Bệ Hạ Nhận Mệnh Đi [đm]
73: Chương 71
Bệ hạ, nhận mệnh đi!
Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
Editor: Mia Tree
Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com
-----
Chương 71. Rơi xuống hồ nước
Nghe được câu "Ấn theo cung quy xử trí" của Tuyên đế, Phượng Huyền lập tức buông tay lùi lại hai bước, quỳ gối xuống nền gạch bóng loáng, dập đầu một cái: "Phượng Huyền đa tạ ân điển của thánh thượng!"
Tuyên đế còn chưa hiểu y tạ ân cái gì, mặt mày sững sốt ngồi ở trên ghế. Phượng Huyền ngẩng đầu lên cười nói: "Đã lấy cung quy xử trí, chính là muốn đem ta lưu lại trong cung. Quân vô hí ngôn, thần cảm tạ quân ân là điều hiển nhiên."
Chu Huyên nắm tay Tuyên đế cười lạnh: "Phượng đại nhân có biết, cung quy không chỉ quản thúc phi tần, mà còn cả nội thị cung nữ. Ngươi là triều thần ta quản không được ngươi, nhưng hiện tại ngươi đã tự thỉnh vào cung, mặc kệ là làm nội thị hay cung nhân, ta đều có thể lấy quyền hành của hoàng hậu mà tùy ý xử trí ngươi!"
Tuyên đế lúc này mới phản ứng lại, hiểu ra Phượng Huyền tạ ân cái gì, trong lòng càng giận, vung tay áo đứng lên: "Trước mắt còn chưa có ai thượng tấu thỉnh lệnh cho phép hậu cung tham gia vào chính sự, ngươi vội vã muốn vào cung như vậy để làm gì? Chê thân phận ngũ phẩm học sĩ này của ngươi không đủ thấp, ngay cả một mũ quan cũng muốn lột xuống phải không?"
Phượng Huyền thấy Tuyên đế tức giận ngược lại có chút sợ hãi, nhưng nghe xong ý tứ trong lời nói của Tuyên đế liền hiểu ra tâm bệnh của hắn, đứng dậy phủi phủi quần áo, đến bên cạnh Tuyên đế: "Thần ở trong triều là tận trung, vào cung cũng là tận trung, đều vì hầu hạ bệ hạ, thân phận cao thấp thì có gì khác nhau? Bệ hạ tuy sủng ái thần, thần lại không quên bổn phận của chính mình, sao có thể chỉ lo trù tính thăng quan tiến chức cho bản thân mà xem nhẹ long thể của bệ hạ."
Tuyên đế từ trước đến nay luôn không quản nổi mấy người này tranh giành tình cảm, mắt thấy Chu Huyên cùng Phượng Huyền lại có ý tứ muốn động thủ, dứt khoát đứng dậy phủi tay rời đi.
Khổ nỗi nội thị đều đã bị hắn cho lui xuống, đưa mắt nhìn xung quanh hồ không thấy bóng một ai, ngay cả người bung dù cũng không có, thời tiết lại nóng bức như vậy...... Ở trong các chỉ cảm thấy hơi nước giăng đầy, ra khỏi các rồi mới hận ánh nắng mặt trời quá mức tàn nhẫn, người ở giữa hồ giống như đứng trên lò nướng, nhiệt khí ập tới quấn lấy khắp người.
Nhưng dù bị phơi nắng còn hơn ở lại trong các xem hai người kia cãi nhau. Tốt nhất vẫn nên kêu đám nội thị trở lại, để xem hai tên kia có dám làm trò không cần mặt mũi trước mặt nội thị hay không! Tuyên đế trong lòng suy nghĩ miên man, nâng lên cánh tay che ánh mặt trời, bước đi càng nhanh hơn.
Đáng tiếc trời không chìu lòng người, hắn mới đi ra ngoài được vài bước, đai lưng phía sau đã bị nắm lại. Người nọ cũng không buông tay mà dùng sức đem Tuyên đế kéo tới trong lòng ngực chính mình nói: "Thất lang vừa có người mới, sao lại vội vã rời đi như thế? Nơi này không có ngự liễn, thời tiết nóng như vậy, Thất lang phải trở về, không sợ bị cảm nắng hay sao?"
Tuyên đế cầm cổ tay y, dùng sức muốn đem người ném ra, trước mắt lại một trận choáng váng, ngay sau đó liền đầu dưới chân trên, hắn bị khiêng lên vai Chu Huyên.
Tuyên đế dùng sức di chuyển thân mình, thấp giọng mắng: "Ngươi như thế này chỗ nào còn có bộ dáng của hoàng hậu, mau thả trẫm xuống! Nhớ trước đây......" Nhớ trước đây Từ hoàng hậu đảm đương hậu cung, có bao giờ ở trước mặt hắn tranh giành tình cảm qua? May là đời trước hắn không nạp Chu thị vào cung, có huynh như thế, muội muội khẳng định cũng không rộng lượng hiền đức gì!
Tâm tình Chu Huyên tựa hồ tốt lên, giữ cái chân đang động đậy của hắn nói: "Ta cũng là sợ Thất lang bị nắng nóng, nhất thời khẩn trương. Ngươi ngoan ngoãn đừng cử động nữa, ta mang ngươi trở về uống hai chén rượu, dù sao đã có cung nhân mới vào cung hầu hạ......" Hắn nhướng mày cười như không cười mà nhìn Phượng Huyền: "Kỹ thuật xắt rau của Phượng học sĩ luyện được thật đẹp mắt, thiết nghĩ việc rót rượu chia thức ăn, trải chiếu chuẩn bị giường cũng đều luyện được không tồi."
Phượng Huyền vững vàng đứng ở cửa, nheo mắt hướng về Chu Huyên, nhàn nhạt nói: "Thỉnh hoàng hậu buông bệ hạ ra, động tác như vậy cũng quá bất kính đi."
Chu Huyên cười nói: "Giữa phu thê với nhau còn cần nhiều nghi thức xã giao như vậy làm gì, ngược lại Phượng học sĩ đứng chắn ở trước cửa các, chẳng lẽ không sợ ta vào không được, khiến Thất lang bị nắng nóng đến hỏng người sao?" Chu Huyên một mặt nói chuyện một mặt di chuyển thân hình, tránh đi động tác chụp vào tay Tuyên đế của Phượng Huyền, thân mình bỗng nhiên xoay tròn, mang theo Tuyên đế nhảy vào trong hồ nước.
Tuyên đế cả hai đời gộp lại cũng chưa từng ở chỗ nước sâu như thế, vừa rơi xuống hồ liền khẩn trương đến tay chân không dám động. Giữa miệng mũi lại có vô số nước tràn vào, hắn không biết bế khí, trong miệng thốt ra đều là từng trận bong bóng, ngực hít thở không thông đến khó chịu, rồi lại không dám hút khí, gấp đến độ dùng sức đấm bả vai Chu Huyên.
Một đôi hơi lạnh bỗng nhiên kề sát vào môi hắn, đầu lưỡi linh hoạt mà cạy mở hàm răng trắng bóng, đem một luồng hơi thở ấm áp thổi qua.
Tuyên đế lúc này mới tựa như sống lại, gắt gao bám vào trên người Chu Huyên, một cử động nhỏ cũng không dám. Mặt nước không biết từ khi nào lại bắt đầu rung động, có người từ sau lưng bắt lấy hắn hướng về phía trên kéo đi, Tuyên đế trong lòng đã ổn định, nương theo lực đạo kia dùng sức giãy giụa. Chu Huyên cũng liền thuận thế mang theo hắn nổi lên mặt nước, sau khi trồi lên vẫn như cũ gắt gao ôm hắn, hướng Phượng Huyền cười nói: "Phượng học sĩ khẩn trương cái gì, ta chẳng lẽ sẽ lại hại Thất lang hay sao? Hôm nay thời tiết quá nóng, ta bất quá dẫn hắn bơi lội một chút, giảm bớt cái nóng nực của thời tiết mà thôi."
Tuyên đế khẩn trương bắt lấy cánh tay Chu Huyên hô hấp thật sâu, chỉ sợ lại bị chìm vào trong nước, trong lòng thùng thùng nhảy loạn, nhất thời không rảnh để khiển trách Chu Huyên. Phượng Huyền lo lắng còn dữ dội hơn Tuyên đế, vươn tay ôm lấy eo hắn, mang theo hắn bơi về phía bờ hồ.
Chu Huyên cũng không cản hai người, một tay bắt lấy cánh tay Tuyên đế, một tay liền lần mò eo hắn tìm kiếm xuống phía dưới, nương theo nước ao che lấp chen vào giữa hai chân Tuyên đế. Động tác của Chu Huyên thập phần nhẹ nhàng mau lẹ, Tuyên đế vừa mới có cảm giác, y đã đem chỗ lụa mỏng kia xé mở, bàn tay đi vào bắt lấy bờ mông kiên cố mà không mất co dãn kia, dùng đầu ngón tay tìm đến giữa khe mông, theo dòng nước bôi trơn mà đâm vào.
Thân mình Tuyên đế bỗng nhiên căng thẳng, ngạc nhiên kêu lên: "Ngươi ―". Đầu ngón tay Chu Huyên theo một tiếng kêu này thâm nhập càng sâu, năm ngón tay của Tuyên đế khẩn trương bấu lấy đầu vai Chu Huyên, giữa mày nhíu chặt đầy ý tứ chỉ trích, hai chân dưới nước lại có chút run lên. Phượng Huyền lập tức quay đầu hỏi: "Bệ hạ làm sao vậy, chẳng lẽ trong nước có thứ gì đụng vào người?"
Tuyên đế không dám nói thật, chỉ lắc lắc đầu, quay lại trừng mắt nhìn Chu Huyên. Chu Huyên lại không để bụng chút nào, ngón tay như cũ khảm thật sâu vào trong cơ thể Tuyên đế, theo động tác bơi lội vừa ra vừa vào, một cái tay khác dừng ở trước ngực Tuyên đế, xoa nắn đầu nhũ bị nước lạnh kích thích đến cương cứng.
Tuyên đế cắn chặt môi dưới không dám phát ra âm thanh, gương mặt đã hơi phiếm hồng, hai chân cũng mềm nhũn vô lực, chỉ biết dựa vào Phượng Huyền kéo hắn ở trong nước bơi đi.
Bơi một đoạn không xa, Phượng Huyền liền chạm đến bờ, dùng lực nhấc nửa thân mình trèo lên, lôi kéo tay Tuyên đế, ngồi ở phía trên kêu Chu Huyên: "Thỉnh Đại tướng quân đưa bệ hạ lên bờ, ta ở chỗ này tiếp sức."
Chu Huyên cũng không thoái thác, trên mặt treo một nụ cười ái muội, đem ngón tay từ trong cơ thể Tuyên đế rút ra, thấp giọng ở bên tai hắn nói: "Bệ hạ đem chân kẹp chặt một chút, đừng để cho Phượng lang nhìn ra xiêm y bị phá rách."
Sắc mặt Tuyên đế càng đỏ vài phần, dùng chân đá y một cái, chỉ tiếc ở trong nước lực phát ra không được bao nhiêu, ngược lại làm cho chính mình lắc lư không xong, suýt chút nữa lại rơi vào trong nước. Hắn sợ tới mức không dám lộn xộn, khẩn cấp bắt lấy Phượng Huyền cùng Chu Huyên, chậm rãi đem một tay nắm tới bờ hồ, lại dùng lực chống vào đầu vai Chu Huyên, nửa thân mình cuối cùng cũng lộ ra khỏi mặt nước.
Phượng Huyền ở phía trên dùng sức lôi kéo, đem Tuyên đế kéo đến trong lòng mình, thuận tay chặn ngang bế lên, vượt qua hành lang đi vào trong các. Chu Huyên cũng tùy tiện leo lên, theo sát ở phía sau Phượng Huyền chỉ huy: "Lầu hai có giường cùng xiêm y của bệ hạ. Tiểu Phượng học sĩ không thường vào cung, vẫn là để ta làm đi, bằng không ngươi muốn bệ hạ quang lõa thân mình tại đây bị đám nội thị bu tới nhìn sao?"
Phượng Huyền trầm mặt đáp: "Đại tướng quân nếu không làm ra cử chỉ vô lễ, quần áo bệ hạ sao lại bị ướt?" Thuận tay siết chặt ôm ấp, khiến Tuyên đế càng thêm kề sát vào người y, bước theo Chu Huyên lên lầu.
Trên lầu bố trí càng xa hoa tinh xảo hơn phía dưới, giường thanh sạch, màn mới tinh. Tuyên đế nhìn đến cũng có chút giật mình: "Thủy Các này chưa từng có chăn màn gối đệm......"
"Đương nhiên là do ta bố trí, trời nóng như vậy, ngẫu nhiên ở lại chỗ này ngủ một giấc, chẳng phải so với Khôn Ninh Cung càng thoải mái hơn sao?" Chu Huyên đem quần áo mới đặt ở một bên, lại lấy ra một cái khăn tắm, thay Tuyên đế lau khô đầu tóc. Phượng Huyền đứng ở bên cạnh thay Tuyên đế cởi bỏ quần áo ướt, động tác của hai người đều thập phần lưu loát thuần thục, một người thoát y một người lau mình, phối hợp ăn ý mà đem Tuyên đế xử lý đến nhẹ nhàng sạch sẽ khoan khái, không một tia bất hòa.
Vật dưới thân Tuyên đế không biết từ khi nào đã dâng trào ngóc dậy tự nhiên cũng rơi vào trong mắt hai người, Chu Huyên trong lúc lau mình cho hắn cố tình xoa nhẹ một trận ở nơi đó, xoa đến Tuyên đế càng thêm vô lực, ngã nhào vào trên giường thở hổn hển. Chu Huyên cũng hoàn toàn không vội cho Tuyên đế thay đổi y phục, ngược lại tự cởi áo thoát quần của chính mình, liếc xéo Phượng Huyền nói: "Ta muốn hầu hạ bệ hạ nghỉ ngơi, Phượng học sĩ còn không mau rời đi?"
Tuyên đế cũng không kêu hai người tiếp tục giúp hắn mặc quần áo, một tay che khuất chỗ bất nhã dưới thân, ngồi dậy duỗi tay tự lấy quần áo ở mép giường tính mặc vào. Phượng Huyền bước tới một bước cầm lấy tay Tuyên đế, cúi đầu hôn lên gáy hắn, tùy tay xé mở quần áo của mình, đem lồng ngực bao phủ lên.
Trên người Phượng Huyền mang theo hơi nước ướt lạnh, nhưng dưới cái thời tiết nắng nóng của ngày hè cũng không khiến người quá khó chịu, ngược lại mang đến một loại cảm giác thanh tân thoải mái. Tuyên đế nhịn không được bản năng hướng cơ thể về phía y, xong mới phản ứng mà nhớ tới đây là việc không nên làm, vội vã lui thân kêu lên: "Phượng khanh đi về trước đi, thay trẫm gọi người tới, trẫm phải về Văn Đức điện xem tấu chương trong chốc lát."
Phượng Huyền làm như không nghe thấy, hơn phân nửa thân mình đều dán lên người Tuyên đế, một tay tìm được tay Tuyên đế, bắt lấy long căn an ủi, một chuỗi khẽ hôn từ trên má Tuyên đế rơi thẳng xuống giữa môi. Chu Huyên cũng không rảnh lo cởi quần áo, bước nhanh đến mép giường, vịn chặt đầu vai Phượng Huyền, trầm giọng nói: "Cử chỉ này của Phượng học sĩ tựa hồ còn phi lễ hơn cả ta, bệ hạ đã có ta hầu hạ, ngươi cứ đợi đến lúc chính thức được vào cung rồi hãy tính."
Phượng Huyền khẽ ngẩng đầu, ngón tay vẫn tiếp tục hoạt động ở trên người Tuyên đế, đạm nhiên đáp: "Mới vừa rồi không phải Đại tướng quân muốn xem ta trải chiếu chuẩn bị giường hay sao? Ngươi kiên nhẫn một chút, chờ lát nữa liền làm cho ngươi xem."
Phượng Huyền nói xong lại cúi đầu hôn lấy Tuyên đế, dùng đầu ngực của mình cọ xát song châu trước ngực Tuyên đế, tăng thêm lực đạo nắm lấy tay Tuyên đế, kích thích đến nỗi thân mình Tuyên đế hơi cong lên nghênh hợp với y.
Chu Huyên híp mắt nhìn về phía Phượng Huyền, trong mắt tràn đầy không vui. Nhưng võ công của Phượng Huyền cũng không thua kém y là bao, trong tay lại nắm thân thể Tuyên đế, Chu Huyên ném chuột sợ vỡ đồ, không dám tùy tiện động thủ. Nhưng muốn y cứ như vậy nhìn Phượng Huyền hành sự cũng là tuyệt đối không có khả năng ― ngày ấy y ở ngoài điện đã nghe được Phượng Huyền cùng Tuyên đế mây mưa một trận, hiện giờ y đã danh chính ngôn thuận trở thành hoàng hậu, chẳng lẽ còn phải nhìn tiểu tử này đoạt nam nhân của y hay sao?
Chu Huyên đạp rớt quần áo còn sót lại trên người, bò đến trên giường, đem tay luồng vào giữa Phượng Huyền và Tuyên đế, ôm người dịch vào bên trong hai tấc. Phượng Huyền nâng tay đánh tới một chưởng, Chu Huyên cũng không khách khí mà tiếp lấy, một chân đè ở trên người Tuyên đế, bàn chân men theo cẳng chân trần trụi kia cọ sát.
Tuyên đế bị hai người trêu chọc đến khắp nơi trên cơ thể đều như có ngọn lửa thiêu đốt, tê dại khó chịu, nhưng hắn vẫn giữ được chút lý trí, muốn ngăn cản bọn họ động tay động chân trên người mình, càng muốn ngăn cản bọn họ đánh nhau. Nhưng tới lúc này, lời hắn nói đã không còn ai chịu nghe, thậm chí muốn nói ra thôi cũng đã có chút khó khăn, hai người kia cơ hồ lấy hắn làm chiến trường, một mặt vung quyền đối chưởng, một mặt không ngừng ở trên người hắn tỷ thí công phu cùng kỹ xảo tán tỉnh.
Mỗi khi Tuyên đế nghĩ muốn quát bảo bọn họ ngừng lại, lập tức không phải người này lấp kín bờ môi hắn, thì cũng là người kia hung hăng sờ lên chỗ yếu hại của hắn một phen, kích thích hắn liên tiếp rên rỉ thành tiếng. Tuyên đế bị hai người đồng thời tập kích, không chỉ cảm thấy cơ thể được an ủi vô cùng thoải mái, mà còn cảm thấy hổ thẹn gấp bội lần. Tinh thần Tuyên đế bị kích thích, khiến hắn so với ngày thường càng thêm mẫn cảm.
Bệ Hạ Nhận Mệnh Đi [đm]