Bệ Hạ Nhận Mệnh Đi [đm]

54: Chương 52

80@-

Bệ hạ, nhận mệnh đi!

Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương

Editor: Mia Tree

Truyện được edit tại https://miatree0402.wordpress.com

-----

Chương 52. Đạp thanh


Mùng hai tháng hai, rồng ngẩng đầu*, dân gian nô nức trẩy hội. Tuyên đế một lòng muốn hẹn Chu Huyên ra ngoài đạp thanh, hạ triều liền không triệu đại thần nghị sự. Cung nhân đã chuẩn bị xe ngựa từ sớm, Vương Nghĩa lại thay hắn an bài mấy Ngự lâm quân hộ giá, đánh xe đến ngoài cửa thành tây hội hợp cùng Chu Huyên.



[*hay còn gọi là Long Sĩ Đầu. Theo phong tục có từ thời Phục Hy của người Trung Quốc, thì ngày mùng hai tháng hai hằng năm là ngày Long Vương ngẩng đầu, cho mưa xuống và gọi mùa xuân về, vì vậy đây được xem là một ngày may mắn và tốt đẹp. Vào ngày này, mọi người thường mang trâu ra cày, khắp nơi đều náo nhiệt vui mừng.]

Mưa bụi nhẵn mịn bay đầy trời, nhưng lại không làm ướt được xiêm y. Cỏ non xanh biếc lấm tấm trên mặt đất, non mịn như nhung, thập phần mới mẻ thú vị. Tuyên đế một tay vén mành, nhìn mọi người qua lại trên đường lớn, trong lòng nảy sinh cảm giác thoải mái tự tại khó tả, loại cảm giác này khi thưởng cảnh trong cung không cách nào có được.

Ra tới cửa thành tây, Tuyên đế liền nhìn thấy Chu Huyên một thân cẩm y xanh thẫm đã chờ sẵn ở đó. Y cưỡi một con hắc mã bốn vó đạp tuyết*, biểu tình tiêu sái thản nhiên, trong tay còn phất phơ thưởng thức một cành liễu, nhìn không ra khí thế uy nghiêm của ngày thường, ngược lại giống như quý công tử nhà giàu đi hẹn hò.

Tuyên đế bất giác cười khẽ thành tiếng, xốc màn xe kêu lên: "A Huyên, đến bên này!"

Chu Huyên hai mắt chớp động, quay đầu ngựa hướng về phía hắn đi tới. Nhưng còn chưa kịp bước đến trước xe ngựa của Tuyên đế, tươi cười sáng lạn trên mặt bỗng chốc thu hồi hơn phân nửa, lãnh đạm khách sáo hướng về phía xe ngựa gật đầu, hô to: "Không thể tưởng được quyến sủng trên người tiểu Phượng lang quân lại to lớn như vậy, Thất lang cùng ta ước hẹn du xuân, vẫn không quên mang theo Phượng lang đồng hành."

Tuyên đế nghe xong có chút sửng sốt ― hắn vốn tính toán cùng Chu Huyên lén lút gặp gỡ, cũng không có triệu qua Phượng Huyền, thế nào mà y có thể cùng tới được? Chẳng lẽ lại là Vương Nghĩa?

Tuyên đế trong lòng xót xa, vội xốc màn xe lên hẳn, khom lưng chui ra. Theo ánh mắt của Chu Huyên nhìn lại, mới phát hiện Phượng Huyền đã thay đổi một thân thường phục gia đinh, cưỡi ngựa đi phía trước xa giá, cung kính khiêm nhường hướng về phía Chu Huyên trả lời: "Chủ thượng đi ra ngoài chính là đại sự. Ngoài thành ngư long hỗn tạp, vạn nhất có kẻ lớn mật va chạm chủ thượng, Chu công mặc dù võ công hơn người, nhưng cũng chỉ có một thân sức lực, chưa chắc có thể hộ giá chu toàn. Vả lại đây là chức trách của Phượng Huyền, không dám có mảy may sơ suất, dù cho Chu công không vui, ta cũng không thể không hộ giá theo cùng."


Lời này của y nói đến đúng lý hợp tình, lại thập phần quang minh chính đại, không chỗ chê trách. Trong lòng Chu Huyên dù không vui, nhưng cũng không thể ngang ngạnh nói y không được đi theo hộ giá. Vì thế liền không thèm đáp lời, chỉ mỉm cười nhìn về phía Tuyên đế: "Thời tiết đẹp như vậy, Thất lang sao không cưỡi ngựa mà lại ngồi xe?"


Tuyên đế hoảng hốt cảm thấy cảnh tượng này có chút quen thuộc. Bất quá Chu Huyên hẳn là không biết chuyện của Phượng Huyền, không đến mức ghen tị đi? Hơn nữa thái độ Phượng Huyền tự nhiên, nói một hồi đều chỉ vì an toàn của hắn, không có ý tứ khác...... Hắn có chút chột dạ mà nhìn hai người, trong lòng bất chợt lại nghĩ tới tình cảnh ăn tết hỗn loạn ngày đó ― nếu hôm nay lại đến một hồi ba người chung giường như thế, thể diện của hắn chỉ sợ đến kiếp sau mới có thể nhặt lên được.

Tuyệt không thể để hai người này cùng đi!

Tuyên đế sắc mặt ửng hồng (vì xấu hổ), ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Huyền trấn an: "Có A Huyên ở đây, Phượng lang thật sự không cần lo lắng an nguy của ta. Mấy ngày nay ngươi cũng bị liên luỵ nhiều rồi, an tâm về nhà nghỉ ngơi một ngày đi."

Nguyên lai người mà trong lòng bệ hạ hướng tới chính là Đại tướng quân.

Phượng Huyền không khỏi có chút ảm đạm, nhưng nhìn đến thần sắc bất an trên mặt Tuyên đế, lại luyến tiếc làm hắn khó xử, bèn từ trên ngựa khom người đáp: "Phượng Huyền tuân mệnh. Chỉ là tục ngữ có câu 'thiên kim chi tử, tọa bất thùy đường'*. Chu công tuy trung trực đáng tin cậy, nhưng lại thế đơn lực bạc, nếu thực sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một người tất nhiên ứng phó không xuể. Trong lúc du ngoạn, thỉnh chủ thượng lấy an toàn làm trọng, chớ để người hầu cùng thị vệ rời xa."

[*tấm thân nghìn vàng, không thể ngồi tại nơi đổ nát.]


Tuyên đế xem mặt đoán ý, cảm thấy y không giống biết được cái gì, liền áp xuống những ý niệm kỳ cục, hướng y cười dịu dàng: "Phượng lang yên tâm, ta tự nhiên sẽ cẩn thận, du ngoạn một lát liền sẽ hồi cung."


Phượng Huyền lại hướng Chu Huyên chắp tay: "Chủ thượng giao lại cho Chu công, mong Chu công tận tâm tận lực, chớ để chủ thượng gặp phải nguy hiểm."

Chu Huyên cũng thận trọng đáp: "Ta tất nhiên sẽ tận lực hộ chủ, thỉnh Phượng lang an tâm."

Phượng Huyền lại hướng Tuyên đế ôm quyền bái biệt, cưỡi ngựa đi vòng vào trong thành. Chu Huyên nhìn theo đến khi bóng dáng y hoàn toàn biến mất, mới một lần nữa lộ ra tươi cười, đem ngựa kề sát tới bên cạnh xa giá, thấp giọng hỏi Tuyên đế: "Thời tiết tốt như vậy, Thất lang sao không cùng ta cưỡi ngựa, cùng với bá tánh hưởng thụ thú vui du xuân?"

Tâm tư Tuyên đế vẫn còn đặt vài phần trên người Phượng Huyền, phản ứng chậm một nhịp, đợi phục hồi lại tinh thần, đã bị Chu Huyên kéo lên ngựa của y. Hắn kinh ngạc nhìn Chu Huyên, vội vàng kêu lên: "A Huyên, trẫm cùng ngươi cưỡi chung một con ngựa, thật không hợp lễ pháp......"

Chu Huyên hai chân kẹp mạnh vào bụng ngựa một cái, cười dài một tiếng, ngựa liền phóng đi, đem xe ngựa cùng quân sĩ tùy giá ném lại xa xa phía sau. Chu Huyên từ bên hông tháo xuống một cái mũ đội đầu có màn che để Tuyên đế mang lên, đem Tuyên đế gắt gao ôm vào trong ngực, vòng qua vô số sĩ tử du xuân, hướng về Tây Sơn chạy băng băng không ngừng.

Tuyên đế khẩn trương bắt lấy mũ che, thấp giọng oán hận nói: "A Huyên làm việc sao lỗ mãng như thế? Đám nội thị cùng Ngự lâm quân đều nhìn thấy. Quân thần ngồi chung một xe, đã phải chịu người bắt bẽ, nay lại còn cưỡi chung một con ngựa, ngay cả bá tánh cũng phải chê cười......"

Chu Huyên gác đầu lên vai Tuyên đế, khóe miệng lộ ra ý cười châm chọc ― dù sao triều thần đều đã lén truyền tai nhau đến không ra hình dạng gì rồi, thay vì để bọn họ lưu truyền nhàn thoại giữa Tuyên đế và Phượng Huyền, chi bằng để bọn họ lưu truyền giai thoại của chính mình. Đợi đến khi người trong thiên hạ đều biết, y mới có thể thong dong mà tiến thân, quang minh chính đại làm người bên gối Tuyên đế.


Chỉ là y cũng hiểu Tuyên đế xưa nay sĩ diện, việc này có thể làm nhưng không thể nói, bèn im lặng, tùy ý để Tuyên đế nói liên miên oán trách không ngừng suốt dọc đường.


Ngựa của Chu Huyên là lương câu bảo mã Tây Nhung, mặc dù chở hai người, vẫn bỏ xa đám người ngựa tùy giá phía sau. Ngựa phi hơn mười dặm, bóng dáng đoàn thị vệ phía sau Tuyên đế cùng Chu Huyên đều đã không thấy, hai người cưỡi chung một con ngựa, thản nhiên dạo bước trong không gian mênh mông xanh rờn của Tây Sơn.

Nơi đây không thấy du khách đạp thanh. Chu Huyên ôm Tuyên đế vào lòng, bàn tay xâm nhập vào trong lớp màn sa của mũ che, mơn trớn mò về phía vạt áo Tuyên đế, hô hấp càng lúc càng thô nặng, hơi thở ấm áp phả thẳng vào cổ Tuyên đế.

Tâm Tuyên đế như con thỏ nhảy loạn không ngừng, vội vàng bắt lấy tay y, quay đầu nhìn ra bốn phía, thấp giọng trách mắng: "Dừng tay! Xung quanh nếu có người thì phải làm sao? Trong chốc lát Ngự lâm quân cũng sẽ tìm tới đây. Khó khăn lắm mới có dịp ra cung một bữa, đừng chỉ nghĩ tới loại sự tình này, trước tiên cứ thong thả nhìn xem cảnh sắc, rồi tìm một chỗ có thể dừng chân......"

Nói đến cùng, hắn cũng là vì việc này mới đem Chu Huyên gọi tới, hiện tại có chút không tự tin mà cự tuyệt. Thanh âm Tuyên đế càng lúc càng nhỏ, song khủy tay lại vẫn dùng lực chống về phía sau, nghĩ muốn tạo ra một khoảng cách nhất định giữa hắn và Chu Huyên.

Chu Huyên lại càng ôm chặt lấy, ngón tay đã tìm đến trước ngực Tuyên đế, kề sát bên tai hắn hỏi: "Thất lang sợ bị người nhìn thấy sao? Chúng ta vốn chính là đang ở giữa thanh thiên bạch nhật, còn cần phải che che dấu dấu cái gì?" Thanh âm của y càng thêm triền miên, đâm thẳng vào lòng Tuyên đế: "Ta có chuyện muốn hỏi Thất lang, ngươi nếu trả lời tốt, ta liền mang ngươi đến chỗ nghỉ ngơi, bằng không chúng ta liền hướng thẳng chỗ đông người bên kia mà đi."

Tuyên đế cố nén cảm xúc trướng đau tê ngứa vì bị đùa giỡn, áp chế ngọn lửa đang dâng lên từ trong cơ thể, thấp giọng khiển trách: "Mau, mau lấy tay ra ngoài, há có thể...... ở bên ngoài làm loại sự tình này......"

Chu Huyên lại nhích đầu đến càng gần, cách lớp sa mỏng của mũ che khẽ liếm vành tai mượt mà của hắn. Cảm giác ướt át trơn láng kì dị trên vành tai bắt đầu lan tràn từng chút một đến trên má, ngay sau đó lại hóa thành lạnh lẽo, đan xen mà kích thích Tuyên đế, khiến eo hắn càng lúc càng mềm nhũn, không thể tự giữ mà dựa vào trong lòng Chu Huyên, thanh âm như tiếng muỗi vo ve: "Ngươi muốn hỏi cái gì?"



Bệ Hạ Nhận Mệnh Đi [đm]
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Bệ Hạ Nhận Mệnh Đi [đm] Truyện Bệ Hạ Nhận Mệnh Đi [đm] Story 54: Chương 52
10.0/10 từ 14 lượt.
loading...