt anh ta thấy có người từ trong phòng đi ra, anh ta bất giác nhìn sang, tiếng cười nói liền ngưng bặt.
Người phụ nữ đã thay chiếc váy dạ hội, mặc một bộ đồ thoải mái hơn với áo khoác dài và váy len, mái tóc bồng bềnh nhẹ nhàng xõa xuống, trên mặt không trang điểm, trông rất trong sáng, trẻ hơn vài tuổi so với bình thường.
Cà vạt của người đàn ông đã biến mất, cúc áo sơ mi trên cùng được nới lỏng, lúc nhìn người phụ nữ, trên mặt anh ta mang theo chút dịu dàng và bất đắc dĩ ẩn giấu.
Nữ người mẫu là người Thụy Điển, dạo gần đây rất nổi tiếng, cũng sẽ là một trong những người mẫu của MyBride. Đều là người quen, Vân Vụ Lai gật đầu ra hiệu với hai người.
Nữ người mẫu nhiệt tình nói “Hi”.
Bùi Cao Trác hoàn hồn, cũng cười một cái vì lịch sự.
Chúc Khải Toàn coi như không thấy.
Hai nhóm người lướt qua nhau.
Trong khoảnh khắc lướt qua, vai của hai người đàn ông va vào nhau không nặng không nhẹ, nhưng không ai quay đầu lại.
Phòng của nữ người mẫu đến trước, cô ấy nghiêng đầu về phía cửa, thẳng thắn mời Bùi Cao Trác: “Có muốn vào ngồi một lát không?”
Bùi Cao Trác cảm thấy vô cùng tẻ nhạt: “Thôi, hơi mệt.”
Nữ người mẫu có chút ngạc nhiên khi anh ta từ chối, nhưng chuyện tình cảm anh nguyện ý em bằng lòng, cô ấy rất thoáng, nhún vai: “Được thôi, chúc ngủ ngon.”
“Ngủ ngon.” Bùi Cao Trác đáp qua loa, đợi nữ người mẫu vào phòng rồi, anh ta ma xui quỷ khiến thế nào lại nhìn về phía hai người vừa rời đi.
Trên hành lang dài đã không còn bóng người.
Lòng anh ta dâng một trận bực bội rối loạn.
Lúc xuống thang máy vẫn là hai người riêng biệt, nhưng không khí đã thoải mái hơn lúc đi lên rất nhiều, tuy không thân thiện, nhưng không còn ngột ngạt và bí ẩn như vậy nữa.
Vẫn là Vân Vụ Lai đứng ở phía có bảng điều khiển, còn Chúc Khải Toàn dựa vào vách sau thang máy.
Vân Vụ Lai không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được anh đang săm soi mình, cô không ngẩng đầu, hỏi: “Nhìn gì?”
Anh cười khẩy một tiếng: “Người khác nhìn được, tôi lại không được nhìn à?”
Lúc nãy đi ngược chiều, ánh mắt của người đàn ông kia không rời khỏi cô một giây nào.
Sao cô không hỏi người khác tại sao nhìn cô?
Lúc ở bữa tiệc cũng rất tự nhiên khoác áo của người đó.
“Xin hỏi anh đang ghen à?” Vân Vụ Lai ngước mắt lên, tóm lấy ánh mắt của anh trong vách thang máy.
“Nghĩ nhiều rồi.” Chúc Khải Toàn khoanh tay lại, giọng điệu như không liên quan “Chỉ là nhắc nhở em đừng để cao thủ tình trường lừa gạt, em có tin bây giờ hai người họ đang củi khô gặp lửa không?”
“Thế à?” Vân Vụ Lai gật đầu “Được thôi, sau này có để ý ai sẽ nhờ anh duyệt giúp.”
Chúc Khải Toàn tự chuốc lấy mất hứng, suốt đường đi không được vui vẻ cho lắm. Đã hơn mười giờ, phần lớn các nhà hàng đều đã đóng cửa. Sau hai lần vấp phải tường, sự khó chịu của anh hoàn toàn không che giấu được nữa, bày hết ra mặt.
“Đi ăn Haidilao không?” Vân Vụ Lai nhớ Haidilao mở cửa suốt đêm.
“Tùy.” Anh nói cộc lốc, rõ ràng là không muốn.
Vân Vụ Lai chẳng thèm chiều chuộng anh, cô chính là muốn ăn Haidilao.
Không phải giờ cao điểm, Haidilao không cần xếp hàng. Nhân viên phục vụ dẫn hai người vào phòng riêng ngồi. Chúc Khải Toàn đi phía trước, Vân Vụ Lai theo sau anh vài bước.
“Vụ Lai?” Giữa đường, một giọng nam không chắc chắn lắm vang lên từ phía sau.
Hai người nghe tiếng liền quay lại.
Là Lạc Châu, đối diện anh ta là một người phụ nữ trẻ có dung mạo thanh tú.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên đối với người phụ nữ này, Chúc Khải Toàn đã cảm thấy cô ta có chút quen mặt.
“Đúng là em rồi.” Lạc Châu không giấu được vẻ vui mừng trên mặt, anh ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi “Em về tham gia tuần lễ thời trang à?”
Người phụ nữ ngồi đối diện anh ta nghi ngờ nhìn sang.
“Anh.” Vân Vụ Lai dịu dàng cười “Vâng, tuần lễ thời trang lần này tổ chức ở Cẩm Thành, em về mấy hôm.”
Bất kể người phụ nữ đối diện Lạc Châu có thân phận gì, cô cũng phải vạch rõ ranh giới ngay từ đầu.
“Đây là đồng nghiệp của anh.” Lạc Châu giới thiệu xong thân phận của người phụ nữ, rồi hỏi “Sao em cũng đi ăn lẩu muộn thế này?”
“Đúng vậy, đi cùng tôi.” Chúc Khải Toàn bước lại, chen vào cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao mình lại thấy người phụ nữ kia quen mặt, vì cô ta có chút giống Vân Vụ Lai, đôi mày và ánh mắt có nét của Vân Vụ Lai.
Lúc này Lạc Châu mới có thời gian để ý đến người bên cạnh Vân Vụ Lai, thấy là Chúc Khải Toàn, sắc mặt anh ta cứng lại.
Mặt Chúc Khải Toàn đã đen không thể tả, lúc nào cũng có thể bùng nổ. Anh lạnh lùng liếc một cái, không chào hỏi, mà thô bạo kéo Vân Vụ Lai qua, thúc giục: “Đi thôi, đói chết đi được.”
Anh ra tay khá mạnh, kéo cô lảo đảo một cái, sợ cô ngã, lại vội vàng đỡ lấy.
Lại thêm một người nữa.
Em hay lắm! Cứ tiếp tục giỏi như thế cho đến chết luôn đi.
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 25
10.0/10 từ 17 lượt.
