Bề Tôi Trung Thành

Chương 74

Rõ ràng Sầm Sâm không phải kiểu đàn ông lúc nào cũng có thể hành động sến súa, ít nhất là rất khó làm được như thế trước mặt Quý Minh Thư thanh đang trong trạng thái tỉnh táo.



Chu Giai Hằng lập tức nhận được tin tức, nghiêm túc thông báo: “Tinh thành xảy ra đông đất cấp 5.8.”

Anh hôn môi cô như chuồn chuồn lướt nước, chúc ngủ ngon rồi định lên giường.

Trong lúc tình nồng, hình như cô đã nghe thấy một tiếng “bé cưng” khàn khàn thân mật, lúc đó đầu óc trống rỗng, cô cũng không rõ có phải là ảo giác không. Nhưng sự thật là cô đã nghẹn ngào gọi “chồng” rất nhiều lần.

Nhưng Quý Minh Thư không dễ bị lừa, cô ôm cổ anh không chịu buông, cái mũi nhỏ xinh chun lại, cứ bắt anh phải gọi.

Chuyện xảy ra lúc sáng quá xấu hổ, Quý Minh Thư vừa nghĩ đến hình ảnh đó đã có cảm giác tim ngừng đừng, ngưng hô hấp, đương nhiên cũng chẳng có tâm trạng ngủ tiếp.

Ánh mắt Sầm Sâm sâu thẳm, quyến luyến nhìn từ mái tóc xoăn rối bù của cô xuống đến xương quai xanh mảnh mai.

Quý Minh Thư:Mong là chị nói ít được như tiền của chị.jpg

Cô và Sầm Dương cũng đã lâu rồi không liên lạc, nhất là từ hồi Tết anh ta cướp hạng mục đầu tư của Sầm Sâm.

Rất nhanh, anh cúi xuống trao nụ hôn ấm áp, nhưng lần này có cảm giác xâm lược hơn trước đó.

Quý Minh Thư:Chết thật chưa? Có cần cho mình cho cậu thêm lọ thuốc trừ sâu DDVP không?

Lúc Quý Minh Thư phản ứng lại thì đã muộn, trừng mắt ư a hai tiếng, dùng cả tay cả chân vùng vẫy nhưng cuối cùng vẫn không tự chủ được buông bỏ phản kháng.

Sầm Sâm nói, thứ cô học ở trường là thiết kế cao cấp, những kinh nghiêm trước kia cũng là những sáng tạo nghệ thuật tập trung vào việc theo đuổi thẩm mỹ thiết kế.

“Không phải vợ anh, đương nhiên anh không lo.”

Sau khi được như ý, cô đẩy Sầm Sâm ra ngoài. Còn ôm cửa thò đầu ra vẫy tay chào anh.

Trong lúc tình nồng, hình như cô đã nghe thấy một tiếng “bé cưng” khàn khàn thân mật, lúc đó đầu óc trống rỗng, cô cũng không rõ có phải là ảo giác không. Nhưng sự thật là cô đã nghẹn ngào gọi “chồng” rất nhiều lần.

Những ý kiến mà anh đưa ra cho cô tối qua, cô cảm thấy rất hợp lí, cái kiểu hợp lí mà có thể suy ngẫm nghiêm túc trong lúc ngồi bồn cầu ấy.

Nhưng đáp lại họ chỉ tiếng sập cửa thật mạnh: “Rầm ——!”

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ kính sát đất chiếu vào một mảng ánh vàng ấm áp, trong không khí còn vương lại hơi thở ái muội ngọt ngấy.

“…”

Quý Minh Thư nhức mỏi toàn thân, lúc ngủ dậy cũng như không xương dồn hết trọng lực lên người Sầm Sâm.

Dù sao thì việc cạnh tranh trong thương trường vẫn cứ để đàn ông tự đấu với nhau thì hơn.

Ngay cả đánh răng cũng dựa vào lòng anh, mắt díp lại, lầu bầu làm nũng.

Ngay cả đánh răng cũng dựa vào lòng anh, mắt díp lại, lầu bầu làm nũng.

Sao lại rảnh rỗi thế???

Quý Minh Thư lên dây cót tinh thần, lại ngồi dậy vẽ tiếp bản thiết kế.

“Bàn chải đánh răng đây, cầm lấy.” Sầm Sâm nhét cái bàn chải đã lấy sẵn kem đánh răng vào tay cô.

Nhưng một phút trôi qua, chào hỏi bằng mắt đành chưng hửng, ngoài cửa chẳng thấy người, nhưng giọng nói hờn dỗi của con gái lại lọt vào tai họ rất rõ ràng.

An Ninh do dự một lúc rồi mới uyển chuyển đáp:Có hỏi, nhưng chắc đó chỉ là phép lịch sự… Bọn em rất ít khi nói chuyện.

Cô không cầm, nói: “Không có sức, tại anh đấy, em còn không nhấc được tay lên này.”

Sầm Sâm: “…”

Sầm Sâm:Nhưng món sườn thì không kệ được.

Quý Minh Thư cũng thấy nói chuyện này với An Ninh thì hơi kì nên chỉ hỏi han vài câu liên quan đến bệnh tình cô bé.

Quý Minh Thư: “Hay anh đánh răng cho em đi.”

Rốt cuộc anh có phải làm việc không vậy?

Thế là cô bặt máy tính vẽ sơ đồ phác thảo, không có ý tưởng, cô ngả đầu lướt điện thoại tiếp.

Sầm Sâm rũ mắt nhìn cô: “Tự làm đi, anh sắp muộn rồi.”


Thật lâu sau An Ninh mới đáp:Em không thân với anh Sầm Dương lắm.

“Vậy em không đánh nữa.” Rõ ràng là đang chơi xấu.

Sầm Sâm im lặng vài giây: “Há miệng.”

Thật ra khi đến Tinh thành, Quý Minh Thư nghĩ Sầm Sâm sẽ dẫn cô đi thăm Trần Bích Thanh và An Ninh, nhưng Sầm Sâm mãi vẫn không manh nha gì về chuyện này.

Cô không há miệng mà nở nụ cười đắc ý, nhưng lại nhanh chóng thu lại, ngoan ngoãn há miệng, giống như một con mèo Ragdoll xinh xắn lười nhác, chui vào lòng chủ đòi vuốt lông, thỉnh thoảng lại vươn chân ra nghịch với chủ.

Quý Minh Thư đã hiểu, cũng không hỏi thêm nữa.

Tài xế có linh cảm xấu, xin phép rồi giảm tốcc dừng xe, đỗ lại ven đường, bật đèn khẩn cấp.

Người chủ Sầm Sâm này cũng hết sức kiên nhẫn, đánh răng rửa mặt chải đầu, hầu hạ từng bước một rất chu đáo.

Quý Minh Thư:Bệnh tim bẩm sinh?

Thật ra lúc đầu động tác của anh còn trúc trắc thiếu tự nhiên, nhưng thấy Quý Minh Thư cười trộm qua gương, sự nhẫn nại trong anh lại dần cháy lên, cũng có chút hứng thú với những thân mật vụn vặt bình thường này.

Không biết do tối qua ngủ không ngon hay sao mà sáng sớm đầu óc Chu Giai Hằng đã đặc quánh như bột.



Từ lúc cửa phòng mở ra, nghe thấy những lòi đó, anh ta đã ngây ra như phỗng, không nghĩ ra được cách gì cứu cánh.

Lúc Quý Minh Thư và Sầm Sâm dính nhau trong phòng, các lãnh đạo theo từ Đế Đô đến đây đã đợi ngoài phòng nghỉ VIP.

An Ninh:Thật ra trước kia cùng vì phải chuẩn bị tiền chữa bệnh cho em nên ba mẹ mới đồng ý để anh Sầm Sâm về lại nhà họ Sầm, hình như vì chuyện này nên anh Sầm Sâm mãi không tha thứ cho ba mẹ.

Sáng nay Sầm Sâm định cùng họ đến thị sát Thủy Vân Gian của Quân Dật ở Tinh thành, vì sau đó sẽ có một diễn đàn về du lịch rất có tiếng được tổ chức Thủy Vân Gian, phía Quân Dật phải bảo đảm địa điểm tổ chức không gặp vấn đề gì.

Các lãnh đạo cũng lơ ngơ cúi đầu hô theo: “Phu nhân buổi sáng tốt lành!”

Cách giờ hẹn một phút, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, mọi người đồng thời đứng dậy chỉnh trang lại áo quần, chuẩn bị chào hỏi bằng mắt với Sầm Sâm vừa mới đi ra được một nửa.

Tiếng chào có già có trẻ vang lên không đều, như gánh hát rong bị ép thành tên ngốc.

Nhưng một phút trôi qua, chào hỏi bằng mắt đành chưng hửng, ngoài cửa chẳng thấy người, nhưng giọng nói hờn dỗi của con gái lại lọt vào tai họ rất rõ ràng.

Cô không há miệng mà nở nụ cười đắc ý, nhưng lại nhanh chóng thu lại, ngoan ngoãn há miệng, giống như một con mèo Ragdoll xinh xắn lười nhác, chui vào lòng chủ đòi vuốt lông, thỉnh thoảng lại vươn chân ra nghịch với chủ.

“Hôn cái đi, không hôn không cho đi!”

“Vậy em không đánh nữa.” Rõ ràng là đang chơi xấu.



“Ưm, vậy hôn cái nữa!”

Anh bảo Chu Giai Hằng liên hệ với nhân viên khách sạn, nhân viên nói từ chiều Quý Minh Thư đã ra ngoài, hình như vẫn chưa về.

Nhưng Quý Minh Thư không dễ bị lừa, cô ôm cổ anh không chịu buông, cái mũi nhỏ xinh chun lại, cứ bắt anh phải gọi.



Lúc này cô mới phát hiện ra, An Ninh cũng bình luận dưới dòng trạng thái của cô, so với mấy câu ma quỷ khác thì bình luận “Chị sao thế ạ?” của An Ninh rất là ngây thơ hồn nhiên.

Cốc Khai Dương:Hahahaa, sao em không nói “Các đồng chí vất vả rồi” hahahaha!

Người trẻ thì mặt mỏng, không dám nhìn không dám nghe, thỉnh thoảng lại chỉnh lại cổ tay áo, chính lại vạt áo, bầu không khí vô cùng ngại ngùng.

“Không được, em buồn ngủ quá, em chưa ngủ được mấy tiếng, tại anh đấy! Đợi em ngủ dậy rồi vẽ.”

Lúc này thấy Quý Minh Thư ló ra nửa cái đầu, anh ta nảy ý, đừng đằng trước cúi đầu chào cô: “Phu nhân buổi sáng tốt lành.”



Cô cảm thấy trái tim chim nhỏ của mình lại nhận thêm 999 điểm sát thương, thế là cô tan nát cõi lòng đăng status:Mặc kệ đời.



Mấy người đã lớn tuổi thì chẳng lấy gì làm lạ, mặt ai cũng như nhà sư ngồi thiền.

Vô tình An Ninh nhắc đến chuyện trường cô bé sắp mở hội thao, thế là cô cùng theo đó hỏi: “Em có tham gia hạng mục nào không?”


Người trẻ thì mặt mỏng, không dám nhìn không dám nghe, thỉnh thoảng lại chỉnh lại cổ tay áo, chính lại vạt áo, bầu không khí vô cùng ngại ngùng.

Quý Minh Thư cũng không biết bên ngoài có người đang đợi, luống cuống tay chân thắt cà vạt cho Sầm Sâm xong đi mở cửa cho anh. Thấy còn một phút, thế là níu lấy anh làm nũng, đòi hôn chào buổi sáng.

Tưởng Thuần:Quý thị Thư Thư cậu hề vãi hahhaahaha, chết cười mất thôi hahaahaah!

Sau khi được như ý, cô đẩy Sầm Sâm ra ngoài. Còn ôm cửa thò đầu ra vẫy tay chào anh.

Không ló mặt ra thì thôi, vừa ló ra Quý Minh Thư đã hóa đá, nỗi xẫu hổ khó tả nào đó sôi trào từ lòng bàn chân lên tận đỉnh đầu.

Quý Minh Thư cũng không biết bên ngoài có người đang đợi, luống cuống tay chân thắt cà vạt cho Sầm Sâm xong đi mở cửa cho anh. Thấy còn một phút, thế là níu lấy anh làm nũng, đòi hôn chào buổi sáng.

Quý Minh Thư: “…”

Sầm Sâm: “…”

Các lãnh đạo: “…”

Không biết do tối qua ngủ không ngon hay sao mà sáng sớm đầu óc Chu Giai Hằng đã đặc quánh như bột.

Không biết nghĩ đến cái gì, Quý Minh Thư cầm chồng giấy trắng bên cạnh lên, ghi lại ý tưởng vừa lóe lên trong đầu.

Từ lúc cửa phòng mở ra, nghe thấy những lòi đó, anh ta đã ngây ra như phỗng, không nghĩ ra được cách gì cứu cánh.

Lúc này thấy Quý Minh Thư ló ra nửa cái đầu, anh ta nảy ý, đừng đằng trước cúi đầu chào cô: “Phu nhân buổi sáng tốt lành.”





Các lãnh đạo cũng lơ ngơ cúi đầu hô theo: “Phu nhân buổi sáng tốt lành!”

An Ninh:Vâng.

Người chủ Sầm Sâm này cũng hết sức kiên nhẫn, đánh răng rửa mặt chải đầu, hầu hạ từng bước một rất chu đáo.

Tiếng chào có già có trẻ vang lên không đều, như gánh hát rong bị ép thành tên ngốc.

Lúc Quý Minh Thư và Sầm Sâm dính nhau trong phòng, các lãnh đạo theo từ Đế Đô đến đây đã đợi ngoài phòng nghỉ VIP.

Nhưng đáp lại họ chỉ tiếng sập cửa thật mạnh: “Rầm ——!”



“Ưm, vậy hôn cái nữa!”

Tưởng Thuần:Quý thị Thư Thư cậu hề vãi hahhaahaha, chết cười mất thôi hahaahaah!

Quý Minh Thư:…

Chợt cô hiểu ra, vì sao Sầm Sâm vẫn mãi canh cánh trong lòng vì chuyện này.

Quý Minh Thư:Chết thật chưa? Có cần cho mình cho cậu thêm lọ thuốc trừ sâu DDVP không?

Sầm Sâm rũ mắt nhìn cô: “Tự làm đi, anh sắp muộn rồi.”

Cốc Khai Dương:Hahahaa, sao em không nói “Các đồng chí vất vả rồi” hahahaha!

Quý Minh Thư:…

Quý Minh Thư:Mong là chị nói ít được như tiền của chị.jpg

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua ô cửa sổ kính sát đất chiếu vào một mảng ánh vàng ấm áp, trong không khí còn vương lại hơi thở ái muội ngọt ngấy.

Quý Minh Thư:Block xong có chuyện gì thì hãy thả bình liên lạc.jpg

Quý Minh Thư nào có ngờ, sau khi cô làm nhảm trong nhóm chat: “Đồ óc heo Chu Giai Hằng sao mà cũng lên được chức trợ lí vậy”, “Ban lãnh đạo tập đoạn họ đầu óc có vẻ không bình thường”, “Đồ cờ hó Sầm Sâm không nói cho mình biết bên ngoài có người, chắc chắn là anh ấy cố tình để xem trò”, không chỉ không được an ủi và hùa theo như mong muốn mà còn bị hai đứa bạn fake này cười đùa một trận.

Cô cảm thấy trái tim chim nhỏ của mình lại nhận thêm 999 điểm sát thương, thế là cô tan nát cõi lòng đăng status:Mặc kệ đời.

Sầm Sâm:Nhưng món sườn thì không kệ được.

An Ninh:Không ạ, em bị bệnh tim bẩm sinh, không tham gia được.

“…”


Rốt cuộc anh có phải làm việc không vậy?

Sao lại rảnh rỗi thế???

Sầm Sâm: “…”

Block.

Cách giờ hẹn một phút, cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, mọi người đồng thời đứng dậy chỉnh trang lại áo quần, chuẩn bị chào hỏi bằng mắt với Sầm Sâm vừa mới đi ra được một nửa.



Chuyện xảy ra lúc sáng quá xấu hổ, Quý Minh Thư vừa nghĩ đến hình ảnh đó đã có cảm giác tim ngừng đừng, ngưng hô hấp, đương nhiên cũng chẳng có tâm trạng ngủ tiếp.

Thế là cô bặt máy tính vẽ sơ đồ phác thảo, không có ý tưởng, cô ngả đầu lướt điện thoại tiếp.

Lúc này cô mới phát hiện ra, An Ninh cũng bình luận dưới dòng trạng thái của cô, so với mấy câu ma quỷ khác thì bình luận “Chị sao thế ạ?” của An Ninh rất là ngây thơ hồn nhiên.

Cô tìm An Ninh trong danh sách bạn bè, giải thích với cô bé là mình chỉ đùa chứ không có chuyện gì cả.

Thật ra khi đến Tinh thành, Quý Minh Thư nghĩ Sầm Sâm sẽ dẫn cô đi thăm Trần Bích Thanh và An Ninh, nhưng Sầm Sâm mãi vẫn không manh nha gì về chuyện này.

Nhớ đến căn nhà mà họ ở, cô hỏi:Không phải Sầm Dương đã về rồi sao? Các em ở lại chung cư cũng không tiện, sao lại không chuyển đến Đế Đô ở với anh ấy.

“Hôn cái đi, không hôn không cho đi!”

Dường như lần đó đến nhà họ An ăn chỉ đơn thuần là để ăn một bữa, anh cũng không có ý định đoàn viên với gia đinh trước sau nhiều năm đã qua.

Rõ ràng Sầm Sâm không phải kiểu đàn ông lúc nào cũng có thể hành động sến súa, ít nhất là rất khó làm được như thế trước mặt Quý Minh Thư thanh đang trong trạng thái tỉnh táo.

Quý Minh Thư và An Ninh nói chuyện mấy câu.

Quý Minh Thư và An Ninh nói chuyện mấy câu.

Vô tình An Ninh nhắc đến chuyện trường cô bé sắp mở hội thao, thế là cô cùng theo đó hỏi: “Em có tham gia hạng mục nào không?”

Hội nghị kéo dài đến 5 giờ rưỡi chiều, sau khi kết thúc còn một buổi xã giao.

An Ninh:Không ạ, em bị bệnh tim bẩm sinh, không tham gia được.

Ánh mắt Sầm Sâm sâu thẳm, quyến luyến nhìn từ mái tóc xoăn rối bù của cô xuống đến xương quai xanh mảnh mai.

Quý Minh Thư:Bệnh tim bẩm sinh?

Cô tìm An Ninh trong danh sách bạn bè, giải thích với cô bé là mình chỉ đùa chứ không có chuyện gì cả.

Block.

An Ninh:Vâng.

An Ninh:Thật ra trước kia cùng vì phải chuẩn bị tiền chữa bệnh cho em nên ba mẹ mới đồng ý để anh Sầm Sâm về lại nhà họ Sầm, hình như vì chuyện này nên anh Sầm Sâm mãi không tha thứ cho ba mẹ.

Tài xế nhận ra điều khác thường, thuận miệng cười nói: “Động đất cấp 5.8 cũng không nghiêm trọng lắm, Sầm tổng, anh đừng lo.”

Quý Minh Thư không rõ chuyện khi xưa cho lắm, tưởng là vì nhà họ Sầm mạnh quá nên nhà họ An không giữ được, bị ép phải đồng ý trao đổi.

Giờ mới thấy, cuộc trao đổi này không phải bị ep, mà là vì cứu con gái ruột nên họ đành từ bỏ con trai nuôi.

Chợt cô hiểu ra, vì sao Sầm Sâm vẫn mãi canh cánh trong lòng vì chuyện này.

An Ninh gửi tin này xong hình như cũng thấy không ổn, cô bé uyển chuyển đổi chủ đề.

Quý Minh Thư cũng thấy nói chuyện này với An Ninh thì hơi kì nên chỉ hỏi han vài câu liên quan đến bệnh tình cô bé.

Sầm Sâm im lặng vài giây: “Há miệng.”

Nhớ đến căn nhà mà họ ở, cô hỏi:Không phải Sầm Dương đã về rồi sao? Các em ở lại chung cư cũng không tiện, sao lại không chuyển đến Đế Đô ở với anh ấy.

Thật lâu sau An Ninh mới đáp:Em không thân với anh Sầm Dương lắm.

Cô không cầm, nói: “Không có sức, tại anh đấy, em còn không nhấc được tay lên này.”

Lúc Quý Minh Thư bận rộn vẽ bản thiết kế trong khách sạn thì Sầm Sâm cũng đã rời khỏi Thủy Vân Gian, tiếp tục bận rộn đến thành phố bên cạnh tham gia hội nghị.

Quý Minh Thư nhớ lời Sầm Dương từng nói, lúc này hơi bất ngờ:Anh ấy không hỏi mọi người chuyển đến ở cùng à?


An Ninh do dự một lúc rồi mới uyển chuyển đáp:Có hỏi, nhưng chắc đó chỉ là phép lịch sự… Bọn em rất ít khi nói chuyện.

Quý Minh Thư đã hiểu, cũng không hỏi thêm nữa.

Cô và Sầm Dương cũng đã lâu rồi không liên lạc, nhất là từ hồi Tết anh ta cướp hạng mục đầu tư của Sầm Sâm.

Anh hôn môi cô như chuồn chuồn lướt nước, chúc ngủ ngon rồi định lên giường.

Thật ra cô cũng loáng thoáng đoán ra, có lẽ Sầm Dương không thật sự thoải mái như anh ta thể hiện trước mặt cô, nhưng cũng hoàn toàn không muốn suy đoán ác ý gì hơn về Sầm Dương.

Dù sao thì việc cạnh tranh trong thương trường vẫn cứ để đàn ông tự đấu với nhau thì hơn.

Trước khi lên đường cao tốc, bỗng mặt đường rung lên một cách kì lạ.

Quý Minh Thư lên dây cót tinh thần, lại ngồi dậy vẽ tiếp bản thiết kế.

Đừng chỉ thấy Sầm Sâm lúc nào cũng mang bộ mặt nghiêm trang lạnh nhạt, thật ra sâu bên trong còn có năng khiếu làm cố vấn cuộc đời cho người ta nữa.

Giờ mới thấy, cuộc trao đổi này không phải bị ep, mà là vì cứu con gái ruột nên họ đành từ bỏ con trai nuôi.

“Bàn chải đánh răng đây, cầm lấy.” Sầm Sâm nhét cái bàn chải đã lấy sẵn kem đánh răng vào tay cô.

Những ý kiến mà anh đưa ra cho cô tối qua, cô cảm thấy rất hợp lí, cái kiểu hợp lí mà có thể suy ngẫm nghiêm túc trong lúc ngồi bồn cầu ấy.

Quý Minh Thư không rõ chuyện khi xưa cho lắm, tưởng là vì nhà họ Sầm mạnh quá nên nhà họ An không giữ được, bị ép phải đồng ý trao đổi.

Sầm Sâm nói, thứ cô học ở trường là thiết kế cao cấp, những kinh nghiêm trước kia cũng là những sáng tạo nghệ thuật tập trung vào việc theo đuổi thẩm mỹ thiết kế.

Điện thoại Quý Minh Thư vẫn đổ chuông nhưng không ai bắt máy.

Nghề nào cũng có chuyên môn, thật ra cô không cần phải canh cánh mãi việc mình thất bại vì không am hiểu, chỉ cần cô có thể lấy được chút cảm hứng sáng tạo liên quan đến nhiệt độ cuộc sống từ lần thất bại này là đủ rồi.

“Không được, em buồn ngủ quá, em chưa ngủ được mấy tiếng, tại anh đấy! Đợi em ngủ dậy rồi vẽ.”

Không biết nghĩ đến cái gì, Quý Minh Thư cầm chồng giấy trắng bên cạnh lên, ghi lại ý tưởng vừa lóe lên trong đầu.

Quý Minh Thư:…

Tài xế: “Hình như là động đất, nhưng chắc không phải ở chỗ chúng ta, một lát là hết thôi.”

Sầm Sâm nghe xong, không nói một lời, gọi ngay cho Quý Minh Thư.



Quý Minh Thư nhớ lời Sầm Dương từng nói, lúc này hơi bất ngờ:Anh ấy không hỏi mọi người chuyển đến ở cùng à?

Lúc Quý Minh Thư bận rộn vẽ bản thiết kế trong khách sạn thì Sầm Sâm cũng đã rời khỏi Thủy Vân Gian, tiếp tục bận rộn đến thành phố bên cạnh tham gia hội nghị.

Hội nghị kéo dài đến 5 giờ rưỡi chiều, sau khi kết thúc còn một buổi xã giao.

Lúc Quý Minh Thư phản ứng lại thì đã muộn, trừng mắt ư a hai tiếng, dùng cả tay cả chân vùng vẫy nhưng cuối cùng vẫn không tự chủ được buông bỏ phản kháng.

Sầm Sâm phải về Tinh thành, đến 8 giờ là đi luôn, không đi thêm tăng hai tăng ba gì nữa.

Mấy người đã lớn tuổi thì chẳng lấy gì làm lạ, mặt ai cũng như nhà sư ngồi thiền.

Trước khi lên đường cao tốc, bỗng mặt đường rung lên một cách kì lạ.

Tài xế có linh cảm xấu, xin phép rồi giảm tốcc dừng xe, đỗ lại ven đường, bật đèn khẩn cấp.

Tài xế: “Hình như là động đất, nhưng chắc không phải ở chỗ chúng ta, một lát là hết thôi.”

Chu Giai Hằng lập tức nhận được tin tức, nghiêm túc thông báo: “Tinh thành xảy ra đông đất cấp 5.8.”

Sầm Sâm nghe xong, không nói một lời, gọi ngay cho Quý Minh Thư.

Quý Minh Thư: “…”

Điện thoại Quý Minh Thư vẫn đổ chuông nhưng không ai bắt máy.

Anh bảo Chu Giai Hằng liên hệ với nhân viên khách sạn, nhân viên nói từ chiều Quý Minh Thư đã ra ngoài, hình như vẫn chưa về.

Tài xế nhận ra điều khác thường, thuận miệng cười nói: “Động đất cấp 5.8 cũng không nghiêm trọng lắm, Sầm tổng, anh đừng lo.”

“Không phải vợ anh, đương nhiên anh không lo.”

Mắt kính gọng vàng của anh phản sáng nên không thấy rõ cảm xúc trong mắt, nhưng động tác nới cà vạt, giọng điệu khác hắn bình thường lại có vẻ bực bội.

Bề Tôi Trung Thành
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bề Tôi Trung Thành Truyện Bề Tôi Trung Thành Story Chương 74
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...