Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta
Chương 59: (Sinh tử)
101@-Trống đánh liên hồi, khói báo động* bao phủ toàn bộ bầu trời, không còn một chút màu sắc vốn có.
[*Khói báo động: hay "lang yên", nghĩa đen là "khói sói", là một hình thức liên lạc thời cổ đại. Khói được sinh ra từ việc đốt phân của chó sói để truyền tin tức, làm ám hiệu báo động nguy hiểm, hoặc tập trung mọi người tới 1 địa điểm cố định.]
Đã hai tháng rồi tiếng chém giết vẫn chưa lúc nào ngừng, thành trì vững như đồng mãi chưa thể hạ.
Diệp Đinh tháo băng gạc trên cổ tay xuống, xương cổ tay không chịu được lực kéo cung ngày đêm không ngừng, gần như muốn nứt ra. Đôi mắt khẽ rũ không nói lời nào, hắn đưa lưng về phía Ngụy Uyên dường như muốn hòa bản thân vào trong góc âm u không ai thấy.
Hai tháng vẫn không hạ được thành Tuy Dương, quân lệnh từ trong kinh không ngừng truyền đến, cho dù bệ hạ không trách tội cũng không cách nào thoát khỏi trọng trách nặng nề này.
"Vu Nhược, truyền lệnh xuống. Hôm nay tập trung binh lực công thành, nếu hạ được..." Ngụy Uyên trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng nói: "Ba ngày, không phong đao*".
[*"Không phong đao" tức được tự do tàn sát, giết người không cần lý do. Thuật ngữ này xuất hiện từ Đa Đạc - người đã ra lệnh cho quân lính tàn sát khoảng 80 vạn người trong thành Dương Châu.]
Sắc mặt Diệp Đinh trắng bệch, đột nhiên quay đầu: "Nhị ca, còn chưa đến bước này, chúng ta còn..." Chưa kịp dứt lời, âm thanh đã im bặt.
Diệp Đinh nhìn thấy tia máu trong đôi mắt tỉnh táo và bình tĩnh của Ngụy Uyên.
Như hắn đã nói, đây là cách tốt nhất, nếu lại không hạ được thành, thương vong của hai tháng tới sẽ khiến sĩ khí sụt giảm nghiêm trọng, càng khó khai báo trên triều.
Diệp Đinh cắn răng, quay đầu đi ra ngoài.
Hoàng hôn buông xuống, chiến hỏa dâng cao, cuối cùng trước nửa đêm hạ được thành.
Quân Tây Bắc hai tháng nay bị sát phạt gần như giết đỏ cả mắt, trong vòng ba ngày, Hoa quân đồ thành, gặp người giết người, thấy bạc cướp bạc, gặp lương thực thì chiếm, thấy nữ nhân là hiếp.
Trên phố lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng thấy cảnh đầu người bị chém bay, lại bị móng ngựa dẫm đạp, ngọn lửa thiêu rụi nửa thành trì, khắp nơi đều là âm thanh rê.n rỉ thê lương.
Diệp Đinh giục ngựa đứng ở đầu đường, nhìn cảnh Tu La tràng này.
Nơi này chính là địa ngục nhân gian.
Một tiểu cô nương gầy yếu bị vứt bỏ ở đầu đường, ánh mắt mờ mịt bất lực lau mắt khóc thút thít, trong tay còn nắm chặt túi rách toàn cát, trên đó máu chảy ròng ròng.
Ánh lửa ngập trời, phòng ốc lung lay sắp đổ, tiếng khóc của tiểu cô nương bị tiếng sát phạt bao phủ nhưng truyền đến tai Diệp Đinh lại rõ ràng như vậy.
Đoạn xà nhà bị lửa đốt ầm ầm đổ xuống, rớt về phía chỗ tiểu cô nương kia đang đứng.
Đến khi Diệp Đinh phản ứng kịp, đã thấy mình rút kiếm kéo tiểu cô nương lên lưng ngựa.
Tiểu cô nương nhỏ yếu còn đang run lẩy bẩy, trong đôi mắt to tràn đầy nỗi sợ hãi cùng ngỡ ngàng, nàng nghẹn ngào khóc vài tiếng vùi đầu vào bên hông Diệp Đinh.
Diệp Đinh không rõ cảm xúc trong lòng là gì, chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đã cảm giác dưới bụng lạnh băng, hắn cúi đầu, tiểu cô nương cầm thanh chủy thủ trong tay đâm vào eo hắn nửa tấc.
Diệp Đinh nhíu mày, nếu bị Nhị ca biết chắc chắn lại bị mắng.
Tiểu cô nương không có bao nhiêu sức lại run bần bật, vết đao coi như không sâu lắm.
Diệp Đinh bất động cúi đầu nhìn nàng.
Tiểu cô nương rơi lệ đầy mặt, điên cuồng gào thét: "Vì sao! Tại sao phải giết người! Tại sao lại phá hủy nơi này... Ngươi, các ngươi đều là ác quỷ..."
Diệp Đinh thở dài một tiếng, thản nhiên rút đao ra, giục ngựa chạy ra ngoài thành, đợi sau khi ra khỏi thành liền trở tay nắm lấy gáy tiểu nha đầu ném xuống ngựa, lại ném chủy thủ nhuốm máu cho nàng.
Hắn chỉ màn đêm xa xa ngoài thành nói: "Loại việc giống như mạng sống phải dựa vào chính mình."
Tiểu cô nương kinh ngạc nhìn hắn, cắn răng nhặt dao trên đất, quay người lảo đảo trốn vào trong bóng đêm.
Vô số lần Diệp Đinh nghĩ, tại sao mình muốn giết chóc.
Bây giờ nghĩ lại, chẳng qua là sợ có một ngày, đứa trẻ vốn phải ngồi trên đất của tổ quốc mình lại phải ngồi trên lưng ngựa của quân địch, rơi nước mắt chất vấn vì sao.
Chỉ thế mà thôi...
Vết thương ở bụng có chút đau, Diệp Đinh lấy tay che đi nhìn máu chảy ra từ kẽ tay.
Càng lúc càng đau đớn, chính là đau như muốn nghiền ép thẳng đến toàn thân, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống, tầm mắt dần dần trở nên mờ mịt.
※※※
Một tiếng rên thống khổ bị tận lực đ.è xuống tràn khỏi miệng, Diệp Đinh trằn trọc nghiêng người, tay đang đặt ở trên bụng siết chặt, nửa ngày mới ho ra được một hơi, mở to mắt.
Trong bụng càng ngày càng quặn đau hơn so với lúc đang ngủ, Diệp Đinh chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, nửa ngày mới nhìn thấy ánh nến lung lay trên bàn. Bấc đèn to như hạt đậu không chiếu sáng nổi cái bàn lại thành ánh sáng duy nhất.
Âm thanh mảnh sứ vỡ vang lên trong trẻo phá vỡ bóng đêm lạnh lẽo, nửa ngày mới có bước chân khoan thai đến chậm.
Một cung nhân áo bào tán loạn, che miệng ngáp chậm rãi bước đến, nói: "Công tử có chuyện gì?"
Diệp Đinh che bụng, cố nén tiếng rê.n rỉ, từ trong hàm răng nhả ra mấy chữ: "Đi thái y viện tìm Tống ngự y đến."
Cung nhân nhíu mày, có chút không tình nguyện: "Hơn nửa đêm, công tử có chuyện gì có thể nhịn đến sáng mai lại nói..."
Cung nhân vừa dứt lời liền thấy trên cổ mát lạnh, một mảnh sứ vỡ bắn trên mặt đất. Cung nhân kia theo bản năng sờ lên cổ, máu tươi ẩm ướt lại nhơn nhớt, nếu mảnh sứ vỡ đó xẹt qua sâu hơn một chút nữa chỉ sợ cắt đứt luôn yết hầu.
Diệp Đinh lạnh lùng nói: "Đi."
Hai chân cung nhân mềm nhũn, lúng túng lên tiếng, vội vàng chạy ra ngoài.
Diệp Đinh nhíu chặt lông mày, cơn đau khiến hắn phải nắm chặt lấy tấm đệm dưới thân, hàm răng cắn chặt khống chế không nổi rung động dưới thân. Tay hắn sờ lên bụng, đứa nhỏ trong bụng lật qua lật lại cực kỳ bất an. Cơn đau đã thành như vậy, sợ là phải sinh.
Từng cơn ho khan đứt quãng khiến hắn không tích được chút sức nào, từ lúc bước vào ngõ Trường Môn mới được hai ngày, những cung nhân này đã lá mặt lá trái đến mức độ như vậy.
Còn cung nhân kia chạy mấy bước thì ngừng lại, có chút ảo não dậm chân, oán hận lẩm bẩm: "Ngươi sợ cái gì, chẳng qua chỉ là một phế hậu." Dứt lời, quay đầu về chỗ ở, cân nhắc trước tiên xử lý vết thương trên cổ một chút.
Diệp Đinh chịu đựng suốt đêm, cả người giống như nằm trong hầm băng không còn tri giác. Chỉ còn cơn đau đẻ lúc có lúc không, không có khởi đầu. Đợi đến bình minh, cả người toàn là mồ hôi, cơn đau càng ngày càng gấp không thể đè xuống tiếng rê.n rỉ đứt quãng được nữa.
...
Gà gáy ba lần, cung nhân ngõ Trường Môn mới thức dậy hờ hững đi ra ngoài múc nước, vừa đi đến bên ngoài cửa Thiên Điện liền nghe thấy thấy tiếng rê.n rỉ thê lương bên trong.
Cung nhân giật mình, chậu đồng trong tay rơi xuống, lúc này mới hốt hoảng chạy đi tìm thái y.
Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta
[*Khói báo động: hay "lang yên", nghĩa đen là "khói sói", là một hình thức liên lạc thời cổ đại. Khói được sinh ra từ việc đốt phân của chó sói để truyền tin tức, làm ám hiệu báo động nguy hiểm, hoặc tập trung mọi người tới 1 địa điểm cố định.]
Đã hai tháng rồi tiếng chém giết vẫn chưa lúc nào ngừng, thành trì vững như đồng mãi chưa thể hạ.
Diệp Đinh tháo băng gạc trên cổ tay xuống, xương cổ tay không chịu được lực kéo cung ngày đêm không ngừng, gần như muốn nứt ra. Đôi mắt khẽ rũ không nói lời nào, hắn đưa lưng về phía Ngụy Uyên dường như muốn hòa bản thân vào trong góc âm u không ai thấy.
Hai tháng vẫn không hạ được thành Tuy Dương, quân lệnh từ trong kinh không ngừng truyền đến, cho dù bệ hạ không trách tội cũng không cách nào thoát khỏi trọng trách nặng nề này.
"Vu Nhược, truyền lệnh xuống. Hôm nay tập trung binh lực công thành, nếu hạ được..." Ngụy Uyên trầm mặc hồi lâu mới thấp giọng nói: "Ba ngày, không phong đao*".
[*"Không phong đao" tức được tự do tàn sát, giết người không cần lý do. Thuật ngữ này xuất hiện từ Đa Đạc - người đã ra lệnh cho quân lính tàn sát khoảng 80 vạn người trong thành Dương Châu.]
Sắc mặt Diệp Đinh trắng bệch, đột nhiên quay đầu: "Nhị ca, còn chưa đến bước này, chúng ta còn..." Chưa kịp dứt lời, âm thanh đã im bặt.
Diệp Đinh nhìn thấy tia máu trong đôi mắt tỉnh táo và bình tĩnh của Ngụy Uyên.
Như hắn đã nói, đây là cách tốt nhất, nếu lại không hạ được thành, thương vong của hai tháng tới sẽ khiến sĩ khí sụt giảm nghiêm trọng, càng khó khai báo trên triều.
Diệp Đinh cắn răng, quay đầu đi ra ngoài.
Hoàng hôn buông xuống, chiến hỏa dâng cao, cuối cùng trước nửa đêm hạ được thành.
Quân Tây Bắc hai tháng nay bị sát phạt gần như giết đỏ cả mắt, trong vòng ba ngày, Hoa quân đồ thành, gặp người giết người, thấy bạc cướp bạc, gặp lương thực thì chiếm, thấy nữ nhân là hiếp.
Trên phố lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng thấy cảnh đầu người bị chém bay, lại bị móng ngựa dẫm đạp, ngọn lửa thiêu rụi nửa thành trì, khắp nơi đều là âm thanh rê.n rỉ thê lương.
Diệp Đinh giục ngựa đứng ở đầu đường, nhìn cảnh Tu La tràng này.
Nơi này chính là địa ngục nhân gian.
Một tiểu cô nương gầy yếu bị vứt bỏ ở đầu đường, ánh mắt mờ mịt bất lực lau mắt khóc thút thít, trong tay còn nắm chặt túi rách toàn cát, trên đó máu chảy ròng ròng.
Ánh lửa ngập trời, phòng ốc lung lay sắp đổ, tiếng khóc của tiểu cô nương bị tiếng sát phạt bao phủ nhưng truyền đến tai Diệp Đinh lại rõ ràng như vậy.
Đoạn xà nhà bị lửa đốt ầm ầm đổ xuống, rớt về phía chỗ tiểu cô nương kia đang đứng.
Đến khi Diệp Đinh phản ứng kịp, đã thấy mình rút kiếm kéo tiểu cô nương lên lưng ngựa.
Tiểu cô nương nhỏ yếu còn đang run lẩy bẩy, trong đôi mắt to tràn đầy nỗi sợ hãi cùng ngỡ ngàng, nàng nghẹn ngào khóc vài tiếng vùi đầu vào bên hông Diệp Đinh.
Diệp Đinh không rõ cảm xúc trong lòng là gì, chưa kịp mở miệng nói chuyện thì đã cảm giác dưới bụng lạnh băng, hắn cúi đầu, tiểu cô nương cầm thanh chủy thủ trong tay đâm vào eo hắn nửa tấc.
Diệp Đinh nhíu mày, nếu bị Nhị ca biết chắc chắn lại bị mắng.
Tiểu cô nương không có bao nhiêu sức lại run bần bật, vết đao coi như không sâu lắm.
Diệp Đinh bất động cúi đầu nhìn nàng.
Tiểu cô nương rơi lệ đầy mặt, điên cuồng gào thét: "Vì sao! Tại sao phải giết người! Tại sao lại phá hủy nơi này... Ngươi, các ngươi đều là ác quỷ..."
Diệp Đinh thở dài một tiếng, thản nhiên rút đao ra, giục ngựa chạy ra ngoài thành, đợi sau khi ra khỏi thành liền trở tay nắm lấy gáy tiểu nha đầu ném xuống ngựa, lại ném chủy thủ nhuốm máu cho nàng.
Hắn chỉ màn đêm xa xa ngoài thành nói: "Loại việc giống như mạng sống phải dựa vào chính mình."
Tiểu cô nương kinh ngạc nhìn hắn, cắn răng nhặt dao trên đất, quay người lảo đảo trốn vào trong bóng đêm.
Vô số lần Diệp Đinh nghĩ, tại sao mình muốn giết chóc.
Bây giờ nghĩ lại, chẳng qua là sợ có một ngày, đứa trẻ vốn phải ngồi trên đất của tổ quốc mình lại phải ngồi trên lưng ngựa của quân địch, rơi nước mắt chất vấn vì sao.
Chỉ thế mà thôi...
Vết thương ở bụng có chút đau, Diệp Đinh lấy tay che đi nhìn máu chảy ra từ kẽ tay.
Càng lúc càng đau đớn, chính là đau như muốn nghiền ép thẳng đến toàn thân, mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống, tầm mắt dần dần trở nên mờ mịt.
※※※
Một tiếng rên thống khổ bị tận lực đ.è xuống tràn khỏi miệng, Diệp Đinh trằn trọc nghiêng người, tay đang đặt ở trên bụng siết chặt, nửa ngày mới ho ra được một hơi, mở to mắt.
Trong bụng càng ngày càng quặn đau hơn so với lúc đang ngủ, Diệp Đinh chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, nửa ngày mới nhìn thấy ánh nến lung lay trên bàn. Bấc đèn to như hạt đậu không chiếu sáng nổi cái bàn lại thành ánh sáng duy nhất.
Âm thanh mảnh sứ vỡ vang lên trong trẻo phá vỡ bóng đêm lạnh lẽo, nửa ngày mới có bước chân khoan thai đến chậm.
Một cung nhân áo bào tán loạn, che miệng ngáp chậm rãi bước đến, nói: "Công tử có chuyện gì?"
Diệp Đinh che bụng, cố nén tiếng rê.n rỉ, từ trong hàm răng nhả ra mấy chữ: "Đi thái y viện tìm Tống ngự y đến."
Cung nhân nhíu mày, có chút không tình nguyện: "Hơn nửa đêm, công tử có chuyện gì có thể nhịn đến sáng mai lại nói..."
Cung nhân vừa dứt lời liền thấy trên cổ mát lạnh, một mảnh sứ vỡ bắn trên mặt đất. Cung nhân kia theo bản năng sờ lên cổ, máu tươi ẩm ướt lại nhơn nhớt, nếu mảnh sứ vỡ đó xẹt qua sâu hơn một chút nữa chỉ sợ cắt đứt luôn yết hầu.
Diệp Đinh lạnh lùng nói: "Đi."
Hai chân cung nhân mềm nhũn, lúng túng lên tiếng, vội vàng chạy ra ngoài.
Diệp Đinh nhíu chặt lông mày, cơn đau khiến hắn phải nắm chặt lấy tấm đệm dưới thân, hàm răng cắn chặt khống chế không nổi rung động dưới thân. Tay hắn sờ lên bụng, đứa nhỏ trong bụng lật qua lật lại cực kỳ bất an. Cơn đau đã thành như vậy, sợ là phải sinh.
Từng cơn ho khan đứt quãng khiến hắn không tích được chút sức nào, từ lúc bước vào ngõ Trường Môn mới được hai ngày, những cung nhân này đã lá mặt lá trái đến mức độ như vậy.
Còn cung nhân kia chạy mấy bước thì ngừng lại, có chút ảo não dậm chân, oán hận lẩm bẩm: "Ngươi sợ cái gì, chẳng qua chỉ là một phế hậu." Dứt lời, quay đầu về chỗ ở, cân nhắc trước tiên xử lý vết thương trên cổ một chút.
Diệp Đinh chịu đựng suốt đêm, cả người giống như nằm trong hầm băng không còn tri giác. Chỉ còn cơn đau đẻ lúc có lúc không, không có khởi đầu. Đợi đến bình minh, cả người toàn là mồ hôi, cơn đau càng ngày càng gấp không thể đè xuống tiếng rê.n rỉ đứt quãng được nữa.
...
Gà gáy ba lần, cung nhân ngõ Trường Môn mới thức dậy hờ hững đi ra ngoài múc nước, vừa đi đến bên ngoài cửa Thiên Điện liền nghe thấy thấy tiếng rê.n rỉ thê lương bên trong.
Cung nhân giật mình, chậu đồng trong tay rơi xuống, lúc này mới hốt hoảng chạy đi tìm thái y.
Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta
Đánh giá:
Truyện Bệ Hạ, Người Như Vậy Rất Dễ Mất Ta
Story
Chương 59: (Sinh tử)
10.0/10 từ 18 lượt.