Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 12
Chúc Khải Toàn bất giác dừng bước.
Giống như phần lớn những gã trai thẳng khác, anh không hiểu lắm về cái gọi là thời trang, cũng chẳng bận tâm quần áo mình đang mặc là hàng hiệu gì, mỗi buổi sáng bước vào phòng thay đồ mở tủ ra, vớ được bộ nào thì mặc bộ đó.
Từ khi Vân Vụ Lai đến làm việc ở QC, anh vừa không cố tình né tránh bất kỳ món đồ quần áo, giày dép hay túi xách nào của hãng, cũng không đặc biệt chọn mua đồ của họ. Nói cách khác, anh đối diện với thương hiệu này bằng tâm thái của một người tiêu dùng bình thường nhất.
Tuy nhiên, đôi lúc, anh vẫn có chút nhạy cảm đặc biệt với dòng chữ tiếng Anh “Quennell Cooper” này.
Cả bằng mắt và bằng tai.
Chúc Hàng để ý thấy con trai dừng bước, cũng quay đầu nhìn sang, ra hiệu bằng khẩu hình: “Sao thế?”.
Chúc Khải Toàn khẽ nhếch mép cười, rồi tự mình bỏ đi.
Anh không muốn dính dáng đến chuyện của Vân Vụ Lai.
Chúc Hàng vào nhà, thấy Đặng Hoa Phong đang ngồi trên sofa, mặt mày ủ rũ, thở ngắn than dài.
Trong lòng ông đã hiểu rõ, mấy năm gần đây, chuyện cưới xin của con trai đã trở thành ngòi nổ lớn nhất trong nhà.
Chúc Khải Toàn năm nay 27 tuổi, nói trẻ thì cũng còn trẻ, đúng là chưa đến mức nước đến chân phải vội vàng kết hôn. Năm đó Chúc Hàng và Đặng Hoa Phong kết hôn cũng không sớm, nhưng vấn đề chủ yếu là thái độ của Chúc Khải Toàn đối với hôn nhân cực kỳ không đứng đắn, cứ theo đà này, việc anh cô độc đến già không phải là không thể.
Nếu nhà họ Chúc chỉ là một gia đình bình thường thì thôi, Chúc Hàng có thể miễn cưỡng chấp nhận con trai sống theo ý thích của mình, nhưng vấn đề là nhà họ Chúc thật sự có núi vàng núi bạc, nếu hương hỏa lại đứt đoạn ở đời của Chúc Khải Toàn, vậy cả đời Chúc Hàng ông vất vả cực khổ là để làm lợi cho ai?
Chúc Khải Toàn từng đưa ra một giải pháp vô cùng khả thi: “Hay là thế này đi, con sẽ cố gắng hơn một chút, tranh thủ tiêu hết tiền nhà mình lúc còn sống.”
Đây là lời nói khốn nạn gì vậy? Cứ nghĩ đến là Chúc Hàng lại giận sôi máu.
“Lão Chúc, ông nói xem có phải A Khải vẫn còn tơ tưởng đến cô bạn gái hồi đi học không?” Đặng Hoa Phong rầu rĩ hỏi.
“Chắc là không đến mức đó.” Chúc Hàng lúc ấy cũng có mặt ở tiệc cưới, mấy năm không gặp Vân Vụ Lai, ông không nhận ra ngay cô con dâu hụt này, mãi sau này mới được người khác cho biết cô gái “bên nhau trọn đời” đó là ai. Ông cẩn thận hồi tưởng lại, không thấy hai người có gì bất thường, tương tác vô cùng lạnh nhạt. “Với lại, bà còn không biết con trai bà sao, ranh ma như quỷ, nếu thật sự còn vương vấn thì đã ra tay từ lâu rồi.”
“Vậy tại sao nó lại như thế chứ?” Đặng Hoa Phong thật sự không hiểu nổi, bà thường nghĩ về chuyện của Chúc Khải Toàn mà lo đến mất ngủ cả đêm. Bà thậm chí còn từng nghi ngờ xu hướng tính dục của Chúc Khải Toàn có vấn đề, nhưng cái dáng vẻ yêu sớm bất chấp ai ngăn cản hồi đi học của anh không thể nào là giả được, nhất là bây giờ Phó Hành Thử đã kết hôn, nghi ngờ của Đặng Hoa Phong đối với Chúc Khải Toàn về cơ bản đã được xóa bỏ hoàn toàn.
“Ai mà biết được.”
Đặng Hoa Phong vắt óc suy nghĩ: “Lão Chúc, ông nói xem, ở tuổi của A Khải, là lúc khí huyết hừng hực nhỉ, lại còn sống một mình, nó có dắt bạn gái về nhà không?”
Vân Vụ Lai vừa về đến Paris là lao vào công việc không ngừng nghỉ.
Tháng 11, QC sẽ tổ chức một show diễn thời trang ở Trung Quốc. Cùng với tỷ trọng người tiêu dùng Trung Quốc ngày càng lớn, sự coi trọng của QC đối với thị trường này cũng ngày một tăng lên. Đây là lần thứ ba, đồng thời cũng là năm thứ hai liên tiếp QC tổ chức show diễn tại Trung Quốc.
Lần này, thành phố được chọn để tổ chức show diễn là Cẩm Thành.
Một vài bộ sưu tập trong show diễn cũng chọn chủ đề phong cách Trung Hoa cho hợp với bối cảnh, trong đó có “My Bride”.
Kerr lần thứ hai chọn “My Bride” làm bộ sưu tập kết màn, vì thành công vang dội của lần trước nên không còn ai có bất kỳ ý kiến phản đối nào về quyết định này.
Và Vân Vụ Lai cũng sẽ chính thức lộ diện với thân phận “Lai” trong show diễn thời trang lần này.
Cô đã đứng vững được gót chân, có thể đối mặt với những phiền nhiễu do sự chú ý của bên ngoài mang lại, lại vừa hay show diễn được tổ chức ở Cẩm Thành, bất kể là thời cơ hay địa điểm, đều không thể thích hợp hơn để công khai.
Công tác chuẩn bị được tiến hành rầm rộ, trước khi về nước tham dự hôn lễ, Vân Vụ Lai đã nộp mấy bản thiết kế khiến Kerr vô cùng hài lòng, dư sức để ứng phó với show diễn tháng 11.
Lần này trở về, Vân Vụ Lai lại nộp thêm một tác phẩm nữa, linh cảm nảy ra khi cô đang ở trên máy bay, bản phác thảo đầu tiên, cô vẽ trên một chiếc túi nôn.
Voan đen với đuôi váy dài thướt tha, dùng chỉ vàng in nhuộm, chỉ bạc thêu thùa, vô cùng lộng lẫy phức tạp, hiếm có ở chỗ dù lộng lẫy nhưng không làm mất đi phong cách cá nhân tiên khí thoát tục trước nay của cô.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là tác phẩm kết màn.
Kerr nhìn chằm chằm một lúc, hiếm khi không tâng bốc cô ba trăm sáu mươi độ như mọi khi, mà khóe miệng lại nở một nụ cười ranh mãnh thấu tỏ mọi sự, dò hỏi: “Lần này cô về nước, có cuộc gặp gỡ lãng mạn nào à?”
“Hả?” Vân Vụ Lai ngẩn ra.
Đây là tác phẩm cá nhân mà cô thích nhất từ trước đến nay, nói không biết xấu hổ một chút thì cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần để đón nhận những lời khen đủ kiểu của Kerr rồi.
Ai mà ngờ được lại bị anh ta moi móc chuyện đời tư.
“Không thì cũng chắc chắn là cô đã gặp được chàng thơ của mình rồi.” Kerr nói chắc như đinh đóng cột, “Tôi có thể cảm nhận được, linh cảm của cô đã có một cuộc bùng nổ triệt để.”
Chàng thơ gì chứ, Chúc Khải Toàn ư?
Phì.
Hóa ra cô khó khăn lắm mới có được một lần linh cảm dâng trào, cuối cùng công lao lại thuộc về anh hết.
Thế thì cô thà ghi công cho Cẩm Thành còn hơn.
Thấy cô phủ nhận dứt khoát như vậy, Kerr có chút tiếc nuối lắc đầu: “Tôi đề nghị cô nên yêu đi, tình yêu và t*nh d*c là nguồn cảm hứng tuyệt vời nhất, biết đâu khi yêu rồi, linh cảm của cô sẽ bùng nổ như núi lửa phun trào.”
Vân Vụ Lai: “Tôi mà yêu vào, có khi lại chểnh mảng sự nghiệp, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc về nước đoàn tụ với anh ấy thôi.”
Kerr rất khó hiểu: “Tại sao cô phải về nước, cô không thể tìm một người ở đây để yêu sao?”
Vân Vụ Lai khựng lại. Sau khi hiểu ra, cô đau đầu xoa xoa thái dương.
Theo tình trạng tình cảm hiện tại của cô, cô đúng là không cần thiết phải giới hạn lựa chọn của mình vào một người cụ thể nào.
Cuộc hôn nhân của cô và Chúc Khải Toàn trước nay chỉ là con đường lui cuối cùng của hai người họ, ngoài ra không hề hạn chế tự do cá nhân của đối phương, một khi có người tìm được tình mới, con đường lui này có thể bị phá hủy bất cứ lúc nào.
Một lúc lâu sau, cô gượng gạo giải thích: “Tôi thích đàn ông Trung Quốc.”
“Ở đây cũng có đàn ông Trung Quốc mà,” Kerr nói.
“Anh nói rất có lý” Vân Vụ Lai gật đầu “nếu họ thích phụ nữ.”
Được rồi, Kerr ngậm miệng, trong giới thiết kế và người mẫu, văn hóa gay rất thịnh hành. Bản thân anh ta cũng vậy.
Trước khi đi, Kerr lại vòng về chủ đề cũ, anh ta nhìn Vân Vụ Lai bằng ánh mắt vô cùng khó tin: “Tôi thật sự không thể tưởng tượng nổi một người phụ nữ bao nhiêu năm qua lại có thể sống không có tình yêu và t*nh d*c.” Anh ta nhấn mạnh “Đặc biệt là t*nh d*c.”
Vân Vụ Lai: “…”
Trong nháy mắt, Vân Vụ Lai đã rời Cẩm Thành được một tháng.
Cuộc sống của Chúc Khải Toàn đã hoàn toàn trở lại trạng thái như trước khi bị cô làm phiền, sáng đi làm, tối về nhà, thỉnh thoảng tụ tập với bạn bè. Nhưng Phó Hành Thử đã kết hôn, có gia đình ràng buộc, không thể cứ mãi đàn đúm với anh như trước, còn lại đám Nghê Đông, Háo Tử, độ ăn ý kém xa so với Phó Hành Thử, cùng nhau chơi bời cũng không phải không vui, nhưng chung quy vẫn thiếu thiếu thứ gì đó.
Vì vậy, số lần anh về nhà thăm bố mẹ cũng thường xuyên hơn.
Đáng tiếc, gia đình đôi khi cũng không phải là bến đỗ bình yên.
Ví dụ như khi anh về nhà ăn tối lần thứ ba trong tuần, Đặng Hoa Phong nheo mắt nghi ngờ: “Dạo này con cứ chạy về đây suốt làm gì thế?”
Chúc Khải Toàn hỏi vặn lại: “Trước đây không phải mẹ cứ muốn con về thăm mẹ nhiều hơn sao?”
Đặng Hoa Phong “xì” một tiếng, vạch trần: “Có phải vì Hành Thử kết hôn rồi, bận ở bên vợ không có thời gian ở bên con nữa đúng không?”
Chúc Khải Toàn: “…”
Đặng Hoa Phong vẫn chưa xong: “Con cứ chờ đấy, đến lúc đám Nghê Đông, Háo Tử cũng kết hôn hết, con sẽ thành một kẻ cô độc một mình. Dù người ta không chê con mà rủ con đi chơi cùng, thì người khác cũng toàn có đôi có cặp nói cười vui vẻ, một mình con lủi thủi cô đơn.” Bà cứ “chậc chậc” mãi “Nghĩ thôi đã thấy thê lương rồi.”
Từ đó, Chúc Khải Toàn giảm tần suất về nhà, để khỏi phải nghe mẹ mình suy diễn lung tung rồi mỉa mai châm chọc không ngớt.
Nhưng cuộc sống cô độc một mình, quả thật có chút cô đơn.
Hôm nay anh vẫn đi làm như thường lệ, trước khi cửa thang máy đóng lại, anh thấy một bóng người đi qua từ xa.
Không quá quen thuộc, chỉ gặp qua vài lần, nhưng xét về mặt pháp lý, đó là em vợ của anh, tính tuổi thì chắc đang là sinh viên năm cuối, cũng đến lúc thực tập rồi.
Trước khi vào văn phòng, Chúc Khải Toàn tìm Tổ Uyển để xác nhận, cô gái ngồi cạnh Tổ Uyển là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, non nớt, rất xinh đẹp, khi chạm mắt với anh, cô ta muốn né tránh nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh, trong mắt mang theo một sự khao khát rõ ràng.
“Người mới à?” Chúc Khải Toàn buột miệng hỏi.
Tổ Uyển trả lời thay: “Văn phòng Tổng giám đốc điều xuống, nói là thêm cho anh một trợ lý nữa.”
Chúc Khải Toàn không để tâm, mấy năm gần đây, giá trị nhan sắc trung bình của bộ phận anh luôn đứng đầu toàn công ty.
Anh hỏi Tổ Uyển: “Công ty chúng ta gần đây có tuyển thực tập sinh không?”
“Để tôi xác nhận lại với phòng nhân sự.” Tổ Uyển nói.
Năm phút sau, Tổ Uyển gõ cửa phòng Chúc Khải Toàn: “Chúc tổng, phòng nhân sự nói có tuyển ạ.”
Tổ Uyển hỏi vào micro một câu, rất nhanh đã có câu trả lời: “Có ạ, Chúc tổng, có một người tên Vân Sương đến phỏng vấn vị trí trợ lý kế hoạch của bộ phận giải trí.”
“Ừm” Chúc Khải Toàn không ngẩng đầu “Vậy giữ lại đi, không cần phô trương, cũng không cần để cô ấy biết.”
Có một bài hát hát rất hay, trên đời chỉ có anh rể là tốt nhất.
Vì Vân Sương, Chúc Khải Toàn lại một lần nữa nhớ đến Vân Vụ Lai.
Trước đó, đã mấy ngày anh không hề nghĩ đến cô.
Lúc ấy anh không hỏi bố mình, nhưng thời gian trôi qua, tự nhiên cũng nghe được phong thanh, show diễn thời trang tháng 11 của QC tại Cẩm Thành, đối tác ban đầu đã đổ bể, bây giờ đổi thành Duy Phong của họ, hợp đồng đã ký xong, đến lúc đó Duy Phong sẽ chịu trách nhiệm về địa điểm, quảng bá, quan hệ công chúng, bản quyền phát sóng kỹ thuật số và một loạt các nhu cầu hậu cần khác của QC, đồng thời có được quyền đặt tên độc quyền.
QC sẽ là nước cờ đầu tiên của Duy Phong khi lấn sân sang lĩnh vực thời trang, vì vậy toàn thể công ty vô cùng coi trọng, ngay cả Chúc Hàng cũng khá quan tâm, đã hỏi thăm mấy lần.
Tóm lại, tháng 11, Vân Vụ Lai sẽ trở về.
Giờ nghỉ trưa, Chúc Khải Toàn ra sofa nằm ngủ một lát, trong cơn mơ màng, anh ngửi thấy mùi nước hoa phụ nữ bên cạnh, hơi ngọt gắt, may mà rất nhạt, cũng khá dễ chịu.
Anh vốn tưởng đó là ảo giác của mình, hoặc là Tổ Uyển chu đáo đặt loại tinh dầu thơm nào đó trong văn phòng anh, không ngờ mùi hương này ngày càng chân thực, ngày càng gần.
Anh giật mình, mở mắt ra.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là hai bán cầu trắng ngần như sắp bung ra.
Chúc Khải Toàn cau mày, trong một thoáng nghi ngờ mình có phải đang mơ một giấc mơ không phù hợp với trẻ em không, nhìn lên trên nữa, chỉ thấy cô nhân viên mới ngồi cạnh Tổ Uyển lúc sáng đang quỳ bên cạnh anh, cổ áo trễ nải, kh* ng*c sâu hoắm, rụt rè gọi anh: “Chúc tổng.”
Chúc Khải Toàn vào công ty nhà mình mấy năm, ai cũng biết anh là thái tử của Duy Phong, sức hấp dẫn của vị trí thái tử phi Duy Phong vô cùng lớn, dưới phần thưởng lớn ắt có kẻ dũng cảm, những người phụ nữ có ý đồ với anh không phải là ít, có người táo bạo, có người kín đáo, thủ đoạn mỗi người mỗi vẻ, nhưng trực tiếp đến mức trèo lên giường thì đây là lần đầu tiên.
Anh né ra, hét về phía cửa văn phòng: “Tổ Uyển.”
Tổ Uyển vội vã chạy vào, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì ngây người.
“Đuổi đi,” Chúc Khải Toàn đứng dậy, sắc mặt rất khó coi “Cô đi hỏi cho rõ, là ai ở văn phòng Tổng giám đốc điều người xuống đây?”
Mười mấy phút sau, anh nhận được một cuộc điện thoại.
Giọng Đặng Hoa Phong ngập ngừng, qua điện thoại Chúc Khải Toàn cũng có thể cảm nhận được sự do dự và lúng túng của bà: “Con trai, con nói thật cho mẹ biết, cơ thể của con, ờm… phương diện kia đó… có vấn đề gì không? Mẹ nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn lại mỗi lý do này thôi.”
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 12
10.0/10 từ 17 lượt.
