Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Chương 100: Ngoại truyện 19
Người đầu tiên Vân Vụ Lai nghĩ đến là Chúc Khải Toàn, nhưng cô không dám đoán bừa.
Bởi vì cô sợ mình tự mình đa tình, hơn nữa nếu đối phương không phải Chúc Khải Toàn mà cô lại gọi tên cậu, lỡ như người ta cũng quen biết Chúc Khải Toàn thì sao, chẳng phải cô sẽ bị hiểu lầm hay sao?
Vì vậy, cô trả lời một cách vừa dè dặt vừa vô vị: Ai vậy?
Đối phương: Mới một ngày không nói chuyện đã quên tớ rồi à, đây mới đúng là quý nhân hay quên thật sự.
Nói đến nước này, Vân Vụ Lai cuối cùng cũng gần như chắc chắn đối phương là Chúc Khải Toàn, cô gõ một chữ cái đầu trong họ của cậu: Z?
Ừm.
Chúc Khải Toàn lại gửi một tin nhắn MMS, là một tấm ảnh tự chụp, dùng để xác minh danh tính.
Cậu ngồi ở dãy bàn cuối cùng trong lớp học, cằm đặt lên bàn, miệng ngậm một cây bút bi.
Vẻ mặt lười biếng, mí mắt hơi rũ xuống, có lẽ cũng đã bị đợt tập huấn hành hạ đến kiệt sức.
Khí chất thiếu niên như tràn ra khỏi màn hình.
Vân Vụ Lai hoàn toàn tin rồi.
Dựa theo thời gian trên đồng hồ của Chúc Khải Toàn, tấm ảnh này vừa mới chụp xong. Cậu thực sự rất đẹp trai, tự chụp không cần lựa góc, chụp bừa một tấm cũng đủ mãn nhãn.
Vân Vụ Lai nhìn ảnh của cậu một lúc, suy nghĩ xem mình nên nói gì để bình luận, vừa không thể tỏ ra mê trai, lại vừa không thể lạnh lùng.
Hơi khó nha.
Một lúc lâu sau, cô bỏ cuộc, trả lời: Thôi được, tin rồi, nhưng cậu lấy số của tớ ở đâu ra vậy?
Chúc Khải Toàn: Đoán xem.
Vân Vụ Lai chỉ nghĩ đến Cừu Vũ: Tiểu Vũ đưa cho cậu à?
Thực ra Chúc Khải Toàn chỉ hỏi xin số Vân Vụ Lai từ Cừu Vũ một lần duy nhất, là lần sau sự kiện giẫm giày muốn xin lỗi cô, Cừu Vũ không cho, sau đó Chúc Khải Toàn cũng không nhắc lại nữa.
Vậy cậu đã lấy được số của Vân Vụ Lai bằng cách nào?
Là lúc cô làm rơi điện thoại ở chỗ cậu.
Nhìn thấy lãnh đạo trường, Vân Vụ Lai vội vàng hoảng hốt không khóa được điện thoại, điện thoại của cô đang ở chế độ chụp ảnh, sẽ không tự động khóa màn hình. Lúc Chúc Khải Toàn quay lại, màn hình của cô vẫn còn sáng.
Khi thích một người, ta luôn tràn đầy tò mò về người đó. Khi ấy, sự hiểu biết của Chúc Khải Toàn về Vân Vụ Lai là vô cùng ít ỏi, có một chiếc điện thoại không khóa, chứa đầy đủ các loại thông tin của Vân Vụ Lai bày ra trước mắt, cậu thực sự đã phải hạ quyết tâm rất lớn, vận dụng hết cảm giác đạo đức của cả cuộc đời, mới kiềm chế được việc không xâm phạm sự riêng tư của cô.
Việc duy nhất cậu làm là lấy số của cô gọi một cuộc sang điện thoại mình, lưu lại số của cô.
Sau đó xóa đi lịch sử cuộc gọi trong điện thoại của cô.
Tiếp đó, cậu nhẫn tâm khóa màn hình điện thoại của cô lại, cắt đứt những ý nghĩ đang rục rịch trong đầu mình.
Chuyện này đương nhiên không thể để cô biết, vì vậy, nếu cô đã chủ động hỏi có phải là Cừu Vũ không, Chúc Khải Toàn liền thuận nước đẩy thuyền, bán đứng Cừu Vũ: Ừm.
Bán xong, cậu lại lo lắng không biết mình có phá hoại tình cảm giữa các cô gái không, nên hỏi: Sẽ không giận chứ?
Vân Vụ Lai cũng là khi thấy tin nhắn này của cậu mới nhận ra, cảm xúc của mình hoàn toàn không hề có chiều hướng tức giận. Theo lẽ thường, nếu có người tự ý đưa số của cô cho người khác, cô đáng lẽ phải không vui.
Nhưng đưa cho Chúc Khải Toàn, hình như lại không thấy không vui.
Điều duy nhất cô lo lắng là liệu Cừu Vũ có bắt đầu nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và Chúc Khải Toàn hay không, nếu bị hỏi đến, cô phải giải thích thế nào.
Chút thời gian tự học buổi tối cuối cùng cứ thế trôi qua trong những cuộc trò chuyện qua lại.
Dường như chỉ mới chớp mắt một cái, chuông tan học đã vang lên.
Trên đường về ký túc xá, các học sinh khác về cơ bản đều đi thành từng nhóm, chỉ có Vân Vụ Lai lẻ loi một mình. Tính cách cô khá là hướng nội, nếu người khác không chủ động, cô chỉ có thể một mình.
Trong môi Tr**ng X* lạ này, cô không khỏi cảm thấy có chút cô đơn.
Về đến ký túc xá, Ân Phái Nhi và Lạc Trúc vì cùng một lớp tập huấn, nên sau nửa ngày đã quen thân với nhau, bốn người còn lại là học sinh của Minh Huy, cũng tụ lại thành nhóm riêng.
Vân Vụ Lai là người về ký túc xá đầu tiên, nên cũng đi tắm sớm nhất. Trong phòng tắm nghe tiếng cười nói vui vẻ bên ngoài, cô có chút buồn bực nghĩ, mình hình như bị lẻ loi rồi.
Cô dọn dẹp đồ đạc xong xuôi rồi trèo lên giường tầng trên, phát hiện điện thoại có tin nhắn mới của Chúc Khải Toàn.
Cảm giác cô đơn lập tức bị xua tan.
Hai cô gái của Minh Huy đặc biệt chăm chỉ, giờ này còn không quên lấy bài tập nghỉ đông ra làm.
So sánh một chút, Vân Vụ Lai quả thực cảm thấy mình khá là vô dụng, nhưng lúc này, giữa việc trèo xuống lấy sách và tiếp tục nhắn tin với Chúc Khải Toàn, cô không chút do dự mà chọn vế sau.
Ở đây tín hiệu quá kém, chỉ có thể liên lạc qua tin nhắn.
Nhắn qua nhắn lại, Chúc Khải Toàn hỏi cô: Lúc nãy sao cậu không đoán ra là tớ thế?
Vân Vụ Lai nói thật: Cũng không phải không đoán ra, chỉ là không chắc chắn.
Chúc Khải Toàn: Tớ còn tưởng cậu có nhiều đối tượng nói chuyện lắm, nên mới không đoán ra là ai.
Vân Vụ Lai không nhịn được cười.
Biểu cảm này bị Ân Phái Nhi bắt gặp, Ân Phái Nhi lập tức làm quá lên mà la toáng: “Vân Vụ Lai, cậu có phải đang nhắn tin với bạn trai không?”
Thời cấp ba, tình cảm giữa nam và nữ luôn là chủ đề nóng hổi nhất. Nghe thấy vậy, ánh mắt của cả phòng đều tập trung vào Vân Vụ Lai.
Vân Vụ Lai vội vàng phủ nhận: “Không phải, tớ không có bạn trai.”
“Tớ không tin.” Ân Phái Nhi trêu chọc “Cậu cười đến xuân tâm nhộn nhạo rồi kìa.”
“Thật sự không phải mà.” Vân Vụ Lai lại phủ nhận lần nữa.
Mọi người lại trêu chọc vài câu nữa rồi mới tha cho cô.
Vân Vụ Lai thầm thở phào nhẹ nhõm, tập trung lại vào tin nhắn, trả lời: Không có đâu, ngày nào cũng bận như vậy, làm sao mà nói chuyện cho xuể?
Chúc Khải Toàn: Vậy là có mấy người?
Vân Vụ Lai sờ sờ mũi, không biết trả lời thế nào.
Đối tượng nói chuyện của cô quả thực có mấy người, Cừu Vũ, Lạc Châu, bạn bè thời cấp hai…
Hơn nữa còn là ngày nào cũng nói chuyện rất lâu.
Tính tất cả mọi người vào sao, vậy là có bốn năm người. Nhưng không biết có phải cô nghĩ nhiều không, cô luôn cảm thấy nếu nói như vậy, cậu có thể sẽ có một chút không vui.
Nhưng nếu cô nói chỉ có một mình cậu, liệu có gây hiểu lầm không?
Trong ký túc xá, mọi người trêu chọc Vân Vụ Lai xong, chủ đề liền chuyển sang các vấn đề liên quan.
Ví dụ như, trai đẹp.
Một cô gái của Minh Huy nói: “Cậu bạn nam ngồi cuối lớp chúng ta trông có chút đẹp trai.”
Gia Lam và Minh Huy là đối thủ không đội trời chung, nam sinh của Gia Lam được học sinh Minh Huy khen ngợi, Lạc Trúc lập tức bùng nổ tinh thần tập thể, khá là đắc ý nói: “Đó là hot boy của trường Gia Lam chúng tớ đấy.”
Ân Phái Nhi bổ sung: “Hồi cấp hai tớ cũng học cùng trường với cậu ấy.”
Vân Vụ Lai từ trong điện thoại ngẩng đầu lên nhìn Ân Phái Nhi một cái. Không hiểu sao, cô cảm thấy giọng điệu của Ân Phái Nhi giống như đang tuyên thệ chủ quyền của mình vậy.
Cố tình nhấn mạnh cấp hai cũng học cùng trường, rất kỳ quặc.
Cừu Vũ cũng học cùng cấp hai với Chúc Khải Toàn, đâu có như vậy.
Còn về cuộc trò chuyện với Chúc Khải Toàn, Vân Vụ Lai lại chuyển chủ đề: Tắt đèn rồi.
Chúc Khải Toàn không ép cô trả lời câu hỏi, cô chuyển chủ đề thì cậu cũng chuyển theo: Cậu định ngủ à?
Vân Vụ Lai: Không, còn sớm.
Đợt tập huấn tuy lịch học dày đặc, nhưng vẫn tốt hơn đi học bình thường nhiều, thời gian quy định đến lớp là tám giờ sáng.
Vì vậy hai người yên tâm trò chuyện đến rất khuya.
Nhắn tin tốn tiền điện thoại kinh khủng, nhắn được một nửa, Vân Vụ Lai kiểm tra tài khoản, phát hiện mình lại sắp bị khóa máy, may mà cô đã có chuẩn bị từ trước, mang theo hai cái thẻ cào trước khi đến đợt tập huấn.
Cô nạp 100 tệ vào tài khoản.
Gần mười hai giờ, Chúc Khải Toàn giục cô đi ngủ: Đồ nấm lùn mau ngủ đi, không thì không cao lên được đâu.
Cậu lại gọi cô là đồ nấm lùn.
Sau khi chúc nhau ngủ ngon, Vân Vụ Lai xuống giường, chuẩn bị đi vệ sinh rồi đi ngủ.
Lúc đi xuống, Ân Phái Nhi gọi cô: “Vân Vụ Lai, cho tớ mượn điện thoại gọi một cuộc được không? Điện thoại tớ đột nhiên mất tiếng rồi, bạn tớ bây giờ gặp chút chuyện tâm trạng rất tệ, tớ phải an ủi cậu ấy.”
“Được.” Vân Vụ Lai hào phóng đưa điện thoại xuống.
Cuộc điện thoại này của Ân Phái Nhi kéo dài rất rất lâu.
Vân Vụ Lai nằm trên giường tầng trên, mở mắt nhìn trần nhà chờ điện thoại.
Ân Phái Nhi gọi gần một tiếng rưỡi đồng hồ mới trả lại điện thoại cho Vân Vụ Lai: “Cảm ơn nhé.”
Thực ra trong lòng Vân Vụ Lai không thoải mái lắm, dù sao cũng chỉ là mối quan hệ không thân thiết, mượn điện thoại một lần là cả tiếng rưỡi, cô đợi đến sắp buồn ngủ chết đi được.
Nhưng Ân Phái Nhi là để an ủi bạn, Vân Vụ Lai quả thực cũng nghe thấy tiếng khóc thút thít mơ hồ từ trong điện thoại truyền ra, cô không tiện nói nhiều, đành nén lại sự khó chịu, nói một câu “Không có gì”, rồi lấy lại điện thoại.
Nhưng ngày hôm sau, Vân Vụ Lai đã phát hiện ra có điều không ổn.
Điện thoại của cô vậy mà lại bị khóa máy, hơn nữa còn nợ không ít tiền cước, nhưng tối qua cô mới nạp một trăm tệ mà, ngoài việc nhắn vài tin cho Chúc Khải Toàn, thì chỉ có Ân Phái Nhi gọi điện thoại.
Cô gọi cho 10086 để hỏi, mới biết tối qua Ân Phái Nhi đã gọi điện thoại đường dài.
Lần này Vân Vụ Lai thật sự khó chịu rồi. Gọi đường dài một lần là một tiếng bốn mươi phút, mà không hề có bất kỳ lời giải thích trước hay sau đó?
Tiền của cô đâu phải từ trên trời rơi xuống!
Vân Vụ Lai ngày thường là một người khá điềm tĩnh, nhưng cô không phải là quả hồng mềm, trong từ điển của cô không có mấy chữ mặc người xâu xé. Lúc ăn tối gặp Ân Phái Nhi, cô liền đi thẳng tới hỏi: “Ân Phái Nhi, cuộc điện thoại cậu gọi hôm qua là gọi đường dài à?”
Ánh mắt Ân Phái Nhi né tránh một chút: “Không phải đâu nhỉ?”
Vân Vụ Lai: “Tớ hỏi 10086 rồi, họ nói là đường dài.”
“Vậy chắc là bạn tớ về quê rồi, tớ không biết nữa, cậu ấy không nói cho tớ.” Ân Phái Nhi cười gượng.
Vân Vụ Lai nói: “Tối qua tớ mới nạp một trăm tệ tiền điện thoại, sáng nay dậy đã thấy báo nợ cước rồi.”
“Á?” Ân Phái Nhi giả ngơ “Sao lại thế, nhanh vậy.”
Vân Vụ Lai không vòng vo với cô ta, nói thẳng: “Một trăm tệ tiền điện thoại cộng với 27 tệ nợ cước, tối qua sau khi nạp tiền tớ nhắn khoảng 20 tin, tức là 2 tệ, vậy cậu đưa cho tớ 125 tệ đi.”
Ân Phái Nhi không ngờ cô trông thì im im lặng lặng, mà nói chuyện lại thẳng thắn như vậy, hơn nữa còn rất lý lẽ đanh thép không chút ngượng ngùng. Dưới ánh mắt kiên định của cô, sắc mặt Ân Phái Nhi ngày càng khó coi, một lúc sau, thái độ rất tệ nói: “Biết rồi, bây giờ không mang đủ tiền, về ký túc xá rồi đưa cho.”
“Được.”
Buổi tự học tối hôm đó không làm bài kiểm tra, mà để học sinh tự học, có lẽ là sợ học sinh từ sáng đến tối ngâm mình trong tiếng Anh sẽ bị lú lẫn.
Chúc Khải Toàn hỏi Vân Vụ Lai có làm đề thi thử không.
Vân Vụ Lai trả lời: Không, hôm nay làm ba bộ rồi, người ngốc luôn rồi.
Chúc Khải Toàn: Bên này cũng vậy. Thế cậu đang làm gì.
Vân Vụ Lai: Làm bài tập nghỉ đông.
Chúc Khải Toàn: Vậy tớ cũng làm bài tập nghỉ đông vậy.
Một lúc sau, tin nhắn của Chúc Khải Toàn lại đến: Chán quá, cậu đang làm môn gì thế?
Vân Vụ Lai: Vật lý.
Chúc Khải Toàn: Vậy tớ cũng làm Vật lý vậy.
Vân Vụ Lai sờ sờ mũi.
Sao cậu cái gì cũng muốn giống cô vậy.
Buổi tự học kết thúc, trên đường về ký túc xá, Vân Vụ Lai gặp Ân Phái Nhi và Lạc Trúc, Lạc Trúc thì chào hỏi cô, còn Ân Phái Nhi thì hoàn toàn coi cô như không tồn tại.
Cô không quan tâm, tăng tốc bước chân, lại là người đầu tiên về ký túc xá, đi thẳng vào tắm rửa.
Lúc đi ra, Ân Phái Nhi đang cầm một tờ giấy trò chuyện với mấy bạn cùng phòng khác: “Dù sao thì tớ hỏi xin cậu ấy là cậu ấy cho ngay, còn nói bạn cùng phòng của tớ đều có thể xem.”
Hơn nữa cô nhận ra ngay, đó là chữ của Chúc Khải Toàn.
“Vãi.” Một trong những người bạn cùng phòng của Minh Huy trêu chọc, “Cậu ta thích cậu rồi à, hơn nữa còn đang cố gắng hối lộ chúng ta, con trai theo đuổi con gái đều thích lấy lòng bạn bè, bạn cùng phòng của người ta. Mai bảo cậu ta mời chúng ta uống nước đi.”
Những người khác cũng hùa theo.
“Đừng nói bậy, chỉ là bạn học bình thường thôi.” Ân Phái Nhi phủ nhận, nhưng trong mắt lại tràn đầy nụ cười đắc ý “Vậy các cậu có muốn xem không?”
Tương đối mà nói, các môn tự nhiên là điểm yếu của nhiều nữ sinh, hơn nữa mấy bài tập Chúc Khải Toàn tổng hợp rất thú vị. Một bạn cùng phòng siêu học bá của Minh Huy liếc qua một cái, cũng không cưỡng lại được sự cám dỗ: “Muốn, cho tớ xem với.”
Vân Vụ Lai lặng lẽ đi ra ban công, giặt đồ lót, sau đó trèo lên giường.
Đợi mãi đến khi tắt đèn, cũng không thấy Ân Phái Nhi trả tiền cho cô.
Cô liền thò đầu ra gọi: “Ân Phái Nhi.”
Ân Phái Nhi và hai người bạn cùng phòng đang bật đèn bàn nghiên cứu mấy bài tập Vật lý, ngẩng đầu nhìn cô.
Trước mặt người khác, Vân Vụ Lai giữ thể diện cho Ân Phái Nhi, không nói thẳng ra, chỉ giơ điện thoại của mình lên: “Chuyện ở nhà ăn lúc chiều, chưa quên chứ.”
Ân Phái Nhi đảo mắt một cái, đứng dậy lục trong túi ra một trăm ba mươi tệ, gần như là ném lên giường cô: “Khỏi thối, thế này là sòng phẳng rồi nhé.”
Vân Vụ Lai kiên quyết xuống giường, tìm năm tệ, đặt hơi mạnh xuống bàn: “Cậu biết thế này mới là sòng phẳng là tốt rồi.”
Về đến giường, tin nhắn của Chúc Khải Toàn cũng đến.
Chúc Khải Toàn hỏi cô có xem bài tập Vật lý không.
Vân Vụ Lai đâm ra nhìn cậu cũng thấy khó chịu, chẳng muốn nói chuyện với cậu chút nào: Chưa xem, hơi buồn ngủ, ngủ trước đây.
Tối hôm sau, Ân Phái Nhi mang về một bộ đề Vật lý còn xuất sắc hơn, mặt mày tươi như hoa nở.
Các bạn cùng phòng càng chắc chắn hơn về suy nghĩ của Chúc Khải Toàn: “Nhưng giờ tự học tối nay không phải là phải làm bài kiểm tra sao, cậu ta lấy đâu ra thời gian mà viết đề Vật lý cho cậu vậy?”
Vân Vụ Lai hoàn toàn không muốn để ý đến Chúc Khải Toàn nữa.
Tối ngày thứ ba, Chúc Khải Toàn gửi cho Vân Vụ Lai mấy tin nhắn, Vân Vụ Lai xem tin đầu tiên, rồi ném điện thoại sang một bên, một mình hờn dỗi.
Trước khi đi ngủ, Chúc Khải Toàn gọi điện tới.
Vân Vụ Lai do dự một lúc, rồi cũng bắt máy: “Alô.”
“Alô.” Giọng của Chúc Khải Toàn trong điện thoại có chút khác so với thực tế, cô nghe thấy hơi xa lạ.
Suy cho cùng, là vì họ thực sự rất ít khi nói chuyện trực tiếp, đều là liên lạc qua điện thoại.
Giọng Chúc Khải Toàn đều đều: “Mấy ngày nay sao vậy, hôm nay lại ngủ sớm thế? Tớ chụp bài tập Vật lý gửi qua MMS cho cậu rồi đấy.”
Vân Vụ Lai nhớ lại một chút, hôm nay hình như quả thực không nghe thấy Ân Phái Nhi khoe khoang bài tập Vật lý do Chúc Khải Toàn đưa trong ký túc xá.
Cậu không đưa cho Ân Phái Nhi à?
Là không kịp thời gian, bây giờ mới xong, bảo cô chuyển hộ sao?
Cô trùm chăn kín đầu, giọng nói ngột ngạt: “Bảo tớ chia sẻ cho họ à?”
“Không cần.” Chúc Khải Toàn nói “Vốn dĩ cũng không phải đưa cho họ.”
Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Story
Chương 100: Ngoại truyện 19
10.0/10 từ 17 lượt.
