Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 1


Vân Vụ, cậu có thể làm phù dâu cho tớ được không?


Lúc nhận được tin nhắn Wechat này, Vân Vụ Lai đang bận tối mắt tối mũi trong hậu trường show diễn haute couture tháng 7 của Quennell Cooper.


Trên sàn catwalk, những bước chân uyển chuyển đang trình diễn bộ sưu tập cuối cùng của show — My Bride.


My Bride, nghe tên là biết một bộ sưu tập váy cưới. Việc được chọn làm vedette kết màn cho thấy QC, một thương hiệu xa xỉ với hơn một trăm năm lịch sử, coi trọng nó đến mức nào.


Nhưng trên thực tế, ba năm trước My Bride vẫn là một dòng sản phẩm đang trên bờ vực bị loại bỏ, chỉ chờ thông báo chính thức được ban hành là sẽ trở thành một hạt bụi nhỏ nhoi trong dòng sông lịch sử của QC.


Ba năm trước, CEO của QC là Kerr đã mang về một nhà thiết kế mới vô danh, với tâm thế “còn nước còn tát”, anh ta quyết định cho My Bride một cơ hội cuối cùng.


Không ngờ rằng, nhà thiết kế mới này đã một mình xoay chuyển tình thế. Năm đó, My Bride tỏa sáng rực rỡ, khiến cả giới thời trang phải sững sờ.


Sau cú lội ngược dòng ngoạn mục, My Bride không còn là đứa trẻ đáng thương có thể bị bỏ rơi bất cứ lúc nào nữa. Trong show diễn thời trang cao cấp tháng 1 năm nay, nó đã được chọn làm bộ sưu tập áp chót, tức là bộ sưu tập thứ hai từ cuối lên, và lần này thì trực tiếp trở thành vedette kết màn.


QC có rất nhiều bộ sưu tập kinh điển nổi tiếng, bất kỳ bộ nào cũng đủ sức đảm nhận vị trí kết màn. Việc để My Bride đảm nhận vai trò này là kết quả sau khi Kerr đã gạt đi ý kiến của mọi người. Trong giới thời trang, Kerr nổi tiếng với phong cách độc đáo, sự đánh giá cao và tin tưởng của anh ta dành cho nhà thiết kế mới này đã thể hiện trọn vẹn tinh thần mạo hiểm của anh ta.


Nhà thiết kế mới đó chính là Vân Vụ Lai. Cùng với sự yêu thích ngày càng tăng dành cho bộ sưu tập My Bride, địa vị của cô ở QC cũng ngày một lên cao, giờ đây đã là người có tiếng nói nhất trước mặt Kerr.


Người mẫu kết màn trong chiếc váy cưới tinh xảo tuyệt vời đã nhận được sự kinh ngạc của cả khán phòng, rồi uyển chuyển quay trở lại.



Công sức mấy tháng trời đã có được kết quả viên mãn, nhưng Vân Vụ Lai lại quên cả thở phào nhẹ nhõm. Cô đã mất tập trung, ánh mắt hoàn toàn không thể rời khỏi màn hình điện thoại.


Vân Vụ, cậu có thể làm phù dâu cho tớ được không?


Người gửi tin nhắn cho cô là Yến Tùy, bạn thân thời cấp ba của cô. Khi đó, mỗi người họ đều là bạn gái của một cặp bạn thân, nên nói chính xác hơn, quan hệ của họ gần gũi giống như chị em dâu.


Vân Vụ Lai và Yến Tùy đều 25 tuổi, nhưng nếu tính theo khóa, Vân Vụ Lai đi học sớm hơn, giống như hai người bạn trai kia, đều hơn Yến Tùy đến hai khóa, nên cũng tốt nghiệp sớm hơn hai năm. Sau đó, cặp của Yến Tùy lại chia tay từ sớm. Lẽ dĩ nhiên, liên lạc giữa hai người cũng dần ít đi, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm nhau vào dịp lễ Tết.


Nửa năm nay, vì chiếc váy cưới của Yến Tùy do chính tay Vân Vụ Lai thiết kế nên hai người mới thân thiết trở lại. Nếu không có chiếc váy cưới, công bằng mà nói, mối quan hệ trước đây của hai người thực sự không đủ thân để làm phù dâu.


Đối tượng kết hôn của Yến Tùy chính là người bạn trai thời cấp ba năm đó. Hai người đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn quay về với nhau. Hơn nửa năm trước họ đã đăng ký kết hôn, và bây giờ dự định tổ chức đám cưới vào dịp sinh nhật của Yến Tùy.


Mà phù rể trong đám cưới này, không cần nói cũng biết, bạn trai năm đó của Vân Vụ Lai, với tư cách là bạn thân nhất của chú rể, chắc chắn sẽ có mặt.


Đến khi Vân Vụ Lai nhận ra thì phần các nhà thiết kế ra chào kết của show diễn đã gần kết thúc.


Những năm gần đây My Bride vô cùng nổi tiếng, nhưng Vân Vụ Lai chưa bao giờ lộ diện trước công chúng, giới thời trang tò mò về cô vô cùng. Kerr rất đồng tình rằng cô nên tập trung tâm sức vào tác phẩm trước, trau dồi bản thân, việc thu hút sự chú ý của bên ngoài quá sớm sẽ không tốt cho sự sáng tạo của cô.


Lần này cũng không ngoại lệ, cô không ra chào kết, tùy tiện tìm một góc vắng vẻ ngồi xổm xuống, nghịch điện thoại, chìm vào suy tư.


Vân Vụ, cậu có thể làm phù dâu cho tớ được không?


Được.



Cô sinh ra ở Cẩm Thành, lớn lên ở Cẩm Thành, tất cả gia đình bạn bè đều ở đây, đây là cội nguồn của cô, nhưng mảnh đất này, cô đã tròn ba năm không đặt chân đến.


Từ trên máy bay nhìn xuống cảnh đêm, thành phố thay đổi từng ngày, vạn nhà đèn đuốc nối dài không dứt, dệt thành một tấm lưới vàng rộng lớn trong màn đêm thăm thẳm.


Cẩm Thành còn phồn hoa hơn so với lúc cô rời đi.


Yến Tùy khách sáo vô cùng, nhất quyết đòi cùng chồng đích thân đến đón Vân Vụ Lai: “Để cậu bay cả quãng đường dài về đây, sao có thể để cậu tự bắt taxi được chứ?”


Trước khi cất cánh, Vân Vụ Lai đã báo với Yến Tùy là chuyến bay của mình bị hoãn, bảo cô ấy đến đón muộn hơn.


Lúc cất cánh, máy bay đã bị trễ hơn nửa tiếng, kết quả là thời gian hạ cánh lại sớm hơn kế hoạch bay đến nửa tiếng. Một người ở hàng ghế trước đứng dậy khỏi chỗ ngồi, không tin nổi và có chút sợ hãi la lên: “Mẹ ơi, phi công hôm nay là người của dân tộc chiến binh* hay sao vậy, cất cánh muộn mà đến nơi sớm, vội đi đầu thai à? An toàn là trên hết có biết không?!”


(*) Dân tộc chiến binh*: Cụm từ này dùng để chỉ người Nga và thường mang tính chất hài hước, châm biếm nhưng cũng thể hiện sự ngưỡng mộ đối với tính cách và lối sống của họ.


Trên máy bay có không ít người Trung Quốc, đều hiểu được trò đùa về “dân tộc chiến binh”, lập tức cả khoang vang lên tiếng cười đùa.


Tóm lại, Vân Vụ Lai đã đến sớm hơn thời gian Yến Tùy nghĩ đến một tiếng rưỡi.


Thong thả đi trên đường đến chỗ lấy hành lý, cô thuận tiện gửi cho Yến Tùy một tin nhắn: Tớ đến sớm rồi, không cần đến đón đâu, tớ tự bắt taxi được rồi.


Nghĩ rằng Yến Tùy đang bận rộn với vô số việc chuẩn bị trước đám cưới, Vân Vụ Lai đợi rất lâu mà không thấy cô ấy trả lời.


Sân bay Cẩm Thành thì không thay đổi nhiều, vẫn như lúc cô rời đi.



Tính cả hai năm học thạc sĩ, cô đã ra nước ngoài hơn năm năm, không biết những ngôi sao nổi lên trong vài năm gần đây cũng là chuyện bình thường. Cô hơi rảo bước, đi vòng qua.


Đi đến lối ra, chỉ thấy người đông như mắc cửi, đen nghịt một mảng, tất cả đều đang ngóng trông, đều là người đến đón máy bay.


Dù sao cũng không liên quan đến mình.


Vân Vụ Lai cúi đầu, định đi nhanh qua, nhưng trong võng mạc vẫn còn sót lại hình ảnh vừa lướt qua, như kẻ địch trước mặt k*ch th*ch ý thức não bộ, trong đầu cô chuông báo động tức thì vang lên inh ỏi. Cô cứng đờ người, không tin nổi mà ngẩng đầu lên lần nữa.


Giữa đám đông chen chúc, có một người đàn ông tướng mạo nổi bật mặc một chiếc áo thun đen kết hợp với quần túi hộp đơn giản, lưng hơi khom, nửa người nhoài ra lan can cúi đầu xem điện thoại. Dù vậy, dáng người anh vẫn cao nổi bật như hạc giữa bầy gà, cực kỳ bắt mắt, trong con ngươi phản chiếu hình ảnh thu nhỏ sáng trưng của màn hình điện thoại.


Ba năm trôi qua, anh gần như không có gì thay đổi.


Kiểu tóc, phong cách ăn mặc, ngôn ngữ cơ thể, thậm chí cả biểu cảm trên mặt, đều y hệt như năm đó.


Đối với cô mà nói, lại tựa như đã qua một kiếp.


Vân Vụ Lai nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, từ lúc quyết định về nước tham dự đám cưới đến nay đã được hai tháng, trong khoảng thời gian dài đó đủ để cô chuẩn bị tâm lý cho việc gặp lại anh.


Yến Tùy đột ngột mời cô làm phù dâu, ngoài việc cô là người thiết kế váy cưới, khả năng lớn là còn mang tâm tư làm bà mối, hy vọng cô và người yêu cũ có thể gương vỡ lại lành.


Cho nên vợ chồng Yến Tùy bảo anh đến đón cô cũng không có gì lạ.


Điều may mắn lớn nhất, chính là lúc máy bay sắp hạ cánh, cô đã không lười biếng mà trang điểm kỹ càng.



Vân Vụ Lai cũng không ngoại lệ.


Cô quay đầu, nhìn vào bức tường kính màu xanh lục nhạt bên cạnh để xác nhận lại dung mạo của mình đã ổn, rồi từ từ đi về phía anh.


Cách một hàng rào, cô đứng lại trước mặt anh.


Trước mặt Chúc Khải Toàn đột nhiên có người dừng lại, đập vào mắt là bắp chân thon thả được bao bọc bởi chiếc váy dài ôm sát màu xám khói, xuống chút nữa là một đôi giày cao gót màu bạc thanh lịch đơn giản, uốn cong mu bàn chân trắng như tuyết thành một đường cong tuyệt đẹp. Da mu bàn chân rất mỏng, có thể thấy rõ cả những mạch máu xanh và hình dáng xương bên trên.


Anh vừa ngẩng đầu, vừa cười nói: “Sao em lại mặc…”


Khi nhìn rõ khuôn mặt cô, lời nói của anh đột ngột dừng lại, đôi mắt đào hoa đang cười kia phủ một lớp kinh ngạc.


Vân Vụ Lai cảm thấy cảnh tượng này có vài phần chói mắt, cô rút chiếc kính râm đang treo trên cổ áo chữ V, đeo lên sống mũi.


Bây giờ là buổi tối, cô lại chẳng phải người nổi tiếng gì, đeo kính râm không khỏi có hơi làm màu, nhưng nhờ có nó, cô cuối cùng cũng có thể đường đường chính chính nhìn thẳng vào anh trong thế giới xám mờ này, sự tự tin trong lòng như một quả bóng bay căng phồng lên.


Cô khẽ hất cằm, ung dung nói lời mở đầu: “Đi thôi.”


Chúc Khải Toàn không đáp lời, anh từ từ đứng thẳng người dậy, cảm xúc trong đáy mắt dần phai đi, trở lại bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn luôn dừng trên mặt cô, không một giây rời đi, từ đôi mày thanh tú ẩn hiện sau lớp kính râm đến đôi môi màu hoa hồng lộng lẫy, lặp đi lặp lại, như đang xác nhận điều gì đó.


Đợi đã, hình như có gì đó không đúng. Bộ não không còn nhanh nhạy như thường ngày của Vân Vụ Lai loé lên một tia suy nghĩ nhanh đến mức không thể nắm bắt.


Không đợi cô nghĩ kỹ, anh đã kéo lấy vali của cô:


“Ừ, đợi một lát, tôi còn phải đón thêm một người nữa.”


Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Truyện Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng Story Chương 1
10.0/10 từ 17 lượt.
loading...