Bệ Hạ Nhận Mệnh Đi [đm]
27: Chương 25
Bệ hạ, nhận mệnh đi!
Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
Editor: Mia Tree
Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com
-----
Chương 25. Ghen tị
Tuyên đế từ khi đêm đó nằm mơ, nhắc tới hôn sự cũng không cao hứng giống như trước, chỉ cười một cái, đem rượu một hơi uống sạch rồi tự mình châm tiếp cho cả hai. "Đại hôn của trẫm còn phải qua ít lâu nữa, A Huyên công tích lại rõ như ban ngày, hôm nay tự nhiên là phải chúc mừng ngươi."
Chu Huyên bồi uống một lúc rồi đứng dậy đến bên cạnh Tuyên đế, thay hắn rót rượu, tự mình đưa tới bên môi hắn: "Thần có thể có được chút công tích này đều là vì để bệ hạ vui vẻ, ly rượu này ta nên kính bệ hạ."
Tuyên đế không thể thoái thác, đem rượu trong tay y uống cạn. Chu Huyên lại tự rót một ly, đưa đến trong tay Tuyên đế: "Bệ hạ cũng nên uy thần một ly mới phải."
Tuyên đế trên mặt hơi phiếm hồng, hướng ngoài đình nhìn một vòng, thấy không có ai, mới đứng dậy đút rượu cho y. Chu Huyên lại cúi đầu tới, ghé vào trên tay hắn đem rượu uống một hơi cạn sạch, xong lại đưa lưỡi liếm một cái trên đầu ngón tay hắn. Tuyên đế tay run lên, cái ly từ không trung rơi thẳng xuống đất, lăn vài vòng trở về bên chân Tuyên đế.
Chu Huyên thở dài: "Bệ hạ sao lại không cẩn thận như vậy." Nói rồi cúi xuống nhặt cái ly kia, bàn tay cũng trượt theo đầu gối Tuyên đế hướng về phía trên. Tay mới sờ đến trên đùi đã bị đè lại, y ngẩng đầu lên, thấy Tuyên đế sắc mặt đỏ bừng, hơi nước ánh lên trong mắt lấp lánh, mang chút tức giận: "Đình này tám mặt thông thấu, ngươi muốn hồ nháo cái gì?"
Chu Huyên đem tay hắn áp đến bên môi, miệng kính cẩn đáp: "Bệ hạ yên tâm, bởi vì đình này thông thấu, bốn phía có người hay không thần đều biết được, sẽ không xảy ra chuyện gì. Huống chi mới vừa rồi không phải bệ hạ đã cho người đều lui ra hay sao?"
Y đem ngón tay tựa ngọc kia ngậm vào trong miệng, lúc nói chuyện lưỡi cùng răng đều đụng phải đầu ngón tay, từng chút từng chút trêu chọc khiến lòng người ngứa ngáy khó nhịn. Tuyên đế thật sự nhịn không được, muốn đứng dậy tránh đi, sau lưng lại bị Chu Huyên ngăn lại, không dịch chuyển khỏi vị trí được.
Lỗ tai Tuyên đế đều ửng đỏ, thấp giọng kêu lên: "A Huyên, nơi này không được......"
Chu Huyên cố ý cắn một cái trên ngón tay hắn, theo bàn tay liếm hôn xuống phía dưới, nắm cái tay kia chậm rãi bức Tuyên đế hướng đến trước mặt: "Nơi này không được, vậy nơi nào mới được? Bệ hạ cùng ta nói đi, muốn ta chạm vào nơi nào ta liền chạm vào nơi đó."
Tuyên đế cảm thấy nửa thân mình đều bủn rủn, một tay chống ở cạnh bàn, nghiêng mặt đáp: "Đến điện lý bên cạnh đi...... không cần ở bên ngoài."
Chu Huyên đã đem tay áo của hắn cởi rớt đến khủy tay, nhẹ nhàng hôn cắn đáp: "Đó là cung điện của Tạ hoàng hậu, thần làm sao dám tùy ý dùng? Bệ hạ yên tâm, áo choàng của thần to rộng, đủ để che chắn cho bệ hạ."
Tuyên đế thế mới biết y là đang ghen tị, không khỏi cười khổ nói: "Chẳng lẽ trẫm thân là thiên tử, còn có thể một đời không kết hôn sao? Ngay cả nếu trẫm không làm hoàng đế, tương lai cũng muốn lập vương phi, kéo dài hương hỏa."
Chu Huyên bỗng nhiên buông ra cánh tay Tuyên đế, mang theo vài phần nhàn nhạt thất vọng nhìn hắn: "Bệ hạ muốn lập hậu là lẽ tự nhiên, thần làm sao dám ghen ghét? Bệ hạ nếu muốn thú thục nữ, vô luận tiến cung bao nhiêu người, thần cũng chấp nhận, đây đều là vì con nối dõi của hoàng thất, vì thể thống của vương triều. Nhưng hoàng thượng lại cường nạp con trai của Tạ gia, lập nam tử làm hậu...... này chẳng lẽ cũng là vì kéo dài con nối dõi?"
Y ngồi hẳn dậy, dính sát vào sau lưng Tuyên đế , giáp trụ lạnh băng cứng rắn áp vào trên trường bào tơ tằm, lạnh lẽo thấu tới trên da thịt Tuyên đế. Y lại đem áo choàng tung lên, vây quanh cả người Tuyên đế, tay lần mò đến giữa hai chân hắn.
"Tạ Vân ở trong quân nhắc tới việc này, chúng tướng suýt nữa bất ngờ làm phản, vẫn là thần cực lực áp chế...... Nhưng mà trong lòng thần cũng thấy việc này không ổn, muốn cầu bệ hạ một lời giải thích."
Chu Huyên "Nga" một tiếng, đôi tay vuốt ve tại chỗ hơi phồng lên của hắn, đùa nghịch đến khiến nó trướng càng thêm to. Nghe tiếng hít thở của Tuyên đế càng ngày càng dồn dập, y lại cúi đầu tại vành tai Tuyên đế mà liếm mút, đem hô hấp ấm áp thổi vào trong tai hắn, thấp giọng hỏi: "Bệ hạ kêu đến thật thân thiết...... Ngay cả thúc phụ của Tạ Nhân đều không biết hắn là nữ tử, bệ hạ từ chỗ nào nghe nói vậy?"
Tuyên đế "Ân" một tiếng, thân mình cơ hồ đều ngã tới trên bàn, trong đầu một mảng mê muội, sao còn có thể nói thành lời. Chu Huyên than nhẹ một tiếng, hôn lên cổ hắn, vươn tay cởi bỏ y giáp của chính mình, đem giáp trụ lung tung ném tới trên mặt đất, vật giữa hai chân đã bừng bừng khí thế không hề che lấp mà chọc vào lưng Tuyên đế.
Tuyên đế bỗng nhiên cử động thân thể về phía trước, hai tay dùng sức chống ở trên bàn, đứng lên.
Chu Huyên lúc này không hề áp chế hắn, ngược lại nhân cơ hội tiến lên một bước, từ sau lưng thân mật dán sát tới, một tay tiếp tục nhẹ nhàng an ủi long căn của Tuyên đế, một tay rơi xuống trước ngực hắn, tìm kiếm hai điểm nhô lên.
Tuyên đế bị kẹp giữa bàn đá và Chu Huyên, hành động so với lúc nãy càng không được tự do. Bị Chu Huyên trên dưới giáp công, chân lại từng đợt mềm nhũn, thoáng động thân mình một chút liền có thể cảm thấy được cự vật đang ma sát tại khe mông của hắn.
Chu Huyên cố ý thúc cơ thể về phía trước, ở bên tai Tuyên đế dụ hoặc mà nói: "Thất lang, ta so với Tạ Nhân thì thế nào?"
Kích thích như vậy cũng không tính quá mức, Tuyên đế lại không thể duy trì, cặp mông tự động đẩy tới, cọ sát vào cự vật kia, quay đầu hướng Chu Huyên loạn hôn. Tuy rằng không nói gì, nhưng phản ứng như vậy đã là cực đại mà lấy lòng Chu Huyên. Chu Huyên liền đem Tuyên đế ôm ngang lên, đặt vào trên ghế đá lót đệm nhung, xem Tuyên đế như trẻ con mà ôm vào trong lòng ngực, thật sâu hôn xuống.
Hai người môi lưỡi thân mật tương giao, triền miên đưa đẩy, Chu Huyên thừa dịp vén lên long bào, tìm được vật kia của Tuyên đế, lại cách lớp tơ lụa mềm mại sờ vào u cốc giữa hai mông, nơi đó đã không tiếng động mà mở miệng cầu xin, ngóng trông người tới thỏa mãn. Ngón tay Chu Huyên cách lớp tơ lụa ướt lạnh mà thăm nhập vào một chút, liền bị vách thịt mềm mại hút chặt lấy.
Chu Huyên bị hắn quyến rũ đến tim mềm nhũn, đem quần áo hai người cởi xuống, lộ ra da thịt đẫm mồ hôi nóng rực, thân mật dính sát lấy nhau.
Tuyên đế bị nhiệt độ da thịt chạm vào, nhẹ rên một tiếng, đáy mắt mê mang nhìn về phía dưới thân, cắn cắn môi cầu y: "A Huyên, không được...... không cần ở bên ngoài......"
Thất lang của y, về sau liền phải ở trong lòng kẻ khác lộ ra bộ dáng diễm mị tận xương như vậy. Không chỉ là cơ thể, ngay cả tâm đều đã đặt trên người kẻ khác rồi, suốt cả buổi vô luận hỏi hắn như thế nào, hắn cũng không chịu nói một câu Tạ Nhân không bằng y!
Chu Huyên trong lòng lại nổi lên một trận tà hỏa, đem nửa người dưới thiêu đốt càng thêm cứng rắn. Y chậm rãi thêm vào hai ngón tay, không ngừng vuốt ve ra vào cơ thể Tuyên đế, khi thì hung hăng đâm thọc, làm cho Tuyên đế liên tục cầu y: "Chậm một chút, A Huyên, trẫm không được."
Ngón tay Chu Huyên liền ngừng ở bên trong cơ thể hắn, móng tay chậm rãi cào nhẹ, cười hỏi: "Mới thế này đã không được, chờ lát nữa làm sao chịu nổi? Hay là tương lai hoàng thượng ở trước mặt hoàng hậu, chẳng lẽ cũng muốn nói không được sao?"
Cơ thể Tuyên đế bị y lộng đến so với vừa nãy càng thêm khó chịu, bày tay khẩn cấp bắt lấy quần áo hỗn loạn trước ngực Chu Huyên, thân mình nhẹ nhàng rung động, nhất thời nói không ra tiếng. Cự vật đang đặt trên đùi hắn lại trướng lớn thêm vài phần, đầu cự vật dần dần chảy ra chất lỏng trơn trượt.
Chu Huyên cũng thật sự nhẫn nại không được, đem ngón tay rút ra, nâng lên hai đùi Tuyên đế di chuyển về phía y, tay trái nhẹ đưa, liền đem hắn biến thành ngồi đối diện với chính mình. Y duỗi tay xuyên qua chân Tuyên đế, nâng người lên một chút, dùng cự vật cọ qua cọ lại giữa khe mông hắn, ngẫu nhiên đi vào rồi lại lập tức rút ra.
Tuyên đế nhịn không được khổ sở cầu xin: "A Huyên, đừng đùa như vậy, ngươi nhanh lên, nhanh lên......"
Chu Huyên đem chân hắn gác lên bàn đá, thúc vào một chút, chậm rãi ma sát, cố nhịn xuống dục vọng muốn vọt thẳng vào trong thân thể hắn, khàn khàn hỏi: "Thất lang, ngươi như thế nào nhận thức Tạ Nhân, liền nói với ta có được hay không?"
Tuyên đế đầu choáng mắt hoa, xương cốt mềm nhũn, khuỷu tay chống ở trên bàn giữ lấy cơ thể, đáp lời y: "Là trẫm trước...... trước đó vài ngày nằm mơ...... mơ thấy, mơ thấy nàng nữ giả nam trang, làm tướng quân của trẫm, bồi trẫm xuất chinh."
Thần tiên điềm lành gì đó, Tuyên đế nhất thời cũng nghĩ không ra, liền đem chuyện A Nhân bồi hắn chinh phạt Tây Nhung Nam Cương, sau lại bình định thiên hạ, được phong làm tướng quân, cuối cùng lặng lẽ từ quan quy ẩn đều nói ra hết.
Chu Huyên nhẫn nại nghe xong, cảm thấy có vài phần hoang đường, lại có vài phần mừng thầm. Cuối cùng chỉ là một giấc mơ mà thôi, hơn nữa trong mơ, Tạ Nhân cũng chỉ là thủ hạ tướng quân của Tuyên đế, hai người cũng không cùng một chỗ. Y rốt cuộc không tra tấn Tuyên đế nữa, dùng sức động thân hoàn toàn đi vào nơi y đã khao khát từ lâu kia.
Hai chân hắn khẩn trương kẹp lấy Chu Huyên, đầu cực lực ngửa về phía sau, lộ ra chiếc cổ thon dài. Hầu kết nhẹ nhàng chuyển động lên xuống, hình ảnh đó khiến tim Chu Huyên phát ngứa, một ngụm cắn xuống, lưu lại một loạt dấu răng đỏ tươi. Lại tới một trận xâm nhập điên cuồng, Chu Huyên rốt cuộc thoáng bình ổn lại ngọn lửa trong lòng, đem Tuyên đế một lần nữa ôm vào trong ngực, liếm hôn hai đầu nhũ bị y xoa nắn đến cương cứng sưng đỏ kia.
Tuyên đế thất thần mà rũ đầu, dưới thân sớm đã tiết ra, không biết từ lúc nào lại cương lên lần nữa, cọ cọ trên bụng Chu Huyên, hầu kết phát ra từng đợt tiếng rên ngọt lịm.
"Giấc mơ kia của ngươi không chuẩn." Chu Huyên một ngụm cắn đầu nhũ bên trái của hắn, thấp giọng nói: "Bình định Tây Nhung rõ ràng là công tích của ta, ngươi làm sao không mơ thấy ta, ngược lại mơ thấy Tạ Nhân?"
Tuyên đế thần trí mê loạn, há miệng liền đáp: "Ngươi lúc ấy đã......" hai chữ 'mưu nghịch' còn chưa kịp thốt ra, hắn liền giật mình thanh tỉnh, cắn môi không chịu nói tiếp.
Chu Huyên tuy không đoán được bản thân sẽ mưu phản, nhưng cũng nghe ra lời này của Tuyên đế không cát lợi, liền không buộc hắn nói nữa, ngón tay mò tới bên miệng hắn, đẩy mở hàm răng, quấn lấy đầu lưỡi mềm mại linh hoạt mà đùa bỡn.
Tuyên đế vừa mới khôi phục vài phần lý trí lại bị cuốn vào dục tình, nhu thuận mà liếm ngón tay của Chu Huyên, nước miếng tích đầy trong miệng không kịp nuốt xuống, theo tay y chảy ra ngoài. Mà chỗ hai người đang giao hợp, cũng bị thanh dịch từ trong cơ thể Tuyên đế chảy ra nhiễm đến rối tinh rối mù.
Chu Huyên nắm tay Tuyên đế kéo xuống chạm vào chỗ hai người tương liên, chậm rãi ở trong thân thể hắn mà xuất nhập. Tuyên đế kỳ thật cũng thấy thẹn trong lòng, ngã vào ngực Chu Huyên kêu lên: "Nhanh chút, lại nhanh chút......"
Chu Huyên bị hắn kêu đến nhiệt huyết sôi trào, lôi kéo khăn trải bàn bằng nhung tơ, đem rượu và thức ăn đầy bàn đều hất xuống mặt đất. Đem Tuyên đế ấn đến cạnh bàn, từ sau lưng hung hăng thúc vào, áo choàng chỉ hơi rung động, phía dưới lại là một mảng xuân sắc, tiếng nước kiều diễm, Tuyên đế mười ngón bấu chặt trên mặt bàn, thấp giọng khóc: "Chậm một chút...... A Huyên, trẫm muốn chết......"
.
Lưu ý: bắt đầu từ chương này tác giả không đặt tiêu đề chương nữa, tất cả tiêu đề chương từ đây trở về sau sẽ do editor tự đặt theo nội dung của chương!
Bệ Hạ Nhận Mệnh Đi [đm]