Bề Tôi Trung Thành
Chương 50
Edit: Shpdarn
30 giây sau, Quý Minh Thư vội vàng xỏ giày cao gót rồi ra ngoài, miễn cưỡng giữ được một chút lớp trang điểm còn sót lại sau khi tẩy trang.
Cô bấm hết bốn cái thang máy gần đó, sau đó đứng chờ, tiện thể "nhớ thương" chiếc thang máy chuyên dụng trên tầng cao nhất ở Bách Tụy Thiên Hoa.
30 giây, chưa đến.
Một phút, vẫn chưa đến.
Chậm thế! Đồ thang máy bỏ đi này TvT!
1 phút 18 giây sau, cuối cùng cũng có thang máy mở cửa.
Quý Minh Thư chạy vào nhanh như một cơn gió, tiện thể đẩy luôn Cốc Khai Dương đang mải nghịch điện thoại ra ngoài.
Cốc Khai Dương bị đuổi khỏi thang máy thì đứng ngơ ngơ ngác ngác, vừa nãy là Quý Minh Thư à? Ôi đệch mình đâu có mang thẻ mở cửa, chạy nhanh như thế để đi viếng mộ à, em gái!
Nói đến đây thì, tâm trạng của Quý Minh Thư lúc này cũng chẳng khác gì đi viếng mộ.
Cô vừa đi vừa thấp thỏm lo lắng, không hiểu sao có có hơi chột dạ. Quan trọng là, không biết Sầm Sâm đến đây từ bao giờ? Đứng dưới đó nói chuyện gì với Sầm Dương? Là quan trọng hơn là —— vừa rồi Sầm Dương đưa cô về còn ôm cô, không phải bị anh ta thấy rồi chứ?
Tim đập thình thịch như Quý Minh Thư gõ trống, cứ thế một lúc, cô chợt thấy có gì sai sai ——
Tên cẩu nam nhân này đầu tư phim điện ảnh cho Lý Văn Âm còn ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng, làm như mình quân tử. Vậy cô gặp Sầm Dương một lần thì đã sao? Bạn bè cũ ôm nhau một cái thì đã sao?
Sầm Sâm từ mồng một đến mười bốn* đều làm hết rồi. Quý Minh Thư cô mới vừa bắt đầu mười lăm thôi, có gì mà phải chột dạ chứ!
(*) Ở Trung Quốc có tập tục 15 ngày Tết, những điều làm và không được làm.
Đúng, không sai, chính là như vậy.
Nghĩ thế, Quý Minh Thư cũng vô thức ưỡn ngực thẳng lưng.
Cô còn suy đi nghĩ lại, thấy có lẽ do tam quan của mình quá ngay thẳng, ý thức đạo đức quá mạnh nên để lại tác dụng phụ. Không ổn, quá là không ổn, quá là thiệt mình lợi Sâm.
-
Tòa chung cư Tinh Cảng Quốc Tế có rất nhiều người ra ra vào vào, tuy đã đi thang máy nhưng lúc xuống cứ được hai tầng thì lại dừng một tầng, thỉnh thoảng lại có người lên lên xuống xuống, phải mất khoảng 5 phút thì mới từ tầng 33 xuống đến tầng 1.
Ngoài trời tuyết vẫn rơi, nhiệt độ thấp, gió cũng lạnh.
Quý Minh Thư quấn chặt chiếc áo gió mỏng, đi đến ngã tư rồi băng qua đường. Hòa vào dòng người vội vàng qua lại, mãi mới phát hiện, Sầm Dương và chiếc xe màu trắng của anh ta đã đi đâu mất, chỉ còn lại Sầm Sâm hai tay nhét trong túi áo khoác, tựa lên cửa chiếc Maybach, ánh mắt nhàn nhạt, điệu bộ như một vị thẩm phán.
Đây rõ ràng là, địa ngục trống rỗng, Sầm Sâm đứng trên đường*.
(*) Nguyên văn câu này là "Địa ngục trống rỗng, và tất cả quỷ dữ đang ở đây", nhưng vế sau được tác giả đổi thành "Sầm Sâm đứng trên đường". Câu gốc có thể hiểu là con người trên đời được ví như quỷ dữ, ai trong chúng ta cũng mang trong mình một con ác quỷ. Con người không có ai là hoàn toàn lương thiện.
Quý Minh Thư hỏi một câu theo bản năng: "Sầm Dương đâu, đi rồi?"
"Đi rồi."
Sầm Sâm trả lời ngắn gọn, giọng nói như được bọc trong tuyết, lạnh lẽo tinh khiết.
Trái tim của chú chim nhỏ Quý Minh Thư không khỏi run lên, cả người cứng đờ một lúc, lại căng da đầu ấp a ấp úng hỏi một câu, "Vậy các anh, vừa rồi các anh nói chuyện gì vậy?"
"Em nghĩ là gì?"
Sầm Sâm rũ mắt nhìn cô.
Quý Minh Thư há miệng, nhưng mãi không nói gì.
Phải một lúc lâu sau, cô mới đổi câu hỏi khác: "Anh đến từ bao giờ vậy?"
Sầm Sâm: "6 giờ rưỡi."
......?
6 giờ rưỡi là lúc cô vừa ra khỏi nhà, vậy là từ lúc cô ra ngoài đến lúc Sầm Dương đưa cô về, anh ta đều thấy hết?
Quý Minh Thư theo bản năng định giải thích, nhưng lời nói đến miệng cô lại nhớ tới một chuỗi hoạt động tâm lý lúc ở trong thang máy...... Giải thích cái gì mà giải thích, có gì mà phải giải thích! Sao cô phải giải thích với tên cẩu nam nhân Sầm Sâm này!
Chỉ trong ba hay bốn giây, thái độ của Quý Minh Thư đã đột nhiên chuyển biến, cô thẳng lưng, còn đưa ngón tay chọc lên ngực Sầm Sâm, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Mong anh chú ý, anh và tôi hiện tại đang là quan hệ chờ ly hôn! Anh đã dám đầu tư cho phim của Lý Văn Âm, tôi và Sầm Dương ăn bữa cơm, ôm một cái thì đã làm sao! Tôi còn chưa phán tội anh đâu, anh đừng có mơ mà phán tôi tội này!"
Sầm Sâm lẳng lặng nhìn cô, không đáp, bỗng nhiên nắm lấy ngón tay cô chọc lên lồng ngực anh, tiện thể nắm luôn bàn tay cô, còn tự nhiên như không nhét vào túi áo khoác.
???
Quý Minh Thư ngơ ngác.
"Mấy ngày trước bận đàm phán một vụ thu mua, làm việc liên tục 72 tiếng đồng hồ không được ngủ. Sáng nay mới trở về, nghỉ ngơi mấy tiếng, còn định tối nay qua đón em cùng đi ăn, tiện thể đi xem phim. Em thì ăn rồi, nhưng tôi từ sáng đến giờ còn chưa có gì vào bụng."
Ánh mắt anh vẫn bình tĩnh như thường, giọng nói cũng không lên lên xuống xuống, đều đều như đang báo cáo trong cuộc họp. Nhưng Quý Minh Thư nghe trong đoạn báo cáo này còn thấy có một xíu xiu cảm giác tủi thân.
Quan trọng hơn là, 6 rưỡi anh đã đến đây để đưa cô đi ăn rồi xem phim. Một chút khí thế vừa mới trào dâng của cô giờ đã tan thành mây khói, thậm chí còn có cảm giác vô cùng áy náy, hối hận.
Im lặng một lúc lâu, cuối cùng cô rũ mắt nói lí nhí, "Thật ra bữa cơm Pháp kia, tôi vẫn chưa ăn no."
Trầm ngâm một lát, Sầm Sâm nói: "Vậy đi ăn."
Anh thuận tay giúp Quý Minh Thư phủi bông tuyết rơi trên áo khoác, nắm tay cô đi về phía ghế phụ.
Cửa xe mở ra, Quý Minh Thư chậm chạp ngồi xuống, vừa định giơ tay cài dây an toàn, Sầm Sâm đã nhanh hơn một bước, khom người giúp cô cài lại.
Cài dây an toàn mất vài giây, hai người cách nhau rất gần. Quý Minh Thư có thể ngửi thấy hương linh sam thanh đạm trên người anh, cũng có thể thấy trên mái tóc ngắn của anh có bông hoa tuyết sáu cánh đang lặng lẽ tan chảy.
Không hiểu sao, Quý Minh Thư vừa động tâm, chợt rất muốn hôn anh một cái.
Anh đứng ngoài trời lâu như vậy, môi anh bây giờ chắc đang man mát lành lạnh, giống như thạch trái cây vừa lấy ra từ tủ lạnh.
Đúng lúc này, Sầm Sâm cũng quay sang nhìn cô.
Hai bốn mắt nhìn nhau, Quý Minh Thư dựa vào lưng ghế, biểu cảm rụt rè, nhưng mỗi tế bào từ đầu đến chân đều đang kêu gào: Aaaa hôn tôi hôn tôi mau hôn tôi! Hôn tôi thì tôi sẽ không bắt anh quỳ xuống nhận sai nữa!!!
Chỉ tiếc là, mặt đối mặt nhìn nhau ba giây, Sầm Sâm cái đồ không biết lãng mạn này lại đứng lên, kéo cửa bên ghế lái, cứ như hành động cầm tay cô nhét vào túi áo kia là do con ma nào đó nhìn ngứa mắt nên nhập vào trợ giúp, còn bây giờ nó lại thoát ra rồi.
"......"
Haa, xem ra anh vẫn khá thích quỳ xuống nhận sai hơn :)
Quý Minh Thư tức đến tim đập dồn dập, bỗng nhiên nhận được cuộc gọi từ Cốc Khai Dương.
Cô "Alo" một tiếng, lại nghiêm trang nói: "Em hơi đói, ra ngoài ăn gì đó một chút rồi quay về. Sao thế, có chuyện gì sao? Có phải chị tăng ca nên chưa ăn gì không, có cần em mang về cho một ít không?"
"Không, không cần đâu. Không sao, chị... gọi nhầm số, ừ, gọi nhầm đó."
Cốc Khai Dương cúp máy nhanh như chớp, nhìn theo bóng chiếc Maybach bên kia đường phóng đi như bay, cô đứng bên lề đường một hồi lâu mà vẫn chưa hoàn hồn.
Gió lạnh heo hút, mãi đến khi một cô bé bán hoa bỗng gọi cô "Chị ơi", cô mới tỉnh táo lại.
Cô vội vàng mua hoa, rồi gọi điện cho Tưởng Thuần, "Cậu đang ở đâu?"
Tưởng Thuần đang ăn gì đó, vừa ăn vừa nói, "Mình và Đường Chi Châu đang ăn lẩu bên Bích Kiều."
Cốc Khai Dương: "Vậy đêm nay cậu có về căn hộ ngủ không?"
Tưởng Thuần đỏ mặt, nuốt xuống một miếng thịt bò cuộn, lại uống một ngụm Coca, che điện thoại nói nhỏ: "Cậu nói vớ vẩn gì thế, mình với Đường Chi Châu rất trong sáng! Đương nhiên sẽ về nhà ngủ! Mà ba mình ngày nào chẳng nửa đêm gọi đến kiểm tra!"
Cốc Khai Dương cũng chẳng rảnh quan tâm đời sống tình dục của người khác, "Vậy cậu cho mình nhờ một đêm đi, cậu cứ ăn đi, mình đến quán cà phê dưới nhà cậu đợi, con nhỏ Quý Minh Thư đi với chồng nó rồi, còn mang cả thẻ mở cửa nhà mình đi!"
Tưởng Thuần: "Vậy sao cậu không bảo cậu ấy đưa cho?"
Tưởng Thuần: "......"
Ờ mây zing gút chóp.
-
Đêm Giáng Sinh, không khí lễ hội ngập tràn nơi nơi ở trung tâm thành phố, chỗ nào cũng mở bài hát Giáng Sinh, trên quảng trường, bên đường lớn, khắp nơi đều là những cây thông Noel lớn lớn bé bé đủ các kiểu dáng. Trên mặt đất, tuyết đã phủ kín thành một lớp mỏng, xem tình hình này có lẽ sẽ còn rơi trong một khoảng thời gian dài nữa.
Bây giờ là gần 12h đêm, mặc dù đang là ngày lễ nhưng các cửa hàng còn mở cửa hầu như đều là quán đồ Nhật và quán lẩu. Còn lại các quán mì, quán nướng thì không gian ăn uống quá bình thường. Mà Sầm Sâm thì không thích món Nhật, vậy nên hai người còn chỉ còn một lựa chọn cuối cùng là ăn lẩu.
Tiệm lẩu này phục vụ vô cùng chuyện nghiệp, đêm đã khuya mà nhân viên phục vụ vẫn rất hồ hởi, vừa nói "Giáng Sinh vui vẻ" vừa đưa khăn lông và mũ Giáng Sinh cho hai người.
Quý Minh Thư dạ dày như chim nhỏ, lúc chiều tối đã ăn một bữa lớn, bây giờ đã không ăn được gì nữa rồi, chỉ chọn mấy món rau dưa xong lại đưa tablet cho Sầm Sâm.
Sầm Sâm cũng không gọi nhiều, chốt đơn xong thì đưa lại cho người phục vụ, lại nhìn đôi chân lộ ra của Quý Minh Thư ở dưới mặt bàn, "Có lạnh không?"
Quý Minh Thư: "Vẫn ổn."
Mới lạnh có chút xíu như vậy mà đã không chịu nổi thì làm sao thành tiểu tiên nữ xinh đẹp động lòng người được.
Thật ra áo lông, váy dài, áo gió cũng là đồ cô thường xuyên mặc vào mùa đông, nhưng căn bản là do lúc nãy ra ngoài có hơi vội, đến giày cô còn chưa kịp thay, chỉ xỏ vội đôi giày cao gót rồi lộp cộp chạy ra ngoài, bây giờ đúng thật là có hơi lạnh.
Sầm Sâm nghe vậy, đang chuẩn bị cởi áo khoác, nhưng nhân viên phục vụ đã bất thình lình xuất hiện ở bên cạnh từ bao giờ, trên tay còn cầm một tấm thảm lông, mỉm cười nói, "Tiểu thư, mùa đông phải chú ý giữ ấm nhé, đây là cho là thảm lông cho cô."
"Ồ...... Cảm ơn."
Đây cũng là lần đầu tiên Quý Minh Thư tới đây, cô khá bất ngờ với cách phục vụ chu đáo này, cũng cười đáp lại.
Sầm Sâm ngẩng đầu liếc nhìn phục vụ.
Người phục không hiểu ra sao, còn chu đáo hỏi một câu, "Tiên sinh, ngài có cần một cái không?"
"...... Không cần."
Sầm Sâm cảm thấy bản thân có lẽ đã quá lâu rồi không ăn lẩu, nên cũng không biết kiểu dịch vụ bán tự túc như lẩu này, chế độ phục vụ đã chuyên nghiệp đến như thế.
Quý Minh Thư là kiểu con gái khi ra ngoài thì khá rắc rối. Lúc ăn lẩu, gia vị sẽ không làm, nước sẽ không tự đảo, thức ăn có vỏ cũng sẽ không tự bóc.
Nhưng một cô gái rắc rối như vậy, trong suốt quá trình Sầm Sâm đều không cần động tay giúp cô làm bất cứ thứ gì, vì trước đó đều có nhân viên phục vụ vạn năng đã làm cho hết rồi.
Lúc rời khỏi, Quý Minh Thư còn mấy lần khen thái độ phục vụ của tiệm này thật không tệ, không thua gì những quán đồ Nhật, nhà hàng Pháp giá bình quân mấy nghìn tệ một người.
Sầm Sâm không nói gì, chỉ tiện tay vuốt vuốt hóa đơn, không chút lưu tình ném thẳng vào thùng rác.
Người phục vụ đứng tiễn khách ở cửa, anh ta hơi không hiểu vị khách này đã không hài lòng ở điểm nào, cả buổi đều phục vụ tận tình như thế, vậy là lúc sắp đi trên mặt còn viết đầy chữ "Tiệm mấy người tôi tuyệt đối sẽ không đến lần hai", thân làm dịch vụ ăn uống thật là khổ mà.
-
Hài người ăn lẩu xong thì đã muộn lắm rồi, cửa Tây của trung tâm thương mại lúc đầu còn mở giờ cũng đã đóng, chỉ còn thang máy lên rạp chiếu phim là vẫn hoạt động.
Đi đến rạp chiếu phim, Sầm Sâm đột nhiên hỏi một câu, "Có muốn xem phim không?"
"Hả? Phim à, cũng được."
Trong lòng Quý Minh Thư ngập tràn bong bóng màu hồng, ngoài mặt thì lại tỏ vẻ miễn cưỡng.
Muộn thế này chỉ còn bộ phim tình cảm nào đó hôm nay chiếu lần đầu, ba suất chiếu từ 12 giờ đêm đến 6 giờ sáng.
Suất chiếu lúc 12 giờ có rất nhiều người xem, đến suất lúc 2 giờ của bọn họ thì lại không còn một bóng người.
Trong phòng chiếu tối tăm, phim tình cảm tình tiết cũng chậm, thấy không còn ai khác, Quý Minh Thư vừa xem vừa vô thức lảm nhảm về nội dung của bộ phim.
Lúc thấy nam chính hiểu lầm nữ chính lên giường với nam phụ, cô không nhịn được mà chê bai: "Quá máu chó, nhà đầu tư bây giờ đều đốt tiền như điên thế này à? Bộ phim thế này mà cũng đầu tư? Cái tên này đúng là đầu úng nước rồi, nữ chính thích anh ta đến là rõ ràng như thế mà còn hiểu lầm, bị đần à, ngu hết thuốc chữa."
Sầm Sâm không nói gì, nhưng thật ra trong lòng thì đang phụ hóa, đúng thật là ngu hết thuốc chữa.
Đêm nay Sầm Dương nói với anh rất nhiều chuyện, nhưng anh cũng chẳng nghe vào bao nhiêu, cũng không để ý lắm. Ngoại trừ một câu, anh đã nghe và cũng nhớ rất rõ, "Hiện tại Tiểu Thư thích anh, nhưng điều đó cũng không có nghĩa là cô ấy sẽ mãi mãi thích anh."
Hiện tại, thích anh.
Anh mắt nhìn lên màn hình cũng chợt trở nên dịu dàng hơn, khóe môi cũng cong lên rất nhạt.
Quý Minh Thư đang bị nội dung phim làm cho tức muốn bốc khói, quay sang lại thấy Sầm Sâm đang cười, trong đầu ngập tràn dấu hỏi chấm.
Tên này bị biến thái à? Nữ chính thảm như vậy mà anh ta còn cười được, có phải người không vậy?
___
Shpdarn: (Mong các bạn đọc hết những dòng dưới đây)
Có một tin hơi buồn muốn thông báo với mọi người Có lẽ sắp tới mình sẽ tạm ngưng việc edit truyện, khoảng 1-2 tuần hoặc nhiều hơn. Lí do là vì dạo gần đây mình gặp khá nhiều áp lực dẫn tới stress, trạng thái tinh thần của mình không được tốt lắm khiến mình thấy mệt mỏi với việc edit, thường xuyên mất tập trung và có khi ngồi cả ngày mà mình chẳng làm nổi 1000 chữ :(( Điều này làm mình thực sự buồn, còn khiến mình stress hơn và ảnh hưởng tới chất lượng edit.
Vì vậy nên mình quyết định ngưng lại và thả lỏng một thời gian. Mong các bạn sẽ thông cảm cho mình :(
Việc mình tạm nghỉ sẽ không ảnh hưởng tới những bộ khác của nhà mình, vì các bạn editor khác vẫn đang làm việc. Nhưng bộ "Bề tôi trung thành" sẽ phải tạm ngừng cập nhật, vì mình là người phụ trách duy nhất của bộ này. (Nếu bạn nào có muốn chung tay giúp mình edit bộ này thì có thể liên hệ với mình qua tin nhắn wattpad, hoặc fanpage của team).
Mình chỉ tạm nghỉ chứ sẽ không drop đâu, nhất định sẽ quay lại sớm nhất có thể!
Bề Tôi Trung Thành