Bệ Hạ Nhận Mệnh Đi [đm]
22: Chương 20
Bệ hạ, nhận mệnh đi!
Tác giả: Ngũ Sắc Long Chương
Editor: Mia Tree
Truyện được edit tại: miatree0402.wordpress.com
-----
Chương 20. Hầu bệnh (hạ)
Thuần Vu Gia khai phương thuốc so với Thái Y viện hiệu quả hơn rất nhiều, hoặc là nói, y mang đến liều thuốc giải cho loại bệnh chân chính trong lòng Tuyên đế, khiến người tinh thần tốt lên, bệnh cũng liền khỏi.
Mỗi ngày ngoài ba bữa uống thuốc, y còn phải làm cho Tuyên đế hai lần tắm nước thuốc, sau đó thoa thuốc mỡ lên các ban đỏ. Thời điểm thoa thuốc đều là Thuần Vu Gia tự mình động thủ, lấy lông ngỗng dính thuốc mỡ, nhẹ như không bôi lên các đốm ban đỏ, so với cung nhân hầu hạ lại càng cẩn thận gấp nhiều lần.
Tuyên đế suốt ngày nằm ở trên giường, đứng dậy đều là do Thuần Vu Gia đỡ đi. Cơ thể bị nhiễm bệnh dịch của hắn vốn ban đầu trông rất kinh khủng trầm trọng, hắn không thể tượng tưởng được, sau đó lại lén cảm thán một hồi, bộ dạng khó xem nhất đời này của hắn, đã không một chút che lấp mà lọt vào trong mắt Thuần Vu Gia.
Chỉ bằng phần ân tình này, tương lai trong triều càng nên đề bạt y một chút, sau khi y qua đời liền cho nhập Thái Miếu, thụy hào là một cái Văn trung đi.
Trận ôn dịch này tới hung hiểm, nửa tháng sau, cuối cùng cũng khỏi hẳn. Việc đầu tiên sau khi Tuyên đế thượng triều là vượt cấp mà đề bạt Thuần Vu Gia, đem y từ tứ phẩm Lại bộ Thị lang, trực tiếp thăng lên thành chính tam phẩm Trung thư Thị lang, tuy còn kém một chút so với kiếp trước, nhưng ở trong triều cũng coi như chạm tay là bỏng.
Thuần Vu Gia sau khi thăng quan cũng không hề tỏ ý kiêu căng, cùng triều thần lui tới cũng không quá nhiệt tâm, rỗi rãnh chỉ hướng trong cung chạy vào, cùng kiếp trước 'Tọa thượng khách thường mãn, tôn trung tửu bất không'* quả thực như hai người khác nhau.
[*Dịch nghĩa: "Khách vui kín cả chỗ ngồi, rượu vui chớ để chén vơi cầm chừng." - theo Tăng Quảng Hiền Văn, ngạn ngữ dân gian Trung Quốc.]
Tuyên đế trong lòng đối Thuần Vu Gia không khỏi lại càng thêm vừa lòng. Đặc biệt là sau cho người tìm được viên thuốc kia của Thành Đế, ánh mắt khi nghĩ tới y liền trở nên nóng bỏng đến nỗi chỉ thiếu điều muốn gả nữ nhi qua.
Vương Nghĩa nhân cơ hội tố cáo tình trạng: "Chính điện trong cung đều cháy hỏng, Hà Thừa tướng còn không cho bạc tu sửa. Bệ hạ ngài xem, nếu sớm tu bổ Phúc Ninh cung, thứ này khẳng định đã sớm đưa về nội khố!"
Tuyên đế híp hai mắt hừ lạnh một tiếng: "Triều đình đại sự quan trọng hay là một tòa cung uyển quan trọng? Phế liền phế đi, không cần nhớ thương. Ngươi nhìn không thuận mắt, kêu Công bộ đem chỗ đó hủy đi là được. Đem Thuần Vu thị lang gọi tới, trẫm có việc tìm y."
Thuần Vu Gia đang ở Trung Thư tỉnh sửa sang lại chiếu lệnh, ý chỉ của Tuyên đế vừa truyền tới, y mừng đến nỗi liền giao lại công vụ không thèm lo, cáo lỗi cùng đồng liêu xong liền theo Vương Nghĩa tiến cung.
Lúc vào trong điện, liền thấy Tuyên đế tay cầm một cái hộp vàng ròng khảm bảo thạch. Thấy y vừa tới, không đợi y hành lễ đã kêu lên: "Ấu Đạo mau tới! Vương Nghĩa, mang tất cả mọi người tránh ra ngoài, việc hôm nay trong điện, không được cho bất luận kẻ nào nghe thấy!"
Thái giám cung nữ vừa rời khỏi, Tuyên đế liền thay đổi sắc mặt, nhíu mày, tự tay đem Thuần Vu Gia kéo đến bên người mình, đem viên thuốc kia đưa cho y: "Ấu Đạo nhìn kỹ xem, thuốc này bên trong có thành phần gì, vì sao trẫm sau khi dùng liền không thể xuất tinh......" Hắn bỗng nhiên ý thức được bản thân nói quá lố, vội vàng im miệng, lấy động tác uống trà để che mặt.
Thuần Vu Gia làm như cái gì cũng không nghe thấy, cầm viên thuốc nhẹ ngửi một trận, lại nếm thử một cái, lập tức phun ra trong khăn tay.
Đôi mắt Tuyên đế cơ hồ dính chặt trên mặt y, thấy y thần sắc đen tối, lòng cũng trầm xuống, mở lời hỏi: "Thuốc này bên trong có cái gì, Ấu Đạo có thể giải không?"
Thuần Vu Gia lắc đầu, lại lập tức đáp: "Bệ hạ đừng vội, thuốc này hình như thần đã gặp qua trong y thư, để từ từ thần nhớ lại xem."
Hai người ngồi đối diện ở trong phòng, càng đợi càng xấu hổ. Tuyên đế chịu đựng không nổi muốn kêu y trở về chậm rãi suy nghĩ, Thuần Vu Gia bỗng chốc ngẩng đầu lên, mặt mày ửng đỏ, lắp bắp nói: "Thuốc này dược tính cực mạnh, thần chỉ nếm một ngụm, liền đã có chút u mê đầu óc, nửa ngày mới nhớ ra. Đây chính là vu dược của Nam Cương, dược tính không chỉ mạnh, mà còn có tác dụng làm loạn thần trí của con người."
Thuần Vu Gia lại hỏi: "Bệ hạ lúc trước dùng thuốc này, là uống hay là thoa ngoài da? Cách dùng bất đồng, hiệu quả cũng khác biệt, phương pháp điều trị cũng không giống nhau."
Cái này làm sao có thể thốt ra lời...... Tuyên đế một tay che lại mặt, đem hai khủy tay chống ở trên bàn, do dự thật lâu mới bỏ qua mặt mũi mà đáp: "Là nhét vào...... bên trong!"
Thuần Vu Gia thật sự là lương y, cũng thật sự đem thân thể Tuyên đế trở thành nhiệm vụ quan trong nhất mà tiến hành nghiên cứu. Từ hôm ấy trong cung trở về, mỗi ngày hạ triều liền cơm cũng không rảnh ăn, chui đầu vào thư phòng bắt đầu đọc sách chế thuốc.
Lần chế thuốc này liền kéo dài tới một tuần. Thẳng đến bên kia Tuyên Phủ gửi tới tin chiến thắng, thuốc của Thuần Vu Gia rốt cuộc cũng chế xong, đưa đến trước mặt Tuyên đế.
Lúc y tiến vào điện, Tuyên đế đầu mày khóe mắt đều là vui mừng, thần sắc mang bệnh cũng tiêu tan, lôi kéo tay y hỏi: "Ấu Đạo, trẫm tính toán phong Đại tướng quân làm Hoài Dương hầu, ban hoàng kim ngàn lượng, ban thưởng theo hàng nhất đẳng cho Trấn Bắc cùng Trấn Tây tướng quân, chúng tướng trở về toàn bộ tấn phong một bậc, ngươi xem thế nào?"
Thuần Vu Gia sửng sốt đáp: "Nhưng trong triều dụng binh lâu ngày, cũng không có nhiều tiền như vậy......"
Tuyên đế không để bụng đáp: "Lông dê mọc ra trên người dê. A Huyên đã mấy lần chiến thắng, Tây Nhung tự nhiên phải đền tiền cầu hòa, bảo bọn họ cống nạp chút tuấn mã hoàng kim, trẫm liền có tiền thưởng người."
Thuần Vu Gia cũng chúc mừng hắn vài câu, rồi đem thuốc giải chính mình nghiên cứu chế tạo ra nói cho Tuyên đế. Tuyên đế lúc này trên mặt vui mừng so với vừa nãy càng thêm chân thật, lôi kéo tay Thuần Vu Gia, hết lời khen ngợi: "Đây mới thật là song hỷ lâm môn! Trẫm biết Ấu Đạo là phúc tinh của trẫm, việc này không có ngươi thì không thể thành. Có trẫm ở đây, tương lai người liền không phải ưu phiền!"
Thuần Vu Gia vội vàng tạ ơn, đem thuốc mỡ mấy ngày nay tỉ mỉ nghiên cứu chế tạo dâng lên.
Tuyên Đế nhẹ ngửi, cảm thấy dược vị nồng hậu, hẳn là thuốc tốt, hỏi y phải dùng như thế nào. Thuần Vu Gia sắc mặt liền có chút đỏ, hạ giọng đáp: "Sau khi về nhà, thần liền lật xem y thư, rốt cuộc nghĩ ra được biện pháp để giải độc kia......"
Nói vòng vo vô nghĩa một hồi, nhìn thấy sắc mặt Tuyên đế có chút không tốt, rốt cuộc tiến đến bên tai hắn phun ra lời nói thật: "Thuốc này phải thoa tại vị trí mà lúc trước viên dược kia được sử dụng, mới có thể tiêu trừ hết độc tính. Thần cả gan, không biết lúc bệ hạ dùng viên thuốc kia, vị trí là ở phía ngoài hay là sâu bên trong?"
Thuần Vu Gia chần chờ nói: "Loại thuốc kia vốn không có thuốc giải, thuốc giải này cũng là thần tự nghiên cứu chế tạo ra, tạm thời lấy ba lần làm hạn định. Nếu không thấy hiệu quả, thần liền theo tình huống mà thêm giảm dược liệu."
"Được. Trẫm liền tin ngươi." Tuyên đế giương mắt nhìn y một chút, ánh mắt sắc nhọn như đao, lại mang theo vài phần tối tăm u ám: "Trong điện dù sao không có ai, ngươi liền thay trẫm thoa thuốc đi."
Thân thể hắn Thuần Vu Gia cũng không phải chưa từng thấy qua, chưa từng chạm qua, lúc này ngượng ngùng cũng đã chậm. Tuyên đế trực tiếp đẩy tấu chương văn kiện trên bàn sang một bên, đem y phục phía dưới cùng quần lót cởi ra, ngồi dạng chân trên long ỷ, kêu Thuần Vu Gia giúp hắn dùng thuốc.
Thuần Vu Gia cầm lấy hộp thuốc, thật cẩn thận bôi thuốc lên một khối ngọc trụ lớn cỡ đầu ngón tay, hướng về phía Tuyên đế nói: "Thuốc này nếu muốn phát huy tốt, phải thoa đi thoa lại liên tục nhiều lần, có thể phải mất chút công phu. Thỉnh bệ hạ nằm xuống, như vậy thần không tiện......"
Tuyên đế chán ghét mà nhìn khối ngọc trụ dính thuốc mỡ kia một cái, liền hạ lưng nằm xuống, dứt khoát đem chân đặt lên đầu vai của Thuần Vu Gia. Thuần Vu Gia một tay nắm hộp thuốc, một tay cầm ngọc trụ dính thuốc mỡ kia đưa vào hậu đình Tuyên đế, chậm rãi đem dược ấn vào, sau đó ở bên trong thuận lợi cọ sát một vòng, sau đó lại lấy ra một lớp thuốc mỡ, một lần nữa đút vào.
Chỉ ngắn ngủn trong chớp mắt, trên người Tuyên đế đã toát ra một tầng mồ hôi, da thịt trơn mịn lộ ra bên ngoài thoáng chốc cũng ửng hồng. Hắn cúi đầu, đúng lúc thấy cảnh Thuần Vu Gia cụp mi rũ mắt nhìn chằm chằm vào nơi giữa hai đùi mình, cánh mũi hơi hơi mấp máy, trên chóp mũi cũng toát ra một tầng mồ hôi.
Tuyên đế một tay siết lấy quần áo, một tay nắm chặt long ỷ, chịu đựng khoái cảm sinh ra trong lúc thoa thuốc. Vật vốn dùng để phong lưu kia cũng khó nhịn mà cương lên, cơ hồ muốn đụng phải chóp mũi của Thuần Vu Gia.
Đôi môi kia cũng thật là đẹp, không biết nếu bảo chúng ngậm lấy sẽ lại là tư vị gì...... Tuyên đế chưa tưởng tượng xong, đôi môi mềm mại của Thuần Vu Gia đã tựa như lơ đãng mà đụng vào chỗ đang dựng thẳng của hắn, cùng trong tưởng tượng của hắn giống nhau, mềm mại non mịn.
Tuyên đế nuốt một ngụm nước miếng, trên người căng thẳng siết chặt, lại cảm thấy thủ pháp thoa thuốc của Thuần Vu Gia quá mức nhẹ nhàng chậm chạp, khiến hắn không thoải mái. Hắn ngượng ngùng nói thẳng, lại đúng lúc nơi đó bỗng nhiên trở nên thành thật, đem ngọc trụ dính thuốc kia hút thẳng vào, nhất thời không rút ra được.
Thuần Vu Gia thử vài lần, liền tiến thoái lưỡng nan, ngược lại càng hướng vào sâu bên trong hơn. Cũng không biết là cố ý hay vô tình, trùng hợp chạm đến điểm nhạy cảm* kia của Tuyên đế, khiến hắn cả kinh giật nảy mình, nức nở ra tiếng.
[*Giải thích cho những ai không biết: Đây là điểm G ở nam giới, hay còn gọi là tuyến tiền liệt, là một hạch kích cỡ bằng hạt óc chó nằm bên trong và dưới bàng quang, sâu trong hậu môn của đàn ông, rất nhạy cảm, một lực ấn vừa đủ có thể đem lại khoái cảm vượt trội.]
Tuyên đế thoáng chốc hư không, đằng trước lại không chiếm được an ủi, tình dục nảy sinh không ngừng, rốt cuộc nhẫn nại không được, vươn tay chạm vào Thuần Vu Gia. Thuần Vu Gia liền đem lượng thuốc còn dính trên ngọc trụ cho hắn xem: "Bệ hạ, còn phải thoa thuốc."
Tuyên đế khẩn trương đem tay y ấn đến trên người mình, hai chân cũng co lại, lắc đầu khóc nức nở: "Ấu Đạo, trẫm, trẫm trên người khó chịu......"
Thuần Vu Gia tay run lên, liền ném khối ngọc trụ dính thuốc kia tới trên mặt đất, vật kia bên trên còn thuốc mỡ đều dính phải tro bụi cùng lông tơ của thảm trên sàn. Hắn đè lại thân mình Tuyên đế, đem cơ thể mình áp lên, cách lớp quần áo cọ vào cặp mông Tuyên đế, dụ hoặc mà nói: "Bệ hạ, vật kia đã bị bẩn, thỉnh chuẩn thần đổi vật khác thoa thuốc cho ngài."
Tuyên đế nhắm mắt, hư nhuyễn vô lực mà kêu lên: "Ấu Đạo, giúp trẫm trị......"
Thuần Vu Gia nghe được liền như uống phải mê dược, cúi đầu hôn lên nước mắt còn đọng lại trên hàng mi của hắn, đem đai lưng tháo xuống, cũng cởi ra áo lót, từ trong hộp đào ra một khối thuốc mỡ to bôi lên phân thân của mình, theo lối cũ mới vừa rồi thoa thuốc mà tiến vào.
Tuyên đế từ nhỏ luyện tập cung mã, eo lưng mềm dẻo, lúc hoan ái cũng dễ dàng tiếp nhận. Hắn trong lòng đã u mê trầm trầm, chỉ nghĩ dù sao ở trước mặt Thuần Vu Gia đã bày ra bao nhiêu chuyện khó coi, còn gì phải xấu hổ ngượng ngùng, chuyện về sau cứ để sau lại nói.
Thuần Vu Gia hiểu rõ tính tình Tuyên đế, lúc thật sự đề thương lên ngựa* cũng không hề ôn nhu như thường ngày, ngược lại tận lực vào sâu ra cạn, tìm đúng vị trí nhạy cảm kia, không ngừng va chạm.
[*ý là vác 'súng' ra trận ấy, do thời này chưa có súng nên dịch ra vậy thì không hay, cứ để nguyên và hiểu là vác 'thương' 'cưỡi ngựa' ra trận đi nha.]
Tuyên đế dựa vào trên cánh tay y nhu thuận vô cùng, tùy y muốn sờ nơi nào đều sẽ thuận theo đưa thân mình tới cho y sờ, còn hé miệng nghênh tiếp môi lưỡi của y, thỉnh thoảng khóc cầu y chậm một chút, nhìn vào thật sự là mềm mại đáng yêu không chịu nổi, cùng với hình tượng thiên tử hằng ngày trầm ổn đoan nghiêm quả thực khác xa như hai người.
Thuần Vu Gia ôm chặt lấy Tuyên đế, hung hăng thúc đẩy, rốt cuộc đem tinh hoa của mình bắn vào trong thân thể hắn. Sau khoảnh khắc cao trào liền ôm Tuyên đế ở trên long ỷ nghỉ ngơi trong chốc lát, nhìn một mảng bừa bãi trước mặt, y mới nghĩ đến bản thân lúc này đã phạm phải bao nhiêu lần tội chết.
Thôi, đã như vậy, y chính là có chết cũng không oán.
Bệ Hạ Nhận Mệnh Đi [đm]