Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 20
Ngoài cửa sổ có một tia sét, ánh sáng chói lòa xuyên qua rèm cửa, soi sáng cả căn phòng. Trong khoảnh khắc đó, cả hai đều nhìn thấy đối phương một cách rõ ràng.
Trong mắt Chúc Khải Toàn, Vân Vụ Lai đang nằm giữa mái tóc dài đen tuyền như màn đêm, gương mặt vốn nhàn nhạt thường ngày nay lại nhuốm một vẻ quyến rũ mê người vì anh mà có.
Còn trong mắt Vân Vụ Lai, Chúc Khải Toàn giống như một con báo đã khóa chặt mục tiêu, ánh mắt và cơ thể đều tràn đầy sức mạnh chực chờ bùng nổ. Vì vậy, khi anh đưa tay vào trong chăn, cô không hề bất ngờ.
Cô theo phản xạ giữ chặt tay anh lại, ngăn cản hành động của anh.
Chúc Khải Toàn khó hiểu nhìn vào mắt cô: “Sao thế?”
Giọng anh có chút khàn.
Vân Vụ Lai cũng không biết mình bị làm sao nữa. Họ là vợ chồng hợp pháp, bây giờ đang ở chung một phòng, ngủ chung một giường, có xảy ra chút chuyện gì đó cũng là lẽ thường tình như việc người phải ăn, trời phải mưa.
Rất kỳ lạ, lần trước cô về nước, cô có thể rất thản nhiên mở cửa phòng khách sạn cho Chúc Khải Toàn vào, nhưng bây giờ lại trở nên gò bó.
Có lẽ là vì sau mấy lần tiếp xúc, quả thật có một vài thứ đã xảy ra thay đổi vi diệu, cô không có cách nào coi anh như một “bạn tình hợp pháp” đơn thuần được nữa.
Nhưng cô có thể dùng lý do gì để từ chối? Giải thích thế nào về việc trước đây mình rõ ràng tỏ ra là người rất thoáng, bây giờ lại bày đặt trò thiếu nữ trong sáng… à không, thiếu phụ trong sáng?
Chính cô cũng không thể cho mình một lời giải thích hợp lý.
Dưới ánh mắt dò xét của anh, mỗi giây trôi qua với cô dài tựa một năm.
Một lúc sau, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô, cuối cùng cũng tìm được một lý do không thể chối cãi: “Không có bao.”
Giai đoạn này cô tuyệt đối không thể mang thai. Chưa chuẩn bị sẵn sàng và ảnh hưởng đến sự nghiệp tạm thời không nói, mối quan hệ của họ căn bản chưa đến mức có thể có con, cũng không thể cho đứa trẻ một môi trường trưởng thành lành mạnh.
Cô không thể trở thành một người mẹ vô trách nhiệm được, đúng không?
Nghĩ đến đây, cô trở nên lý lẽ hùng hồn, giọng cũng to hơn: “Anh có bao ở đây không?”
Cô đoán chắc anh không có, đây là nhà bố mẹ anh, anh không thể nào đi hỏi xin bố mẹ mình được.
“Tôi đi mua.” Chúc Khải Toàn nói.
Vân Vụ Lai: “…”
Cô không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, rèm cửa đã che khuất tầm nhìn, nhưng không cần nói cũng biết thời tiết bên ngoài tệ đến mức nào, sấm chớp đùng đùng, mưa to gió lớn.
Chết tiệt, quyết tâm của anh lớn đến vậy sao?
Chúc Khải Toàn lặp lại: “Tôi đi mua nhé?”
Lần này đã đổi thành câu hỏi.
Vân Vụ Lai quay đầu lại nhìn anh, một lúc lâu sau, thực sự không tìm được lý do để từ chối, đành miễn cưỡng “ừm” một tiếng.
Chúc Khải Toàn cười khẩy một tiếng, cánh tay dời khỏi hai bên đầu cô, không xuống giường mà quay trở lại nửa giường của mình nằm xuống.
Vân Vụ Lai dùng khóe mắt để ý anh một lúc, không thấy anh có động tĩnh gì, anh nằm im bất động, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở đều đặn, dường như đã định ngủ thật.
Nhưng ai biết được lát nữa anh có nhất thời hứng lên mà lại nổi thú tính không, Vân Vụ Lai kéo chăn lên cao hơn, còn len lén chèn kỹ chăn ở bên cạnh mình.
Hành động phòng trộm này của cô khiến Chúc Khải Toàn không thể nhịn được nữa, anh vạch trần cô: “Có phải là chỉ cần tôi vừa ra ngoài em sẽ khóa trái cửa phòng, rồi đợi lúc tôi về thì em sẽ giả vờ ngủ say không nghe thấy tiếng gõ cửa không?”
Vân Vụ Lai: “…”
Đôi khi, đàn ông quá hiểu phụ nữ cũng không phải là chuyện tốt, điều này khiến cô không có chút riêng tư nào trước mặt anh.
Trong sự im lặng của cô, Chúc Khải Toàn đã xác nhận được suy đoán của mình, anh không khỏi chất vấn: “Bên ngoài lạnh như thế, mưa lớn như vậy, em lừa tôi ra ngoài thì thôi đi, còn định khóa cửa phòng nữa à?”
Được rồi, Vân Vụ Lai thừa nhận suy nghĩ này của mình quả thật có hơi độc ác, vì vậy cô kiên quyết không nhận: “Tôi không có.”
Nói xong lại hối hận vì giọng điệu của mình có phần giống như đang giận quá hóa thẹn.
Một người tinh ranh như anh ta, không nghe ra mới là lạ.
Quả nhiên, Chúc Khải Toàn lại cất lên một tiếng cười mỉa mai, anh ngồi dậy: “Không có thì tốt quá, tôi đi mua thật đây, tôi có chìa khóa phòng, em khóa cũng vô dụng thôi.”
Vân Vụ Lai trơ mắt nhìn anh xuống giường, một cơn tức ngực khó thở dâng lên, cuối cùng quyết định đã nát thì cho nát luôn, không phải chỉ là thực hiện nghĩa vụ vợ chồng một chút thôi sao, có gì to tát đâu.
Anh thích đi mua thì cứ đi đi, cũng không sợ làm việc bất chấp thủ đoạn quá, đến ông trời cũng nhìn không nổi mà đánh một tia sét xuống người anh.
Không lâu sau, bên trong vang lên tiếng nước xối xả từ vòi hoa sen.
Mặt Vân Vụ Lai nóng bừng trong nháy mắt, cô xoay người, quay lưng về phía phòng tắm.
Cô hiểu anh vào đó làm gì rồi.
Một lúc lâu sau Chúc Khải Toàn mới ra ngoài.
Vân Vụ Lai nhắm chặt mắt giả vờ ngủ, không hề động đậy.
Hành động lên giường của anh rất nhẹ, chậm đến mức có vẻ như đang kiềm chế.
Cô đột nhiên nhớ lại lúc mình giục anh đi tắm đã nói “anh lên giường muộn sẽ làm tôi thức giấc”.
Đêm đó Vân Vụ Lai ngủ không ngon giấc. Tính kỹ ra, ba năm sau khi kết hôn, cộng thêm một năm yêu xa và cãi vã hồi học thạc sĩ, cô đã có ít nhất ba năm rưỡi không ngủ chung giường với anh. Cô đã ngủ một mình nhiều năm như vậy, đột nhiên có thêm một người bên cạnh, cả người cô đều đang gào thét vì không quen.
Vào lúc đêm khuya tĩnh lặng không ngủ được, con người ta dễ suy nghĩ lung tung. Cô nghĩ về những chuyện đã xảy ra giữa mình và Chúc Khải Toàn trong những năm qua, về mối quan hệ cắt không đứt gỡ không xong giữa hai người, nghĩ về bố mẹ, về bố mẹ nuôi, về Lạc Châu, về Vân Sương, còn cả những áp lực trong sự nghiệp, từng chuyện một cứ lởn vởn trong đầu, xua không đi, chiếm đoạt lấy tâm trí cô.
Rõ ràng buồn ngủ đến cay cả mắt, nhưng cô lại cứ trằn trọc không ngủ được. Dù không biết chính xác thời gian, nhưng cô đoán ít nhất cũng đã một, hai giờ sáng, đây là nhịp điệu mất ngủ đến hửng đông rồi.
Nằm một tư thế quá lâu, toàn thân tê mỏi, cô đổi tư thế khác, động tác cũng rất nhẹ, không muốn làm phiền anh.
“Ngủ không được à?” Giọng anh đột nhiên vang lên trong đêm tối.
Rất tỉnh táo, xem ra cũng chưa ngủ được.
“Ừm.” Vân Vụ Lai đành chấp nhận số phận, với lấy điện thoại đầu giường xem giờ.
Mười hai rưỡi, sớm hơn cô tưởng tượng một chút.
Chúc Khải Toàn bật đèn đầu giường, thấy mắt cô đỏ hoe vì thức: “Vì có tôi ở đây à? Tôi sang phòng khách ngủ nhé.”
Ánh đèn chói mắt, Vân Vụ Lai đưa tay che mắt lại, hỏi: “Không cần đâu, nhà anh có thuốc ngủ không?”
Cho dù anh có sang phòng khách ngủ, cô đoán mình cũng không ngủ được.
“Không biết nữa, để tôi xuống dưới tìm xem.” Chúc Khải Toàn vén chăn xuống giường, xỏ dép lê.
Cô vừa tức vừa buồn cười: “Tôi không khóa cửa đâu.”
Cô có rảnh rỗi đến thế sao.
Hơn mười phút sau, Chúc Khải Toàn mang một vỉ thuốc và một cốc nước ấm quay lại, bóc một viên đưa cho cô.
Cô lắc đầu, chìa tay ra nói: “Hai viên.”
Cô đã có một thời gian dài dùng thuốc, cho đến tận bây giờ, thỉnh thoảng vẫn cần dùng thuốc hỗ trợ giấc ngủ mới ngủ được, sớm đã bị lờn thuốc, một viên đừng hòng hạ gục được cô.
Động tác bóc viên thứ hai của Chúc Khải Toàn có chút do dự: “Trên này nói người lớn một lần một viên.”
“Anh sợ tôi chết à?” Vân Vụ Lai nhận lấy, ngửa cổ uống một ngụm nước.
Chúc Khải Toàn gật đầu, vô cùng nghiêm túc: “Ừm, không muốn góa vợ.”
Thậm chí còn có vài phần đáng thương thoắt ẩn thoắt hiện, rất có thể k*ch th*ch bản năng làm mẹ của phụ nữ.
Vân Vụ Lai suýt nữa thì sặc nước, cô nuốt ực cả thuốc lẫn nước, hắng giọng hai cái để giảm bớt khó chịu, giả vờ bình tĩnh đặt cốc nước lên tủ đầu giường, nói: “Cưới một cô vợ trẻ hơn không tốt sao.”
Một câu nói đùa không biết làm sao lại chọc đúng vảy ngược của anh, anh không thèm để ý đến cô nữa, “bộp” một tiếng ném vỉ thuốc lên đầu giường, rồi tắt đèn lên giường.
Đúng là đồ đàn ông khó hiểu, tính khí thất thường.
Vân Vụ Lai chép miệng, mới không thèm lấy mặt nóng dán mông lạnh của anh.
Cô nằm ngay ngắn, đắp chăn cẩn thận.
Dưới tác dụng của thuốc, ý thức của cô nhanh chóng trở nên mơ hồ, không lâu sau, cô đã không còn biết gì nữa.
Hơi thở của cô trở nên đều đặn và kéo dài. Chúc Khải Toàn biết cô hẳn là đã ngủ rồi, nhưng anh thì lại làm thế nào cũng không ngủ được, đang cân nhắc hay là cũng uống một hai viên thuốc hỗ trợ giấc ngủ cho xong, thì cô lại lật người từ bên cạnh qua, cánh tay duỗi ra, đặt lên người anh.
Tư thế ngủ của Vân Vụ Lai không đến mức kinh thiên động địa, nhưng tuyệt đối cũng không thể được khen là “tiên nữ”. Trước đây lúc hai người còn mặn nồng, cô giống như một con bạch tuộc, thích bám dính lấy anh không rời.
Lúc đó, dĩ nhiên là anh rất hưởng thụ.
Nhưng bây giờ?
Vân Vụ Lai bị anh làm ồn tỉnh giấc, lật người, lẩm bẩm trách móc: “Anh làm gì thế?”
Chúc Khải Toàn nói: “Muốn ôm thì đi mà ôm ông chồng thứ hai trẻ hơn của em ấy.”
Ý thức của Vân Vụ Lai nhanh chóng mơ hồ, cô cố gắng dùng chút sức lực cuối cùng, không chịu yếu thế mà phản công: “Vậy anh muốn hôn thì đi mà hôn cô bé hàng xóm của anh đi…”
Nửa tỉnh nửa mê, cô dường như cảm thấy có người đang giữ cằm mình, tức giận cắn lên môi cô một cái, bên tai có tiếng nghiến răng nghiến lợi truyền đến: “Cần em quản à, tôi đây không thích.”
Cô không phân biệt được đây là mơ hay thực, muốn mở mắt ra xem cho rõ, nhưng mí mắt nặng như ngàn cân, làm thế nào cũng không động đậy được. Ngón tay cô bất lực co lại, rồi hoàn toàn chìm vào giấc ngủ sâu.
Vân Vụ Lai ngủ một giấc rất say, lúc tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Chúc Khải Toàn đã biến mất, trong phòng chỉ còn lại một mình cô.
Một tia nắng xuyên qua khe hở giữa hai tấm rèm, rọi vào trong phòng, tạo thành một vệt sáng trên chăn, những hạt bụi nhỏ li ti lơ lửng trong không trung. Xem ra, mưa đã tạnh, trời đã quang, là một ngày đẹp trời.
Vân Vụ Lai có thể đoán được đã không còn sớm, nhưng đến khi cô cầm điện thoại lên thấy đồng hồ chỉ mười giờ rưỡi, cô vẫn không khỏi giật mình.
Lần đầu tiên qua đêm ở nhà chồng đã ngủ đến tận trưa, ấn tượng thật tệ.
Sao Chúc Khải Toàn không gọi cô dậy, cố tình xem cô xấu mặt à?
Nghĩ vậy, cô nhanh chóng xuống giường, tức giận đẩy cửa phòng tắm.
Không ngờ rằng, trong phòng tắm có người.
Chúc Khải Toàn vừa tắm xong, đang đưa tay lấy chiếc áo choàng tắm trên giá, những giọt nước lăn dài trên tóc, trên người, tụ lại rồi chảy xuống.
Mỗi lần uống thuốc ngủ xong tỉnh dậy, Vân Vụ Lai đều phải mất một lúc mới tỉnh táo hoàn toàn. Đại não của cô đang tiếp nhận tín hiệu từ nhãn cầu, nhưng lại chậm chạp chưa phản ứng lại.
Chúc Khải Toàn giữ nguyên tư thế không động, nhướng mắt nhìn cô: “Đẹp đến thế à?”
Vân Vụ Lai như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, cô lùi ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Cô bỗng nhớ lại tấm ảnh n*d* lúc đầy tháng mà mình đã xem hôm qua, không nhịn được mà so sánh phiên bản mini và phiên bản plus.
Chưa đầy vài giây sau, Chúc Khải Toàn mặc áo choàng tắm đi ra, vẻ mặt bình thản: “Em vào đi.”
Ba năm rưỡi mới nhìn thấy người ta không mảnh vải che thân, hình ảnh quá sốc, Vân Vụ Lai có chút không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cô cụp mắt xuống, đi lướt qua anh vào phòng tắm.
“Có phải là chưa từng thấy đâu.” Ngay khoảnh khắc lướt qua nhau, anh đưa ra một lời nhận xét cực kỳ cay nghiệt “Làm màu.”
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 20
10.0/10 từ 17 lượt.
