Bệ Hạ Nhận Mệnh Đi [đm]
69: Chương 67
Bệ hạ, nhận mệnh đi!
Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
Editor: Mia Tree
Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com
-----
Chương 67. Hoàng tổ mẫu sao lại là nam???
Tuyên đế thỏa thuê đắc ý mà kéo lại vạt áo, đôi tay để ở giữa ngực Chu Huyên, dùng lực xoay chuyển một cái liền lật cả người lại. Chu Huyên đem cổ hắn kéo xuống, kề sát bên môi hắn, nhẹ nhàng cười nói: "Thế nào, bệ hạ tối nay muốn lâm sủng thần thiếp? Việc nặng nhọc như thế, không bằng vẫn để thần thiếp gánh vác vất vả đi."
Hai người lại ngọt ngào một trận, trên người Tuyên đế liền có chút nhũn ra, vội vàng chống ngực Chu Huyên ngồi dậy, ho nhẹ một tiếng: "Mặc kệ lúc trước như thế nào, hôm nay là tân hôn, phải có bộ dáng của tân hôn. Ngươi trước đem đèn thổi tắt, buông màn xuống đã."
Chu Huyên theo lời xuống giường, đem toàn bộ đèn trong điện thổi tắt, lại đến trước bàn lấy kéo cắt ngắn tâm của hoa chúc*, khiến ngọn lửa cháy càng thêm rực sáng. Tuyên đế dựa ở mép giường nhìn đôi hoa chúc, trong lòng một mảng an bình. Ánh mắt nhẹ rũ, nhưng khi nhìn đến chỗ căng phồng phía dưới của Chu Huyên, lại nghĩ đến ngày mai còn phải bái tế tổ tông, nhận quần thần triều bái, sự vụ tân hôn mấy ngày nay cũng không ít, trước tiên vẫn nên chuẩn bị cho tốt.
[*hoa chúc trong câu 洞房花燭 'động phòng hoa chúc' nghĩa gốc là đuốc hoa, bắt nguồn từ một câu chuyện thời Tần, nghĩa phổ thông là chỉ cặp nến trong phòng tân hôn của đôi vợ chồng mới cưới.
Để cho ánh nến trở nên sáng và trong hơn, người ta thường cắt ngắn tim (bấc) nến. Khi để sợi bấc (tim nến) dài sẽ khiến ngọn lửa có hình thù như một cây nấm và không sáng bằng.]
Tuyên đế nhớ Vương Nghĩa có chuẩn bị chút đồ vật dùng để động phòng, đặt trong rương hay là trong Đa Bảo Các nhỉ?
Tuyên đế liền tự mình bước xuống tìm kiếm ở đầu giường, quả thật nhìn thấy một cái hộp bằng gỗ đàn nho nhỏ, trên đỉnh nạm ngà voi, trên mặt còn họa một bức xuân cung đồ, chính là hình ảnh hai nam tử quấn lấy nhau. Xem tài chạm trổ tuy cũng tinh tế, nhưng lại không phải bút tích của Nội Vụ Phủ, không biết Vương Nghĩa từ đâu tìm được.
Tiểu tử này thật biết thời cơ, lần trước khấu trừ của y mấy tháng bổng lộc nhỉ? Thôi thì nhân dịp này, mượn danh nghĩa Chu Huyên, cho y bổ sung lại một năm bổng lộc đi.
Chu Huyên từ đằng sau ôm hắn, tầm mắt phóng qua bờ vai của hắn dừng lại trên cái hộp trong tay hắn: "Thật là ý tưởng mới mẻ, đây là Thất lang chuẩn bị riêng?"
Tuyên đế không biết bên trong là cái gì, nhưng nhìn không giống đồ vật đứng đắn, liền mở nắp hộp, phát hiện bên trong chứa đầy đồ chơi tình ái. Tuy rằng đều là những thứ riêng tư bí mật, nhưng được chế tạo thập phần tinh tế, người làm ra cũng phí không ít tâm tư. Tuyên đế chỉ nhìn lướt qua liền lấy ra một cái bình chứa dầu hạt cải, sau đó "phanh" một tiếng đống lại nắp hộp, tính nhét trở về chỗ cũ.
Chu Huyên từ sau lưng vươn tay bắt lấy cái hộp kia, nhìn hoa văn tinh tế phía trên nói: "Bên trong có rất nhiều đồ vật hữu dụng, đây đều là một phen hảo ý của Nội Vụ Phủ, Thất lang sao lại lãng phí như thế." Y liền cầm lấy cái hộp ngồi vào mép giường, mở ra tỉ mỉ lật xem.
Tuyên đế nhớ tới lần đó hắn bị nhét mấy viên tiểu cầu vào chỗ kia, sắc mặt lập tức thay đổi, đi qua đoạt lấy cái hộp, quát lớn: "Ngươi nếu dám dùng loại đồ vật lung tung này, trẫm...... trẫm liền quay về Hội Ninh cung nghỉ ngơi!"
Chu Huyên cười ôm lấy eo hắn, đem hắn đè lên đùi mình, đem tầng phía trên của cái hộp nhấc lên, lộ ra một quyển sách cùng rất nhiều rối gỗ: "Ta biết ngươi không thích dùng mấy loại đồ vật này, ta cũng không cần dùng ― bằng vào bản lĩnh của ta chẳng lẽ còn không thể đút no ngươi sao? Chỉ là lúc trước phần lớn thời gian ta đều ở bên ngoài chinh chiến, đối với chuyện phong nguyệt hiểu biết không phong phú cho lắm, cần phải học hỏi luyện tập nhiều hơn, mới có thể không phụ ân sủng của bệ hạ."
Y đem cái hộp đặt ở đầu giường, ôm lấy Tuyên đế cùng xem mấy con rối gỗ bên trong. Rối gỗ đều là từng cặp ôm lấy nhau, có thể kéo mở, lộ ra bộ phận ở giữa. Chu Huyên liền cằm lấy một cặp, chậm rãi kéo ra, rồi lại đồng dạng thong thả mà cắm vào, còn cố ý đem chỗ tương giao của hai con rối gỗ đến trước mặt Tuyên đế, thân mật dụ dỗ: "Chúng ta liền theo mô tả của mấy cặp rối gỗ này mà thử qua được không?"
Tuyên đế đỏ mặt nhìn hai con rối gỗ vẫn còn không ngừng phân hợp kia, trên người đã một mảng khô nóng, bất tri bất giác dựa vào trong lòng Chu Huyên, có chút khó xử mà nói: "Ngày mai còn phải hành đại lễ......"
Lời còn chưa dứt, một ngón tay đã ấn lên môi hắn, theo môi răng mò vào bên trong miệng càn quấy. Chu Huyên đem đống rối gỗ quét tới một bên, từ sau lưng áp đảo Tuyên đế, hôn dọc theo cổ hắn xuống phía dưới, cắn lấy áo lót cùng cổ áo, từng chút một kéo ra.
Tuyên đế bị cảm giác ướt lạnh kích thích, thở hổn hển từng cơn, quay đầu kêu lên: "Có, có chuẩn bị tốt dược bôi trơn......"
Chu Huyên nghiêng thân hôn lấy đôi môi hắn, triền miên đến khi Tuyên đế cả người vô lực, cơ hồ tê liệt ngã xuống trên giường, mới tiếp nhận cái bình trong tay Tuyên đế đưa đến bên môi hắn, nhìn hắn dùng miệng cắn mở nút lọ.
Trong bình không biết là loại dược liệu gì mà lại có hương thơm tươi mát ngọt lịm, khiến người ngửi phải liền cảm thấy trong lòng thoải mái. Chu Huyên đổ vào trong tay một ít, men theo khe hở giữa đùi trút vào, đem hậu đình làm cho nhuận ướt.
Tuyên đế theo bản năng co rút cửa huyệt, thở dài một tiếng, nửa người trên toàn bộ đều dán ở trên giường, chỉ có cặp mông nhếch lên, đón ý hùa theo ngón tay Chu Huyên.
Dược còn dư thừa không ngừng chảy xuống, biến thành một đường da thịt thủy nhuận trong suốt. Ngón tay Chu Huyên không ngừng khai mở, cự vật dâng trào thúc vào trên bụng nhỏ của Tuyên đế, thỉnh thoảng ma sát vào hai cái tiểu túi no căng của hắn. Tuyên đế bị y cọ đến tâm can ngứa ngáy, một tay bắt lấy đệm giường, một tay tìm xuống phía dưới chạm vào long căn đã hoàn toàn hứng khởi của chính mình.
Chu Huyên chế trụ tay hắn, hai ngón tay kia bất mãn mà ấn vài cái trên thành ruột của hắn: "Đây là đêm tân hôn, Thất lang sao có thể chỉ nghĩ cho bản thân sung sướng mà mặc kệ ta? Ngươi trước tiên ngoan ngoãn nhịn một chút, chờ lát nữa chúng ta cùng nhau ra tới."
Tuyên đế hừ nhẹ một tiếng, Chu Huyên liền lôi kéo tay hắn cùng sờ vào cửa huyệt phía dưới, đợi cho tay hắn dính đầy chất lỏng mới đem vật thể của chính mình đưa đến trong tay hắn, suồng sã mà nói: "Thất lang, đêm đại hôn hoàng hậu ta đây muốn rụt rè, không thể quá chủ động, ngươi nắm cái này của ta đưa vào trong thân thể của chính ngươi được không?"
Tay Tuyên đế hơi hơi phát run, cảm thấy vật trong tay nóng đến lạ thường, căng tràn sức sống mãnh liệt. Chu Huyên săn sóc mà rút ra ngón tay, bàn tay hợp lại cùng tay Tuyên đế, nhắm ngay huyệt động mới vừa rồi được khai khẩn, đem phân thân trừu tống vào. Lại mạnh mẽ ấn tay Tuyên đế đến chỗ tương liên của hai người, khiến hắn triệt để cảm nhận được chính mình như thế nào đi vào trong cơ thể hắn.
Thẳng đến khi bụng dưới của y đụng vào mông Tuyên đế, Chu Huyên mới buông ra tay hắn, một tay cầm lấy long căn của Tuyên đế, bên dưới không ngừng đưa đẩy, nhẹ nhàng bứt ra, lại hung hăng thúc vào. Hậu đình Tuyên đế gắt gao co rút, chặt chẽ vây quanh, thân mình cũng bị thúc đến không ngừng run rẩy.
Chu Huyên một tay đỡ eo hắn, một tay đỡ long căn ngẩng cao đầu phía dưới, động tác thập phần cuồng mãnh, có chút bất chấp thể lực. Tuyên đế nghĩ ngày mai còn phải gặp người, liên tục khuyên nhủ: "Chậm một chút...... eo trẫm......"
Chu Huyên càng động càng nhanh, từng cái thúc mạnh hướng tới điểm chết người trong thân thể kia Tuyên đế, cúi đầu hôn phần lưng giăng đầy dấu vết kia, làm cho Tuyên đế nhẫn nại không được mà tiết ra trong tay y. Chu Huyên thả chậm lại tốc độ, nắm eo hắn nói: "Không thể chậm được, Thất lang chuẩn bị nhiều thứ để học hỏi cho đêm tân hôn như vậy, nếu chậm chạp, không phải chứng tỏ ta học hành không tới nơi tới chốn hay sao? Ta mới thành thân, phương diện này cần phải tận tâm hầu hạ mới có thể khiến ngươi sau này càng thêm vui vẻ."
Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên vọt tới chỗ sâu nhất trong cơ thể Tuyên đế, một mặt từ từ cọ xát, một mặt đem mấy cặp rối gỗ còn lại đến trước mặt Tuyên đế, ha ha cười nói: "Thất lang chọn tiếp một bộ tư thế khác đi, đêm nay một thân này của ta đều là của ngươi, ngươi nghĩ muốn ăn như thế nào liền ăn như thế đó, nhất định phải khiến ngươi ăn đến thoả mãn mới thôi."
Tuyên đế đang chìm trong tình mê ý loạn, nghe được lời này của y càng thêm kích động, đem Chu Huyên kẹp đến càng chặt, mê mang mà nhìn những cặp rối gỗ tán loạn trên đệm, tùy tay cầm lấy một cái nhìn. Chu Huyên ở sau lưng hắn đưa đẩy, còn không quên chỉ điểm hắn như thế nào mở ra hai con rối gỗ kia, sau đó dạy Tuyên đế cách đùa nghịch chúng.
Thẳng đến khi một cỗ nhiệt lưu rót vào trong cơ thể Tuyên đế, hắn mới đột ngột nắm chặt cặp rối gỗ, đình chỉ động tác chơi đùa. Chu Huyên vừa rời khỏi cơ thể Tuyên đế, một cỗ bạch dịch ấm nóng liền trào ra, theo lối hẹp giữa hai bờ mông căng mịn chảy xuống. Tuyên đế lúc này mới nhớ tới chuyện thẹn thùng, đem vật trong tay ném đi, dùng sức kẹp chặt cửa huyệt. Chu Huyên nhặt lên cặp rối gỗ kia, đem bạch dịch trên tay bôi lên vật mà Tuyên đế vừa mới thưởng thức, ngồi dạng chân xuống, lôi kéo Tuyên đế xoay người hướng về phía mình.
Tư thể của cặp rối gỗ kia giống hệt tư thế ngồi xếp bằng, Chu Huyên đem hai con rối gỗ hợp về một chỗ, liếm liếm đôi môi khô ráo, hướng Tuyên đế cười nói: "Mới vừa rồi Thất lang đã xem cái này sao, ta lại không biết nên làm như thế nào, ấn theo lễ nghĩa, loại sự tình này sao có thể để ta chủ động được? Không bằng Thất lang chủ động với ta đi."
Tuyên đế bị y nói đến đỏ bừng hai má, hưng phấn khó tả, thân thể mới vừa thư tiết một hồi lại một lần nữa hứng khởi, cắn môi dưới nhìn chằm chằm Chu Huyên.
Cảm giác mới vừa rồi nắm cái kia của Chu Huyên tiến vào cơ thể chính mình còn tàn lưu ở trong tay. Dù sao cũng đã thành hôn, danh chính ngôn thuận, hợp tình hợp lý...... Tuyên đế miên man suy nghĩ một hồi, rốt cuộc chủ động nắm lấy vật kia xoa nắn, ngồi quỳ lên, áp sát thân mình vào Chu Huyên, nhắm ngay nơi đó chậm rãi ngồi xuống.
Chu Huyên vẫn không nhúc nhích mà ngồi một chỗ, thưởng thức Tuyên đế chủ động ngồi vào trên người y, cự vật trướng đến so với vừa nãy càng thêm hùng vĩ. Lúc Tuyên đế ngồi xuống có chút không thuận lợi, Chu Huyên liền từ phía sau nắm lấy cặp mông Tuyên đế, dùng sức đem hắn ấn xuống.
Tuyên đế phát ra một tiếng ai ô ngắn ngủi, nửa người trên mềm mại ngã vào trước ngực Chu Huyên. Chu Huyên liền cố ý xoay chuyển thân thể, ma sát hai điểm hồng châu trước ngực hắn, thẳng đến khi Tuyên đế quên mất đau đớn bên dưới, chủ động dán người lên, y mới đỡ eo Tuyên đế chậm rãi di chuyển, ánh mắt không ngừng rơi xuống những món đồ chơi kia, đem đủ loại tư thế giảng giải cho Tuyên đế nghe.
Ngôn ngữ lộ liễu đến nỗi khiến thân mình Tuyên đế run rẩy từng trận, sắc mặt ửng đỏ như say, cơ hồ hóa thành một bãi xuân thủy, dính vào trên người Chu Huyên. Thân thể mềm mại nóng cháy của Tuyên đế gắt gao dính lấy Chu Huyên, khiến y cảm thấy giống như đang ở trên mây, chỉ hận sáng mai còn có điển lễ, không thể một hơi đem hết tất cả các tư thế đều thử qua một phen.
Thẳng đến hừng đông khi bọn họ đã thay đổi qua bốn năm tư thế học tập từ đám rối gỗ, Tuyên đế mệt đến mí mắt cũng nâng không nổi, mới cùng Chu Huyên ngồi trên ngự liễn, dọc theo đường đi đều dựa vào trong lòng ngực y để y mát xa cho mình. Vào đến tông miếu, ngự liễn được hạ xuống đất một lúc lâu, Tuyên đế mới miễn cưỡng đứng dậy bước xuống, mang theo Chu Huyên tế bái tổ tiên.
Xong việc tỉnh táo lại, Tuyên đế không khỏi vừa hối hận vừa sinh khí, tức giận Chu Huyên không biết tiết chế, khiến hắn suýt nữa ở trước mặt tổ tiên đánh mất lễ nghĩa. Nhưng vì Lương Vương còn muốn vào cung yết kiến, để tránh cho hoàng tôn ngoan của hắn thấy đế hậu bất hòa, hắn liền nhịn xuống cỗ tức giận này, trên mặt vẫn giữ tươi cười, cùng Chu Huyên ngồi trên điện, đợi lúc hoàng tôn tiến vào càng thêm dựng thẳng eo lưng, ổn định hạ bàn, sợ tiểu hoàng tôn nhìn ra bộ dáng tuyên dâm đêm qua của tổ phụ tổ mẫu.
Hoàng tôn ngây thơ mờ mịt mà đi đến bên cạnh hắn, Tuyên đế lại luyến tiếc tôn nhi ngồi quá xa, vươn tay qua ôm lấy tiểu hoàng tôn, muốn để nó ngồi vào trên đùi mình. Đáng tiếc chuyện đêm qua khiến hắn có chút thoát lực, ôm không nổi hoàng tôn, Chu Huyên ở một bên nhìn không được, liền khuyên nhủ: "Thất lang nào có sức lực, vẫn là để ta tới ôm Lương Vương đi."
Chu Huyên một tay đem hoàng tôn ôm đến trong ngực, còn dùng lực tung tung lắc lắc vài cái, vừa lòng mà cười nói: "Lương Vương quả nhiên đáng yêu, khó trách Thất lang xem nó như tâm can bảo bối."
Tuyên đế liền bảo Lương Vương kêu hoàng tổ mẫu. Lương Vương bị Chu Huyên giơ lên giữa không trung, sợ tới mức không dám mở mắt, nghe Tuyên đế nói xong liền kêu lên: "Hoàng tổ mẫu tốt lành, thỉnh hoàng tổ mẫu buông tôn nhi!"
Chu Huyên có chút tiếc nuối, ôm nó ngồi xuống, giơ tay xoa xoa cái đầu nho nhỏ của nó, trong lòng càng xem càng thích ― có đứa nhỏ này, Tuyên đế không cần phải cưới nữ tử khác, y mới có thể ngồi yên ổn trên vị trí hoàng hậu, hài tử tốt như vậy, há có thể không yêu? Trước kia khi đứa nhỏ vào cung, y đã âm thầm cao hứng không biết bao lâu.
Đáng tiếc vị hoàng tôn đáng yêu này lại không thích y, run run rẩy rẩy mà ngồi ở trong lòng ngực y, duỗi tay hướng về Tuyên đế: "Hoàng tổ phụ, tôn nhi muốn ngồi cùng hoàng tổ phụ."
Tuyên đế cười nói: "Hài tử ngoan, không uổng công tổ phụ thương ngươi. Bất quá hiện tại ngươi đã có tổ mẫu, ngươi cũng nên cùng y thân cận cho tốt mới phải. Chờ mấy năm nữa ngươi trưởng thành, kêu tổ mẫu dạy ngươi công phu cưỡi ngựa bắn cung, về sau ngươi có thể trở thành đại anh hùng giống như tổ phụ, đi theo tổ phụ đánh man di!"
Lương Vương ủy khuất mà xoa xoa cái mũi: "Hoàng tổ phụ, tổ mẫu không phải là nữ nhân hay sao? Tôn nhi vẫn luôn nghe nói như vậy, vì cái gì tổ mẫu lại là nam nhân? Nam nhân không nên là tổ mẫu, phải là tổ phụ mới đúng, nữ nhân mới là tổ mẫu."
Chu Huyên lập tức cảm thấy hoàng tôn càng đáng yêu thêm vài phần, nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, cười tủm tỉm nói: "Hoàng tôn thật là thông minh, về sau hoàng tôn cứ kêu ta là Chu thúc tổ, không cần kêu tổ mẫu."
Hoàng tôn lập tức sửa lại, nó cũng không muốn nhìn mặt Chu Huyên mà kêu hoàng tổ mẫu, thật là ngượng miệng a. Tuyên đế cũng mặc kệ việc xưng hô cỏn con này, cười vang nói: "Hoàng tổ mẫu không xinh đẹp đúng không? Vậy sau này trẫm sẽ để Thành nhi lấy thật nhiều tôn phi cùng thật nhiều tôn lương đệ xinh đẹp nha. Thành nhi về sau nếu muốn nhìn phi tử xinh đẹp thì phải đi theo hoàng tổ mẫu học bản lĩnh, có chịu không?"
Đem tiểu hoàng tôn dỗ dành một trận, Tuyên đế liền nằm liệt ra ghế, không hề có hình tượng mà nói: "Trẫm tuy rằng hạ chỉ chiếu cáo thiên hạ, muốn nhi tử Chu thị vào cung làm hậu, nhưng hôn sự vẫn luôn được xử lý ở trong cung, người ngoài đều không biết chân tướng, Chu gia cũng không biết nội tình. Ngày mai trẫm triệu cha mẹ cùng thân tộc ngươi vào cung yết kiến, ngươi liền đem sự tình nói rõ ràng, miễn cho song thân lo lắng."
Khối đá nặng trĩu vẫn luôn treo lơ lửng trong lòng Chu Huyên bỗng nhiên biến mất vô tung. Y kích động bắt lấy tay Tuyên đế, trong ngực trào ra thiên ngôn vạn ngữ, nhưng đều nghẹn lại ở cổ họng, kết quả chỉ hóa thành một câu "Ta hiểu!"
Bệ Hạ Nhận Mệnh Đi [đm]